Chúng ta – những người
còn trẻ mỗi ngày đều do dự xem hôm nay có phải ngày đẹp để thực hiện
một kế hoạch training hay không? Kế hoạch ấy đã đủ perfect để bắt tay thực hiện
hay chưa? Chúng ta bền bỉ do dự ngày qua ngày để rồi kế hoạch training bản thân chợt
biến mất trong tâm trí từ lúc nào chẳng hay rồi chúng ta trở về vạch xuất
phát - nơi mà chúng ta chẳng có gì ngoài sự ghen tị với thành công của người khác và cảm giác
thất bại tăng lên theo cấp số nhân. Nếu bạn thuộc về 85% những người trẻ thất bại ấy, tôi hy vọng bạn có thể
dành ra 30’ mỗi ngày để nghiền "mục" cuốn “Vươn lên hoặc bị đánh bại” của
tác giả trẻ Lê Thượng Long, tôi hoàn toàn cho rằng nó có thể chắp cho bạn đôi cánh để chinh phục vũ môn của bản thân bạn đấy, bạn trẻ!
Cô đơn là lúc tốt nhất
để tạo nên giá trị
Khi còn trẻ
sợ cô đơn, khi về già lại mong sống một mình.
Tôi đọc được
một dòng trạng thái trên trang cá nhân của một người bạn, cậu ấy 35 tuổi, mới
có một đứa con: “Dần hiểu được vì sao có rất nhiều người đàn ông mỗi khi về
nhà, đều muốn ngồi lại trong xe một lúc, hút một điếu thuốc. Bởi về đến nhà, bạn
sẽ trở về với cương vị làm cha, làm chồng, bạn là trụ cột của gia đình, là người
gánh vác, giữ trọng trách quan trọng, bạn không còn là chính mình”.
Khi đọc được
câu nói của người bạn đó, trong lòng tôi cảm thất rất xót xa. Tôi hiểu rất rõ
khao khát muốn ở một mình của một người đang trên con đường trưởng thành. Khi đã
có sự nghiệp, có các mỗi quan hệ, có gia đình, kéo theo đó là cảm giác trách
nhiệm ngày càng nặng nề, thời gian được ở một mình cũng theo đó mà giảm đi nhiều.
Thường là giữa đêm khuya yên tĩnh nghĩ về những năm tháng thanh xuân cuồng nhiệt
và ước mơ vô hạn về tương lai.
Những lúc một
mình là khoảng thời gian tốt nhất để tạo nên giá trị, nhưng thật không may, khoảng
thời gian ở một mình đó cuối cùng cũng sẽ mất dần đi theo sự tăng lên về tuổi
tác của bạn.
Tôi nhớ đến
một người bạn, khoảng thời gian chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện Tiếng Anh, vì
phải đọc một lượng tài liệu rất lớn, học thuộc danh sách từ đặc biệt, nên dù là
người ham chơi nhưng anh ấy đã rất tập trung học, có thể không nghe điện thoại
suốt cả ba tháng trời. Sau đó, tôi mới biết anh ấy đã thuê một căn phòng ở một
nơi yên tĩnh, mỗi ngày ngoài tìm kiếm tài liệu thì sẽ quay mặt vào tương tự đối
thoại bằng Tiếng Anh.
Cuộc thi năm
đó, anh ấy đã giành được giải rất cao.
Người bạn đó
nói: “Chỉ có kiên trì đến cùng mới có thể tạo nên kì tích”. Còn tôi thì cho rằng,
chính khoảng thời gian một mình đó đã tạo nên con người vượt trội như anh ấy
bây giờ.
Trên thế giới
này có rất nhiều chuyện phi thường có được nhờ khoảng thời gian người ta cô
đơn, cực khổ. Hợp tác tập thể là rất quan trọng, nhưng những mắt xích nhỏ
trong hợp tác, những chi tiết nằm trong
sự phân công và kế hoạch mục tiêu đều là do con người tạo ra khi ở một mình.
Cô đơn là
lúc tốt nhất để tạo nên giá trị.
[…]
Rất nhiều
người khi được hỏi về việc hối hận nhất sau 4 năm đại học, câu trả lời của họ đều
là: “Đã không học tập tốt”. Thật ra, mọi người không phải là hối hận trong 4
năm đại học không học tập tốt, mà là hối hận không tận dụng khoảng thời gian
lúc ở một mình của mình.
