“Một cảnh không có trên phim” là tập truyện ngắn mới nhất của Hồ Huy Sơn, chứa đựng những lát cắt, mảnh ghép nhỏ, bình dị giữa cuộc đời. Giản đơn mà đau mà thấm. Lấy chất liệu từ những câu chuyện trong gia đình, giữa các mối quan hệ như cha mẹ với con cái, mẹ chồng với nàng dâu, vợ với chồng; hay rộng hơn nữa là giữa những con người xa lạ cùng chung một hoàn cảnh sống cơ cực, bần hàn nhưng ấm áp tình người... Ẩn chứa trong mỗi câu chuyện là những suy nghĩ, trăn trở của tác giả về những vấn đề trong văn hóa ứng xử giữa người với người trong xã hội hiện đại.

Xuyên suốt cả tập truyện, những mảng tối và sáng đan xen với nhau tạo nên một bức tranh hài hòa về màu sắc, mang đến hi vọng về một cuộc sống mà ở đó con người có thể dũng cảm đương đầu với nghịch cảnh, dám sửa chữa sai lầm của bản thân, đấu tranh với cái xấu mà hướng đến cái tốt.

Mỗi câu chuyện đều chứa đựng những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống mà tác giả muốn gửi gắm tới người đọc. Đó là bài học về niềm tin bị lừa dối, lòng thiện tâm bị khuất lấp bởi cám dỗ của đồng tiền; là sự đồng cảm của những số phận lận đận mưu sinh, nỗi tự ti về những khiếm khuyết của cơ thể, về nghề nghiệp hèn kém của bản thân… tuy nhiên trong họ vẫn không ngừng tìm kiếm sự sẻ chia và hơi ấm tình người (truyện ngắn Dưới trời nắng gắt). Là lời khẳng định rằng giá trị của tình thân có thể tạo nên sức mạnh xóa tan đi mọi căm ghét và thù hận (truyện ngắn Tình thâm). Là lòng dũng cảm dám đối mặt với hiện thực được gửi gắm trong truyện Có mùa xuân vừa ngang qua. Sống trong cái khổ, sống mà liên tiếp rơi vào tình cảnh éo le rất dễ khiến cho con người ta đổ lỗi lên người khác mà không thể nhìn nhận đúng hiện thực, dũng cảm vượt qua nó quả thực không phải là một điều dễ dàng... 

Dưới trời nắng gắt

[…] Trở về nhà, vừa đặt lưng xuống giường thị liền nghe những thanh âm ríu ran từ phòng bên. Phòng bên là tổ ấm của một cặp vợ chồng, đang là công nhân cho một công ti chế biến gỗ. Họ có một cậu con trai năm tuổi. Thị chỉ biết có vậy, hầu như chưa qua lại bao giờ. Một đôi lần đụng mặt nhau, không khó để nhận ra sự e dè của họ về thị nên từ đó, thị cũng chẳng để tâm đến phòng bên, chấp nhận thân phận ăn đêm, ngày ngủ - tối đi làm. […]

Thị cứ nằm lặng trên giường, để mặc những âm thanh từ phòng bên dẫn dắt mình. Bất giác, thị nghĩ đến y, mường tượng lại nụ cười khi y nói với thị: “Cô lấy tôi nhé!” Rồi thị tủm tỉm cười. Tiếng chắt lưỡi của mấy con thạch sùng đang đeo bám trên tường không còn khiến thị cảm thấy não nề, mà trái lại thị cảm giác như đang có một dàn đồng ca cùng chia vui với mình.

Nếu mình đồng ý lấy y…, thị chợt nghĩ. Khi đó, thị và y cũng sẽ có một tổ ấm nhỏ xinh như vậy. Rồi những đứa con ra đời. Ban ngày, y sẽ đi bán vé số, còn thị, có thể thị sẽ bán cơm hay cà phê rồi đêm về cả nhà cùng xúm xa xúm xít, chành chọe nhau. Những tiếng cười tiếng nói bung vang khắp nhà, xua tan đi bao mệt mỏi của một ngày làm việc nhọc nhằn.

Mới chỉ nghĩ đến đó, lòng thị bỗng nhiên chộn rộn. Giờ thì thị đã hiểu điều mà y mong ước bấy lâu nay. Nhưng rồi thị sực tỉnh. Phải rồi, đời thị còn gì nữa đâu để mà chờ đợi. Đời thị đã nhơ nhuốc quá rồi, không còn xứng đáng với y nữa.

Giống như một con chim vừa sẩy chân khỏi thiên đường, thị nằm run rẩy, ôm về mình nỗi ê chề, cay đắng.

