Tập truyện ngắn "Ngôi nhà thạch lựu" là những ngụ ngôn về cái đẹp, sự huyền thoại của linh hồn.

“Nhìn khác với thấy. Người ta không thấy một điều gì cho đến khi thấy được vẻ đẹp của nó, và chỉ khi đó điều ấy mới thực sự hiện hữu”, Oscar Wilde viết như vậy. Tập truyện ngắn Ngôi nhà thạch lựu, với 4 truyện ngắn là những ngụ ngôn về cái đẹp, sự huyền thoại của linh hồn.

Văn phong của Oscar Wilde không gây khó khăn, làm khổ độc giả trong dãy mê cung tối đen. Văn của ông đẹp, sáng, đơn giản nhưng giàu tính triết luận. Chuyện kể theo chiều thẳng, các diễn biến vùn vụt trước mắt chứ không đan chéo tầng lớp, kéo xoay vòng trong một trường phái hỗn độn. Tính truyện được gợi mở, thắt nút như các câu chuyện ngụ ngôn Edop, Andersen.

Ngoại trừ truyện Chàng ngư phủ và linh hồn thì ba truyện còn lại Vị vua trẻSinh nhật của công chúa và Cậu bé ngôi sao đều hướng về tầng lớp trên, giai cấp thượng lưu hoàng gia. Oscar Wilde chọn đứng nghiêng về phía người nghèo, phủ nhân đi sự phú quý vật chất.

Nếu nhân vật vị vua trẻ, sắp lên ngôi trong Vị vua trẻ, sau khi trải qua một giấc mộng, đã tìm thấy ánh sáng của ngai vàng trong chiếc áo chăn cừu, thì ở cô công chúa là sự tàn nhẫn trong thế giới hoàng cung. Anh hề, người duy nhất có thể làm công chúa vui, giúp nàng quên đi sự buồn chán trong cung đình.

Tôi muốn nói đến điệu nhảy, một sự tự nhiên và tự do nhất khi anh hề luôn nhảy theo ý mình và dành vũ điệu đấy cho nàng công chúa nhỏ. Anh hề không biết bản thân mình xấu xí, nàng công chúa cũng vậy. Nàng thấy được sự bình yên trong điệu múa chú lùn. Nhưng rồi, khi muốn dành tặng một món quà cho công chúa, bằng một đóa hoa, anh hề đã bị xua đuổi bởi ngoại hình xấu xí.

Trong đoạn cuối, ngòi bút Oscar Wilde xoay chuyển, từ việc chú hề bị hắt hủi từ những bông hoa, hắn đã tự thấy hoảng sợ khi lần đầu tiên nhìn thấy bản thân, một con quái vật. "...Bởi vì trái tim nó đã vỡ tan” nên người lùn đã không thể nhảy nữa. Đọc đến đây, tôi ngờ rằng Oscar Wilde đã ẩn dụ cho sự phân biệt giai cấp, giữa người nghèo hèn và hoàng cung.

Sự mặc cảm về thân phận đã giết đi trái tim chú lùn chứ không phải sự khinh thường của người khác. Cùng lúc, điều này cũng hủy đi niềm vui của nàng công chúa “từ giờ trở đi hãy để những kẻ không có trái tim đến nhảy múa cho ta”.

Cậu bé ngôi sao viết về sự thay đổi của lòng nhân từ và cái ác. Trong truyện, cậu bé được hai người tiều phu nhặt về. Cậu nhóc quá đẹp nên ai cũng yêu mến, cậu trở nên kiêu căng và chỉ biết yêu bản thân. Ruồng rẫy người mẹ xấu xí và ném đá vào mẹ mình, một cái ác quá lớn và ngoại hình cậu bé trở thành xấu xí.

Mất đi vẻ đẹp bên ngoài, cậu bé mới hiểu tất cả sự yêu mến của người khác chỉ tồn tại trong ánh nhìn ngoại hình, bởi hòn đá đẹp vì nó đúc thành tượng thần chứ không phải vì bản chất đá bên trong lõi bức tượng. Mất đi cái đẹp da thịt, trái tim cậu bé mở ra, cho một cuộc hành trình tìm lại mẹ và trở về hoàng cung. Khi đấy, một vị vua tốt bụng lên ngôi.

Dòng cuối truyện “…chỉ ba năm sau cậu qua đời. Người kế nghiệp cậu lại cai trị vương quốc một cách ác độc.” thể hiện tính ngụ ngôn trong ngòi bút của Oscar Wilde càng sắc bén và cay đắng hơn. Cái đẹp, sự nhân ái chỉ có được khi trải qua một biến thiên lớn, sự trưởng thành từ một cậu bé ác tâm đến một chàng trai tốt cũng chỉ giúp vương quốc hòa bình trong ba năm, rồi sụp đổ. Sự tử tế thường mỏng manh, còn sự tàn nhẫn thì vô cùng.

Truyện ngắn thứ ba, Chàng ngư phủ và linh hồn trong sách bàn về tình yêu và sự trả giá. Để sống với tình yêu của mình, một tiên cá dưới biển, chàng ngư phủ đã tách linh hồn ở trái tim. Tôi xin nhấn mạnh “trái tim và linh hồn” chứ không phải “thể xác và linh hồn”, điều này rất mới vì trước Oscar chưa ai sáng tạo đến mảnh đất này.

Chia đôi mình, người ngư phủ có hai cuộc đời, trái tim thuộc về tình yêu và say đắm trong đấy, còn người ngư phủ thứ hai, linh hồn thì sống bên ngoài. Tình yêu, một khi say hương sẽ không còn biết gì, còn linh hồn, trong thời gian sống bên ngoài nó đã có đời sống dài, một chân trời rộng, tuy nhiên vì thiếu trái tim, linh hồn chỉ biết làm việc ác.

