Thời cấp 3 – Khoảng thời gian khó quên nhất, là bài Văn viết mãi không xong, là đề Hóa khó đến phát khóc.

Trường cũ là gì? Chính là lúc vừa mới tới, bạn chỉ ước sao chóng thoát khỏi nó. Đến khi thoát khỏi nó thật, bạn lại chỉ hy vọng có thể được ở thêm, dù chỉ một hai ngày. 

Phượng nở ve kêu hè lại đến, trong không khí bùi ngùi, lưu luyến của mùa chia tay, có lẽ ai trong mỗi chúng ta cũng bất chợt nhớ về những tháng ngày vô tư dưới mái trường cấp 3 – quãng thời gian được xem là đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Thế nhưng khi còn được ngồi trên ghế nhà trường chắc hẳn ai cũng từng ao ước không phải đi học, không cần phải mỗi ngày thấp thỏm chờ đợi cô giáo gọi lên trả bài cũ, không cần căng thẳng vào những mùa thi, chỉ muốn được lớn thật nhanh, được như ba mẹ của mình được đi làm mỗi sáng, tối đến thì không cần phải học bài.

 

Bạn còn nhớ không, ngày đầu tiên bỡ ngỡ bước vào lớp 10 ấy. Lần đầu bước vào một môi trường mới khác xa với ngôi “trường làng” thời cấp 2. Cảm giác thật khó tả khi được khoác trên mình bộ đồng phục và không thể thiếu sự hồi hộp khi nhìn những tà áo dài thướt tha bay trong gió. Những ngày tháng cấp 3 cứ thế trôi qua với những môn học, nào Toán, Lý, Hóa, rồi lại đến Văn và hàng loạt những môn học khó nhằn khác. Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác bị điểm thấp và gục mặt xuống bàn khóc thút thít, hay trốn kiểm tra đầu giờ bằng cách đi trực nhật chưa?. Và còn cả môn thể dục “đáng ghét” luôn ám ảnh bạn mỗi khi đến trường. Ai rồi cũng sẽ quên nhanh đi những con điểm từng khiến họ “lao tâm khổ tứ”, những đêm thức trắng học bài mong sao được tấm giấy khen học sinh giỏi nhưng chắc chắn bạn sẽ không thể nào quên khoảnh khắc cùng đám bạn trèo rào đi trà sữa hay những lần trốn học bị giám thị bắt và phải chép phạt sưng tay.

 

Cấp 3 cũng là khi chúng ta có những rung động đầu đời. Như mọi người thường hay nói “ Người bạn thích năm 17 tuổi cũng là người bạn sẽ nhớ mãi không bao giờ quên”. Đúng vậy, thích người ta lắm nhưng chỉ dám âm thầm quan tâm, chẳng đủ can đảm để tỏ tình. Từng hành động của “người ấy” đều không thoát khỏi ánh mắt của bạn. Nhìn bóng dáng quen thuộc với nụ cười tươi rói có thể khiến tim bạn rụng rời, hay cảm giác lo lắng mỗi lần thấy bạn ấy bị ốm… Bạn vẫn còn nhớ chứ cảm giác lần tim mình đập nhanh hơn, mạnh hơn và cũng có khi bị hẫng mất một nhịp ?


 


Nguyễn Nhật Ánh : “phù thủy” chuyên viết về lứa tuổi học trò

 

Với văn phong dí dỏm, lôi cuốn, đầy chất tự sự, ngôn từ tự nhiên mang đến cảm giác gần gũi với bạn đọc ở mọi lứa tuổi, đặc biệt là tuổi học trò, những tác phẩm của ông hầu như tập trung vào lứa tuổi “ 17 bẻ gãy sừng trâu” vì khi lúc đó tâm hồn của mỗi con người trở nên đẹp nhất, thuần khiết nhất. Bên cạnh đó lồng vào mỗi tác phẩm là những bài học mang đậm tính nhân văn, những bài học về tình bạn, tình thầy trò, tình yêu quê hương và động viên các bạn trẻ viết lên những ước mơ đẹp đã đưa những câu chuyện đến gần với người đọc hơn.

 

Ngôi trường mọi khi: Những tháng ngày cấp 3 bên cuộc sống sinh hoạt với ba điểm thẳng hàng “ Nhà, Trường và chỗ học thêm”

 

 


"Em về trưa vắng
Ngôi trường mọi khi
Nghe trong bóng nắng
Mùa xuân thầm thì:

Này cô tóc ngắn
Ai là bảnh trai
Để cho kiếng cận
Tự nhiên thở dài?

