Cuốn sách gồm 2 truyện vừa của văn hào Áo Stefan Zweig, Bức thư của người đàn bà không quen và 24 giờ trong đời một người đàn bà, đều đã được dựng thành phim. Bên cạnh nguyên tác văn học, cuốn sách còn cung cấp thông tin và hình ảnh đẹp về các bộ phim làm theo hai câu chuyện đầy bi kịch về tình yêu đơn phương không được đền đáp của những người phụ nữ.
Không phải ngẫu nhiên mà cuốn sách gồm 2 truyện vừa đều về những mối tình đầy bi kịch của phụ nữ liên quan đến giới thượng lưu châu Âu đầu thế kỷ 20. Bức thư của người đàn bà không quen được viết dưới dạng một lá thư của một người phụ nữ gửi cho nhà văn R., người mà cô say mê suốt cả cuộc đời. Bức thư được gửi đến cũng là bức thư tuyệt mệnh của cô, vì thế chất chứa nỗi đau của một người đã yêu đơn phương. Sự si mê của người đàn bà từ lúc là thiếu nữ đến lúc trải qua thăng trầm của đời đối với nhân vật nhà văn vốn không hề nhận ra cô dường như quá cực đoan. Nhưng đó chính là điểm mạnh của Zweig khi khai thác tận cùng chiều sâu tâm lý phụ nữ và lòng khao khát yêu thương của họ.
24 giờ trong đời một người đàn bà cũng vậy, là hồi ức của một người phụ nữ lớn tuổi kể về mối quan hệ tình cờ và kỳ dị với một chàng trai mê cờ bạc. Giằng co giữa niềm tin đạo đức và sự tha hóa của con người, những nhân vật trong truyện dường như tuyệt vọng trong việc chiến thắng định mệnh, để rồi số phận đẩy đưa đến những lối rẽ không đừng được. Qua 2 truyện vừa trên, Stefan Zweig xứng đáng là nhà văn được tìm đọc vào loại nhiều nhất suốt hơn một thế kỷ qua.
Xem thêm

Stefan Zweig luôn có một cách rất riêng để kéo người đọc vào thế giới nội tâm của nhân vật – nhẹ nhàng, tinh tế nhưng đầy sức nặng. Bức thư gửi cho người đàn bà không quen là minh chứng hoàn hảo cho điều đó: một truyện ngắn tưởng chừng giản dị nhưng lại mang theo một dư chấn tình cảm mạnh mẽ kéo dài rất lâu sau khi trang sách cuối cùng được gấp lại.
Câu chuyện mở ra bằng một bức thư – dài, tha thiết, và chân thực đến đau lòng – từ một người phụ nữ mà nhân vật nam chính hoàn toàn không nhớ nổi. Trong bức thư ấy, cô kể lại cả cuộc đời mình, nhưng thật ra chỉ có hai điều quan trọng nhất: anh và tình yêu dành cho anh. Một tình yêu bắt đầu từ thuở thiếu nữ, lớn lên trong im lặng, cháy bỏng nhưng chưa từng đòi hỏi được biết đến.
Đau đớn ở chỗ: người đàn ông ấy đã gặp cô, đã ở cạnh cô, đã từng có những giây phút thân mật với cô, nhưng lại chưa bao giờ thực sự “nhìn thấy” cô.
Zweig không khai thác tình yêu đơn phương như một bi kịch rẻ tiền. Trái lại, ông biến nó thành một thứ ánh sáng tinh khiết mà người phụ nữ mang trong đời như một đức tin. Cô yêu không van nài, không trách móc, không đòi hỏi được đáp lại; cô chỉ lưu giữ từng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy như toàn bộ ý nghĩa tồn tại của mình. Ngay cả khi cuộc sống đưa cô vào những hoàn cảnh tăm tối, tình yêu ấy vẫn không hề bị nhuốm màu oán hận.
Điều khiến truyện trở nên đặc biệt chính là cái cách Zweig để nhân vật tự kể chuyện. Câu chữ nhẹ nhàng mà như rút từ tim, không phô trương mà lại sắc bén trong từng cảm giác. Người đọc bị cuốn vào dòng hồi tưởng ấy một cách tự nhiên, cho đến khi nhận ra sự thật đau lòng: bức thư được viết từ một người đang ở ranh giới của sự sống và cái chết, chỉ để gửi đi niềm yêu cuối cùng.
Kết truyện, khi người đàn ông sững sờ vì nhận ra mình chưa từng biết – và đã mãi mãi không thể biết – người phụ nữ ấy là ai, cảm giác hụt hẫng lan ra như một khoảng trống lạnh trong lòng người đọc. Và đó cũng là khoảnh khắc ta hiểu tài năng của Zweig: ông để nhân vật nữ sống một đời âm thầm, nhưng lại để tình yêu của cô vang lên mãi trong trái tim người đọc.
Bức thư gửi cho người đàn bà không quen không phải chỉ là một truyện ngắn về tình yêu. Đó là một câu chuyện về sự im lặng của những trái tim yêu đến mức chấp nhận cả nỗi cô độc. Về cái đẹp mong manh của những xúc cảm không tên. Và về cách con người đôi khi vẫn sống cả đời mà không biết mình đã làm tổn thương một ai đó sâu sắc đến mức nào.
Một truyện ngắn đầy mê lực. Đọc một lần, nhớ một đời.