Đây là cuốn sách mà vừa nhìn vào đã khiến mình hồi tưởng rất nhiều. Hồi tưởng về những ngày buồn nhưng không có ai cùng chia sẻ, mình lại xách xe đi khắp nơi giữa lòng Sài Gòn, tìm đến những nơi chứa đựng kỷ niệm của hai đứa.
Có lẽ đối với nhiều người, yêu xa là chuyện không tưởng, vì "xa mặt cách lòng", vì khoảng cách địa lý sẽ khiến con người ta mất đi sự đồng điệu về tâm hồn. Yêu xa là gì ? Là những cuộc gặp gỡ qua điện thoại, là những khi em buồn nhưng anh lại không thể ôm lấy, là những lúc chúng ta bị cuốn vào nhịp sống tấp nập mà vô tình quên mất nhau. Đó cũng là những lúc ngồi trong bóng đêm hiu quạnh với suy nghĩ "Liệu người ta có còn thương mình không ?", là những lần đi trên phố lại vô tình thấy bóng dáng của anh, là những lần động viên nhau tiếp tục cố gắng, và cũng là lúc mà trái tim đã quá mệt mỏi mà quyết định quên đi những tháng năm dài đã đi cùng nhau, bỏ lại sau lưng cả những lời hẹn ước còn chưa kịp thực hiện…
Nhưng rồi bạn sẽ nhận ta, nếu tình yêu đủ lớn, bạn sẽ có động lực để kiên nhẫn chờ đợi người mình yêu thương cho dù khoảng cách của hai người có là bao xa đi chăng nữa. Khi yêu một người, sẽ có lúc buồn, lúc vui nhưng đừng bao giờ hối tiếc. Khi tình yêu đủ lớn, bạn sẽ học được cách bước qua những nỗi nhớ trong chốc lát, học cách đứng dậy sau những phút yếu lòng, học cách hạ bớt cái tôi của mình để lắng nghe nhau mỗi khi cãi vã và cũng học cách phấn đấu để được gần nhau hơn.
Khi tôi 20
Hồi yêu anh, cả hai chúng tôi trò chuyện mãi mà không biết chán. Tôi gửi cho anh những dòng tin nhắn ngọt ngào. Những tin nhắn vào mỗi buổi sớm, chúc ngày tốt lành. Tin nhắn chúc anh ngủ ngon giấc vào mỗi buổi đêm. Vài tin nhắn bâng quơ bất chợt tôi muốn nói điều gì đó cùng anh. Khi thì nhớ anh nhiều ơi là nhiều. Mỗi lần mở Facebook, tôi lê là đủ các page có chủ đề về tình yêu Để thu góp cho mình những triết lý cùng những suy nghĩ về tình yêu mình có, hì hục nhắn tin gửi cho anh, trong lòng bỗng dưng hạnh phúc và thấy ngọt ngào.
Anh tâm lý và hiền lành. Suốt mùa hè năm đó, chúng tôi hẹn hò và nắm tay. Anh ôm tôi, khoảnh khắc ấy khiến hạnh phúc trong tôi dâng trào. Trái tim có gì đâu mà khua múa rộn ràng. Những nụ hôn đắm say của tuổi thanh xuân và rất nhiều điều khác nữa mà anh dành cho tôi khiến tim tôi cứ ngập tràn hạnh phúc. Tôi để ý tới những cuốn sách anh đọc, chỉ để biết thêm nhiều thứ kể cho anh nghe mong anh được cười vui và thoải mái. Tôi không ngừng hướng về phía anh.
...
Chia tay không lời, chắc có nhẹ nhõm hơn không? Hay có những đêm tôi thổn thức nhớ anh và không sao đâu vỗ mình anh bước nổi. Mỗi khi nhắm mắt lại cảm giác đó quay về thấy mình đang trôi nhẹ bẫng, vòng ôm biến mất. Tôi hụt chân và rơi vào khoảng không đen đặc. Khi đó giấc mơ kết thúc, tôi choàng tỉnh rồi bật khóc ngon lành.
Say nắng Sài Gòn
Anh đưa tôi đi dạo quanh các phố phường, nghe thành phố lên đèn trên chiếc xe máy đã cố đi cùng năm tháng sinh viên cho tới hôm nay.
Ngồi sau lưng anh, tôi thấy bình yên thật nhiều. Rất tự nhiên, tay tôi chạm vào vòng eo của anh và vòng tay ôm anh từ đằng sau. Đầu tựa sát vào lưng anh, êm ái biết bao. Anh cũng không có phản ứng gì. Suốt quãng đường đi, chúng tôi không nói chuyện gì nhiều cả. Ai cũng lơ đảng theo suy nghĩ riêng mình, nhưng chúng tôi đều biết rằng, bên cạnh mình đã có một người, vì thế chúng tôi không còn cảm thấy đơn độc nữa.
