Cuốn sách của tác giả Scott Galloway phân tích chiến lược kinh doanh và cách thực hiện các thương vụ lớn của nhiều đại gia công nghệ.

Tứ đại quyền lực - The Four ngay khi ra mắt đã thu hút sự chú ý của độc giả. Cuốn sách lập tức trở thành best-seller của New York Times, được dịch sang 22 thứ tiếng trên thế giới, mới đây là tiếng Việt. Cuốn sách này được đánh giá là “đụng chạm” trực diện chuyện kinh doanh của Amazon, Apple, Facebook và Google.

Đi sâu vào chiến lược kinh doanh của bốn đại gia công nghệ, tác giả Scott Galloway lý giải từng quyết định, từng thương vụ lớn mà những công ty này đã thực hiện. Ông cho rằng hiểu được sự lựa chọn của bộ tứ quyền lực là hiểu được mô hình kinh doanh và cách họ tạo ra giá trị trong kỷ nguyên số.

Trong nửa đầu quyển sách, tác giả xem xét từng tập đoàn và phân tích những chiến lược của chúng, đặt vấn đề các doanh nghiệp khác có thể học gì từ những chiến lược này.

Phần thứ hai là cách thức nhận diện những thế mạnh cạnh tranh của bộ tứ công nghệ, xem cách kinh doanh mới của chúng đang diễn tiến như thế nào.

Bên cạnh đó, tác giả cũng cho người đọc thấy được cách thức bộ tứ bảo vệ thị trường của mình ra sao, đâu là tội lỗi của chúng. Sách tìm hiểu bốn tập đoàn này đã lợi dụng các chính phủ và đối thủ cạnh tranh như thế nào trong việc bảo vệ sở hữu trí tuệ.

Điều khiến tác phẩm của Scott Galloway hấp dẫn là ông đã không kiêng dè khi chứng minh rằng hiểu biết của cả thế giới về 4 cái tên quyền lực kia gần như đều sai. Ông thẳng tay lột chiếc mặt nạ dát vàng của bộ tứ quyền lực để mổ xẻ chiến lược và năng lực thao túng siêu phàm của họ.

Ví dụ nhận định về Facebook, tác giả viết: "Bản thân Facebook là một bức tranh được tô vẽ nịnh mắt về bạn và cuộc sống của bạn bằng nét vẽ thật mịn và lớp sơn bóng phủ lên bức hình đó. Facebook là nơi để làm dáng và khoe mẽ".

Ông còn cho rằng Facebook có thể can thiệp vào microphone trên điện thoại để nghe lén những cuộc hội thoại, sau đó chuyển dữ liệu qua phần mềm trí tuệ nhân tạo, để phân tích bạn đang nói chuyện với ai, bạn đang làm gì và những người xung quanh bạn đang nói chuyện gì...

Không chỉ dừng lại ở bốn cái tên khổng lồ, tác giả mở rộng bức tranh, mang đến độc giả cái nhìn toàn cảnh bằng cách điểm mặt các ứng cử viên công nghệ sáng giá khác như Netflix,  Alibaba, Uber và những người khổng lồ một thời từng làm mưa làm gió như IBM, Microsoft…

“Tôi viết cuốn sách này với hy vọng độc giả sẽ có được cái nhìn thấu đáo và nhận ra được thế mạnh của doanh nghiệp trong một nền kinh tế mà chưa bao giờ dễ trở thành tỷ phú như bây giờ, nhưng cũng chưa bao giờ trở thành triệu phú khó đến vậy”, tác giả chia sẻ.

 

Nguồn: https://goo.gl/aTBpnD 

-----

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

 

Xem thêm

Cuốn sách này được viết vào năm 2017 nói về những thành tích và phương thức hoạt động trong quá khứ của Tứ Đại Quyền Lực (*Big 4) - Amazon, Apple, Facebook và Google. Mặc dù sự thật đáng kinh ngạc nhưng cuốn sách vẫn có một số sai sót.

a) Thứ nhất, giọng điệu và từ ngữ sôi nổi, gợi nhớ đến Trump.

b) Những hiểu biết sâu sắc chỉ đơn giản được ném vào bạn mà không có bất kỳ dữ liệu nào làm căn cứ, một lần nữa gợi nhớ đến Trump.

c) Đôi khi giọng điệu trở nên trẻ con - "Bạn cần rất nhiều thứ. Những thứ khiến chúng ta cảm thấy dễ chịu và giúp ta quan hệ tình dục, v.v." và điều đó cũng gợi nhớ đến Trump (và Prathamik Kaksha Nibandhmaala)

d) Nó lặp đi lặp lại và nếu điều đó vẫn chưa đủ trong sự lặp lại thì các số liệu sẽ thay đổi, điều này một lần nữa gợi nhớ đến Ai - Thì - Bạn - Cũng - Biết - Rồi ;)

e) Và để có biện pháp tốt, tác giả đã đưa ra cả những bài học về cuộc sống/công việc cũng như cả những bài học dành cho các doanh nhân công ty trong một cuốn sách 250 trang, trong đó ông cũng trình bày về Tứ Đại. Nhắc đến Chetan Bhagat.

Có lẽ đây là cuốn sách 2* hay nhất tôi từng đọc và lẽ ra tôi có thể đánh giá nó 3* (3* nói là tôi thích nó). Nhưng tôi nghĩ điều này sẽ bị lãng quên trong một vài năm nữa và chắc chắn sẽ có những cuốn sách trưởng thành hơn, hay hơn đâu đó ngoài kia. Và tất nhiên là tôi không thích Trump :)

Chà. Tôi đọc không được bao nhiêu trang nhưng lại thấy được vô số điều nhảm nhí sau đây:

"Những người thời đồ đá cũ và đồ đá mới chỉ dành 10-20 giờ mỗi tuần để săn bắn và thu thập thức ăn họ cần để tồn tại. Những người hái lượm, trong hầu hết các trường hợp, là phụ nữ, chịu trách nhiệm về 80-90% công sức và lượng rau quả hái được. Những người đi săn chủ yếu cung cấp thêm protein.

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Đàn ông có xu hướng đánh giá tốt hơn ở khoảng cách xa - từ khoảng cách này, người ta phát hiện thấy con mồi. Bằng cách so sánh, phụ nữ thường giỏi hơn trong việc đánh giá môi trường xung quanh họ. Người hái lượm cũng chu đáo hơn về những gì họ hái được. Trong khi một quả cà chua không thể chạy khỏi cô ấy, những người phụ nữ hái lượm vẫn cần phát triển các kỹ năng cần thiết để đánh giá các sắc thái như độ chín, màu sắc và hình dạng để tìm các dấu hiệu ăn được hoặc mầm bệnh. Ngược lại, người thợ săn cần phải hành động nhanh chóng khi có cơ hội hạ gục 1 con mồi. Không có thời gian cho sắc thái, chỉ có tốc độ và bạo lực."

Ý tôi là ồ. Tôi cho rằng bất cứ ai đang đọc bài viết này đều có não trong đầu và sẽ không gặp khó khăn gì khi giải mã điều vô nghĩa đó, vì vậy tôi sẽ không bận tâm quá nhiều ở đây. Nhưng chuyện tào lao vẫn tiếp tục. Và từ phần giới thiệu và mô tả của cuốn sách này, có vẻ như nó sẽ tiếp tục, vì vậy tôi sẽ không lãng phí thời gian của mình vào thứ nhảm nhí ngụy khoa học này.

Thêm một điều xàm xí nữa đọc cho vui:

"Anh chàng được lính cứu hỏa đào ra từ tờ báo dưới 45 năm tuổi không hề điên rồ - anh ta đang thể hiện thể chất theo thuyết Darwin (*Darwinian) của mình với bất kỳ ai đi ngang qua."

ừm... ông cứ dùng từ đó hoài. Tôi không nghĩ từ đó có nghĩa như ông nghĩ đâu.

Mỗi công ty trong số bốn công ty đều mang lại sức mạnh tài chính độc quyền trên thị trường, cho phép họ đặt cược lớn vào những thứ như trí tuệ nhân tạo và xe không người lái; đặt cược rằng những công ty như General Motors và IBM và nhân viên của họ không thể bắt đầu tài trợ từ lợi nhuận tương đối bình thường và bị hạn chế cạnh tranh của họ.
Mặc dù Galloway rõ ràng có mối quan hệ yêu/ghét với từng người trong số "Tứ Đại Quyền Lực" và cố gắng đưa ra đánh giá cân bằng, nhưng văn xuôi dành cho tiêu cực chắc chắn có giọng điệu gay gắt hơn và mang tính cá nhân hơn một chút. Tôi thừa nhận sự khó chịu đặc biệt trong cách miêu tả Steve Jobs của anh ấy, gợi ý rằng những người hâm mộ như tôi “đã thuận tiện bỏ qua sự thật rằng Steve Jobs không làm từ thiện gì cả, hầu như chỉ thuê những người da trắng trung niên và là một người tồi tệ.”
Không tranh cãi về sự ăn miếng trả miếng về con người của Jobs, vì tôi chưa bao giờ gặp ông ấy, nhưng ông ấy vẫn gây ấn tượng với tôi như một người có niềm đam mê và sự chân thực; hai phẩm chất vô cùng thiếu trong nhiều C-suite. Có một ranh giới mong manh giữa việc không chịu đựng những kẻ ngốc (điều tốt) và bắt nạt (điều xấu), nhưng tôi vẫn chọn tin rằng Jobs đã ở bên phải của ranh giới đó.