Thời cấp 3 – Khoảng thời gian khó quên nhất, là bài
Văn viết mãi không xong, là đề Hóa khó đến phát khóc.
Trường cũ là gì? Chính là lúc vừa mới tới, bạn chỉ ước sao
chóng thoát khỏi nó. Đến khi thoát khỏi nó thật, bạn lại chỉ hy vọng có thể được
ở thêm, dù chỉ một hai ngày.
Phượng nở ve kêu hè lại đến, trong không khí bùi ngùi, lưu luyến của mùa chia tay, có lẽ ai trong mỗi chúng ta cũng bất chợt nhớ về những tháng ngày vô tư dưới mái trường cấp 3 – quãng thời gian được xem là đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Thế nhưng khi còn được ngồi trên ghế nhà trường chắc hẳn ai cũng từng ao ước không phải đi học, không cần phải mỗi ngày thấp thỏm chờ đợi cô giáo gọi lên trả bài cũ, không cần căng thẳng vào những mùa thi, chỉ muốn được lớn thật nhanh, được như ba mẹ của mình được đi làm mỗi sáng, tối đến thì không cần phải học bài.
Bạn còn nhớ không, ngày đầu tiên bỡ ngỡ bước vào lớp 10 ấy. Lần đầu bước vào một môi trường mới khác xa với ngôi “trường làng” thời cấp 2. Cảm giác thật khó tả khi được khoác trên mình bộ đồng phục và không thể thiếu sự hồi hộp khi nhìn những tà áo dài thướt tha bay trong gió. Những ngày tháng cấp 3 cứ thế trôi qua với những môn học, nào Toán, Lý, Hóa, rồi lại đến Văn và hàng loạt những môn học khó nhằn khác. Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác bị điểm thấp và gục mặt xuống bàn khóc thút thít, hay trốn kiểm tra đầu giờ bằng cách đi trực nhật chưa?. Và còn cả môn thể dục “đáng ghét” luôn ám ảnh bạn mỗi khi đến trường. Ai rồi cũng sẽ quên nhanh đi những con điểm từng khiến họ “lao tâm khổ tứ”, những đêm thức trắng học bài mong sao được tấm giấy khen học sinh giỏi nhưng chắc chắn bạn sẽ không thể nào quên khoảnh khắc cùng đám bạn trèo rào đi trà sữa hay những lần trốn học bị giám thị bắt và phải chép phạt sưng tay.
Cấp 3 cũng là khi chúng ta có những rung động đầu đời. Như mọi người thường hay nói “ Người bạn thích năm 17 tuổi cũng là người bạn sẽ nhớ mãi không bao giờ quên”. Đúng vậy, thích người ta lắm nhưng chỉ dám âm thầm quan tâm, chẳng đủ can đảm để tỏ tình. Từng hành động của “người ấy” đều không thoát khỏi ánh mắt của bạn. Nhìn bóng dáng quen thuộc với nụ cười tươi rói có thể khiến tim bạn rụng rời, hay cảm giác lo lắng mỗi lần thấy bạn ấy bị ốm… Bạn vẫn còn nhớ chứ cảm giác lần tim mình đập nhanh hơn, mạnh hơn và cũng có khi bị hẫng mất một nhịp ?
Nguyễn Nhật Ánh : “phù
thủy” chuyên viết về lứa tuổi học trò
Với văn phong dí dỏm, lôi cuốn, đầy chất tự sự,
ngôn từ tự nhiên mang đến cảm giác gần gũi với bạn đọc ở mọi lứa tuổi, đặc biệt
là tuổi học trò, những tác phẩm của ông hầu như tập trung vào lứa tuổi “ 17 bẻ
gãy sừng trâu” vì khi lúc đó tâm hồn của mỗi con người trở nên đẹp nhất, thuần
khiết nhất. Bên cạnh đó lồng vào mỗi tác phẩm là những bài học mang đậm tính
nhân văn, những bài học về tình bạn, tình thầy trò, tình yêu quê hương và động
viên các bạn trẻ viết lên những ước mơ đẹp đã đưa những câu chuyện đến gần với
người đọc hơn.
Ngôi trường mọi khi:
Những tháng ngày cấp 3 bên cuộc sống sinh hoạt với ba điểm thẳng hàng “ Nhà, Trường và chỗ học thêm”
Cuốn sách đã gợi lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm về tuổi học trò qua hình ảnh - cũng chính là tên gọi của các nhân vật : Tóc Ngắn, Hạt Tiêu, Hột Mít, Ria Mép, Bảnh Trai, Bắp Rang đều giống với những người bạn thân thuở thiếu thời của tôi. Đặc biệt tôi rất ấn tượng với hình ảnh Răng Chuột vì cậu ấy gợi lên chính hình ảnh của tôi ngày nhỏ, với hai răng chuột cùng với biệt tài “đoán thức ăn qua mùi hương”... Ôi thời học sinh sao mà nó bình yên và vui vẻ quá. Bên cạnh những hình ảnh tinh nghịch của lũ học trò, đâu đó thấp thoáng bóng hình của các đấng sinh thành với tình thương bao la dành cho mỗi đứa con, nhưng đôi lúc họ lại không hiểu được những đứa trẻ tuổi mới lớn này nên đã xảy ra bao nhiêu chuyện “dở khóc dở cười” : như là Bắp Rang “ một đứa thông minh tuyệt đỉnh” nhưng luôn học hành lẹt đẹt, đằng sau đó là một bí mật suốt bao nhiêu năm giấu kín mà khi lộ ra khiến cho người lớn phải giật mình nhìn lại bản thân trong suốt bao năm qua, là Răng Chuột và Cọng Rơm lúc nào cũng ao ước có được một gia đình đúng nghĩa, với mong ước nhỏ nhoi là cả ba và mẹ cùng đi dự lễ liên hoan cuối năm để rồi cuối cùng vỡ òa trong hạnh phúc khi thấy mơ ước thành sự thật và còn nhiều, còn nhiều hơn thế nữa những câu chuyện của mỗi thành viên trong tập thể ấy đều ít nhiều mang hình bóng chính mình của thời ngây thơ, hồn nhiên ấy.
Đây là một cuốn sách về tình bạn đem lại
rất nhiều cảm xúc, những tình bạn giản dị không phân biệt giàu
nghèo, sang hèn, không chứa đựng những tính toán, hơn thua nhau vì lợi ích cá
nhân. Câu chuyện nhẹ nhàng, trong sáng, dễ thương và giàu tính nhân
văn. Và điểm đặc biệt của câu chuyện này chính tác giả muốn bạn
phải có trí tưởng tượng phong phú. Tên của nhân vật cũng như ngôi
trường nghe hơi kì kì tuy nhiên lại mang cảm giác gần gũi, thân thiện
như nàng Tóc Bím tốt bụng, nhỏ Tóc Ngắn mạnh mẽ, lớp trưởng quyền
lực Hột Mít, chàng Bảnh Trai thông minh hay Răng Chuột hiền lành,….
tất cả đều tạo cảm giác thân thiện. Những câu chuyện về nhóm bạn học
sinh năm đầu cấp 3 với bao kỷ niệm vui buồn hờn giận, bao nhiêu trò tinh nghịch
của tuổi mới lớn. Với những Hạt tiêu, Tóc ngắn, Hột mít, Bảnh trai, Răng Chuột,
Mặt Mụn… đã tạo nên không khí của một lớp học thật dễ thương với bao nhiêu tình
cảm yêu thương, cảm động và gần gũi. Cuốn sách không có nhân vật chính mà tất
cả câu chuyện của từng người đã tô lên một bức tranh đẹp về tuổi mới lớn. Mỗi
người đều có những câu chuyện riêng nhưng đều là trăn trở đáng yêu của tuổi mới
lớn như Bắp Rang phải cố tình học dốt chỉ để không phải theo nghề bác sĩ của ba
mẹ mà đi theo con đường riêng, sở thích của chính bản thân mình, đến khi các
bạn biết chuyện chỉ biết nhìn nó lắc đầu vừa thương vừa giận “ đứa bình thường thông minh hơn thiên hạ thì
khi ngu nó ngu cũng không ai sánh bằng”, Răng Chuột giấu em đi làm thêm để
kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình, Bảnh Trai thì đau đầu với Tóc Ngắn khi
mọi người đều thấy rõ hắn ta thích cô ấy mà bao nhiêu lần gợi mở đủ điều nhưng
nàng vẫn không hiểu còn phũ phàng xếp hạng Bảnh Trai còn thấp hơn cả con Mi,
thằng Mí nhà Tóc Ngắn, tưởng đâu 2 đứa em của Tóc Ngắn ai dè là... con mèo, con
chó cưng ở nhà, còn rất nhiều chuyện nhưng rất vô tư và hồn nhiên không mang
chút nào sự hơn thua, tiền tài, danh vọng của thế giới người lớn.
Cuốn sách chắc chắn là sự lựa chọn cho những ai
chọn lựa giữ lấy quá khứ tận trong tim để tìm về mỗi tối sau những bề bộn của
cuộc sống người lớn. Tôi chọn quá khứ, không có nghĩa là tôi không quan trọng
tương lai, nó chỉ có nghĩa là tôi yêu thương và trân trọng từng khoảnh khắc đầy
kỷ niệm của thời học sinh, được mặc áo dài đi học, được đưa đón, được có những
tình cảm bạn bè trong sáng ấy. Tất cả những thứ đó nếu không tìm đến Ngôi
Trường Mọi Khi hay những thể loại truyện tương tự, thì bạn tìm ở đâu ra giữa
cuộc sống của một người lớn?
