“Chết là thoát kiếp đọa đày ô nhục

Là đi về quê cũ thuở hồng hoang

Là khi người thoát khỏi chốn u mang

Về cõi sáng nơi đời đời vẫn sống

Chết là đứng bên kia màn ánh sáng

Nhìn  bà con bạn bè khóc, mà thương!

Nhìn công danh sự nghiệp bỗng chán chường

Ôi giấc mộng Nam Kha mình cũng vướng!

Ta phí cả cuộc đời lầm đối tượng

Mãi đi tìm ảo ảnh giữa trần gian

Cõi hư vô mà ta tưởng địa đàng

Giờ mới biết chết là về cõi sống”

“Thanatopsis_Bryant”

Con người từ khi sinh ra chính là đang từ từ bước những bước đầu tiên đến gần với cái chết, bạn sẽ chẳng thể nào biết trước được cuộc hẹn với thần chết là khi nào, có thể nó sẽ đến đột ngột mà bạn chẳng bao giờ ngờ tới. Cái chết xuất hiện trước mỗi một người mang một diện mạo khác, cũng giống như chúng ta có một diện mạo riêng khi xuất hiện trước mọi người. Mỗi người đàn ông sẽ về trời theo cách mà đến trời cũng không biết, mỗi người phụ nữ sẽ đi đến cuối chặng đường theo cách riêng của họ

Đôi nét về tác giả

Atul Gawande là tác giả của ba tựa sách nỏi tiếng bán chạy gômg: Phức Thể - Tác phẩm từng được đề cử Giải thưởng cao nhất của Liên hoan Sách Toàn Quốc của Mỹ, Sống tốt hơn – quyển sách được Amazon.com bình chọn trong top 10 Tựa sách hay nhất trong năm 2007, và tác phẩm Bản danh sách quyền năng

Dawande hiện là một bác sĩ phẫu thuật đang công tác tại bệnh viện Brigham and Women’s ở Boston kiêm giáo sư giảng day tại khoa y dược và khoa y tế công cộng thuộc đại học Harvard. Ông cũng đồng thời là nhà báo, một cây bút thường xuyên của The New Yorker. Ông cũng từng đạt giải thưởng Lewis Thomas danh giá dành cho những tác giả viết bài về các đề tài khoa học, một giải MacArthur Fellowship và hai giải thưởng Tạp Chí Quốc Gia. Trong lĩnh vực y tế công cộng, ông là giám đốc của Ariadne Labs, một trung tâm liên hiệm được thiết lập nhắm mục đích cải tiến xã hội. Ông cũng chính là chủ tịch của Lifebox, một tổ chức phi lợi nhuận được sáng lập nhằm mục đích cải tiến các ký thuật mổ xẻvà giúp cho công tác kỹ thuật trở nên an toàn hơn với người bệnh

Tác Phẩm "Ai rồi cũng chết"

Ai rồi cũng chết! là một tuyệt phẩm đánh động lòng người được viết nên bởi bác sĩ kiêm tác giả best-seller Atul Gawande. Cuốn sách không chỉ có khả năng lay chuyển ngành y học hiện đại, mà nó còn sẽ giúp làm biến đổi hoàn toàn cuộc sống của muôn người - bao gồm chính bạn!

Ngành y học thế giới đã có nhiều bước phát triển vượt bậc trong những năm qua: giảm thiểu tỉ lệ tử vong trẻ sơ sinh, nâng cao tỉ lệ sống sót sau chấn thương, chữa trị và kiểm soát được nhiều loại bệnh tật - kể cả nhiều căn bệnh từng được xem là không có thuốc chữa trong quá khứ. Nhưng dù có bành trướng hùng mạnh đến đâu, y học vẫn muôn đời bất lực trước quy luật sinh-lão-bệnh-tử bất biến của con người: Mỗi khi con người phải đối diện với Tuổi Già và Cái Chết, những công cụ y học vốn dĩ quyền năng bỗng chốc phản bội lại chính lý tưởng cứu nhân độ thế mà chúng đang phục vụ.

Bằng những công trình nghiên cứu khoa học giá trị và những câu chuyện sống động từ các bệnh nhân và người thân của chính mình, bác sĩ Gawande bóc trần cho chúng ta thấy những hệ lụy và nỗi đau mà con người phải gánh chịu bởi nghịch lý trên. Viện dưỡng lão vốn dĩ được lập ra với mục đích ban đầu tốt đẹp là giúp cho người cao tuổi có một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn bất chấp tuổi già, nhưng nhiều nhà dưỡng lão ngày nay bị biến tướng thành những tòa nhà khép kín không khác gì nhà tù, nơi mà người già không được phép ăn những món ăn họ thích và không được phép làm những gì mình muốn. Nhiều bác sĩ được đào tạo xuất sắc về mặt chuyên môn, nhưng lại không biết cách làm thế nào để nói cho bệnh nhân biết sự thật về bệnh tình của họ; thay vào đó, bác sĩ lại vin vào những hy vọng hão huyền về khả năng cứu sống người bệnh của y học và đề xuất cho bệnh nhân hàng loạt biện pháp chữa trị để nuôi những hy vọng hão đó. Rốt cuộc, hành động này chỉ khiến cho người bệnh và cả thân nhân của họ thêm hao mòn khổ sở chứ không hề mang lại ích lợi gì cho họ cả về mặt thể xác lẫn tinh thần.