“…Lúc đẩy đã tôi vào cõi thế gian, ông đã không chịu cho tôi trái tim” - lời của linh hồn. Sự theo đuổi tình yêu đến tận cùng này, dường như là cực đoan và mù lòa nhưng bởi người ngư phủ quá trong sạch, trái tim chỉ ấm áp yêu thương nên đã không có một tội ác thứ hai trong cùng một con người.

Bốn câu chuyện, bốn con đường hướng về tâm hồn, cái thiện, sự tẩy khuẩn linh hồn ghép thành Ngôi nhà thạch lựu. Sau bốn cuộc hành trình nghiệt ngã, các linh hồn đã quay về ngôi nhà này, cùng gặp gỡ, chuyện trò, tiếng cười nói, thánh ca khi câu chuyện của họ được đọc lên.

Dostoievski viết “Cái đẹp sẽ cứu thế giới”. Câu chuyện của văn học không gì ngoài cái đẹp.

 

Nguồn sưu tầm:   https://goo.gl/WLssxK 

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

Khi mọi người cười, anh ấy không hiểu rằng họ đang cười nhạo anh ấy vì những lý do sai trái. Có một điều tôi đặc biệt thích thú khi ngay cả thực vật cũng chế nhạo anh ấy. Cuối cùng, anh ấy nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, lúc đầu nghĩ rằng đó là một con quái vật đang sao chép mọi bước đi của anh ấy, và cuối cùng khi hiểu ra điều đó, anh ấy rất đau lòng. Câu chuyện thứ ba là câu chuyện tôi yêu thích nhất. Người đánh cá và linh hồn của anh ấy là một câu chuyện sáng tạo về một ngư dân phải lòng một nàng tiên cá. Anh ta không thể sống dưới biển với linh hồn con người của mình, vì vậy anh ta đã gặp một phù thủy để loại bỏ nó. Một khi linh hồn đã bị loại bỏ, nó lang thang khắp thế giới trải nghiệm những điều mới mẻ với hy vọng ép người đánh cá trở về biển với những gì nó tìm thấy. Cuối cùng chúng ta biết được rằng một linh hồn không có trái tim có thể là một điều nguy hiểm. The Star Child kể về một đứa trẻ xinh đẹp được tìm thấy trong rừng, lớn lên trở nên thô lỗ và ích kỷ với mọi người xung quanh. Khi mẹ ruột của anh, một người ăn xin bẩn thỉu, đến, anh không muốn liên quan gì đến bà. Sau đó, anh ta bị nguyền rủa là xấu xí và bị ngược đãi, điều này khiến anh ta phải rời khỏi nhà để cố gắng đền bù với mẹ mình. Rất nhiều người trong số này cực kỳ thẳng thừng trong thông điệp về đạo đức của họ, có lẽ đó chỉ là cách nó hoạt động trong truyện cổ tích . Tôi không biết liệu tôi có thực sự đọc bất kỳ câu chuyện cổ tích nào khác khi trưởng thành hay không. Tất nhiên, văn xuôi của anh ấy rất hay, nhưng điều tôi thích nhất ở Oscar Wilde là lời thoại của anh ấy. Không có nhiều đoạn hội thoại trong phim này và những gì ở đó có xu hướng khá cứng nhắc và cách điệu cho thể loại cụ thể này. Đây không phải là thể loại tôi yêu thích nhất, nhưng tôi vẫn rất vui vì đã đọc nó. Tôi thực sự rất thích The Fisherman and his Soul, nhưng lẽ ra tôi có thể bỏ ba phần còn lại. Có lẽ tôi sẽ chọn bộ sưu tập truyện cổ tích khác của anh ấy vào một lúc nào đó để hoàn thành, vì vậy tôi hy vọng mình sẽ thích nhiều câu chuyện hơn trong bộ sưu tập đó.

Tình người như được đong đầy trên từng trang sách. Thế giới cổ tích của tuổi thơ được mở ra, với những vị thần thoại Hy Lạp hay vùng đất của những câu chuyện ngàn lẻ một đêm xứ Ba Tư. Tất cả được chuyển tải trong những giọng kể chuyện đa dạng, đầy cuốn hút trong "Ngôi nhà thạch lựu."

  

 Khi hạnh phúc trong gam màu gian khổ, khi con tim đi ngược lại với linh hồn, khi niềm tin bị vụt tắt. Con người rơi vào những thất vọng não nề, cái chết có phải là lối giải thoát cuối cùng không ? Thì những trang văn của "ngôi nhà thạch lựu' sẽ nói lên điều đó. Bạn có sẵn lòng hưởng thụ một cái gì đó, khi những thứ ấy xuất phát từ những khổ đau của người khác. Bạn có chấp nhận bước lên bục vinh quang khi những thứ bạn có là sự đánh đổi mạng sống của người khác. 

“Mang chúng đi cho khuất mắt ta. Dẫu hôm nay là lễ đăng quang, trẫm cũng không mang chúng đâu. Bởi những khung cưỡi phiền muộn và bàn đây đâu đớn đã dệt nên chiếc áo này. Những viên hồng ngọc nhuộm máu và ngọc trai nhuốm màu chết chóc."

Vị vua trẻ của chúng ta không làm điều ấy. Cái đẹp có thể quay lưng lại với nỗi đau của con người hay không, hay cái đẹp chính là sự cảm thông. Lòng ham muốn cái đẹp của vị vua trẻ là vô cùng tận. Nhưng những giấc mơ đưa anh vể với thế giới của những con người nô lệ để thấy được thống khổ. Chàng nhận ra cái đẹp đó chính là máu và nước mắt của họ, thì con tim chàng chẳng cho phép làm điều đó.