1 năm trước Có một niềm thương cảm đối với các nhân vật Mình không thích nữ chính lắm nhưng mình có niềm thương cảm cho nhân vật, nếu là mình thì mình sẽ chẳng làm giống như cô gái ở tuổi hai mươi hai này. Mình từng đọc nhiều truyện thường thì sẽ đau khổ rồi kết thúc hạnh phúc, nhưng đây là lần đầu, mình đọc một cuốn truyện đau khổ từ đầu cho đến cái kết. Cái kết làm mình day dứt và suy nghĩ rất nhiều cho đến khi đọc xong và gấp lại. Anh yêu cô nhưng đến cuối cùng lại đẩy cô ra xa để kết thúc một cuộc đời đầy sóng gió và bão táp của mình, để đến khi cô biết mọi chuyện thì đó chỉ là những hối tiếc những dằn vặt không bao giờ dứt.Mọi người nói nếu anh ích kỉ một chút giữ cô bên cạnh cho đến khi rời xa cuộc đời, thì có lẽ anh sẽ ra đi thanh thản và cô sẽ không đau khổ như bây giờ. Nếu là mình thì mình sẽ không chọn yêu một người như anh, không phải mình không giỏi chịu đựng cũng không phải là sợ đau khổ, mà vì trước kia anh từng iu rất nhiều người, từng đau lòng vì nhiều người, anh là một người lăng nhăng, đào hoa, là xã hội đen,...tất cả những điều đó làm mình không thể tin tưởng. Với cô, cô nghĩ anh từng là người yêu cô như sinh mệnh, nhưng với anh liệu cô có phải là tình yêu duy nhất, là người anh yêu thương nhất. Khép lại tất cả là là nỗi buồn day dứt, là niềm hối tiếc khôn nguôi, là những kỷ niệm ngọt ngào ở cái tuổi hai mươi hai của cô, là vỏn vẹn tình yêu thương trong 10 tháng ngắn ngủi để rồi cuối cùng là tình yêu khắc cốt ghi tâm, suốt đời suốt kiếp… Like Share Trả lời
1 năm trước Người qua đường Là một người từng đọc "Từng Có Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh," tôi không thể quên được nỗi đau mà câu chuyện mang lại. Tình yêu sâu đậm nhưng đầy bi thương của nhân vật chính khiến tôi rơi lệ. Những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi càng làm nổi bật nỗi đau mất mát và sự hy sinh.4o Like Share Trả lời
1 năm trước lala "Từng Có Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh" là một câu chuyện tình yêu đầy cảm xúc, khắc họa sự hy sinh và chân thành. Nhân vật chính sống trong ký ức ngọt ngào nhưng đau đớn, đan xen những khoảnh khắc hạnh phúc và mất mát. Tác phẩm mang đến thông điệp sâu sắc về tình yêu và sự mất mát, khiến người đọc không khỏi xót xa và bi thương trước tình cảm chân thành nhưng đầy bi kịch của các nhân vật Like Share Trả lời
1 năm trước Reviewwwww Từng có người yêu tôi hơn sinh mệnh" là câu chuyện tình yêu đầy bi thương và sâu sắc của Tôn Gia Ngộ và Triệu Mai. Tình yêu của họ vượt qua mọi rào cản, từ những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi đến những đau khổ tột cùng. Tôn Gia Ngộ, người từng lạc lối, đã tìm thấy ánh sáng nơi Triệu Mai – người yêu anh hơn cả sinh mệnh. Mỗi trang sách đều đẫm nước mắt và cảm xúc, khiến người đọc không thể kìm lòng. Đây là tác phẩm tuyệt vời về tình yêu đích thực, tình yêu vĩnh cửu Like Share Trả lời
1 năm trước Bật mí "Từng Có Người Yêu Tôi Hơn Sinh Mệnh" là một tác phẩm đầy cảm xúc và sâu lắng, vẽ nên bức tranh tình yêu với những sắc thái tinh tế nhất. Cuốn sách như một bản tình ca lắng đọng, khắc sâu vào tâm trí người đọc những kỷ niệm và cảm xúc không thể nào quên.Tác giả đã khéo léo xây dựng câu chuyện về một tình yêu vĩ đại, nơi mà tình cảm giữa hai người vượt qua mọi ranh giới của không gian và thời gian. Những trang sách chứa đựng biết bao nhiêu nỗi niềm, từ những khoảnh khắc hạnh phúc tràn đầy cho đến những giây phút đau thương, mất mát. Mỗi chi tiết, mỗi lời thoại đều được chăm chút tỉ mỉ, khiến người đọc như được sống trong câu chuyện, cảm nhận từng cung bậc cảm xúc của nhân vật.Tình yêu trong "Từng Có Người Yêu Tôi Hơn Sinh Mệnh" không chỉ là sự lãng mạn, mà còn là sự hy sinh và sự kiên định. Tác giả đã miêu tả một tình yêu vượt qua mọi khó khăn, thử thách, một tình yêu mà người ta sẵn sàng đánh đổi cả sinh mệnh để bảo vệ người mình yêu. Những trang sách đầy nước mắt và cảm xúc chân thành, khiến người đọc không thể kìm nén được nước mắt.Điểm đặc biệt của cuốn sách chính là sự đồng cảm sâu sắc mà tác giả tạo ra. Mỗi người đọc đều có thể tìm thấy một phần của mình trong câu chuyện, những cảm xúc đã từng trải qua, những tình yêu đã từng mất mát. Tác giả không chỉ kể lại một câu chuyện, mà còn mở ra một thế giới nội tâm phong phú, nơi mà tình yêu là nguồn động lực mạnh mẽ nhất, là niềm tin và hy vọng.Phong cách viết của tác giả đầy mê hoặc và tinh tế, từng câu chữ như thấm đượm tâm hồn, khiến người đọc không thể rời mắt. "Từng Có Người Yêu Tôi Hơn Sinh Mệnh" không chỉ là một cuốn sách, mà còn là một hành trình cảm xúc, dẫn dắt người đọc qua những nỗi đau và hạnh phúc, để cuối cùng tìm thấy sự thanh thản và hy vọng.Cuốn sách này thực sự là một tuyệt tác về tình yêu, đầy cảm xúc và ý nghĩa. Nếu bạn đang tìm kiếm một câu chuyện tình yêu sâu sắc và đầy nước mắt, "Từng Có Người Yêu Tôi Hơn Sinh Mệnh" chắc chắn sẽ chạm đến trái tim bạn, khiến bạn suy ngẫm và cảm nhận sâu sắc hơn về giá trị của tình yêu đích thực. Like Share Trả lời
1 năm trước Cô gái mê đọc và viết sách Tôi một người độc giả, hôm nay muốn đứng ở vị trí Tôn Gia Ngộ review về chính quyển sách nói về cuộc đời mình. Tôi là Tôn Gia Ngộ, và câu chuyện của tôi và Triệu Mai trong "Từng Có Người Yêu Tôi Hơn Sinh Mệnh" là một hành trình đầy nước mắt và tình yêu sâu sắc, vượt qua mọi ranh giới của cuộc sống và cái chết.Triệu Mai, cô gái mà tôi yêu hơn cả sinh mệnh, đã bước vào cuộc đời tôi như một ánh sáng rực rỡ giữa bầu trời u ám. Chúng tôi gặp nhau trong hoàn cảnh không ai ngờ tới, và từ đó, trái tim tôi đã không thể rời xa cô ấy. Tình yêu của chúng tôi không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào, mà còn là những thử thách, đau khổ và mất mát. Nhưng chính những khó khăn đó đã chứng minh tình yêu của tôi dành cho Triệu Mai mạnh mẽ và vĩ đại đến nhường nào.Tôi đã từng là một người sống cuộc đời đầy rẫy những biến động và tội lỗi. Nhưng Triệu Mai, bằng tình yêu chân thành và thuần khiết, đã giúp tôi tìm lại bản thân mình. Cô ấy là người duy nhất nhìn thấy con người thật của tôi, và yêu tôi bất chấp tất cả những sai lầm và tăm tối trong quá