Này cô tóc bím
Mười sáu ngọt ngào
Con trai mặt mụn
Con gái thì sao?

Ai là răng chuột
Gặm bịch bắp rang
Có tha hột mít
Đem giấu trong hang?

Con nai có mắt
Nên gọi mắt nai
Cây tiêu có hạt
Mép thì có ria

Mùa xuân đừng hỏi
Bạn em rất nhiều
Tại chưa nói hết
Đâu chỉ bấy nhiêu!

 

Cuốn sách đã gợi lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm về tuổi học trò qua hình ảnh - cũng chính là tên gọi của các nhân vật : Tóc Ngắn, Hạt Tiêu, Hột Mít, Ria Mép, Bảnh Trai, Bắp Rang đều giống với những người bạn thân thuở thiếu thời của tôi. Đặc biệt tôi rất ấn tượng với hình ảnh Răng Chuột vì cậu ấy gợi lên chính hình ảnh của tôi ngày nhỏ, với hai răng chuột cùng với biệt tài “đoán thức ăn qua mùi hương”... Ôi thời học sinh sao mà nó bình yên và vui vẻ quá. Bên cạnh những hình ảnh tinh nghịch của lũ học trò, đâu đó thấp thoáng bóng hình của các đấng sinh thành với tình thương bao la dành cho mỗi đứa con, nhưng đôi lúc họ lại không hiểu được những đứa trẻ tuổi mới lớn này nên đã xảy ra bao nhiêu chuyện “dở khóc dở cười” : như là Bắp Rang “ một đứa thông minh tuyệt đỉnh” nhưng luôn học hành lẹt đẹt, đằng sau đó là một bí mật suốt bao nhiêu năm giấu kín mà khi lộ ra khiến cho người lớn phải giật mình nhìn lại bản thân trong suốt bao năm qua, là Răng Chuột và Cọng Rơm lúc nào cũng ao ước có được một gia đình đúng nghĩa, với mong ước nhỏ nhoi là cả ba và mẹ cùng đi dự lễ liên hoan cuối năm để rồi cuối cùng vỡ òa trong hạnh phúc khi thấy mơ ước thành sự thật và còn nhiều, còn nhiều hơn thế nữa những câu chuyện của mỗi thành viên trong tập thể ấy đều ít nhiều mang hình bóng chính mình của thời ngây thơ, hồn nhiên ấy.



 

Đây là một cuốn sách về tình bạn đem lại rất nhiều cảm xúc, những tình bạn giản dị không phân biệt giàu nghèo, sang hèn, không chứa đựng những tính toán, hơn thua nhau vì lợi ích cá nhân. Câu chuyện nhẹ nhàng, trong sáng, dễ thương và giàu tính nhân văn. Và điểm đặc biệt của câu chuyện này chính tác giả muốn bạn phải có trí tưởng tượng phong phú. Tên của nhân vật cũng như ngôi trường nghe hơi kì kì tuy nhiên lại mang cảm giác gần gũi, thân thiện như nàng Tóc Bím tốt bụng, nhỏ Tóc Ngắn mạnh mẽ, lớp trưởng quyền lực Hột Mít, chàng Bảnh Trai thông minh hay Răng Chuột hiền lành,…. tất cả đều tạo cảm giác thân thiện. Những câu chuyện về nhóm bạn học sinh năm đầu cấp 3 với bao kỷ niệm vui buồn hờn giận, bao nhiêu trò tinh nghịch của tuổi mới lớn. Với những Hạt tiêu, Tóc ngắn, Hột mít, Bảnh trai, Răng Chuột, Mặt Mụn… đã tạo nên không khí của một lớp học thật dễ thương với bao nhiêu tình cảm yêu thương, cảm động và gần gũi. Cuốn sách không có nhân vật chính mà tất cả câu chuyện của từng người đã tô lên một bức tranh đẹp về tuổi mới lớn. Mỗi người đều có những câu chuyện riêng nhưng đều là trăn trở đáng yêu của tuổi mới lớn như Bắp Rang phải cố tình học dốt chỉ để không phải theo nghề bác sĩ của ba mẹ mà đi theo con đường riêng, sở thích của chính bản thân mình, đến khi các bạn biết chuyện chỉ biết nhìn nó lắc đầu vừa thương vừa giận “ đứa bình thường thông minh hơn thiên hạ thì khi ngu nó ngu cũng không ai sánh bằng”, Răng Chuột giấu em đi làm thêm để kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình, Bảnh Trai thì đau đầu với Tóc Ngắn khi mọi người đều thấy rõ hắn ta thích cô ấy mà bao nhiêu lần gợi mở đủ điều nhưng nàng vẫn không hiểu còn phũ phàng xếp hạng Bảnh Trai còn thấp hơn cả con Mi, thằng Mí nhà Tóc Ngắn, tưởng đâu 2 đứa em của Tóc Ngắn ai dè là... con mèo, con chó cưng ở nhà, còn rất nhiều chuyện nhưng rất vô tư và hồn nhiên không mang chút nào sự hơn thua, tiền tài, danh vọng của thế giới người lớn.

 

Cuốn sách chắc chắn là sự lựa chọn cho những ai chọn lựa giữ lấy quá khứ tận trong tim để tìm về mỗi tối sau những bề bộn của cuộc sống người lớn. Tôi chọn quá khứ, không có nghĩa là tôi không quan trọng tương lai, nó chỉ có nghĩa là tôi yêu thương và trân trọng từng khoảnh khắc đầy kỷ niệm của thời học sinh, được mặc áo dài đi học, được đưa đón, được có những tình cảm bạn bè trong sáng ấy. Tất cả những thứ đó nếu không tìm đến Ngôi Trường Mọi Khi hay những thể loại truyện tương tự, thì bạn tìm ở đâu ra giữa cuộc sống của một người lớn?

 

Thực ra, cô gái mà tất cả bạn bè của bạn năm ngoái nôn nao được nhìn thấy nhất không phải là bạn, Kiếng Cận, Hạt Tiêu hay Hột Mít. Đó chính là nhỏ Tóc Ngắn

Chính bạn, bạn cũng háo hức chời đợi sự xuất hiện của Tóc Ngắn biết bao

Mọi người mong ngóng nhỏ Tóc Ngắn chẳng phải vì muốn coi nó mặc áo dài đẹp hay xấu, mà cái chính là muốn coi con nhỏ này khi mặc áo dài trông nó ra làm sao!

Hầu như bạn bè cùng trường năm ngoái chưa hề thấy Tóc Ngắn mặc quần áo con gái bao giờ, mặc dù Tóc Ngắn là con gái một trăm phần phần trăm. Chính mẹ nó xác nhận với mẹ của bạn như vậy…

 

Mỗi trang sách như một trang album dán đầy những tấm ảnh tinh nghịch đưa như con tàu đưa ta trở về với quá khứ để gặp Hạt Tiêu, Tóc Ngắn, Hột Mít, Bảnh Trai, Răng Chuột, Mặt Mụn của Ngôi trường xưa cũ, những biệt danh nghịch ngợm chỉ lũ học trò mới nghĩ ra, mà ngỡ gặp lại lũ bạn “nhất quỷ nhì ma” hồi cắp sách tới trường. Cái không khí nhốn nháo tranh thủ mỗi khi lớp vắng giáo viên, phút lắng đọng cảm thông với rắc rối của một đứa bạn, có lúc thắc thỏm mỗi lần phạm nội quy.

 

Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng đã từng đi qua những ngày tháng học trò với biết bao kỉ niệm vui buồn và những xúc cảm không thể nào quên về mái trường cấp 3 yêu dấu.
Những kỉ niệm không thể nào quên
Chuyện về những ngày rực nắng thời thanh xuân
Thời gian thấm thoát thoi đưa



Những ngày tháng cấp 3 trôi qua thật nhanh được đong đếm từ những kì thi, những mùa hè đến, những khai giảng,… qua đi trong tích tắc. Những cô cậu học trò ngày nào còn lo lắng bước vào lớp học, ngại ngùng kết bạn, thoáng cái đã bước vào giai đoạn cuối cấp. Số lượng bài tập ngày càng đè nặng trên vai những học sinh lớp 12, những căng thẳng  Bạn còn nhớ không những ngày lo lắng cập nhật lịch thi, những đêm thức khuya làm bài nhưng vẫn không quên động viên nhau: "Cố lên nào chỉ một chút nữa thôi chúng ta sẽ chạm tay tới ước mơ”.

