Với văn phong độc đáo, dí dỏm đặc trưng, cuốn sách Thay câu hỏi - Đổi cuộc đời của tác giả Paul Angone không chỉ thú vị, hài hước mà còn đem đến những câu hỏi rất đáng suy ngẫm, những bài học về cuộc sống, về tình yêu, về sự phát triển cá nhân. Cuốn sách sẽ là món ăn tinh thần hoàn hảo vào dịp cuối năm, để bạn nhìn nhận lại hành trình đã qua, xác định con đường sắp tới và hoàn thiện để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.


[Về tác giả]
Paul Angone là một trong những tác giả rất được yêu mến ở Mỹ thông qua hai cuốn sách là Thay câu hỏi - Đổi cuộc đời và 101 Bí mật của tuổi hai mươi. Không chỉ là tiếng nói dành cho thế hệ các bạn trẻ, Paul cũng là một diễn giả uy tín trong lĩnh vực tư vấn, bồi dưỡng và phát triển nguồn nhân lực trẻ cho các tổ chức và công ty trên toàn thế giới.

[Câu chuyện tuổi thanh xuân]

Những năm tháng khi ta hai mươi và ba mươi tuổi có thể giống nhau một cách kì lạ đúng không? Ít ra đối với tôi là như vậy. Đó là những tháng năm ta thấy bối rối, hoang mang và thường tự hỏi: Làm thế nào mình lại thành ra như vậy?Trước khi bước vào độ tuổi đôi mươi, bạn có bao nhiêu là kế hoạch và ước mơ to lớn mà bạn tin mình sẽ hoàn thành. Đó là những kế hoạch mà bạn đã ấp ủ cả đời. Bạn nuôi dưỡng, trân trọng chúng và thiết tha muốn biến chúng thành hiện thực.

Trong quá trình trưởng thành, chúng ta dành phần lớn đời mình để leo hết nấc thang này đến nấc thang khác. Tiểu học. Trung học. Cố gắng thi vào trường đại học tốt nhất. Chọn ngành học phù hợp nhất. Đạt điểm số cao nhất. Tìm chỗ thực tập thuận lợi nhất. Không ngừng phấn đấu vươn lên. Nhanh hơn! Cao hơn! Đừng nhìn lại! Đừng thắc mắc! Hãy cứ tiếp tục lên lên những nấc thang! Bởi vì thành công luôn ở đâu đó trên kia. Khi leo đến nấc thang cao nhất, mở tung cánh cửa kia, bạn sẽ thấy được công việc mơ ước, ngôi nhà lý tưởng, người bạn đời trong mơ - nói chung là một cuộc đời tuyệt vời, thành công và viên mãn, nơi mà mọi nỗ lực trên “nấc thang” của bạn được tưởng thưởng xứng đáng.

Khi lên đến nấc thang cao nhất sau khi tốt nghiệp đại học và mở tung cánh cửa đó ra, tôi hình dung mình sẽ bước vào một nơi như tập đoàn Google. Đó sẽ là nơi tuyệt đến mức không hề có cảm giác như đang đi làm, nơi tôi sẽ chỉ ngồi nhấm nháp cà phê, chơi banh bàn, giải quyết những vấn đề có ý nghĩa quan trọng và cười cả ngày không vì điều gì cụ thể mà chỉ bởi tôi quá phấn khởi khi được làm việc ở đó.

Thực tế là tôi đã leo hết các bậc thang đó, đạt được thứ hạng tốt, hoàn thành xuất sắc các đợt thực tập. Thế nhưng khi tôi thật sự mở tung cánh cửa ấy và bước vào bên trong, thứ chờ đợi tôi trông không giống Tập đoàn Google mà có vẻ như một tầng hầm trong bộ phim kinh dị của Stephen King phiên bản truyền hình.

Khi đặt những bước chân đầu tiên vào “tương lai của mình” và nghe tiếng cửa sập ngay sau lưng - thứ âm thanh không thể lẫn vào đâu được - tôi bắt đầu khám phá những hành lang u ám, cáu bẩn và gần như tối đen với những chiếc trường kỳ nghiêng ngả, vài chiếc Honda đã hỏng và vô số mì gói. Tất cả những gì tôi có là bộ hồ sơ xin việc, thứ mà tôi đã tận tay gửi đến người quản lý cấp trung đầu hói đang ngồi ở bàn làm việc dưới ánh sáng của chiếc bóng đèn duy nhất, chỉ để nhìn thấy cảnh ông ấy xem lướt qua và cười to như thể tôi vừa kể một câu chuyện đùa lố bịch.

Tôi cảm thấy bối rối, lo sợ và đơn đọc - ước mơ về một tương lai mà ở đó tôi vừa tạo ra được sự khác biệt vừa kiếm được nhiều tiền đã nhanh chóng chuyển thành mong muốn có thể sống qua ngày. Trong những dãy hành lang tăm tối này, thỉnh thoảng tôi vô tình bắt gặp được những thanh niên khác, những người rõ ràng là cũng bối rối như tôi và cũng đang lẩm bẩm “Đây vốn dĩ không phải là nơi tôi muốn đến”.


[Sức mạnh và tầm quan trọng của những câu hỏi hay]

Để tìm được những câu trả lời hay, trước hết chúng ta phải biết đặt những câu hỏi hay. Tôi tin rằng khi chúng ta trong độ tuổi đôi mươi, không có điều gì có tác động mạnh mẽ và quan trọng hơn những câu hỏi mà chúng ta tự đặt ra cho mình. Tất nhiên tôi tin vào quan điểm này rồi - tôi còn viết hẳn một quyển sách về nó kia mà!

