1 năm trước Chấp nhận nỗi buồn trong lòng “Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline” là cuốn sách kỹ năng sống, ở đây tổng hợp những bài học mà những người trẻ, những bạn đang trong hành trình hoàn thiện bản thân cần trải nghiệm. Điều đọng lại sau mỗi trang sách với tôi chính là bài học thấm đượm tinh thần cải thiện tâm hồn mà tôi khuyến khích quý độc giả yêu thích cuốn sách. Đến đây, mọi áp lực của bạn sẽ tan biến, nỗi buồn sẽ được hóa giải bằng những phương pháp rất tích cực, giàu năng lượng. Chấp nhận, cố gắng, không đầu hàng trước gian nan là những từ khóa đắt để mở ra cuốn sách, dẫn dắt vào nội dung sắc sảo. Nỗi buồn là thành trì kiên cố, công cụ để phá bỏ nó nằm trong nội lực của mỗi chúng ta, hãy luôn “mài dũa” bản thân hằng ngày từ những câu chuyện mang tên “nỗi buồn” bạn nhé. Like Share Trả lời
2 tháng trước Không có bình yên nào có sẵn, bằng mọi cách giông tố sẽ tự kéo đến “Đừng tìm kiếm một nơi bình yên nữa, vì điều yên ả nhất thật ra là ở trong lòng” Bấy lâu nay con người ta cứ mãi đặt tên cho bình yên, gọi tên cho hạnh phúc bằng nhiều loại cảm xúc khác nhau nhưng làm gì có một nơi nào là bình yên nếu như tâm của chúng ta không được tự do để trưởng thành. Cuộc đời này là một chuỗi những ngày giông bão xen lẫn với bình ổn. Chẳng có một hạnh phúc nào bền như tu dưỡng tâm hồn của mình. Bên ngoài dẫu có khó khăn, giông bão đầy thách thức đến mấy nhưng nếu lòng ta an yên thì chẳng có điều kiện nào có thể kìm hãm hạnh phúc của bạn được. Trưởng thành và học cách chấp nhận, nuôi dưỡng những điều tích cực thì không nỗi buồn nào mà bạn không thể vượt qua. Hãy để “trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline” cho bạn cảm giác được an ủi và chở che, bạn nhé! … Like Share Trả lời
2 tháng trước Không ai có trách nhiệm phải làm thùng rác của bạn cả Nên nhớ rằng người giỏi lắng nghe không phải là “thùng rác” của bạn. Than vãn, kể khổ cũng không phải là cách giải quyết vấn đề của người trưởng thành Những vấp ngã, đổ vỡ trong cuộc sống này không phải là chất liệu làm nên bức tranh cuộc đời bạn. Nó chỉ là những phép thử dạy con người ta lớn khôn hơn mà thôi thế nên chẳng một ai có nghĩa vụ phải làm “thùng rác” của bạn. Than vãn chỉ là một cách chạy trốn, từ chối thực tại mà thôi, hãy tôn trọng người sẵn sàng lắng nghe những câu chuyện của bạn và đặt ra ranh giới cho tâm sự, trải lòng những khó khăn của bạn chứ không phải đem những năng lượng tiêu cực, những lời than vãn trút hết lên những người yêu thương bạn. Hãy tự nhắc nhở bản thân đặt ra deadline cho những nỗi buồn để nó không chiếm hết tâm trí bạn thay vào đó là thời gian để bạn đi tìm những điều tích cực xung quanh mình. Đọc một cuốn sách, xem một bộ phim,…đó đều là những gì mà chúng ta có thể nên làm để tâm trí vơi đi phần nào buồn bực, mệt mỏi. “Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline” là một cuốn sách mà bạn nên khám phá để thấy được chính mình trong đó rồi từ đó cải thiện bản thân mình theo chiều hướng tích cực hơn từng ngày tỏng cuộc sống. Like Share Trả lời
2 tháng trước Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline “Ở một giai đoạn nào đó của cuộc đời, khi bạn có thể điều chỉnh cảm xúc của bản thân, ví như buồn có deadline, thì đó gọi là trưởng thành” Mọi trải nghiệm đều có thể nuôi lớn tâm hồn của một con người và tuyệt nhiên trên đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra. Và không ai có thể dạy chúng ta cách trưởng thành ngoài những bài học ngoài xã hội kia. Chấp nhận, cố gắng, cúi đầu trước gian nan,… tất cả đều là lựa chọn của mỗi người. Và dù có thể nào đi chăng nữa thì tâm hồn của chúng ta đều lớn lên bằng vô vàn cách khác nhau. Bằng những lần bị cuộc sống “vùi dập” đến sụp đổ, bị một vài chuyện cảm xúc dày vò tưởng chừng như mang mãi trong mình những nút thắt không thể tháo gỡ. Thế nhưng đến một ngày, mọi nỗi buồn này cũng sẽ chẳng thể làm phiền được bạn nữa đâu. Không phải là bạn đã học được cách né tránh cảm xúc mà đơn giản là cuộc sống này đã “mài dũa” bạn quá nhiều, nuôi lớn trái tim, định hình lại cảm xúc để bạn có thể trưởng thành hơn. Đến với “trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline” đây có lẽ là trạm bến đỗ cho bạn trút bỏ đi mọi buồn phiền và tìm lại sự tích cực trong chính con người bạn. Bạn nhé! Like Share Trả lời
2 tháng trước Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline Ngày trước cứ nghĩ rằng lớn lên sẽ thích lắm, muốn làm gì cũng được, không ai quản. Đúng là như vậy, nhưng cái giá phải trả chính là sự cô đơn.Ngày trước lúc còn vô tư, thơ ngây luôn mộng tưởng cuộc sống trải đầy hoa hồng nhưng những điều hoa mỹ đó đều được sách vở “mài giũa” một cách khéo léo.Ngày trước có thể tuỳ hứng, thích thì làm không thích thì bỏ đi. Nhưng bây giờ, mệt cũng phải gắng gượng hoàn thành cho hết công việc, thất tình cũng không thể bỏ cả thế giới lại sau lưng.Sự trưởng thành ập đến mà không báo trước, tựa cơn mưa ồ ạt đổ ngang, xối xả ồn ào, mãnh liệt gột trôi mọi nét ngây thơ non nớt của mỗi người. Buộc chúng ta phải mang một chiếc ô nhỏ chống đỡ cơn mưa, mang một cái mũ rộng vành che đi giọt nắng gay gắt. Nhưng dù có che chắn tốt đến đâu, vẫn ướt bởi những giọt mưa, vẫn để lại những vết sạm do nắng đi qua.Nếu cuộc sống cho bạn mấy “cú vả nhớ đời” làm bạn mất thăng bằng, muốn buông xuôi tất cả và bỏ rơi bản thân mình thì hãy nhớ rằng: Trưởng thành ấy mà, ai cũng giống nhau, đều phải trải qua những ngày mơ hồ về tương lai, những ngày mang trong mình một nỗi buồn.“Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline” sẽ tưới mát sự cô đơn “héo mòn” từng ngày của bạn, kéo bạn phần nào thoát khỏi cuộc sống khắc nghiệt để giúp bạn nhận ra phía trước còn rất nhiều điều tốt đẹp, bạn không được từ bỏ mọi thứ dễ dàng như thế.Hy vọng bất kể ngày nắng hay mưa, dù vui hay buồn, bạn cũng có thể nở nụ cười tự nhiên nhất, khoác lên mình dáng vẻ yêu thích và trở thành phiên bản độc nhất. Và hãy luôn nhớ rằng “KHI CHÚNG TA TRƯỞNG THÀNH, ĐỪNG QUÊN ĐẶT DEADLINE CHO CẢ NỖI BUỒN”. Like Share Trả lời
