Tiểu thuyết thanh xuân bí ẩn xoay quanh những suy nghĩ bị giấu kín. Vào mùa hè năm ấy, Keita đã qua đời. Chưa vượt qua khỏi cú sốc đó, Miho, Taiki, Shun, Rino – những người bạn luôn bên cạnh Keita – đã trải qua một mùa hè đầy bất ngờ. Một ngày nọ, Kei – một thiếu niên giống hệt Keita đã mất – xuất hiện trước mặt Miho. “Mình có việc muốn nhờ các cậu. Xin hãy đến nơi mà mình đã chết.” Dù cảm thấy bối rối, nhưng nhóm Miho vẫn bắt đầu cuộc hành trình đi theo dấu chân của Keita. Trong suốt chuyến đi này, những lời nói dối, sự ganh tị, hối hận cùng tình cảm hướng đến Keita dần được hé lộ. Và rồi, kết cục ngoài dự đoán cũng xuất hiện ở phía cuối hành trình. Trích dẫn trong sách: - Gương mặt của Keita đã luôn hiện hữu trong một nửa phần kí ức của hơn mười sáu năm tôi sống trên đời. Kể từ lúc trải qua tuổi dậy thì, khi tôi biết đến thứ gọi là “sự hấp dẫn giới tính” thì một nửa số ngăn trong trái tim bé nhỏ của tôi đã luôn được lấp đầy bằng hình ảnh Keita. Nói cách khác, một nửa của tôi được tạo nên bởi Keita. Và chính vì thế nên khi Keita mất, một nửa trong tôi cũng xem như đã chết. - Người con trai ấy ngẩng đầu lên và khẽ mỉm cười, trên đôi gò má là hai lúm đồng tiền quen thuộc. Nụ cười kia thoảng qua, phù du như một hạt băng tuyết giữa ngày hè nóng nực, tan biến đi chỉ trong khoảnh khắc. - Keita đã chết rồi, vậy mà thế giới này vẫn bình lặng như chẳng có chuyện gì xảy ra, bầu trời mùa hạ hôm nay vẫn trong xanh và cao vời vợi. - "Bọn mình đã tách nhau ra bằng những lời như vậy… Dù muốn nói một câu xin lỗi hay rút lại những lời nói ấy thì hiện giờ tớ cũng đã không thể làm được nữa. Cả cuộc đời này tớ sẽ phải sống với những cảm xúc hối hận."
Xem thêm

Một câu chuyện dựa nhiều vào sự hồi hộp của kết thúc. Cốt truyện cơ bản là một bản sao lại và được lấy cảm hứng từ bộ phim Stand by Me. Các chương được chia thành các góc nhìn của từng nhân vật chính. Một số góc nhìn của họ kéo dài quá nhiều với những nỗi buồn tuổi teen và những cuộc tranh cãi tình cảm giả tạo. Và theo tôi, hầu hết đều không cần thiết. Tiểu thuyết sẽ hoạt động tốt hơn nhiều nếu chỉ có 1/3 độ dài. Ngoài ra, kết thúc sẽ có ảnh hưởng mạnh mẽ hơn nếu Miho đã chết cùng với Keita. Nhưng cô ấy được cho là sống sót sau khi rơi xuống và bị bỏ lại một mình trong khoảng một tuần. Khi cô ấy được tìm thấy, cô ấy được đưa đến bệnh viện, cô ấy tỉnh dậy khỏi hôn mê sau một tháng...Tôi hiểu tác giả đang cố gắng đi theo phong cách tiểu thuyết siêu nhiên kiểu Stephen King với nhân vật song sinh ma quái của người bạn thân nhất dẫn đoàn bạn đến nơi anh ta chết, nhưng cách thực hiện lại thiếu sắc bén và trẻ con. Phần kết thúc cũng gây khó chịu, khi nó cố gắng thúc đẩy câu chuyện ghê tởm về tình yêu của kẻ lạm dụng. Nó cố gắng bỏ qua lạm dụng của họ để nhấn mạnh rằng "tình yêu của cha mẹ dành cho con cái" chỉ bị ngăn cản bởi một tình huống khủng khiếp và căng thẳng của ly hôn /s. Tôi đã thấy loại câu chuyện này trong các phương tiện truyền thông khác, ví dụ: 四月は君の嘘 、小さい人、v.v... và tôi thấy nó hoàn toàn ghê tởm và không thể tha thứ. Lãng mạn hóa lạm dụng? Đó là một phần của vấn đề.