Cậu bạn Brent từng kể cho tôi nghe cuộc trò chuyện của cậu ấy với một quý ông cực kỳ thông minh, một chuyên gia trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo và bot tự động. Brent đã hỏi người đàn ông này rằng với sự phát triển của tự động hóa và các công nghệ tinh vi hơn thì ông cho rằng các cô con gái của ông cần phải giỏi điều gì để có thể thành công khi trưởng thành, Người đàn ông trả lời không chút chần chừ: “Khả năng đặt những câu hỏi thực sự hay”.

Brent thường nói rằng đặt được câu hỏi hay là đã giải quyết được một nửa vấn đề. Cậu ấy nói đúng. Khi chúng ta giải quyết các vấn đề trong cuộc sống, không gì quan trọng hơn những câu hỏi mà chúng ta đặt ra cho vấn đề đó.

Theo định nghĩa dễ hiểu của Tiến sĩ Meg Jay, độ tuổi hai mươi là “mười năm định hình” của cuộc đời mỗi người. Đó là khi chúng ta thiết lập hướng đi cho tương lai của mình. Ấy vậy mà trong những năm tháng đó của cuộc đời, tôi luôn thấy con tàu đời mình cứ chạy lòng vòng và va vào tất cả thảy các tảng băng trên biển.

Tôi nghĩ đến một thời điểm nào nó, tất cả chúng ta đều sẽ hiểu rằng cuộc sống “trưởng thành” không hề dễ dàng như những gì được thể hiện trong các tập sách quảng cáo. Sau khi tốt nghiệp đại học và suốt mười năm sau đó, chúng ta có cảm giác như thể mình đang trải qua một cuộc khủng hoảng một-phần-tư-cuộc-đời ngay khi vừa trải qua một cuộc khủng hoảng một-phần-tư-cuộc-đời trước đó. Và chúng ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ cuộc khủng hoảng đó thật sự là gì, chỉ biết rằng chúng ta không thể tránh được nó.

Tuy vậy, có một chân lý giúp chúng ta thành công vượt qua chặng đường này. Một sự thật đơn giản mà tôi phải mất cả thập niên để hiểu và thấm thía:

Khi ta còn trẻ, thành công chính là tìm được mục tiêu của đời mình. 

Quyển sách tuổi hai mươi của bạn là những trang giấy đầy những vết tẩy xóa và chỉnh sửa. Nó vốn dĩ là như vậy. Thất bại chỉ xuất hiện khi bạn dừng bút, khi bạn quyết định không viết tiếp trang sau mà để cho nó trống trơn trong khi trọng tâm của câu chuyện đời bạn sắp sửa được hé lộ.

Hãy đặt những câu hỏi hay. Đó là câu trả lời duy nhất tôi tìm được. Đó là cách duy nhất để vạch ra chiến lược lèo lái con tàu của mình đi đúng hướng trước khi bạn dong buồm ra khơi. Sau đó, các câu hỏi hay sẽ tiếp tục dẫn đường cho bạn trong suốt hành trình, khi bạn liên tục chỉnh hướng, bẻ lái và nhận định lại tình hình trong lúc con tàu ngày càng tiến sâu vào vùng biển rộng mở.

Nếu không bắt đầu bằng những câu hỏi hay và liên tục tự hỏi mình những câu hỏi đó mỗi khi thôi thúc thích ứng và thay đổi trỗi dậy, làm sao bạn có thể đưa ra những câu trả lời đáng giá? Nếu hành trình của bạn bắt đầu với những nền tảng sai lầm và những câu trả lời không hoàn chỉnh thì cuối cùng bạn cũng sẽ dong buồm lệch hướng và mắc kẹt trên một đảo hoang nào đó giống như nhân vật của Tom Hanks trong phim Cast away (Một mình trên hoang đảo),  chỉ có thể la hét với quả bóng chuyền - người bạn duy nhất của bạn khi đó. Điều này không mấy tốt đẹp.

Và tôi cũng muốn nói rằng quá trình này không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nó đòi hỏi sự can đảm, tính trung thực và tinh thần vượt khó. Một số câu hỏi được đặt ra và không có câu trả lời trong suốt nhiều năm. Điều đó không có nghĩa là có gì sai, mà chỉ là chưa đến thời điểm bạn tìm được câu trả lời đó mà thôi. Một số câu hỏi bị bỏ dở sẽ khiến bạn chỉ muốn mặc quần đùi gặm chân gà trong công ty suốt một tháng trời và phó mặc con tàu đời mình cho định mệnh. Đó sẽ là quãng thời gian mất phương hướng trong đời,

Mặt khác, nếu không tự đặt ra những câu hỏi này, chúng ta có thể rơi vào cái bẫy của một cuộc sống tự mãn, nơi chúng ta trở nên bằng lòng với cảm giác khổ sở, vì chúng ta không muốn đối mặt với bất kì câu hỏi “khó” nào.

