“Một cảnh không có trên phim” là tập truyện ngắn mới nhất của Hồ Huy Sơn,
chứa đựng những lát cắt, mảnh ghép nhỏ, bình dị giữa cuộc đời. Giản đơn mà đau mà thấm. Lấy
chất liệu từ những câu chuyện trong gia đình, giữa các mối quan hệ như cha mẹ với
con cái, mẹ chồng với nàng dâu, vợ với chồng; hay rộng hơn nữa là giữa những
con người xa lạ cùng chung một hoàn cảnh sống cơ cực, bần hàn nhưng ấm áp tình
người... Ẩn chứa trong mỗi câu chuyện là những suy nghĩ, trăn trở của tác giả về
những vấn đề trong văn hóa ứng xử giữa người với người trong xã hội hiện đại.
Xuyên suốt cả tập truyện, những mảng tối và sáng đan xen với nhau tạo
nên một bức tranh hài hòa về màu sắc, mang đến hi vọng về một cuộc sống mà ở đó
con người có thể dũng cảm đương đầu với nghịch cảnh, dám sửa chữa sai lầm của bản
thân, đấu tranh với cái xấu mà hướng đến cái tốt.
Mỗi câu chuyện đều chứa đựng những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống mà tác giả muốn gửi gắm tới người đọc. Đó là bài học về niềm tin bị lừa dối, lòng thiện tâm bị khuất lấp bởi cám dỗ của đồng tiền; là sự đồng cảm của những số phận lận đận mưu sinh, nỗi tự ti về những khiếm khuyết của cơ thể, về nghề nghiệp hèn kém của bản thân… tuy nhiên trong họ vẫn không ngừng tìm kiếm sự sẻ chia và hơi ấm tình người (truyện ngắn Dưới trời nắng gắt). Là lời khẳng định rằng giá trị của tình thân có thể tạo nên sức mạnh xóa tan đi mọi căm ghét và thù hận (truyện ngắn Tình thâm). Là lòng dũng cảm dám đối mặt với hiện thực được gửi gắm trong truyện Có mùa xuân vừa ngang qua. Sống trong cái khổ, sống mà liên tiếp rơi vào tình cảnh éo le rất dễ khiến cho con người ta đổ lỗi lên người khác mà không thể nhìn nhận đúng hiện thực, dũng cảm vượt qua nó quả thực không phải là một điều dễ dàng...
Dưới trời nắng gắt
[…] Trở về
nhà, vừa đặt lưng xuống giường thị liền nghe những thanh âm ríu ran từ phòng
bên. Phòng bên là tổ ấm của một cặp vợ chồng, đang là công nhân cho một công ti
chế biến gỗ. Họ có một cậu con trai năm tuổi. Thị chỉ biết có vậy, hầu như chưa
qua lại bao giờ. Một đôi lần đụng mặt nhau, không khó để nhận ra sự e dè của họ
về thị nên từ đó, thị cũng chẳng để tâm đến phòng bên, chấp nhận thân phận ăn
đêm, ngày ngủ - tối đi làm. […]
Thị cứ nằm
lặng trên giường, để mặc những âm thanh từ phòng bên dẫn dắt mình. Bất giác,
thị nghĩ đến y, mường tượng lại nụ cười khi y nói với thị: “Cô lấy tôi nhé!” Rồi
thị tủm tỉm cười. Tiếng chắt lưỡi của mấy con thạch sùng đang đeo bám trên
tường không còn khiến thị cảm thấy não nề, mà trái lại thị cảm giác như đang có
một dàn đồng ca cùng chia vui với mình.
Nếu mình
đồng ý lấy y…, thị chợt nghĩ. Khi đó, thị và y cũng sẽ có một tổ ấm nhỏ xinh
như vậy. Rồi những đứa con ra đời. Ban ngày, y sẽ đi bán vé số, còn thị, có thể
thị sẽ bán cơm hay cà phê rồi đêm về cả nhà cùng xúm xa xúm xít, chành chọe
nhau. Những tiếng cười tiếng nói bung vang khắp nhà, xua tan đi bao mệt mỏi của
một ngày làm việc nhọc nhằn.
