REVIEW MỚI NHẤT
“Bắc- Trung-Nam, cả nước cùng ra trận”
Giữa mưa bom bão đạn, con người ta cố gắng giành lại từng tấc đất quê hương dù có phải hy sinh bằng máu xương của mình. Vì thế, có biết bao thanh niên xung phong sẵn sàng lên đường, đánh đổi cả thanh xuân để đem lại tự do cho đất nước, và bảy chàng trai Tạ-Sen-Bình-Hải- Cường-Tú-Tấn chính là đại diện cho ... Xem thêm
đáng đọc
Mình đọc cuốn "Tâm hồn cao thượng " vào đợt hè năm lớp 9 , thật sự yêu thích cuốn sách này . Viết về những mẩu chuyện xung quanh Enrinco-cậu bé nv9 học lớp 3 thuộc tầng lớp trung lưu nhưng các bạn cùng lớp lại là con em của tầng lớp lao động . Qua những mẩu chuyện về gia đình và những ngườ... Xem thêm
“Cánh đồng bất tận” là một thiên truyện vừa, tái hiện một cách đậm nét và dứt khoát nỗi cám cảnh của nhà văn về kiếp người long đong, với những mảnh đời nghèo khổ, dặt dẹo nhưng họ vẫn bám đất, bám lấy cánh đồng nơi quê cha đất tổ, để rồi lang bạt cùng với nó đến cù... Xem thêm
“Cánh đồng bất tận” là một thiên truyện vừa, tái hiện một cách đậm nét và dứt khoát nỗi cám cảnh của nhà văn về kiếp người long đong, với những mảnh đời nghèo khổ, dặt dẹo nhưng họ vẫn bám đất, bám lấy cánh đồng nơi quê cha đất tổ, để rồi lang bạt cùng với nó đến cùng những BẤT TẬN. Ngoài ra, Nguyễn Ngọc Tư còn làm toát lên cái hiện thực cay đắng, phũ phàng của những người phụ nữ tội nghiệp, họ bị lấy ra làm trò tiêu khiển, để thỏa mãn dục vọng của đàn ông mà không hề nhận lại được sự thương cảm từ người đàn ông ấy. Hay có một cuộc đời thê thảm như Nương khi đến cuối truyện cô phải trả giá bằng trinh tiết của mình cho những gì mà cha cô đã đối xử với những người phụ nữ mà ông từng “lường gạt” họ để trả thù đời, trả thù phụ nữ, bỡn cợt với tình yêu của những nhân tình thoáng qua đời mình.
Điển hình như cô bé Nương có thai, cái thai của ai, chúng ta đều không biết nhưng biết chắc rằng nàng sẽ sinh nó, sẽ dạy dỗ nó nên người. Nương buông bỏ, không đặt cho nó những cái tên như Hận, tên Thù mà là Thương, là Nhớ, là Xuyến với mong ước con mình sẽ có một cuộc đời bình lặng, không khắc khoải, không u uất như mẹ của chúng và đặc biệt là không phải mang vào mình chiếc gông mang chữ HẬN. Và chất nhận văn được đẩy lên khi cuối truyện, Nguyễn Ngọc Tư không quên gửi gắm: “Là trẻ con, đôi khi nên tha thứ lỗi lầm của người lớn”, bởi người lớn nào cũng từng là trẻ con một thời!
Chất nhân văn của Nguyễn Ngọc Tư trong truyện có mặt ở khắp câu chữ, nhà văn đẩy nó đi liên tục, không lúc nào ta không thấy nó hiện hữu.
Cánh đồng bất tận vẫn còn đó, rọi soi và đâu đó vẫn còn có những kiếp người như Nương, như Điền phải lang thang trong cái quạnh quẽ của đời mình.