Khi chúng ta bắt đầu tin vào tiếng nói của người chỉ trích hay kẻ hoài nghi, những người luôn cố gắng thuyết phục chúng ta rằng không nên quá kỳ vọng vào một công việc hay cuộc sống có ý nghĩa, thì đó chính là điều đáng sợ nhất. Đó chính là con đường khiến chúng ta chết dần chết mòn. Đừng lo lắng khi bạn vẫn không thể buông bỏ kỳ vọng về một cuộc sống có ý nghĩa. Tôi nghĩ chúng ta nên sống với mục tiêu là tìm được một cuộc sống có mục đích. Bạn nghĩ sao?

[Chữa lành chứng rối loạn ám ảnh so sánh]

Như tôi đã định nghĩa và thảo luận trong quyển 101 Secrets For Your Twenties (tạm dịch: 101 Bí mật của tuổi hai mươi), thế hệ của chúng ta đang phải đối mặt với một loại rối loạn ám ảnh khác - Chứng rối loạn ám ảnh so sánh (Obsessive Comparison Disorder). Và kể từ lần đầu tiên tôi đưa ra khái niệm này, mọi người không ngừng hỏi tôi cách tốt nhất để chữa trị Chứng rối loạn ám ảnh so sánh là gì.

Thật ra thì bạn đang có trong tay một phương thuốc chữa trị tuyệt vời đấy. Khi bạn tìm hiểu những câu hỏi trong cuốn sách này và cố gắng tìm ra những câu trả lời hay nhất, bạn sẽ ngừng lo lắng về những việc người khác làm , vì bạn sẽ phải tập trung vào những gì bạn cần làm. Chứng rối loạn ám ảnh so sánh khiến chúng ta liên tục chạy theo cuộc sống mà những người khác đang xây dựng, còn quyển sách này sẽ giúp bạn xây dựng cuộc sống trong mơ của riêng mình.

Tôi tin rằng mỗi người chúng ta đều có một công thức “Nước xốt độc quyền” - một sự pha trộn của nhiều nguyên liệu khác nhau (như sức mạnh, tài năng, niềm đam mê, kinh nghiệm, v.v.) để cho ra đời một sản phẩm độc nhất vô nhị, mang đến cho thế giới một “món ăn” mà nó rất cần.

Bằng cách đặt ra cho bản thân những câu hỏi trong quyển sách này, bạn đang đặt chân lên hành trình khám phá công thức “Nước xốt độc quyền” của mình. Giống như một đầu bếp bậc thầy khám phá và thử nghiệm cho đến khi tìm ra hương vị tuyệt vời, thứ đang chờ đợi để được khám phá, bạn cũng tìm thấy mục tiêu của đời mình, thứ đang chờ được tìm thấy.

[Cách đọc quyển sách này]

Trong mười năm qua, tôi đã viết sách, học hỏi, nghiên cứu và dành cả đời mình để hỗ trợ các bạn trẻ tìm ra những câu trả lời có thể giúp họ thật sự sống một cuộc đời thành công và ý nghĩa. Hành trình nỗ lực tìm kiếm những câu trả lời đúng luôn đưa tôi về với việc đặt những câu hỏi đúng.

Đề nghị của tôi là bạn hãy đọc qua quyển sách này một lần mà không cần dừng lại quá nhiều để trả lời từng câu hỏi. Bạn chỉ cần cảm nhận quyển sách, những câu hỏi, câu chuyện và ý tưởng trong đó, trước khi nghiền ngẫm sâu hơn và cố gắng trả lời các câu hỏi một cách trọn vẹn. Bạn có thể dừng lại để ghi chú một vài chỗ, nhưng hãy tiếp tục đọc. Đừng luẩn quẩn ở một câu hỏi nào đó, để có thể đọc hết quyển sách. 

Sau đó, bạn hãy đọc lại từ đầu và bắt đầu tìm cho ra các câu trả lời, đặc biệt là những câu hỏi liên quan đến “nước xốt độc quyền”. Nếu bạn bắt đầu suy ngẫm từng câu hỏi và thấy chúng khó trả lời hơn bạn nghĩ thì thật tuyệt vời! Điều đó rất bình thường. Nó có nghĩa là bạn đang thực hiện việc này một cách nghiêm túc và chú tâm.


[6. Tình yêu của tôi bắt nguồn từ nỗi bất an hay từ sự mạnh mẽ?]

Điểm khác biệt là gì?

Tình yêu bắt nguồn từ nỗi bất an thì đòi hỏi, còn tình yêu đến từ sự mạnh mẽ thì cho đi. 

Tình yêu bắt nguồn từ nỗi bất an khiến bạn không muốn nhìn thấy người khác thành công hơn mình. Tình yêu bắt nguồn từ sự mạnh mẽ thì thôi thúc bạn lắng nghe thành công của người khác và là người đầu tiên chúc mừng họ.

Người yêu thương bằng nỗi bất an sẽ hỏi: “Anh có thể làm gì cho tôi?”. Trong khi người yêu thương bằng sự mạnh mẽ nói: “Tôi có thể làm gì cho anh?”.

Bạn nên đặt câu hỏi này cho các mối quan hệ bạn bè, yêu đương, hôn nhân, v.v.

Nếu “tình yêu” của bạn đến từ nỗi bất an, nó sẽ chỉ biết đòi hỏi. Đây có thể là hình thức thao túng người khác tồi tệ nhất.

Còn khi ai đó yêu thương bằng sự mạnh mẽ, họ biết mình là ai và họ có một chiếc bình tình yêu đầy tràn để trao cho bạn mà không đòi hỏi bạn dù chỉ một ly nước.

