Một trong những điều khiến mình ấn tượng khi đọc “Kép Tư Bền” là cách Nguyễn Công Hoan đặt câu hỏi sâu sắc về vai trò của nghệ thuật và đạo đức trong một xã hội bó buộc bởi nghèo đói và lợi nhuận.
Tư Bền là nghệ sĩ: anh yêu nghề, anh có tài, anh được khán giả yêu mến, được cườ... Xem thêm
“Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng là một trong những tác phẩm đặc
biệt nhất của văn học Việt Nam, nổi bật giữa số lượng lớn tác phẩm viết về tình
nghĩa, vẻ đẹp con người hay phê phán xã hội phong kiến. Tác phẩm lạ lùng này tập
trung phê phán thói “trưởng giả học làm sang”, sự lố lă... Xem thêm
Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki là một quyển sách có cốt truyện đơn giản, khá nhẹ nhàng gói gọn trong 177 trang sách. Vì tôi muốn ‘đổi gió’ nên đã chọn quyể... Xem thêm
Mắt Biếc kể về
câu chuyện tình yêu đơn phương của Ngạn – một chàng trai giàu tình cảm, lãng mạn
và chân thành, dành cho Hà Lan – cô gái sở hữu đôi mắt đẹp đến nao lòng, nhưng
lại mang trong mình khát vọng vượt khỏi cuộ... Xem thêm
Công
chúa nhỏ của Frances Hodgson Burnett là một tác phẩm ca ngợi trí tưởng
tượng của cô bé Sara Crewe. Burnett cuốn hút người đọc xuyên suốt cuốn sách
bằng lối viết sống động, thổi hồn vào các nhân vật. Tương tự như
những tác phẩm khác của bà, Khu vườn bí mật&... Xem thêm
"Một ý niệm về nỗi buồn" của Ron Marasco và Brian Shuff là một cuốn sách khai sáng, đóng vai trò là tiếng nói phản biện mạnh mẽ đối với nền văn hóa ám ảnh bởi "tích cực độc hại" (toxic positivity), nơi mà áp lực "phải hạnh phúc" làm lu mờ giá trị thực sự của những cảm xúc tiêu cự... Xem thêm
Stefan Zweig luôn có một cách rất riêng để kéo người đọc vào thế giới nội tâm của nhân vật – nhẹ nhàng, tinh tế nhưng đầy sức nặng. Bức thư gửi cho người đàn bà không quen là minh chứng hoàn hảo cho điều đó: một truyện ngắn tưởng chừng giản dị nhưng lại mang theo một dư chấn tình cảm ... Xem thêm
Nhà Giả Kim là cuốn sách giống như một lời thì thầm: ước mơ sẽ không bao giờ tự biến mất, chỉ là ta có đủ can đảm bước đến hay không. Hành trình của Santiago bắt đầu từ một giấc mơ nhỏ nhoi, nhưng lại mở ra cả một thế giới nơi mỗi dấu hiệu đều là lời nhắc của Vũ trụ: hãy tin vào điều ... Xem thêm
Tác phẩm kết thúc bằng cảnh tượng Elio đứng trước lò sưởi, nhìn ngọn lửa và nhớ lại mùa hè cùng Oliver. Không có kịch tính, không có nước mắt, chỉ có sự lặng yên đến nghẹn lại. Đây là đoạn kết khiến nhiều người đọc phải nín thở, bởi nó chân thật đến đau lòng.
Một trong những điều khiến mình ấn tượng khi đọc “Kép Tư Bền” là cách Nguyễn Công Hoan đặt câu hỏi sâu sắc về vai trò của nghệ thuật và đạo đức trong một xã hội bó buộc bởi nghèo đói và lợi nhuận.
Tư Bền là nghệ sĩ: anh yêu nghề, anh có tài, anh được khán giả yêu mến, được cườ... Xem thêm
Một trong những điều khiến mình ấn tượng khi đọc “Kép Tư Bền” là cách Nguyễn Công Hoan đặt câu hỏi sâu sắc về vai trò của nghệ thuật và đạo đức trong một xã hội bó buộc bởi nghèo đói và lợi nhuận.
Tư Bền là nghệ sĩ: anh yêu nghề, anh có tài, anh được khán giả yêu mến, được cười vang bởi những tiếng hò reo, vỗ tay. Nhưng khi cuộc sống thực đè nặng: cha bệnh nặng, túng thiếu, nợ nần — anh lại không có quyền từ chối. Anh bị chủ rạp “ép”, bị ràng buộc bằng giấy giao kèo, bị đẩy lên sân khấu để diễn tiếp — dù trong lòng đang đau khổ, bất lực.
Đằng sau ánh đèn sân khấu, hậu trường là tận cùng của nghèo đói, của áp bức và của cái “giá của tiếng cười” — chính là sự bán rẻ nhân phẩm, cảm xúc, tình cảm. Nhà văn phơi bày sự tha hóa, suy đồi đạo đức của tầng lớp chủ rạp — những người biến nghệ thuật thành món hàng, biến người nghệ sĩ thành công cụ lợi nhuận.
Mình cho rằng “Kép Tư Bền” là một lời phản đề đối với quan niệm “nghệ thuật vị nghệ thuật”. Nghệ thuật không nên là nơi để bóc lột — mà phải là nơi để con người được tôn vinh, để tiếng nói của nhân đạo vang lên. Khi nghệ thuật bị thương mại hoá triệt để, khi nghệ sĩ bị cưỡng bức bằng cơm áo, khi khán giả chỉ muốn cười để quên đời — thì nghệ thuật mất đi nhân tính, chỉ còn lại vỏ rỗng.
Ở đó, tiếng cười không cứu rỗi ai, mà chỉ thêm chua chát. Và số phận Tư Bền là lời cảnh tỉnh: xã hội cần nhìn lại — đừng biến người nghệ sĩ thành món hàng, đừng biến cái đẹp thành trò mua bán.
“Kép Tư Bền” với mình không chỉ là một câu chuyện buồn — mà là một tiếng nói phê phán, một lời kêu gọi lương tri.