Yêu Người Ngóng Núi
Xem thêm

32 bài tản văn trong "Yêu người ngóng núi" là những trang viết thấm đẫm tình đất, tình đời, tình người Nam bộ, với những gương mặt thân quen quanh xóm, những nóc nhà, những người nông dân hòa lẫn trong cơn lốc đô thị hóa, về những hụt hẫng trong đời sống tinh thần con người thành thị. Chuyện diễn ra ở đó rất đỗi bình thường, là chuyện hằng ngày như buổi tiễn đưa ông già hàng xóm về với đất. Nhiều lúc là những khoảnh khắc tần ngần, chơi vơi đầy tâm trạng của những người nhận ra "ta đã bỏ quên má, ta chẳng có một tâm giao, tri kỷ chỉ biết tự gửi email cho mình" ("Một thế giới thênh thang"), chuyện "ta yêu núi hơn thành phố mặc dù ta đang sống giữa thị thành" ("Yêu người ngóng núi"). Thậm chí đơn giản chỉ là chuyện về một đồng sậy chập chờn, về một mùa nhớ quay quắt, một chiều công viên cô đơn.

Tập tản văn là cơ hội để người đọc nhìn lại những điều lâu nay quên bẵng và sách được đọc đi đọc lại nhiều lần, mỗi lần có thêm cảm nghiệm mới, liên tưởng mới đến sự kiện vừa xảy đến với mình, để sống chậm hơn, tìm về những giá trị sống mà bản thân đã quên hay chỉ đánh rơi đâu đó.

Bằng lối viết "tản mạn", giọng văn tâm sự đời thường và cách chọn lựa những vấn đề đơn giản mà sâu sắc, Nguyễn Ngọc Tư nói hộ những thân phận người, nói hộ những cảm xúc, nhắc nhớ ta về những miền ký ức từ lâu đã bị bỏ quên, nhắc ta biết "lẳng lặng vá lại lòng mình đang có chỗ vừa nát" ("Công viên chiều nghi ngại"). Những câu chuyện trong sách dường như đang bắt đầu, đang diễn ra đâu đó quanh ta. Những nhân vật vì thế cũng không có tên. Nguyễn Ngọc Tư gọi họ bằng chị, bằng em, bằng ông Sáu, ông già, bằng anh, bằng bé… thân thiết như những người bạn cùng nhà văn trải qua hành trình tìm về những gì thuần phác, mộc mạc, chân chất nhất.

"Yêu người ngóng núi" thực sự là một dòng nước phù sa mát lạnh có khả năng len lỏi vào mọi ngóc ngách tâm hồn, nhắc ta biết lắng nghe không chỉ bằng tai để biết nhìn cuộc đời.

Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư sinh năm 1951 tại Hà Nội, là một trong những cây bút nữ tài năng và nổi tiếng nhất của Việt Nam hiện nay. Bà được biết đến với những sáng tác truyện ngắn, tiểu thuyết giàu chất trữ tình, đậm chất Nam Bộ, mang đến cho người đọc những cảm nhận sâu sắc về cuộc sống và tâm hồn con người. Từ những năm 1970, Nguyễn Ngọc Tư đã bắt đầu bước chân vào con đường văn chương. Tác phẩm đầu tay của bà là "Ngọn đèn không tắt" đã giành được giải thưởng Văn học thiếu nhi Thành phố Hồ Chí Minh. Trong tác phẩm này, bà đã thể hiện cái nhìn sâu sắc về cuộc sống và tình cảm của con người trong hoàn cảnh khó khăn. Tiếp đó, Nguyễn Ngọc Tư đã cho ra mắt nhiều tác phẩm truyện ngắn khác, trong đó có những tập truyện nổi tiếng như "Bóng tối và ánh sáng", "Cánh đồng bất tận", "Khói trời lộng lẫy", "Gáy người thì lạnh". Những câu chuyện của bà luôn chân thực, gần gũi với cuộc sống đời thường, phản ánh những góc khuất của xã hội và tâm hồn con người. Không chỉ dừng lại ở việc miêu tả cuộc sống hiện thực, Nguyễn Ngọc Tư còn có khả năng khai thác tinh tế tâm hồn con người. Trong các tác phẩm của bà, người đọc có thể bắt gặp những suy tư sâu xa về cuộc sống, tình yêu, sự tồn tại và cái vô thường. Những câu chuyện này đánh bại ranh giới giữa thực tế và tưởng tượng, đưa độc giả vào một thế giới đa chiều, đầy ẩn ý và cảm xúc. Nguyễn Ngọc Tư không chỉ là một nhà văn tài năng mà còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, đầy tình yêu thương và nhân ái. Bà luôn dành nhiều tâm huyết cho các hoạt động xã hội, đặc biệt là các hoạt động giúp đỡ trẻ em nghèo và phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn.

Nguyễn Ngọc Tư là một nhà văn tài năng với lối viết giản dị, mộc mạc nhưng lại vô cùng sâu sắc và thấm thía. Trong tập tản văn "Yêu Người Ngóng Núi", bà đã mang đến cho người đọc những câu chuyện nhỏ nhưng đầy ý nghĩa về cuộc sống và con người Nam Bộ. Tập truyện gồm 32 câu chuyện, mỗi câu chuyện là một mảnh đời nhỏ, một tâm tư riêng của những người dân Nam Bộ. Từ những câu chuyện giản dị, Nguyễn Ngọc Tư đã chạm đến những cung bậc cảm xúc của người đọc, từ tình yêu, sự hy sinh đến những mâu thuẫn, trăn trở trong cuộc sống. Cách viết của Nguyễn Ngọc Tư trong "Yêu Người Ngóng Núi" không chỉ dừng lại ở việc miêu tả sự việc mà còn sâu xa khai thác tâm hồn nhân vật. Bà đã khéo léo đan xen giữa thực và tưởng tượng, đưa độc giả vào những góc khuất của tâm trí con người, nơi mà những cảm xúc phức tạp và đa chiều tồn tại. Mỗi câu chuyện trong "Yêu Người Ngóng Núi" là một mảnh ghép của cuộc sống hàng ngày, nhưng cũng là một tấm gương phản ánh những khía cạnh tinh tế và tiềm ẩn của cuộc sống. Từ những góc nhìn khác biệt, Nguyễn Ngọc Tư mở ra cửa sổ để độc giả nhìn thấy những khía cạnh mới mẻ của thế giới, từ những điều bình dị đến những điều phức tạp. Một số câu chuyện trong cuốn sách có thể kể đến như Yêu người ngóng núi: Câu chuyện về một người con xa quê, luôn nhớ về quê hương với những ký ức ngọt ngào; Thuộc về má...: Câu chuyện về tình mẫu tử thiêng liêng, vượt qua mọi khoảng cách thời gian và không gian; Mưa nắng phai ai: Câu chuyện về những mối quan hệ tình cảm phức tạp, vừa yêu thương vừa day dứt, vừa tha thứ vừa giận hờn; Sư tử không ăn cỏ: Câu chuyện về những con người lam lũ, nghèo khó nhưng vẫn giữ được bản tính lương thiện, bao dung; Gió thổi suốt đêm: Câu chuyện về những nỗi nhớ, những hoài niệm về những ngày tháng đã qua.