khứ. Tình yêu của cô ấy đã trở thành lý do để tôi cố gắng, để tôi chiến đấu với chính mình và với cuộc đời khắc nghiệt.Chúng tôi đã trải qua những giây phút hạnh phúc, những nụ cười và những cái ôm ấm áp. Nhưng cũng có những lúc đau đớn đến tột cùng, khi bệnh tật và cái chết cận kề. Tôi đã phải đứng nhìn người tôi yêu nhất dần xa rời thế giới này, và trái tim tôi như bị xé toạc ra từng mảnh. Nhưng dù trong đau khổ, tình yêu của tôi dành cho Triệu Mai không hề phai nhạt, mà càng trở nên mạnh mẽ và vĩnh cửu."Từng Có Người Yêu Tôi Hơn Sinh Mệnh" không chỉ là câu chuyện của chúng tôi, mà còn là câu chuyện của tình yêu đích thực. Tình yêu mà tôi và Triệu Mai đã dành cho nhau là minh chứng rằng, dù cuộc sống có tàn nhẫn đến đâu, tình yêu thật sự vẫn luôn tồn tại và là nguồn động lực mạnh mẽ nhất.Cuốn sách này không chỉ kể về tình yêu và mất mát, mà còn là hành trình tìm lại chính mình và ý nghĩa của cuộc sống. Tôi hy vọng rằng, khi đọc câu chuyện của chúng tôi, bạn sẽ cảm nhận được sự sâu sắc và ý nghĩa của tình yêu, và rằng tình yêu đích thực luôn tồn tại, vượt qua mọi ranh giới của không gian và thời gian Like Share Trả lời
1 năm trước Cuốn sách có những lời nói và cái kết ám ảnh đối với mình Đã lâu lắm mới mua một quyển tiểu thuyết ngôn tình để đọc. Một phần vì nghĩ đọc nhiều suốt ngày ảo tưởng mơ mộng, một phần có lẽ do hiểu nhiều chuyện hơn nên ngôn tình không còn là loại sách thu hút mình khi đọc như hồi cấp 3. Ngày xưa đọc cũng kha khá cuốn đọc xong thì nằm khóc sướt mướt, cuốn thì chỉ gây mơ mộng về hoàng tử sau này, nên nghĩ đọc xong như vậy không tốt lắm nên mình chuyển sang nhiều thể loại khác.Buổi trước chẳng hiểu tại sao nguyên do gì mà mình mạnh tay ấn đặt một quyển ngôn tình. Chắc do tò mò quá về tên sách với mấy câu thoại trong đó. Yêu đến mức nào thì mới nói những câu như vậy nhỉ? Tự liên hệ bản thân mình, mình nghĩ mình chưa chắc có thể yêu ai khác được như vậy ngoài gia đình. Mở truyện cảm giác hơi có một chút sức hút, cũng không hẳn nhiều, vì kiểu mở này không có nhiều mới mẻ, tình tiết khá phổ thông, đọc được đến 2/3 sách rồi mình vẫn mơ hồ là có mua nhầm không vì thực sự mình quá tuổi tâm hồn để đọc mấy cái như này. Nhiều đoạn tâm lý của nữ chính không thực sự phù hợp với mình nên có cảm giác hơi thất vọng. Nam chính tất nhiên là mẫu lý tưởng trong đó , nhưng thực sự chưa phải mẫu của mình lúc đó. Tuy nhiên phần kết tác giả đã làm một điều mà không ai có thể quên được anh - Tôn Gia Ngộ . Mình đã khóc khi đọc phần cuối, nhưng mình nghĩ khóc vẫn là điều nhẹ nhàng nhất rồi. Bây giờ ngồi nhớ lại từng câu nói, chi tiết mình vẫn còn bị dư âm, bị ám ảnh bởi anh. Liệu phần đời còn lại, còn ai khác có thể yêu cô ấy như anh không? Người còn sống liệu có thắng được người đã khuất? Giả sử mình ở trong vị trí của Triệu Mai, liệu mình sẽ không giống cô ấy không?"Cho em biết tên tôi, em có thể nhớ được bao lâu?""Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an!" Like Share Trả lời