Chiếc xe cứ chạy, cứ chạy đưa chúng tôi qua những lối phố sắc màu khi đêm xuống. Xe chạy dần ra phía ngoại ô thành phố, ở đây gió mát lành và tĩnh mịch hơn, không còn ồn ã, kẹt xe. Tôi hỏi anh đưa em đi tới đâu thế? Tôi không thạo đường ở thành phố này anh cười hiền bảo anh không đưa em đi đào tẩu đâu mà lo. Vậy là tôi cũng phá lên cười cùng anh, do dự gì đâu chứ! Chỉ biết rằng khi ở bên anh ấy tôi cảm thấy bình yên đến lạ. Bình dị như chị ôm từ phía sau lưng như cái tựa đầu vào vai anh… Cảm giác gần gũi bên một người là như thế sao.
...
Ngày mai thôi chúng tôi sẽ phải chia tay nhau mỗi người sẽ ở một phương trời rất khác. Cuộc hẹn tối nay tôi qua trong lặng lẽ mà cũng thật đẹp đẽ, ít ra là trong tâm trí chúng tôi. Vòng ôm, cái nắm tay, những chia sẻ nho nhỏ và chân thành. Chắc chúng tôi sẽ không thể ở bên nhau dài lâu, dẫu biết rằng mãi thuộc về nhau là một điều rất khó thực hiện. Nhưng dù sao những giây phút thoáng qua trong cuộc đời của nhau cũng đủ khiến chúng ta vui vẻ. Dù chẳng có điều gì đó quá ngọt ngào, phô trương. tất cả đều rất thật lòng đến với nhau bên nhau.
...
Cả hai chúng tôi đều không sinh ra và lớn lên ở thành phố này. Chỉ là lý tưởng của tuổi trẻ đã mang chúng tôi đến với nơi đây. Gặp nhau tình cờ, hợp nhau đến bất ngờ, nhưng rồi lại xa nhau bất chợt
Chúng tôi gặp gỡ nhau vui vẻ và rồi chia tay nhau, cũng chỉ trong một mùa - mùa nắng, trong cùng một thành phố - Sài Gòn.
Sài Gòn à, chỉ xin được ôm vào lòng những điều đẹp đẽ đã từng ở nơi đây.
Người bạn đồng hành
Những buổi sáng sau đó, chúng tôi chạm mặt nhau trên những cung đường chạy. Gặp gỡ nhau, tán dóc dâm ba câu chuyện, những chia sẻ vụn vặt về ngày tháng sinh viên xa nhà. Nói chuyện nhiều tôi mới phát hiện ra, chúng tôi ở chợ không cách xa nhau lắm, chỉ vài khúc cua, nhưng ngược hướng rồi sẽ tìm thấy. Chúng tôi cho nhau địa chỉ nhà trọ, để tiện liên lạc với nhau, khi thì để uống thứ gì đó cùng nhau, rồi tôi đọc sách và viết lách, Duy mày mò với những bản thiết kế xây dựng. Chúng tôi cùng chập chững những bước chuyển mình vào đời và nhận thức học cách gắn bó và yêu thương.
Đôi lúc cô đơn, lạc lõng, sáng tỉnh dậy bàng hoàng thấy nơi này chỉ là một chốn xa lạ với mình. Thế nhưng, ngoài những con người đến từ các vùng miền, tỉnh thành có tính cách lối sống khác nhau, thì vẫn còn có cậu ấy cười hiền hiền, tay chào tôi mọi sớm trên con đường chạy quen thuộc, bỗng nhiên tôi thấy ấm lòng, vì ít ra tôi tìm thấy một người cùng chung một vài sở thích nhăn nhỏ với mình. Vẫn nụ cười ấy, nhưng một ngày tôi phát hiện ra trái tim mình đập nhanh những nhịp lạ lùng.
Nhưng sau tất cả, vẫn còn mãi những nụ cười dành cho nhau, vui vẻ và chan hòa như những người bạn thật sự. Chúng tôi đã bên nhau, cùng chứng kiến những tháng ngày tuổi trẻ của nhau trôi qua một cách êm đềm.
Những cuộc gặp gỡ
Thành phố sau những tháng năm tôi không trở lại vẫn mang trong mình cái hơi thở nhộn nhịp và phồn hoa của một nơi chốn có tiếng năng động bậc nhất của đất nước. Chỉ riêng những người thân của tôi sống trong thành phố cũng đủ khiến tôi bồi hồi, xốn xang trước lúc gặp họ. Ừ thì, đã lâu không gặp.
Nhưng có điều đặc biệt là ở thành phố này, tôi đã để lại những thương yêu đã cũ cho một người và cả những thương yêu mới đang dành cho một người. Hẳn là tôi có duyên may với thành phố này, vậy là tôi đã quay trở lại nơi đây. Sau bao lần xuôi ngược. Gặp lại hai nửa thương yêu cũ - mới của mình. Hành trình tìm về và tìm thấy! Tôi tin là như thế! Dù cho có được điều gì chăng nữa.
Xóa hết những nỗi cô đơn
Vào những đêm trời nổi gió lạnh và trống trải. Tôi vùi mình trong mớ chăn hỗn độn như chính tâm trạng của mình vậy. Tôi úp mặt vào gối, thấy nỗi nhớ hù dọa sau lưng và khoảng trống hoang hoải trước mặt. Cố dỗ dành cho mình ngủ yên giấc, nhưng không hề dễ dàng chút nào.
Trước đó, có những ngày tôi hay giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, khi mở đèn thì đồng hồ chưa điểm tới hai giờ sáng.
Thoáng qua đời nhau một chút thôi, vậy mà có những khoảnh khắc để lại, để rồi đôi khi ta muốn òa khóc lên vì chợt nhận ra, nhớ một chiếc ôm, nụ hôn… nhiều lắm!
Mất bao lâu để quên đi một người? Tôi vẫn còn yêu anh trong thầm lặng, chưa thể quên được. Vẫn là thứ tình cảm trong trẻo và bền bỉ, chỉ biết rằng tâm trí mình rất nặng… nhớ về anh. Từng ánh mắt, cử chỉ, giọng nói… của con người ấy, là anh. Phải chia tay một người rất khó, phải dứt bỏ những thứ đã từng là kỷ niệm, là miền ký ức còn khó hơn nhiều…
...
Sau này, khi nhìn lại những ngày tháng đó, tôi thấy mình đã vượt qua những đứt gãy tưởng chừng như không thể và rất nhiều nước mắt, vật mà cuối cùng vẫn vượt qua đó thôi.
Cuộc đời này sẽ luôn có những điều tình cờ, hết sức tình cờ, như chuyện tôi và Hải gặp nhau vậy. Bỗng một ngày, Hải xuất hiện, như một vạt nắng dịu dàng sau những ngày mưa buồn ảm đạm. Và mỗi người ta gặp trong đời đều là một phần quà tặng từ định mệnh của Chúa trời ban tặng cho ta.
Và tôi biết, mình rồi cũng sẽ hạnh phúc và không còn đơn độc nữa, vì ít ra, tôi còn có Hải.
Sau khi hết yêu một người
Nó đã vẽ ý nghĩ về những ngày chung đôi, và ít nhiều đã đi qua những ngày như thế, trọn vẹn, nhưng trước đó lại có thiếu sót, rằng chưa từng nghĩ về kết cục của những ngày chia tay. Nhưng chung quy lại, dù nó đã từng là kẻ mơ mộng như thế nào thì khi thất tình, nó cũng trải qua những điều tương tự như: khóc, muốn thay đổi bản thân như kiểu tóc, quần áo, mùi hương, viết lách giải tỏa nỗi niềm, bước ra ngoài…
…
Có những tình yêu tự nhiên sẽ dừng lại, vậy nên đừng trách nhau làm chi, cũng đừng cố chấp níu kéo làm chi. Ngay cả khi hai người rời xa nhau - có lẽ đó là một đáp án, một kết thúc gây thương tổn nhất cho nhau, nhưng đó cũng là một chọn lựa mở. Hãy cứ tin rằng, mình đã từng có những ngày bên nhau thật trọn vẹn, đã từng trao hết những yêu thương thật lòng, trước lúc cho nhau lối đi riêng, những con đường thật khác mở ra, chờ đợi mỗi người.
Quá khứ, suy cho cùng thì nên cất trong lòng, để nó trở thành hoài niệm. Vì trong mỗi chúng ta, bao giờ cũng có cho mình những vùng trời ký ức.