Thời gian
đó, hoàn toàn có thể đến thư viện, nhưng lại bị sử dụng cho những mối giao tiếp
không cần thiết; hoàn toàn có thể rèn luyện thành tạo một kĩ năng nào đó nhưng
lại quyết định chui vào chiếc túi ngủ; hoàn toàn có thể dùng để thay đổi bản
thân nhưng lại phí phạm vào những bộ phim Hàn Quốc, nhưng trò game,…
Khi tôi lên
đại học, tôi đã làm hai việc mà đến ngày
hôm nay vẫn cảm thấy rất tự hào: thứ nhất là, đã nhốt mình trong phòng
khổ luyện Tiếng Anh mỗi ngày, vững tâm, kiên trì suốt một thời gian dài; thứ
hai, cùng một vài người bạn lập nên một hội đọc sách mỗi tuần đọc một cuốn
sách, kiên trì không nản chí.
Những ngày
tháng ngồi trên giảng đường không một bóng người, nhưng ngày ở trong thư viện
không ai hỏi han, giúp tôi rèn luyện thành thạo kĩ năng trong những năm đại học,
giúp tôi hiểu hơn về thế giới bên ngoài. Quan trọng nhất là, tôi bắt đầu hiểu,
cô đơn là điều bình thường, người mạnh mẽ được tôi luyện từ cô đơn, kẻ yếu đuối
lãng phí sự cô đơn.
Sau khi bước
chân vào xã hội, tôi thường phát hiện tất cả những người thành công đều có một
đặc điểm chung, đó là họ trân trọng thời gian, họ đều tận dụng khoảng thời gian
lúc ở một mình để làm cho bản thân tiến bộ hơn, chứ không phải dành thời gian một
mình để lên mạng xã hội, nhấn nút yêu thích bừa bãi.
Vì thế,
không cần phải ngưỡng mộ những người toả sáng trong cuộc thi, cũng không cần
ngưỡng mộ những người làm nên chuyện rung chuyển đất trời ở những lĩnh vực
khác, họ chẳng qua là đã chịu đựng được sự cô đơn khi ở một mình, tự nhiên cũng
có thể “gánh” được tiếng tăm mai sau.
Mong chúng
ta đều có thể chịu được sự cô đơn, tận dụng cho tốt những giai đoạn làm nên giá
trị, trở thành một người tốt hơn.
Sẽ có một ngày vùng thoải
mái huỷ hoại tuổi thanh xuân của bạn
[…]
Tại các
thành phố phồn hoa như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, cách để làm cho một
người trở nên “tàn” vô cùng đơn giản, cho bạn một không gian nhỏ hẹp yên tĩnh,
cho bạn một đầu phát wifi, rồi tốt hơn nữa cho thêm một số điện thoại gọi đồ bên
ngoài. Được rồi đấy, bạn đã bắt đầu “tàn” rồi.
Lấy mình là
trung tâm, sải tay là bán kính, bắt đầu vẽ một vòng tròn. Bạn sẽ nhận ra mọi thứ
cần thiết đều nằm trong cái vòng tròn này.
Cái vòng này
được gọi là vùng thoải mái.
Đầu năm nay
khi tôi liên tục đi công tác khắp các địa phương trong nước. Khi trở thành Bắc
Kinh, tôi gặp lại một người bạn lâu rồi không liên lạc, rồi cùng nhau hát
karaoke. Cậu ta vừa bị công ty đuổi việc. Tôi hỏi cậu ta: “Một tháng vừa rồi
không gặp, gần đây cậu bận gì vậy?”
Cậu ta trả lời:
“Chẳng bận gì cả, chỉ chờ đợi thôi.”
Tôi lại hỏi
cậu ta đang chờ đợi điều gì.
Cậu ta gãi đầu,
nói: “Tớ cũng không biết, chỉ cảm thấy thời gian trôi quá nhanh. Chưa làm được
gì thì đã trôi qua một tháng rồi.”
Người bạn ngồi
cạnh chúng tôi đang trong giai đoạn khởi nghiệp, cả ngày bận tối mặt tối mũi,
nghe vậy bèn hỏi: “Thế là thế nào, lại còn có tình trạng như vậy sao, cả tháng
không biết làm gì, tôi phải hát cho cậu nghe mấy câu này ‘Thời gian biến đâu mất
rồi’. ”
Anh bạn nghe
vậy nói: “Ra chỗ khác đi!”
Tôi nói: “Thật
ra tôi rất hiểu cậu. Có phải một tháng vừa qua cậu cảm thấy cuộc sống rất vô tư
vô lự, chẳng trách mà ngay cả điện thoại cũng muốn ném đi.”
Cậu ta trả lời:
“Điện thoại thì vẫn cần. Nhưng mối khi thấy chuông điện thoại reo thì thật sự
thất lo lắng, luôn cảm giác cái thế giới bình yên bé nhỏ của mình sắp bị phá vỡ.”
