Trước chân trời khác biệt, tình yêu bỗng trở nên nhẹ bẫng như hơi sương giữa đại dương.


Cỏ dại thênh thang là tập truyện ngắn gồm 11 mẩu chuyện nhỏ. Mỗi câu chuyện lại mang một cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng đều tìm gặp nhau tại một bến bờ của sự giản dị.Giọng văn chị Bùi Tiểu Quyên dùng để viết chúng cứ nhẹ nhàng, âm ỉ như một cơn mưa , một khúc hát ru về những mảnh đời, những kí ức. Nội tâm nhân vật thoáng buồn, thoáng u sầu mất mát nhưng chưa từng thiếu vắng sự lạc quan và hi vọng. Đọc chúng mà cảm giác như bên tai là những lời thủ thỉ, sẻ chia của chính nhân vật vậy.


Chùa xưa - khúc hát ru trầm buồn : Những vệt kí ức xa xăm nhưng vẫn còn rõ nét của nhân vật tôi kể về mảnh đất yêu thương đã từng gắn bó thời ấu thơ. Cô đã từng lớn lên cùng mẹ và anh trên mảnh đất mua lại của chùa, lớn lên dù không còn sống ở đó nhưng cái nếp nhà , cái kí ức về cuộc sống cơ cực nhưng bình yên, về quang cảnh, khoảng trời đẹp đẽ vẫn neo giữ tâm hồn cô nhớ đến nơi đây. Thời gian trôi đi, mọi vật đều biến chuyển xoay vần, chỉ có quê hương là nơi ai cũng muốn tìm về-nơi cất giữ tất cả những tình cảm chẳng phải lúc nào cũng có thể nói ra,khi mà đứng trước nơi gọi là nhà chỉ biết đứng lặng im và chảy nước mắt. Câu chuyện sao mà khiến người ta nhớ nhà nhớ quê da diết quá …

Cỏ dại thênh thang - một câu chuyện cũng nói về một ký ức, một ký ức đau đớn đã theo nhân vật từ thuở thơ ấu đến khi trưởng thành. Đan lẫn những kí ức đau đáu về nơi mình thuộc về, cả những biến cố xảy ra khiến đôi khi anh chẳng thể trụ vững mà phải tìm đến cái chết nhưng không thành là những lời nhắn thư của anh khi đã làm cha sau này, dành cho đứa con của mình lời khuyên răn mạnh mẽ, lạc quan và đầy đạo lí. Khi đó anh đã đủ dũng cảm đối mặt với quá khứ, đã thấu hiểu về cội nguồn và về sự tái sinh. Bởi cội nguồn là thứ không phải giờ bị tẩy trắng, nhưng theo thời gian sẽ có thể chữa lành được mọi vết thương. “Từng nghĩ mình không thể sống nổi, vậy mà rồi sự sống vẫn tiếp diễn”


Bơi qua sông như một tiếng nói riêng của tuổi trẻ khi mới chập chững vào nghề của bất cứ ai. Những lay trở, thắc mắc và suy nghĩ của một nhà giáo tâm huyết với nghề, cố gắng rất nhiều cốt để giữ cái nền thiêng liêng của nghề nhà giáo mình đang từng ngày theo đuổi. Những bất cập xảy đến  như những thứ vốn dĩ là thường trong xã hội, nhưng không tránh khỏi khiến cô cảm thấy lạc lõng và ngột ngạt trước những ngã rẽ quyết định của cuộc đời mình. Buồn nhưng cuối truyện là hình ảnh đỏ au hoa phượng vĩ, như một đốm lửa niềm tin về điều tươi sáng sẽ chẳng bao giờ tắt của cô giáo trẻ dù có gặp bất cứ va vấp tàn nhẫn nào của cuộc đời …

Khúc mộng à ơi kể về những tâm tư của người mẹ đơn thân, chị kể về mẹ, người luôn bên cạnh che trở, bảo vệ chị, chị kể về con gái mình, nàng thiên thần chữa lành vết thương trong trái tim chị.Nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm tâm sự như khúc hát ru về tình mẫu tử thiêng liêng. Dù biến cố gì cũng sẽ nguôi ngoai, sống trọn vẹn ân tình với người thân khi còn có thể là bài học thật sâu sắc sẽ được nhận ra qua câu truyện nhỏ này.


