“Biển của mỗi người” là tập tản văn mới nhất của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư vừa được NXB Kim Đồng ấn hành. Với sự quan sát tỉ mẩn, tinh tế, 21 tản văn trong cuốn sách là những lời thủ thỉ, những trăn trở suy tư của Nguyễn Ngọc Tư về cuộc đời, về thế sự và về nghiệp viết.
Câu chuyện giản dị mà Nguyễn Ngọc Tư kể trong “Biển của mỗi người” gợi lên trong lòng người đọc một nỗi buồn se sắt. Trong cuộc đời quá xô bồ này, “khi mà cuộc sống ngày càng khắc nghiệt và lạnh lẽo, vô chừng”, con người ta dường lạc mất nhau, không chỉ vì xa xôi cách trở đường đất, mà còn vì chúng ta luôn nghi ngờ lòng tốt của một người dưng, vì khoảng cách giữa hai tâm hồn (tưởng chừng thân thiết) dường như quá lớn…
“Buồn” dường như là cái “tông” cố hữu của Nguyễn Ngọc Tư, nhưng trong “Biển của mỗi người”, ta còn thấy một Nguyễn Ngọc Tư hóm hỉnh đầy chất “u-mua”. Ai có thể không bật cười (để rồi sau đó là cảm giác xót xa) khi chị nói về chương trình quà tặng âm nhạc trên radio: “…suốt chương trình, là những lời nhắn mang nhiều sắc thái khác nhau, tình cảm như “em vẫn yêu anh” với bài hát “Em đi bỏ mặc con đường” (?!); thắm thiết như “cảm ơn anh đi cùng và che chở cho mẹ con em” với bài hát “Hẩm hiu một mình”(?!); hồn nhiên như “mong được làm quen với các bạn yêu nhạc gần xa, các bạn có cùng sở thích nghe nhạc buồn, yêu màu tím về số điện thoại 09xxxx”, ngay sau đó radio vang lên đoạn nhạc dạo “Mắt nai cha cha cha”(?!).”
Xem thêm
Trong Biển Của Mỗi Người, hành trình khám phá biển cũng là hành trình khám phá bản thân. Nhân vật chính dần nhận ra rằng, không ai có thể hiểu mình hơn chính bản thân mình. Việc “ra khơi” ở đây không nhất thiết là đi xa về địa lý, mà là dám đối diện với những cảm xúc chưa từng gọi tên, dám nhìn thẳng vào những tổn thương đã cũ.
Tác phẩm như một lời nhắc: sống giữa đời, ta dễ bị cuốn vào sóng gió của người khác, mà quên mất hướng đi cho chính mình. “Biển” của ta đôi khi bị lấn át bởi tiếng ồn bên ngoài, khiến ta không nghe được tiếng sóng nội tâm. Bằng cách kể chuyện chậm rãi, xen lẫn những khoảng lặng, tác giả dẫn người đọc trở về trạng thái tĩnh để lắng nghe lòng mình.
Khi kết thúc hành trình, nhân vật không tìm thấy “đáp án” hoàn hảo, nhưng lại có được một thứ quý hơn: sự thấu hiểu bản thân, và đó chính là la bàn để tiếp tục sống một cách trọn vẹn.