Thả chim về trời

[...] Mấy ngày liền, con mắt trái của tôi đột nhiên nháy liên tục. Rồi tôi nhận được điện thoại của mẹ, giọng gấp gáp. Mẹ bảo tôi về. Lúc đó tôi nghĩ đến một người nào đó trong nhà gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm. Nhét vội mấy bộ quần áo vào ba lô, tôi tất tưởi ra bến bắt xe về nhà.

Cha tôi đang đứng quanh quẩn trong sân. Còn mẹ thì chờ tôi ở đầu ngõ. Mái tóc mẹ bù xù, nước mắt vắn dài. Có giọt chưa kịp khô, ướt nhẹm hai gò má. Mẹ ôm chầm lấy tôi, nức nở: “Chú Xuyện… mất rồi!”.

Tôi đứng như trời trồng. Đầu óc quay cuồng. Sao chú Xuyện đi sớm vậy? Tôi vẫn chưa làm được gì giúp chú. Mọi việc đến với tôi quá bất ngờ. “Nghĩa tử là nghĩ tận, con ạ! Nhanh sang với chú đi…”. Tôi muốn khuỵu xuống. Đôi chân run run. Cảm giác chống chếnh ngập đầy trong lòng.

Tôi đi theo mẹ sang nhà chú Xuyện. Mọi người đã tề tựu đông đủ. Mấy đứa con của chú cũng về. Người làng cũng sang rồi mỗi người giúp một công việc. Tôi đến bên giường chú Xuyện, thấy mắt chú mở trừng trừng, bất động. Đôi mắt chú trắng nhã.

Cụ Bá bảo, mấy đứa con chú đã vuốt mặt rồi nhưng chú Xuyện không chịu nhắm mắt. Tôi thẫn thờ đến bên chú, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mặt. Đột nhiên, hai mắt chú nhắm nghiền, rất thanh thản.

Tôi quỳ xuống ôm chú Xuyện rồi òa khóc. Tiếng khóc nức nghẹn, đủ để mọi người nghe thấy rồi quay đi lau vội những giọt nước mắt đang ri rỉ bò ra.

  Sau đám tang, tôi ra ngồi một mình ngoài đồng. Gió đồng thổi mơn man. Sóng lúa xanh chạy dài mênh mang. Chú Xuyện đã thanh thản ra đi. Người không để lại một lời trăn trối nào cả. Có lẽ cái sợi dây vô hình ngày nào không còn ràng buộc chú được nữa. Và chú phải đi.

Tôi ngước lên trời, thấy những cánh én đen tuyền đang chấp chới chao liệng. Trong số những con chim én kia, có con nào đã được chú Xuyện đánh bắt rồi thả ra không?

 

Có thể nói, tập truyện ngắn Một cảnh không có trên phim đã gửi gắm nhiều tâm tư, tình cảm của Hồ Huy Sơn, bên cạnh đó nó còn thể hiện rõ vốn sống phong phú, từng trải của anh trong từng trang viết. Tất cả đều bàng bạc một màu sắc nhân văn nhẹ nhàng mà sâu lắng... 


----------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt

Xem thêm

10 năm đã qua kể từ khi ra mắt quyển sách đầu tay “Con trai con gái” (NXB Kim Đồng ấn hành), tác giả trẻ Hồ Huy Sơn vừa giới thiệu tác phẩm mới nhất, cũng là quyển sách thứ 10 – tập truyện ngắn “Một cảnh không có trên phim” (NXB Phụ nữ) – đánh dấu bước tiến về chiều sâu cảm xúc và bút pháp. So với nhiều tác phẩm mang lại cảm xúc nhẹ nhàng, trong trẻo trước đây, “Một cảnh không có trên phim” thể hiện rõ “chất đời” với những bi kịch, những tình huống éo le, trớ trêu mà không mang tính hư cấu. Như người đọc đang cảm thấy ấm lòng trước tình người đẹp đẽ giữa anh bán bánh mì và anh bán vé số mù thì bị tác giả “dội nước lạnh” khi đặt các nhân vật trước thử thách đổi đời – trúng số. Liệu những tâm hồn hồn hậu trong nghèo khó có thể vượt qua cám dỗ vật chất quá lớn hay những người bên nhau thuở cơ hàn có thể tiếp tục chia sẻ cùng nhau lúc vinh sang? Câu hỏi đặt ra là rất thật và câu trả lời cũng rất thật khi tác giả đi sâu phân tích tâm lý các nhân vật ở đa dạng hoàn cảnh sống (Dưới trời nắng gắt I và II). Quan hệ gia đình với nhiều cung bậc cảm xúc, tâm lý, tình cảm là đề tài được Hồ Huy Sơn đặc biệt quan tâm trong “Một cảnh không có trên phim”. Những nhân vật của Sơn mang dáng dấp những con người anh kết nối trong quá trình làm báo, trong mối quan hệ xã hội quảng giao nhưng cũng thân quen với mỗi chúng ta khi vẫn bắt gặp đâu đó trong cuộc sống. Một cảnh không có trên phim vì đó là cảnh giữa đời thực!