2 tháng trước Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline Ngày trước cứ nghĩ rằng lớn lên sẽ thích lắm, muốn làm gì cũng được, không ai quản. Đúng là như vậy, nhưng cái giá phải trả chính là sự cô đơn.Ngày trước lúc còn vô tư, thơ ngây luôn mộng tưởng cuộc sống trải đầy hoa hồng nhưng những điều hoa mỹ đó đều được sách vở “mài giũa” một cách khéo léo.Ngày trước có thể tuỳ hứng, thích thì làm không thích thì bỏ đi. Nhưng bây giờ, mệt cũng phải gắng gượng hoàn thành cho hết công việc, thất tình cũng không thể bỏ cả thế giới lại sau lưng.Sự trưởng thành ập đến mà không báo trước, tựa cơn mưa ồ ạt đổ ngang, xối xả ồn ào, mãnh liệt gột trôi mọi nét ngây thơ non nớt của mỗi người. Buộc chúng ta phải mang một chiếc ô nhỏ chống đỡ cơn mưa, mang một cái mũ rộng vành che đi giọt nắng gay gắt. Nhưng dù có che chắn tốt đến đâu, vẫn ướt bởi những giọt mưa, vẫn để lại những vết sạm do nắng đi qua.Nếu cuộc sống cho bạn mấy “cú vả nhớ đời” làm bạn mất thăng bằng, muốn buông xuôi tất cả và bỏ rơi bản thân mình thì hãy nhớ rằng: Trưởng thành ấy mà, ai cũng giống nhau, đều phải trải qua những ngày mơ hồ về tương lai, những ngày mang trong mình một nỗi buồn.“Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline” sẽ tưới mát sự cô đơn “héo mòn” từng ngày của bạn, kéo bạn phần nào thoát khỏi cuộc sống khắc nghiệt để giúp bạn nhận ra phía trước còn rất nhiều điều tốt đẹp, bạn không được từ bỏ mọi thứ dễ dàng như thế.Hy vọng bất kể ngày nắng hay mưa, dù vui hay buồn, bạn cũng có thể nở nụ cười tự nhiên nhất, khoác lên mình dáng vẻ yêu thích và trở thành phiên bản độc nhất. Và hãy luôn nhớ rằng “KHI CHÚNG TA TRƯỞNG THÀNH, ĐỪNG QUÊN ĐẶT DEADLINE CHO CẢ NỖI BUỒN”. Like Share Trả lời
2 tháng trước Trưởng thành là kgi nỗi buồn cũng có deadline “Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline” là một cuốn sách có giá trị nhân văn sâu sắc mang đến cho bạn đọc vô vàn cảm xúc của tuổi trẻ vô giá. Cuốn sách bao gồm năm phần nhưng mỗi phần lại có một giọng văn khác nhau mang đến những câu chuyện, trải nghiệm chân thật, thổi hồn thành những dòng văn dạt dào tạo nên động lực mạnh mẽ cho bạn trẻ. Với chất liệu từ những cảm xúc tình yêu đơn thuần, những lần bị cuộc sống “thử thách” đến nhếch nhác, … cho ta thêm phần tô luyện chính bản thân mình hơn nữa. Cuốn sách cho ta thấy rằng trưởng thành là khi chúng ta nhận ra bản thân không thể tùy hứng với cuộc sống này nữa, dù có bị cuộc sống đối xử tệ bạc như thế nào cũng không thể gục ngã trước nó. Bởi sau lưng chúng ta còn rất nhiều thứ phải lo như cơm áo, gạo tiền,… là thứ mà ta nghĩ đến nhiều nhất mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, áp lực và chán nản. Thế nhưng bạn đừng quá lo lắng về điều đó vì tất cả mọi người, ai rồi cũng đều phải trải qua giai đoạn này mà thôi, dù muốn hay không đi chăng nữa? Bạn biết không thực ra trưởng thành cũng giúp chúng ta trải nghiệm được nhiều thứ vui vẻ lắm đó cụ thể như thế nào thì phải tự chính bạn cảm nhận nó bởi trong mắt mỗi người lại có cho mình sự cảm nhận khác nhau. Vậy nên chúng ta hãy dừng suy nghĩ đến những điều tiêu cực ấy thay vào đó hãy luôn suy nghĩ tích cực lên nhé, dù thế nào đi chăng nữa thì trưởng thành rồi bạn cũng đừng quên đặt deadline cho nỗi buồn của chính mình nha bạn. Và đừng ngại ngần để bản thân tìm đến những trải nghiệm mới mẻ khi đến khám phá với “ Trưởng thành là lúc nỗi buồn cũng có deadline” bạn nhé! 5 điểm Like Share 1 Trả lời
1 năm trước Hạnh phúc sẽ đến khi thời hạn nỗi buồn kết thúc Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline” sẽ tưới mát sự cô đơn “héo mòn” từng ngày của bạn, kéo bạn phần nào thoát khỏi cuộc sống khắc nghiệt để giúp bạn nhận ra phía trước còn rất nhiều điều tốt đẹp, bạn không được từ bỏ mọi thứ dễ dàng như thế. Hy vọng bất kể ngày nắng hay mưa, dù vui hay buồn, bạn cũng có thể nở nụ cười tự nhiên nhất, khoác lên mình dáng vẻ yêu thích và trở thành phiên bản độc nhất. Chẳng có một hạnh phúc nào bền như tu dưỡng tâm hồn của mình. Bên ngoài dẫu có khó khăn đến mấy nhưng nếu lòng mang tâm thế an yên thì chẳng có điều kiện nào có thể kìm hãm hạnh phúc của bạn được. Học cách chấp nhận, nuôi dưỡng những điều tích cực thì không nỗi buồn nào là không thể vượt qua… Like Share Trả lời
1 năm trước Lạc quan, tích cực mỗi ngày Chẳng ai sống mãi với niềm vui của mình trong đời, niềm vui và sự hạnh phúc chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc nào đó, vậy thì hà cớ gì bạn phải chôn vùi nỗi buồn cả một đời? Tình cảm, gia đình, bạn bè là những hằng số để cấu nên bài toán khó mang tên nỗi buồn. Có những nỗi buồn nhanh chóng tan biến như cái áo ta mặc bỗng hết số lượng mua, bỏ lỡ khung giờ xem một bộ phim, lỡ hẹn với người bạn thân. Bạn sẽ tan biến nỗi buồn trong vài giờ đồng hồ với những câu chuyện tủn mủn như vậy. Vậy còn những câu chuyện cuộc sống như tình cảm, công việc, vợ chồng, gia đình, bạn sẽ chọn cách đối diện như thế nào? Có người chấp nhận nó tồn tại như một phần của cuộc sống, là hương vị để trải nghiệm cho bản thân được lớn lên về mặt cảm xúc, chín muồi về mặt nhận thức. Có người lại gào thét oán thán cuộc sống, than thân trách phận hẩm hiu. Bạn sẽ chọn phương thức nào để giải tỏa nỗi buồn. Bạn à, hãy luôn tích cực khi cuộc sống trao đến bạn nỗi buồn hay niềm vui, vì chúng ta đang trên chuyến tàu trưởng thành, chúng ta cần được dấn thân để lớn lên, để rắn chắc, để mạnh mẽ trên hành trình dài phía trước. Học cách mạnh mẽ, hài lòng với hiện tại, hãy luôn tin tưởng vào sức mạnh của bản thân, rồi mình cũng sẽ vượt qua, số phận không có lỗi, tất cả đều nằm ở sự lựa chọn và cách giải quyết riêng của mỗi người. Like Share Trả lời
1 năm trước Lạc quan trong nỗi buồn Với tôi cảm nhận “Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline” là cuốn sách có giá trị sống. Nếu bạn đang gặp phải chuyện buồn trong cuộc sống này, thì hãy để cuốn sách chia sẻ những buồn vui cùng bạn. Bạn đừng chấp niệm rằng bản thân mình bất hạnh khi ai cũng có một cuộc sống, một bất trắc riêng, cách chúng ta và họ khác nhau là ở cách đối diện, cách đáp trả khi nỗi buồn ghé thăm. Tích cực, lạc quan, niềm tin là ba ngôn ngữ sống mà bản thân tôi nghĩ bạn nên áp dụng khi đối mặt với những chuyện không lành lặn, suôn sẻ trong cuộc sống. Tại sao bạn phải đầu hàng khi cuộc sống ai cũng phải có trải nghiệm chẳng phải cầu vồng sẽ xuất hiện sau cơn mưa hay chăng? Nếu bạn có ý chí và tinh thần thép thì bản thân tôi nghĩ nỗi buồn cũng chẳng đeo đuổi bạn đến dai dẳng như vậy. Tuổi trẻ chúng ta học cách nhận được, buông bỏ được có như vậy sự sống của mình mới có ý nghĩa, bản thân mình tồn tại là có ích. Like Share Trả lời
1 năm trước Nỗi buồn - ký ức thanh xuân Bất kể chuyện gì trong cuộc sống cũng đều cần một deadline. Tình yêu cần deadline để cưới. Công việc cần deadline để hoàn thành. Kể cả giấc ngủ hằng ngày của chúng ta cũng cần deadline thức dậy. Vậy nỗi buồn có cần không, khi nó đang làm bạn với chúng ta mỗi ngày. Có thể xem nỗi buồn là một phần của cuộc sống chúng ta. Ở độ tuổi nào đi nữa, nỗi buồn cũng mang màu sắc và hình dáng riêng.Chúng ta buồn vì cuộc tình đã qua, buồn vì công việc đã mất, buồn vì cuộc chia ly nào đấy. Nhưng nếu 24h trôi qua mỗi ngày, chúng ta lại dành hết cho nỗi buồn liệu có đáng. Có rất nhiều cuốn sách khuyên chúng ta hãy luôn sống thật với cảm xúc. Buồn thì cứ khóc đi. Cho phép bản thân được buồn là một kiểu yêu bản thân. Nhưng liệu như vậy bạn có hạnh phúc.Hãy nhớ rằng buồn nào rồi cũng qua đi. Cuối cùng tồn đọng lại vẫn là chính bạn, bạn vẫn phải thức dậy và tiếp tục cuộc sống này. Hãy học cách bao dung, cầm được buông được. Học cách tha thứ những lỗi lầm đi qua và chấp nhận rằng mất mát hay chia ly đấy cũng là một phần của cuộc sống này mà thôi. Và cuối cùng hãy luôn nhớ rằng, nỗi buồn hay niềm vui nào cũng sẽ gắn liền với thời gian, việc của bạn là hãy sống tích cực, nghĩ tích cực mỗi ngày để không bị nỗi buồn bủa vây. Like Share Trả lời
“Trưởng thành là khi nỗi buồn cũng có deadline” là cuốn sách kỹ năng sống, ở đây tổng hợp những bài học mà những người trẻ, những bạn đang trong hành trình hoàn thiện bản thân cần trải nghiệm. Điều đọng lại sau mỗi trang sách với tôi chính là bài học thấm đượm tinh thần cải thiện tâm hồn mà tôi khuyến khích quý độc giả yêu thích cuốn sách. Đến đây, mọi áp lực của bạn sẽ tan biến, nỗi buồn sẽ được hóa giải bằng những phương pháp rất tích cực, giàu năng lượng. Chấp nhận, cố gắng, không đầu hàng trước gian nan là những từ khóa đắt để mở ra cuốn sách, dẫn dắt vào nội dung sắc sảo. Nỗi buồn là thành trì kiên cố, công cụ để phá bỏ nó nằm trong nội lực của mỗi chúng ta, hãy luôn “mài dũa” bản thân hằng ngày từ những câu chuyện mang tên “nỗi buồn” bạn nhé.