Tôi gật đầu
nhớ đến trong bộ phim Nhà tù Shawshank có câu rằng: “Những bức tường này thật
thú vị, lúc đầu bạn chống chọi với nó, sau đó bạn quen dần với nó rồi cuối cùng
bạn buộc phải dựa vào nó. Đó chính là institutionalization (thể chế hoá).”
[…]
Thật ra, bản
thân cùng thoải mái này không hề có vấn đề. Nó như ngôi nhà ấm áp thoải mái mà
mỗi người đều cần có. Nhưng nếu sức mạnh gia đình quá lớn, bạn từ bỏ giấc mơ đi
ra ngoài khám phá thế gới thì là điều rất đáng tiếc. Chúng ta đều từng có những
lúc muốn bước ra ngoài khám phá thế giới nhưng lại bị bố mẹ ngăn lại. Nhưng phần
lớn những đứa trẻ dám bước ra khỏi nhà cũng không hề quên đường về. Và sau khi
trở về không những tầm mắt của chúng đã được mở rộng, biết rằng thế giới rất rộng
lớn, hiểu rằng bản thân thật sự nhỏ bé, mà điều quan trọng nhất là chúng bắt đầu
chuẩn bị cho kế hoạch du lãm tiếp theo của mình.
Hãy xem, vùng thoải mái của những đứa trẻ ấy đã trở nên rộng mở ra như thế đấy.
[…]
Tôi kì thực
không đồng tình với việc người trẻ mới tốt nghiệp đã lao vào công ty làm việc
văn phòng, tôi hi vọng họ có thể ra ngoài khám phá nhiều hơn, dù cho việc này rất
mệt, rất bận rộn, vất vả lênh đênh không ổn định, tốt nhất đừng nên vừa mới tốt
nghiệp đã đem cả thanh xuân để xây dựng một vùng thoải mái ở văn phòng, để rồi
môi trường thoải mái này sẽ từng bước huỷ hoại thanh xuân vốn cần phải năng động.
Về việc bước
ra khỏi vùng thoái mái, đó hoàn toàn không phải là nghỉ việc một cách mù quáng,
ngược lại, bạn nên giữ một công việc đảm bảo cuộc sống, ngoài ra, nhất định phải
thử những “quả trứng bí ẩn” nhiều màu sắc: thử ăn cánh gà siêu cay mà bạn chưa
bao giờ thử; tỏ tình với cô gái mà bạn mới gặp một lần; đọc cuốn sách mà bạn
luôn muốn đọc; cùng người bạn thân thiết đi đến một nơi không phải điểm du lịch;
thử một lần say khướt không cần kiềm chế; đi thưởng thức một buổi biểu diễn gợi
lại hồi ức của bạn…
Viết đến đây, tôi chợt nghĩ đến bộ phim Hàn Quốc “Điều kì diệu ở phòng giam số 7”, với hình ảnh chiếc khinh khí cầu bị chắn bởi hàng rào của trại giam và ánh mắt của cặp cha con khao khát được tự do. Trên thế giới này vẫn có rất nhiều người cố gắng tìm tự do còn chúng ta đã có thân thể tự do, tại sao không cố gắng phá bỏ bức tường trong tư tưởng, tự do bay ra ngoài xem hình dạng của thế giới?
Vì vậy, đừng
để vùng thoải mái huỷ hoại tuổi thanh xuân của bạn, ngược lại, nên tận dụng tuổi
thanh xuân, đi khám phá thế giới bên ngoài bức tường. Bạn hãy tin rằng người
luôn giậm chân tại chỗ, vùng thoải mái sẽ càng thu nhỏ, rồi cuối cùng đến một
ngày, sẽ phát hiện ra thế giới đã không còn chỗ cho mình đứng nữa.
Người mạnh mẽ
thật sự, khi còn trẻ, họ trải qua nhiều bể dâu, hoá giải mây mù, học được cách
kiên cường, biết cách chữa lành tổn thương. Họ có thể sống ở bất kì đâu, đâu
đâu cũng là vùng thoải mái, đâu cũng là thiên đường của bản thân.
Mong những
người trẻ tuổi đều là người như vậy, có thể bất chấp tất cả mà xông pha.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời của người viết bài
Bản thân tôi mong rằng tất cả người trẻ chúng ta – những con người nắm trong tay ba thứ quý giá nhất đời người đó là: tuổi trẻ, tự do và sức khoẻ, tôi mong rằng chúng ta có thể tìm được lí tưởng sống của bản thân rồi dũng cảm băng qua chông gai mà tiến về phía vạch đích, vì chính bản thân chúng ta, vì một đời này sống không cần phải hối hận thêm điều gì, chúng ta nhất định, nhất định phải nỗ lực hết mình và sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho tới ngày bước đến đỉnh vinh quang giành thứ mà bản thân ao ước và tôi, chúc cho chúng ta đều thành công!
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt