Vướng bẫy thông tin, Kitty Logan bế tắc như rơi xuống vực sâu. Cô đã làm chương trình truyền hình vu oan cho một người vô tội. Danh tiếng nghề nghiệp hoen ố, cô phải ra tòa, bị truyền thông xâu xé, bạn trai từ bỏ. Đúng lúc ấy, Constance Duboys, nữ tổng biên tập tài năng của tạp chí Etcetera, bạn gái thân thiết, người đỡ đầu thương yêu của cô mắc ung thư rồi ra đi không kịp nói hết câu chuyện dang dở… Kitty không biết sẽ phải làm gì để đứng lên, khi cơ hội Constance trao lại cô chỉ là bản danh sách 100 bí ẩn. Cuối cùng, thay vì loay hoay bên ngoài, Kitty trở lại, bắt đầu từ chính nội tâm mình, để tìm chìa khóa đi vào bí mật. Nhưng 100 cái tên, là 100 cuộc đời người. Liệu trong hai tuần lễ ngắn ngủi đầy sức ép, và thậm chí ám hại, Kitty có thể khám phá và kể hết chăng tất cả, để hoàn thành thiên phóng sự cho số tưởng niệm Constance Duboys? Một cách thông minh và kịch tính, Cecelia Ahern đã dồn nén câu chuyện có thể là bất tận ấy trên các trang sách hữu hạn, và rồi khi đi vào tâm trí độc giả, nó sẽ bung ra theo chiều kích tự do của tưởng tượng về muôn số phận con người…
Xem thêm

Được rồi, bắt đầu nào. Đánh giá này có thể có tiết lộ nội dung chút ít.


Cuốn sách này kể về Kitty, một phóng viên đang có sự nghiệp phóng viên sa sút, đời sống tình cảm của cô ấy thậm chí còn tồi tệ hơn và cô ấy đang phải chống chọi với căn bệnh của người bạn đồng thời là “người tư vấn" của cô.


Kitty nhận được từ cô bạn ấy một danh sách gồm 100 cái tên và không có bất kỳ manh mối nào, cô ấy cần phải viết một bài báo cho tạp chí nơi cô ấy làm việc về tất cả những cái tên đó.


Tôi đã không thích cuốn sách này ngay từ đầu. Tôi cũng không chắc tại sao. Có lẽ vì dạo này tôi đọc nhiều sách về thanh thiếu niên nên đột nhiên chuyển qua một phụ nữ độ tuổi ba mươi với cuộc đời tàn tạ có lẽ làm tôi hơi sốc.


Tôi cũng không thích bản dịch sang tiếng Bồ Đào Nha và kiểu chữ được sử dụng. Tôi biết mình có vẻ khắc nghiệt và khắt khe, nhưng mắt tôi không thích nghi với cuốn sách trong một thời gian và điều đó khiến tôi phiền lòng.


Xuyên suốt câu chuyện, tôi thực sự kết nối với Kitty vì một lý do đơn giản: cô ấy khiến tôi nhớ đến chính mình. Tôi hy vọng tôi không phải đối mặt với tất cả những vấn đề của cô ấy vào cuối đời nhưng tôi thực sự có thể thấy mình đang làm một nhiệm vụ bất khả thi vì một người bạn hoặc vì dành cho một người bạn. Tôi có thể thấy mình đang tìm kiếm những người đó và cố gắng tìm ra lý do tại sao tất cả họ đều có trong danh sách. Tôi thực sự xúc động với đoạn kết vì nó khiến tôi tự hỏi liệu mình có nên trở thành một nhà báo hay không và tôi nên viết báo về điều gì nếu đó là quyết định của tôi.


Đây là một cuốn sách hay, bạn có thể đọc nó một cách nhanh chóng. Đừng để phần đầu làm bạn chậm lại, phần cuối sẽ khiến bạn hài lòng.



Được rồi, bắt đầu nào. Đánh giá này có thể có tiết lộ nội dung chút ít.


Cuốn sách này kể về Kitty, một phóng viên đang có sự nghiệp phóng viên sa sút, đời sống tình cảm của cô ấy thậm chí còn tồi tệ hơn và cô ấy đang phải chống chọi với căn bệnh của người bạn đồng thời là “người tư vấn" của cô.


Kitty nhận được từ cô bạn ấy một danh sách gồm 100 cái tên và không có bất kỳ manh mối nào, cô ấy cần phải viết một bài báo cho tạp chí nơi cô ấy làm việc về tất cả những cái tên đó.


Tôi đã không thích cuốn sách này ngay từ đầu. Tôi cũng không chắc tại sao. Có lẽ vì dạo này tôi đọc nhiều sách về thanh thiếu niên nên đột nhiên chuyển qua một phụ nữ độ tuổi ba mươi với cuộc đời tàn tạ có lẽ làm tôi hơi sốc.


Tôi cũng không thích bản dịch sang tiếng Bồ Đào Nha và kiểu chữ được sử dụng. Tôi biết mình có vẻ khắc nghiệt và khắt khe, nhưng mắt tôi không thích nghi với cuốn sách trong một thời gian và điều đó khiến tôi phiền lòng.


Xuyên suốt câu chuyện, tôi thực sự kết nối với Kitty vì một lý do đơn giản: cô ấy khiến tôi nhớ đến chính mình. Tôi hy vọng tôi không phải đối mặt với tất cả những vấn đề của cô ấy vào cuối đời nhưng tôi thực sự có thể thấy mình đang làm một nhiệm vụ bất khả thi vì một người bạn hoặc vì dành cho một người bạn. Tôi có thể thấy mình đang tìm kiếm những người đó và cố gắng tìm ra lý do tại sao tất cả họ đều có trong danh sách. Tôi thực sự xúc động với đoạn kết vì nó khiến tôi tự hỏi liệu mình có nên trở thành một nhà báo hay không và tôi nên viết báo về điều gì nếu đó là quyết định của tôi.


Đây là một cuốn sách hay, bạn có thể đọc nó một cách nhanh chóng. Đừng để phần đầu làm bạn chậm lại, phần cuối sẽ khiến bạn hài lòng.



Tôi yêu Cecelia Ahern, ngay cả khi một trong những cuốn sách của cô ấy gây thất vọng, tôi vẫn không thể bỏ qua được tác giả này. Cô ấy thật ngoạn mục trong phong cách viết của mình, và nhớ lại tác động của những cuốn sách đầu tiên của cô ấy đối với tôi là đủ để tôi tiếp tục làm một người hâm mộ trung thành.


“Câu Chuyện Cuối Cùng” là một cuốn sách hay, một cuốn sách khiến tôi đọc và bị cuốn hút cho đến phút cuối cùng. Tuy nhiên, tôi không thể bắt mình yêu thích cuốn sách này. Cách nó được viết và cách câu chuyện được kể cũng như các sự kiện diễn ra gợi cho tôi một chút phong cách của Emilie Richards và Diane Chamberlain. Đừng hiểu sai ý tôi, Richards và Chamberlain đều là những nhà văn vĩ đại, và tôi thích sách của họ, tuy nhiên đó không phải là điều tôi mong đợi ở một cuốn từ Ahern.


Tôi mong đợi phép màu, những gì không thật, sự mê hoặc và rất nhiều nét quyến rũ! Và điều đó bị thiếu mất trong cuốn sách này. Ý tưởng thì khá thú vị, Kitty Logan - một nhà báo - đã chạm đáy khi cô vu cáo sai một người đàn ông trên TV và do đó mất đi việc làm, danh tiếng và uy tín của một nhà báo. Đồng minh còn sống duy nhất của cô là Constance Dubois - nhưng sống không còn lâu. Constance đang bị ung thư giai đoạn cuối và nằm trên giường bệnh. Trước khi qua đời, cô ấy nói với Kitty rằng có một câu chuyện mà cô ấy ước mình đã kể. Kitty thực hiện sứ mệnh của mình là kể câu chuyện của Constance sau khi cô ấy qua đời như một cách tri ân người bạn thân và người biên tập của cô ấy, nhưng cũng như là sự hồi sinh lại sự nghiệp và cuộc sống của chính cô.








Câu chuyện này liên quan đến một danh sách gồm một trăm cái tên hoàn toàn ngẫu nhiên - và nhiệm vụ của Kitty là tìm ra mối liên hệ giữa tất cả những cái tên đó và ghép chúng lại với nhau thành một câu chuyện có ý nghĩa.