Mới chỉ
nghĩ đến đó, lòng thị bỗng nhiên chộn rộn. Giờ thì thị đã hiểu điều mà y mong
ước bấy lâu nay. Nhưng rồi thị sực tỉnh. Phải rồi, đời thị còn gì nữa đâu để mà
chờ đợi. Đời thị đã nhơ nhuốc quá rồi, không còn xứng đáng với y nữa.
Giống như một con chim vừa sẩy chân khỏi thiên đường, thị nằm run rẩy, ôm về mình nỗi ê chề, cay đắng.
Thả chim về trời
[...] Mấy ngày liền, con mắt trái của tôi đột
nhiên nháy liên tục. Rồi tôi nhận được điện thoại của mẹ, giọng gấp gáp. Mẹ bảo
tôi về. Lúc đó tôi nghĩ đến một người nào đó trong nhà gặp chuyện gì nghiêm trọng
lắm. Nhét vội mấy bộ quần áo vào ba lô, tôi tất tưởi ra bến bắt xe về nhà.
Cha tôi đang đứng quanh quẩn trong sân.
Còn mẹ thì chờ tôi ở đầu ngõ. Mái tóc mẹ bù xù, nước mắt vắn dài. Có giọt chưa
kịp khô, ướt nhẹm hai gò má. Mẹ ôm chầm lấy tôi, nức nở: “Chú Xuyện… mất rồi!”.
Tôi đứng như trời trồng. Đầu óc quay cuồng.
Sao chú Xuyện đi sớm vậy? Tôi vẫn chưa làm được gì giúp chú. Mọi việc đến với
tôi quá bất ngờ. “Nghĩa tử là nghĩ tận, con ạ! Nhanh sang với chú đi…”. Tôi muốn
khuỵu xuống. Đôi chân run run. Cảm giác chống chếnh ngập đầy trong lòng.
Tôi đi theo mẹ sang nhà chú Xuyện. Mọi người
đã tề tựu đông đủ. Mấy đứa con của chú cũng về. Người làng cũng sang rồi mỗi
người giúp một công việc. Tôi đến bên giường chú Xuyện, thấy mắt chú mở trừng
trừng, bất động. Đôi mắt chú trắng nhã.
Cụ Bá bảo, mấy đứa con chú đã vuốt mặt rồi
nhưng chú Xuyện không chịu nhắm mắt. Tôi thẫn thờ đến bên chú, nhẹ nhàng đưa
tay lên vuốt mặt. Đột nhiên, hai mắt chú nhắm nghiền, rất thanh thản.
Tôi quỳ xuống ôm chú Xuyện rồi òa khóc. Tiếng
khóc nức nghẹn, đủ để mọi người nghe thấy rồi quay đi lau vội những giọt nước mắt
đang ri rỉ bò ra.
Sau
đám tang, tôi ra ngồi một mình ngoài đồng. Gió đồng thổi mơn man. Sóng lúa xanh
chạy dài mênh mang. Chú Xuyện đã thanh thản ra đi. Người không để lại một lời
trăn trối nào cả. Có lẽ cái sợi dây vô hình ngày nào không còn ràng buộc chú được
nữa. Và chú phải đi.
Tôi ngước lên trời, thấy những cánh én đen
tuyền đang chấp chới chao liệng. Trong số những con chim én kia, có con nào đã
được chú Xuyện đánh bắt rồi thả ra không?
Có thể nói, tập truyện ngắn Một cảnh không có trên phim đã gửi gắm nhiều tâm tư, tình cảm của Hồ Huy Sơn, bên cạnh đó nó còn thể hiện rõ vốn sống phong phú, từng trải của anh trong từng trang viết. Tất cả đều bàng bạc một màu sắc nhân văn nhẹ nhàng mà sâu lắng...
----------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về
sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt