Anh có thích nước Mỹ không?
Xem thêm

Thật sự đọc truyện này xong mình bị ám ảnh khá lâu, quá ấn tượng với nó, truyện rất thực tế, với mình thì "phũ", ít nhất là vì mình team thích truyện ngọt ngào hoặc người và kết HE. Còn truyện này là tình cờ đọc chứ mình mà biết không HE chắc chẳng dám nhảy hố. Mà dù không phải gu của mình nhưng vẫn phải công nhận truyện "Anh có thích nước Mỹ không?" của Tân Di Ổ thật sự rất hay, nó gây cảm xúc mạnh cho người đọc, mà đọc truyện mà có cảm xúc mình mới thấy đó mới là đọc, nhất là truyện lại ám ảnh nữa thì hay lắm. 

Ngay từ đầu đến cuối truyện đã mang một màu sắc buồn, đau lòng rồi, tim cứ thít chặt lại. Thật sự là mình đọc lâu rồi nên không nhớ chính xác chi tiết, nói đúng ra là không dám nhớ lại, chỉ còn đọng lại cảm xúc hồi mới đọc. Nhớ mang máng là nữ chính yêu nam chính xong vì hiểu nhầm gì đó mà hai người không thể quay về như trước, kết thúc mở. Cái lúc đầu đọc xong còn chẳng dám sờ vào quyển sách, chỉ sợ mở ra lại đọc phải đoạn khiến mình nhớ đến mấy ngày liền. Nên là mình tin sẽ có rất nhiều người có gu thích quyển này, thích cả tác giả Tân Di Ổ vì truyện của tác giả này vì Tân Di Ổ viết truyện "phũ" quá, hay mà sợ ám ảnh. Có lẽ sau này tui sẽ chuẩn bị tâm lý nếu một ngày nào đó muốn đọc truyện của Tân Di Ổ.

Truyện này mình đã đọc lâu nhưng bây giờ khi nhớ lại hình ảnh và cảm xúc vẫn tựa như khi mới đọc vậy. Đó đã là một thành công của tác giả, vì cốt truyện mạch lạc và nội dung là về chủ đề thanh xuân vườn trường khá lá thực tế. Trịnh Vi và Lâm Tĩnh, có thể gọi là thanh mai trúc mã vì cả hai cùng sống trong khu tập thể, gia đình cả hai bên cũng rất thân thiết. Trịnh Vi và Lâm Tĩnh rất yêu thương nhau, tưởng chừng một chuyện tình đẹp rồi sẽ nên thơ nhưng cả hai gia đình xảy ra đổ vỡ vì chuyện của mẹ Trịnh Vi và bố Lâm Tĩnh năm xưa. Không một lời nào, Lâm Tĩnh vì không còn cách nào nhìn mặt Trịnh Vi nên đã bỏ đi du học Mỹ. 

Trịnh Vi dù buồn dù đau vẫn phải tiếp tục vào đại học. Ở đó, phần nào nguôi ngoai và gặp được một chàng trai khác cũng tài giỏi thông minh. Nhưng sau này, chàng trai ấy đã chọn sự nghiệp, chọn tương lai của mình thay vì chọn Trịnh Vi - hạnh phúc cả đời của anh ta. Vì cả hai chàng trai đều bỏ cô để đi du học Mỹ, nên những lần xem mắt, câu hỏi của cô đều là: "Anh có thích nước Mỹ không?".

Người ta nói rằng, trong cuộc đời mình sẽ gặp được 3 người. Một người mình rất yêu. Một người rất yêu mình. Và một người sẽ đi cùng mình đến cuối đời. Hạnh phúc là cả 3 người ấy cùng là một người! Và rồi Trịnh Vi sẽ đi cùng ai đến cuối cùng? Có người đọc xong cái kết cho rằng đó là Happy Ending, có người lại nói rằng là Sad Ending.

Trước đây đã có lần tôi đọc “Anh có thích nước Mỹ không?” nhưng chưa quá 10 trang đã bỏ dở vì lần nào mới đọc được vài dòng đã ngủ gục. Giờ tôi cho mình một cơ hội nữa với cuốn này vì tôi vẫn luôn có niềm tin với cái tên Tân Di Ổ – một trong những tác giả ngôn tình đầu tiên mà tôi đọc với cuốn “Hóa ra anh vẫn ở đây”. Và tôi đã không sai khi kiên trì vượt qua đoạn đầu chán ngắt ngủ lên ngủ xuống. 

Đây là cuốn sách sâu sắc, mang lại cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc, thương cảm có, đau lòng có, day dứt có, tiếc nuối cũng có. Trịnh Vi đau khổ chết đi sống lại mấy lần, tôi nghĩ đau nhất là khi chia tay Trần Hiếu Chính. Không gì đau đớn hơn khi bản thân có ý định chờ nhưng người ta lại cự tuyệt là em đừng đợi, vì chưa chắc anh đã đợi. 