Trong những cuốn sách của mình, bác sĩ phẫu thuật Atul Gawande đã dùng ngòi bút mạnh mẽ không chút sợ hãi của mình tiết lộ cho chúng ta biết sự thật đằng sau ngành y cũng như những cuộc chiến mà các thầy thuốc như ông phải đối mặt và tranh đấu vượt qua. Lần này, với tác phẩm Ai rồi cũng chết!, ông phơi bày cho chúng ta thấy những giới hạn và nhược điểm của ngành y - trong cả chuyên môn của ông lẫn những chuyên ngành khác - khi cuộc sống con người bị đe dọa bởi sự lão hóa và cái chết. Qua đó, ông cũng đồng thời khám phá ra rằng mọi chuyện đều có cách giải quyết, rằng chúng ta hoàn toàn có thể làm khác đi, để mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho mọi người cũng như cho chính bản thân chúng ta.

Để khai phá ngọn nguồn mọi vấn đề cũng như giải pháp, bác sĩ Gawande đã theo chân một nữ y tá làm công việc chăm sóc bệnh nhân tại gia, phỏng vấn nhiều người trong giới bác sĩ lão khoa và sinh hoạt cùng họ, và tiếp xúc với những nhà quản lý viện dưỡng lão có tư tưởng cấp tiến và nhân văn. Ông tìm thấy những con người biết cách nói lên sự thật và chứng minh cho cả thế giới thấy, rằng mỗi người chúng ta đều có thể và có quyền mưu cầu cho mình một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc bất chấp tuổi già sức yếu mà không phải hy sinh những giá trị sống mà chúng ta yêu quý hoặc tôn thờ.

Với cách kể chuyện chân thực, sống động, mê hoặc và đánh động lòng người của tác giả, quyển sách Ai rồi cũng chết! khẳng định với chúng ta rằng: Mỗi con người sinh ra không phải chỉ để ăn, ngủ hay tồn tại qua ngày, mà chính là để được sống một cuộc sống đúng nghĩa; rằng mục đích cuối cùng của y học không phải để kéo dài sự tồn tại vô nghĩa của con người, mà chính là để giúp chúng ta có một cuộc sống mãi mãi đong đầy hạnh phúc - cho đến tận phút lâm chung!

1. Cái tôi độc lập

Sự tôn sùng và theo đuổi chủ nghĩa tự do của chúng ta đang diễn ra bất chấp cả thực tế lẫn những quy luật tự nhiên bất biến của cuộc sống. Dù sớm hay muộn, sự dộc lập hoàn toàn là chuyện không tưởng. Rồi sẽ đến lúc chúng ta bị quật ngã bởi bệnh tật và tuổi già sức yếu. Đó là một sự thật hiển nhiên như ánh sáng ban ngày. Một câu hỏi mới được đặt ra ở đây: Nếu chúng ta sống để được đọc lập tự do, thế thì chúng ta có thể làm gì khi không có đủ sức duy trì sự tự do đó nữa?

Thời xưa chẳng có mấy ai sống thọ, do vậy những người đến độ tuổi thượng thọ đều được tôn kính như thánh sống, có thể coi là một chứng nhân của lịch sử. Trong các gia đình truyền thống và bảo thủ họ được giao trọng trách chủ trì các nghi lễ lớn linh thiêng hoặc quan trọng, thậm chí được ưu tiên năm giữ quyền lực. Nhưng ngày nay, sống thọ không còn là chuyện hiếm của con người. Năm 1790, số người có độ tuổi từ 65 trở nên chưa đầy hai mươi phần trăm dân số, ngày nay, tỷ lệ này đã tăng lên mười bốn phần trăm. Ở các nước Đức, Ý, Nhật Bản, tỷ lệ đó thậm chí vượt lên trên hai mươi phần trăm. Trung Quốc là quốc gia đầu tiên trên thế giới có số lượng người già vượt trên 100 triệu người. Tuổi thọ tăng lên dẫn đến việc chăm sóc người cao tuổi không còn quá coi trọng như trước kia nữa. Nếu như các gia đình trước kia luôn sinh rất nhiều con, và người con út thường là người sẽ ở nhà chăm sóc bố mẹ thì ngày nay số tỷ lệ sinh trong mỗi gia đình cũng giảm dần, người già không còn phụ thuộc quá nhiều vào con cái, họ có thể tự chăm lo cho bản thân, một số gia đình khá giả có thể thuê thêm người chăm sóc cho bố mẹ. Cũng vì lẽ đó những người lớn tuổi thường cảm thấy cô đơn và lẻ loi hơn trước, nhiều người quyết định sống trong trại dưỡng lão thay vì sống một mình mặc dù cuộc sống trong trại dưỡng lão chẳng tốt hơn là bao nhưng ở đó họ có thể gặp được những người giống như họ- những người già cô đơn

2. Vụ Vỡ

Sự phát triển của y học và y tế công cộng đã làm biến đổi biểu đồ cuộc sống của con người. Không tính thời kỳ phát triển của công nghiệp và các thành tựu khoa học, trong phần lớn chiều dài lịch sử loài người, cái chết được xem là một điều hiển nhiên và là một nguy cơ luôn hiện hữu suốt cuộc đời mỗi cá nhân. Không cần thiết bạn năm tuổi hay năm mươi tuổi. Mỗi ngày trôi qua là một lần viên xúc xắc may rủi của số phận được gieo.

Việc tiến bộ khoa học kỹ thuật, y học hiện đại đã đặt ra cho chúng ta hai cuộc cách mạng: Thứ nhất, sinh mệnh của mỗi người chúng ta đang trải qua một quá trình biến đổi về mặt sinh học do những tiến độ đó mang lại; và thứ hai, bản thân chúng ta cũng đang đồng thời trải qua một quá trình biến đổi về măt văn hóa và nhân thức đối với sức khỏe cũng như sinh mệnh của mình trong thời đại mới

Sự lão hóa không chỉ là câu chuyện của chúng ta, mà còn là câu chuyện của mỗi cơ quan bộ phận trên cơ thể chúng ta. Đến khoảng bốn mươi tuổi, cơ thể người mất dần vài phần sức mạnh và khối tích cơ. Đến độ tuổi tăm mươi, khối lượng cơ bắp giảm từ một phần tư đến một nửa…rất nhiều sự biến đổi cơ thể khi chúng ta ngày một già đi, đó không phải là một viễn cảnh hay ho. Người ta thường không muôn nghĩ đến sự tàn lụi của chính mình, thậm chí chẳng muốn bàn về nó. Tuy nhiên, nếu cứ mãi níu kéo tuổi xuân và lảng tránh hiện thực bất biến về quy – luật – sinh – lão – bệnh – tử như thế, chúng ta phải trả những cái giá rất đắt. Chúng ta từ chối thích nghi với nó trong khi đây là một nghĩa vụ tất yếu của mỗi công dân trong xã hội này. Điều này cũng chẳng khác gì việc chúng ta đâm mù mắt mình trước những cơ hội mới giúp con gười đạt được những trải nghiệm tích cự và viên mãn hơn khi cơ thể mình già đi

Lão hóa muôn đời là số phận của mỗi người chúng ta, cái chết sớm muội rồi cũng đến

3. Lệ thuộc

Người già không sợ chết, họ sợ những năm tháng gần đất xa trời: lãng tai, đãng trí, mắt mờ, chân chậm… thưa dần những người bạn, đánh mất một cuộc sống vốn dị năng động vui vẻ, bình yên

Khả năng sống sót của chúng ta lệ thuộc và tự nhiên, sự may mắn, hoàn cảnh gia đình và tôn giáo. Nếu trước kia, y học chỉ là một công cụ chữa bệnh khác mà bạn có thể thử, chứ hiệu quả của nó không khác gì mấy so với những lễ trừ tà hay tay nghề chữa bệnh theo kinh nghiệm của người nhà. Nhưng theo thời gian, thì y học càng lúc càng trở nên quyền năng hơn, sự xuất hiện những bệnh viện hiện đại cho chúng ta một ý niệm hoàn hảo khác về sức khỏe. Đó là nơi bạn có thể đến và nói: “ Hãy chữa bệnh cho tôi”. Bạn làm thủ thục nhập viện và giao khoán mọi thứ thuộc về cơ thể của mình và sinhhoạt hằng ngày của mình cho bác sỹ và y tá ở đó: Bạn mặc gì? Bạn ăn gì? Chuyện gì xảy ra với các bộ phận trên cơ thể bạn, xảy ra khi nào? Các bệnh viện nhanh chóng học được cách chữa bệnh truyền nhiễm, loại bỏ các khối ung thư, hay nối liền các khớp xương đã bị gãy… Thế là các bệnh viện trở thành một địa điểm quen thuộc với những ai gặp vấn đề về tình trạng sức khỏe.

4. Chăm sóc

Y học phát triển, những căn bệnh kỳ lạ bắt đầu được đặt tên nhiều hơn, có những căn bệnh có thể chữa khỏi, có những căn bệnh vẫn để lại một dấu hỏi chấm lớn cho các bác sỹ. Con người dần lệ thuộc vào bệnh viện, họ luôn cho rằng chỉ có thể ở trong bệnh viện mới có thể chưa khỏi căn bệnh của mình mà đâu biết rằng nó chỉ gây thêm đau đớn và mệt mỏi cho bản thân

Một bệnh nhân ở giai đoạn cuối của cuộc đời vì khối u ác tính, họ cố bám víu vào các trị liệu từ bệnh viện, từ những lời động viên gia đình, bác sỹ với hy vọng mình sẽ khỏi bệnh và được về nhà. Để rồi cuối cùng họ phải trút hơi thở cuối cùng ở một nơi lạnh lẽo, với những dây dợ quanh người cùng với những người bác sỹ xa lạ

Ở các nước phương Tây, các trung tâm trợ sinh được xây dựng với mục đích hỗ trợ, chăm sóc những bệnh nhân trong thời gian cuối của cuộc đời. Có thể nói trung tâm trợ sinh là một bước chuyển giữa cuộc sống độc lập với việc sống trong nhà dưỡng lão. Mục đích ban đầu của trung tâm là tạo ra một nơi tốt hơn dành cho người cao tuổi nhẵm xóa bỏ nhà dưỡng lão nhưng sự thật cho thấy rằng chẳng có gì tốt đẹp hơn khi phải sống những ngày cuối cùng không có người thân bên cạnh

Những cụ lão sống trong trại dưỡng sinh như mộ Robot có hình dạng con người. Họ được chăm sóc như một cái máy được bảo trì thường xuyên: Cụ kia có bị sút cân không, có sót toa thuốc nào không, hoặc có bị ngã không, chứ làm sao có thể quản lý được việc cụ có buồn hay vui

5. Sống tốt hơn

Theo thời gian, hầu hết chúng ta tìm kiếm sự an toàn trong những thú vui tủn mủn – sự tương tác với mọi người, những thói quen lặp đi lặp lại hằng ngày, thức ăn ngon, những tia nắng ấm áp của mặt trời phủ lên mặt chúng ta. Chúng ta càng lúc càng mất dần hứng thú đối với việc giữ gìn, tích lũy và nỗ lực để đạp được thành quả nào đó, thay vào đó, chúng ta hài lòng với sự tồn tại đơn thuần nhỏ bé của mình, nhàm chán nhưng an toàn. Mặc dù chúng ta càng ngày càng ít tham vọng nhưng chúng ta vẫn không ngừng lo lắng về việc mình sẽ để lại được những di sản gì cho đời sau khi qua đời. Và thế là chúng ta khát khao tim thấy những mục đích sống bên ngoài bản thân mình, để làm cho cuộc sống của mình thêm hữu ích, ý nghĩa và đáng sống

Nỗi sợ của con người không chỉ là tuổi già, bệnh tật không chỉ ở những mất mát mà chúng ta phải chịu đựng khi sống trên đời quá lâu mà còn là nỗi sợ cô độc, cách ly. Một khi con người nhận ra rằng, cuộc sống của mình hữu hạn như thế nào, họ không còn dòi hỏi nhiều nữa. Họ không còn thiết tha với việc làm giàu. Họ không còn đoái hoài đến quyền lực. Yêu cầu lớn nhất của họ là được làm chủ cuộc đời mình, tự chủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu – đuwọc quyền quyết định và gìn giữ những mối quan hệ có ý nghĩa tùy vào những mối ưu tiên của bản thân

6. Ra đi

Khi con người ta không biết chắc được khi nào mình sẽ chết, và khi chúng ta ảo tưởng rằng mình có nhiều thời gian hơn mình nghĩ, thế là chúng ta bắt đầu chiến đấu điên cuồng hơn bao giừo hết, chấp nhận chết với đống ống, dây dợ cắm vào người chúng ta và hàng tá những vết khâu trên da thịt. Chúng ta gần như quên bẵng rằng việc điên cuồng chống lại một sự thật đã hiển nhiên chỉ càng làm rút ngắn đời của chúng ta trở thành chuỗi á mộng tồi tệ hơn bao giờ hết. Chúng ta tưởng rằng mình có thể chiến đấu cho đến khi bác sĩ bảo rằng họ hoàn toàn bó tay thì hãng tính. Nhưng có bao giờ bác sỹ hoàn toàn bó tay? Họ có thể đề xuất cho bạn những loại thuốc vẫn đang được thử nghiệm, mổ bạn ra hay chỉ để loại bỏ được một phần khối u, nhét ống thức ăn vào miệng bạn nếu bạn không ăn uống được. Bác sĩ luôn luôn có chuyện để làm với bạn. Và chính các bệnh nhân chúng ta cũng muốn như vậy. Nhưng điều này không hề có ý nghĩa rằng chúng ta là những kẻ quyết đoán luôn có thể ra quyết định. Thay vào đó, trong hầu hết các trường hợp chúng ta chẳng quyết gì cả. Chúng ta bỏ mặc, chấp nhận giải pháp mặc định, và giải pháp mặc định ở đây là: Hãy làm nó đi. Hãy chữa cái gì đó đi. Không được ngồi không. Còn cách nào khác cơ chứ?

7. Những cuộc trò chuyện khó khăn

Sẽ thật khó khăn hơn bao giờ hết khi người thân của mình bỗng dưng trở thành nạn nhân của một căn bệnh quái ác. Bạn phải ra những quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời, mọi thứ đảo lộn và bạn dần buông bỏ hy vọng. Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi phải chăm sóc người thân yêu, chứng kiến họ chịu những cơn đau đớn, giày vò. Có thể bạn biết thời gian đối với họ không còn nhiều, bạn phân vân nên tiếp tục chống chọi hay tìm cách thỏa hiệp. Quyền lựa chọn của chúng ta là vô hạn. Sống là lựa chọn, và đó là sự thật không thể bị đánh đổ. Bạn vừa lựa chọn xong điều này, hàng loạt những sự lựa chọn khác lại mở ra trước mắt

8. Dũng cảm

“ Dũng cảm” là gì? Có phải là sức mạnh của con người khi và chỉ khi họ biết đâu là thứ nên sợ và đâu là điều đáng để hi vọng. Sự khôn ngoan thông thái chính là sức mạnh của trí tuệ

Riêng trong các vấn đề về tuổi già và bệnh tật, chúng ta cần đến hai loại lòng dũng cảm. Thứ nhất là dũng cảm đổi diện với sự thật về quy luật sinh- lão- bệnh- tử rằng sớm muộn gì chúng ta cũng phải già yếu và chết đi để từ đó cúng ta mới nhìn ra được chân lý, rằng đâu mới là điều thực sự quý giá, đâu mới là điều đáng sợ nhất. Dũng cảm thứ hai còn gian nan hơn – dũng cảm hành động theo chân lý mà chúng ta vừa ngộ ra. Khi cái chết cận kề, đừng cố gắng vùng vẫy trong đau khô mà hãy đón nhận nó như một sự giải thoái khỏi đớn đâu.

Kết

Trước kia chúng ta luôn cho rằng, sứ mệnh của một bác sỹ là giúp cho bệnh nhân thoát khỏi những căn bệnh, họ cố gắng gieo những hạt mầm hy vọng cho bệnh nhân của mình để họ tiếp tục cố gắng chữa trị. Nhưng đáng lẽ ra, họ cũng nên giúp bệnh nhân hiểu rõ hơn về cái chết và làm thế nào để có thể đối diện với nó mà không hề run sợ

“Ai rồi cũng chết” nhắc nhở chúng ta rằng, nền y học luôn rất sẵn lòng kéo dài sự sống của mỗi con người, nhưng lại khuyến khuyết trong việc giúp chúng ta chuẩn bị cho cái chết – vốn dĩ không thể tránh khỏi

“ Sinh lão bệnh tử oán hân, yêu mà phải biệt ly, cầu mà không được

Kiếp người chốn nhân gian như thân thể trong bụi gai

Vạn vật vô thương, có sinh có diệt, không gì vương vấn là niềm vui

Kiếp này là nhân quả của đời trước”

 

Tác Giả: Thanh Dung

-------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

Bằng những công trình nghiên cứu khoa học giá trị và những câu chuyện sống động từ các bệnh nhân và người thân của chính mình, bác sĩ Gawande bóc trần cho chúng ta thấy những hệ lụy và nỗi đau mà con người phải gánh chịu bởi nghịch lý trên. Yên lặng nào! Viện dưỡng lão vốn dĩ được lập ra với mục đích ban đầu tốt đẹp là giúp cho người cao tuổi có một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn bất chấp tuổi già, nhưng nhiều nhà dưỡng lão ngày nay bị biến tướng thành những tòa nhà khép kín không khác gì nhà tù, nơi mà người già không được phép ăn những món ăn họ thích và không được phép làm những gì mình muốn. Yên lặng nào! Nhiều bác sĩ được đào tạo xuất sắc về mặt chuyên môn, nhưng lại không biết cách làm thế nào để nói cho bệnh nhân biết sự thật về bệnh tình của họ; thay vào đó, bác sĩ lại vin vào những hy vọng hão huyền về khả năng cứu sống người bệnh của y học và đề xuất cho bệnh nhân hàng loạt biện pháp chữa trị để nuôi những hy vọng hão đó. Yên lặng nào! Rốt cuộc, hành động này chỉ khiến cho người bệnh và cả thân nhân của họ thêm hao mòn khổ sở chứ không hề mang lại ích lợi gì cho họ cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Yên lặng nào!. Yên lặng nào! Quyển sách đề cập đến những căn bệnh mà con người mắc phải – bệnh ung thư và những vấn đề liên quan đến tuổi già. Trong nền văn hóa phương Đông, các gia đình thường sống chung trong nhiều thế hệ và ông bà thường được con cháu chăm sóc thể chất lẫn tinh thần. Ở phương Tây, trái lại sau khi con cái trưởng thành và có cuộc sống tự lập, người già phải tự chăm sóc bản thân mình hoặc phải chọn các giải pháp giúp đỡ từ bên ngoài. Nhà dưỡng lão có thể giúp họ giải quyết vấn đề nan giải này nhưng đồng thời nó cũng mang đến vấn đề khác, họ không còn được quyền làm những việc mình thích, món ăn ưa thích, chịu cuộc sống khuôn khổ cứng nhắc và không ai quan tâm đến cảm xúc của họ. Bên cạnh nhà dưỡng lão khắc nghiệt đó, nhiều dự án từ những người tâm huyết được triển khai nhằm giúp các cụ có cuộc sống tốt và ý nghĩa. Nền y học có nhiều phát triển vượt bậc cũng đành bất lực trước bệnh ung thư. Thần Chết có thể gọi tên bất kỳ ai, không phân biệt tuổi tác hay cuộc sống co chừng mực. Người bệnh chỉ biết phó mặc số phận cho các bác sĩ, những người đôi khi không biết những việc mình làm có ích gì cho bệnh nhân ung thư hay không, họ cố gắng thử mọi phương án với hy vọng biết đâu may mắn có hiệu quả. Trong khi đó, bệnh nhân phải đối mặt với sự hành hạ khủng khiếp từ căn bệnh và rất nhiều tác dụng phụ từ hóa trị, xạ trị và phẫu thuật. Liệu việc điều trị có mang lại lợi ích hay đánh mất những ngày cuối đời ý nghĩa nếu bệnh nhân biết tận dụng cơ hội cuối đời để sống gần gũi bên người thân, cố gắng hoàn thành những tâm nguyện cuộc đời. Đôi khi cuộc sống bắt buộc chúng ta phải đưa ra quyết định, việc phải quyết định thế nào mới là điều quan trọng. Đôi khi, điều duy nhất họ muốn trong những giờ phút cuối đời mình chỉ đơn giản là sự bình yên thanh thản.́ Độc giả Mỹ Mỹ nhận xét về tác phẩm Ai Rồi Cũng Chết Với cách kể chuyện chân thực, sống động, mê hoặc và đánh động lòng người của tác giả, quyển sách Ai rồi cũng chết!khẳng định với chúng ta rằng: Mỗi con người sinh ra không phải chỉ để ăn, ngủ hay tồn tại qua ngày, mà chính là để được sống một cuộc sống đúng nghĩa; rằng mục đích cuối cùng của y học không phải để kéo dài sự tồn tại vô nghĩa của con người, mà chính là để giúp chúng ta có một cuộc sống mãi mãi đong đầy hạnh phúc – cho đến tận phút lâm chung!. Yên lặng nào! Bạn suy nghĩ như thế nào về cái chết? Bạn sẽ làm gì khi những người thân yêu bên cạnh mình đang hằng ngày phải đối mặt với cái chết thường trực bên giường bệnh hay tuổi già. Cuộc đời con người chúng ta đâu thể thoát khỏi SINH – LÃO – BỆNH – TỬ. Khi bạn càng sợ hãi cái chết chúng sẽ đến rất gần. Đọc AI RỒI CŨNG CHẾT, bạn sẽ cảm thấy chết là một việc đương nhiên của tạo hóa. Có người chết vì bệnh tật, có người chết vì già nua và cũng có thể vì nhiều nguyên nhân khác. Đọc để biết ta nên trân trọng và cần buông bỏ những gì. Đọc để hiểu sâu hơn, để cảm thông hơn, để học cách chăm sóc tận tâm hơn những người thân yêu của chính bạn. AI RỒI CŨNG CHẾT, nên hãy sống những ngày mỗi người được sống thật ý nghĩa.

Ai rồi cũng chết! là một tuyệt phẩm đánh động lòng người được viết nên bởi bác sĩ kiêm tác giả best-seller Atul Gawande. Yên lặng nào! Cuốn sách không chỉ có khả năng lay chuyển ngành y học hiện đại, mà nó còn sẽ giúp làm biến đổi hoàn toàn cuộc sống của muôn người – bao gồm chính bạn!. Yên lặng nào! Một cuốn sách rất hay, rất cảm động về con người. Sự thật cái chết được tiết lộ một cách rất nhẹ nhàng vì đó là điều hiển nhiên xảy ra với tất cả mọi người “AI RỒI CŨNG CHẾT”. Chẳng có ai trường tồn mãi với thời gian và y học cũng có những giới hạn nhất định. Y học chỉ có thể giúp cho con người vượt những rào cảng sa sút của sức khỏe trong chu kỳ sống của mỗi người nhưng khi con người trở nên già yếu do quy luật nhân sinh SINH – LÃO – BỆNH – TỬ thì thuốc thang hay sự tiến bộ của y học cũng chỉ là con số 0. AI RỒI CŨNG CHẾT, đó là điều hiển nhiên. “Ai rồi cũng chết! Khẳng định với chúng ta rằng: Mỗi con người sinh ra không phải chỉ để ăn, ngủ hay tồn tại qua ngày, mà chính là để được sống một cuộc sống đúng nghĩa; rằng mục đích cuối cùng của y học không phải để kéo dài sự tồn tại vô nghĩa của con người, mà chính là để giúp chúng ta có một cuộc sống mãi mãi đong đầy hạnh phúc – cho đến tận phút lâm chung!” quả không sai. Thật may mắn khi được đọc cuốn sách này!

Con người từ khi sinh ra chính là đang từ từ bước những bước đầu tiên đến gần với cái chết, bạn sẽ chẳng thể nào biết trước được cuộc hẹn với thần chết là khi nào, có thể nó sẽ đến đột ngột mà bạn chẳng bao giờ ngờ tới. Cái chết xuất hiện trước mỗi một người mang một diện mạo khác, cũng giống như chúng ta có một diện mạo riêng khi xuất hiện trước mọi người. Mỗi người đàn ông sẽ về trời theo cách mà đến trời cũng không biết, mỗi người phụ nữ sẽ đi đến cuối chặng đường theo cách riêng của họ. “Ai rồi cũng chết!” kể cho bạn nghe câu chuyện về cuộc đấu tranh giữa con người với thể xác sinh học của chính mình cùng những giới hạn của nó về gene, tế bào, da thịt và xương cốt. Sự phát triển y học đã cho con người chúng ta quyển năng vô song trong việc chinh phục dần những giới hạn đó, và giá trị tiềm năng của quyền năng này chính là lý do chính khiến tôi quyết định trở thành bác sĩ. Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi phải chúng kiến những công nghệ y học của mình gây bao nhiêu thiệt hại và tổn thương lên con người chỉ vì chúng ta cứ mải lảng tránh, không chịu thừa nhận sự thật bất biến rằng quyền năng đó là hữu hạn, và nó muôn đời hữu hạn

