Hồi ký Từ Địa Ngục Trở Về của Joan Didion là tác phẩm thuộc thể loại hiện thực đoạt giải thưởng Sách quốc gia của Mỹ vào năm 2005.
Những tai nạn, đau khổ đôi khi đến với chúng ta vào một ngày bình thường nhất và một cách bất ngờ nhất. Bất hạnh đến với Joan Didion cũng vậy, chồng bà - John qua đời ngay tại căn hộ của họ ở New York vì chứng nhồi máu cơ tim. Vài ngày trước khi chồng bà qua đời, con gái của của hai người, Quintana, cũng đã nhập viện ở New York vì chứng viêm phổi dẫn đến sốc nhiễm trùng; và vẫn còn mê man bất tỉnh ngay tại thời điểm cha mình qua đời. Suốt năm sau đó, Quintana lại phải nhập viện thêm một lần nữa vì bị ngã dẫn đến chảy máu não. Thật khó tưởng tượng được người ta sẽ phải vượt qua những bất hạnh đến cùng một lúc như thế nào.
Những trải nghiệm của Joan Didion trong Từ Địa Ngục Trở Về không chỉ dừng lại ở việc tái hiện cuộc hôn nhân của bà, tái hiện những nỗi đau và mất mát, mà còn là một cuốn sách đáng để gối đầu giường cho những ai đã từng trải qua hoặc sắp chứng kiến cảnh ly biệt, và những ai hết mực yêu thương gia đình và người thân.
Xem thêm

“Từ Địa Ngục Trở Về” là câu chuyện không chỉ về nỗi đau mà còn về hành trình đứng dậy sau những đổ vỡ tận cùng. Tác phẩm phơi bày sự tàn nhẫn của chiến tranh và những vết thương tâm lý mà con người phải mang theo suốt đời, nhưng quan trọng hơn, nó kể về sức mạnh tái sinh của ý chí. Nhân vật chính trở về từ chiến trường – nơi cái chết rình rập từng hơi thở – nhưng điều đáng sợ hơn là những ám ảnh theo anh về suốt cuộc đời.
Điều khiến cuốn sách trở nên ám ảnh nằm ở cách nó tái hiện sự kinh hoàng của địa ngục chiến tranh: mùi thuốc súng, tiếng gào thét, máu, xác, và sự vô nghĩa của cái chết. Tác giả không phủ màu hào hùng lên chiến tranh, mà mô tả nó bằng sự thật trần trụi nhất. Mỗi trang sách đều khiến người đọc thấy mình đang bước vào tâm thức nhân vật – nơi sợ hãi, tội lỗi, nhớ nhung và đau đớn hòa lẫn vào nhau.
Nhưng điều đẹp nhất lại nằm ở phần “trở về”. Người lính không chỉ trở về quê hương, mà còn phải trở về với chính mình. Anh phải học cách chấp nhận những gì mình đã mất, đối diện với ký ức đau thương, và tìm lại ý nghĩa sống giữa cuộc đời bình yên mà anh từng nghĩ mình không còn thuộc về. Cuốn sách chạm vào nỗi cô đơn của những người mang thương tật vô hình – những vết sẹo tinh thần mà xã hội không nhìn thấy.