Mộng biệt như một cú đánh lừa người đọc vậy, chỉ đến khi đọc hết câu chuyện mới có thể hiểu mạch truyện, mới ngây người ra và thấy rằng những u buồn, những dòng chữ đôi khi gay cấn khiến mình hồi hộp kia lại chẳng hề đơn giản như mình nghĩ. Ma mị, vấn vương đau đớn và cả bế tắc của một con người liệu rằng có được giải thoát khi người đó chết đi không ? Chỉ có bạn mới có thể có câu trả lời cho riêng mình khi đọc về “Mộng biệt”


Cây là câu truyện về tình yêu được thấm nhuần qua nhiều thế hệ . Niềm tự hào và gắn bó với cây rừng của người ông khiến người cháu là nhân vật chính luôn muốn gìn giữ miền xanh mát ấy như một nghĩa vụ từ thuở thiếu thời đã từng hứa. Nhưng rồi mọi thứ sẽ chẳng thể vẹn nguyên khi xã hội thay đổi, rừng cũng sẽ thay đổi và dần mất đi như hiện trạng ngoài đời đang vậy. Nó khiến anh trăn trở và cả khiến người đọc cũng phải tự hỏi chính mình.
Vút lên một tiếng đàn - một nỗi niềm về sự cô đơn trong nhiều mảnh đời trước những ngày đoàn viên - Tết. Ai cũng có nỗi niềm riêng, không ai giống ai. Sự thấu hiểu của tác giả dành cho họ thật nhẹ nhàng nhưng tinh tế và sâu sắc. Trong lòng họ buồn bao nhiêu chẳng đo đếm được, nhưng cuối cùng họ vẫn chọn vui, đàn hát và tặng nhau hoa khi một bài hát hay vang lên nơi quán cà phê góc phố - cử chỉ đẹp đẽ đẩy bỏ những cô độc đang choán lấy từng mảnh đời.

Bên kia dốc là mẩu truyện về một tình yêu đẹp, chung thủy sắt son và đầy hi sinh của ông và bà. Người ta vẫn luôn có thể vượt qua mọi khó khăn để gìn giữ cái tình yêu mộc mạc đó, luôn có đủ vòng tay bao la rộng lượng đón chào những đứa con lầm lạc trở về.… Hình ảnh bà lo lắng khi ngóng mãi ông chưa về, hình ảnh bà đút cháo cho ông ăn, bà khom người khâu từng số điện thoại lên những bộ đồ ông hay mặc sẽ dễ khiến người đọc ám ảnh lắm, ám ảnh về những điều bình dị nhưng đẹp đẽ vô cùng. Mai mốt ông đi lạc, nhớ kêu người ta gọi theo số này.Tui còn biết mà tới liền.Ông đừng làm tui sợ.... Tình yêu, chẳng bao giờ dùng từ để nói hết.
Hoa thanh long tên truyện thật lạ phải không ? Những suy tư của người con về người cha, những cái nhìn lặng lẽ khi cha tư lự bên nhánh thanh long, đằng sau nó là cả một sự cố gắng, hi sinh của người cha. Sau bao đắn đo về những quyết định như đã vượt quá sự mong muốn thuở nhỏ, con đã chọn ở cạnh cha, nuôi giữ hi vọng về một tương lai thanh long sẽ được xuất khẩu ra nước ngoài. Bên cha luôn bình yên như những gì chị ấy đã kể lại!

Đường về nhà - sự thấu hiểu về cuộc sống đầy cảm xúc của người phụ nữ dành cho những cô dâu Việt lấy chồng Đài Loan và Một bản thể đôc hành là hai truyện ngắn cuối của cuốn sách."Có cùng một chủ đề “Cỏ” nhưng khác hẳn cách kể đầy ma mị, ám ảnh của 2 tiểu thuyết đã xuất bản là “Cỏ đồi Phương Đông” và “Cỏ lau vạn dặm”, những trang viết của Bùi Tiểu Quyên trong “Cỏ dại thênh thang” gợi đến người đọc nhiều trăn trở, suy nghĩ về kiếp người qua lối kể dịu dàng và nhẹ nhàng hơn".Tất cả đều là những câu truyện có cái kết mở, nó khiến người đọc vấn vương nhiều điều. Những u uẩn buồn thương cứ len lỏi qua từng câu chữ chị Bùi Tiểu Quyên viết nhưng vượt qua chúng là những niềm lạc quan đầy khích lệ mà chị muốn gửi gắm. Giữa cuộc đời nhiều sóng gió và bọn chen, một cuốn sách khiến người ta phải bước chậm lại để ngẫm nghĩ về mình, về người, về cuộc sống và thẳm sâu bên trong thật có ích. Và Cỏ dại thênh thang đã làm được điều đó.





Review chi tiết bởi Hồng Yến - Bookademy

Deal mua sách giá tốt hiện có: bìa mềm https://goo.gl/c6tC9m hoặc https://goo.gl/v9yPfe
bìa cứng https://goo.gl/14x3pv hoặc https://goo.gl/4emHvF

-------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3
Xem thêm

Cuốn sách dài 144 trang với 11 câu chuyện ngắn, mỗi câu chuyện không quá dài nhưng đọng lại nhiều điều. Giọng văn của tác giả có nét gì đó rất miền Tây sông nước, chân chất, buồn buồn, hiền hiền mà thấy sao thương thương, mến mến. 11 câu chuyện ngắn là 11 con người khác nhau với những trăn trở rất riêng, nhưng tựu lại vẫn là sự giản dị trong từng câu chữ, từng suy nghĩ. . Một buổi chiều lộng gió, pha tách trà, ngồi ngoài hiên với cuốn sách. Đọc chậm, để thấy cái buồn man mác trong từng câu chữ lan dần vào từng ngóc ngách tâm hồn. Không phải buồn khắc khoải, nó là cái buồn rất nhẹ, rất êm. Làm ta cứ suy tư mãi, lưu luyến mãi cái gì đó đã qua, đã cũ chẳng thể trở lại. . Trong 11 câu chuyện thì câu chuyện làm mình ấn tượng hơn hết thảy có lẽ là truyện ngắn Bên kia dốc. Có lẽ đây là truyện ngắn duy nhất có nét vui chăng? Mình không biết. Sáng, ông thường đi tập thể dục còn bà ở nhà ngóng ông. Thường ngày 7 giờ sáng ông sẽ về đến nhà. Hôm nay hơn 8 giờ rồi ông vẫn chưa về. Ông đuổi bắt cướp rồi bị ngã phải đi viện. Ông nghĩ mà tức, phải mấy năm trước thể nào ông cũng hạ nó đo ván. Ông bà tưởng bình yên mà đến với nhau cũng lắm chông gai. Ông đã có một đời vợ, lại có hai con nên bị gia đình bà ngăn cấm. Rồi con trai ông không đồng ý bà đến với ông vì định kiến dì ghẻ con chồng. "Ông nói với bà, cho ông thời gian để các con vượt qua được tuổi trưởng thành. Cho ông thời gian để chứng minh với gia đình bà, rằng ông đến với bà là nghiêm túc, là yêu thương cuối cùng trong cuộc đời. Rất nhiều lần ông nói với bà, cả nửa đời sau chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc, trò chuyện với bà". Đến giờ, bà quên nhiều thứ nhưng không quên được cách chăm sóc ông. Ừm, nghe thì có vẻ bình thường, nhưng mình thấy mến và ngưỡng mộ những tình cảm như vậy. Cuộc sống năng động làm chúng ta sống nhanh quá. Có khi nào dừng lại đôi chút để ngẫm, để biết ơn những gì mình đang có không?

