GIẤC MƠ KHÔNG PHẢI NHỮNG GÌ BẠN THẤY KHI SAY NGỦ, ĐÓ LÀ NHỮNG THỨ KHIẾN BẠN KHÔNG THỂ CHỢP MẮT
Những năm đầu tuổi hai mươi, con người thường suy nghĩ rất nhiều về những thứ bản thân chưa có được. Chiếc điện thoại đời mới nhất, shopping không cần nhìn giá, những chuyến du lịch nghỉ dưỡng sang chả tất cả đều là ước mơ, khát khao của đại đa số người trẻ.
Liệu bao người trong số đó nhận ra rằng, chỉ cần tạo dựng nền tảng thật tốt, dù là máy ảnh, quần áo, chuyến du lịch sang chảnh hay hành xử như người trưởng thành chín chắn, tất cả đều có thể sở hữu trong thời gian chưa tới nửa năm?
Thứ một đi không trở lại chính là:
Sự giàu có họ đang sở hữu lúc này.
Ánh mắt tràn đầy ý chí phấn đấu.
Sự cao ngạo, cá tính.
Sự tự tin cao vời vợi khi đối diện với cả thế giới.
Tuổi trẻ như mãi mãi chẳng bao giờ vơi cạn.
Lòng dũng cảm không chịu lùi bước…
Ước mơ cần thực hiện mỗi ngày không đơn thuần chỉ là cuốn sách truyền cảm hứng của một người thành công, nó là cuốn sổ tay ghi chép lại chặng đường vất vả của chính tác giả – về quá trình phá kén hóa bướm, từ cô sinh viên không nổi bật, không tiền bạc, không mối quan hệ trở thành tác giả, diễn giả – một người có địa vị trong xã hội.
Bạn còn trẻ, những thứ bạn có là vô hạn khả năng. Đừng nghĩ mình chẳng có gì trong tay, đừng sợ hãi không dám mơ lớn, cũng đừng nhanh chán chóng nản bởi vài tảng đá ngáng chân. Ước mơ luôn cần được thực hiện mỗi ngày. Chắc chắn một ngày nào đó, bạn sẽ trở thành con người mình từng kỳ vọng.
Xem thêm
Thời gian mỗi năm qua đi đều đã được định sẵn, từng phút từng giây trôi qua cũng chẳng thể nào lấy lại được. Chúng ta từng trẻ nhưng cũng sẽ già đi theo năm tháng. Vì vậy, chúng ta vẫn luôn không ngừng chạy đua, không phài vì thành tích giống họ, không phải vì thành công giống họ, cũng chảng phải vì những thành tựu của họ mà là vì chính chúng ta. Giống như việc khi nhìn thấy những người chăm chỉ tự gánh vác cuộc đời của họ, chúng ta luôn nhìn họ bằng cặp mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ, rồi chúng ta lại thúc giục bản thân mình phải kiên trì nỗ lực như họ, nhưng một lúc nào đó chúng ta nhận ra rằng chúng ta chẳng thể nào sống được cuộc đời mà chúng ta hằng ao ước. Sau cùng hiện thực lại chính là những lời nói của tác giả: “ Tôi không đuổi kịp không phải vì tôi không cố gắng, mà trong cùng một khoảng thời gian tôi bỏ ra để nỗ lực thì họ nỗ lực hơn tôi rất nhiều” . Khoảng cách giữa chúng ta với người chúng ta muốn trở thành trong tương lai thật ra chỉ có hai chữ “ kỷ luật” mà thôi.