Án mạng trên sông Nile là một cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh điển của nữ nhà văn Agatha Christie vào thế kỷ 20. Bà là tác giả nổi tiếng với 66 cuốn tiểu thuyết với 33 cuốn sách trinh thám xoay quanh hai thám tử nổi tiếng là ngài Hercule Poirot và bà Maple. Vừa hay, Án mạng trên sông Nile là một trong 10 các cuốn sách được đánh giá cao nhất trong bộ truyện lừng danh gồm 33 cuốn của bà. Cuốn sách này cũng đã từng được chuyển thể thành phim và là nguồn cảm hứng của nhiều tác phẩm từ những nhà văn trẻ khác như Robin Stevens. Câu chuyện này xoay quanh lòng tham không đáy và đó cũng là ngọn nguồn của mọi rắc rối. Tất nhiên, món ‘đặc sản’ là những cú twist siêu khó đoán của nữ tác giả cũng góp phần tạo nên dấu ấn khó phai của cuốn sách này. 


  1. Cô gái với mọi thứ lấy được bằng tiền:


  If a girl’s as rich as that, she has no right to be a good-looker as well. And she is a good-looker… Got everything. Doesn’t seem fair.


Xuyên suốt phần đầu của cuốn sách, câu ‘she got everything’ (cô ấy có tất cả mọi thứ) là câu nói được dùng nhiều nhất để tả Linnet. Cô là cháu ngoại của một nhà tỉ phú và là con gái duy nhất của một đại gia khét tiếng. Nghe đến đây, chắc hẳn ai cũng hiểu rằng cô ấy được thừa hưởng một khối tài sản kếch sù đến như nào. Và chính thế, tổng những thứ mà cô được thừa kế có thể tính bằng hàng nghìn triệu. Cô đang trong quá trình tu sửa một vùng đất nhỏ có tên là Wode Hall cho riêng mình và tin đồn vây lấy cô về một hôn ước trong tương lai gần với cậu ấm của nhà Windlesham, người được thừa kế cả một vùng Charltonbury danh giá. Chỉ cần một cái gật đầu của Linnet, cô sẽ lên làm bà chủ của Charltonbury nhưng…..


It must be - rather wonderful- to feel like that …


Thứ duy nhất cô thiếu là tình yêu. Cô không yêu Charles Widdersham. Cô ghen tị với người bạn thân của mình -Jackie- khi Jackie có thể tìm được một ý trung nhân của đời mình, người mà cô có thể chết vì…Cô tin rằng cảm giác có thể chết vì một người nào đó chắc hẳn sẽ rất tuyệt. Cô khao khát có một tình yêu như Jackie. Và cho đến khi cô gặp vị hôn phu của cô bạn thân, Simon Doyle, cô lại khao khát có được trái tim anh ta. Như một lẽ thường đã hằn sâu trong suy nghĩ, cô phải có được những thứ mà cô mong muốn…..


Linnet Ridgement, can you look at me in the face and tell me of any occasion on which you’ve failed to do exactly as you wanted?’


Dù có được tất cả mọi thứ là thế nhưng Linnet luôn không hài lòng với những gì mình có. Cô không muốn chỉ yên phận làm bà Windlesham và cưới ngài Windersham - người mà cô không yêu. Theo xã hội ngày xưa làm vợ của một gia đình giàu có như thế cũng có nghĩa là phải theo họ chồng, nghe lời chồng và vì một họ chỉ có quyền quản một mảnh đất, làm  bà chủ của Charltonbury cũng đồng nghĩa với việc Linnet phải từ bỏ Wode Hall, vùng đất mà cô dày công sửa sang. Làm bà chủ của Charltonbury cũng có nghĩa là   kha khá tài sản của cô sẽ trở thành một món hồi môn nhỏ rót thêm vào số tài sản khổng lồ vốn có của nhà Windersham. Vốn những định kiến của xã hội xưa đã không công bằng là thế nhưng Linnet đã có khá khá nhiều so với những người khác - cô có tất cả những gì có thể mua được bằng tiền và dù các truyền thống của xã hội xưa có ra sao thì ngài Charles Widdersham cũng yêu cô hết lòng và sẽ không lạ gì nếu cô được chiều chuộng sau khi về nhà chồng. Nhưng không. Linnet không muốn vậy, cô vừa muốn giữ khối tài sản kếch xù và vùng đất mang quyền sở hữu của mình cũng như là tìm được tình yêu đích thực của đời mình cả kể điều đó nghĩa là cô phải cướp vị hôn thê mà bạn thân cô thề sống thề chết phải cưới. Rồi việc gì phải đến cũng đã đến. Lòng tham vọng của Linnet đã phải trả giá.


