"Bước chân của Huyền khởi đầu cho trào lưu mới trong giới trẻ Việt: Khát khao vươn ra thế giới, đi và trải nghiệm" - Tiền Phong "“Ta ba lô” không chỉ để thỏa mãn khát khao khám phá, trưởng thành mà còn đem hình ảnh, văn hóa Việt Nam đến với bạn bè năm châu. Nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh để đi như Huyền" - CAND "Điều thú vị toát ra từ con người Huyền nằm trong sự khác biệt và dám khác biệt." - Yahoo! News "Bạn ấy dường như đứng ngoài khuôn mẫu thông thường của một nhân vật quan trọng." - Thanh Niên "Đã có rất nhiều nhưng cũng sẵn sàng nghĩ rằng mình chưa có gì. Đó dường như là điều đặc biệt nhất ở cô bạn 9x Huyền Chip." - Radio Australia
Xem thêm

Mở mắt dậy, trời sáng rồi, mình nhìn quanh, không hiểu sao, có những ngày lòng nặng đến lạ. Lắng nghe tiếng còi xe, tiếng người xôn xao, tiếng xe chạy trên đường tấp nập, à thì, nhịp sống hối hả vẫn ngoài kia, vẫn đi tiếp, đi tiếp rồi lại đi tiếp. Ấy vậy mà, mình lại chậm lại, nhìn về chính mình và không ít lần tự hỏi “Chỉ thế thôi sao? Cuộc sống chuẩn mực như này, hình như vẫn thấy sai ở đâu…Mọi thứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, thức dậy, công việc, ăn, rồi lại bắt đầu như thế” Câu hỏi đó không ít lần nhảy số lại trong đầu mình, lặp đi lặp lại. Cho đến khi mình biết được về cuốn sách *Xách Ba Lô Lên Và Đi* của chị Huyền Chip. Có thể với nhiều người, sách là cơn mưa hè mát lành gột rửa tâm hồn, mà với mình, sách giống những quả bom kẹo vậy, mình thích việc đọc, bởi những cuốn sách hay, nó nổ tung hoàn toàn gốc rễ cũ của mình với cơn mưa đầy kẹo ngọt. Nhờ vậy mà mình biết, đời mình lại tốt hơn một chút rồi. Nói không ngoa thì cuốn sách *Xách Ba Lô Lên Và Đi* của chị Huyền Chip là cuốn sách tủ của mình, là một trong số ít những cuốn sách mình nhất định phải giữ dù sau một đợt tự càn quét bỏ hoặc cho bớt khi thực hiện lối sống tối giản. Nó thực sự “chạm” vào đúng lúc mình yếu mềm và lạc lối nhất. Với đứa trẻ theo văn hóa truyền thống Á Đông, mình yêu sự quen thuộc vô cùng, mình thấy yên tâm khi ở trong sự lặp lại đó, hơn là những điều còn mới ngoài kia. Mình đã nghĩ thế thật, cho đến khi sự quen thuộc lại trở thành sự kìm chân mình khỏi điều mới, mình sợ thử, sợ việc làm cái này, làm cái kia,…phải đẩy mình ra khỏi chốn quen thuộc. Thế nhưng, chị Huyền Chíp và cuốn sách Xách Ba Lô Lên Và Đi cho mình thấy ngoài kia, có nhiều hơn những nỗi sợ, những thứ mới mẻ, đôi khi lại là những kỉ niệm hạnh phúc bởi trải nghiệm. Rồi để mình ngẩn ra, à. thì ra mình còn những giấc mơ từng bị gấp gọn lại trong ngăn bàn tuổi trẻ, những khát khao tự tay mình vùi đi vì nỗi sợ. *Xách Ba Lô Lên Và Đi* của Huyền Chip là một cuốn sách như thế – hệt một buổi cafe tám chuyện tâm tình giữa hội chị em bạn dì, ấy thế mà, lại thì thầm mạnh mẽ cho một người trẻ dám bước, dám sai, dám sống một đời không theo khuôn. Mở ra cuốn sách bởi một quyết định táo bạo, có thể gọi là nổ não với mình (blown-mind): Chị Huyền Chíp - một cô gái trẻ, rời bỏ khuôn mẫu một cuộc sống đi học - đi làm - lập gia định như nét văn hóa chung, xách ba lô, một mình ngắm nhìn thế giới, đi qua hơn 20 quốc gia với số tiền ít ỏi trong túi. Điên rồ, vâng, mình phải thốt lên như thế, sự sợ hãi trong bản năng cũ của mình không ngừng lắc đầu trước ý tưởng đó, mình nghĩ điều đó không thể. Nhưng hóa ra, chỉ là bao lần hoài nghi chính mình – mới khiến mọi điều không thể. Chị chứng minh cho mình, dưới những dòng văn có phần thô ráp và vụng về của một người trẻ, chị hoàn toàn có thể, thậm chí, hơn cả sự có thể, chị biến nó thành động lực và một làn sóng niềm tin của những giấc mơ du lịch, những điều còn đang bị quên lãng trong con người người trẻ chúng ta, dậy sóng. Huyền Chip không viết như một nhà văn. Có cảm giác mình thực sự sống trong văn phong ấy, chân thực và giản dị. Mỗi trang sách là một chặng đường, nơi chị bước rồi vấp ngã, rồi đứng dậy, rồi lại tiến đến những trải nghiệm mới. Chị không lãng mạn hóa những chuyến đi. Bản thân mình thấy vậy. Ngược lại, có thể nói, có rất nhiều nỗi sợ, lạc lõng, những ngày đói, những đêm nằm dài tủi thân, hỏi chị có những ngày buồn không, có chứ, nhưng nếu chị có muốn đi tiếp không, chắc chắn lại một cái gật đầu. Nhưng tất cả đều thật, và vì thế nó “chạm”. Đọc rồi, bạn sẽ không lạ gì về những lần bị từ chối xin việc, những lần trốn chạy, những lúc bất lực giữa đất lạ. Nhưng mỗi lần như thể cảm xúc vẫn vẹn nguyên, sự tò mò về điều gì sẽ xảy đến tiếp theo vẫn hồi hộp khôn xiết. Xen vào đó là những khoảnh khắc ôm lòng: một cái ôm từ người xa lạ, một bữa cơm ấm bụng sau ngày đói, hay một buổi sáng thức dậy thấy mình vẫn còn niềm tin. Đọc *Xách Ba Lô Lên Và Đi*, mình không thấy mình cần phải bỏ hết mọi thứ để lên đường. Nhưng mình có thể thấy mình cần thành thật hơn với chính mình. Hóa ra, điều mình thiếu bấy lâu không phải là tiền bạc hay thời gian, mà là sự chịu làm, sự không nói thêm lời biện hộ chỉ vì sợ sệt. Cuối cùng, cũng có một ngày, mình dám can đảm để đặt câu hỏi: “Mình thực sự muốn sống thế nào?” hay thay vì nói “Nhỡ thất bại thì sao”, mình có thể suy nghĩ rằng “Nhỡ được thì sao”, và dám hành động từ câu hỏi ấy. Với nhiều bạn, cuốn sách này để sự khơi dậy niềm cảm hứng du lịch khám phá. Nhiều người lại đem nó tìm lại tuổi trẻ đã lỡ. Còn mình, mình đọc để nhớ rằng mình vẫn còn tự do lựa chọn – lựa chọn cách sống, lựa chọn mơ mộng, và cả lựa chọn bước đi khỏi những điều còn mới lạ ngoài kia mình hoàn toàn có thể thử. --- Nếu một ngày bạn thấy lòng mình chật chội, cuộc đời mình như bế tắt bộn bề, hãy thử tìm đọc cuốn sách này. Biết đâu, không cần phải ra khỏi đất nước, không cần phải đi thật xa… bạn vẫn có thể bắt đầu một hành trình mới, bằng những trải nghiệm mới, con người mới, nơi chốn mới ngay tại trên mảnh đất chữ S này– bằng chính trái tim nhiều vết xước nhưng chưa bao giờ ngừng mơ, hệt như cô gái trẻ năm ấy, Huyền Chíp và chặng hành trang *Xách Ba Lô Lên Và Đi của chị ấy.* ---