REVIEW MỚI NHẤT
Sức trẻ
Cornell Woolrich là một tác giả được các nhà làm phim đặc biệt ưa chuộng: tiểu thuyết và truyện ngắn của ông đã được chuyển thể thành hơn 25 bộ phim điện ảnh, trong đó Rear Window có lẽ là tác phẩm nổi tiếng nhất. Hai bộ phim—Mississippi Mermaid (1969) của François Truffaut và Original Sin (2001) (dù ngày nay gần như đã bị lãng quên như một tổng thể, nhưng lại “... Xem thêm
Nguyễn Nhật Ánh - Còn chút gì để nhớ trong tôi?
Có rất nhiều tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã trở thành ký ức, kỷ niệm không thể nào phai trong tôi, bởi lẽ chúng đều quá đẹp và rung động. Song có lẽ tôi vẫn rung cảm với Còn chút gì để nhớ nhất. Hôm nay mở ra cuốn sách bản in màu này, nhìn từng trang văn, ngắm từng nét minh họa ... Xem thêm
Cuốn sách này bàn về sang chấn tâm lý và 30 năm nỗ lực tìm hiểu cách con người đối diện, sống sót và chữa lành sau những trải nghiệm chấn thương.
Tác giả, bác sĩ Bessel van der Kolk, là người sáng lập và giám đốc y khoa của Trauma Center tại Brookline, bang Massachusetts. Ông cũng là giáo sư tâm thần họ... Xem thêm
Cuốn sách này bàn về sang chấn tâm lý và 30 năm nỗ lực tìm hiểu cách con người đối diện, sống sót và chữa lành sau những trải nghiệm chấn thương.
Tác giả, bác sĩ Bessel van der Kolk, là người sáng lập và giám đốc y khoa của Trauma Center tại Brookline, bang Massachusetts. Ông cũng là giáo sư tâm thần học tại Trường Y Đại học Boston và là Giám đốc Mạng lưới Điều trị Sang chấn Phức hợp Quốc gia Hoa Kỳ.
Cuốn sách đi sâu một cách chi tiết vào mối liên hệ giữa não bộ, tâm trí và cơ thể trong quá trình chữa lành sang chấn. Những bài học rút ra từ các cựu binh chiến tranh Việt Nam. Trí óc của trẻ em và “dấu ấn” mà sang chấn để lại. Sự thật đau lòng rằng cứ năm người Mỹ thì có một người từng bị xâm hại tình dục khi còn là trẻ em. Và phải đến năm 1980 mới có bước ngoặt, khi Hiệp hội Tâm thần Hoa Kỳ chính thức đưa ra chẩn đoán Rối loạn Căng thẳng Sau Sang chấn (PTSD).
Cuốn sách giải thích những yếu tố dẫn đến PTSD, chẳng hạn như khi phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy không thể giải quyết được mối đe dọa, hệ thống của chúng ta sẽ kích hoạt biện pháp cuối cùng—não bò sát, tức hệ thống cấp cứu tối thượng. Hệ thống này thường được kích hoạt khi chúng ta bị bất động về mặt thể chất, ví dụ như khi bị kẻ tấn công ghì chặt, hoặc khi một đứa trẻ không có lối thoát khỏi người chăm sóc đáng sợ.
Sau đó, khi có điều gì đó gợi lại ký ức quá khứ, bán cầu não phải của người từng chịu sang chấn sẽ phản ứng như thể biến cố đang xảy ra ngay lúc này, bất chấp họ có bao nhiêu hiểu biết hay nhận thức đi nữa. Não lý trí gần như bất lực trong việc “thuyết phục” não cảm xúc thoát ra khỏi thực tại của chính nó.
Nghiên cứu cho thấy sang chấn tạo ra những thay đổi thực sự trong não bộ. Những người từng chịu sang chấn có thể cảm thấy xa cách về mặt cảm xúc với tất cả mọi người, như thể trái tim họ bị đóng băng và họ sống phía sau một bức tường kính.
Trong các bài trắc nghiệm Rorschach, họ thường nhìn thấy những hình ảnh mang tính bạo lực.
