“Niềm vui giống như cái la bàn, còn vui tức là vẫn còn biết mình đi đúng hướng.” - Trang Xtd.
Người ta nói, bố mẹ chỉ sinh ra bạn lần thứ nhất, còn chính bạn mới là người sinh ra bạn lần thứ hai. Nếu bạn không biết cách tự tìm niềm vui cho chính mình thì chẳng có ai làm được cả. Trong cuốn sách mới nhất của mình mang tựa đề Hôm nay mình chỉ vui thôi có được không, cô gái trẻ Trang Xtd sẽ đưa bạn đến những góc nhìn đầy cá tính, thú vị và mới mẻ trong hành trình đi tìm niềm vui cho bản thân trong cuộc sống.
Nói đến Trang Xtd, độc giả có thể đã được làm quen với cô trong cuốn sách đầu tay Tuổi 20 - Tôi đã sống như một bông hoa dại xuất bản năm 2017. Sinh ra đã là một cô gái lạ thường, Trang Xtd luôn cảm thấy không thể hòa hợp với xã hội.
Cô chỉ sử dụng những sản phẩm tự nhiên bởi chứng dị ứng hóa chất kinh khủng. Cô từ bỏ cuộc sống đầy đủ mà bố mẹ chu cấp để mà đi, để tận hưởng vẻ đẹp đất nước, nhưng không lên bất cứ kế hoạch nào cho chuyến đi. Cô vui sống như một đứa trẻ thơ mới lớn, sống hết mình, yêu hết mình, không so đo, tính toán mà thay vào đó, mở rộng trái tim để yêu cuộc sống lại từ đầu.
Với những ai đã quen cuộc sống hiện đại có lẽ thấy Trang Xtd là con người gàn dở, "có phúc mà không hưởng". Nhưng không ai có quyền phán xét cuộc sống của người khác, Trang Xtd chỉ khác với chúng ta ở chỗ, cô nhìn sâu vào tâm hồn của mình để tìm thấy điều gì thực sự khiến cô hạnh phúc.
Với Trang, sống hạnh phúc chính là ngồi ăn bát bún măng móng giò mà măng còn ngon xuất sắc hơn cả chân giò, là nằm dài trôi nổi trên bãi biển miền Trung chưa có ai khai phá, là nằm ngủ ở bất cứ nơi nào bằng phẳng miễn là có thể đặt lưng xuống.
Điểm khiến ta ngạc nhiên nhất lại không phải cách Trang Xtd sống, mà chính là cách chúng ta đang sống, loài người trong cuốn sách ấy trở xa lạ quá. Họ kết nối với nhau bằng những chiếc điện thoại chứ không phải bằng đôi mắt và trái tim. Họ ám ảnh về hiệu suất, không chỉ công việc mà đến cả tình yêu cũng tính toán thiệt hơn.
Họ sống theo đuổi đam mê, nhưng chính đam mê lại khiến con người trở nên quá đau khổ. Đọc những câu văn nhẹ nhàng nhưng thấm thía của Trang Xtd, đôi khi bạn tự hỏi lại, hóa ra người ta ngoài kia đang sống như thế ư? Hóa ra mình đang sống như thế ư?
Hôm nay mình chỉ vui thôi có được không là cuốn sách mà Trang Xtd không chỉ là người kể chuyện. Cô rủ rỉ về chuyện mình yêu, mình sống. Cô quan sát, chiêm nghiệm và suy tư về thế giới không ngừng chuyển động xung quanh mình. Cuốn sách không phải là cuốn sổ tay hướng dẫn bắt người đọc phải nghe theo và làm theo, nhưng nó có thể trở thành la bàn dẫn lối cho niềm vui của bạn đi đúng hướng.
“Tôi không bao giờ tìm được chính mình vì ‘chính mình’ là một biến số luôn thay đổi chứ không phải một giá trị mặc định. Quá khứ không định nghĩa được tôi, tương lai thì tôi không định nghĩa được. Tôi là cô gái đến từ hôm nay.”
Vậy nên…
Hôm nay, mình không còn phải e sợ tuổi 30. Hôm nay, mình không bị phiền lòng bởi những thông báo trên điện thoại. Hôm nay, mình phải lòng cuộc sống thêm một lần nữa. Hôm nay, mình chỉ vui thôi, có được không?
Nguồn:https://news.zing.vn/hom-nay-minh-chi-vui-thoi-co-duoc-khong-post829744.html
------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]
Sách viết hay lắm, ý nhị và mượt mà, sâu sắc và gây lay động rất nhiều. Trích toàn của những nhân vật và triết gia mình thích, gu đọc sách có vẻ cũng giống mình, cách cảm của bạn về sách cũng thú vị nữa. “chúng ta là những kẻ tưởng rằng có thể giết những loài khác và làm chúa tể, nhưng cũng là loài rất dễ giết chính mình…” Mình nghĩ mình với cô gái này, nếu có cơ duyên gặp nhau cùng ngồi đàm đạo, thì 1 là sẽ dùng lời lẽ để cùng nhạo báng 1 điều gì đó, hoặc là dùng nó để đả kích lẫn nhau, chỉ có 2 khả năng đó thôi.
Nhưng thú thật, đọc sách của Trang xong để lại trong mình 1 mớ sạn cảm xúc. Có lẽ vì các chất xúc tác tiềm ẩn trong câu từ của bạn ấy phản ứng với những thứ sẵn có trong mình và gây “kết tủa” …
Những hạt sạn chững lại không trôi đi như dòng chảy lời lẽ của Trang có lẽ là cái gánh mà một người “trẻ mà cảm nhiều quá” như Trang đang phải ôm trong lồng ngực. Cảm nhiều làm cái thấy của bạn ấy rất sâu, hoặc vì bạn ấy đọc nhiều – văn không giống với sách non-fiction – nó làm tâm hồn người ta chạm tới các bến bờ của những nỗi niềm, những điều mà ta không hề biết là ta có, hoặc người khác có cho tới khi có ai đó gọi tên nó cho ta – cho nên đọc sách của Trang có nhiều cái trải lòng và tuyên ngôn như chân lý, 23 tuổi mà như đã đi khắp thế gian, sống cả trăm năm trong cõi người rồi – ấy là mình thật lòng thấy vậy. Nhưng càng nghe Trang tả về niềm háo hức với biển cả, nỗi niềm về với thiên nhiên, những chuyến đi táo bạo hay những con người chân phương và vui chơi vì cái bản chất của chính niềm vui, mình lại càng thấy đó là giọng của 1 cô bé bị cầm tù trong 1 cái cũi sắt vô hình đang nói.