“Niềm vui giống như cái la bàn, còn vui tức là vẫn còn biết mình đi đúng hướng.” - Trang Xtd.

Người ta nói, bố mẹ chỉ sinh ra bạn lần thứ nhất, còn chính bạn mới là người sinh ra bạn lần thứ hai. Nếu bạn không biết cách tự tìm niềm vui cho chính mình thì chẳng có ai làm được cả. Trong cuốn sách mới nhất của mình mang tựa đề Hôm nay mình chỉ vui thôi có được không, cô gái trẻ Trang Xtd sẽ đưa bạn đến những góc nhìn đầy cá tính, thú vị và mới mẻ trong hành trình đi tìm niềm vui cho bản thân trong cuộc sống.

Nói đến Trang Xtd, độc giả có thể đã được làm quen với cô trong cuốn sách đầu tay Tuổi 20 - Tôi đã sống như một bông hoa dại xuất bản năm 2017. Sinh ra đã là một cô gái lạ thường, Trang Xtd luôn cảm thấy không thể hòa hợp với xã hội.

 

 

Cô chỉ sử dụng những sản phẩm tự nhiên bởi chứng dị ứng hóa chất kinh khủng. Cô từ bỏ cuộc sống đầy đủ mà bố mẹ chu cấp để mà đi, để tận hưởng vẻ đẹp đất nước, nhưng không lên bất cứ kế hoạch nào cho chuyến đi. Cô vui sống như một đứa trẻ thơ mới lớn, sống hết mình, yêu hết mình, không so đo, tính toán mà thay vào đó, mở rộng trái tim để yêu cuộc sống lại từ đầu.

Với những ai đã quen cuộc sống hiện đại có lẽ thấy Trang Xtd là con người gàn dở, "có phúc mà không hưởng". Nhưng không ai có quyền phán xét cuộc sống của người khác, Trang Xtd chỉ khác với chúng ta ở chỗ, cô nhìn sâu vào tâm hồn của mình để tìm thấy điều gì thực sự khiến cô hạnh phúc.

Với Trang, sống hạnh phúc chính là ngồi ăn bát bún măng móng giò mà măng còn ngon xuất sắc hơn cả chân giò, là nằm dài trôi nổi trên bãi biển miền Trung chưa có ai khai phá, là nằm ngủ ở bất cứ nơi nào bằng phẳng miễn là có thể đặt lưng xuống.

Điểm khiến ta ngạc nhiên nhất lại không phải cách Trang Xtd sống, mà chính là cách chúng ta đang sống, loài người trong cuốn sách ấy trở xa lạ quá. Họ kết nối với nhau bằng những chiếc điện thoại chứ không phải bằng đôi mắt và trái tim. Họ ám ảnh về hiệu suất, không chỉ công việc mà đến cả tình yêu cũng tính toán thiệt hơn.

Họ sống theo đuổi đam mê, nhưng chính đam mê lại khiến con người trở nên quá đau khổ. Đọc những câu văn nhẹ nhàng nhưng thấm thía của Trang Xtd, đôi khi bạn tự hỏi lại, hóa ra người ta ngoài kia đang sống như thế ư? Hóa ra mình đang sống như thế ư?

 

 

Hôm nay mình chỉ vui thôi có được không là cuốn sách mà Trang Xtd không chỉ là người kể chuyện. Cô rủ rỉ về chuyện mình yêu, mình sống. Cô quan sát, chiêm nghiệm và suy tư về thế giới không ngừng chuyển động xung quanh mình. Cuốn sách không phải là cuốn sổ tay hướng dẫn bắt người đọc phải nghe theo và làm theo, nhưng nó có thể trở thành la bàn dẫn lối cho niềm vui của bạn đi đúng hướng.

“Tôi không bao giờ tìm được chính mình vì ‘chính mình’ là một biến số luôn thay đổi chứ không phải một giá trị mặc định. Quá khứ không định nghĩa được tôi, tương lai thì tôi không định nghĩa được. Tôi là cô gái đến từ hôm nay.”

Vậy nên…

Hôm nay, mình không còn phải e sợ tuổi 30. Hôm nay, mình không bị phiền lòng bởi những thông báo trên điện thoại. Hôm nay, mình phải lòng cuộc sống thêm một lần nữa. Hôm nay, mình chỉ vui thôi, có được không?

 

Nguồn:https://news.zing.vn/hom-nay-minh-chi-vui-thoi-co-duoc-khong-post829744.html

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

Có lẽ đây là cuốn sách đầu tiên mình đọc mà trong một khoảnh khắc nào đó, mình chợt ôm sách và khóc, khóc vì bao ký ức tuổi thơ cứ ào ào ùa về, dâng trào lên trong những tiếng khóc nức nở như một đứa bé. Những cảm xúc ấy y như mình được bé lại, mình vẫn là đứa trẻ con ngày nào thèm được bố mẹ mua cho quần áo mới, được đưa đi chơi hay đơn giản mua cho vài món đồ chơi tuyệt đỉnh. Đọc đến đoạn chị viết về bố mẹ, về sự thương cảm cho bố mẹ khi vì kinh tế mà họ chẳng có cơ hội để đọc được những cuốn sách về tâm lý, về sự phát triển và định hướng. Ừ, phải rồi, bởi mình đã từng có một sự trách móc từ sâu thẳm về những gì trong quá khứ.
Quá khứ của chị đôi lúc có sự tương đồng với em, vậy nên có vài khoảnh khắc em bắt gặp chính bản thân mình trong từng câu chữ mộc mạc kia. Cũng là một cô gái 23 tuổi và đang bận rộn với hàng tá câu hỏi về ý nghĩa cuộc đời, về cái mà chị gọi là hiệu suất trong cuộc sống. Và ngày hôm nay, quyết định giành nửa ngày cho việc đọc nốt những trang sách này. Đó không phải là một ngày chạy theo deadline, không phải một ngày học thêm vài điều to tát. Một ngày, chỉ đơn giản ta nằm ườn trong căn phòng, thi thoảng nhìn qua cửa sổ với những hạt mưa rơi tí tách cùng tách trà sữa tự pha. Đắm chìm trong sự chuyện trò, giao cảm với một tác giả cũng chỉ để trao đổi và hiểu nhau về đời và người.

Có nhiều điều em nhận ra và chợt mỉm cười khi chị viết, nhưng đôi lúc em thấy chị viết có hơi phần dài dòng và các khoảng cách giữa các đoạn chưa được phân cách hợp lý. Tạo cho người đọc cảm giác miên man, có phần hơi mỏi mắt.

Và kết lại, cả hai cuốn sách của chị em đều có cơ hội đọc và suy ngẫm. Em thích cái cách chị suy ngẫm về cuộc đời, dẫu có hơi quá sâu cho một cô gái ở tuổi chúng ta. Nhưng, chúng ta là những con người hướng nội mà, phải không chị? Rất hy vọng sẽ có một dịp, hay đơn giản là một cuộc hẹn nào đó giữa lòng thủ đô Hà Thành này, em được gặp chị và cùng ngồi uống với nhau tách trà.
Em biết sẽ có rất nhiều các review hay tuyệt hay của các reader nhưng em vẫn nuôi hy vọng chị sẽ có sự thích thú với review của em và sẽ là một cuộc hẹn gặp không xa!
Thân gửi chị!

Cảm ơn chị vì đã viết, vì đã chia sẻ một cách chân thành, mộc mạc nhất!

Sau hơn một năm, mình đọc lại quyển này lần nữa và mình nghĩ mình sẽ còn đọc lại quyển sách này nhiều lần, chắc là cho đến khi mình lớn lên đến mức thấy nó không còn phù hợp nữa. Đọc sách, có gì đó vỡ ra, có những mông lung vẫn hiện hữu, có những nỗi đau, có những nụ cười và giọt nước mắt. Tất cả hiện lên trước mắt mình, soi chiếu nhiều câu chuyện của đời mình (dù mình sống chưa lâu đâu, nhưng có vẻ cũng có nhiều chuyện phết chứ).


"Hôm nay mình chỉ vui thôi có được không?" trần trụi và đời hơn "Tuổi 20 tôi đã sống như một bông hoa dại" của chị Trang Xtd. Chỉ thế thôi và mình không định so sánh quyển nào hay hơn hay dở hơn đâu. Mỗi lần chìm trong những dòng chữ của chị mình lại xúc động vì như được có ai bên cạnh ủi an, vỗ vai, ôm mình một cái, nghe lòng mình kể chuyện, và hồn nhiên nói cho mình nghe tất cả những gì họ đã trải qua.


Có lẽ, lần này đọc lại, mình đã lớn hơn ngày trước một chút, mình có nhiều điểm chưa đồng ý với chị, và có nhiều hơn những câu hỏi đặt ra. Quyển sách này không cho mình những câu trả lời, có chăng là ngày một nhiều hơn những câu hỏi về tuổi trẻ hoang mang này. Nhưng mình thấy những mông lung ấy đều thật đẹp đẽ. Mong rằng mình có thể "phải lòng cuộc sống thêm lần nữa" nhiều nhiều hơn, theo một thông điệp đáng yêu mà chị Trang gửi gắm trong sách vậy.

Sách viết hay lắm, ý nhị và mượt mà, sâu sắc và gây lay động rất nhiều. Trích toàn của những nhân vật và triết gia mình thích, gu đọc sách có vẻ cũng giống mình, cách cảm của bạn về sách cũng thú vị nữa. “chúng ta là những kẻ tưởng rằng có thể giết những loài khác và làm chúa tể, nhưng cũng là loài rất dễ giết chính mình…” Mình nghĩ mình với cô gái này, nếu có cơ duyên gặp nhau cùng ngồi đàm đạo, thì 1 là sẽ dùng lời lẽ để cùng nhạo báng 1 điều gì đó, hoặc là dùng nó để đả kích lẫn nhau, chỉ có 2 khả năng đó thôi.

