Đó thực là điều kì lạ. Trong khi thầy K đang toát mồ hôi, phun nước bọt phì phì và giậm chân trên bục chỉ huy, tôi thấy mình như tan biến vào âm nhạc với cảm giác tràn trề hạnh phúc. Những đứa chơi viola phía trước đang lắc lư theo nhịp. Xung quanh tôi, những đứa khác cũng đang làm như vậy. Thầy K đã thực hiện được một điều bất khả thi: khiến cho chúng tôi trở nên giỏi hơn khả năng của mình. Thật là một cảm giác phi thường, khi ta nhận ra mình đã vượt qua được giới hạn của bản thân. Có thể thầy K hiểu rõ điều này. Còn chúng tôi chỉ là những người thực hiện. Chúng tôi không thể tin được mình đang làm gì và cảm thấy vui sướng đến mức nào. Và rõ ràng khán giả cũng không thể  tin được điều này. Nó thực sự tuyệt vời. Nó quả thực là một điều bất khả. Nó thực điên rồ. Khi bản nhạc kết thúc, toàn bộ khán giả đều đứng lên vỗ tay không ngớt.

Đó là những lời đề từ rất lạ phía sau cuốn sách Cây vĩ cầm cuồng nộ- một cuốn sách viết về một người giáo viên mà sao ngay từ những dòng đầu tiên người thầy này hiện lên với dáng vẻ “ phi sư phạm” quá. Điều này làm độc giả nổi lên sự tò mò muốn tìm hiểu về  người giáo viên này và vì sao ông phải thể hiện mình là con người “ hà khắc” đến vậy.

1.      Người thầy nghiêm khắc vĩ đại



Có những người bước vào cuộc sống của ta, để lại những dấu ấn trong trái tim ta, và làm chúng ta hoàn toàn thay đổi.

Câu chuyện về thầy Jerry Kupchynsky hay còn được gọi là “Mr. K”, là một thầy giáo dạy nhạc người gốc Ukraina, được kể lại bởi hai người bạn học nhạc từ thời thơ ấu. Đó là Cựu Phó tổng biên tập của tờ Wall street Journal – Joanne Lipman- cựu học sinh của ông và Melanie Kupchynsky- một nghệ sĩ violon tài năng trong giàn nhạc Chicago danh giá và cũng là con gái thầy K.

Câu chuyện đã thu hút được sự quan tâm của hàng triệu độc giả trên khắp thế giới, một cuốn sách đã chạm sâu đến tâm hồn độc giả, một câu chuyện đã truyền lửa đam mê và cảm hứng sống cho không biết bao nhiêu cuộc đời. Câu chuyện cuộc đời của thầy K – một cuộc đời đã trải qua những biến cố trong cuộc đời, đã dùng phong cách giảng dạy tưởng chừng như khắc nghiệt của mình để đưa học trò của ông vào một hành trình vượt trội, hành trình phá bỏ những giới hạn của nhận thức và năng lực để vươn đến những tầm cao mới. Kỷ luật hà khắc của thầy K là quyết đoán hay độc tài, là yêu thương hay ghét bỏ, là truyền cảm hứng hay cố gắng xóa đi những thiên tài– là tùy thuộc cascg cảm nhận của mỗi người. Tuy nhiên tất cả đều là những phẩm chất đối nghịch nhưng thống nhất trong chính con người thầy K, và không một ai có thể phủ nhận việc phát hiện và bồi dưỡng những nhân tài thành nghệ sĩ thực thụ, quan trọng không thể phủ nhận được sự ngưỡng mộ của bao thế hệ học trò đối với thầy. Một người giáo viên người tưởng như chỉ đóng vai trò định hướng nhưng chính người thầy này là người góp một phần công sức lớn trong việc giúp học sinh định hình và phát triển những điều tưởng chừng như không thể.

Người đàn ông in đậm trong tâm trí tôi là một người khổng lồ đáng sợ, lúc nào tôi cũng nhớ tới ông với cây gậy chỉ huy hoặc cây bút chì cùn nắm chặt trong tay. Trong trí nhớ của tôi, ông có chất giọng cao, bùng nổ với một vóc dáng lừng lững, đến mức che hết cả ánh nắng chiều chiếu vào căn phòng qua khung cửa sổ.

