“Không chao đảo thì không phải là người lớn, phải ngàn lần tranh đấu mới có thể trưởng thành. Có đau đớn mới là tuổi trẻ? Nếu vậy thì có chao đảo mới trở thành người lớn. Đúng vậy, có chao đảo một chút cũng không sao, sự dao động của bạn và của tôi là hành trình hết sức tự nhiên mang tên ‘trưởng thành’.”
“Cuốn sách này được viết cho bạn - người đang chao đảo bên ngưỡng cửa trưởng thành. Tôi trưởng thành sớm hơn bạn một chút, đôi khi vẫn còn hành xử chưa ra dáng người lớn lắm, tôi viết cuốn sách này để ‘lắng nghe’ câu chuyện của bạn. Hẳn bạn sẽ lấy làm lạ, sách là phương tiện để ‘nói’, vậy mà tôi lại muốn thông qua sách để ‘lắng nghe’? Đúng vậy, tôi không muốn đơn phương lên lớp về những bí quyết trưởng thành. Tôi chỉ muốn làm một thính giả chân tình và cởi mở, giúp bạn đích thân cất lời, nói ra những vấn đề của bản thân. Đọc chỉ giúp bạn rút ra kết luận mà thôi, nhưng một khi nói ra, bạn sẽ tìm ra cách chữa trị cho chính mình. Vậy nên, cùng với cuốn sách này, bạn hãy bắt đầu câu chuyện đè nén, chất chứa trong lòng bấy lâu nay…”
Xem thêm
Rando Kim không viết cuốn sách này như một lời an ủi đơn thuần, mà như một hành trình nhìn lại những tổn thương và biến chúng thành sức mạnh. Trưởng Thành Sau Ngàn Lần Tranh là nơi những vết sẹo được nâng niu, được gọi tên, và được tôn trọng như một phần không thể thiếu của sự sống. Tác phẩm nhấn mạnh rằng, càng sống, con người càng mang nhiều thương tích – nhưng chính những điều đó làm nên vẻ đẹp độc nhất của mỗi người.
Tác giả nói rằng mỗi lần thất bại, mỗi lần bị từ chối, bị tổn thương… đều là một “trận tranh” giữa lý trí và cảm xúc, giữa ước mơ và thực tế. Nhưng không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để sống sót qua tất cả những lần ấy. Vì vậy, người trưởng thành không phải là người mạnh nhất, mà là người dũng cảm bước tiếp khi chẳng còn ai cổ vũ.
Cuốn sách giúp chúng ta hiểu rằng: không ai sống một cuộc đời trọn vẹn không lỗi lầm, không mất mát. Nhưng chính từ những điều ấy, ta biết cách yêu thương bản thân hơn, biết cảm thông với người khác hơn. Những vết sẹo không làm xấu đi con người ta, ngược lại, chúng chính là minh chứng rằng ta đã từng sống hết mình.