Thực ra, cô gái mà tất cả bạn bè của bạn năm ngoái nôn nao được nhìn thấy nhất không phải là bạn, Kiếng Cận, Hạt Tiêu hay Hột Mít. Đó chính là nhỏ Tóc Ngắn
Mỗi trang sách như một trang album dán đầy những
tấm ảnh tinh nghịch đưa như con tàu đưa ta trở về với quá khứ để gặp Hạt Tiêu,
Tóc Ngắn, Hột Mít, Bảnh Trai, Răng Chuột, Mặt Mụn của Ngôi trường xưa cũ, những
biệt danh nghịch ngợm chỉ lũ học trò mới nghĩ ra, mà ngỡ gặp lại lũ bạn “nhất
quỷ nhì ma” hồi cắp sách tới trường. Cái không khí nhốn nháo tranh thủ mỗi khi
lớp vắng giáo viên, phút lắng đọng cảm thông với rắc rối của một đứa bạn, có
lúc thắc thỏm mỗi lần phạm nội quy.
Vẫn đây những cây phượng, cây bằng lăng của thuở mới vào trường mà cứ mỗi khi hè về, sắc hoa lại rực cháy một góc sân trường. Đẹp và bình yên quá. Nhưng sao mùa hè năm nay, lại thấy ngẩn ngơ như nuối tiếc điều gì! Vẫn đây ghế đá sân trường mỗi giờ chơi bạn bè lại tụm năm tụm bảy ríu rít nói cười. Suốt ba năm qua, sáng nào cũng thế bất kể nắng hay mưa, mỗi khi đến trường sẽ dừng lại ngồi nghỉ một chút để đợi được nhìn thấy “ai đó” trước khi leo cầu thang lên phòng học. Rồi ngay kia thôi, dãy hành lang lộng gió mà mỗi giờ nghỉ giải lao lại dáo dác kiếm tìm dáng con trai cao gầy. Cũng chính góc hành lang này in dấu những rụt rè, bỡ ngỡ của cái nắm tay đầu tiên vụng dại, của ánh mắt chạm nhau không lời đầy bối rối, của những món quà nhỏ xinh, của lời hứa ở thì tương lai... Tháng ngày sẽ đi qua, mối tình học trò lỡ cỡ rồi cũng sẽ đi qua. Nhưng những gì đã qua, chúng ta sẽ để dành suốt đời!
Người ta
thường nói cấp 3 là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người, bởi lẽ đó là lúc
ta đủ lớn để trải nghiệm những xúc cảm mới chớm của tuổi trưởng thành, nhưng
lại chưa đủ chín để va đập với những sóng gió cuộc đời.
Tác giả : Thủy Vy - Bookademy
----
Mình đọc cuốn này từ rất sớm, chẳng nhớ rõ là năm nào, đành để đại năm đánh dấu khởi đầu thật sự trong quãng đời học sinh của mình - năm vào học lớp Chín, mình chỉ nhớ rõ là lúc mình đọc xong NTMK lần đầu tiên, mình đã rất thèm muốn có một quãng đời học sinh vui tươi như đám bạn trong NTMK. Và điều đó đã thành sự thật với năm lớp Chín đầy vui nhộn, sức sống, quãng thời gian lưu giữ những kỉ niệm tuyệt vời nhất của 12 năm mài đũng quần. Sau này, khi đã bước vào cổng trường cấp III, làm quen với những người bạn mới, bắt tay tạo nên những kỉ niệm đẹp cho bản thân, mình đã quay trở lại với NTMK. Có lẽ sau khi đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc ấy, cuốn sách đã dần mất đi phép màu của nó ngày xưa, khi mình vẫn còn ở trong căn phòng có bàn ghế, bảng đen mà chẳng thể gọi là lớp học đích thực kia. Có lẽ, ở trong sự cô đơn lâu ngày đã biến những gì trong NTMK thành một thiên đường tuổi học trò. Giờ đây khi nghĩ về NTMK, mình không còn cảm thấy cơn rạo rực một thời cháy bỏng trong tâm can nữa. NTMK, đã trở thành một cuốn sách, đơn giản chỉ là một cuốn sách. Nhưng vì những cảm xúc mà nó đã mang lại, mình vẫn xem nó là một cuốn sách đáng giá, đáng đọc cho bất cứ ai đã, đang và sẽ trải qua 12 năm tuổi học trò.