Tôi cũng rất đau lòng cho số phận của Nguyễn Nguyễn, một người xinh đẹp, giỏi giang, điềm đạm, hiểu chuyện như cô, tại sao lại gặp những người đàn ông không xứng đáng như vậy? Có khi nào Nguyễn Nguyễn vẫn một mình như vậy, chưa vội lấy Ngô Giang thì cuối cùng cô sẽ gặp đúng người dành cho mình không? Từ trước tới giờ Nguyễn Nguyễn là nữ phụ đầu tiên mà tôi có ấn tượng sâu sắc còn hơn cả nữ chính. 

Nhắc tới Trịnh Vi, tôi nhớ đến tình yêu của cô với 2 người đàn ông, còn nhắc đến Nguyễn Nguyễn, tui nhớ đến chính bản thân cô ấy. Tui không phủ nhận là có một chút tiếc nuối cho Trần Hiếu Chính, nhưng có lẽ đây là kết cục hợp lý nhất cho Trịnh Vi. Lâm Tĩnh chỉ trốn chạy chứ không đoạn tuyệt với Trịnh Vi, còn Trần Hiếu Chính, một khi anh đã nói ra câu chưa chắc anh đã đợi là anh đã làm tổn thương Trịnh Vi quá nhiều, lại còn không đủ tự tin vào bản thân, sau khi quay về đã không quyết đoán giành lại Trịnh Vi.

Giữa một rừng những tác phẩm truyện Ngôn tình đã dạng và phong phú về nội dung cũng như cách thức thể hiện, Tân Di Ổ vẫn là tác giả khiến tôi ấn tượng. Chị có khá nhiều tác phẩm đáng chú ý: “Hóa ra anh vẫn ở đây”, “Anh có thích nước mỹ không?”, “Phù thế phù thành,… 

“Anh có thích nước Mỹ không” là câu chuyện về Trịnh Vi - Ngọc diện tiểu phi long, cô gái ngày nào không sợ trời, không sợ đất, khám phá tình yêu và dần dần trưởng thành. Trịnh Vi xinh đẹp. Trịnh Vi đáng yêu. Trịnh Vi đã từng coi Lâm Tĩnh là tất cả. Tình yêu nảy nở từ những năm tháng thơ bé bên nhau, cuối cùng lại bị bóp nghẹt bởi mối quan hệ của bố mẹ Vi Vi và Lâm Tĩnh. 

Vi Vi đã bước chân vào cuộc sống sinh viên, bắt đầu học tập, yêu đương, gấp lại những trang kí ức về chàng trai ấm áp Lâm Tĩnh năm nào. Tình yêu của những năm tháng hoa mộng thanh xuân của cô là chàng trai xuất sắc của trường – Trần Hiếu Chính. Điều khiến tôi ấn tượng nhất về nhân vật này, đó là chi tiết về “1cm sai số”, cùng những giằng xé bên trong chàng trai này. 

Hiếu Chính đáng thương nhưng cũng đáng trách. Cuối cùng thì người cùng Vi Vi đi qua những cơn mưa rào thanh xuân vẫn không phải là người cùng cô đi đến cuối chặng đường. Hiếu Chính lựa chọn nước Mỹ cho tương lai. Vi Vi ở lại thành phố G, bắt đầu cuộc sống công sở của mình. Vi Vi bảo, “Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua”, Vi Vi chắc hẳn không hối hận vì tình yêu của mình. Những tưởng tất cả cứ thuận theo như thế, anh đi đường anh, cô đi đường cô, cô sẽ lại yêu, sẽ lấy chồng, có con,… nhưng cả Lâm Tĩnh và Hiếu Chính đều trở về. 

Lựa chọn của cô. Tình yêu của cô. Ai sẽ cùng cô đi đến lâu đài của hôn nhân? “Ai là người xa lạ, ai đi cùng ta đến chặng cuối cùng?” Tuyến nhân vật phụ được xây dựng trong truyện cũng rất thú vị và có chiều sâu. 

Câu chuyện ám ảnh của Nguyễn Nguyễn, tình yêu cam nguyện của lão Trương, … tất cả tổng hòa tạo nên 1 câu chuyện chân thực và sinh động. “Vũ trụ” Tân Di Ổ dựng lên ở thành phố G, nên có thể bắt gặp một vài “cameo” ở các tác phẩm khác của chị. Nếu tìm kiếm một câu chuyện phấn hồng về tình yêu, cuốn sách này không phải là một sự lựa chọn hay. Thế giới mà Tân Di Ổ dựng lên, những câu chuyện đều nhuốm màu cuộc sống thực.