Thay vì là một cuốn sách tập trung kể về cuộc đời vào một hay hai nhân vật, Kiêu hãnh và Định kiến của Jane Austen lựa chọn là một cuốn tiểu thuyết công bằng hơn, thể hiện cho chúng ta toàn cảnh một gia đình, một xã hội với từng cá nhân có hoàn cảnh riêng, khát khao và cách sống khác biệt, giao nhau tại chính câu chuyện nổi tiếng và đáng nhớ bậc nhất trong lịch sử nền văn học thế giới này.

Tuổi trẻ bồng bột của cha mẹ

Ông Bennet, người cha, người đàn ông trụ cột của gia đình, được nhìn nhận là một người đàn ông có tài năng, nhưng cái tài ấy lại được sử dụng vào khiếu hài hước và thói mỉa mai châm biếm của mình. Ông thất thường và tính cách thì đầy mâu thuẫn. Ông sở hửu mảnh đất đã gần hai nghìn năm tuổi ở Longbourne, Hertfordshire, chỉ cách chợ thị trấn Meryton một quãng đường đi bộ thư thái. Điền trang của quý ông đây ngày càng xuống giá, được mặc định sẽ dành cho  nam thừa kế , một người họ hàng xa. Ông Bennet, từng bị thu hút bởi sắc đẹp phù phiếm và vẻ giàu sang giả tạo, đã kết hôn ở tuổi còn rất trẻ với con gái của một luật sư vùng nông thôn ‘có tính cảm thông hẹp hòi, kiến thức nghèo nàn, và tính khí vô chừng. Khi không được như ý, bà tưởng như mình bị lo lắng. Cả đời bà chỉ lo mỗi việc là kiếm chồng cho năm cô con gái. Việc thăm viếng và trao đổi chuyện phiếm là cách khuây khỏa của bà’

Chỉ một thời gian ngắn sau khi kết hôn, ông Bennet mới nhận ra rằng một khuôn mặt xinh đẹp chẳng là gì ngoài sự đền bù thảm hại cho sự thiếu vắng của lẽ thường tình hợp lí, rằng tuổi trẻ và ngoại hình đẹp đẽ tự nhiên, với sự thèm khát vật chất không thể đồng nghĩa với một người vợ đáng quý trọng. Hậu quả của sự nhận thức muộn màng này là một cuộc hôn nhân không bình đẳng, cùng với sự biến mất không dấu vết của tình yêu thương thực sự, niềm tin và sự kính trọng đối với vợ mình của ông Bennet. Niềm vui trong cuộc sống hôn nhân của ông sụp đổ, ông tìm kiếm sự xoa dịu thế chỗ cho thất vọng bằng cách chìm đắm trong cuộc sống ở thôn quê và niềm hứng thú đối với sách vở ông tự tạo nên. Là một người đàn ông đầy tài cán và nhận thức đầy đủ, như tôi nói, mặc dù song song với đó vẫn còn một số nét tính cánh và khía cạnh kì dị, ông xoay sở để không mất kiên nhẫn với sự thiếu hiểu biết đáng xấu hổ của vợ ông, đủ hài lòng và bình thản để cười chê và giải trí với sự thèm khát danh tiếng, của cái của bà.



Bà có tính cảm thông hẹp hòi, kiến thức nghèo nàn, và tính khí vô chừng. Khi không được như ý, bà tưởng như mình bị lo lắng. Cả đời bà chỉ lo mỗi việc là kiếm chồng cho năm cô con gái. Việc thăm viếng và trao đổi chuyện phiếm là cách khuây khỏa của bà.

Tuy nhiên, dù ông Bennet có thấy buồn cười vì sự xuẩn ngốc của vợ mình cỡ nào, điều đó không thể nào có lợi cho năm cô con gái của ông, với sự giúp đỡ của bà mẹ ngốc nghếch, đang tìm kiếm ý trung nhân của đời mình. Jane, cô con gái cả, rất xinh đẹp, sở hữu xúc cảm dạt dào và nhận thức tốt, lạc quan và sự thanh lịch quý phái. Elizabeth, cô con gái thứ hai, được miêu tả là một sự kết hợp của sự thông minh nhanh nhẹn và đầu óc cởi mở, tính nhanh nhảu hài hước có phần giống cha mình, cùng với nét đẹp ngoại hình thanh thoát. Mary là một nữ thông thái rởm đời, bắt chước và lặp lại trí tuệ sách vở với sự kém chọn lọc và phù phiếm ngu ngốc. Kitty mềm yếu và nhu nhược, còn cô con gái út Lydia “một cô gái mười lăm, rắn chắc, với nước da sáng, gương mặt tươi vui. Cô là đứa con cưng của bà mẹ, nên bà đã đưa cô vào quan hệ giao tiếp trong xã hội khi cô còn rất trẻ. Cô có tính khí sôi nổi và cung cách tự cho mình là quan trọng, qua đấy tạo sự chú ý của các sĩ quan hay qua nhà ông chú. Cộng thêm với tư cách dung dị, những giao tiếp đã làm cô thêm phần tự tin.”

Cô gái trẻ này gần như đã phát cuồng vì sung sướng khi các anh chàng sĩ quan về đóng trụ sở ở Meryton; và theo như sự chú ý của các chàng trai, cô Lydia là chắc chắn là cô gái tỏ vẻ ve vãn bỡn cợt nhất.

Tre già măng mọc...

Mặc dù các quý cô trẻ tuổi đều nhận được sự hứng thú và sự để ý của đọc giả, bốn người còn lại đều không sở hữu lòng ngưỡng mộ của chúng ta nhiều như Elizabeth, tính cách tinh nghịch mà không thiếu phần đáng yêu cho cô một sự cuốn hút không thể phủ nhận, nổi bật trong cả gia đình. Cô là Beatrice (Much Ado About Nothing – William Shakespeare) của câu chuyện; và tình yêu của cô với Darcy lớn dần lên mặc cho những trái ngược giữa hai người cũng có nét tương đồng giống Beatrice. Beatrice là một cô gái thông minh và suy nghĩ độc lập, cô gái ghét cay ghét đắng đàn ông và hôn nhân. Cô liên tục xảy ra tranh chấp với Benedict, nhân vật nam chính của vở kịch, nhưng tính sống động và hài hước của những trận tranh cãi này chỉ chứng tỏ rằng họ hợp nhau rất nhiều, giống hệt như những cuộc khẩu chiến tinh vi, khôi hài của Elizabeth và Darcy.



Darcy là người bạn thân thiết của Bingley, cả hai đều là các quý ông độc thân, trẻ tuổi và giàu có, sở hữu khu Netherfield Park rộng lớn và được đặt ở vị trí ngay gần điền trang Longbourne. Sự kiện này đã làm cho bà Bennet và các bà mẹ trung niên ở quanh khu vực sốt xình xịch, ai cũng mong muốn được gả con gái của họ cho các quý ông lịch thiệp của tầng lớp thượng lưu. Bà Bennet sung sướng rằng không chỉ chồng bà đã thực hiện đúng mong muốn của bà – là một trong những người đầu tiên chào đón anh Bingley đến với nơi ở mới, rằng nghe tin chàng Bingley đẹp trai hấp dẫn đó định tổ chức một bữa tiệc làng quê mời tất cả mọi người trong vùng, rằng Bingley thích khiêu vũ, cái sở thích mà theo bà là “bước nhảy vào trong tình yêu”, rằng người mà Bingley để ý nhất chính là cô con gái cả Jane, rằng anh Bingley không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình khi khiêu vũ với Jane hai lần trước bất cứ cô gái nào khác trong phòng nhảy. Đây chưa phải là tất cả - anh Bingley, đúng theo nguyện vọng và mong ước của bà Bennet – đã thực sự có tình cảm mãnh liệt với Jane xinh đẹp hiền hậu.

Tuy nhiên anh Bingley lại bị ngăn cản khi có ý định cầu hôn Jane bởi người bạn thân thiết của mình, anh Darcy, người đàn ông sinh ra đã “ngậm thìa vàng” với địa vị cao sang và khối tài sản khổng lồ. Darcy không ngần ngại bộc lộ sự thiếu thiện cảm của mình đối với bà Bennet và các cô con gái của bà. Anh nghĩ rằng bà Bennet và con gái Jane xinh đẹp của bà ta chỉ nhắm đến của cải và chức danh của Bingley thôi và thực sự chẳng có chút tình cảm nào chân thật hết; rằng nhà Bennet hay các gia đình trung lưu khác đều nông cạn như nhau, chỉ bị thu hút bởi một thứ duy nhất đó là tiền bạc chứ không cần sự chân thành. Anh hướng mũi dùi của những phán xét cay nghiệt đó trực tiếp vào các thành viên của gia đình Bennet - trong đó bao gồm cả Elizabeth – mà không ngờ rằng anh sẽ nhận được sự chống trả và mỉa mai dữ dội từ cô – rằng không phải ai cũng có những suy nghĩ xấu xa tư lợi như cách Darcy rập khuôn họ.

"Kiêu hãnh và Định kiến"

Anh Darcy, người sở hữu sự kín đáo và điềm đạm đến mức lạnh lùng trong phong thái của anh, luôn giữ niềm kiêu hãnh không thể bị sứt mẻ về gia đình và thân thế của mình, bị thu hút mạnh mẽ bởi một Elizabeth sinh động và tinh tế, mặc cho tâm trí anh mong muốn điều trái ngược. Elizabeth lại nghĩ rằng Darcy là người kiêu kỳ nhất trong tất cả những người thuộc “giống loài” thượng lưu của anh, cảm thấy thỏa mãn và sung sướng khi áp dụng đủ trò “chanh sả” với Darcy, nhận thấy được nét cứng đầu bất khuất trong tính tình sắt đá của anh và liệt kê anh vào danh sách những người khó ưa nhất cô từng gặp.

Sự không hài lòng đó của Elizabeth đã suýt chút nữa biến thành thù ghét khi nhận ra Darcy lừa cô tham gia cùng vào kế hoạch chia cắt anh Bingley và chị gái cô. Cô đưa ra những định kiến cay nghiệt về anh, tin rằng tội lỗi của anh ta xuất phát chủ yếu từ việc là một quý ông trẻ tuổi nhưng lại được hưởng mọi thứ quyền lợi và thiên vị một cách nghiễm nhiên – nói cách khác là sự bảo vệ và tôn sùng thái quá của xã hội dành cho những người như Darcy. Khi nghĩ về anh với đủ mọi thói hư tật xấu trong cay đắng và ác cảm, chắc chắn rằng anh ta cũng thiếu thiện cảm với mình, cô hoàn toàn ngạc nhiên bởi chuyến viếng thăm từ Darcy và những câu bày tỏ, hay đúng hơn là tuyên bố tình cảm của anh dành cho cô. Quý ông trẻ tuổi này, trong cùng lúc đó, trong khi niềm kiêu hãnh của anh bị tổn thương bởi sự trầm lặng yếu thế của Elizabeth. Darcy nhận ra rằng anh yêu Elizabeth dù cho điều đó đi ngược lại với lí trí, tư duy hay là cả tính cách của anh. Sự thật đáng khiêu khích này, cộng thêm với lời từ chối sắt đá không lay chuyển của cô trong lúc giận dữ và dằn vặt, làm cho Darcy cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Trong cuộc đối thoại của họ, Elizabeth còn buộc tội anh cố tình phá hỏng chuyện giữa chị gái cô và anh Bingley, cùng lúc đó lợi dụng và dẫm đạp lên người đàn ông ở dưới trướng chỉ để thỏa mãn sự ích kỉ của mình.



Mặc dù Darcy tức giận rời đi ngay sau đó, để lại Elizabeth vẫn chắc mẩm với những suy đoán vô căn cứ của mình về anh, nhưng ngày hôm sau anh đã ngay lập tức gửi một lá thư giải thích mọi việc và tháo gỡ từng khúc mắc hiểu lầm của Lizzie. Điều đó chứng tỏ anh quan tâm đến Elizabeth nhiều hơn lòng tự trọng mà anh vẫn cứng đầu giữ bên mình từ bao lâu nay, và Elizabeth thực sự cảm động bởi sự chân thành mà Darcy dành cho cô. Cô nhận ra rằng mình cũng đã cư xử nhỏ nhen như thế nào, cô cũng ngoan cố giữ những định kiến về người khác ra sao. Lizzie dạy cho Darcy bài học về sự quan tâm đến những người xung quanh ngoại trừ người thân của mình, lúc đầu anh tiếp nhận nó một cách thật khó khăn và không chút thành ý, nhưng dần dần Darcy nhận ra tầm quan trọng của nó trong cuộc sống của bất kì ai, cuộc sống của cộng đồng.