Ấn tượng xuyên suốt cuốn sách có lẽ là hình ảnh và phong cách giảng dạy của thầy K, vừa thô bạo một cách đáng sợ. Ngày nay thời đại mà toàn xã hội đang hướng đến việc lấy học trò làm trung tâm, phòng tránh bạo lực học đường, khi mà người giáo viên đúng nhiệm vụ của mình, nhẹ nhàng, giảng giải thì có lẽ thầy K sẽ trở thành “giáo viên thất nghiệp” mất. Lý do đơn giản là chẳng có một phu huynh nào đồng ý, hay cho phép thầy gọi con cái của họ là “đồ điếc” hoặc “đồ đần độn” cả. Mặt khác không có bất kỳ đứa học sinh nào để yên cho người thầy quát nạt, mắng mỏ chúng.

Trên sân khấu người đàn ông khủng khiếp ấy đang quay lưng về phía chúng tôi. Bấy giờ ông vẫn đang vung tay điên loạn, như thể sắp làm lật nghiêng cả bục gỗ nơi ông đang đứng, trong dáng vẻ hùng hổ và đầy uy hiếp. Một tay ông nắm chặt cây gậy nhọn, vẫy qua vẫy lại điên cuồng. Tôi thề rằng tôi có thể nghe thấy tiếng ông đang gầm gừ. Trước mắt ông là vài tá trẻ con khoảng 10 tuổi. Đứa nào cũng đang lóng ngóng sờ soạng dụng cụ của mình và nhìn thầy với vẻ khúm núm đầy khiếp sợ.

 Tuy nhiên,trong câu chuyện, những điều ấy đã làm nên một người thầy có tâm nghiêm khắc. Điều đó không hề làm tổn thương những người học trò, thậm chí sau khi đã trưởng thành, họ còn cảm thấy yêu ông rất nhiều vì điều đó. Chính phương pháp của thầy lại là một minh chứng rằng con người có thể tạo nên những điều khác biệt, đó là kết quả của sự chịu đựng lâu dài, bền bỉ.

Nhiều năm sau khi tôi hỏi thăm cậu chuyện ngày xưa, Donald kể với tôi rằng : “ Thầy đã dạy tôi không được phép nói từ không có khả năng. Bài học từ thầy K là không để cho người khác nói rằng mình không thể làm điều gì đó. Ông thúc ép chúng ta nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng ông cũng rất tin tưởng ở chúng ta. Ông ép mọi người làm điều tốt hơn họ nghĩ.”

2.      Bài học vô giá


Chơi đàn mà không có đam mê là điều không thể tha thứ được- L. Van Beethoven

Trong bất cứ lĩnh vực gì cũng vật, chúng ta cần có đam mê. Nó thể hiện mức độ tôn trọng tối thiểu dành cho lĩnh vực mình đang theo đuổi. Một khi có đam mê tức là có tình yêu dành cho nó. Tuy nhiên, sẽ một khoảnh khắc nào đó trong quá trình dài theo đuổi ước mơ sẽ có lúc trong lòng gióng lên sự chán nản, mệt mỏi. Có thể là bài kiểm tra đạt điểm kém, có thể là bị thầy cô trách mắc. Vậy hãy tự nhủ rằng:

… điểm kiểm tra năng khiếu thấp không có nghĩa là đứa trẻ không có năng khiếu âm nhạc, tuy nhiên, nếu đứa trẻ thực hiện tốt bài kiểm tra thì đó không phải là sự ngẫu nhiên. Không thể tự nhiên mà đạt điểm cao. Một con người không thể cùng lúc vừa thông minh xuất sắc lại vừa đần độn .Luôn nhớ niềm vui duy nhất kéo dài và có ý nghĩa chỉ đến từ việc luyên tập chăm chỉ. Không có người nào không tài năng- mà chỉ có người luyện tập chưa đủ chăm chỉ. Sẽ chẳng có gì khó khi cứ cố gắng, tiếp tục cố gắng và cố gắng thêm chút nữa. Làm việc chăm chỉ sẽ đưa ta đến niềm hạnh phúc.

Không bao giờ từ bỏ. Không bao giờ đầu hàng. Luôn tin rằng mình có thể làm tốt hơn. Ta hoàn toàn có thể biến những điều không thể thành có thể. Thành công chính là quả ngọt của sự nỗ lực cố gắng hết mình. Kiên trì là chìa khó vạn năng cho mọi vấn đề. Một nghiên cứu chỉ ra rằng, để có chuyên môn thực sự trong một vấn đề, đòi hỏi chsung ta phải có ít nhất 10.000 giờ luyện tâm.

