“Sau cuối, tôi cũng biết là mình khó lòng hiểu hết cuộc đời mẹ. Cách mà mẹ tôi đã sống mạnh mẽ như một người đàn ông, trong cái lốt yếu mềm của người phụ nữ, đã cho tôi nhận thức rõ ràng rằng việc dám ‘sống một cuộc đời ngoan cường và bản lĩnh’ hoàn toàn không phải là một điều phụ thuộc vào giới tính”

Đó là cảm nhận của chính tác giả Takeshi Moriya về mẹ của mình. Với 100 câu hỏi ngắn, bộc bạch toàn bộ câu chuyện về người mẹ, về tình mẹ, về những điều bà đã trải qua khó khăn như thế nào từ khi tác giả còn rất nhỏ cho tới khi ông là cha của hai đứa trẻ.

Takeshi Moriya tốt nghiệp khoa Điện ảnh trường Cao đẳng Nghệ thuật Nihon. Ông đã tham gia sản xuất rất nhiều phim truyền hình nhiều tập của đài truyền hình Fuji TV. Sau đó, ông thành lập công ty cổ phần Art Movie chuyên sản xuất phim diện ảnh và phim truyền hình.

Không chỉ thành công với tác phẩm “Mẹ ơi, mẹ có hạnh phúc không?”, ông còn là tác giả của 2 cuốn sách khác là “Simsons” (NXB Popular) và “Đời sản xuất của tôi” (NXB Random House). Dưới vai trò một Đạo diễn, năm 2014, ông cho ra mắt bộ phim Điện ảnh “Samulife”.

Cuộc sống luôn tiềm ẩn những điều khó khăn, đôi khi khó đến mức chúng ta chỉ một mực muốn trốn chạy. Nhưng mẹ tôi thì chưa bao giờ lẩn tránh. Bà đã cố gắng vượt qua tất cả bằng sự nỗ lực của chính mình, đôi khi đến mức bướng bỉnh và kiên gan. Theo cái cách mà một lần bà từng nói, khi chứng kiến việc tôi đang bị mắc kẹt trong những khúc mắc và phiền muộn của việc làm cha: “Con việc gì băn khoăn lo sợ chứ? Con cứ là con. Con cứ sống với chính mình là được.”


Cuộc phỏng vấn giữa hai mẹ con với 100 câu hỏi, con hỏi – mẹ đáp. Đâu thể gói gọn hết tình mẫu tử trong 100 câu hỏi ngắn đó. Chính tác giả cũng thừa nhận rằng “Chỉ cần viết lại những câu hỏi có sẵn trong kí ức của tôi thì cũng đã dễ dàng vượt quá con số 100 rồi”. Xen lẫn những câu hỏi là lời tự truyện tác giả kể về cuộc sống hiện tại bận rộn của mình, về hồi ức của ông những lần hiếm hoi được bên cạnh mẹ và cả những điều ông chưa làm tròn trách nhiệm với vai trò một người cha của hai đứa con.

Ai cũng nhờ mẹ mà được sinh ra. Chúng ta đều có mặt trên đời theo cách ấy, không có gì có thể phủ nhận được điều này. Người con nào mà chẳng mong muốn được kết nối sâu sắc và thấu hiểu tường tận về người đã sinh ra mình. Tuy vậy, sự thực là chúng ta sẽ khó mà mường tượng được lí do mình có mặt trên đời cũng như cuộc sống của mẹ trước khi mình sinh ra.

Khi vai trò của một người cha bị mờ nhạt thì bắt buộc người mẹ lúc này chính thức trở thành người cha đúng nghĩa. Vừa làm mẹ, vừa làm cha, mẹ của Takeshi Moriya không phải ngoại lệ. Bà vượt qua nhiều mất mát, nhiều nỗi đau, nỗi buồn, đặc biệt là việc bà phải xa các con nhỏ của mình để tìm cách trang trải cuộc sống sau ly hôn. Ít nhiều, ai cũng có thể cảm nhận được nỗi lòng của một người mẹ phải xa đứa con thơ: nhớ nhớ, lo lo và là cả tình thương. Thương tụi nhỏ không được hưởng trọn tình cha, nay lại phải xa mẹ nữa, người làm mẹ, ai không xót cơ chứ.