  1. Chuyến tàu định mệnh:



I’ll never forget this trip as long as I live. Three deaths… It’s just like living a nightmare,’


Một chuyến tàu thoạt nhìn thì đầy sự ngẫu nhiên nhưng sự thật lại chẳng đơn giản đến thế. Hầu hết mọi người trong tàu đều tụ tập tại đây khi biết tin Linnet và chồng - Simon Dolye, người từng là hôn phu của Jacqueline - sẽ tận hưởng một tuần trăng mật ngọt ngào trên chuyến tàu chạy dọc sông Nile này. Và trùng hợp thay, đây cũng chính là chuyến tàu mà Poirot chọn để tận hưởng những ngày nghỉ ngắn ngủi của mình. Và rồi..

Cô ấy đã chết. Chết một cách đau đớn khi bị bắn thẳng vào hộp sọ trong đêm, khi cô vẫn đang say giấc nồng. Vậy ai trong chuyến tàu đầy kẻ thù đã giết  Linnet một cách máu lạnh như vậy. Là Andrew Pennington - người tay hòm chìa khoá của nhà Ridgement chăng? Bởi lẽ sau khi hay tin Linnet vừa kết hôn, ông đã vội chạy tới đây với một mục đích mờ ám và che dấu sự mờ ám đó bằng cách nói cho cô gái đây chỉ là một sự tình cờ. Có phải vì cô quá cẩn thận khi ký giấy tờ mà điều đó lại trở thành động cơ để Pennington giết Linnet và sau đó dễ dàng xử lý người chồng gà mờ trong công việc mà sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của cô? Hay là bà Van Schuyler, người mà sở hữu một trong những món đã được đánh giá là hung khí? Còn Tim Allerton, người đang nhăm nhe chiếc vòng kim cương giá trị triệu đô của Linnet thì sao?  Fleetwood nữa, người mà từng có hôn ước với người hầu nữ của Linnet nhưng sau khi bị Linnet phát hiện ra rằng ông đã có vợ để rồi cô hầu nữ của Linnet đơn phương huỷ hôn, ông có muốn giết cô với mục đích trả thù không? Hơn nữa, trùng hợp làm sao, Jacqueline (Jackie), cô bạn thân mà đã bị Linnet cướp hôn phu cũng đang ở trên tàu. Vậy ai là người đã làm điều này? Trước khi màn sương bao vây sự thật được hé mở, 2 cái chết nữa lần lượt ập đến, đều với một mục đích là bịt miệng. Vụ án nom thì như một khoảnh khắc mà hung thủ chớp lấy thời cơ một cách thần kỳ nhưng thực thì chẳng phải vậy mà thay vào đó là một vụ án được tính toán kỹ càng tới từng chi tiết dù là nhỏ nhất. Poirot, lại một lần nữa phải dùng tới bộ não tài ba của mình để tìm đường qua một mê cung đầy rắc rối. 


  1. Ý tưởng mạnh mẽ về tình yêu mất lý trí và lòng tham:

 

 ‘Love can be a very frightening thing.’


Jacqueline de Bellfort, một cô gái thông minh, tốt bụng vẽ nên một câu chuyện tình như mơ với chàng trai ấm áp Simon Doyle và sắp sửa tiến tới đám cưới. Thế nhưng, sau khi chuyển tới Wode Hall để nhờ Linnet giúp xin việc cho Simon - người vừa bị cắt việc dưới ảnh hưởng của cuộc đại suy thoái về kinh tế (the great depression)- cả hai đã bị cuốn vào một kế hoạch tình, tiền. Khi Linnet vô tình yêu Simon từ cái bắt tay đầu tiên và muốn quyến rũ anh, Simon đã nhận ra cơ hội của bản thân và một kế hoạch đã được nhẩm tính kỹ lưỡng. Anh đã ‘bỏ’ Jackie để theo Linnet, điều mà thoạt nhìn thì ai cũng nghĩ là đương nhiên. Jacqueline, đau lòng khi mất đi người quan trọng nhất với mình, bắt đầu theo sát đôi vợ chồng mới cưới - Linnet và Simon- tới từng chỗ họ đi. Vốn là một cô gái mà được Poirot liên tục nhận xét là có tài năng và triển vọng, cô bỏ hết mọi lí trí để đuổi theo họ trong tiếng gọi của tình, tiền và sự trả thù. 