Theo đuổi đam mê không chỉ là theo đuổi những mục đích của cá nhân mà nó còn có ý nghĩa vô cùng lớn đối với bản thân và cả những người xung quanh. Khi chúng ta đã quyết tâm theo đuổi đam mê, tức là bản thân đã định hướng được cho mình những dự định trong tương lai, những công việc và cả những khó khăn thử thách phải vượt qua. Sống hết mình với đam mê, con người cũng trở nên kiên trì và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sống với đam mê giúp con người được sống đúng chất “người”. Dù khó khăn đến mấy, dù vất vả đến mấy thì chúng ta cũng có thể vượt đó. Nếu không có đam mê, hoặc thực hiện nó thì chúng ta sẽ bị cuốn vào những đam mê của người khác. Đam mê hình thành một lối sống tích cực, một lối sống không ngừng phấn đấu, không ngừng hoàn thiện bản thân. Và khi bạn vươn tới được cái đích cuối cùng, bạn sẽ cảm thấy tự hào hơn bao giờ hết với những cố gắng và nỗ lực của bản thân. Khi đó, bạn sẽ trở thành tấm gương sáng về sự kiên trì, sự cố gắng không mệt mỏi để vướn tới thành công cho những người xung quanh.

Nhưng, trước khi theo đuổi đam mê, trước khi xác định sẽ sống chết với đam mê của bản thân thì chúng ta cần xác định rõ đam mê của mình là gì? Đam mê ấy có phù hợp với khả năng của bản thân mình hay không? Đam mê ấy có phải là đam mê tốt đẹp và đúng đắn hay không? Không phải lúc nào cố gắng theo đuổi đến cùng cũng là tốt, đôi khi, chúng ta nên học cách buông bỏ để không làm tốn sức và tốn thời gian của chính mình. Hãy chọn cho mình một hướng đi phù hợp với sức của bản thân hơn, khi ấy, thành công cũng sẽ đến dễ dàng hơn.

3.      Tóm lại


       Những giá trị nhân văn sâu sắc, những bài học cách sống, học cách làm người được kể lại một cách giản dị. Thật tuyệt vời khi giữa bộn bề cuộc sống phức tạp như thế, ta có thể tìm đến một khoảng lặng nhẹ nhàng, giản dị, mộc mạc giữa đời thực để ta có thể yêu, có thể ghét, có thể ngưỡng mộ, có thể mơ mộng, có thể phấn đấu và có thể học hỏi được nhiều điều. Hãy đọc Cây Vĩ Cầm Cuồng Nộ, và bạn sẽ thấy biết ơn những gì mình đang có, để bạn có thể vứt bỏ những thứ hào nhoáng bên ngoài cuộc sống và theo đuổi những giá trị thật của chính con người bạn,biết đâu nó có thể khơi nguồn cảm hứng cho bạn học tập, thực hiện một điều gì đó mới mẻ. Hãy đọc cuốn sách giá trị này để biết ơn những con người đã dạy dỗ và làm nên con người ta, thành công của con người ta hiện tại. Đừng Lãng Quên, Hãy Biết Ơn Họ Vì Tất Cả.

Tác giả: Thảo Hiền- Bookademy

-----------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  

Xem thêm

Một cuốn sách chân thành, tuyệt vời về một người kỷ luật cứng rắn, giàu lòng nhân ái với tình yêu sâu sắc và bền vững đối với những món quà mà các con ông đã có: những học trò chơi violin và viola. Được từng "đứa con thơ" của mình kính sợ và nể trọng, Jerry Kupchynski, một người Ukraine sống sót sau sự khủng khiếp của Thế chiến thứ hai, hiểu được tiềm năng của những chàng trai và cô gái trẻ này. Bằng trái tim rộng lớn, bề ngoài cứng rắn và ý chí kiên cường, thầy biết cách khai thác những gì tốt đẹp nhất bên trong mỗi người. Và theo thời gian, khi sự hiểu biết ngày càng tăng về món quà HỌ có ở người thầy của mình, nỗi sợ hãi chuyển thành lòng biết ơn, tình yêu lâu dài và tình bạn suốt đời.

Các tác giả, con gái ông là Melanie và Joanne Lipman, đã biên soạn cuốn tiểu sử này theo cách tương tự “Thầy K” đã dạy họ biểu diễn âm nhạc: hòa làm một, chơi đùa với nhau, bổ sung và nâng cao hiệu suất cũng như tận hưởng niềm vui trong quá trình đó. Là một nghệ sĩ chơi kèn obo cổ điển trẻ tuổi được đào tạo chuyên nghiệp, tôi hoàn toàn đánh giá cao những đau đớn mô tả về sự nổi loạn của tuổi trẻ đối với tính kỷ luật tự giác và những giờ luyện tập tra tấn bất tận. Và cuối cùng cũng đến ngày bình minh nhận ra lợi ích của những năm tháng hy sinh, đổ mồ hôi và cực nhọc… và bây giờ, niềm vui thực sự bắt đầu.