Và cuối cùng… những ngày tháng tuyệt vời ở thời cấp 3 cũng dần trôi qua, không còn những ngày lo sợ bị gọi tên lên bảng trả bài đầu giờ, những lần khóc thầm vì điểm kém, những hôm hội trại quây quần bên ánh lửa ca hát suốt đêm,… Ngày tổng kết khép lại chuỗi hành trình 3 năm gắn bó bên mái trường thân yêu để chính thức tìm cho mình một con đường mới. Có những giọt nước mắt rơi, những cái ôm thật chặt hứa sẽ không quên nhau, những dòng lưu bút chứa đầy tình cảm và cả cái siết tay thật chặt… “Thành công nha!”

Ai đó đã từng nói rằng khi trưởng thành, người ta sẽ không nhớ đến những điểm số thật cao hay thành tích nổi trội ở trường học, thứ níu giữ họ nhiều nhất lại là những kỉ niệm thời học trò. Sau này mỗi chúng ta đều lao theo vòng xoay cơm áo gạo tiền, mệt mỏi với bộn bề lo toan của cuộc sống nhưng rồi đến một ngày bất chợt đi qua ngôi trường cũ, con đường xưa ta bồi hồi nhớ lại những kí ức đã qua, chúng như một dòng suối tắm mát cho tâm hồn ta, tiếp thêm sức mạnh để vững bước trên đường đời. Vì vậy, hãy giữ cho mình những ngày tháng tươi đẹp của tuổi trẻ, sống những ngày thật “xanh” để luôn có thể mỉm cười mỗi khi nhớ lại thời thanh xuân của mình bạn nhé!

 

Vẫn đây những cây phượng, cây bằng lăng của thuở mới vào trường mà cứ mỗi khi hè về, sắc hoa lại rực cháy một góc sân trường. Đẹp và bình yên quá. Nhưng sao mùa hè năm nay, lại thấy ngẩn ngơ như nuối tiếc điều gì! Vẫn đây ghế đá sân trường mỗi giờ chơi bạn bè lại tụm năm tụm bảy ríu rít nói cười. Suốt ba năm qua, sáng nào cũng thế bất kể nắng hay mưa, mỗi khi đến trường sẽ dừng lại ngồi nghỉ một chút để đợi được nhìn thấy “ai đó” trước khi leo cầu thang lên phòng học. Rồi ngay kia thôi, dãy hành lang lộng gió mà mỗi giờ nghỉ giải lao lại dáo dác kiếm tìm dáng con trai cao gầy. Cũng chính góc hành lang này in dấu những rụt rè, bỡ ngỡ của cái nắm tay đầu tiên vụng dại, của ánh mắt chạm nhau không lời đầy bối rối, của những món quà nhỏ xinh, của lời hứa ở thì tương lai... Tháng ngày sẽ đi qua, mối tình học trò lỡ cỡ rồi cũng sẽ đi qua. Nhưng những gì đã qua, chúng ta sẽ để dành suốt đời!

 

Người ta thường nói cấp 3 là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người, bởi lẽ đó là lúc ta đủ lớn để trải nghiệm những xúc cảm mới chớm của tuổi trưởng thành, nhưng lại chưa đủ chín để va đập với những sóng gió cuộc đời.

 

Tác giả : Thủy Vy -  Bookademy

----

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

 

 

Xem thêm

Cấp ba, cái thời thanh xuân tươi đẹp nhất của học trò, cái thời kì cuối của giai đoạn học sinh hồn nhiên chưa phải gò lưng như trên đại học. Chính tôi, một cô nữ sinh chuẩn bị lên lớp mười hai cũng đang trải qua cái khoảng thanh xuân tươi đẹp đó. Ngôi Trường Mọi Khi của Nguyễn Nhật Ánh dường như gợi đến cho tôi một chút gì đó của cái khoảng thời gian mới chân ướt chân ráo đặt chân qua cổng trường. Mở đầu cuốn sách là khi các cô cậu học trò nô nức đi khai trường, nhân vật chính của chúng ta, cô nàng Tóc Bím hồi hộp biết bao khi được mặc tà áo dài. Và một lần nữa tôi lại thấy mình trong đó, trong cô nàng Tóc Bím, lần đầu mặc chiếc áo dài thướt tha. Và ngôi trường mà Tóc Bím học mang tên Ngôi Trường Mọi Khi. Cách đặt tên các nhân vật trong cuốn truyện này cũng hết sức đơn giản, gọi tên các cô cậu học trò theo đặc điểm của từng người như Bảnh Trai, Ria Mép, Mặt Mụn, Kiếng Cận, Tóc Ngắn... Cách đặt tên quả thực rất ngộ nghĩnh và dễ thương. Câu chuyện cứ thế xoay quanh ngôi trường này và các học trò học trong đó. Cấp 3, cái tuổi ta đã lớn, bởi thế lại có những sự thinh thích nhau giữa chúng bạn. Ở đó còn có sự hi sinh của người mẹ dành cho đứa con nhỏ, sự hiếu thảo của đứa con và cả tình cảm gia đình sâu sắc.

Sau khi đọc qua Mắt Biếc thì mình liền tìm các đầu sách khác của bác Ánh thì thấy cuốn “Ngôi trường mọi khi” với lời giới thiệu khá là hấp dẫn qua cái tên cũng biết nội dung nói về tuổi thơ dữ dội rồi. Tuổi thơ luôn là một lứa tuổi đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người , tuổi thơ luôn là một kí ức không thể nào quên được mỗi khi ta nhìn thấy có ai đó gọi tên ta mỗi buổi chiều đi học về . Phải rồi, tuổi thơ là một chuyến tàu dài mà không có một tấm vé nào có thể đưa ta trở về với ngày xưa . Nhưng khi ta cầm trên cuốn sách của chú Ánh thì tự nhiên tâm trí ta lại có những xúc cảm khó tả. Từng giọng đọc hồn nhiên đến những lời văn trong trẻo và tô đậm một phong cách nông thôn dân dã .Tự nhiên cõi lòng ta lại thấy ta của ngày hôm qua .Đọc xong chỉ muốn quay lại tuổi thơ của mình, để chơi những trò chơi cùng đám bạn, để được cảm nhận những rung động đầu đời, để quên hết đi những thị phi của cuộc sống, để được suy nghĩ đơn giản như những đứa trẻ.Còn về nội dung, đọc sách của Nguyễn Nhật Ánh tuy mới chỉ lần 2 thôi nhưng mình chưa từng thất vọng về mặt nội dung, rất hay, thú vị. Mình đọc lại cuốn này bao nhiêu lần vẫn thấy hay và cảm thấy may mắn khi biết tới cuốn sách bổ ích như vậy.

Ngôi trường mọi khi là một tác phẩm thành công của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh xoay quanh chủ đề học đường với nhiều tuyến nhân vật đa dạng. Tuy không có nhiều cao trào hay kịch tính, nhưng truyện dài này vẫn gây dấu ấn trong lòng người đọc bởi sự gần gũi, hài hước đan xen với cảm động. Cuốn sách như những thước phim khắc họa lại tuổi học trò tinh khôi đầy kỉ niệm, mang đến những xúc cảm khác nhau cho người đọc. Với lượng nhân vật đa dạng, tác giả đã cho người đọc được quay lại những năm tháng cấp 3 tươi đẹp với những kỷ niệm học trò, với những lần “dở khóc dở cười” của đám bạn trẻ, hay những giây phút lắng đọng của những cô gái, chàng trai tuổi mới lớn. Chúng ta có thể cười khúc khích khi được nghe chuyện ba mẹ Kiếng Cận và Tóc Bím nhầm con của mình, hay bất ngờ trước việc Bắp Rang giả vờ học kém để không phải học ngành y, hoặc đầy xúc động trước gia đình không trọn vẹn nhưng vẫn luôn dành cho nhau những sự hi sinh thầm lặng của cậu bạn Răng Chuột. Thật khó để nhầm lẫn giữa các nhân vật với nhau bởi tuy chỉ là những cô cậu học trò, nhưng trong họ cũng có những tâm tư, suy nghĩ tạo ra những nét cá tính riêng biệt. Mỗi nhân vật được tác giả miêu tả sinh động đến mức người đọc tưởng chừng đã gặp một ai giống họ ngoài đời thật.