Tôi tin lúc này bạn có thể nghĩ về những người mà bạn đã gặp trong đời và xác định ai là người yêu thương bằng sự mạnh mẽ và tình yêu của ai bắt nguồn từ nỗi bất an.

Có quá nhiều người yêu thương trong bất an, và đó không phải tình yêu thương đích cực.


[20. Người khác nhìn thấy tôi sống hết mình nhất vào lúc nào?]

Đôi khi chúng ta không cho chính mình sự tưởng thưởng mà chúng ta xứng đáng được nhận, vì chúng ta cho rằng một vài chiến tích vẻ vang nào đó của mình là không đáng kể. Chúng thật sự đáng kể cả đất, và đôi khi chỉ có người không đứng lọt thỏm giữa khu rừng mới có thể chỉ cho bạn những cái cây.

Hãy chọn ra hai, ba người gần gũi nhất với bạn và hỏi xem họ nhìn thấy bạn sống hết mình nhất và thành công nhất vào lúc nào. Bạn có thể sẽ ngạc nhiên với câu trả lời của họ đấy. Hãy ghi lại những điều họ nói.


[85. Tôi thường lãng phí nhiều thời gian nhất cho những việc gì?]

Thời gian là loại hàng hóa có giá trị nhất mà bạn có, đặc biệt khi bạn đang ở độ tuổi đôi mươi.

Lúc này, khi đã có ba con, tôi mới thấu hiểu hơn bao giờ hết tầm quan trọng của việc quản lý thời gian. Điều này không có nghĩa là tôi phải làm việc hiệu quả vào mọi thời điểm trong ngày, mà có nghĩa là nếu tôi chỉ có hai giờ để hoàn thành một công việc nào đó thì tốt nhất là tôi nên bắt tay vào làm ngay!

Thời gian rảnh bị lãng phí là thời gian vô cùng đắt giá.

Bạn có thói quen biến năm phút mà bạn định dành cho mạng xã hội thành một giờ đồng hồ? Bạn luôn có một danh sách mười chương trình phải xem? Bạn sử dụng quỹ thời gian của mình như thế nào? Đã đến lúc phải kiểm kê quỹ thời gian trong một ngày của bạn rồi đấy.

Trung bình mỗi ngày, bạn lãng phí bao nhiêu thời gian vào những việc không tăng thêm giá trị cho cuộc sống hoặc không giúp bạn phát triển? Hãy trả lời thật trung thực. Sau đó, hãy nhân lượng thời gian lãng phí mỗi ngày cho bảy thì bạn sẽ biết mình lãng phí bao nhiêu thời gian mỗi tuần.

Nếu bạn thường cảm thấy không có đủ thời gian để theo đuổi ước mơ của mình, thì đây có thể chính là lí do.

Ước mơ không tan tành vì bạn thiếu nguồn lực hay cơ hội; chúng âm thầm bị giết chết vì bạn bị phân tâm và thiếu tập trung.

Tuần này, hãy thử từ bỏ một việc khiến bạn lãng phí nhiều thời gian nhất. Như thế là bạn vừa nhận được một món quà thời gian rồi đấy.


[Lời kết]

Cuốn sách Thay câu hỏi - Đổi cuộc đời khép lại với câu hỏi thứ 101, nhưng những băn khoăn, trăn trở, suy nghĩ của độc giả về nội dung của cuốn sách có thể kéo dài một tháng, một năm, thậm chí thay đổi một đời người. Đối với bản thân mình, đây là một trong những cuốn sách đem lại nhiều giá trị và ý nghĩa nhất trong năm, và chắc chắn mình sẽ còn đọc đi đọc lại trong thời gian dài vì những giá trị trường tồn mà nó mang lại. 




Review chi tiết bởi: Dương Đỗ - Bookademy

Hình ảnh: Bảo Nhi - Bookademy


--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.



Xem thêm

Adams khuyên bạn nên chú ý phản ứng của mình đối với các tình huống xảy ra trong ngày. Suy nghĩ đầu tiên của bạn là một câu khẳng định (một câu trả lời), hay là một câu hỏi? Nếu suy nghĩ đầu tiên của bạn là một câu khẳng định, hãy thử đổi nó thành một câu hỏi. Thực hành đặt câu hỏi nhiều hơn và nói hoặc tư vấn ít hơn nhiều. Bạn nhận thấy điều gì từ thí nghiệm này? Điều tôi nhận thấy là một số người hành động như thể những gì bạn đang hỏi là khá hiển nhiên. Điều này có thể khiến tôi nghiêng về Judger nhưng đôi khi tôi có ấn tượng rõ ràng đó. Tôi đã cố gắng viết nhật ký thường xuyên và Adams khuyên bạn nên viết nhật ký và ghi lại những thời điểm bạn bắt gặp chính mình và/hoặc những người khác trong Judger. Đó là điều tôi chắc chắn muốn thực hành. Một cách khác mà tôi đang cố gắng thực hành là quấn một sợi dây cao su quanh cổ tay và giật nó bất cứ khi nào tôi nhận thấy mình đang sử dụng Judger và cả khi tôi nhận ra mình đã sử dụng thành công các câu hỏi chuyển đổi. Phần quan trọng cuối cùng của cuốn sách là ý tưởng của Adams về “Q-Storming”. Ý tưởng cơ bản là bạn cần đặt những câu hỏi hay và những câu hỏi đó có thể giải quyết hầu hết các vấn đề. Tự hỏi bản thân những câu hỏi đúng là điều dẫn đến những đột phá và khả năng. Điều này đặc biệt tích cực, suy nghĩ lạc quan. Giống như rất nhiều ý tưởng như thế này, tôi nghĩ nó rất tuyệt về mặt lý thuyết, nhưng thực tế thì khó hơn rất nhiều. Tuy nhiên, tôi sẵn sàng thử.

Khái niệm: 2,75/5. Ý tưởng của cuốn sách này là thay đổi cuộc sống của bạn thông qua việc đặt câu hỏi có chủ đích và thay đổi mô hình tinh thần. Bằng cách chuyển từ Người phán xét sang Người học hỏi, một người có thể tránh xa tiêu cực và tập trung vào các kỹ năng mềm có thể giúp một người thành công. Đó là một cách tiếp cận tư duy hệ thống sử dụng các câu hỏi và tư duy câu hỏi như một yếu tố chính. Một ví dụ sẽ chuyển từ "tôi bị sao vậy?" thành “tôi đánh giá cao điều gì về bản thân mình?”. Chủ đề của cuốn sách này là bằng cách thay đổi câu hỏi, người ta có thể thay đổi kết quả của chúng. Khái niệm này ổn nhưng nó có thể ngắn hơn và cô đọng hơn. Bản thân phong cách viết không phải là sở thích của tôi và khái niệm này hơi đơn giản so với các mô hình tư duy tinh thần khác mà tôi đã đọc trong các bài báo trước đây. 

Kết cấu: 2/5. Cuốn sách này có 12 chương và một phần kết. Mỗi chương theo một định dạng ví dụ về Ben - một nhân viên đang gặp khó khăn trong công việc và trong cuộc hôn nhân của mình. Nó chủ yếu là các cuộc trò chuyện giữa anh ấy hoặc huấn luyện viên tư duy câu hỏi của anh ấy. Văn xuôi sử dụng rất nhiều hộp ví dụ, dấu ngoặc kép và dấu chấm than mà cá nhân tôi không thích. Đó là 178 trang nội dung với 44 trang sách bài tập ở cuối. 

Nhịp độ: 2.5/5. Cuốn sách này có nhịp độ trung bình đến chậm. Khái niệm này dễ theo dõi nhưng tác giả hơi dài dòng. Ví dụ được vẽ ra khiến cuốn sách đôi khi cảm thấy chậm. 

Nhìn chung: 2,5/5 sao nhưng được làm tròn xuống còn 2. Cuốn sách này dài hơn mức cần thiết và tôi không quan tâm đến phong cách viết. Khái niệm này đủ dễ hiểu. Tâm trạng: phát triển cá nhân, tự giúp đỡ, đặt câu hỏi, tư duy chiến lược

Một trong những cuốn sách hay nhất mà tôi đã đi qua cho đến nay. Nói một cách đơn giản, đó là tất cả những câu hỏi của chúng ta có thể thay đổi cuộc sống của chúng ta như thế nào. Nói ít lại, và lắng nghe nhiều hơn. Khi chú ý đến người khác, chúng ta sẽ biết nhiều hơn về những gì họ đang cố gắng truyền đạt và chúng ta có thể hiểu rõ hơn về những gì họ đang nói. Một cuộc giao tiếp sẽ hiệu quả hơn, khi mỗi người cố gắng đặt nhiều câu hỏi hơn để hiểu rõ hơn thay vì kể lể. Khi chúng ta cố gắng nói điều gì đó với ai đó, điều đó có nghĩa là chúng ta đang cố gắng tránh lắng nghe họ và điều này có thể không dẫn đến một cuộc giao tiếp hiệu quả. Thay vào đó, nếu chúng ta lắng nghe ý kiến ​​​​của người khác và đặt câu hỏi (nếu có) sẽ dẫn đến giao tiếp lẫn nhau và hiệu quả. Càng nhiều câu hỏi hợp lệ được nêu ra, càng có nhiều câu trả lời hay nhất xuất hiện và điều này dẫn đến sự hoàn hảo. Giao tiếp hiệu quả là cần thiết rất nhiều, đặc biệt là khi nói đến các nhà lãnh đạo và mối quan hệ giữa các cá nhân của họ với những người mà họ giao tiếp. Kỹ năng suy nghĩ đặt câu hỏi này cũng mở đường cho sự lãnh đạo thành công. Có những lúc chúng ta có thể phải cố ý hoán đổi vai trò của mình sang chế độ người đánh giá, nhưng không phải lúc nào cũng cần thiết. Hãy ở chế độ người nghe và lắng nghe người khác để hiểu thêm về những gì họ nói và chúng ta nên đưa ra quyết định một cách có ý thức để quyết định xem điều đó có hợp lý hay không. Thay vì nói chế độ người nghe, chúng ta có thể nói đây là chế độ người học và ở chế độ người học, chúng ta có thể học được nhiều điều từ người khác. Điều này cũng sẽ làm cho chúng ta hiệu quả hơn. Khi chúng ta ở trong chế độ phán xét, chúng ta luôn có xu hướng nghĩ rằng điều gì đó là do những gì người khác đã làm và chúng ta không bao giờ có cách nào để suy nghĩ hoặc tìm hiểu điều gì đã sai và cách khắc phục. Trong khi đó, nếu chúng ta đặt mình vào chế độ người học, chúng ta luôn học hỏi từ những hành động bên ngoài và chúng ta cũng có thể nhanh chóng sửa chữa những sai lầm của mình. Càng học hỏi, chúng ta càng đạt được sự hoàn hảo. Những người có tư duy phán xét sẽ có xu hướng đổ lỗi cho người khác về những điều sai trái và đây không phải là phẩm chất lãnh đạo hiệu quả.

