“Sau
cuối, tôi cũng biết là mình khó lòng hiểu hết cuộc đời mẹ. Cách mà mẹ tôi đã sống
mạnh mẽ như một người đàn ông, trong cái lốt yếu mềm của người phụ nữ, đã cho
tôi nhận thức rõ ràng rằng việc dám ‘sống một cuộc đời ngoan cường và bản lĩnh’
hoàn toàn không phải là một điều phụ thuộc vào giới tính”
Đó là cảm nhận của chính
tác giả Takeshi Moriya về mẹ của mình. Với 100 câu hỏi ngắn, bộc bạch toàn bộ
câu chuyện về người mẹ, về tình mẹ, về những điều bà đã trải qua khó khăn như
thế nào từ khi tác giả còn rất nhỏ cho tới khi ông là cha của hai đứa trẻ.
Takeshi Moriya tốt nghiệp
khoa Điện ảnh trường Cao đẳng Nghệ thuật Nihon. Ông đã tham gia sản xuất rất
nhiều phim truyền hình nhiều tập của đài truyền hình Fuji TV. Sau đó, ông thành
lập công ty cổ phần Art Movie chuyên sản xuất phim diện ảnh và phim truyền
hình.
Không chỉ thành công với
tác phẩm “Mẹ ơi, mẹ có hạnh phúc không?”, ông còn là tác giả của 2 cuốn sách
khác là “Simsons” (NXB Popular) và “Đời sản xuất của tôi” (NXB Random House).
Dưới vai trò một Đạo diễn, năm 2014, ông cho ra mắt bộ phim Điện ảnh
“Samulife”.
Cuộc sống luôn tiềm ẩn những điều khó khăn, đôi khi khó đến mức chúng ta chỉ một mực muốn trốn chạy. Nhưng mẹ tôi thì chưa bao giờ lẩn tránh. Bà đã cố gắng vượt qua tất cả bằng sự nỗ lực của chính mình, đôi khi đến mức bướng bỉnh và kiên gan. Theo cái cách mà một lần bà từng nói, khi chứng kiến việc tôi đang bị mắc kẹt trong những khúc mắc và phiền muộn của việc làm cha: “Con việc gì băn khoăn lo sợ chứ? Con cứ là con. Con cứ sống với chính mình là được.”
Cuộc phỏng vấn giữa hai mẹ
con với 100 câu hỏi, con hỏi – mẹ đáp. Đâu thể gói gọn hết tình mẫu tử trong
100 câu hỏi ngắn đó. Chính tác giả cũng thừa nhận rằng “Chỉ cần viết lại những
câu hỏi có sẵn trong kí ức của tôi thì cũng đã dễ dàng vượt quá con số 100 rồi”.
Xen lẫn những câu hỏi là lời tự truyện tác giả kể về cuộc sống hiện tại bận rộn
của mình, về hồi ức của ông những lần hiếm hoi được bên cạnh mẹ và cả những điều
ông chưa làm tròn trách nhiệm với vai trò một người cha của hai đứa con.
Ai cũng nhờ mẹ mà được
sinh ra. Chúng ta đều có mặt trên đời theo cách ấy, không có gì có thể phủ nhận
được điều này. Người con nào mà chẳng mong muốn được kết nối sâu sắc và thấu hiểu
tường tận về người đã sinh ra mình. Tuy vậy, sự thực là chúng ta sẽ khó mà mường
tượng được lí do mình có mặt trên đời cũng như cuộc sống của mẹ trước khi mình
sinh ra.
Khi vai trò của một người
cha bị mờ nhạt thì bắt buộc người mẹ lúc này chính thức trở thành người cha
đúng nghĩa. Vừa làm mẹ, vừa làm cha, mẹ của Takeshi Moriya không phải ngoại lệ.
Bà vượt qua nhiều mất mát, nhiều nỗi đau, nỗi buồn, đặc biệt là việc bà phải xa
các con nhỏ của mình để tìm cách trang trải cuộc sống sau ly hôn. Ít nhiều, ai
cũng có thể cảm nhận được nỗi lòng của một người mẹ phải xa đứa con thơ: nhớ nhớ,
lo lo và là cả tình thương. Thương tụi nhỏ không được hưởng trọn tình cha, nay
lại phải xa mẹ nữa, người làm mẹ, ai không xót cơ chứ.
Có
lần cô giáo gọi con là “cậu bé mau nước mắt” và nói với mẹ: “Chắc là cháu nó rất
buồn khi phải sống xa mẹ”. Mỗi lần mẹ về thăm rồi lại ra đi, bao giờ cũng ra tiễn
và đứng vẫy mãi đằng sau chiếc xe đưa mẹ đi.
Mẹ
nghĩ là con cũng hạnh phúc vì được ông bà thương yêu. Nhưng quả thật, mẹ cũng
muốn có con ở gần bên mẹ.
Cuộc sống của tác giả thay đổi rất nhiều từ những lần mẹ ông đi bước nữa. Cũng không thể trách mẹ được vì chính bà cũng không thể một mình đảm nhiệm hết công việc của một người cha mà vẫn làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Bà chẳng thể mãi gồng mình như trước kia, bà phải lựa chọn cách sống vì sự sinh tồn của chính bà và hai đứa con.
Với hai lần tái hôn của mẹ,
nhưng thực chất tác giả được sống cùng tới bốn người bố, điều đó cũng đã đủ làm
quá trình trưởng thành của một đứa trẻ đến sớm hơn so với tuổi. Là anh cả, có
thêm một cậu em trai, ông biết rằng mình cần phải mạnh mẽ để bảo vệ gia đình
mình ngay từ khi còn nhỏ. Sống gai góc tuy có đôi lúc yếu mềm, nhưng ông luôn
là niềm tin của mẹ, là chỗ dựa tinh thần cho bà. Cũng bởi quá tự lập nên công
việc như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ông, khiến ông tự nhận
xét mình là một người “mụ mị trong công việc” và là người cha thiếu trách nhiệm
với con cái. Đến mức, con gái lớn của ông có 20 năm sống cùng bố mà dường như sự
xuất hiện của ông trong cuộc đời con mình không có là bao.
Sau cuộc phỏng vấn, ông
càng nhận thấy rõ hơn, mẹ ông quả thật rất kiên cường. Bà luôn kề vai sát cánh
bên ông, dù cả khi ông đã có gia đình, như một người bạn, một chuyên gia tâm lý
cho những “kẻ cuồng công việc” không biết xử lý như thế nào khi con trai ốm hay
cả việc ông bỗng nổi lên cảm giác “muốn ly hôn” sau khi bất đồng quan điểm với
vợ, mặc dù công việc gia đình một tay vợ ông chăm lo. Nhưng cuối cùng, điều ông
chọn vẫn là gia đình!
Sau
cuối, tôi cũng biết là mình khó lòng hiểu hết cuộc đời mẹ. Cách mà mẹ tôi đã sống
mạnh mẽ như một người đàn ông, trong cái lốt yếu mềm của người phụ nữ, đã cho
tôi nhận thức rõ ràng rằng việc dám “sống một cuộc đời ngoan cường và bản lĩnh”
hoàn toàn không phải là điều phụ thuộc vào giới tính.
Cuộc sống bận rộn cuốn con người ta quên mất mình đang có gì và mất những gì. Hỡi ai đang có gia đình, mà hoặc chỉ là những người quan tâm, yêu thương mình thì hãy san sẻ quỹ thời gian đó cho người thân yêu của mình nhé!
Review chi tiết bởi Thu Hằng- Bookademy
Tham
gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV
tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3