Thú vị, thì có. Nhưng không có gì ngoạn mục về cuốn sách này. Tôi rất thích biết về nhiều nhân vật khác nhau, vai trò của họ trong cuộc đời của Kitty, những câu chuyện phía sau của họ, cái cách họ phát triển xuyên suốt cuốn sách đã thay đổi cuộc đời của chính họ cũng như của Kitty. Tuy nhiên, tôi hơi...choáng ngợp...về cách nó kết thúc. Cuối cùng khi Kitty tìm ra mối liên hệ, tôi đã mong đợi một điều gì đó chấn động chao đảo lắm kìa, nhưng nó rất bình thường... nó thiếu cái vẻ rực rỡ. Đôi khi bình thường một chút cũng tốt, tôi chắc vậy, nhưng như tôi đã nói, đó không phải là điều tôi mong đợi khi đọc một quyển từ Ahern. Hơn nữa, khi Kitty lần đầu tiên tìm thấy danh sách hàng trăm cái tên, tôi đã mong đợi nhiều hơn việc cô ấy chỉ liên lạc với một số ít những người trong danh sách (cụ thể là 6 người).


Tôi đọc sách của cô ấy vì cốt truyện phi thực tế của chúng, bởi vì Ahern có năng khiếu biến những điều phi thực tế trở nên có thể đạt được, thậm chí là hợp lý luôn ấy. Và cô ấy luôn có cách đánh vào đúng cái điểm cần thiết trong cách cô kể chuyện - có thể là nhờ có một người bạn vô hình, đánh mất đồ đạc và không biết chúng đi đâu, hoặc không ai khác ngoài chính Cuộc Sống ghé thăm ta để tặng ta một bài kiểm tra cái thực tế ở đời. Đây là những điều tôi yêu thích ở Ahern, và đây là những điều tôi hy vọng cô ấy tiếp tục phấn đấu làm nên trong các câu chuyện của mình.


Đây là một câu chuyện hay, nhưng hơi quá bình thường xét trên tiêu chuẩn của Ahern.




Khi Kitty Logan, một nhà báo, phạm sai lầm nghiêm trọng trong một câu chuyện trên truyền hình, hậu quả gây nên là vô kể. Trên thực tế, chúng đang tạo ra sự tàn phá liên tục trong cuộc sống của cô ấy, bắt đầu với một vụ kiện lớn, việc cô ấy mất vị trí trên chương trình truyền hình và có thể là mất việc làm tại tạp chí Etcetera do người cố vấn của cô ấy là Constance thành lập.


Thêm nỗi đau, người cố vấn của cô, Constance qua đời. Nhưng trước đó, cô ấy chỉ cho Kitty hướng đi của câu chuyện mà cô ấy ước mình đã kể. Cô ấy giới thiệu cho Kitty một danh sách tên trong những tệp tin của mình, nhưng không có hướng dẫn nào khác cho Kitty. Trước khi Kitty có thể quay lại với cái danh sách để biết thêm thông tin, Constance đã ra đi.


“Câu Chuyện Cuối Cùng”  là câu chuyện về những sự thật nằm trong những câu chuyện đằng sau một nhóm người bình thường ngẫu nhiên, mỗi người trong số họ đều có điều gì đó phi thường để chia sẻ. Bằng cách chắp vá câu chuyện lại, Kitty hy vọng sẽ lấy lại được sự nghiệp và chuộc lại lỗi lầm của bản thân.


Cuộc hành trình của Kitty dẫn cô đến đâu? Những bài học cuộc sống nào cô ấy thu thập được từ những câu chuyện của người khác? Và làm thế nào để sự kiên trì của cô ấy dẫn đến một tình yêu và sự an ủi kỳ diệu từ các chủ đề trong câu chuyện của cô, những thứ mà rồi sẽ bao trùm lên cô ấy với những cảm xúc tương tự?


Lấy bối cảnh ở Ireland, đưa người đọc từ Dublin đến Cork, câu chuyện cuốn tôi theo, cảm thấy bị hấp dẫn bởi quá trình khẳng định lại cuộc sống của Kitty. Được đề xuất cho những người hâm mộ tác giả và cho những người khác yêu thích một câu chuyện hay về những khoảnh khắc kỳ diệu có sẵn trong cuộc sống hàng ngày. 4,5 sao.