  1. Câu hỏi về mặt pháp lý luôn thường trực trong những câu chuyện trinh thám của bà Christie:


You will consent to my little arrangement, yes?’ Poirot pleaded. ‘It is irregular - I know it is irregular, yes - but I have high regard of human happiness’


Ở đây, Poirot đã xem nhẹ về vụ cướp nghìn đô liên quan tới cái vòng kim cương của Linnet (một vụ án riêng biệt so với vụ án mạng của nữ tỷ phú này) và thay vào đó xem trọng sự hạnh phúc và vui vẻ của con người hơn. Đúng, những người biết sửa sai thì nên được cho một cơ hội để làm lại. Tuy nhiên, vậy thì luật pháp ở đâu? Không hình phạt nào đã được đặt ra mà đơn giản chỉ là trả lại đồ đã lấy. Người này có thể ngồi lên những số tiền kiếm được từ các thương vụ trong quá khứ mà tiếp tục sống hạnh phúc. Đây là một tình tiết khá gây tranh cãi trong những cuốn tiểu thuyết của bà Agatha, dù điều đó có hợp tình hợp lý đến mấy thì tôi tin cũng nên để luật pháp quyết định. Nếu thật sự con người của họ tốt đến thế, có thể quay đầu nhanh đến vậy, tại sao họ lại dấn thân vào ngay từ đầu. Theo tôi, ở đây, lí do làm ăn cướp cho vui có thể là quá hời hợt và đặt một dấu chấm hỏi lớn liên quan tới luật pháp và công lý. 

  1. Cách viết thú vị qua ngôi người kể chuyện


Án mạng trên sông Nile là một cuốn sách được viết với ngôi người kể chuyện am hiểu tất cả mọi thứ (omnicious narrator). Dù không viết từ lời của một nhân vật nào nhưng người kể lại biết tường tận tất cả những cảm xúc cá nhân của từng nhân vật và khai thác rất kỹ lưỡng vào điều này. Bối cảnh được thay đổi liên tục và mạch chuyện chính được đưa tới cho đọc giả qua nhiều góc nhìn từ các nhân vật khác nhau. Phần mở đầu câu chuyện là về những bài báo xoay quanh Linnet, những lời tán ngẫu của mấy ông bạn nhậu tại quán bar về hôn sự của cô và Widdersham. Sau đó, thông tin này như được làm rõ qua một cuộc trò chuyện giữa Linnet và một người bạn của cô. Tin cô kết hôn cũng vậy, nó không được viết từ góc nhìn của cô mà lại là qua một bức thư mà cô gửi cho ngài Pennington. Bà Agatha đảm bảo được rằng mạch chuyện vẫn được diễn ra một cách liền mạch trong khi cùng lúc xen vào những đoạn giới thiệu về những nhân vật mới để tăng thêm kịch tính về cuộc chạm trán ‘ngẫu nhiên’ tại chiếc tàu trên sông Nile. 



  1. Kết cục:


A fool’s game, and we’ve lost. That’s all.’


Dù vậy, cái kết của câu chuyện cũng được xem là khá trọn vẹn dù cũng không kém phần bi thương. Những con người quá luỵ tình và tham vọng (ở đây nói về tiền bạc) đã phải trả cái giá xứng đáng và những con người đáng có được hạnh phúc thì đã có nó. Trong truyện, bà Agatha đã khéo léo lồng ghép thêm hai cặp đôi - được xem như là một cách để mang lại hạnh phúc tới những con người đã sống một cuộc sống khá khiêm tốn và không kém phần đau buồn. Dù vậy, vì đây là một câu chuyện trinh thám nên những chi tiết lãng mạn khá mờ nhạt, chưa được phát triển hết ý và hơi không cần thiết nhưng nó cũng phần nào làm trọn vẹn hơn kết truyện. 


Review chi tiết bởi: Khuê Anh Hoàng - Bookademy

Hình ảnh: Khuê Anh Hoàng - Bookademy và sưu tầm

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Hãy bắt đầu! Agatha Christie, bạn đã làm cho thế giới bí ẩn của tôi rung chuyển! Tôi không ngờ mình lại thưởng thức cuốn sách whodunit này nhiều như vậy.