Cảm ơn Melanie và Joanne, vì đã chia sẻ với chúng tôi cuộc đời của một người đàn ông đáng chú ý nhất với sức mạnh, tính cách và ý thức thực sự về điều gì là đúng. Một người đàn ông đã tạo ra sự khác biệt và đặt ra hướng đi mới cho nhiều cuộc đời. Ước gì tất cả chúng ta đều có được cơ hội và đặc ân hiếm có đó.

Một cuốn hồi ký thú vị, một nửa là bài điếu văn của giáo viên âm nhạc Jerry Kupchynsky hay ông K mà các học trò của ông biết đến. Ông đến từ Ukraine, nơi ông đã sống sót sau Thế chiến thứ hai và di cư sang Hoa Kỳ. Ông dạy ở các trường công lập ở New Jersey. trong những năm 1960 đến 1980. Phong cách của ông cộc cằn và đòi hỏi sự hoàn hảo - ngày nay ông không được phép dạy theo phong cách đó. Câu chuyện được kể bởi con gái ông, Melanie, hiện là nghệ sĩ violin của Dàn nhạc Giao hưởng Chicago và Joanne, một sinh viên. từng chơi viola với Melanie trong nhóm tứ tấu đàn dây của trường. Mặc dù trọng tâm của cuốn sách là ông K và phong cách giảng dạy của ông, nhưng cũng có một bi kịch trong cuộc đời ông K với căn bệnh mãn tính của vợ ông và vụ sát hại con gái Stephanie.

Mục đích thực sự của câu chuyện là để nhắc nhở chúng ta về những người thầy đã tạo nên sự khác biệt trong cuộc đời chúng ta. Có lẽ chúng ta chưa bao giờ nói với họ như vậy. Khi ông K qua đời, nhiều học sinh đã gọi điện hoặc đến để tưởng nhớ ông sau khi cuốn sách được xuất bản. mọi người gọi điện để kể cho Melanie và Joanne về những giáo viên đã tạo ra ảnh hưởng. Đó là điều tôi thích nhất ở cuốn sách - nghĩ về những giáo viên trong cuộc đời tôi đã tạo nên sự khác biệt - cô Magnusson, ông Beck, và một số người mà tôi đã quên tên.

Cuốn sách này là một trong những cuốn sách mà bạn sẽ suy nghĩ rất lâu sau khi đọc xong. Nó thực sự mạnh mẽ và Mr K là một nhân vật rất thú vị. Anh ấy cứng đầu, đầy nhiệt huyết và rất yêu thích công việc giảng dạy, anh ấy là một hình mẫu tuyệt vời. Anh ấy tin tưởng vào từng học sinh của mình, anh ấy tin rằng nếu làm việc chăm chỉ thì mọi người đều có thể đạt được bất kỳ mục tiêu nào. Mỗi người trong chúng ta đều nên có một người thầy như thầy, một người động viên bạn thúc đẩy bản thân trở nên tốt hơn.

Bạn sẽ tìm hiểu về ông ấy thông qua các học trò và con gái của ông ấy, bạn sẽ tìm hiểu về quá khứ của ông ấy và bạn sẽ tìm hiểu về những người khác, bạn bè và học sinh của ông ấy, đồng thời bạn sẽ biết mọi người nghĩ gì về ông ấy với tư cách một con người và một giáo viên.

Câu chuyện bắt đầu ở hiện tại và sau đó quay lại từ đầu.. đó là cuộc hành trình về hai gia đình và con gái của họ, cuộc sống và tình yêu của họ dành cho nhau và âm nhạc. Tôi không chơi bất kỳ nhạc cụ nào, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ý nghĩa của âm nhạc đối với họ, với những giờ luyện tập và bài học vô tận, niềm vui và nỗi đau, sự căm ghét và tình yêu, tất cả hòa quyện vào nhau.

Nó thật mạnh mẽ khi chứng kiến tất cả các học sinh, nhiều năm sau khi tan trường và các bài học đã kết thúc, chơi đùa cùng nhau và vẫn có mối liên hệ sâu sắc này.

Một cuốn sách tuyệt vời để thưởng thức.

Thật là một cuốn sách tuyệt vời, truyền cảm hứng. Đây là câu chuyện về Jarema "Jerry" Kupchynsky, tình yêu dạy nhạc của anh và những học sinh tôn trọng và yêu mến anh. Cuốn sách được viết bởi con gái lớn của ông, Melanie, và một trong những học trò của ông, Joanne. Jerry đã thúc đẩy các học trò của mình, đôi khi gần như một cách tàn bạo, đạt đến sự hoàn hảo. Anh ấy có những kỳ vọng cao và sẽ không chấp nhận mức thấp hơn mức tốt nhất của họ. Và sau đó anh ấy nói, "Một lần nữa!"