Tình yêu là một thứ tình cảm thiêng liêng, trong sáng, mang đến cho con người những cảm xúc chân thực và sâu sắc. Tình yêu có thể là tình yêu giữa con người với nhau, tình yêu thiên nhiên, tình yêu cuộc sống,... Những thứ tình yêu ấy, dù lớn dù nhỏ, dù vui hay buồn, đều đọng lại trong tâm hồn con người những dấu ấn khó phai. Như một con thuyền trôi xuôi theo dòng sông, những nỗi niềm ấy nhẹ nhàng, êm ả, qua đi trong cuộc sống của mỗi người. Sách cũng là một con thuyền như thế, lưu giữ những hồi ức, suy tư và trải nghiệm của đời người. Câu văn “Quê luôn ngọt như vị đường mía ngày xưa anh hay lén má giở nắp hủ lấy ngón tay chấm mút” trong tản văn “Yêu người ngóng núi” của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư đã thể hiện một cách chân thực và tinh tế tình yêu quê hương của những người con xa xứ. Quê hương trong những người con đi xa là một nơi ngọt ngào, gần gũi, mang đậm những ký ức tuổi thơ. Dù cuộc sống ở nơi xa có hiện đại, phồn hoa đến đâu, thì quê hương vẫn luôn là nơi mà họ nhớ về, mong muốn được trở về. Đối với bản thân tôi, khi đọc câu văn trên, tôi đã cảm nhận được một nỗi nhớ quê hương da diết, bồi hồi. Tôi cũng là một người con xa quê, và những dòng văn ấy đã chạm đến trái tim của tôi, khiến tôi nhớ về những ngày tháng thơ ấu bên gia đình, bên những người thân yêu. Yêu người ngóng núi là một cuốn tản văn nhẹ nhàng, sâu lắng, mang đến cho người đọc những cảm xúc chân thực và sâu sắc. Cuốn sách đã để lại trong tôi những ấn tượng khó phai, và tôi tin rằng nó cũng sẽ mang đến cho những người đọc khác những xúc cảm tương tự. Cách kể chuyện của Nguyễn Ngọc Tư là một sự kết hợp hài hòa giữa sự sâu lắng và nhạy bén. Cô không chỉ kể lại câu chuyện một cách đơn thuần, mà còn mang đến cho độc giả những cảm xúc chân thực và động lòng. Điều này được thể hiện qua việc cô tạo ra những môi trường đa dạng, từ bến xe đông đúc đến những con phố mờ ảo, hay những không gian tĩnh lặng như những bức thư tay. Mỗi từ ngữ, mỗi chi tiết đều được lựa chọn tỉ mỉ để mang đến cho độc giả những trải nghiệm sâu sắc về cuộc sống. "Yêu Người Ngóng Núi" không chỉ là một cuốn sách kể chuyện, mà còn là một cuốn sách mở cửa vào tâm hồn con người. Tác phẩm mang đến cho độc giả những suy ngẫm về bản chất của cuộc sống và tình cảm. Mỗi trang sách đều đem đến những khoảnh khắc thật sự đáng quý và giá trị, giúp độc giả hiểu thêm về chính bản thân mình. Với "Yêu Người Ngóng Núi," Nguyễn Ngọc Tư đã làm nên một tác phẩm vô cùng tinh tế và đáng để đọc. Cuốn sách là một món quà dành cho những ai yêu thích văn chương tinh tế và những cảm xúc chân thật về cuộc sống.

0 điểm

Quyển này là quyển hiếm hoi bạn mua mà không cần đọc review , cũng chả lật qua lật lại săm soi nghiêng ngó. Chỉ là bất chợt nhìn thấy và "bứng" nó đi luôn. NXB Trẻ và Nguyễn Ngọc Tư, hai cái tên đủ để tạo 1 nền tảng an tâm nhất định, với bạn vậy là đủ.
NNT thì buồn rồi, lúc nào cũng vậy, không khác được. Chính chị cũng bảo "cái buồn" là nước lũ quẩn quanh thắt lưng chị, lâu lâu nước dâng lên tới cổ, chị vẫy vùng ngụp lặn mãi thành quen, bây giờ có thể sống với nó, thậm chí nổi trên mình nó mà không phải nỗ lực gì. Đọc mà xót xa... Nhưng cái buồn ấy khiến bạn luôn có niềm tin với Tư, đọc chị chắc chắn không phải bỏ giữa chừng. Chị viết chắc lắm. Hoặc cũng có thể chị quá nặng lòng, quá quẩn quanh, quyển nào cũng vậy. Đọc như soi mình trong đó thôi.
Gần 200 trang, ấn tượng nhất vẫn là 2 mẩu chuyện nhỏ. "Yêu người ngóng núi" thì chọt vào đúng chỗ bạn nhột. Đọc xong thấy thương SG hơn. Thương rồi lại thấy có lỗi, SG ấy mà, để thương để thích thì được, mãi mãi không yêu được. Bởi thứ tình cảm ấy đã đánh rơi ở quê nhà từ lâu. Còn "Mua vài đồng nhớ" thấy lòng như mớ hỗn độn. Giữa ánh chiều héo hon cứ thấy tình người lấp lánh, ấy vậy mà trong cái hạnh phúc giản dị lại thấy đời sao quá éo le.
Ôi... Đọc NNT biết trước là sẽ vậy mà sao vẫn lao vào. Vào rồi thì bị chị kéo đi luôn, không quẫy ra được. Thôi... lần sau Tư mà viết tản văn, nhất định không mua nữa.