Cuốn sách này là một trong nhiều cuốn sách về kinh doanh xoay quanh việc trình bày một kịch bản giả nhưng "thực tế" nhằm thể hiện nhân vật chính đang trải qua một sự thay đổi trong trái tim, thái độ và hành vi nhằm phản ánh suy nghĩ của người đọc trong việc áp dụng một cách tiếp cận mới để quản lý khuyến khích thay đổi cách đặt câu hỏi của một người để dẫn đến thành công tốt hơn cũng như đoàn kết hơn giữa các nhóm. Đây không nhất thiết là một điều xấu, vì các cuốn sách kinh doanh từ lâu đã sử dụng truyện ngụ ngôn như một hình thức mà họ muốn truyền bá cái nhìn sâu sắc, xem nó như một phương tiện tốt hơn để thay đổi hành vi hơn là chỉ thảo luận về mặt trí tuệ một cách tiếp cận và những gì nó liên quan, đồng thời cung cấp một mô phỏng ví dụ thực tế để người đọc noi theo. Nếu có bất cứ điều gì mà tôi thấy tinh ranh trong cuốn sách đặc biệt này trái ngược với hầu hết các thành viên cùng thể loại, thì đó là tác giả rõ ràng không thấy mình trong vai Ben, nhân vật chính đấu tranh để thay đổi cách tiếp cận của mình sau khi anh ta thấy mình ở vị trí quản lý mới, mà thay vào đó là vai trò của Alexa, người phụ trách công ty trước đây đã trải qua kinh nghiệm học tập. Mặc dù việc người viết một cuốn sách như thế này không hoàn toàn là điển hình khi tự cho mình là giáo viên am hiểu về một cách thức mới cho nhân vật chính, người được thiết kế để thay thế người đọc, nhưng trong trường hợp này, Alexa không tự mình dạy cách đặt câu hỏi đúng cách cho nhân vật chính mà khuyến khích anh ta học hỏi từ Joseph, một nhà tư vấn bên ngoài.

Cuốn sách này dày gần 200 trang nhưng phần tường thuật chính của cuốn sách chỉ dài khoảng 150 trang. Cuốn sách kết thúc với lời nói đầu và lời giới thiệu chỉ ra mức độ phổ biến của việc mọi người thấy mình trong vai Ben, đó là một cách tinh tế mà tác giả và tác giả của Lời nói đầu đã chỉ ra sự thành công trong mô hình của tác giả trong việc chỉ ra hành vi chung của các nhà quản lý trong thế giới kinh doanh của chúng ta. Sau đó, hãy nhìn vào một khoảnh khắc của sự thật khi một người quản lý nhận thấy mình đang ở thế kết thúc trong cuộc đấu tranh giành quyền quản lý một nhóm (1). Điều này khiến anh ta cố gắng từ chức, lúc đó người phụ trách công ty đưa ra thách thức cho anh ta gặp một nhà tư vấn bên ngoài tên là Joseph (2). Điều này dẫn đến việc xem xét một bản đồ đối chiếu giữa thái độ học hỏi với thái độ phán xét và chỉ ra các mức độ thành công khác nhau (3), tại thời điểm đó, có một nhận thức sâu sắc rằng tất cả chúng ta đều là những người phán xét phục hồi (4), dẫn đến việc áp dụng những nguyên tắc này vào cuộc sống gia đình của Ben và vợ anh ấy là Grace (5). Sau đây là các cuộc thảo luận về tầm quan trọng của việc chuyển đổi câu hỏi cho phép ai đó thoát khỏi sự phán xét (6), cũng như nhu cầu nhìn bằng đôi mắt mới và nghe bằng đôi tai mới (7). Sau đây là sự tương phản giữa người đánh giá và đội học viên (8) cũng như điều gì xảy ra khi phép thuật hoạt động (9) và thảo luận và ứng dụng q-storming (10). Cuối cùng, điều này dẫn Ben đến thành công trong cả cuộc sống cá nhân (11) cũng như trong cuộc sống nghề nghiệp của anh ấy (12), khi cuốn sách kết thúc với mười công cụ mạnh mẽ để sử dụng phương pháp tư duy đặt câu hỏi trong cuốn sách trong công việc và cuộc sống, cũng như các ghi chú, lời cảm ơn, thông tin về tác giả, cũng như thông tin về Viện điều tra