Mình đọc cuốn này từ rất sớm, chẳng nhớ rõ là năm nào, đành để đại năm đánh dấu khởi đầu thật sự trong quãng đời học sinh của mình - năm vào học lớp Chín, mình chỉ nhớ rõ là lúc mình đọc xong NTMK lần đầu tiên, mình đã rất thèm muốn có một quãng đời học sinh vui tươi như đám bạn trong NTMK. Và điều đó đã thành sự thật với năm lớp Chín đầy vui nhộn, sức sống, quãng thời gian lưu giữ những kỉ niệm tuyệt vời nhất của 12 năm mài đũng quần. Sau này, khi đã bước vào cổng trường cấp III, làm quen với những người bạn mới, bắt tay tạo nên những kỉ niệm đẹp cho bản thân, mình đã quay trở lại với NTMK. Có lẽ sau khi đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc ấy, cuốn sách đã dần mất đi phép màu của nó ngày xưa, khi mình vẫn còn ở trong căn phòng có bàn ghế, bảng đen mà chẳng thể gọi là lớp học đích thực kia. Có lẽ, ở trong sự cô đơn lâu ngày đã biến những gì trong NTMK thành một thiên đường tuổi học trò. Giờ đây khi nghĩ về NTMK, mình không còn cảm thấy cơn rạo rực một thời cháy bỏng trong tâm can nữa. NTMK, đã trở thành một cuốn sách, đơn giản chỉ là một cuốn sách. Nhưng vì những cảm xúc mà nó đã mang lại, mình vẫn xem nó là một cuốn sách đáng giá, đáng đọc cho bất cứ ai đã, đang và sẽ trải qua 12 năm tuổi học trò.

Xuyên suốt tác phẩm, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã khắc hoạ trước mặt người đọc một không khí lớp học vô cùng dễ thương và gần gũi, tràn đầy những tình cảm ấm áp giữa những người bạn học trong cùng mội ngôi trường có tên là Ngôi trường mọi khi là Hạt Tiêu, Tóc ngắn, Bảnh trai, Răng chuột, Hột mít, Mặn mụn, Tóc bím, Bắp rang, Ria mép, Kiếng cận. Tất cả đều xoay quanh những câu chuyện với đầy đủ những cung bậc cảm xúc vui buồn hờn giận về nhóm bạn này.

Thông qua nhưng mảng màu chi tiết đặc sắc, giọng văn đầy hóm hỉnh, lôi cuốn nhưng cũng chất chứa nhiều cảm xúc, tác giả đã rất thành công trong việc đưa người đọc lên chuyến tàu để trở về với những ngày tháng thanh xuân rực rỡ của mình thông qua cách xây dựng tình huống truyện rất logic và chặt chẽ, các nhân vật trong truyện đều được tác giả khắc hoạ rõ nét với những nét tính cách thể hiện sự tinh nghịch, lém lỉnh, hồn nhiên của lứa tuổi học trò. Một lần nữa ta có thể khẳng định rằng, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh thực sự vẫn là một thỏi nam châm có sức hút rất lớn với lứa tuổi học trò và các tác phẩm của ông vẫn sẽ tạo nên những vùng ký ức tươi đẹp cho mọi thế hệ học sinh. 

Cuốn sách “Ngôi trường mọi khi” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh sẽ làm cho bạn mỉm cười vì những tình huống truyện vô cùng đáng yêu và đáng nhớ. Cuốn sách kể về cuộc sống của một nhóm bạn cấp 3, nó không quá ồn ào, vội vã. Đó chỉ đơn giản là những câu chuyện rất bình dị, rất gần gũi và rất “thật”. 

Bằng con mắt của một người đã từng trải, nhà văn nhìn cuộc đời theo cách của riêng mình và vì thế ông đã tạo ra mỗi nhân vật là mỗi một cá tính, một hình ảnh hoàn toàn khác nhau. Nguyễn Nhật Ánh không đặt cho nhân vật của mình những cái tên thật là cụ thể mà ông gọi họ bằng những biệt danh, bằng những điều mà ai cũng có và ai cũng thấy khi chúng ta mười sáu mười bảy. Mỗi câu chuyện của họ, ta như thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của chính mình và của những người bạn trên sân trường năm ấy. Những người bạn ở bên cạnh chúng ta vào những khoảnh khắc tươi đẹp nhất, ý nghĩa nhất. Tất cả nhân vật vẽ nên một bức tranh với những gam màu khác nhau, mỗi gam màu là hiện thân của một thành viên trong nhóm. Đây là một truyện dài, và đúng là dài thật, đọc truyện tôi dường như đã đi từ bỡ ngỡ này đến bỡ ngỡ khác. Và cái kết cho cuộc hành trình một năm học của họ cũng là cái kết tôi tin là vừa lòng độc giả. Những tiếng cười, những giọt nước mắt hòa tan, cho phép tôi được gọi đó là tuổi trẻ, là tình bạn một thời theo ta đến một đời.