Một bài học nữa chúng ta có thể được rút ra từ việc chạy trốn khỏi gia đình để kết hôn với Wickham trai đểu của Lydia: tác phẩm cho thấy sự điên khùng và tác hại của việc lơ là giáo dục những cô gái trẻ vị thành niên, để họ được phát triển tự do theo ý muốn và làm những gì mình thích, sự nguy hiểm khi để con gái giao du với những chàng trai lạ mặt (đặc biệt là trong quân ngũ). Tính cách của Wickham được miêu tả rất rõ ràng, bỡn cợt, lả lơi và thiếu trách nhiệm của một người đàn ông. Có bao nhiêu phụ nữ xuẩn ngốc như bà Bennet thì sẽ có bấy nhiêu gã đàn ông như ông Collins, tự phụ và khoe khoang, luôn phải cố gắng khẳng định tầm quan trọng của mình trong khi bám víu vào những người có địa vị, giàu có hơn như phu nhân Catherine,…



“Kiêu hãnh và Định kiến” không chỉ là câu chuyện của Darcy và Elizabeth với những bản ngã của riêng họ, mà còn là một bức tranh toàn cảnh về xã hôi trung lưu và thượng lưu được lột tả trào phúng với những quy luật ngầm và những toan tính mưu mô, nơi mà tính tự cao tự đại nấp mình dưới danh nghĩa của lòng kiêu hãnh, được tôn trọng quá mức mà không nhận lại cái giá nó xứng đáng phải nhận. Elizabeth không chỉ chống lại mỗi lòng kiêu hãnh thái quá của giới thượng lưu, cô còn phải gạt bỏ những định kiến ở chính nơi cô đang sống: những cô con gái trung lưu muốn lấy chồng giàu, là tiểu thư hay công tử chắc chắn là kiêu căng và khoác lác,... đó đều là những định kiến xuất phát từ chính sự mặc cảm của tầng lớp thấp hơn trong xã hội Anh những năm thập niên 80. Mặc cảm này còn khó vượt qua hơn sự coi thường theo một cách nào đó, nhưng Elizabeth đã thành công đạp đổ tất cả những tiêu cực ấy. Câu chuyện này đã luôn là nguồn cảm hứng cho sự đấu tranh bình quyền giai cấp, bình quyên giới tính từ những thập kỉ của thế kỉ trước. Kiêu hãnh và định kiến xứng đáng là một cuốn tiểu thuyết kinh điển mà ai cũng nên đọc ít nhất một lần.


Review chi tiết bởi Hồng Nhung - Bookademy


---------


Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật những thông tin thú vị về sách tại link:  https://www.facebook.com/bookademy.vn


Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng kí CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3 

Xem thêm

Tôi xin thừa nhận có đôi chút lo lắng khi xem lại một cuốn sách nổi tiếng như vậy. Vì đây là tác phẩm kinh điển đầu tiên của tôi mà tôi đã cân nhắc xem xét, và là tác phẩm đã nhận được nhiều lời khen ngợi cũng như sự chỉ trích mà tôi tin rằng mình sẽ không thể thêm bất kỳ điều gì mới, nên tôi thực sự đã đắn đo tới lui về việc liệu nó có lợi hay không. tôi hoặc bất kỳ ai trong lĩnh vực của tôi để làm như vậy. Cuối cùng, tôi quyết định rằng đó sẽ là một thử thách thú vị đối với tôi cũng như không muốn bỏ thói quen gần đây là xem lại mọi cuốn sách mà tôi đã đọc.

Được báo trước, tôi đã xem phiên bản BBC của câu chuyện này nhiều lần trong khoảng thời gian 15 năm. Điều này có nghĩa là toàn bộ câu chuyện không phải là mới đối với tôi, mặc dù các chi tiết thì có.

Tôi đã nhận ra trước khi đọc cuốn sách này rằng chắc chắn có những khía cạnh mà tôi thấy kỳ quặc, hoặc tôi có thể không thích, sẽ được coi là một phần của khoảng thời gian và những điều vô nghĩa khác. Về cơ bản, khi nêu ra điều mà tôi không hài lòng, tôi hy vọng sẽ không đưa ra những lời chỉ trích theo kiểu "Chà, đó là một phần khiến nó trở thành tác phẩm kinh điển." hoặc "Đó là cách mà những câu chuyện được kể hồi đó và không thể phê bình được."

Tôi sẽ bắt đầu với những khó chịu nhỏ của mình, vì chúng rất ít và cách xa nhau nên ít ảnh hưởng đến tổng thể và không mất nhiều thời gian để truyền đạt.

Ngay từ đầu, tôi đã nhận thấy sở thích -- một số từ nhất định hoặc một phần hoặc toàn bộ. Lúc đầu, tôi nghĩ Austen quá lười biếng để gõ những từ đó và do đó chỉ mong tôi biết điều gì đã xảy ra ở đó, nhưng sau đó tôi nghĩ, "Nếu cô ấy hoàn toàn bằng lòng viết ra một cuốn sách dài như thế này, tôi thực sự nghi ngờ rằng cô ấy sẽ hạ thấp chất lượng của câu chuyện bằng cách lười biếng trên một vài từ." Vì vậy, vâng, tôi đã thực hiện một số nghiên cứu và thấy rằng các nhà văn thời đó có thói quen dùng từ ngữ để không xúc phạm những người có thể sống trên những con phố đó, hoặc trong những thị trấn đó, hoặc những người thuộc lực lượng dân quân đó, v.v.

Mặc dù tôi biết hiểu lý do đằng sau sự "bảnh bao", nhưng tôi vẫn thấy bực mình và tôi nghĩ có thể lược bỏ một từ, hoặc một phần của từ đó, để không làm mất lòng những người nhạy cảm có thể cảm thấy coi thường tác giả. những đặc điểm không mong muốn đối với một lĩnh vực mà một người có thể được kết nối là ngớ ngẩn. Và tôi đọc những gì trước mặt mình nên mỗi khi gặp một trường hợp như vậy, tôi sẽ nói, "The (blank) shire" hoặc "thứ gì đó ở Hertfordshire." Tôi sẽ không tạo nên thị trấn, đường phố của riêng mình, hay bất cứ thứ gì mà tôi phải cung cấp.

Tôi nhăn mặt với mỗi "chuse" và "shew". Tôi hiểu rồi. Rất có thể đó là cách đánh vần hiển thị và chọn vào thời điểm đó, nhưng ugh, tâm trí của tôi muốn loại bỏ mọi cách sử dụng của cả hai.

Và thực sự, đó là tất cả những điều tiêu cực mà tôi phải nói.

Bản thân câu chuyện không có gì bí ẩn lắm, vì tôi đã rất quen thuộc với nó. Tôi không thể nói về cốt truyện, nhân vật hoặc bất kỳ khía cạnh nào khác mà tôi cảm thấy đủ tư cách nhất để đánh giá khi câu chuyện còn mới mẻ đối với tôi.

Tôi hài lòng nhất là các miniseries truyền hình phần lớn trung thành với tiểu thuyết. Ban đầu, tôi cảm thấy hơi do dự khi đọc cuốn sách này, đề phòng nó làm giảm hứng thú của tôi đối với một bộ phim yêu thích từ lâu.

Một số cuộc trò chuyện đã được di chuyển, hoặc rút ngắn, hoặc thậm chí bị bỏ qua. Có những cảnh không tồn tại trong phim. Sự thay đổi lớn nhất mà tôi phát hiện ra là từ thời điểm Lizzy gặp Darcy tại khu đất của anh ấy cho đến cuối cuốn sách. Có rất nhiều thứ đã bị thay đổi hoặc thêm vào, bị xóa đi. Những thứ chẳng hạn như Darcy lặn trong hồ và xuất hiện trong tình trạng mặc quần áo hở hang, Lizzy và gia đình cô ấy tiếp tục chuyến tham quan khu đất sau cuộc gặp đó, và rất nhiều điều nhỏ nhặt khác. Georgiana là một nhân vật nền nhiều hơn theo nghĩa là tôi không thực sự có cảm tình với cô ấy. Trên thực tế, bộ phim đã làm tốt hơn nhiều trong việc làm nổi bật các nhân vật phụ như Mary, Kitty, Georgiana, Louisa, v.v. Không phải tất cả các nhân vật phụ đều cần được chiếu sáng như vậy, nhưng tôi thích cảm nhận về họ.

Mặc dù có một chút khác biệt khá lớn trong phần cuối của cuốn sách so với những gì tôi đã từng đọc, nhưng câu chuyện vẫn hấp dẫn và tôi khẳng định rằng phiên bản BBC đã nắm bắt được bản chất của cuốn sách.

Tôi đặc biệt thấy những cuộc trò chuyện mà tôi không biết trong phim là khía cạnh thú vị nhất. Phần yêu thích của tôi trong câu chuyện luôn là cuộc đối thoại. Tôi thích những trò đùa diễn ra giữa các nhân vật. Có thể thấy được những cú chọc ngoáy tinh tế, thậm chí được bao bọc dù chúng có lịch sự và đúng mực hay không. Sự bối rối mà Lizzy phải cảm thấy trước những hành động và lời nói của gia đình cô ấy quá rõ ràng bởi vì cảm giác về thời gian và những gì phù hợp đã được miêu tả rất kỹ lưỡng trong suốt cuốn sách. Tôi tìm thấy một số mẩu nhỏ đây đó trong đó Lizzy đang nghiền ngẫm về điều gì đó mà tôi thấy đặc biệt thú vị vì bản thân tôi đã có thể nghĩ điều gì đó dọc theo những dòng đó.

Tôi cảm thấy như sự hành xác xung quanh Darcy và những hành động của anh ấy đối với cô ấy, và của cô ấy đối với anh ấy, và tác động của gia đình cô ấy, trong tiểu thuyết mạnh mẽ hơn nhiều so với trong phim. Tôi thích hiểu thêm về suy nghĩ của Lizzy với điều đó.

Jane khiến tôi khó chịu hơn nhiều vì sự khăng khăng không nhìn thấy cái ác của cô ấy ngày càng ăn sâu đến mức tôi muốn đánh cô ấy một chút.

Tôi luôn biết rằng người cha có nhiều lỗi lầm và đã gây nhiều bất hòa cho gia đình bằng những hành động hay đúng hơn là thiếu hành động của mình, nhưng với cuốn sách thì điều đó còn trắng trợn hơn nhiều và tôi nghĩ trên tất cả các nhân vật, ông ấy là người thay đổi nhiều nhất trong ước tính của tôi khi kết thúc câu chuyện.

Nhìn chung, vâng, đây là một cuốn sách mà bạn cần đọc chậm lại và thưởng thức để cảm nhận hết tác dụng của những gì ẩn chứa bên trong. Đó là một câu chuyện tập trung vào cuộc sống hàng ngày của một gia đình và có thể chậm về cốt truyện nếu bạn không dừng lại để ngửi mùi hoa hồng. Nó sẽ không dành cho tất cả mọi người, và với tư cách là một độc giả chủ yếu yêu thích thể loại giả tưởng, tôi có thể hiểu điều đó, nhưng đây là một trong những tác phẩm lịch sử đã thu hút tôi xuyên suốt và tôi chưa bao giờ thấy mình đọc lướt qua hay cảm thấy nhàm chán. Tôi thích cách kết thúc cuộc sống của mọi người chặt chẽ hơn so với bộ phim, và bây giờ tôi sẽ có thể thấy rằng tôi đã xem cả bộ phim và đọc cuốn sách và rất thích cả hai. Thay vì làm giảm niềm vui của tôi về cái trước, cái sau chỉ làm tăng chiều sâu của nó. Bây giờ tôi sẽ xem và bây giờ những gì đang xảy ra mà tôi không thấy.

0 điểm

Trong số những nhân vật nữ kinh điển của văn học thế giới, Elizabeth Bennet nổi bật như một biểu tượng của sự độc lập, trí tuệ và lòng tự trọng. Trong xã hội Anh thế kỷ 19, nơi mà người phụ nữ thường bị đánh giá qua hôn nhân và tài sản, Elizabeth xuất hiện như một luồng gió mới, thách thức mọi chuẩn mực và định kiến.

Cô không phải là người đẹp nhất trong năm chị em Bennet, nhưng sở hữu trí tuệ sắc bén và khả năng quan sát tinh tế. Elizabeth không dễ dàng chấp nhận một cuộc hôn nhân không tình yêu chỉ để bảo đảm tài chính hay địa vị – điều hiếm thấy ở phụ nữ thời đó. Chính vì thế, cô đã dũng cảm từ chối lời cầu hôn của Mr. Collins và sau đó là Darcy (lần đầu), dù cả hai đều mang lại lợi ích rõ rệt cho cô và gia đình.

Sự phát triển của Elizabeth không chỉ thể hiện ở khả năng bảo vệ chính kiến, mà còn ở khả năng tự nhìn lại và sửa sai. Sau khi đọc thư của Darcy, cô nhận ra những phán đoán ban đầu của mình là sai lầm và bắt đầu nhìn nhận sự việc với cái nhìn đa chiều hơn. Elizabeth không chỉ là người phê phán xã hội, mà còn là người biết lắng nghe và thay đổi khi cần thiết – một phẩm chất quý giá ở bất kỳ thời đại nào.

Kiêu Hãnh Và Định Kiến là một trong những tác phẩm văn học kinh điển của Jane Austen, không chỉ bởi lối viết châm biếm nhẹ nhàng mà còn nhờ sự phân tích sâu sắc về mâu thuẫn nội tâm của con người. Câu chuyện giữa Elizabeth Bennet và Fitzwilliam Darcy không đơn thuần là mối quan hệ lãng mạn, mà là cuộc đối đầu giữa lòng kiêu hãnh cá nhân và định kiến xã hội – hai trở ngại lớn nhất của tình yêu đích thực.

Elizabeth, thông minh và cá tính, là một hình mẫu phụ nữ độc lập trong thời đại mà phụ nữ chủ yếu được định nghĩa qua hôn nhân. Cô không chịu khuất phục trước những áp đặt của xã hội, sẵn sàng từ chối lời cầu hôn của Darcy chỉ vì cảm thấy bị xúc phạm và xem thường. Trong khi đó, Darcy – biểu tượng của tầng lớp quý tộc – tuy có địa vị, học thức, nhưng ban đầu bị bủa vây bởi sự tự cao và định kiến về giai cấp.

Điều tuyệt vời trong cách xây dựng nhân vật của Austen là cho cả hai đều có cơ hội trưởng thành. Elizabeth nhận ra sự thiên kiến của bản thân với Darcy, còn Darcy học cách từ bỏ cái tôi và định kiến để yêu chân thành. Chính quá trình tự phản tỉnh này khiến cho tình yêu của họ trở nên chân thực và bền vững hơn rất nhiều so với những mối quan hệ bị chi phối bởi lợi ích hoặc áp lực xã hội.

"Hầu như không có khuyết điểm cá nhân nào mà cách cư xử dễ chịu không thể dần dần hòa giải với một người."


Wow, đây là một tác phẩm tuyệt vời - Tôi không chắc nó có thể hay hơn thế nào nữa. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng bất kỳ cuốn sách nào của Austen lại gần hơn với nơi tôi đặt Kiêu hãnh và Định kiến, nhưng Persuasion khiến tôi dành nhiều không gian hơn cho một cuốn sách nữa. Tôi thấy Persuasion cũng hay như vậy, nếu không muốn nói là hay hơn ở hầu hết mọi khía cạnh. Tôi thích mọi chi tiết nhỏ nhặt của nó và không bỏ sót một từ nào.


"Được coi là hay, mặc dù theo một phong cách không phù hợp, ít nhất vẫn tốt hơn là bị từ chối vì không hay chút nào;"


Điểm khác biệt đáng chú ý, tôi thấy, khi đọc Persuasion - so với các cuốn sách khác của tác giả - là nó có vẻ thực tế hơn nhiều. Cách Persuasion đồng cảm với nhân vật chính có vẻ ở một cấp độ sâu sắc hơn nhiều, trong khi hầu hết các trải nghiệm của Anne Elliot đều dễ dàng liên hệ với người đọc - trước đó, những trải nghiệm đó rất thực tế và ít hư cấu hơn. Tuy nhiên, phần lớn các nhân vật khác đều có chung đặc điểm là kiêu hãnh, phù phiếm và định kiến ​​mà tất cả các cuốn sách khác đều có.