Có khi nào bạn tự hỏi: Tại sao chúng ta phải cố gắng hết mình, trong khi những người khác chẳng cần làm gì cũng có được mọi thứ? Tại sao chúng ta phải chạy hết tốc lực, trong khi những người khác chỉ cần thả bước thong dong? Thực ra, đa phần chúng ta đều là những người không được ông trời ưu ái, cũng chẳng hề có tài năng thiên bẩm. Vậy mà ai ai cũng mơ ước một cuộc sống viên mãn, muốn được tự do tự tại đi du lịch nhiều nơi, muốn được sống là chính mình trong những năm tháng tuổi trẻ… Mơ ước thì nhiều, nhưng người thực sự kiên trì được thì có mấy ai? Chúng ta muốn thay đổi thế giới, nhưng ngay đến thói quen bản thân ghét cay ghét đắng cũng không bỏ được. Chúng ta muốn đi du lịch, nhưng ngay cả xuống tầng mua đồ ăn cũng lười chẳng buồn nhấc chân. Chúng ta muốn học thêm những điều mới, nhưng ngay cả dũng khí mở trang sách đầu tiên cũng không có. Dần dà, chúng ta trở thành những con người thụ động, chỉ biết than thân trách phận, không chịu nỗ lực nhưng lại muốn nhanh chóng đạt được ước mơ. Một tảng đá xù xì phải trải qua trăm ngàn nhát búa mới có thể trở thành tác phẩm nghệ thuật được người đời kính ngưỡng. Một viên ngọc thô sẽ chẳng có mấy giá trị nếu nó không trải qua quá trình mài dũa khó khăn để rồi lộ ra vẻ đẹp rực rỡ ẩn giấu bên trong. Cuộc đời này cũng vậy, chỉ khi bạn đủ kiên trì chịu đựng được những gì người khác không thể chịu đựng, đủ nỗ lực đi trên con đường không phải ai cũng dám đi, khi ấy thành công sẽ mỉm cười với bạn. Nhà hoạt động nhân quyền vĩ đại Martin Luther King, Jr. từng nói rằng: “Nếu bạn không thể bay, hãy chạy, nếu bạn không thể chạy, hãy đi, nếu bạn không thể đi, hãy bò, nhưng làm gì đi nữa, bạn cũng phải tiếp tục tiến về phía trước.” Bạn có thể bình thường, có thể vụng về, có thể chậm chạp hơn người khác, nhưng nhất định phải kiên trì hơn họ, bền bỉ hơn họ. Bởi vì chỉ cần một giây chần chừ thôi, bạn đã vô tình tụt lại phía sau hàng vạn người. Nếu bạn không dũng cảm, không nỗ lực sẽ chẳng có ai mạnh mẽ thay bạn cả! Lạc lõng, mệt mỏi, thiếu động lực, không biết phải làm sao với tuổi trẻ của chính mì nếu bạn đang cảm thấy như vậy, hãy một lần thử tìm đến “Trời sinh vụng về, hãy bù đắp bằng sự kiên trì” của Lư Tư Hạo. Không khô khan giáo điều cũng chẳng to tát lớn lao, “Trời sinh vụng về, hãy bù đắp bằng sự kiên trì” chỉ là những lời tâm tình mộc mạc đồng hành cùng bạn qua những đoạn đường gập ghềnh nhất của tuổi trẻ. Khi mà trong đời đã có quá nhiều người dạy ta phải sống thế nào, đôi khi tất cả những gì bạn cần, chỉ là một lời tâm tình, một sự sẻ chia, thấu hiểu mà thôi. “Hãy cứ nỗ lực như thế nhé. Ngày tháng về sau, mong sao bạn và tôi ngày càng có thể sống là chính mình.”