Thực sự là cấu trúc của cuốn sách này và cốt truyện của nó không hoàn toàn thành công như những cuốn sách khác trong thể loại truyện ngụ ngôn kinh doanh này, mặc dù nhìn chung nó chia sẻ nhiều xu hướng của truyện ngụ ngôn để vẽ ra các giai đoạn đầu của sự phản kháng trước sự thay đổi cũng như bản chất phổ biến của việc áp dụng các nguyên tắc này vào cuộc sống cá nhân cũng như cuộc sống nghề nghiệp của một người, khi tác giả miêu tả Ben đối xử với vợ mình là Grace và đấu tranh về cuộc sống của chính họ và đấu tranh khi giao tiếp với nhau. Theo nhiều cách, các khía cạnh cá nhân và nghề nghiệp của cuốn sách này dẫn đến một cuộc khủng hoảng kép, trong đó bước đột phá trong cuộc sống kinh doanh được bắt đầu bằng một bước đột phá trong cuộc sống cá nhân của nhân vật chính và sau đó dẫn đến khủng hoảng trong cuộc sống cá nhân do nhân vật chính thiếu cởi mở và trung thực về những khó khăn của anh ta trong công việc và điều này ảnh hưởng như thế nào đến mối quan hệ của anh ta với vợ, bao gồm cả những giờ làm việc kéo dài khiến cô ta nghi ngờ rằng người chồng không may của mình đang ngoại tình với cô ta. Tuy nhiên, điểm chung của hầu hết các cuốn sách thuộc loại này là cuốn sách có một kết thúc vội vã và ngắn gọn, nối tiếp thành công sau khi thay đổi quan trọng về cách tiếp cận đã được thực hiện, cho thấy rằng tác giả đang cố gắng sắp xếp bộ bài theo hướng chỉ ra phần thưởng của sự thay đổi hơn là giải quyết các cuộc đấu tranh lâu dài để duy trì một cách tiếp cận đã thay đổi.

Với một câu chuyện nghiệp dư, được viết để minh họa (và quảng cáo) các phương pháp của cô ấy, một nhà tư vấn mô tả "QT" hoặc tư duy đặt câu hỏi. Mặc dù tôi thích các phương pháp này, nhưng tôi không tin rằng câu chuyện đã đi đủ xa để chỉ ra thành công cách sử dụng các phương pháp đó trong cuộc sống thực. Thay vào đó, nó rõ ràng là một quảng cáo dài bằng một cuốn sách cho chương trình và là một nỗ lực nhằm thu hút người đọc truy cập trang web của Adams và có lẽ đăng ký tham gia khóa đào tạo hoặc mua các tài liệu khác để bổ sung các phương pháp. Bản thân các phương pháp này dựa trên các nguyên tắc giao tiếp bền bỉ với thời gian, hầu hết các phương pháp này cũng có thể được tìm thấy trong các nguồn khác và thường được minh họa và giải thích rõ hơn. Ví dụ: tôi muốn giới thiệu những độc giả quan tâm đến việc theo đuổi những ý tưởng tương tự với Cuộc trò chuyện quan trọng hoặc Trách nhiệm giải trình quan trọng, cả từ VitalSmarts hoặc Cuộc trò chuyện khó khăn, của Bruce Patton. Và chắc chắn có những cuốn sách khác minh họa các phương pháp dựa trên các nguyên tắc. Tôi dạy (hoặc đã dạy) các lớp sử dụng tất cả những cuốn sách này và rất khuyến khích chúng. Tôi không liên kết với các công ty hoặc tác giả liên kết ở các khía cạnh khác. Nói tóm lại, hãy tránh đánh giá người khác một cách không công bằng, hãy trở nên tò mò và tìm cách học hỏi, đồng thời đặt những câu hỏi được thiết kế để gợi ra những phản hồi tích cực và sáng tạo, và (không có gì ngạc nhiên) mọi người thường sẽ phản hồi theo những cách hiệu quả.

"Thời điểm bất cứ điều gì xảy ra với chúng tôi, đó là khi chúng tôi bắt đầu đặt câu hỏi cho chính mình. Chúng tôi càng sớm nhận ra những gì chúng tôi đang hỏi thì càng tốt" (trang 65) 

Hoàn toàn thích cuốn sách này. Tôi giới thiệu điều này cho bất kỳ nhà lãnh đạo, nhà giáo dục, chuyên gia, sinh viên đại học, chồng, vợ, v.v. Các ý tưởng được thảo luận rất phù hợp và có thể áp dụng trong thời đại ngày nay. Các chủ đề có thể được sử dụng trong hầu hết mọi giai đoạn của cuộc sống và gần như mọi hình thức công việc. Các khái niệm mà Marilee Adams xem xét được chia thành các câu hỏi đơn giản (bằng lời nói hoặc không lời) mà chúng ta tự hỏi mình hàng ngày, từng khoảnh khắc. Trước hết, tôi không thể tin rằng tôi thực sự đặt câu hỏi mỗi ngày. Nó rất tinh vi và xảy ra một cách vô thức đến nỗi chúng ta thậm chí không nhận ra. Khi tôi đã làm, tôi không thể tin được làm thế nào những câu hỏi của tôi đang điều khiển thói quen, hành động và cảm xúc của tôi. Bằng cách nâng cao nhận thức tổng thể (bản thân người quan sát) trong khi học cách tự hỏi mình những câu hỏi phù hợp, trong mọi tình huống nhất định, có thể mang lại cho bạn sức mạnh để thay đổi cuộc sống của mình ở hầu hết mọi khía cạnh. 

Các công cụ mà Marilee Adams đưa ra rất cụ thể, trong đó bạn có thể tham gia vào các hoạt động này để củng cố bản thân người quan sát của mình. Những công cụ này cũng bao gồm: các hình thức chánh niệm, 12 câu hỏi hàng đầu, bản đồ lựa chọn, v.v. Ngoài ra, tôi đã sử dụng nhiều ý tưởng được trình bày trong công việc chuyên môn của mình để giúp sinh viên vượt qua những khó khăn và tình huống khác nhau. Đây phải là một trong những cuốn sách tâm lý học hay nhất mà tôi từng xem, vừa có liên quan đến cá nhân vừa có tác động để thực sự thay đổi cuộc đời bạn. Đây là thứ bắt buộc phải có trong thư viện cá nhân của bạn.