Khi Prozac lần đầu tiên được đưa ra thị trường, đó là một trong những loại thuốc đầu tiên giúp con người sống trong hiện tại thay vì bị mắc kẹt trong quá khứ. Các loại thuốc như Prozac và những thuốc tương tự như Zoloft, Celexa, Cymbalta và Paxil đã đóng góp đáng kể vào việc điều trị các rối loạn liên quan đến sang chấn. Hiện nay, cứ mười người Mỹ thì có một người đang dùng thuốc chống trầm cảm.
Não phải là phần phát triển đầu tiên trong bụng mẹ và đảm nhiệm giao tiếp phi ngôn ngữ giữa mẹ và trẻ sơ sinh. Những trải nghiệm trong cuộc sống có ý nghĩa vô cùng lớn: các nơ-ron cùng kích hoạt sẽ liên kết với nhau.
Nếu bạn cảm thấy an toàn và được yêu thương, não bộ sẽ phát triển theo hướng khám phá, vui chơi và hợp tác. Nếu bạn là một đứa trẻ luôn sợ hãi và cảm thấy mình không được mong đợi, não bộ sẽ “chuyên môn hóa” cho cảm giác sợ hãi và bị bỏ rơi. Nếu chưa từng có ai nhìn bạn bằng ánh mắt yêu thương và mỉm cười khi thấy bạn, nếu chưa từng có ai vội vàng đến giúp mà thay vào đó chỉ nói “nín đi, khóc nữa là cho khóc thật”, thì bạn sẽ phải tự tìm những cách khác để chăm sóc bản thân. Bạn rất có thể sẽ thử bất cứ thứ gì—ma túy, rượu, ăn uống vô độ, hay tự làm đau—bất cứ điều gì mang lại một chút nhẹ nhõm.
Để sinh lý của chúng ta có thể lắng dịu nhằm chữa lành và phát triển, chúng ta cần một cảm giác an toàn mang tính bản năng. Biết mình đang cảm thấy gì là bước đầu tiên để hiểu vì sao mình cảm thấy như vậy.
Nhiều người phản ứng với căng thẳng không phải bằng cách nhận diện và gọi tên nó, mà bằng việc phát triển các chứng đau nửa đầu hoặc lên cơn hen suyễn.
Việc xác định mối liên hệ giữa cảm giác cơ thể và cảm xúc là rất quan trọng. Thay vì chỉ nói rằng bạn đang tức giận hay buồn bã, hãy để ý xem cảm xúc đó được cảm nhận ở đâu trong cơ thể—có thể là đau cơ, rối loạn tiêu hóa, hay những triệu chứng khác.
Tôi đặc biệt thích chương nói về Liệu pháp Hệ thống Gia đình Nội tại (Internal Family Systems – IFS), với khái niệm các “nhân cách phụ”, tức những phần khác nhau bên trong con người. Cá nhân tôi từng được trị liệu theo hướng này, và đó là phương pháp tốt nhất tôi từng trải qua. Nó đã thay đổi cuộc đời tôi theo hướng tích cực. Tất cả những liệu pháp trò chuyện trước đó chưa bao giờ cho phép tôi tiếp cận những mảnh vỡ nội tâm ấy—đứa trẻ bên trong và những phần khác mang theo quá nhiều đau đớn và sang chấn.
Đây hoàn toàn không phải là một cuốn sách nhẹ nhàng, dễ đọc. Nó đi rất sâu vào chủ đề này, và có những phần tôi không thực sự quan tâm nên đã lướt qua. Tuy nhiên, nếu bạn muốn có một sự hiểu biết tốt hơn và chi tiết hơn về điều mà chúng ta nghe nhắc đến rất nhiều hiện nay—PTSD—thì đây là một cách rất tốt để học và hiểu về nó. Bởi vì bất kỳ ai trong chúng ta, ở bất kỳ giai đoạn nào của cuộc đời, cũng có thể trải qua một sang chấn đủ lớn để dẫn đến PTSD. Việc hiểu rõ điều này giúp chúng ta tìm được nhà trị liệu và phương pháp điều trị phù hợp hơn.