Nhưng thú thật, đọc sách của Trang xong để lại trong mình 1 mớ sạn cảm xúc. Có lẽ vì các chất xúc tác tiềm ẩn trong câu từ của bạn ấy phản ứng với những thứ sẵn có trong mình và gây “kết tủa” …

Những hạt sạn chững lại không trôi đi như dòng chảy lời lẽ của Trang có lẽ là cái gánh mà một người “trẻ mà cảm nhiều quá” như Trang đang phải ôm trong lồng ngực. Cảm nhiều làm cái thấy của bạn ấy rất sâu, hoặc vì bạn ấy đọc nhiều – văn không giống với sách non-fiction – nó làm tâm hồn người ta chạm tới các bến bờ của những nỗi niềm, những điều mà ta không hề biết là ta có, hoặc người khác có cho tới khi có ai đó gọi tên nó cho ta – cho nên đọc sách của Trang có nhiều cái trải lòng và tuyên ngôn như chân lý, 23 tuổi mà như đã đi khắp thế gian, sống cả trăm năm trong cõi người rồi – ấy là mình thật lòng thấy vậy. Nhưng càng nghe Trang tả về niềm háo hức với biển cả, nỗi niềm về với thiên nhiên, những chuyến đi táo bạo hay những con người chân phương và vui chơi vì cái bản chất của chính niềm vui, mình lại càng thấy đó là giọng của 1 cô bé bị cầm tù trong 1 cái cũi sắt vô hình đang nói.

Qua những chuyến đi và sự mải mê quan sát cuộc sống, những lời tự sự của Trang sẽ khiến người đọc vừa đồng cảm, vừa ngạc nhiên. Ngạc nhiên không phải bởi suy nghĩ hay cách cô ấy sống, mà chính là cách chúng ta đang sống. 

Loài người trong cuốn sách ấy trở xa lạ quá. Họ kết nối với nhau bằng những chiếc điện thoại chứ không phải bằng đôi mắt và trái tim. Họ ám ảnh về hiệu suất, không chỉ trong công việc mà đến cả tình yêu cũng tính toán thiệt hơn. Họ sống, theo đuổi đam mê, nhưng chính đam mê lại khiến con người trở nên quá đau khổ. 

Đọc những câu văn nhẹ nhàng nhưng thấm thía của Trang Xtd, đôi khi bạn tự hỏi, hóa ra người ta đang sống như thế ư? Hóa ra mình đang sống như thế ư?

Vậy đấy, từ tự do đến hạnh phúc chỉ cách đúng một khoảnh khắc. Khoảnh khắc bạn rời mắt khỏi mạng xã hội, rời tâm trí khỏi những thiệt hơn trong tiền bạc, gác lại đam mê để sống, để tận hưởng không chỉ những thành công, những ngợi khen, mà cả những khoảnh khắc giản dị, hoặc thậm chí… chẳng có gì đặc biệt.

Đừng quá đề cao đam mê hay thành công, để rồi quên mất rằng mọi thứ đều sẽ vô nghĩa nếu cuối cùng, bạn không cảm thấy vui.

Tất cả chúng ta đều khao khát tự do từ hồi còn là một đứa con nít.

Chúng ta muốn lớn thật nhanh để không còn phải lén lút hoặc nói dối phụ huynh mỗi lần đi chơi với crush. Chúng ta muốn lớn thật nhanh để có thể mặc những gì mình thích mà chẳng cần sợ người lớn mắng mỏ. Chúng ta muốn tự lập thật nhanh để cuộc đời mình không còn bị kiểm soát hoặc chi phối. Tự do trong tâm tưởng của chúng ta khi ấy chính là việc trưởng thành và được tự quyết định mọi thứ trong cuộc đời của chính mình. Thế nhưng không có ai nói cho chúng ta biết rằng tự do không hề miễn phí.

Rõ ràng là bạn đã lựa chọn cuộc hôn nhân ấy, tình yêu ấy, công việc ấy, quan điểm sống ấy. Nếu không hài lòng, bạn hoàn toàn có quyền ra đi khỏi cuộc đời ai đó, từ bỏ công việc đó, thay đổi những niềm tin cũ đó. Có ai xích tay xích chân, hay áp chế bạn không được hành động không? Không có ai cả. Bạn có quyền lựa chọn, bạn cũng có quyền thay đổi. Ước mơ thời bé đến giờ này đã thành hiện thực rồi. Nhưng có ai biết rằng trong sâu thẳm tâm hồn, bạn đang quá sợ hãi khi giữ trong tay quá nhiều tự do? “Nếu tôi làm hỏng cuộc đời mình thì sao?” - Chúng ta đều đã từng, hoặc vẫn luôn nghĩ vậy.

Và giờ thì bạn hiểu rồi chứ?

“Điều chết tiệt nhất về tự do chính là bạn phải tự chịu trách nhiệm. Bạn không thể đổ lỗi hay trách cứ ai được. Bạn chỉ có thể hoặc là tiếp tục chịu đựng một tự do sai hướng, hoặc từ bỏ để cuộc sống trở nên đúng hơn với kỳ vọng của chính mình. Đây là cái giá của tự do, cũng là ưu đãi của tự do.” - Trang Xtd viết trong “Hôm nay mình chỉ vui thôi có được không”.