Lại một cuốn sách mà mình không biết review thế nào, mà chỉ muốn ngồi kể lể cái cảm nhận cá nhân hơi lạc đề của mình về nội dung, theo một hướng rất chi là chủ quan. Và có lẽ khi tự đọc thì cách tác giả truyền tải sẽ làm cho bạn tiếp nhận theo một hướng khác. Ừm, ý mình là nếu bạn có tìm thấy review của mình thì hãy đọc sách trước đi nhé. Mục đích của mình là viết lại để giải tỏa chứ không phải để dẫn dắt ai cả. Trước đó, mình đã đọc “Để yên cho bác sĩ hiền” và “Khi hơi thở hóa thinh không”, vậy là thích mấy quyển sách do mấy người làm nghề y viết quá trời. Cũng phải thôi, một trong những nghề mình đã dự định theo đuổi và biến nó thành nghiệp của mình chính là “bác sĩ”. Nhưng mình lỡ hẹn với nó, vì nhiều lí do, mà lí do lớn nhất là mình cảm thấy một chút xíu mệt mỏi. Vậy nên mình luôn nhìn các bác sĩ với một sự ngưỡng mộ, coi họ là những người có hiểu biết đỉnh nhất, và là những con người rất chăm chỉ. Hiện giờ mình đang học dược, hài cái là học cái này rồi thì không còn ngưỡng mộ tất cả những người đã đang và sẽ làm bác sĩ. Có lẽ vì một cái nhìn gần hơn sẽ làm chúng ta vỡ mộng vậy… “Ai rồi cũng chết!”, cái tên ấn tượng nhỉ? Chỉ là tình cờ sau khi đọc xong “Khi hơi thở hóa thinh không” và mình ngồi google sách trên mấy page Y học trong nước mắt. Cái tên đập vào mắt và cái suy nghĩ của mình chính là chuẩn với ý mình quá. Paul Kalanithi cũng không thể chống lại số phận của mình và ra đi khi cuốn sách của bác sĩ còn đang dang dở. Nhưng mà nội dung của cuốn sách thì khiến mình rất bất ngờ… Mình từng nghĩ, một bác sĩ viết một cuốn sách như thế sẽ có nội dung cụ thể như thế nào. Bản thân mình không đọc nó ngay lập tức. Phải mất vài tuần từ ngày down được ebook sách về thì mình mới mở ra đọc, và cũng chỉ đọc vài trang, sau một quãng thời gian dài, có lẽ là tầm 3 tháng thì mình mới tiếp tục đọc và đọc rả rích trong vài ngày. Cuốn sách này đơn giản là lời kể của một vị bác sĩ, về cái chết, về những con người cận kề cái chết và tiến đến cái chết như thế nào, nhưng hơn thế là nói về việc mọi người đều muốn lựa chọn từ bỏ đấu tranh và không phải chịu đau đớn nữa. Cho đến bây giờ, mình không hề sợ chết. Thực sự là bản thân mình nhiều lần nghĩ đến cái chết, kiểu như mình sẽ chết như thế nào, tử vi dự đoán mình thọ bao nhiêu, và mình hi vọng bản thân sẽ không trải qua bệnh tật đau đớn mà sẽ được ra đi thật nhanh. Lúc đọc xong cuốn sách thì mình mới tự hỏi bản thân có thực sự không sợ cái chết? Mình không còn chắc chắn nữa. Như bác sĩ Atul đã viết, những người già không sợ cái chết, họ chỉ sợ những điều sắp xảy ra khi cận kề điểm cuối của cuộc đời, sợ rụng răng, sợ đãng trí, sợ mất đi những mối quan hệ bạn bè… Mình sẽ nói là bản thân sợ chết nếu như cái chết của mình làm cho người khác đau khổ. Mình từng muốn tự tử rất nhiều lần. Nhiều khi đứng trên cao, đứng ở những chỗ nguy hiểm, mình luôn nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh mình rơi xuống như thế nào, và mình sẽ mãi không mở mắt ra nữa… Nhưng, lại một chữ “nhưng”, mọi người sẽ nghĩ gì về việc đó, gia đình, bạn bè… Mình không biết nữa. Mình chỉ đi tìm những bài viết, những bài phỏng vấn về vấn đề cái chết để đọc, để tự động viên bản thân mạnh mẽ lên. Mình còn lưu ngoại tuyến trong ứng dụng Youtube trên điện thoại một clip tên là “What it’s like to lose someone to suicide” để thi thoảng vào xem lại. Có lẽ mình lại lan man mất rồi. Quay lại với quyển sách này, việc chấp nhận tuổi già là một điều khó khăn mà mỗi người già đều trải qua, nhưng rõ ràng là họ không thực sự sợ chết. Đơn giản là cuộc sống tích lũy sự từng trải, và họ dễ dàng chấp nhận hơn, họ biết cái chết là điểm cuối của cuộc đời. Trong truyện có một phần khá dài nói về vấn đề “nhà trợ sinh”. Nói một cách đơn giản, đây là sự chuyển tiếp từ nhà đến viện dưỡng lão. Những người già thay vì trở thành những con rối, cảm thấy mất hết sức sống, họ có thể sống cuộc sống không mấy thay đổi, vẫn còn tự do, vẫn còn cảm nhận được mình độc lập, nhưng vẫn có sự trợ giúp từ các nhân viên của dịch vụ này. Sự trợ giúp chỉ khi cần ấy sẽ giúp họ cảm thấy thoải mái hơn. Thực ra đọc xong thì mình mới biết thế nào là viện dưỡng lão, mình luôn nghĩ viện dưỡng lão hoạt động giống như nhà trợ sinh. Nhưng sự thật là viện dưỡng lão là nơi các cụ ông cụ bà được theo dõi sát sao, ngay cả việc mặc quần áo cũng có người lo liệu, và những người ở đấy hầu như là kiểu gặp khó khăn trong việc sinh hoạt lắm lắm rồi. Đương nhiên là nhà trợ sinh là sự lựa chọn tốt. Vấn đề thứ hai chính là việc người ta lựa chọn đấu tranh với bệnh tật hay là chết không đau đớn. Thực lòng hiểu biết của mình hạn hẹp lắm, hạn hẹp về mọi mặt luôn. Trước hết là việc xem phim, mình luôn thấy gia đình người bệnh luôn nuôi hi vọng về việc chữa khỏi bệnh, rồi thì việc người bệnh cố gắng kéo dài sự sống. Mình coi đó là chân lý luôn, con người ta luôn muốn sống mà. Đối với mình thì sống dù đau đớn nhưng cũng phải cố gắng, vì bản thân, vì gia đình. Có những người được giữ trong trạng thái hôn mê sâu, chết lâm sàng nhưng gia đình vẫn luôn giữ hi vọng họ tỉnh lại… Đôi khi mình tự hỏi những người như thế có phải chịu đau đớn không nhỉ? Trong cả cuốn sách, mình ấn tượng nhất với câu chuyện về cô giáo dạy piano Peg, và cha của bác sĩ Atul. Cô Peg đã từng chữa khỏi bệnh, nhưng sau đó lại phát hiện ra khối u, và cuối cùng, dù cho nỗ lực thế nào thì căn bệnh cũng không thể tiến triển, hoặc là sống trong đau đớn, điều trị để kéo dài thêm bằng nào hay bằng đó, hoặc là lựa chọn dịch vụ “chăm sóc tại nhà”. Dịch vụ này là kiểu giúp bạn có chuẩn bị trước cho cái chết, chắc chắn chết, ví dụ như sử dụng thuốc giảm đau chứa ma túy để không phải chịu đau đớn, và cái chết sẽ đến nhanh hơn. Cha của tác giả cũng đứng trước sự lựa chọn như vậy. Và cũng giống như cô Peg, ông cũng chọn “chăm sóc tại nhà”. Ông không muốn chịu thêm bất kỳ sự đau đớn nào hết. Nếu như trước đây mà cho mình lựa chọn hai phương án này, có lẽ mình vẫn chọn việc cố sống tiếp, sống hết mức có thể. Nhưng bây giờ mình lại nghĩ khác. Có lẽ, thay vì thời gian chịu đựng đau đớn nhưng chẳng thể kéo dài bao lâu, mình sẽ cố gắng làm tất cả những điều mình muốn. Những giây phút cuối cùng người ta thường không muốn bản thân trông tồi tàn và cạn kiệt. Mình không nhớ chính xác nhưng bác sĩ Atul đã viết đại loại thế này, con người ta không chỉ muốn tồn tại mà còn muốn sống khỏe; con người ta chỉ ham muốn sống khi và chỉ khi họ sống khỏe mạnh. Sứ mệnh của ngành Y là gì, Y học phát triển là gì? Ngoài việc cải thiện sức khỏe con người… Nhưng nếu như việc đó là ngoài khả năng, vậy thì có phải điều tốt nhất là giúp người ta đạt được những ước nguyện đơn giản nhất, như việc được chết một cách nhẹ nhàng không. Bố của bác sĩ Atul cũng là bác sĩ, mẹ của Atul cũng là bác sĩ, họ hiểu khả năng giữ lại sự sống là không thể, nhưng mẹ Atul vẫn khó mà chấp nhận được việc chồng mình lựa chọn “chăm sóc tại nhà”, lựa chọn cái chết… Có một dạo phim “Me before you” nổi ầm ĩ trên mạng, kéo theo đó là cả bộ truyện cũng nổi. Mình thì chỉ tò mò xem phim thôi. Và sau khi xem xong đoạn kết thì mình phẫn nộ lắm, mình ghét việc Will lựa chọn cái chết. Will đã thay đổi khi gặp Lou, nhưng anh lại chạy trốn và tiến hành việc trợ tử… Tự nhiên đọc xong “Ai rồi cũng chết!”, mình mới nhớ đến bộ phim ấy. Có lẽ bản thân mình chẳng thể hiểu hết nổi suy nghĩ của người khác. Nhưng mình bỗng thấy bản thân có trách nhiệm hơn. Đứng trước những bước ngoặt, mình sẽ suy nghĩ thật kĩ càng. Đôi khi thời gian làm chúng ta thay đổi, dù ít hay nhiều. Nhưng cuối cùng chẳng phải là cuộc đời đều có những giới hạn, không vượt qua thì phải chấp nhận thôi.