Trước tiên, về phần viết lách. Tôi đã phải cười khúc khích với những cuộc đối thoại tinh quái và sự châm biếm nhanh nhẹn. Đây phải là điều gần nhất với Netflix vào những năm 1940. Tôi thực sự không thể đặt cuốn sách xuống được.

"Death On The Nile" là một câu chuyện bí ẩn xoay quanh cái chết đột ngột của cô nàng xinh đẹp và bí ẩn Linnet Ridgeway. Khi thi thể của cô được phát hiện trên chiếc tàu xa xỉ đang du ngoạn trên sông Nile, cuộc tìm kiếm thủ phạm bắt đầu.

Linnet và Simon Doyle đang hưởng tuần trăng mật trên chiếc tàu của xã hội thành đạt Hercule Poirot. Vụ án giết người gây sốc khi hai người khác cũng được phát hiện đã chết. Poirot tiến hành một cuộc điều tra chi tiết để tìm ra thủ phạm. Có những người hầu, bác sĩ, bạn bè, người yêu cũ, và những người giàu có đều có thể là nghi phạm bí ẩn.

Tôi tự hào nói rằng, là một người mới đọc Agatha Christie, tôi đã có thể giải quyết được bí ẩn! Đó là một khoảnh khắc "ah-ha" tuyệt vời.

Christie biết cách dệt drama vào trong một câu chuyện bí ẩn giết người bằng cách tạo ra những nhân vật phức tạp và khó nắm bắt, đồng thời không bao giờ mất đi sự chú trọng vào việc viết lách tinh tế.

4/5 sao cho một câu chuyện bí ẩn thú vị, nhanh chóng và giải trí này! Giờ thì đến phiên bản phim thôi!

Tôi hy vọng sẽ nhận được thêm nhiều gợi ý sách của Agatha Christie từ các thành viên Goodreads!

Mặc dù phiên bản điện ảnh của Kenneth Branagh về "Death On The Nile" có phần gây thất vọng, nó lại khiến tôi muốn đọc lại cuốn sách. Đây vẫn là một trong những tiểu thuyết yêu thích của tôi về Christie và cảm xúc của tôi đối với nó chưa hề thay đổi kể từ lần đánh giá trước đây ngay tại đây…

Khi tôi bắt đầu đọc lại cuốn tiểu thuyết tuyệt vời về Hercule Poirot này, bài hát "Who Knows Where The Time Goes?" của Fairport Convention hiện lên trong tâm trí tôi. Lần cuối cùng tôi đọc Death on the Nile là vào năm 1978 khi tôi mới 14 tuổi. Tôi nhớ rõ vì tôi đã xem phiên bản phim (với sự tham gia của Peter Ustinov) tại rạp chiếu phim và điều đó đã khiến tôi mua cuốn sách, với hình ảnh của diễn viên đóng vai Poirot trên bìa. (Phiên bản phim của Kenneth Branagh sẽ được công chiếu tại rạp vào năm 2020). Tôi yêu thích cuốn tiểu thuyết và dành cả thập kỷ tiếp theo (hoặc hơn!) để đọc càng nhiều tác phẩm của Agatha Christie càng tốt.

Đến năm 2019, việc đọc lại cuốn sách ở tuổi 54 so với lần đọc trước cách đây 41 năm khác biệt như thế nào?! Thực sự rất ấn tượng. Mặc dù tôi đã biết ai là thủ phạm, cuốn sách vẫn là một tác phẩm lập kế hoạch tuyệt vời và là một trong những bí ẩn giết người hay nhất từng được viết. Thực sự là một tác phẩm kinh điển.

Linnet Ridgeway là một cô gái trẻ cực kỳ giàu có, người có mọi thứ mà cô từng mong muốn và những thứ mà bất kỳ ai cũng khao khát – nhưng cô lại không có tình yêu. Vì vậy, khi cô kết hôn với Simon, vị hôn thê cũ của một trong những người bạn thân nhất của Linnet, đã có không ít sự thù địch xảy ra. Trong kỳ trăng mật, họ cùng nhau lên tàu S.S. Karnak, lướt chậm dọc theo dòng sông Nile, ghé thăm các kim tự tháp và những địa điểm du lịch kỳ lạ. Họ không chỉ đi cùng nhau, mà còn có một nhóm hành khách đa dạng, và trong số đó có cả ông Hercule Poirot, thám tử tài ba đang nghỉ dưỡng.