Tóm tắt: Dựa trên hiểu biết sâu sắc rằng các loại câu hỏi mà chúng ta đặt ra sẽ định hình hành động của chúng ta và tập trung vào việc học cách đặt câu hỏi cho "người học" hơn là "người phán xét". 

Marilee Adams đề xuất rằng những loại câu hỏi mà chúng ta đặt ra cho bản thân và cho người khác, cho dù họ là vợ/chồng, đồng nghiệp hay người được huấn luyện, sẽ định hình sâu sắc hành động và cuộc sống của chúng ta. Cô ấy gọi đây là Câu hỏi Suy nghĩ. Cô ấy đề xuất rằng chúng tôi chọn giữa hai loại đường dẫn, hai loại câu hỏi: đường dẫn Người đánh giá và đường dẫn Người học. Ví dụ: 

Thẩm phán hỏi: Có chuyện gì với tôi vậy? Học viên hỏi: Tôi đánh giá cao điều gì về bản thân?

Thẩm phán hỏi: Có chuyện gì với anh ấy/cô ấy vậy? Học viên hỏi: Tôi đánh giá cao điều gì về anh ấy hoặc cô ấy? 

Thẩm phán hỏi: Lỗi tại ai? Học viên hỏi: Tôi có chịu trách nhiệm không? Thông thường, khi ở vị trí là một thẩm phán chúng ta cảm thấy vô vọng, chán nản, căng thẳng và cảm thấy mình căng thẳng. Trong vị trí là một học viên, chúng ta thư giãn. Adams sử dụng một công cụ gọi là Bản đồ lựa chọn để minh họa những con đường này và Judger Pit khi chúng ta bị kiểm soát bởi các câu hỏi của thẩm phán. 

Tất cả chúng ta đều có người phán xử trong mình, nhưng Adams mang đến hy vọng khi chuyển đổi câu hỏi. Điều này bắt nguồn từ việc học cách trở thành người quan sát khi chúng ta ở trong vị trí là một thẩm phán, chấp nhận người thẩm phán trong chúng ta và học cách đặt câu hỏi đưa chúng ta vào Người học bắt đầu bằng "Tôi có ở trong Judger không?", "Đây có phải là điều tôi muốn cảm nhận hoặc làm không?", "Tôi muốn ở đâu hơn?", và "Tôi có thể nghĩ về điều này bằng cách nào khác?" (một câu hỏi rất hữu ích!). Thường thì điều này dẫn đến việc đặt câu hỏi về các giả định của chúng tôi. Một công cụ khác mà anh ấy cung cấp là quy trình ABCD (Nhận biết, Thở!, Tò mò, Quyết định). Khi một nhà lãnh đạo phát triển quan điểm Người học, anh ấy hoặc cô ấy được định vị để phát triển một nhóm người học. Nó bắt đầu bằng việc thay đổi các câu hỏi mà một người đặt ra với một nhóm, nhưng cũng đào tạo họ trong Bản đồ Lựa chọn để họ có thể nhận thức được khi nào họ ở trong người phán xử hoặc người học. Một công cụ đặc biệt truyền năng lượng cho người học trong các nhóm là Q-Storming, đó là động não đặt ra các câu hỏi cho người học.

Adams trình bày thông tin này thông qua câu chuyện về Ben, một nhà quản lý tài năng nhưng đội của anh ấy đang thất bại. Ben đang gặp khó khăn và sẵn sàng từ chức cho đến khi Alexa, sếp của anh ấy giới thiệu anh ấy với Joseph, người huấn luyện anh ấy về Tư duy đặt câu hỏi và học cách chuyển từ Người phán xử sang Người học. Cô ấy giới thiệu các công cụ Tư duy đặt câu hỏi khác nhau thông qua câu chuyện này khi Ben trải qua một sự thay đổi trong cuộc hôn nhân và công việc của anh ấy khi anh ấy chuyển từ Người phán xét sang Người học hỏi. 

Cuốn sách kết thúc với Mười hai công cụ dành cho lãnh đạo, huấn luyện và cuộc sống, cùng các bài tập mà người đọc có thể sử dụng để thực hiện những công cụ này trong hoàn cảnh riêng của họ. 

Mặc dù tôi nghi ngờ rằng cách tiếp cận này không phải là "viên đạn ma thuật" cho mọi tình huống, nhưng cái nhìn sâu sắc của Adams có vẻ quan trọng. Việc chúng ta tự nói chuyện, thực sự là việc tự đặt câu hỏi của chúng ta phản ánh một tư duy, một tư duy có thể thúc đẩy sự tiêu cực và tự bảo vệ bản thân, hoặc một bầu không khí tích cực tôn trọng và tìm kiếm những điều tốt nhất ở bản thân và người khác cũng như những gì họ có thể làm. Đối với tôi, dường như cái nhìn sâu sắc quan trọng của cuốn sách này là đặt câu hỏi về những giả định của chúng ta, và tự hỏi bản thân xem liệu có cách nào khác để suy nghĩ về những tình huống mà chúng ta gặp phải hay không. Thông thường, chúng ta bị mắc kẹt trong một cách nhìn mọi thứ, thường là cách nhìn không công bằng, cho chúng ta hoặc cho những người khác trong cuộc sống của chúng ta. Cách tiếp cận của Adams giúp chúng tôi mở khóa.