Tôi nghĩ câu trích dẫn này đã tóm tắt rất hay về anh ấy, "Sự bộc phát đó khiến tôi ngạc nhiên. Thầy K là giáo viên cứng rắn nhất mà chúng tôi từng có. Thầy có thể hết sức xấu tính. Nếu hôm nay thầy dạy học, thầy sẽ không có cơ hội. Cha mẹ sẽ không sẽ bị xúc phạm. Họ sẽ gọi điện và phàn nàn. Họ sẽ mắng hiệu trưởng nếu ông ấy chỉ ra con họ vì chơi không đúng nhịp. Họ sẽ gọi luật sư nếu ông ấy cho rằng con họ "điếc" hoặc "ngu ngốc". " Các quản trị viên sẽ bị áp lực phải sa thải anh ta. Gần như chắc chắn là họ sẽ làm vậy. Cuối cùng, sự thật là, ông K đã thúc ép chúng tôi rất nhiều: khó hơn cha mẹ chúng tôi, khó hơn các giáo viên khác của chúng tôi. Ông ấy làm chúng tôi sợ hãi. sức mạnh ý chí tuyệt đối, anh ấy đã khiến chúng tôi trở nên tốt hơn những gì chúng tôi có quyền được như vậy. Cho đến lúc đó, tôi không hề biết rằng chúng tôi yêu anh ấy vì điều đó đến mức nào.

Là một giáo viên, bạn muốn học sinh của mình thành công. Bạn cố gắng tìm những điều để động viên họ, nuôi dưỡng họ, khuyến khích họ. Tôi vô cùng ngưỡng mộ anh K. Thậm chí còn hơn thế nữa khi cuốn sách mở ra và tôi biết được lịch sử của anh ấy.

Ồ!

Âm nhạc như một người ban tặng cuộc sống và sự sáng tạo.

Đây là câu chuyện có thật về một giáo viên dạy nhạc trung học vĩ đại, Jerry Kupchynsky, người đã sống và giảng dạy trong hệ thống trường trung học của East Brunswick NJ, trong những năm 1970, 80 và 90.

Nó được kể bởi 2 người: con gái ông Melanie, một nghệ sĩ violin của Dàn nhạc Giao hưởng Chicago, và một trong những học trò của ông, Joanne Lipman, một nhà văn và cựu Phó Tổng biên tập của Wall Street Journal.

Ông Kupchynsky đã thành lập vô số dàn nhạc ở trường trung học cơ sở và trung học phổ thông, đồng thời dạy hàng trăm trẻ em chơi nhạc cụ dây, bắt đầu từ năm 6 tuổi.

Ông là một giáo viên tàn nhẫn. Anh ấy tin rằng mọi người đều có thể chơi, và anh ấy đã chứng minh điều đó hết lần này đến lần khác bằng một sự cứng rắn to lớn mà thế giới nam tính bé nhỏ ngày nay sẽ không bao giờ cho phép. Bằng sức mạnh ý chí tuyệt đối, ông đã làm cho học trò của mình trở nên tốt hơn những gì họ có quyền được như vậy.

Các học trò của ông đã thành công - không chỉ trong âm nhạc mà còn trong cuộc sống. Ông đã dạy họ ý nghĩa của cuộc sống.

Sinh ra là người Ukraine, ông là người tị nạn trong Thế chiến thứ hai trước sự tàn bạo của cả người Đức và người Nga. Đối với ông, người cộng sản là Satan.

Đây là một câu chuyện đầy cảm hứng, sâu sắc và mạnh mẽ về một người đàn ông xuất sắc mà cuộc đời dường như luôn âm mưu chống lại ông, nhưng lại có thể biến nỗi đau của chính mình thành chiến thắng cho các học trò của mình.

Đây là câu chuyện dành cho những ai mang ơn người thầy và những người luôn nỗ lực khơi dậy sự xuất sắc ở người khác.

Một cuốn sách chân thành tuyệt vời về một người kỷ luật cứng rắn, giàu lòng nhân ái với tình yêu sâu sắc và bền vững đối với những món quà mà các con ông: học trò violin và viola. Được từng người bảo trợ của mình kính sợ và kính trọng, Jerry Kupchynski, một người Ukraine sống sót sau nỗi kinh hoàng của Thế chiến thứ hai, hiểu được tiềm năng của những chàng trai và phụ nữ trẻ này. Bằng trái tim rộng lớn, bề ngoài cứng rắn và ý chí kiên cường, anh biết cách khai thác những gì tốt đẹp nhất bên trong mỗi người. Và theo thời gian, khi sự hiểu biết ngày càng tăng về món quà HỌ có ở người thầy của mình, nỗi sợ hãi chuyển thành lòng biết ơn, tình yêu lâu dài và tình bạn suốt đời.