Mùa yêu trở lại
Sau một khoảng lặng đủ lâu giữa cả hai, Vinh nói với My những lời phật tâm sau cuối. Anh nói rằng, trong cuộc đời này vẫn còn rất nhiều người em yêu thương và rất nhiều người thương yêu em. Và mỗi người đều có một cách quan tâm khác nhau, như anh chẳng hạn. Cá nhân anh lại rất dễ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của người khác. Khi em buồn, trong lòng anh cũng chẳng vui, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, kể cho em nghe những câu chuyện kiểu như mình đang rất ổn Thật ra là chẳng ổn chút nào. Anh biết có những đêm em khóc thì, em đã giấu nhẹm đi, nhưng đôi mắt em lại không giấu nổi, anh cũng chẳng vui gì và thấy xót lòng lòng trong những nhà ngày em kém xinh chỉ vì đôi mắt sưng húp lên. Vậy nên, nếu có ngày anh rời đi, anh cũng chẳng hề muốn em ở lại phải sống trong sự buồn rầu mãi, em phải sống thật tích cực lên, quên đi những nỗi buồn trong quá khứ, tìm cho mình một người chúc lối chứ không phải là khuyến mãi một mình nghe không? những điều đó đó rồi sẽ dẫn lối em tới những niềm vui, những điều rất hay và rất khác. Này, em có biết?
Ai cũng phải sống cùng tình yêu. Tình yêu nó không phải là tất cả, cả nhưng thiếu nó em lại luôn có cảm giác như mình thiếu tất cả cả . Điều anh biết, hai chữ tình yêu trong em còn bị giới hạn bởi nhiều điều.
Những ngày bên em, anh chỉ có thể là một người bạn tâm giao vô hình. Vì đơn giản, có lẽ anh với em chỉ là những điểm xuất phát vô tình giao với nhau và hợp lại thành một con đường, vậy thôi. Nhưng trong sự trùng hợp ấy, chắc vẫn còn những điểm khác biệt, những điểm chưa chạm vào nhau được. Và nếu như ta chưa nắm bắt được những khác biệt ấy, chắc ta vẫn chỉ là những người bạn tâm giao vô hình mà thôi.
…
Những bí ẩn, buồn rầu dường như đã rời xa, nhường chỗ cho bình minh lên nhẹ nhàng.Đã từ rất lâu My có thói quen ở nhà ngày cuối tuần ăn và vùi mình trong phòng riêng trống trải đến hoang mang?Cũng rất tự nhiên thôi, một tí định chạy xe qua tâm thức của My: Hãy thử hẹn hò với người bạn tâm giao vô hình kia. Để xem ban ngày ban mặt, người ta có hiện nguyên hình không? Để xem My có thể ôm hắn vào lòng và tâm sự những điều chưa bao giờ nói. Để xem My có thể nắm bắt được những khác biệt có quá khác biệt giữa hai người hay không? Nhất định vậy đi.
Suy nghĩ vừa dứt thì đột nhiên chuông cửa kêu reng reng khiến My giật mình. Vinh không giống anh người yêu cũ. Vinh đã trở lại vào một sớm cuối tuần rực rỡ với nụ cười bừng sáng. Chỉ đợi tới khi cánh cửa bật mở thì mai ôm chàng, làn hơi ấm từ lồng ngực lên qua các lớp áo, thấm vào tim, nồng ấm. Chỉ đến lúc này, khi được chở che trong vòng tay của Vinh đầy ủi an, My nghe mình xúc động đến gần như bật khóc. Và rồi, khi những giọt nước mắt trong veo rớt xuống vai áo Vinh, nóng hổi, đầy cảm xúc. Có lẽ đó sẽ là giọt nước mắt cuối cùng của mùa cũ.
Hóa ra Vinh không phải người vô hình. Vinh đã ở đây rồi, thật thà và vô điều kiện, với My. Lời thì thầm ngọt ngào bên tai Vinh, My bảo, em cần có anh song hành qua những ngày giông bão. Vì với em, anh đã hiểu em nhiều hơn cả cách những người yêu nhau thường có. Cảm ơn anh, vì đã cho em cảm giác biết yêu thêm lần nữa.
Lời kết
Đọc “Say nắng Sài Gòn” của Hamlet Duy Thành đã giúp mình hiểu được tâm sự của những cuộc tình xa, và càng giúp mình trân trọng những khoảnh khắc đang hiện hữu. Vì dù yêu gần hay yêu xa, đó đều là minh chứng rõ ràng nhất cho việc chúng ta đang yêu và được yêu.
Yêu xa giúp ta trưởng thành và mạnh mẽ hơn, cho dù có lúc phải đối diện với cô đơn. Và tình yêu sẽ vượt qua những "dặm dài" cách trở khi hai người có một tâm hồn thấu hiểu, san sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống.
"Em chưa làm ra nhiều tiền,
nhưng em nghĩ mình vẫn giàu hơn tất cả
vì tuổi trẻ, vì có anh
những trang viết cứ mở ra, từ đó!"
Review chi tiết bởi: Bảo Ngọc - Bookademy
Hình ảnh: Bảo Ngọc
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.