“Cỏ dại thênh thang” là một trong 20 tác phẩm lọt vào chung khảo cuộc thi Văn học tuổi 20 lần sáu. Tập sách gồm 11 truyện ngắn, được tác giả Bùi Tiểu Quyên nhìn khá đa chiều về đời sống xã hội. Ở thể loại truyện ngắn, chị viết khá mềm mại, nữ tính, song có những trang văn đầy tính lay trở về xã hội, tuổi trẻ và những ước vọng khi bước vào đời. . Mở đầu là truyện ngắn “Chùa xưa”, được viết bằng giọng khá trầm buồn, với một vệt ký ức xa thẳm nhưng đầy huyền bí về mảnh đất thân yêu. Mảnh đất ấy, nơi dưỡng nuôi tâm hồn, nâng giấc những ước vọng thời thơ ấu của nhân vật tôi - đã đổi thay. Sự đổi thay ấy là tất yếu, nhưng tình nghĩa, nền nếp văn hóa, những khoảng trời đẹp được neo giữ trong tâm hồn người thì còn mãi. Nơi ấy, người và đất dường như hòa làm một. Người nghe đất kể chuyện. Và trong dòng đời, dù năm tháng đổi thay, lòng người bôn ba, những bước chân của đời cứ đi mải miết về những chiều cuộc sống không định trước. Chỉ có đất là giữ lại hết mọi ký ức, đất cưu mang người sống và chở che cho người đã khuất. . Truyện ngắn “Cỏ dại thênh thang” cũng viết về một ký ức, ký ức đau đớn, nhưng đáng nhớ về quãng thời thơ ấu với người mẹ nuôi của nhân vật tôi. Bởi đó là cội nguồn, là những thứ không bao giờ bị tẩy trắng. Truyện “Bơi qua sông” viết về nỗi trở trăn của một giáo viên trẻ mới bước vào nghề, với nhiều áp lực, nỗi lo toan, cạm bẫy. Nhà giáo trẻ đã mang hết tất cả lý tưởng đẹp đẽ của nghề giáo và nhiệt huyết của tuổi trẻ vào ngôi trường tư thục này. Nhưng cô giáo trẻ luôn cảm thấy lạc lõng, dù đã tin rằng dù dạy cho học sinh cá biệt, bằng tình yêu thương có thể khiến các em suy nghĩ khác, sống khác, phấn đấu nhiều hơn. Điều này trên thực tế đã không xảy ra. . Tập truyện cũng xuất hiện những khoảng không gian rộng và đẹp như trong truyện “Mộng biệt”, “Cây”, “Bên kia dốc” và những truyện ngắn có ngôn ngữ đẹp như “Vút lên một tiếng đàn”, “Đường về nhà”… Các truyện ngắn đều có những cái kết mở để bạn đọc suy ngẫm. Bùi Tiểu Quyên đã rất giỏi phân tích tâm lý nhân vật, những người trẻ trong thế giới hiện đại với bề bộn lo toan. Tác giả được đánh giá là có sức viết dẻo dai, trong đội ngũ những người viết văn trẻ ở phía nam.

Mỗi mẩu chuyện trong cuốn sách đều do xúc cảm của tác giả viết nên. Mở đầu cuốn sách là những câu chuyện xuất phát từ kí ức - một thứ chứa đựng đầy nỗi buồn lúc từ quá khứ cho đến hiện tại. Xuyên suốt cuốn sách là 1 giọng văn nhẹ mang những nỗi buồn trong đó, là những dòng viết dung dị gửi gắm trong đó nỗi niềm muốn chia sẻ với độc giả. Đọc xong những câu chuyện ấy, có lẽ ai cũng mang trong mình những nỗi suy tư, những suy nghĩ vang vọng trong đầu sau khi đọc xong nửa đầu cuốn sách. Nhưng ở nửa sau ta cảm nhận được một không khí khác biệt so với nửa đầu - những tia nhiệt huyết, ánh sáng hi vọng thay thế sự buồn bã u ám của nửa đầu trong từng câu chuyện. Những câu chuyện trong cuốn sách đều chứa đựng một ý nghĩa sâu sắc riêng như "Chùa Xưa" mang cho ta ý nghĩa nơi lưu giữ lại những kí ức đẹp nhất về một vùng đất, một thân phận con người,... và đều có 1 cái kết mở cho người đọc tự ngẫm nghĩ. Tác giả đã khai thác thành công nhiều vấn đề từ nhiều khía cạnh của cuộc sống. Chỉ có sự tinh tế khi quan sát và cảm nhận một cách chân thành từ trong sâu thẳm trái tim mình mới khiến cho cuốn sách được tác giả viết một cách trọn vẹn đến thế.

“Cỏ dại thênh thang” là tập truyện ngắn gồm 11 câu chuyện nhỏ giản dị về cuộc đời, thủ thỉ về phận người với những u buồn mất mát, những cuộc chia ly, những quẩn quanh mù mịt, những niềm tin le lói… ẩn sau giọng văn thủ thỉ dịu dàng của tác giả Bùi Tiểu Quyên. . . . Những kiếp độc hành cô đơn . Nhân vật chính của tập truyện, đa phần là những người trẻ. Ở độ tuổi đôi mươi, họ có những tiếc nuối đau đớn của quá khứ, có những biến động của hiện tại, và chông chênh niềm tin vào tương lai. Trong truyện ngắn cùng tên “Cỏ dại thênh thang”, đó là một chàng trai mang niềm đau bị mẹ ruột ruồng bỏ, quê cha vô định, đến mẹ nuôi cũng đột ngột rời xa anh không một lời từ biệt. Ở “Bơi qua sông” lại là một cô gái trẻ tràn đầy nhiệt huyết với nghề giáo nhưng rồi thực tế tàn nhẫn khiến cô cay đắng vỡ mộng. Trong “Khúc mộng à ơi” lại là khúc hát ru về tình mẫu tử thiêng liêng, khi người mẹ trẻ kể về những đổ vỡ hôn nhân, niềm an yên bên cô công chúa nhỏ, và những tiếc nuối ngày không còn mẹ. . Có cùng một chủ đề “Cỏ” nhưng khác hẳn cách kể đầy ma mị, ám ảnh của 2 tiểu thuyết đã xuất bản là “Cỏ đồi Phương Đông” và “Cỏ lau vạn dặm”, những trang viết của Bùi Tiểu Quyên trong “Cỏ dại thênh thang” gợi đến người đọc nhiều trăn trở, suy nghĩ về kiếp người qua lối kể dịu dàng và nhẹ nhàng hơn. Ngay cả oan hồn trong “Mộng biệt”, câu chuyện duy nhất có tính liêu trai trong tập truyện cũng không khiến cho người ta kinh sợ lắm. Đọng lại là chút dư âm buồn thương về một số phận không may trong vô vàn những khiếp độc hành cô đơn trên đường về xa ngái. . . . Quê nhà ngóng đợi . “Làng Hạ”, “thôn Đàn”… các địa danh gợi niềm xưa cũ, nơi có mảnh đất bao dung che chở cho mấy mẹ con qua những tháng năm nghèo khổ (“Chùa xưa”), chốn chôn nhau cắt rốn mà nhân vật tôi vô thức tìm về (“Mộng biệt”), hay quê hương Nam trung bộ đau đáu trong nỗi nhớ của kẻ tha hương ngày Tết (“Vút lên một tiếng đàn”). Từ miền Nam, đến miền Trung rồi ngược ra phương Bắc, những chốn quê nghèo được Bùi Tiểu Quyên khắc họa đầy chân thực và xúc động. Ở đó không chỉ là những mảnh đất in đậm dấu tích thời thơ trẻ, những trận đòn roi, những lần chết hụt. Ở đó, khắc sâu trong tim người trẻ, là người mẹ tảo tần hôm sớm (“Chùa xưa”, “Khúc mộng à ơi”, “Bơi qua sông”), người cha lặng lẽ trầm ngâm (“Hoa thanh long”, “Mộng biệt”), người ông giỏi giang khiêm nhường (“Cây”). Những người thân ấy luôn yêu thương và dang rộng vòng tay đón những đứa con xa lầm lạc trở về. . Chỉ có điều, họ về quá trễ hoặc không thể trở về được nữa, chỉ còn lại niềm day dứt khôn nguôi vì chốn xưa vẫn còn mà người đã khuất trong từng nấm đất. . . . Niềm tin như nắng lên . Thế nhưng vượt khỏi những u uẩn buồn thương, vẫn thấy các nhân vật của Bùi Tiểu Quyên mạnh mẽ với một niềm tin ươm màu nắng. “Bàn chân con sẽ đi rất xa…”, người cha trong “Cỏ dại thênh thang” đã viết cho đứa con trai mới sinh của mình như thế khi anh đã đủ dũng cảm đối mặt với quá khứ, thấu hiểu về nguồn cội, về sự tái sinh. Cũng thế, không đầu hàng trước những va vấp tàn nhẫn của cuộc đời, cô giáo trẻ trong “Bơi qua sông” đã tự mình bơi qua dòng đời với niềm tin mang màu đỏ rực rỡ của cánh phượng vỹ. Là bà cụ đã hơi lãng đãng ngồi tỉ mẩn khâu số điện thoại lên áo cho chồng, để ông đi lạc người ta còn biết mà tìm (“Bên kia dốc”), hay cô con gái sau những thành công và hào quang, trở về với cha già trong khu vườn xanh mát, thư thả ngắm hoa thanh long nở, mơ về ngày xuất khẩu trái thanh long đi khắp thế giới (“Hoa thanh long”) . “Viết là để trao đi niềm tin và mộng ước lớn, rằng chúng ta sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc lấp lánh từng ngày – giữa mong manh vĩnh hằng…” – Tác giả đã từng nói như thế.