Các tác giả, con gái ông là Melanie và Joanne Lipman, đã biên soạn cuốn tiểu sử này theo cách tương tự “Mr. K” đã dạy họ biểu diễn âm nhạc: hòa làm một, chơi đùa với nhau, bổ sung và nâng cao hiệu suất cũng như tận hưởng niềm vui trong quá trình đó. Là một nghệ sĩ chơi kèn obo cổ điển trẻ tuổi được đào tạo chuyên nghiệp, tôi hoàn toàn đánh giá cao những nỗi thống khổ mô tả về sự nổi loạn của tuổi trẻ đối với tính kỷ luật tự giác và những giờ luyện tập tra tấn bất tận. Và cuối cùng cũng đến ngày bình minh nhận ra lợi ích của những năm hy sinh, mồ hôi và cực nhọc… và giờ đây, niềm vui thực sự bắt đầu.

Cảm ơn Melanie và Joanne, vì đã chia sẻ với chúng tôi cuộc đời của một người đàn ông đáng chú ý nhất với sức mạnh, tính cách và ý thức thực sự về điều gì là đúng. Một người đàn ông đã tạo ra sự khác biệt và đặt ra hướng đi mới cho nhiều cuộc đời. Ước gì tất cả chúng ta đều có được cơ hội và đặc ân hiếm có đó.

Strings Attached là một câu chuyện đầy cảm xúc. Nó kể về câu chuyện của ông K, một giáo viên dàn nhạc hung dữ chuyên khủng bố học sinh của mình. nhưng bên dưới tên độc tài âm nhạc giận dữ, dậm chân, la hét, anh K đã chôn vùi một quá khứ đen tối, khủng khiếp vào sâu trong tâm hồn mình. lần lượt được kể bởi Melanie, Mr. Là con gái và thần đồng violin của K, đồng thời là nhà báo nổi tiếng Joanne Lipman, một nghệ sĩ violon, cuốn tiểu thuyết này kể lại trải nghiệm của họ với giáo viên của mình. nó kể về cách ông K gầm lên và đâm thọc, ông đã thúc đẩy họ thậm chí còn giỏi hơn những gì họ nghĩ rằng họ có thể trở thành, ông đã thay đổi cuộc sống của họ và biến nỗi đau trong quá khứ thành thành công cho học trò của mình như thế nào. nó kể về bi kịch ập đến với gia đình anh, từ Holodomor cho đến cái chết của vợ anh. nó kể về cuộc đấu tranh của các học sinh để gây ấn tượng với ông và việc ông không bao giờ khen ngợi họ mà thay vào đó gọi là "những kẻ ngu ngốc" và "maniyaks" cũng như cách ông đã đẩy họ đến mức rơi nước mắt và tuyệt vọng. và nó kể về em gái của Melanie, Stephanie, biến mất và để lại người con gái và người cha còn lại bị tàn phá. nó nói lên sự đau lòng, đau đớn, tuyệt vọng, tuyệt vọng, quyết tâm, tình yêu, đam mê và hạnh phúc. nó nói lên sự cần thiết phải tiếp tục. và cuối cùng, phần mà tôi gần như đã khóc trước cái chết của người giám đốc dàn nhạc hung dữ, người mà các học trò của ông đã chết lặng khi nhìn thấy ông nhưng tất cả đều yêu quý ông vì những gì ông đã làm cho họ. và làm thế nào, sau nhiều thập kỷ bị bỏ rơi, những nhạc cụ của họ, vốn bị lãng quên từ lâu dưới lớp bụi bặm, bị nhét dưới những thứ rác rưởi khác, cuối cùng đã được nhặt lại để bày tỏ lòng tri ân cuối cùng đối với ông. Strings Attached là một câu chuyện lôi cuốn. ĐỌC NGAY BÂY GIỜ 

Nhiều người khác đã đưa ra bản tóm tắt nên tôi sẽ chỉ nói với bạn rằng tôi yêu thích câu chuyện, được thêu dệt bởi hai người phụ nữ học chơi viola hoặc violin từ cùng một giáo viên - Jerome Kupchynsky, hay "Mr. K." Melanie, con gái của Mr K và Joanne đều kể câu chuyện về quá trình lớn lên quen biết người đàn ông tuyệt vời này và những phiên bản hoàn cảnh của chính họ khi họ nhớ lại. Cuốn sách xoay quanh Mr K và nguồn cảm hứng âm nhạc của ông cho rất nhiều cá nhân, trong khi phải đến sau này chúng ta mới biết nhiều hơn về ông - cũng như con gái ông sau này cũng đã biết nhiều hơn.

Một vài trích dẫn tôi thực sự thích:

"Dàn nhạc không phải là dân chủ. Đó là một chế độ độc tài lành tính."

"Lại."

Từ một cựu học sinh: "Một điều tôi học được từ anh K là đừng để ai đó nói rằng bạn không thể làm điều gì đó. Anh ấy đã thúc đẩy chúng tôi, nhưng bạn có thể cảm nhận được rằng anh ấy tin tưởng vào chúng tôi. Anh ấy đã thúc đẩy mọi người làm tốt hơn những gì họ nghĩ họ có thể."

Về cuộc đời của ông K trong chiến tranh, ông phản ánh, "Tôi không muốn... nhìn vào đôi mắt của những giấc mơ và tuổi trẻ đã qua. Tôi quyết định rằng thật nguy hiểm khi bộc lộ những cảm xúc mãnh liệt như vậy. Họ cần bị giam giữ sau những bức tường vững chắc của quá khứ."

Nỗi đau khổ mà anh hẳn đã phải trải qua khi cô con gái thứ hai mất tích. Melanie mô tả cảm xúc của chính mình và nó ảnh hưởng đến cuộc sống và gia đình cô như thế nào. Tôi đã bị sốc khi một phóng viên gọi điện cho cô ấy khi hài cốt của em gái cô ấy được tìm thấy, 7 năm sau khi cô ấy mất tích và hỏi "Tôi có thể nhận được phản hồi không? Bạn có ngạc nhiên không?" Ngạc nhiên? Tôi không nghĩ có từ nào có thể diễn tả được cảm xúc của một người trong hoàn cảnh này. Tôi hy vọng rằng các phóng viên đọc cuốn sách này và hiểu được cuộc điều tra của họ khó khăn như thế nào khi đối mặt với sự mất mát kiểu này.

Nhưng thật đáng tiếc cho anh K - "những học trò và đồng nghiệp cũ của bốn thập kỷ" đã biểu diễn một buổi hòa nhạc để tưởng nhớ anh.

Rất khuyến khích cho những ai yêu thích âm nhạc và giáo viên.

Điều hối tiếc duy nhất của tôi là tôi đã ở một trong những nhà hàng Trung Quốc yêu thích của mình khi đọc xong cuốn sách này. Tôi không thể không khóc. Tôi rất xúc động. lời khuyên của tôi dành cho những độc giả tương lai là hãy tìm một nơi nào đó riêng tư khi bạn đọc cuốn sách này.

Tôi đã có "Mr. K" của riêng mình trong đời. Ông James McCall đã định hình cuộc đời tôi bằng cách giới thiệu cho tôi chiếc đàn cello của mình. Tôi đã đồng cảm với rất nhiều câu chuyện này... là một học sinh trung học cơ sở chơi đàn cello trong lớp với một giáo viên thường hét lên, "Thật là một sự hỗn loạn!" (Đó KHÔNG phải là lỗi đánh máy. Đó là cách anh ấy chửi thề mà không thực sự chửi thề trong lớp.) Nhưng anh ấy cũng nói với bố mẹ tôi rằng họ nên tìm cho tôi một giáo viên riêng và bảo họ nên đến học ở đâu, nói với họ rằng tôi sẽ đi học. đến một trại hè âm nhạc và trại nào nói với giám đốc dàn nhạc giao hưởng tuổi trẻ rằng ông ấy sẽ nhường chỗ cho tôi mặc dù tôi đã trượt buổi thử giọng, bảo tôi nên học với hiệu trưởng dàn nhạc giao hưởng và bắt tôi phải đổi giáo viên dạy riêng, bảo tôi tôi, tôi nên thử giọng cho một chương trình mùa hè ở Ý, tham dự đám cưới của tôi... danh sách vẫn tiếp tục. Ý nghĩ đó chưa bao giờ xuất hiện để chất vấn ông McCall. Chúng tôi luôn làm theo những gì anh ấy nói. Tôi đã học được nhiều điều hơn là âm nhạc từ "Mr. K" CỦA TÔI. Tôi đã học về cuộc sống, bản chất con người, triết học, cộng đồng, quản lý thời gian... danh sách này vẫn tiếp tục. Và bất cứ ai từng học một nhạc cụ trong suốt thời gian học ở trường công sẽ đồng cảm với phần lớn câu chuyện.