Có lần cô giáo gọi con là “cậu bé mau nước mắt” và nói với mẹ: “Chắc là cháu nó rất buồn khi phải sống xa mẹ”. Mỗi lần mẹ về thăm rồi lại ra đi, bao giờ cũng ra tiễn và đứng vẫy mãi đằng sau chiếc xe đưa mẹ đi.

Mẹ nghĩ là con cũng hạnh phúc vì được ông bà thương yêu. Nhưng quả thật, mẹ cũng muốn có con ở gần bên mẹ.

Cuộc sống của tác giả thay đổi rất nhiều từ những lần mẹ ông đi bước nữa. Cũng không thể trách mẹ được vì chính bà cũng không thể một mình đảm nhiệm hết công việc của một người cha mà vẫn làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Bà chẳng thể mãi gồng mình như trước kia, bà phải lựa chọn cách sống vì sự sinh tồn của chính bà và hai đứa con.


Với hai lần tái hôn của mẹ, nhưng thực chất tác giả được sống cùng tới bốn người bố, điều đó cũng đã đủ làm quá trình trưởng thành của một đứa trẻ đến sớm hơn so với tuổi. Là anh cả, có thêm một cậu em trai, ông biết rằng mình cần phải mạnh mẽ để bảo vệ gia đình mình ngay từ khi còn nhỏ. Sống gai góc tuy có đôi lúc yếu mềm, nhưng ông luôn là niềm tin của mẹ, là chỗ dựa tinh thần cho bà. Cũng bởi quá tự lập nên công việc như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ông, khiến ông tự nhận xét mình là một người “mụ mị trong công việc” và là người cha thiếu trách nhiệm với con cái. Đến mức, con gái lớn của ông có 20 năm sống cùng bố mà dường như sự xuất hiện của ông trong cuộc đời con mình không có là bao.

Sau cuộc phỏng vấn, ông càng nhận thấy rõ hơn, mẹ ông quả thật rất kiên cường. Bà luôn kề vai sát cánh bên ông, dù cả khi ông đã có gia đình, như một người bạn, một chuyên gia tâm lý cho những “kẻ cuồng công việc” không biết xử lý như thế nào khi con trai ốm hay cả việc ông bỗng nổi lên cảm giác “muốn ly hôn” sau khi bất đồng quan điểm với vợ, mặc dù công việc gia đình một tay vợ ông chăm lo. Nhưng cuối cùng, điều ông chọn vẫn là gia đình!

Sau cuối, tôi cũng biết là mình khó lòng hiểu hết cuộc đời mẹ. Cách mà mẹ tôi đã sống mạnh mẽ như một người đàn ông, trong cái lốt yếu mềm của người phụ nữ, đã cho tôi nhận thức rõ ràng rằng việc dám “sống một cuộc đời ngoan cường và bản lĩnh” hoàn toàn không phải là điều phụ thuộc vào giới tính.

Cuộc sống bận rộn cuốn con người ta quên mất mình đang có gì và mất những gì. Hỡi ai đang có gia đình, mà hoặc chỉ là những người quan tâm, yêu thương mình thì hãy san sẻ quỹ thời gian đó cho người thân yêu của mình nhé!


Review chi tiết bởi Thu Hằng- Bookademy

--------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

 

 

Xem thêm

Có bao giờ mỗi người tự hỏi rằng “Liệu mẹ mình có hạnh phúc không?” hay chưa? Nước mắt muôn đời chảy xuôi. Cha mẹ sinh con, nuôi con khôn lớn bằng tình yêu như trời như bể. Thế nhưng đã bao giờ phận làm con đặt mình ở vị trí của mẹ để thôi trách cứ và đòi hỏi? Cuốn sách vỏn vẹn 160 trang này sẽ là lời nhắc nhở, lời cảnh tỉnh cho những ai đang thờ ơ với bố mẹ của mình. Không cứ phải trẻ con thì mới là con cái. Dù là 3 tuổi, 30 tuổi, hay 50 tuổi… thì “con dù lớn vẫn là con của mẹ”. Với tình thương yêu vô bờ bến, mẹ luôn luôn hy sinh vô điều kiện cho con. “Mẹ ơi, mẹ có hạnh phúc không?” không chỉ nói về chủ đề mẹ con, mà còn về bố mẹ, về gia đình, về cái nôi của xã hội. Cuốn sách đã trở thành hiện tượng xuất bản tại Nhật Bản – chứng minh một chân lý – “Tình mẫu tử, dù ở bất cứ nơi đâu hay trong thời đại nào, cũng đều giống nhau.” Những câu chuyện của Moriya và mẹ sẽ khiến nhiều người nhận ra đâu đó hình ảnh của chính bản thân và mẹ mình, có lẽ sẽ có người bật khóc vì nhận ra quá nhiều vất vả mà mẹ đã phải chịu đựng. Tác giả đã cất lên tiếng lòng của hàng triệu người, rằng không chỉ hạnh phúc của con là hạnh phúc của cha mẹ, mà hạnh phúc của đấng sinh thành cũng là niềm vui sống của con cháu. Hỏi đáp và kết nối – Tại sao không? Không có bất kỳ cuốn sách kỹ năng dạy làm cha mẹ nào có thể đem lại những bí kíp, lời khuyên hiệu quả bằng chính những kinh nghiệm được đúc kết từ câu chuyện về hành trình nuôi dạy con của chính ba mẹ của mỗi người. Trong lời bạt của cuốn sách “Mẹ ơi, mẹ có hạnh phúc không?”, tác giả Moriya Takeshi đã gợi ý cho độc giả một cách thức tiếp cận tuyệt vời với cuộc hành trình này. Hãy thử gửi những câu hỏi đến ba mẹ, không nhất thiết là 100 câu, để khám phá những khía cạnh sâu thẳm không ngờ, để thấu hiểu, để yêu thương gửi trao sau bao yêu thương được nhận. Hãy nhìn vào hành trình của ba mẹ mình để tự rút ra những bài học, những điều nên tránh và cả những điều nhất định phải thực hiện khi mỗi người ở trên cương vị thiêng liêng ấy. Để rồi sau những băn khoăn, từng câu hỏi, từng câu trả lời, tự tìm cho mình hướng đi đúng đắn trên hành trình nuôi dạy con, cũng là dịp níu gần sợi dây gắn kết với ba mẹ.