Tất nhiên, khi Đại tá Race (một người bạn cũ của Poirot) xuất hiện trên tàu S.S. Karnak, cũng là một hành khách, thì chuỗi sự kiện đáng ngờ bắt đầu diễn ra. Linnet xinh đẹp đã bị giết hại; Poirot và Đại tá Race đã nhanh chóng mở cuộc điều tra. Và cuộc điều tra này đã thực sự được thực hiện triệt để. Nhưng điều gì còn xảy ra tiếp theo? Rõ ràng chuyến du ngoạn xa hoa mà các hành khách tưởng rằng họ đang tham gia đã trở thành một điều hoàn toàn khác khi tàu rời bến…

"Death On The Nile" của Agatha Christie là một bí ẩn xuất sắc khác từ tác giả. Tôi vô cùng thích thú với câu chuyện này – Poirot là thám tử yêu thích của tôi, ông luôn tạo ra sự thú vị! Ông như đùa giỡn với người đọc bằng nhiều manh mối giả, những chiêu đánh lạc hướng tuyệt vời. Sau đó, ông khéo léo buộc tất cả lại thành một nút thắt hoàn chỉnh – thám tử nhỏ bé tài ba lại một lần nữa chiến thắng! Cuốn sách này thật sự rất đáng đọc.

"Death On The Nile" là cuốn sách thứ hai tôi đọc của Agatha Christie, và nó bắt đầu khác một chút so với Murder on the Orient Express. Vụ giết người xảy ra muộn hơn, sau khi Poirot đã gặp gỡ tất cả mọi người. Nhưng một khi vụ án diễn ra, cốt truyện trở nên khá tương đồng: ông phỏng vấn các hành khách, xem xét các bằng chứng vật lý, suy ngẫm một lúc, và sau đó giải quyết vụ án. Không cầu kỳ, không phức tạp. Câu chuyện được viết rất tinh tế, ngắn gọn và sắc sảo, với một lượng hài hước nhẹ nhàng. Gần như mọi chi tiết đều quan trọng, hoặc là một manh mối hoặc một chiêu trò đánh lạc hướng. Mỗi nhân vật đều được khắc họa rõ nét, đặc biệt là Poirot, người vừa thông minh trong suy luận vừa chiến lược trong hành động.

Giống như hầu hết các tiểu thuyết trinh thám, câu chuyện này rất khó "giải mã" theo nghĩa tác giả cài cắm manh mối cho nhiều kết thúc khác nhau, và sau đó chọn một cái kết (có lẽ là hay nhất). Vì cuốn sách này quá nổi tiếng, tôi phải thừa nhận rằng không mất quá lâu để tôi nghĩ “ồ đúng rồi, tôi chắc chắn đây là cuốn mà...” Nhưng việc biết trước điều đó không làm giảm sự thích thú của tôi đối với câu chuyện. Hơn nữa, có một cú xoay chuyển bất ngờ ở những trang cuối cùng mà tôi không hề đoán trước được, và điều đó khiến kết thúc trở nên cực kỳ ấn tượng. Cuốn sách này rất đáng đọc như một tác phẩm kinh điển của thể loại trinh thám, ngay cả khi bạn đã biết chuyện gì sẽ xảy ra. Rất khuyến khích đọc.

“Tôi thích có khán giả, tôi phải thừa nhận. Tôi là người tự mãn, bạn thấy đấy. Tôi đầy tự kiêu. Tôi thích nói: ‘Nhìn xem, Hercule Poirot tài giỏi đến mức nào!’”

DEATH ON THE NILE, ngoài việc là một câu chuyện trinh thám tuyệt vời, cũng có chút thô ráp, gai góc và mô tả chân thực hơn so với các tiểu thuyết "cozy" thông thường. Nó có thể được xem như một sự châm biếm hài hước về những tầng lớp thượng lưu Anh quốc, luôn tự mãn, kiêu ngạo và ám ảnh về đẳng cấp. Sự châm biếm này còn được thể hiện qua việc Poirot tự cười nhạo chính mình và châm chọc sự khiêm tốn bằng cách thừa nhận tính kiêu ngạo khó chịu của ông. Thực tế, các nhân vật trong truyện đều có những tính cách và đặc điểm phóng đại đến mức lố bịch, nhưng đó lại chính là điểm làm nên sự thú vị của DEATH ON THE NILE, khiến nó trở thành một trong những tiểu thuyết hài hước và thành công nhất của Christie.

Điều duy nhất tôi tiếc nuối là Christie đã không khai thác tối đa tiềm năng của bối cảnh đầy màu sắc, không khí, ẩm thực, phong cảnh, cảnh sắc và mùi hương mà hành trình trên dòng sông Nile vốn có thể mang lại. Thật đáng tiếc, vì DEATH ON THE NILE hoàn toàn có thể được đặt tên là DEATH ON THE LONDON-EDINBURGH OVERNIGHTER! Thở dài!

— Paul Weiss

Thật vui khi lại được đắm mình trong tâm trí của Agatha Christie. Và thật tuyệt vời khi bà sở hữu một trí óc sáng tạo và tỉ mỉ đến vậy! Tôi chưa có cơ hội đọc "Death on the Nile" và thấy rằng cuốn sách này sẽ được chuyển thể thành phim trong năm nay. Tôi nghĩ, "Mình phải đọc cuốn sách này trước khi xem phim!" Bởi vì hầu hết những người yêu sách đều đồng ý rằng: Sách trước, phim sau! Đây mới là cách chuẩn chỉnh. 🤣😂

Tôi cảm thấy bí ẩn và chi tiết về cái chết của nhân vật chính, Linnet Ridgeway, đã được xử lý rất khéo léo. Tôi đoán rằng mọi chuyện có thể diễn ra theo hướng này, nhưng không thể chắc chắn về chi tiết của cái chết. Và đây quả thật là một cái chết phức tạp!

Dĩ nhiên, tôi không tin tưởng bất kỳ ai trên con tàu, nên không có gì bất ngờ. Thậm chí, Hercule Poirot suýt chút nữa bị đánh lừa và những "tế bào xám" của ông đã gần như lỡ nhịp! Tôi cũng thích các tiết lộ về những bí ẩn khác liên quan đến các nhân vật trên con tàu. Chúng được thực hiện một cách khéo léo và chi tiết.

Tôi thích những bí mật đen tối của các hành khách trên chuyến đi. Một vài điều khiến tôi phải bật cười như: ... ✔️ Bà già bí hiểm, ác nghiệt và nghiện rượu ✔️ Bà già ác nghiệt và thích ăn cắp ⬆️⬆️⬆️ (thấy được một khuôn mẫu chưa?) 🤣 ✔️ Anh chàng giàu có giả làm người nghèo và luôn tức giận ✔️ Tay buôn vũ khí bí ẩn thực ra là ai đó khác Và còn nhiều nữa!

Điều tuyệt vời với sách của Christie là không ai giống như vẻ ngoài của họ, và ai cũng có bí mật! Tôi thực sự yêu thích điều đó trong các tác phẩm của bà. Nếu bạn yêu thích truyện trinh thám và đam mê sách của Agatha Christie, nhất định phải đọc cuốn này. Tôi hoàn toàn không thất vọng và thực sự bị cuốn hút bởi cách mọi chuyện diễn ra!

Đây là lần đọc Poirot thứ hai của tôi, và có lẽ tôi cần xem lại cách chọn những cuốn sách muốn đọc. Ý tôi là, không nên quá bận tâm đến bối cảnh vì dường như Christie cũng không quá chú trọng vào điều đó. Thực ra, tất cả chỉ xoay quanh vụ án.

Và một lần nữa, vụ án rất thú vị. Tuy nhiên, phần mở đầu—vì "vụ án" bao gồm cả các nhân vật, mối quan hệ và động cơ của họ—mất khá nhiều thời gian, hơn những gì tôi mong đợi. Nhưng khi tội ác cuối cùng đã xảy ra và Poirot bắt tay vào việc, cuốn sách lại trở thành một tác phẩm hấp dẫn không thể bỏ qua. Điều này thậm chí còn ấn tượng hơn khi tôi đã gần như chắc chắn ai là hung thủ và lý do từ rất sớm, thậm chí trước khi sự việc diễn ra. Câu hỏi duy nhất còn lại chỉ là làm thế nào.

Vậy liệu hung thủ có quá hiển nhiên không? Hm, có lẽ vậy. Nhưng cũng có thể chỉ là do may mắn. Có một manh mối cụ thể đã khiến tôi lập tức ghép mọi thứ lại với nhau. Nhưng chắc chắn có nhiều manh mối khác có thể dẫn tôi đi theo hướng hoàn toàn khác.

Dù sao, tôi thích đoạn kết trong cuốn này hơn "Murder on the Orient Express", vì nó thực sự có lý. Trong khi đó, ở tiểu thuyết kia, tôi thấy nó quá phi lý. Tuy nhiên, tôi vẫn thích lần đọc Poirot đầu tiên của mình hơn. "Murder on the Orient Express" là một cuốn tiểu thuyết được cấu trúc chặt chẽ hơn "Death on the Nile". Điều đó, cùng với việc không đoán được rõ ràng ai và tại sao, đã làm cho cuộc điều tra thú vị hơn. Dù cho kết thúc có phần hơi thất vọng.

Cuối cùng, tôi lại chấm 3.5 sao cho cuốn này. Dù thích nó ít hơn lần đọc Poirot đầu tiên, tôi vẫn làm tròn lên. Cả hai cuốn sách đều quá thú vị để chỉ đánh giá 3 sao.

Tôi SẼ viết đánh giá vào tối nay, thật sự đấy 😬. 

Và đây là tối nay, cùng với đánh giá của tôi. Rõ ràng là tôi vẫn chưa hoàn toàn lấy lại nhịp độ, vì tôi thường không mất nhiều thời gian để viết đánh giá, nhất là cho một cuốn Poirot và đặc biệt là một cuốn sách mà tôi thích. Tôi cũng không thường đọc cuốn Poirot hàng tháng của mình muộn đến thế này.

Tôi không thể nhớ đã từng đọc cuốn sách này, nhưng tất nhiên tôi biết câu chuyện vì đã xem các phiên bản phim/tv với Ustinov, Suchet và Finney đóng vai Poirot, mỗi người với những cách tiếp cận khác nhau trên con tàu và truy tìm các manh mối sai lệch để đi đến kết luận.

Vậy cuốn sách có giống, khác, hay hơn hay tệ hơn so với các phiên bản phim ảnh không? Tôi nghĩ đây là một tiểu thuyết Poirot hay, và theo một số cách còn khác biệt và hay hơn các phiên bản hình ảnh đã có cho đến nay (Kenneth Branagh sẽ có một phiên bản mới vào năm tới, hmm!!).

Câu chuyện, như thường lệ với Christie, rất phức tạp và thông minh. Nếu bạn chưa từng xem hay đọc tiểu thuyết này, tôi sẽ không tiết lộ nội dung, chỉ cần nói rằng tôi thách bạn đoán được kẻ sát nhân trước khi Poirot bắt đầu hé lộ các manh mối rõ ràng.

Vậy tại sao tôi không chấm 5 sao? Có lẽ vì tôi đã biết kết quả từ các bộ phim (đã xem quá nhiều lần), nên nó không còn mới mẻ hay thú vị như tôi mong đợi. Tuy nhiên, có những phần mới mẻ vì tôi chưa bao giờ đọc cuốn sách, vì vậy tôi chấm 4 sao vững chắc.

Đây là một phần của nhóm đọc Detective Group, nơi chúng tôi cùng đọc mỗi tháng một cuốn Poirot, nên chúng tôi còn hơn một năm nữa để đi hết, và tôi rất mong chờ điều đó

Đây chắc chắn là một câu chuyện trinh thám hay với cốt truyện phức tạp. Ở đây, bộ óc phân tích thiên tài của Poirot giải mã được vụ án mà không cần bằng chứng rõ ràng, và bắt được những kẻ tội phạm vốn sẽ dễ dàng thoát khỏi sự trừng phạt. Tuy nhiên, phán quyết của Poirot luôn thể hiện sự cân nhắc đối với cảm xúc con người.

Câu chuyện có chất lượng (mặc dù chủ đề có phần lặp lại), với nhiều khúc ngoặt khiến người đọc không ngừng suy đoán ai là hung thủ và bằng cách nào. Tuy nhiên, dù có nhiều điểm cộng, tôi không thể tận hưởng cuốn sách này như những tác phẩm khác trong loạt truyện Poirot. Có lẽ do cách câu chuyện được triển khai, hoặc có lẽ vì tôi đọc trong lúc đi du lịch, nhưng thành thật mà nói, có những lúc tôi thấy nhàm chán. Đây là một trải nghiệm rất bất ngờ. Tôi cho rằng điều này đến từ sự thiếu hụt yếu tố hồi hộp, thứ mà Christie thường sử dụng rất nhiều trong các tiểu thuyết khác của bà. Mở đầu rất hứa hẹn, nhưng càng về sau tôi càng không giữ được sự hào hứng. Cái kết diễn ra khá tốt và thậm chí khiến tôi bất ngờ, nhưng một số chương ở giữa thật sự là một thử thách để vượt qua.

Nhìn chung, đây vẫn là một nỗ lực tốt của Nữ hoàng trinh thám. Nhưng đối với tôi, đây không phải là tác phẩm xuất sắc nhất của bà.

Năm 2021, tôi đã trải qua một thời gian đọc sách khá uể oải. Công việc, căng thẳng, theo dõi các bộ phim đoạt giải Oscar, và cả một đại dịch chết người... bạn biết đấy, những điều gây sao lãng thường ngày.

Nhưng vài tuần trước, khi tôi xem bộ phim tài liệu đáng sợ (và tuyệt vời) Allen V. Farrow, Mia Farrow tình cờ nhắc đến việc làm bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christie vào cuối những năm 70. Tôi đã nghe nói về nó, dĩ nhiên, nhưng chưa bao giờ xem qua. Rồi tôi thấy cuốn sách điện tử xuất hiện trong ứng dụng thư viện của mình.

Và bạn có biết không? Một cuốn tiểu thuyết trinh thám chính là thứ tôi cần đọc lúc này.

Tôi không phải là người hâm mộ lớn của thể loại trinh thám. Tôi thích tiểu thuyết tội phạm đen tối, hồi hộp, kinh dị và căng thẳng hơn. Nhưng có điều gì đó rất thỏa mãn khi đọc một cuốn sách mà bạn được trao cho một xác chết, các manh mối và nhiều nghi phạm, và nhiệm vụ của bạn là PHẢI TÌM RA AI LÀ KẺ THỦ ÁC.

Vâng, trong thời kỳ đầy bất định, thật tuyệt vời khi mọi thứ được giải quyết gọn gàng ở các chương cuối.

Lúc đầu, tôi cảm thấy rối bởi các nhân vật trong câu chuyện về một nữ thừa kế trẻ đẹp và giàu có người Anh bị giết khi đang hưởng tuần trăng mật trên một con tàu sang trọng trên sông Nile. Có lúc tôi còn nghĩ đến việc lập bảng với tên và động cơ của từng nhân vật. Sau đó, tôi cho rằng điều đó thật ngớ ngẩn và giống như công việc, nên tôi quyết định chỉ đơn giản là tận hưởng cuốn sách. Nếu Christie thật sự giỏi như mọi người vẫn nói (đây chỉ là cuốn thứ hai hoặc thứ ba tôi đọc của bà), bà sẽ dẫn dắt tôi một cách tài tình."

“Tình yêu vĩ đại nhất thường là những bi kịch.” ― Agatha Christie, Death on the Nile

Tôi đã đọc một vài chương mỗi đêm, thường là khi nằm trên giường. Tôi rất thích bối cảnh kỳ lạ (với tôi, ít nhất là vậy) và cơ hội để du hành và khám phá khi phần lớn thế giới không thể. Một số nhân vật của Christie rất thú vị, đặc biệt là một bà lão quý tộc đầy kêu ngạo. Và tôi thích thời gian ở bên vị thám tử nhỏ bé người Bỉ, Hercule Poirot, với sự tự mãn, sắc sảo và những biểu cảm tiếng Pháp của ông.

Tôi đã đánh dấu một vài đoạn có THỂ QUAN TRỌNG. Tôi đã có những nghi phạm chính trong đầu mình. Và Dame Agatha đã cài đặt một số manh mối đánh lạc hướng rất thú vị trên đường đi. Phần cuối của cuốn sách thực sự rất cuốn hút, nơi mà các nhân vật thường nói, "Vậy X không làm điều đó, nhưng vậy thì ai?" sau mỗi chương.

Cuốn sách này thật sự là một trải nghiệm đầy thú vị. Tôi rất háo hức xem cả phiên bản chuyển thể từ thập niên 70 và bản mới, dự kiến sẽ ra mắt vào tháng 2 năm 2022. Và tôi cũng háo hức đọc thêm một vụ án khác của Poirot trong tương lai gần. Tôi biết có rất nhiều cuốn sách về Poirot ngoài kia.

“Fey... một từ tiếng Scotland... Nó có nghĩa là sự hạnh phúc tột độ trước thảm họa. Bạn biết đấy—quá tốt để là sự thật.” -- Christie