Trở về với chính mình
Xem thêm

Ngày mai có khắc nghiệt thế nào thì hãy cứ dũng cảm bước tiếp nhé

Dạo gần đây mình cảm thấy trống trải. Không biết cậu đã trải qua cảm xúc này bao giờ chưa. Kiểu như cảm thấy có cố như nào cũng không đủ. Mình biết mình luôn cố gắng tự nhắc bản thân là "Không sao đâu nếu như mình đi chậm lại một chút." Cơ mà mình vẫn sợ. Mình sợ cảm giác bị tụt lại đằng sau hoặc sợ bị lãng quên.

Cuộc sống của mình đang tốt dần lên. Đó là điều mình cần cảm thấy mừng cơ mà sao mình lại cảm thấy như mình mất đi cái gì đó. Hồi mình còn vật lộn với mớ cảm xúc hỗn độn, những câu chuyện cũ dằn vặt mình mỗi đêm thì mình lại có thật nhiều thứ để kể. Khi mình tập làm quen với vẻ tĩnh lặng này, tập bình thường hoá những cảm xúc đau buồn thì bản thân lại chẳng có cái gì để nói nữa. Chẳng biết bao giờ mình lại sợ phải viết. Vì viết sẽ làm mình buồn.

Mình cứ mông lung ở hai ranh giới đó. Mình chỉ cố gắng tập cân bằng những cảm xúc vốn có. Mình không rõ nếu như mình đang làm đúng hay sai. Mình sợ mình chẳng thể viết ra nổi những câu chuyện để đồng cảm với mọi người nữa. Chẳng biết sao. Tự dưng đêm rùi nên tâm trạng vậy thuii đó. Chúc mọi người ngủ thiệt ngon.

Bạn không sợ thế giới bên ngoài, bạn sợ chính trái tim mình yếu đuối.

Càng lớn tôi càng hiểu rõ rằng: Đầu tư lời nhất là đầu tư cho chính mình. Ở độ tuổi 18, bạn có thể đi kiếm tiền nếu muốn. Nhưng bạn cũng cần hiểu rằng ngoài việc kiếm tiền, bạn nên đầu tư vào bản thân để có thể tự tin đề ra mức lương xứng đáng với kiến thức và khả năng của mình. Đầu tư ở đây chính là đầu tư về kỹ năng, kiến thức và kinh nghiệm. Bạn cần phải cân nhắc xem điều gì hợp lý, nên đánh đổi điều gì để nhận lại thành quả lớn hơn.

Ví dụ: Công việc hiện tại tốn quá nhiều thời gian đi lại, tiêu hao thể lực mà lương cũng chẳng được bao nhiêu, khiến bạn không thể tập trung để học hỏi những điều khác. Vậy liệu công việc ấy có đáng không? Khi công việc bào mòn sức khỏe và tinh thần quá lâu, dần dần bạn sẽ mất đi năng lực kháng cự và thay đổi. Nó giống như chất axit ăn mòn bạn ngày qua ngày.

Bạn sẽ bị suy nghĩ “Mình không có giá trị nào cả” xâm chiếm. Thế là người ta càng có cớ để bắt bạn làm nhiều hơn với mức lương ít hơn. Tới một ngày, bạn nhận ra những điều đó chẳng đáng nữa, tất cả những gì còn lại là sự tự ti, hối hận và trăn trở.

Tôi luôn ủng hộ việc vừa học vừa làm, vì khi đó bạn mới cảm nhận được giá trị của bản thân, mới biết được mình đang phát triển từng ngày. Hơn ai hết, tôi hiểu cái khổ của sự nghèo khó, tôi hiểu cảm giác tự ti và day dứt khi mình không có xuất phát điểm tốt. Nhưng bạn cũng cần cân nhắc tới hướng đi phù hợp để phân bổ được thời gian hợp lý, đừng để bản thân kiệt sức.

Khi tất cả mọi chuyện đau buồn đổ lên đầu bạn, hãy mỉm cười để đón nhận nó, vì chỉ có như thế, bạn mới có thêm dũng khí để bước tiếp con đường đời mà mình đã chọn…

Cuộc sống vốn có nhiều khó khăn, có nhiều bộn bề và mệt mỏi nhưng đôi khi chỉ cần một nụ cười vui vẻ, ta có thể tạm quên đi những muộn phiền đó.

Thông thường người càng từng trải thì càng trầm tĩnh, càng giản đơn. Người càng hời hợt thì càng nóng nảy, càng bất an.

Người thật sự mạnh mẽ không phải là người biết rơi lệ, mà là họ có thể nuốt nước mắt vào trong và tiếp tục bước tới.

Nhẫn nại một chút, kiên trì một chút, dù chưa nhìn thấy hy vọng... vẫn nên tin tưởng chính mình.

Đôi khi cũng cần can đảm mang gánh nặng quá sức mình một chút. Để sau khi cố gắng bạn sẽ phát hiện ra khả năng của mình cũng lợi hại lắm, hơn tưởng tượng rất nhiều.

Hành trình đời người không chỉ có thuận lợi và bằng phẳng. Do đó nên học cách chấp nhận, học cách mỉm cười, lau khô giọt nước mắt, hóa giải nỗi nhọc nhằn. Rồi tiếp tục bước đi trên con đường đã chọn... Mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Con đường là tự mình đi, cẩn thận chút đừng để ngã.