Xem thêm

Tại sao chúng ta phải cố gắng hết mình, trong khi những người khác chẳng cần làm gì cũng có được mọi thứ? Tại sao chúng ta phải chạy hết tốc lực, trong khi những người khác chỉ cần thả bước thong dong? Thực ra phần đa trong chúng ta đều là những người không được ông trời ưu ái, cũng chẳng hề có tài năng thiên bẩm. Vậy mà ai ai cũng mơ ước một cuộc sống viên mãn giàu có, muốn được đi du lịch nhiều nơi, muốn được sống là chính mình trong những năm tháng tuổi trẻ. Mơ ước thì nhiều, nhưng người thực sự kiên trì được thì có mấy ai? Chúng ta muốn thay đổi thế giới, nhưng ngay đến thói quen bản thân ghét cay ghét đắng cũng không bỏ được. Chúng ta muốn đi du lịch, nhưng ngay cả xuống tầng mua đồ ăn cũng lười chẳng buồn nhấc chân. Chúng ta muốn học thêm những điều mới, nhưng ngay cả dũng khí mở trang sách đầu tiên cũng vắng bóng. Dần dà, chúng ta trở thành những người có thể bỏ ra hàng tiếng đồng hồ lướt Facebook, nhưng lại không bỏ nổi ra vài giờ để đọc một cuốn sách. Trên đời này có rất nhiều đứa trẻ không có ô dù bị buộc phải chạy dưới mưa. Bạn có thể bình thường, có thể vụng về, có thể chậm chạp hơn người khác, nhưng nhất định phải kiên trì hơn họ. Bởi chỉ cần một giây chần chừ thôi, bạn đã vô tình tụt lại phía sau hàng vạn người rồi. Lạc lõng, mệt mỏi, thiếu động lực, không biết phải làm sao với tuổi trẻ của chính mình... nếu bạn đang cảm thấy như vậy, hãy một lần thử tìm đến “Trời sinh vụng về, hãy bù đắp bằng sự kiên trì” của Lư Tư Hạo. Không khô khan giáo điều cũng chẳng to tát lớn lao, “Trời sinh vụng về, hãy bù đắp bằng sự kiên trì” chỉ là những lời tâm tình mộc mạc đồng hành cùng bạn qua những đoạn đường gập ghềnh nhất của tuổi trẻ. Khi mà trong đời đã có quá nhiều người dạy ta phải sống thế nào, đôi khi tất cả những gì bạn cần, chỉ là một lời tâm tình mà thôi.

Một cuốn sách viết về tuổi trẻ hoang hoải Khi đọc từng câu chuyện trong cuốn “Trời sinh vụng về, hãy bù đắp bằng sự kiên trì”, tôi chẳng thể nào không hồi tưởng lại những năm tháng thanh xuân vụng về của mình. Từng câu từng chữ trong sách dường như gợi nhắc cho tôi rằng, à thì ra tuổi trẻ của mình cũng như bao người, cũng vật vã mệt nhoài, cũng gắng gượng đến sức cùng lực kiệt. Thì ra, tất cả người trẻ chúng tôi đều như nhau, đều từng lạc lối, hoặc tưởng rằng mình lạc lối, từng đặt ra hàng vạn câu hỏi về bản thân, và cảm thấy tuổi trẻ hoang hoải đầy những băn khoăn và mơ hồ. Tôi của năm ấy, gắng sức học hành để theo đuổi ước mơ của mình. Đỗ đại học, nhưng lại chẳng hề thấy vui như tưởng tượng. Tôi mắc kẹt ở 3 năm cấp 3 đẹp như mơ của mình. Tôi chưa sẵn sàng để rời xa nó, để tạm biệt quãng thời gian ấy. Tôi cảm thấy đại học thật tồi tệ. Tôi từ chối hòa nhập vào 1 môi trường mới, chỉ bởi tôi không thích, thế thôi. Nhưng rồi tôi vẫn dần chấp nhận mở lòng mình. Tôi vẫn có những người bạn tốt, vẫn giữ niềm đam mê với chuyên ngành mình theo đuổi. Tôi đi làm thêm, nhận được tháng lương đầu tiên, tự sắm sửa, đóng tiền học, mua