1 năm trước Bài học về tình yêu tôi rút ra được sau khi đọc hết cuốn sách này Sau khi đọc "Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh" tôi rút ra một điều rằng:Tình yêu đau khổ nhất không phải yêu nhau mà không đến được với nhau. Mà là, một người ra đi một người ở lại, yêu nhau sâu đậm là thế, mà chưa một lần hai người nói với nhau một câu "Anh yêu em" "Em yêu anh" hay "Chúng ta yêu nhau" "Chúng ta cần nhau"...Để đến cuối cùng một người ra đi mãi mãi thì người kia mới ân hận mới luyến tiếc, day dứt..."Nếu anh ích kỉ thêm một chút, nghĩ cho mình một chút, thì có lẽ em chỉ nhớ anh hết kiếp này, nhưng anh thế này, Gia Ngộ, anh khiến em phải nhớ anh đến muôn kiếp." - Tôn Gia Ngộ Like Share Trả lời
1 năm trước Cái kết đau thương cho cả hai nhân vật “Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ”Không phải là câu chuyện về một chàng trai phi thường hoàn hảo, cũng không hề có cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đây là câu chuyện tình cảm ngắn ngủi, nhưng đủ để người ta khắc ghi một đời. Tôn Gia Ngộ là chàng trai phong trần, là tên buôn khối sắc quan Trung Quốc ở Ukraina, vốn tưởng mình là người có thể giải quyết tình yêu lẫn sự nghiệp, nhưng anh lại mang số mệnh đau thương, là chàng trai bị ông trời nguyền rủa không có duyên với người mình yêu. Yêu Phạm Miều, tình yêu anh trở nên vô giá trị. Yêu Bành Duy Duy, tình yêu anh lại trở thành quả táo độc. Yêu Triệu Mai, một cô gái bình thường trước khi gặp anh, là cô sinh viên khoa thanh nhạc của học viện Odessa, bình thường trong những cô gái bình thường, nhưng với cô, tình yêu của anh đã hoàn toàn thay đổi. Ở bên cô, một tình yêu tưởng chừng lại dễ đến dễ đi, lại vô tình biến thành cửa ải cuối cùng cho kiếp đào hoa của anh. Ở bên anh, cô từ cô gái thuần khiết suốt 20 năm lại trở nên tàn khốc trong 10 tháng ngắn ngủi. Anh xuất hiện trong đời cô như một tai ương khủng khiếp, để lại cho cô mùi hương chẳng thể nào phai. Anh lướt qua đời cô khiến cô mất đi sự ngây thơ vốn có, mất đi người bạn thân tâm giao của mình. Có điều, thứ anh tặng cô là tình yêu khắc cốt ghi tâm, cái mà cả đời người khó ai có được.Cô xuất hiện bên cạnh anh như một giọt nước mưa mùa hạ, nhẹ nhàng như gió mùa thu, miên man như đợt sóng vỗ. Có điều , giọt nước mưa lại tan nát, gió mùa thu lại bay đi, sóng lại hoá thành bọt biển, tàn nhẫn và vô tình. Khiến cuộc đời anh cũng vì thế mà thay đổi, một cuộc đời vốn bình thường và bất giác trở nên bi ai, khiến lòng người vì thế mà day dứt không yên.Anh yêu cô bằng cả sinh mệnh, đến chết cũng chọn lấy tình yêu, anh yêu cô không quá nhiều hẹn ước, chỉ bằng câu: “Xong việc, anh cùng em đi Áo”“Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ cưới em”“Tiến về phía trước, sẽ có người yêu em hơn tôi”“Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ”. Like Share Trả lời
1 năm trước Tác giả viết truyện này vô cùng hay, bối cảnh được miêu tả chân thật “Cho em biết tên tôi em có thể nhớ trong bao lâu?” Bây giờ có câu trả lời cho anh rồi: cả đời thậm chí muôn kiếp về sau cũng không thể quên. Nếu anh ích kỉ thêm một chút, nghĩ cho mình thêm một chút thì có lẽ em chỉ nhớ anh đến hết kiếp này nhưng anh thế này khiến em phải nhớ anh đến muôn kiếp. “Phải chăng đây chính là trò đùa của ông trời, trò đùa của định mệnh. Hóa ra “yêu một người có thể thuận theo ý trời, thuận theo số phận nhưng không thể thuận theo chính mình.” Và đúng vậy Triệu Mai sẽ mãi mãi không bao giờ quên Tôn Gia Ngộ, anh cứ tưởng làm vậy chị sẽ quên anh và bước về phía trước nhưng anh không ngờ chị sẽ vì chuyện đó mà day dứt hết cuộc đời.Đặc biệt tuy cả hai từng sống chung, thân mật rất nhiều lần nhưng cả Gia Ngộ và Triệu Mai chưa ai nói câu "anh yêu em" hay "em yêu anh" lần nào. Có lẽ do bản thân họ nghĩ còn rất nhiều thời gian để nói nhưng họ đâu biết những lần gặp mặt là con số hữu hạn, gặp nhau một lần là ít đi một lần. "Tôi chỉ hận bản thân, tại sao từ đầu đến cuối tôi không nói cho anh hay, tôi yêu anh biết nhường nào. Số mệnh đã cho tôi vô số cơ hội, nhưng lần nào tôi cũng buông tay để nó trôi đi, bởi vì tôi nghĩ sau này vẫn còn nhiều thời gian. Nhưng tôi không ngờ sẽ có một ngày tôi tình nguyện bỏ ra bất cứ giá nào, chỉ một mục đích muốn quay về thời khắc chia ly này. Có điều, thời gian trôi qua sẽ không bao giờ trở lại không bao giờ có thể quay đầu.", khóc hết cả nước mắt thật mà.Truyện này Thư Nghi viết hay vô cùng luôn ấy, từ ngữ sao mà như dao đâm, đặc biệt miêu tả Odessa đầy những màu sắc, chân thật.10 tháng bên nhau để lại một mối tình khắc cốt ghi tâm, tìm đâu ra người con trai như Tôn Gia Ngộ, cảm ơn tác giả đã viết một câu chuyện chân thật như vậy, cảm ơn hai nhân vật đã mang đến những xúc cảm về tình yêu mãnh liệt cho độc giả. Hay nhưng ám ảnh, càng đọc càng đau, hai nhân vật bình thường nhưng tình yêu họ không hề tầm thường, chỉ mong hai người có kiếp sau, cả hai sẽ lại là của nhau, sống một cuộc sống bình thường. Tạm biệt "Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh". Like Share Trả lời
1 năm trước Một cuốn sách ngôn tình có cái kết đầy bi thương Khi đọc vài chương đầu mình cũng phần nào thấy được kết cục của họ. Hai con người vô tình bị thu hút lẫn nhau, nhưng họ ở hai thế giới khác nhau. Thế giới của Tôn Gia Ngộ là màu đen thuần túy, thế giới của Triệu Mai là màu trắng tinh khôi.Cả hai người họ là nhân vật hết sức bình thường, bình thường một cách đầy chân thật. Tôn Gia Ngộ là một đại ca có tiếng trong giới xã hội đen ở Ukraine, anh không sinh ra ở vạch đích, từ bé anh đã rất cực khổ và vất vả, cuộc sống chẳng mấy dễ dàng, lớn lên công việc của anh cũng đầy sự rủi ro và nguy hiểm đó là làm xã hội đen và buôn lậu, tiếp xúc đủ mọi loại người, tay anh không biết đã nhuốm biết bao nhiêu máu tươi, anh đẹp trai cao ráo nhưng là người đàn ông đào hoa, lăng nhăng, anh không quá quan trọng tình cảm hôn nhân, nó là con dao hai lưỡi hạnh phúc, nhưng anh sợ sẽ khiến người anh yêu phải chết và anh cũng thế, thế giới của Tôn Gia Ngộ là một màu đen thuần túy, luôn luôn có một mùi tanh khó ngửi của máu. Triệu Mai không xinh đẹp xuất chúng cũng chẳng giàu có, càng không có tài năng gì nổi bật, cô đến Odessa du học vì ở đây học phí rẻ cô có