Tuổi trẻ, ai cũng có những ước mơ những khát vọng riêng. Có người cố gắng nỗ lực học hỏi để trau dồi thêm kiến thức, có người chọn sống hết mình để giúp ích cho xã hội, lại có người sống với tuổi trẻ bằng những hi vọng cho đam mê và hoài bão. Nhưng không ít người trong những năm tháng đó lại chông chênh, chưa xác định được mình là ai? Mình muốn làm gì? Và phải sống như thế nào? Để rồi những năm tháng được cho là đẹp nhất đó trôi qua một cách lãng phí và tẻ nhạt.

Thực sự khi tìm đọc cuốn Bắt trẻ đồng xanh tôi có chút lưỡng lự vì có quá nhiều tranh cãi xung quanh cuốn sách này, cuốn sách bị cấm ở hàng loạt thư viện tại Mỹ, bị nhiều phụ huynh phản đối khi sách được dùng trong giảng dạy văn học, nhiều giáo viên bị sa thải vì cố tình giao cho học sinh nghiên cứu tác phẩm này. Và đặc biệt nghe nói rằng nhiều kẻ sát nhân nổi tiếng thế giới như Mark David Chapman – người ám sát John Lennon hay John Hinckley Jr người hạ sát bất thành cố tổng thống Mỹ Ronald Reagan, đều là fan cuồng của Bắt trẻ đồng xanh. Nhưng trong cái sự lưỡng lự đó lại có chút tò mò, muốn được khám phá. Để rồi khi gấp lại cuốn sách này, tôi nghĩ rằng mình đã học được rất nhiều điều cả về những giá trị đạo đức cũng như tinh thần trong nó.

Trang bìa cuốn sách được thiết kế rất đơn giản, độc nhất có một màu xanh. Tưởng chừng rất dịu êm và nhẹ nhàng nhưng trong đó lại là những ngày tháng tưởng chừng dài dằng dặc của Holden Caulfield.

Mở đầu câu chuyện là lời nói thể hiện rõ tính cách của Holden Caulfield, rất lạ lùng và nổi loạn.

Nếu các bạn thực tình muốn nghe câu chuyện tôi sắp kể, chắc hẳn các bạn muốn biết trước nhất tôi sinh ra ở đâu, tuổi nhỏ ngốc nghếch của tôi diễn ra thế nào, cha mẹ tôi trước ngày tôi sinh trưởng làm những gì - tóm lại, là toàn bộ cái mớ lai lịch vớ vẩn kiểu như của David Coperfield, đúng thế không? Nhưng nói thực, tôi chẳng thích bới những thứ ấy ra.

Cậu không muốn lặp lại những điều mà người khác hay làm, có lẽ chính vì thế trong mắt người khác Cậu là kẻ lạ lùng và khác người.

Lấy bối cảnh nước Mỹ vào những năm giữa thế kỷ 20, Holden Caulfield kể về những người xung quanh mình và những ngày Cậu ở thành phố New York cho đến khi bị đuổi khỏi trường dự bị đại học Pencey Prep. Qua lời kể của Holden, có thể tái hiện được thực trạng xã hội nước Mỹ lúc bấy giờ. Một xã hội phân biệt giàu nghèo, khi đa số những ông thầy sẽ cúi rạp người bắt tay niềm nở với những phụ huynh giàu có và tỏ vẻ không quan tâm với những phụ huynh nghèo khó. Một xã hội dối trá và lừa bịp khi nhà trường Cậu theo học cho học sinh nội trú ăn món bít tết vào tối thứ bảy, để khi phụ huynh vào thăm con vào chủ nhật họ sẽ nghĩ rằng con mình luôn được ăn ngon như thế. Một xã hội luôn làm ra vẻ bộ tịch “Thằng cha lính thủy và tôi bảo nhau rằng chúng tôi sung sướng được gặp nhau. Điều ấy luôn luôn làm tôi chết được. Tôi luôn luôn phải nói 'sung sướng được gặp anh' với những người mà tôi chẳng sung sướng chút nào khi thấy họ. Tuy nhiên nếu bạn muốn sống, bạn phải nói những thứ ấy". Và một xã hội mà những câu chửi bậy thô tục được viết tràn lan cả ở trường học mà theo Holden nói “Nếu bạn có một triệu năm để làm đi nữa, bạn cũng không thể nào chùi sạch dù chỉ một nửa số câu “Đù má" trên thế giới, thật vô phương".



Và trong xã hội đó Holden đã chọn cách “sống là chính mình". Dù là một cậu thanh niên lêu lổng, rớt 4/5 môn học và còn bị đuổi khỏi trường nhưng trong Holden hiện lên những khía cạnh rất đạo đức khi Cậu bỏ xem trận bóng đá chung kết ở trường để đến thăm thầy giáo dạy lịch sử bị bệnh dù Cậu cũng không thích gì thầy. Holden toàn nói điều xấu về những người bạn của Cậu nhưng ngược lại Cậu luôn bên cạnh họ. Holden cũng rất thích đọc sách  “thứ thực sự hạ gục tôi là một cuốn sách mà sau khi bạn đọc xong bạn mong muốn tác giả đã viết nên cuốn sách ấy là một người bạn của mình và bạn có thể gọi cho ông ấy bất cứ lúc nào bạn muốn", thực sự khi nhìn Holden ta không thể ngờ rằng Cậu là người thích đọc, thế mới nói rằng đừng “nhìn mặt mà bắt hình dong" qua cách Cậu đọc chăm chú một cuốn sách có thể nói Holden thực sự là người có tâm hồn đẹp. Cậu cũng là một người yêu gia đình và đặc biệt là cô em gái Phoebe, dù bị đuổi học nhưng Cậu không muốn cho bố mẹ biết vì sợ họ sẽ lo lắng, Cậu chỉ tìm đến em gái để tâm sự và chơi đùa với nó vì Cậu cảm thấy yên bình và vui vẻ khi ở cạnh em gái mình. Đặc biệt, Phoebe là người đầu tiên hỏi về ước mơ của Holden, điều mà trước đây chưa ai hỏi Cậu. Nhưng bạn có tin được không, lúc đầu Holden không biết mình muốn gì và ước mơ của mình ra sao, nhưng rồi cậu lại nói ra một ước mơ rất kỳ lạ như chính Cậu vậy.

Anh cứ hình dung bọn con nít chơi trên cánh đồng khổng lồ vào buổi chiều, trong đám lúa mạch. Có đến nghìn đứa trẻ mà xung quanh không có lấy một người lớn nào, ngoài anh. Còn anh thì đứng tận rìa vách đá trên vực thẳm, và việc của anh là luôn sẵn sàng tóm lấy bọn trẻ để chúng không lăn tõm xuống vực.

Nhưng trong cái ước mơ kỳ lạ đó, chắc có lẽ đó là sự hiện hữu của khát vọng tự do tự tại muốn được sống trong những ngày tháng êm ả chẳng cần lo nghĩ nhiều, và đặc biệt là bảo vệ được những đứa trẻ ngây thơ.

Nhưng thực tại vẫn là thực tại, như Holden nói:

Điều ấy mới thật nghiệt. Bạn không bao giờ có thể tìm được một nơi dễ chịu và yên bình, vì không có nơi nào như thế. Bạn có thể nghĩ rằng có, nhưng một khi đến đấy, vào lúc bạn không để ý, một người nào sẽ lẻn vào viết “Đù má" ngay trước mũi bạn. Bạn thử mà xem. Tôi nghĩ rằng khi nào, nếu có khi nào tôi chết, họ sẽ bỏ tôi vào trong nghĩa địa, tôi có một tấm bia các thứ, trên ấy ghi “Holden Caulfield“ sinh năm nào, chết năm nào, rồi ngay dưới ấy lại cũng sẽ ghi một câu “Đù má“. Đấy là điều chắc chắn, tôi nói cho bạn biết.

Những lời nói của Holden tưởng chừng rất tục tĩu nhưng nó lại chính là sự thật mà ta không dám nói ra, nó thật đến mức đôi lúc ta cũng cảm thấy chạnh lòng.



Và có lẽ vì chính một xã hội như thế đã làm cho Holden chán ghét tất cả, cậu đã có ý định bỏ đi đâu đó thật xa và hoạch ra những điều cậu làm sau đó. Nhưng Phoebe đã ngăn những bước chân trốn chạy của Holden lại, vì thực ra dù cậu có đi đâu đi nữa thì cuộc sống vẫn vậy, nhưng chính nơi này không chỉ có những điều tồi tệ đâu, còn có gia đình và những người sống với nhau bằng tình cảm chân thành mà.

Có một trích đoạn mà tôi cảm thấy rất đúng:

Tuy vậy cái điều hay nhất trong viện bảo tàng ấy là mọi sự luôn luôn ở chỗ cũ. Không ai xê dịch. Bạn có thể đến đấy một trăm ngàn bận, và người Eskimo vẫn còn vừa mới câu được hai con cá, những con chim vẫn đang bay về Nam, những con nai vẫn còn uống nước và con mẹ da đỏ ở trần cũng đang dệt mền. Không ai đổi khác cả. Cái độc nhất đổi khác là bạn. Không phải bạn già hay gì cả. Không hẳn thế. Bạn chỉ khác đi, thế thôi.

Mọi sự vật đều nằm đó, nhưng chỉ có con người là thay đổi theo thời gian. Sự thay đổi đó chắc hẳn sẽ làm cuộc sống ta dịch chuyển và đôi khi sẽ đưa ta đến những chân trời mới. Thế mới nói rằng đôi khi thế giới thay đổi cũng chính vì ta đổi thay mà thôi.

Nhưng thực sự đôi khi bạn cũng cảm thấy Holden rất ngông cuồng và vô giáo dục khi chỉ mới 17 tuổi cậu đã hút thuốc, đi bar và tìm cách uống rượu nhưng bất thành, Cậu chửi thề liên tục và đôi lúc cũng nghĩ đến tình dục, nhưng thực ra khi có cơ hội cậu lại khước từ và chỉ ngồi nói chuyện. Đặc biệt là những suy nghĩ về cuộc sống của cậu nữa, và chắc hẳn đó cũng là một mặt khác của Holden, bên ngoài cậu tỏ vẻ là người bất cần nhưng bên trong là còn là sự non trẻ và có chút yếu đuối. Có thể nói Holden vừa đáng trách, đáng giận nhưng cũng rất đáng thương và luôn chất chứa những nỗi buồn. Nhưng tuổi trẻ là vậy mà, ngông cuồng, nổi loạn, mơ mộng và có trái tim yếu đuối. Việc duy nhất ta có thể làm bây giờ là sống hết mình mà thôi.



Trong cái vẻ ngoài bất cần với những lời nói tục tĩu đó thì thực ra trái tim Holden đang cố gồng mình để mạnh mẽ. Điều này biểu hiện khi Cậu ngồi trên đồi để nhìn xuống phía dưới sân bóng của trường "Nhưng trận đấu, tôi nào có để mắt đến. Tôi trèo lên đó chẳng qua chỉ vì tôi muốn cảm thấy rõ hơn là mình đã giã từ mãi mãi cái trường chết tiệt này. Gì chứ chuyện bị đuổi tôi chẳng lạ. Nhưng tình thực, tôi chẳng thiết nghĩ tới chuyện phải cuốn gói ra đi. Tôi rất căm chuyện đó. Nhưng không một phút nào thèm nghĩ – đó là chuyện đáng buồn hay chẳng hơi đâu mà buồn. Nhưng mỗi lần chia tay với một nơi nào đó, bao giờ tôi cũng thấy cần phải cảm nhận thật rõ mình đã thực sự đoạn tuyệt với cái nơi mình sắp sửa ra đi. Bằng không tôi vẫn cảm thấy bứt rứt suốt". Chia ly một nơi mà mình đã gắn bó, dù có những kỷ niệm vui hay buồn đều sẽ có sự tiếc nuối mà, nhưng Holden đang cố nói cho mọi người biết. Việc từ bỏ ngôi trường này chẳng hề hấn gì đến mình. Hay đôi khi là những suy nghĩ vẩn vơ của Holden khi không biết nước trong hồ đóng băng thì những con vịt sẽ đi đâu. Cũng như ước muốn Bắt trẻ đồng xanh đó, tất cả tạo nên một Holden nổi loạn nhưng cũng rất đáng yêu và trong sáng.

Thiết nghĩ rằng, một tác phẩm hay chính là chạm đến được trái tim của bạn đọc . Mỗi người có một cách nghĩ riêng và đối với tôi Bắt trẻ đồng xanh đã chạm đến trái tim tôi bằng những khía cạnh hết sức chân thực đó. Đừng cố bắt chước cho mình giống với ai, hãy sống là chính mình, yêu bằng cả con tim và dám đứng lên nói ra những gì mình cho là đúng.

Tác giả : Phan Thị Nguyên -  Bookademy

--------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]


Xem thêm

Tôi có điểm yếu đối với những nhân vật chính là cậu bé ngoan. Con gái hay than vãn và khó chịu, còn con trai thì kiềm chế điều đó nên bạn muốn bảo vệ họ. Tôi tìm thấy cảnh Holden đánh nhau với bạn cùng phòng vì nói rằng anh ấy đã đi chơi với một cô gái mà anh ấy thích quá mạnh mẽ. Bạn có thể cảm nhận được cảm xúc của Holden và biết chính xác anh ấy đang nghĩ gì bất chấp những gì anh ấy nói. Đối với tất cả những nỗi lo lắng của anh ấy, Salinger đã cho chúng ta đủ những sự suy sụp tinh thần và sự thể hiện trái tim nhân hậu của anh ấy mà bạn cảm thấy dành cho anh ấy, ngay cả khi bạn muốn lay chuyển anh ấy. Đối mặt với cái chết của anh trai và sự bất an khi sống theo gia đình, anh ấy suy sụp, nhưng ngay cả những người thấy rằng anh ấy cần cũng không hiểu rằng sự xa lánh và thờ ơ của anh ấy là sự tự bảo vệ bản thân. Tôi không thể không nghĩ rằng anh ấy muốn bảo vệ bọn trẻ rất nhiều vì anh ấy cần ai đó bảo vệ mình. Anh ấy đúng là một đứa trẻ, toàn bộ tính cách của anh ấy đầy mỉa mai. Anh ta cần người bắt cá của riêng mình trên đồng lúa mạch đen, đứng trên rìa vách đá đó để đảm bảo mình không bị ngã.

Sau khi trở lại công việc làm chết chóc tinh thần của mình trong vài phút, cái công việc này - khi bạn thực sự hiểu rõ - chỉ là một cách khác để tiêu diệt thời gian cho đến khi tôi gia nhập Salinger vào sự lãng quên, tôi bắt đầu cảm thấy hết sức kỳ cục về điều đó. Dù có nguy cơ nghe như một bản ballad ngọt ngào hiện đại của người lớn được viết bởi Jim Steinman, với những âm nhạc violin tổng hợp phát ra ở phía sau, tôi bắt đầu cảm thấy như thời thanh thiếu niên của mình cuối cùng cũng đã kết thúc. Điều đó chắc là đến lúc rồi. Tôi đã ba mươi tám tuổi, và tôi nhìn những người cùng tuổi của mình - trời ơi, ngay cả những người trẻ hơn tôi rất nhiều - và trong mọi chi tiết họ đều trở nên như người lớn, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi/lo lắng rằng họ đã tốt nghiệp lên 'mức tiếp theo': họ đang kết hôn, sinh con và viết di chúc, hoàn thiện tờ khai thuế cá nhân, đầu tư tiền và đối mặt (một cách duyên dáng - hay là một cách kiên nhẫn?) với cái chết của bạn bè và người thân... và thậm chí một số trong số họ đã qua đời vì những căn bệnh kinh khủng - những loại bệnh không chỉ làm mất mạng mà còn đòi hỏi mức độ đau đớn của con người tối ưu (sự mất tính nhân phẩm tối ưu) trước khi họ kết thúc.

Được rồi. Điều này như thế này. Người bạn thực sự của tôi, không chỉ là bạn trên mạng xã hội, mà là bạn thân Brian gọi và nói với tôi rằng J.D. Salinger có lẽ đã qua đời khoảng một nửa giờ trước (khi tôi bắt đầu "bài đánh giá" này). Nghe có vẻ cực kỳ ngớ ngẩn, vô cùng cảm động, và ngượng ngùng khi phải thừa nhận, nhưng tôi vui vẻ khi nghe tin từ anh ấy chứ không phải từ một đầu nói giả tạo có ghép cằm và mái tóc cố định trên tin tức hàng đêm hoặc từ một đoạn tin internet kiểu phát ngôn thực tế khó chịu, như một chiếc máy bình luận về việc Holden Caulfield gần đây đã trở nên ít liên quan đến Thế hệ Y hay Z hay AA hay bất kỳ thế hệ ngu ngốc nào chúng ta đang ở hiện tại.

Ban đầu khi Brian nói cho tôi, tôi nghĩ, 'Ồ, vâng... Ông ta già rồi. Ông ta (có lẽ) điên rồi. Đây là lúc của ông ta để rời đi, tôi đoán vậy.' Thực sự. Điều đó có ý nghĩa gì chăng? Ông ấy đã chết với thế giới từ giữa những năm 1960. Trước cả khi tôi được sinh ra. Có thể đưa ra một lập luận mạnh mẽ rằng ông thực sự đã mất tinh thần khi ông bắt đầu theo dõi Elaine Joyce trên bộ phim hài những năm 1980 "Mr. Merlin". Và tuy nhiên... tôi vẫn khăng khăng giữ lấy huyền thoại này (vẫn còn sống kỹ thuật) như thể ông là một loại bùa may mắn tôi có thể đeo quanh cổ, một vật phong thủy tốt để tránh xa kẻ giả dối và mọi loại rác rưởi không hồn đáng ghét mà đầy ra trong thế giới tồi tệ này, viết chữ 'fuck' lên tường trường tiểu học (và những đồng nghĩa tượng trưng).

Holden là tâm trí của tuổi teen trong tất cả sự rối bời, sự phản kháng và phi lý, cũng như trong hy vọng không rõ ràng về anh hùng cá nhân.

Nếu bạn làm việc với tuổi teen, bạn sẽ luôn tự đặt cho mình câu hỏi:

"Tại sao họ lại làm như vậy? Điều đó thậm chí không hữu ích, thực tế, thông minh, có lợi gì..."

Câu trả lời là tuổi teen đang ở trong trạng thái chuyển đổi, từ môi trường tương đối rõ ràng của tuổi thơ đến thế giới người lớn hỗn loạn, hoàn toàn thiếu công cụ để xử lý hành trình đó. Sử dụng lời lẽ tục tĩu, cố gắng cách khác nhau để tránh hiện thực, không làm những gì mọi người nghĩ là cần phải làm, đó là các phương pháp khác nhau để thực hành NỖI SỢ LỚN. Trưởng thành. Đối mặt với trách nhiệm. Sắp, sắp, sắp... tuổi teen sẽ phải kiếm tiền, đưa ra quyết định, chăm sóc người khác. Và áp lực rất nặng nề đè lên đôi vai trẻ. Đi lang thang trên phố giúp giảm bớt căng thẳng. Nhưng vẫn có một yếu tố lý tưởng trong trái tim của hầu hết các tuổi teen. Họ thường không muốn rơi vào bẫy của sự xấu xa thông thường. Họ muốn thay đổi thế giới, tạo ra sự khác biệt. Họ chỉ đang vật lộn để nảy ra ý tưởng làm thế nào để làm điều đó, vì kinh nghiệm của họ còn hạn chế. Và họ cũng không thể đặt ý tưởng của mình vào ngữ cảnh rộng lớn. Vì vậy, việc trở thành người bắt bóng cỏ có thể có ý nghĩa. Điều này không nhất thiết là lỗi của tuổi teen nếu không ai đến nơi họ chờ đợi để cứu mạng, phải không? Ý định của tuổi teen thường là tốt. Tuy nhiên kết quả thì khác nhau.

"Bắt Trẻ Đồng Xanh" đề cập đến một số câu hỏi như vậy. Holden đấu tranh với việc trưởng thành. Anh ta nhìn thấy mọi thứ không có ý nghĩa và người lớn là những người dễ đoán và giả tạo. Tôi nghĩ anh ấy đang than khóc vì mất đi sự trong trắng của mình... có lẽ không chỉ là biết đúng sai, mà còn là sự mất mát của những ước mơ cần thiết khi trưởng thành. Holden, khi đến viện bảo tàng hoàn toàn giống như nó đã từng khi anh còn là một đứa trẻ, nói rằng anh thích nó, vì mỗi lần bạn đến thăm "điều duy nhất khác biệt sẽ là bạn..." và tiếp tục rằng "một số điều, chúng nên giữ nguyên như cũ. Bạn nên có thể để chúng trong một trong những hòm kính lớn và chỉ để chúng yên. Tôi biết điều đó là không thể, nhưng thật tiếc là vậy." Một điều tôi nghĩ đến để giúp giải thích sự đấu tranh của Holden khi trưởng thành là: Cà phê. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi thường ngửi mùi cà phê của bố - mùi đặc trưng ngọt ngào của hạt cà phê rang cháy. Bạn chờ đợi cơ hội được biết về bí mật tuyệt vời này. Nghĩ rằng chỉ có caffeine mới ngăn cản bố mẹ cho bạn thử một chút. Cuối cùng, họ cho phép và sau đó tất cả những ước mơ về hương vị ngọt ngào đó đổ sập! Nó đã bị hủy hoại! Cà phê hoàn toàn không phải là những gì bạn nghĩ đâu! Đó là cho đến khi bạn lại cơ hội, bạn bắt đầu có thể ngửi và cảm nhận được các hương vị khác nhau của cà phê. Bạn có thể đánh giá nó với những hương vị đa dạng, gần như sống động. Bạn thấy... Cà phê không tệ chút nào - chỉ đơn giản là nó không như bạn luôn nghĩ. Chìa khóa nằm ở việc tìm ra những hương vị ẩn và vượt qua sự thất vọng khi nó sẽ không bao giờ ngọt ngào như mùi của nó. Tôi nghĩ Holden đã gặp khó khăn với cú sốc ban đầu, mặc dù cuộc sống cay đắng hơn nhiều so với "mùi" của nó, hoặc hơn bạn nghĩ, nhưng vẫn có những niềm vui ẩn và hương vị ngọt ngào làm cho cuộc sống trở nên gần như tốt hơn!

Khi còn là trẻ con, chúng ta được bảo vệ khỏi cuộc sống. Thực sự không có nhiều lựa chọn, và chúng ta nhất định được che chở khỏi nhiều phần khó khăn của cuộc sống. Dường như trẻ con không cảm thấy nhu cầu về ý nghĩa như người lớn - có lẽ vì họ không bị ép buộc phải đối mặt với cuộc sống hàng ngày. Có những lúc buồn chán, nhưng đó không phải là điều tôi đang nói đến. Trẻ con thực sự không cần phải nhượng bộ như người lớn. Khi bước vào tuổi trưởng thành, bạn có thể bắt đầu nhìn nhận mọi thứ và mọi người như là giả dối hoặc giả tạo. Có lẽ không phải mọi người, nhưng nhất định là một số nhiệm vụ hoặc sự kiện cụ thể. Trong mỗi chúng ta luôn có một cuộc đấu tranh liên tục giữa điều có ý nghĩa và việc hằng ngày; sự tạm thời và vĩnh cửu. Có một cuộc đối đầu, đơn giản chỉ về thời gian và năng lượng. Chúng ta mong muốn điều có chủ ý và đấu tranh với hướng tới tinh thần; tất cả đều trong khi cố gắng kiếm một cái lương, rửa bát đũa của chúng ta, và ngủ mỗi đêm. Điều này gần như là hình dung của tôi về một buổi họp của nhóm. Tôi nghĩ, hiếm khi có ai có thể tìm thấy một nơi mà mọi người lại trở nên nguyên thể, mở lòng và trung thực với nhau như vậy. Ngay cả khi họ vượt qua nạn nghiện... làm thế nào cuộc sống có thể cảm thấy đầy đủ hơn sau khoảnh khắc ngắn ngủi đó được chia sẻ với những người hoàn toàn hiểu họ? Đồng thời, mục tiêu của những cuộc họp đó là giúp mọi người sống - không chỉ là tự do khỏi ma túy, mà có thể tự do sống trong những việc bình thường? Tự do để thưởng thức nhịp sống, những nhu cầu của linh hồn cân bằng với những công việc hàng ngày. Điều này không nhất thiết phải làm chúng ta buồn bã, nhưng nó đòi hỏi sự nhượng bộ - hoặc một ý thức về thời gian và địa điểm cho mọi thứ - bao gồm cả những việc hàng ngày.