Tôi nghĩ rằng người ta chỉ có thể ca ngợi một người thầy rất nhiều, và để có thể viết thành sách thì phải có nhiều hơn những lời khen ngợi chung chung mà là một câu chuyện đáng chú ý để kể đằng sau chính người thầy này. Và thực sự có một câu chuyện được kể về Jerry Kupchynsky. Ngay từ đầu, chúng ta đã đọc những bộ phim tài liệu sống động về tình yêu và sự tôn trọng to lớn dành cho âm nhạc của Mr K cũng như những tiêu chuẩn cao mà ông đặt ra cho chính học trò của mình - một loại tình yêu (hoặc tra tấn) rất cứng rắn được đặc trưng bởi những nhận xét mỉa mai, những lời nói thiếu tế nhị, bỏ đi. học sinh bị đe dọa nhưng đầy tôn kính đối với anh ta. Người ta cũng có thể cảm nhận được những thử thách/bi kịch đang rình rập cuộc đời anh ta. Âm nhạc đã đưa anh đến một thế giới tràn ngập niềm vui và vẻ đẹp, và trong trường hợp của anh K, chính âm thanh của cây vĩ cầm lần đầu tiên khiến anh chết lặng khi lần đầu tiên anh nghe thấy âm thanh của nó vọng lại từ cửa sổ (trớ trêu thay, đó là trong thời kỳ chiến tranh). và đó là một người lính Đức đang tập đàn violin).

Tôi chưa bao giờ nghe nói về Jerry Kupchynsky, chứ đừng nói đến các đồng tác giả của cuốn sách. Nhưng tôi rất ngạc nhiên khi biết ông K là một giáo viên như thế nào - những đóng góp của ông cho nền âm nhạc cổ điển, và nhiều sinh mạng trẻ đã qua tay ông mà ông đã khủng bố nhưng đã định hình. Một số đã trở thành nhạc sĩ chuyên nghiệp (thậm chí còn có vinh dự được làm việc cùng với Leonard Bernstein và Itzhak Perlman) trong khi những người khác đạt được những vị trí cao trong xã hội như luật sư, giám đốc điều hành, nhà báo, bác sĩ, v.v. Nhiều người cho rằng thành công của họ là nhờ ông K, để dạy họ tính kỷ luật, tính kiên cường và duy trì tiêu chuẩn cao trong cuộc sống.

Câu chuyện của anh K là câu chuyện khiến bất cứ ai từng có một người thầy động viên họ trở thành một người tốt hơn đều cảm động. Người giáo viên đó có thể đã khắt khe với các em nhưng kết quả cuối cùng cũng rất xứng đáng. Tôi tìm thấy cuốn sách này ở thư viện nhưng đã đọc nó vì đây là câu chuyện về những giáo viên mà ngày nay bạn không còn thấy nữa vì phụ huynh và trường học đã trở nên điên rồ như thế nào.

Đầu tiên tôi muốn nói rằng một giáo viên như ông K sẽ không được phép dạy học cho trẻ em ngày nay và ông ấy sẽ bị phụ huynh và ban giám hiệu sa thải ngay lập tức chỉ vì một lý do đơn giản là ông ấy rất khắt khe với học sinh. Không có gì ngạc nhiên khi các học trò của ông sẽ tiếp tục làm được những điều tuyệt vời trong cuộc sống của họ. Có bao nhiêu giáo viên chiều theo nhu cầu của học sinh ngày nay có thể nói rằng họ đã thúc đẩy học sinh của mình cố gắng hết sức? Không nhiều.

Tôi đọc câu chuyện này vì điều quan trọng là phải biết một người thầy tuyệt vời là người như thế nào và học sinh nhớ gì khi có một người thầy nghiêm khắc như thầy K. Tôi không muốn làm hỏng những bài học đã học nhưng điều đó tóm lại là học sinh của ông ấy nhớ được điều đó ông là một giáo viên đã chứng tỏ rằng nếu họ làm việc đủ chăm chỉ để cố gắng hết sức thì họ thực sự có cơ hội đạt được mục tiêu của mình. Nó không đến nếu không có những đêm dài luyện tập và cống hiến, ngay cả trong những ngày bạn không muốn. Anh K không quan tâm liệu bạn có mệt mỏi hay có một ngày tồi tệ hay không, anh ấy biết rằng âm nhạc có cách thay đổi điều đó nếu bạn làm việc đủ chăm chỉ để thể hiện nó.