điện thoại, laptop... Tôi crush cậu bạn ngồi cùng bàn. Dù chẳng đi đến đâu cả nhưng mỗi khi nhớ lại tôi vẫn nhoẻn miệng cười. Tôi có người yêu vào năm 3 đại học. Chúng tôi chia tay sau đó 3 năm. Những nhóm bạn cũ, tôi vẫn giữ liên lạc. Chúng tôi thi thoảng mới gặp nhau, nhưng lúc nào cũng vui vẻ như chưa bao giờ xa cách. Tuổi trẻ của tôi, không hoàn hảo, nhưng trọn vẹn. Tôi vẫn luôn nhớ về tuổi trẻ của mình như những nốt nhạc tươi vui nhất trong cuộc đời, nhưng tôi cũng không muốn sống phần đời còn lại chỉ để nhớ về nó. “Một người, nếu ngoảnh đầu nhìn lại quá nhiều, sẽ không đi được bao xa; nhưng nếu một người chưa từng ngoảnh đầu nhìn lại, sẽ đi chệch hướng”. Trích “Trời sinh vụng về, hãy bù đắp bằng sự kiên trì”, dù có vụng về, dù lòng đầy băn khoăn, nhưng có hề gì, bởi chúng ta chỉ cần kiên trì, cố gắng từng bước. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Thời đại bây giờ có câu cửa miệng “sinh ra ở vạch đích” để chỉ những cá thể sinh ra trong gia đình “chẳng có gì ngoài điều kiện”, ngay từ nhỏ mọi thứ đều đã được cha mẹ chuẩn bị sẵn và suốt cuộc đời chẳng việc gì phải cố gắng phấn đấu cả. Nhưng “sinh ra ở vạch đích” có cần phải chạy đua tiếp nữa không hay cứ dậm chân mãi ở vị trí đích lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Vạch đích là một từ tạo ra rất nhiều liên tưởng. Trong thể thao, vạch đích là điểm cuối của chặng đường, nơi mà khi cán đích là vận động viên kết thúc đường đua. “Sinh ra đã ở vạch đích” nhằm nói đến những cá nhân khi cất tiếng khóc chào đời đã có được một nền tảng vững chắc trong cuộc sống. Không thể phủ nhận vai trò của nền tảng gia đình và sự tác động của môi trường gia đình đối với sự phát triển của con cái. Ngày nay, trong điều kiện kinh tế phát triển, những đứa trẻ ở thành phố dù theo cách nói của cư dân mạng thì sinh ra chưa được ở vạch đích ngay cũng đã được đặt lên một đường đua bằng phẳng. “Sinh ra ở vạch đích” không có nghĩa là nhích một bước là đến hào quang. Sinh ra cách xa vạch đích cũng không có nghĩa là thất bại của cá nhân do điểm xuất phát. Chúng ta sinh ra hoàn toàn là ngẫu nhiên trong một chu trình kiến tạo của tạo hóa, chẳng ai có thể chọn được mặt mũi dáng hình, gia đình cũng như thiên phú của bản thân. Bởi vậy nên nếu sinh ra ở vạch xuất phát của cuộc đua đời mình, thì hãy cứ vui vẻ mà chạy, chạy không được thì đi bộ những lúc mỏi mệt, nếu quá mệt thì nghỉ ngơi một chút rồi ta lại đi. Phải rồi đích đến mà ai cũng rồi sẽ vẽ cho mình một mục tiêu và hướng tới. Bạn và tôi chúng ta đều có thể sở hữu nhược điểm nhiều hơn ưu điểm, nhưng quan trọng là ta có thể đứng lên sau mỗi lần vấp ngã dẫu có vụng về đến mức ngốc nghếch. Hãy nhớ người thành công do sinh ra ở vạch đích sẽ kể về những thách thức trong công việc và gia đình, người thành công khi đi bằng chính đôi chân sẽ tự hào kể về chuyến hành trình của đời mình một cách sảng khoái nhất. Tùy bạn cảm nhận nhưng hãy cười thật to vì chúng ta là những kẻ vụng về đầy nghị lực.