“Mẹ”, có lẽ với mỗi người đều là thân thương, nhưng tôi từng hận người phụ nữ đã sinh ra tôi, bỏ tôi lại cùng người ba ốm nặng để theo một người đàn ông khác. Thậm chí tôi còn cảm thông cho chị Tí Chuột vì nghèo đói để con ăn cám mà nói dối cho con ăn chè (Chí Phèo_ Nam Cao) còn hơn là mẹ tôi không chút tình người. Tôi tự hỏi có người phụ nữ nào nhẫn tâm hơn mẹ tôi. Nhưng đó là trước đây, còn sau khi tôi đọc “Mẹ ơi, mẹ có hạnh phúc không?” thì với tôi, kí ức về người phụ nữ ấy chỉ là một giấc mơ thoáng qua trong dòng thời gian vô tận. Tôi từng sợ hãi “dì ghẻ” trong truyện cổ tích “Tấm cám” hay trong bộ phim “Cô bé lọ lem” của Disney, vì vậy, tôi ích kỉ đến nỗi chỉ muốn cùng ba xây dựng hạnh phúc, chỉ hai ba con. Tôi phát khóc khi thấy ba đưa một người phụ nữ lạ về nhà, tôi giận dỗi vì ba không nghe lời tôi mong muốn, tôi tự nhốt mình trong phòng khi ba không còn quan tâm tôi như trước. Tôi còn muốn bỏ nhà đi khi ba trách tôi bồng bột. Phải, tôi quá ngây dại, tôi sợ phải có thêm một người mẹ nữa. Khi ấy tôi không dám mở lòng vì tôi sợ quá khứ sẽ một lần nữa lặp lại. Nhưng dì là người đã kiên trì đến bên tôi, chăm sóc tôi, trò chuyện cùng tôi dù có bị tôi xua đuổi, không đón nhận, nhất là sau này khi ba tôi mất, dì một tay nuôi tôi ăn học. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, thứ khoảng cách xa như dải ngân hà trong tôi biến đâu mất mà thay vào đó là ngọn lửa nhen nhóm, tôi cũng có mẹ như bao người. Chỉ là một lần tôi thấy cuốn sách trên kệ, và mua khi thấy tiêu đề ấn tượng: “Mẹ ơi, mẹ có hạnh phúc không?” Tôi mở cuốn sách ra cũng chỉ vì tò mò. Nhưng tôi thực sự đồng tình với Moriya Takeshi vì câu nói “Sau cuối, tôi cũng biết là mình khó lòng hiểu hết cuộc đời mẹ.” cũng hoàn toàn bị thuyết phục trước câu nói “ Cuốn sách mà bất cứ người con nào cũng cần phải đọc để hiểu mẹ hơn.” được in trên bìa sách. Cuốn sách là 100 câu hỏi của tác giả, 100 câu trả lời từ người mẹ và 100 câu chuyện thực trong kí ức của một cậu bé được sống cùng bốn người ba. Nhưng đó là kí ức của tác giả, ông ấy là một người tài năng, và chúng tôi có hoàn cảnh sống khác nhau, nên tôi vẫn mong muốn có thể nghe được từng câu trả lời từ chính mẹ tôi hơn. “Mẹ có từng yêu ông ấy không?”, tôi đã đọc được câu trả lời của mẹ tác giả, và tự suy ra được câu trả lời của mẹ tôi. Rồi tôi cũng muốn hỏi mẹ: “ Mẹ sống cùng con và ba có hạnh phúc không hả mẹ?”, “Mẹ có bao giờ ghét bỏ đứa con hư hỏng này chưa?”, “Mẹ….?” Nhưng suy cho cùng, mẹ vẫn là mẹ, là người mà cả đời này tôi trân trọng và yêu thương, mẹ đã không ghét bỏ tôi dù tôi tỏ thái độ với mẹ, dù tôi có cư xử sai với mẹ. Không rõ từ bao giờ, mẹ là một phần không thể thiếu trong tôi, tôi cũng muốn hỏi mẹ rằng: “Mẹ ơi, mẹ có hạnh phúc không?”

Spoiler alert: Cuốn sách là 100 câu hỏi mà tác giả muốn hỏi người mẹ của mình, về những kỉ niệm, những sự kiện trong cuộc đời họ. Nó hơi mang tính cá nhân một chút vì người mẹ trong sách có một cuộc đời quá nhiều thăng trầm, vấp ngã cũng như đổ vỡ trong hôn nhân nên có một phần những chia sẻ sẽ khó cảm thấy đồng cảm được. Cà khịa một chút là mình thấy thật ra thì không phải ai cũng cần phải đọc để thương mẹ nhiều hơn đâu =))). Thương thì thương thôi 🙂Cái cuốn sách làm được tốt nhất, đó là lột tả hình ảnh người mẹ không phải dưới cái mác "siêu nhân". Mẹ dù mạnh mẽ đến đâu cũng là con người, có lúc yếu đuối, có sai lầm, có ích kỉ, có đau khổ dằn vặt trước những lựa chọn. Làm mẹ là một việc hạnh phúc và thiêng liêng nhưng cũng rất khó khăn và mệt nhọc. Hiểu được điều đó thì mới thấy thương mẹ và thông cảm cho mẹ.Mình thích nhất là tựa sách. Vì chúng ta, thành thật mà nói, quan tâm nhiều hơn đến hạnh phúc của bản thân. Rồi chúng ta hay áp cái chúng ta cho là sẽ làm ba mẹ hạnh phúc lên họ mà quên hỏi rằng điều gì mới làm cho ba mẹ mình hạnh phúc. Mình nói thương ba mẹ mình, nhưng mình quên tự hỏi rằng mình thương ba mẹ đúng cách chưa.Mình rất muốn hỏi mẹ mình, rằng mẹ có hạnh phúc không? Điều gì làm mẹ hạnh phúc? Lúc có cơ hội thì mình còn quá non dại, đến lúc biết suy nghĩ rồi thì lại chẳng còn cơ hội.Một cuốn sách đơn giản, không quá nặng nề về mặt cảm xúc, khá nhẹ nhàng, nên mình recommend nhen.