REVIEW MỚI NHẤT
Rất Hay và Cảm Động
Đối với bản thân tôi, cuốn sách giống như một cánh cửa mở ra quãng thời gian học trò vô tư và trong trẻo. Đọc từng dòng, tôi như được quay về những ngày còn là học sinh cấp hai – những buổi tan trường cùng bạn bè, đôi lần cãi vã vô lí, những lần chia sẻ thầm kín, hay những rung động đầu đời cò... Xem thêm
Sách Trắng Tình Yêu
“Sách trắng tình yêu – 7 bước để có một tình yêu đẹp” của tác giả trẻ Dương Trương Quyền là một tác phẩm mang đậm tính chiêm nghiệm và định hướng, đặc biệt dành cho những bạn trẻ đang loay hoay trên hành trình đi tìm tình yêu đích thực. Không chỉ đơn thuần là một quyển sách nói về tình yêu đôi ... Xem thêm
Thị Trưởng Trấn Cầu Đá
Gấp lại Thị trưởng Trấn Cầu Đá, tôi không thể không lặng người trước bức tranh đời mà Thomas Hardy đã vẽ nên bằng một bảng màu đượm buồn, nơi từng mảng màu dường như được pha bằng nước mắt, hồi tưởng và cả tro tàn của những điều không thể vãn hồi. Trên gần 400 trang sách, nhà văn người Anh khô... Xem thêm
Mẹ tôi đọc cuốn sách này từ lâu và nhất quyết tặng tôi, bắt tôi phải đọc bằng được.
Nhìn chung, đây là một cuốn sách dễ đọc, chứa đầy những lời khuyên và triết lý sống mang tính khích lệ. Nhưng xét cho cùng thì nó giống như một phiên bản “đóng gói lại” của triết ... Xem thêm
Mẹ tôi đọc cuốn sách này từ lâu và nhất quyết tặng tôi, bắt tôi phải đọc bằng được.
Nhìn chung, đây là một cuốn sách dễ đọc, chứa đầy những lời khuyên và triết lý sống mang tính khích lệ. Nhưng xét cho cùng thì nó giống như một phiên bản “đóng gói lại” của triết lý Phật giáo, được áp dụng trong bối cảnh giới trung lưu/thượng lưu da trắng ở vùng ngoại ô nước Mỹ những năm 1990 – thật sự là như vậy đấy, lol.
Tác giả đôi khi có những nhận định nghe khá kiêu căng hoặc kỳ quặc. Ví dụ: ông đổ lỗi cho “văn hóa đổ lỗi” (mà chính điều này lại là... đang đổ lỗi, khá là mỉa mai lol) đã tạo ra những “lý do ngớ ngẩn để tội phạm thoát tội” (sư tử, gấu, tỷ lệ tội phạm tăng – trời ơi!). Ông còn dành hẳn một chương có tiêu đề là “Nhận nuôi một đứa trẻ qua thư”, nội dung kiểu như: “Bạn cũng có thể cảm thấy hạnh phúc, được chữa lành và nhận ra đặc ân của mình bằng cách ‘nhận nuôi’ một đứa trẻ ở một quốc gia ‘thuộc thế giới thứ ba’. WOW!”
Thậm chí có đoạn trích y nguyên thế này: “Con tôi mới sáu tuổi đã có một đứa trẻ được nhận nuôi, và con rất thích thú cũng như học hỏi được rất nhiều từ trải nghiệm đó… Tôi nghĩ lý do chúng tôi thích kiểu cho đi này là vì nó mang tính tương tác.” (Tôi nhấn mạnh chỗ này). LMAO. Bạn đang đóng vai “cứu tinh da trắng” mà không cần phải nói thẳng luôn đấy.
Chưa hết, ông còn liên tục nhấn mạnh việc đừng phán xét người khác, trong khi chính ông lại bị ám ảnh với mấy ví dụ như “mấy tay punk nhuộm tóc” – trời ơi, bình tĩnh nào ông bạn, đấy chính là “lo chuyện nhỏ nhặt” đó
Chưa kể, ông nhiều lần khuyên mọi người nên dậy lúc 3–4 giờ sáng để có “thời gian cá nhân”, dù điều đó đồng nghĩa với việc phải hy sinh giấc ngủ. Lạ thật, một cuốn sách nói về chánh niệm và lắng nghe cơ thể lại khuyên điều hoàn toàn ngược lại. Vậy ông ngủ từ 7 giờ tối à? Hay lúc nào cũng thiếu ngủ vậy?