thể xoay sở được, Triệu Mai lương thiện, hồn nhiên, ngây thơ, tính cách lại có phần trẻ con, cuộc sống cô là màu trắng tinh khôi. Triệu Mai trao cho Tôn Gia Ngộ lần đầu và anh không hề biết đó là lần đầu của cô, phải chăng anh ở cạnh cô chỉ muốn bù đắp chứ không hề yêu cô? Tất nhiên là không rồi, khi hai người gặp cơn bão tuyết anh hi sinh miếng thức ăn cuối cùng cho cô, anh bắt cô phải đứng dậy, có thể nói anh làm hết mọi cách để cô sống tiếp, mạng anh còn hay không cũng không quan trọng, Gia Ngộ nói với Triệu Mai “Anh là tai hoạ của cuộc đời, chết không đáng tiếc anh chỉ sợ liên lụy đến em” thật sự lúc đọc đến đó mình cũng cảm giác truyện này sẽ sad ending rồi, anh đã có điểm yếu là Triệu Mai, cuộc sống anh đã rẽ sang một hướng khác.Gia Ngộ thương Triệu Mai nhưng không dung túng, anh dạy cô cách trưởng thành có khi lại mắng cô nhưng tất cả đều xuất phát từ tình yêu của anh, “Mai Mai, em phải học cách trưởng thành. Dù là bố mẹ em hay bất cứ người nào khác cũng không thể chăm sóc em cả đời, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với tất cả. Trước mặt người khác em chỉ nên nói ba phần, không thể phơi hết ruột gan mình. Em phải ghi nhớ câu nói này và luôn nhắc nhở bản thân”. Họ sống cùng nhau, trải qua những tháng ngày trong mắt chỉ có đối phương, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cả hai, Tôn Gia Ngộ đã có thêm một người đồng hành ấm áp là Triệu Mai, cô cũng có thêm một người đàn ông làm chỗ dựa đó là Gia Ngộ. Giá mà thời gian có thể ngừng lại ở đây để họ hạnh phúc bên nhau tới khi trút hơi thở cuối cùng của cuộc đời.Lúc Triệu Mai đến tìm Gia Ngộ đã vô tình dẫn theo đám người truy giết anh và anh đã báo cảnh sát dù biết anh sẽ bị bắt và bị kết tội rất nặng, anh báo cảnh sát để cô có thể tiếp tục sống, còn mạng sống anh còn hay không cũng không quan trọng, anh cho cô tất cả những gì anh có được, mạng sống cũng không ngoại lệ.Có lẽ điều mình bức xúc và đau lòng nhất trong truyện đó là Triệu Mai đồng ý qua đêm với người bạn của Gia Ngộ để thu đủ số tiền giúp Tôn Gia Ngộ ra tù, thử nghĩ lúc Tôn Gia Ngộ biết được việc ấy anh đau lòng biết bao nhiêu, tự trách biết bao nhiêu, có người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình hiến thân để cứu mình, mọi người có thể nói là Triệu Mai hi sinh tất cả để cứu Gia Ngộ nhưng mình vẫn không thể chấp nhận được việc này. Triệu Mai dám hi sinh bản thân, Gia Ngộ dám hi sinh tính mạng, thử hỏi tình yêu là gì mà có sức mạnh lớn như vậy, có thể gọi là ngu ngốc nhưng chỉ những ai yêu thật lòng mới bất chấp tất cả như vậy. Thương cho Gia Ngộ, cuộc đời anh yêu ba người con gái, nhưng cả ba người này đều khiến anh gặp phải vận rủi, có lẽ quá bất công cho anh, một trong ba người đó có Triệu Mai, cô đến mang cho anh tia sáng nhưng nó cũng như quả bom nổ chậm sẽ có thể giết chết anh hoặc cô. "Trong những ngày anh cô độc và bi thương, xin em hãy niệm thầm tên anh”, đúng vậy là niệm thầm chứ không phải đến bên anh. Khi biết mình bị ung thư anh đã đưa ra quyết định tàn nhẫn, đó là bắt cô rời xa mình, không một lí do nó khiến Triệu Mai căm hận anh, “Tôn Gia Ngộ nói đúng thành phố này không có duyên với tôi. Tôi muốn xóa sạch những kí ức liên quan đến thành phố này. Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đây". Anh đã đẩy cô ra xa không có nổi nửa lý do và cô đã căm hận anh khi đưa ra quyết định đó. Trong những ngày cuối đời, bệnh tật bủa vây anh đã vô cùng cô độc, vì sợ Triệu Mai nhìn thấy anh từng bước từng bước suy yếu mà anh đã để cô rời đi và tự mình chịu đựng những tháng ngày cuối đời không có người anh yêu bên cạnh. Mình chỉ muốn nói tại sao vậy anh Gia Ngộ, tại sao đến khi sắp "lên đường" anh vẫn suy nghĩ cho Triệu Mai, anh nghĩ làm như thế chị sẽ biết ơn anh sao, anh sai rồi. Nếu anh giữ chị lại, cả hai người đã có những giây phút hạnh phúc cuối đời, tuy ngắn nhưng quý báu, cũng là món quà cuối cùng cả hai dành tặng cho nhau, anh cũng sẽ không phải cô đơn, Triệu Mai cũng sẽ không ghét anh vì anh đã đuổi cô đi không lý do. “Nếu tôi ích kỷ giữ cô ấy bên mình, có phải lúc “lên đường” tôi sẽ không sợ hãi như bây giờ?” Tôn Gia Ngộ nợ Triệu Mai một lần gặp mặt cuối cùng.1 năm rưỡi sau Triệu Mai lật quyển kinh thánh mà Tôn Gia Ngộ ôm khư khư suốt quãng thời gian trong tù bất ngờ có một tấm ảnh rơi xuống, đó là tấm ảnh khi cô 22 tuổi ngón tay lả lướt trên phím đàn piano khuôn mặt chứa nụ cười đầy vui vẻ. “Đằng sau tấm ảnh có hàng chữ viết tay: “Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ!”. Bên dưới đề ngày hai mươi tư tháng tám năm hai không không ba, ngày tôi đau khổ rời khỏi Odessa.” Đọc đến đây nước mắt mình thi nhau tuôn rơi. Like Share Trả lời
Mình không thích nữ chính lắm nhưng mình có niềm thương cảm cho nhân vật, nếu là mình thì mình sẽ chẳng làm giống như cô gái ở tuổi hai mươi hai này. Mình từng đọc nhiều truyện thường thì sẽ đau khổ rồi kết thúc hạnh phúc, nhưng đây là lần đầu, mình đọc một cuốn truyện đau khổ từ đầu cho đến cái kết. Cái kết làm mình day dứt và suy nghĩ rất nhiều cho đến khi đọc xong và gấp lại. Anh yêu cô nhưng đến cuối cùng lại đẩy cô ra xa để kết thúc một cuộc đời đầy sóng gió và bão táp của mình, để đến khi cô biết mọi chuyện thì đó chỉ là những hối tiếc những dằn vặt không bao giờ dứt.
Mọi người nói nếu anh ích kỉ một chút giữ cô bên cạnh cho đến khi rời xa cuộc đời, thì có lẽ anh sẽ ra đi thanh thản và cô sẽ không đau khổ như bây giờ. Nếu là mình thì mình sẽ không chọn yêu một người như anh, không phải mình không giỏi chịu đựng cũng không phải là sợ đau khổ, mà vì trước kia anh từng iu rất nhiều người, từng đau lòng vì nhiều người, anh là một người lăng nhăng, đào hoa, là xã hội đen,...tất cả những điều đó làm mình không thể tin tưởng. Với cô, cô nghĩ anh từng là người yêu cô như sinh mệnh, nhưng với anh liệu cô có phải là tình yêu duy nhất, là người anh yêu thương nhất. Khép lại tất cả là là nỗi buồn day dứt, là niềm hối tiếc khôn nguôi, là những kỷ niệm ngọt ngào ở cái tuổi hai mươi hai của cô, là vỏn vẹn tình yêu thương trong 10 tháng ngắn ngủi để rồi cuối cùng là tình yêu khắc cốt ghi tâm, suốt đời suốt kiếp…