1. Gần hết buổi làm, Tuyết nhắn tin cho chồng: “Chiều về anh ghé quán cà phê ở đầu ngõ nhé! Em có chuyện muốn nói với anh”. Thành đọc tin xong, trong đầu hơi gờn gợn khi nghĩ tới thỏa thuận của hai vợ chồng: Mỗi khi có chuyện gì sẽ ra quán cà phê cùng nói chuyện, tuyệt đối không mang bực tức, cãi vã về nhà. Tan sở, Thành lập tức lấy xe rồi chạy thẳng tới quán cà phê. Đợi chồng ngồi xuống ghế, Tuyết bắt đầu mở lời: - Anh à! Em có cảm giác như mẹ nhà mình không thích bé Kim ấy... - Vì sao? - Thành ngạc nhiên. - Vì con bé là cháu nội... - Tầm bậy nào! Cháu nào mà chẳng là cháu. Em đừng suy diễn lung tung. - Em không suy diễn. Anh để ý mà xem, mẹ có vẻ thích thằng Tũn hơn là bé Kim nhà mình... - Thì chị Hoa lâu lâu mới về nhà, thấy mẹ vồn vã với thằng Tũn nên em nghĩ vậy thôi. Anh thấy chẳng có chuyện gì đâu. Tuyết im lặng không nói thêm. Cuộc cà phê kết thúc, hai vợ chồng cùng về nhà, mỗi người một xe. Dù chồng đã nói như vậy, nhưng trong lòng Tuyết vẫn không sao rũ bỏ được những băn khoăn và nghi ngại. Vừa chạy xe, Tuyết vừa nghĩ vẩn vơ. Tuyết cưới chồng năm trước, năm sau sinh bé Kim. Cũng cưới hỏi đàng hoàng nhưng không hiểu sao Tuyết cảm thấy mình không được lòng mẹ chồng dù Tuyết chưa làm điều gì quá đáng hay có lỗi với bà. Nhiều lần Tuyết đành thỏa hiệp với lý do có lẽ do mình và mẹ chồng không hợp tính nhau. Nhưng con dâu và mẹ chồng không hợp tính nhau là chuyện bình thường, còn bé Kim nó là đứa trẻ con đâu đã biết gì. Vậy mà Tuyết cảm thấy mẹ chồng cũng không yêu thương bé Kim theo kiểu tình cảm mà lẽ ra những người bà dành cho cháu mình. 2. Cuối tuần, Thành có hẹn cà phê với bạn, Tuyết ở nhà dọn dẹp. Lui cui trong bếp, thỉnh thoảng Tuyết đánh mắt ra bên ngoài trông chừng bé Kim và cu Tũn. Đang chơi yên lành như vậy, tự nhiên hai đứa quay ra tranh nhau một con rô bốt màu mè sặc sỡ. Tuyết tặc lưỡi: “Đúng là trẻ con!” rồi chăm chú vào công việc đang làm. Không lâu sau đó, Tuyết bỗng nhiên nghe tiếng mẹ chồng: “Bé Kim hư lắm nhé! Không chịu nhường anh gì cả!”. Tuyết nhìn ra thì thấy mẹ chồng đang cầm con rô bốt trên tay rồi nhanh chóng đưa cho Tũn, không quên đét vào mông bé Kim một cái. Bé Kim nhìn theo con rô bốt, khóc váng lên. Lúc đó, Tuyết chỉ biết đứng chết lặng, nước mắt nhòe nhoẹt hai má. 3. Tuyết lại hẹn gặp chồng ở quán cà phê sau giờ làm. Vẫn như lần trước, giọng Thành chắc nịch: - Em nhạy cảm quá rồi đấy! Nhưng lần này Tuyết tỏ ra cương quyết hơn: - Có thể anh là đàn ông, chẳng để ý đến những chuyện tủn mủn của phụ nữ. Nhưng em là người mẹ, em linh cảm được điều đó. Nói đến đây, tự nhiên Tuyết không nén được cơn xúc động, hai hàng nước mắt thi nhau trào ra. Thành lấy miếng khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho vợ, chép miệng: - Vậy chứ giờ em muốn anh phải làm gì? Không lẽ anh lại đến nói thẳng với mẹ về chuyện của bé Kim, thằng Tũn? Tuyết nhìn chồng rồi chậm rãi: - Em biết làm vậy cũng là đẩy anh vào thế khó. Nhưng quả thực, nếu tình trạng cứ diễn ra như vậy em thấy hoàn toàn không ổn chút nào. Khi bé Kim lớn hơn, có thể nhận biết xung quanh, chắc gì nó sẽ không bị tổn thương. Em thấy mẹ cũng không ưa gì em dù em chưa làm gì có lỗi với mẹ. Em nghĩ vợ chồng mình nên xin phép mẹ ra ở riêng, có khi vì xa nhau nên tình cảm giữa mẹ với em cũng như với bé Kim sẽ tốt hơn đấy. Thành uống xong ngụm cà phê rồi mới trả lời: - Cho anh thời gian suy nghĩ thêm. Tuyết biết việc này không dễ dàng gì với Thành, nhất là Thành lại là người yêu mẹ và luôn đặt trách nhiệm với mẹ lên đôi vai của mình. Sau Thành có cậu em út vừa tốt nghiệp. Tuyết thấy cậu út là người nhận được nhiều tình cảm của mẹ hơn cả. Hy vọng có cậu em út sẽ khiến Thành đỡ áy náy phần nào đó khi ra ở riêng. Thực ra, Tuyết cũng có phần lo ngại. Nếu Thành đặt vấn đề này với mẹ chồng, liệu bà có đồng ý hay không? Một khi mẹ chồng không đồng ý thì kế hoạch ra riêng của vợ chồng Tuyết khó mà thành hiện thực. Sau mấy ngày phải sống trong lo âu thấp thỏm, cuối cùng Tuyết cũng thấy Thành thưa chuyện với mẹ. Trái với sự lo lắng của vợ chồng Tuyết, ngay khi Thành vừa ngỏ ý muốn được ra ở riêng, không ngờ mẹ chồng đồng ý liền. Mọi chuyện diễn ra ngoài sức tưởng tượng của Tuyết. Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Nhờ các mối quan hệ thân cận nên chưa đến mười ngày vợ chồng Tuyết đã tìm được căn hộ ưng ý trong khu chung cư giá rẻ. Rồi thêm một tuần nữa để sửa soạn đồ đạc. Ngày chuyển nhà, nhìn cảnh bà cháu bịn rịn chia tay, tự nhiên Tuyết thấy sống mũi mình ngùi ngùi. Nhìn lại căn nhà mình đã từng sống, lòng Tuyết cũng dâng lên cảm giác quyến luyến. Vào những ngày cuối tuần, vợ chồng Tuyết lại đưa bé Kim về thăm mẹ. Tuyết kín đáo quan sát cách mẹ chồng quan tâm tới cháu mình, dù không vui nhưng Tuyết vẫn cảm thấy tốt hơn trước đây, lại không khiến ai cảm thấy khó chịu. Những lúc như vậy, Tuyết nghĩ mình đã sáng suốt khi cùng chồng chuyển ra ngoài. 4. Trời chuyển lạnh, bé Kim bất ngờ bị sốt. Nửa đêm rờ lên trán con, thấy trán nóng bừng, vợ chồng Tuyết vội vàng đưa con tới bệnh viện. Sáng ra nghe tin, mẹ chồng Tuyết cũng lập tức vào viện thăm cháu. Bà hết rờ trán, rờ bụng rồi bế cháu vào lòng, lâu lâu lại mắng yêu: “Cún hư của bà! Nhanh nhanh khỏe để về với bà nhé!”. Bạn bè Tuyết hay tin bé Kim nhập viện cũng rủ nhau vào thăm. Tuyết và mấy người bạn ngồi ở giường bên còn mẹ chồng bế bé Kim ngồi ở chiếc giường dành cho người bệnh. Giọng Tuyết đầy lo lắng: “Đang có dịch tay chân miệng, mình đang lo không biết con bé có bị làm sao không nữa. Đợi chiều xét nghiệm xem thế nào!”. Tuyết vừa dứt câu thì từ giường bên, mẹ chồng Tuyết vừa ôm bé Kim vừa dỗ dành bé lại vừa như cố ý để Tuyết và mọi người nghe thấy: “Xa bà là ốm thế này đấy. Kim có thương bà không chứ bà là thương Kim nhất đấy. Bà thương Kim, muốn chăm sóc cho Kim mà bố mẹ không cho. Giờ nhìn Kim đau ốm thế này, bà đau lòng lắm!”. Từng lời của mẹ chồng như mũi tên lao thẳng vào Tuyết. Tuyết ngớ người ra rồi khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên. Bạn bè có người nhìn Tuyết đầy ngạc nhiên, nhưng lúc đó Tuyết không biết làm gì hơn, đành cúi gằm mặt xuống để tránh những ánh mắt dò xét. Trò chuyện được một lúc, mấy người bạn của Tuyết rục rịch xin phép về công ty. Trước khi ra về, mỗi người lại gần mẹ chồng Tuyết, đưa cho bà chiếc phong bì rồi lễ phép: “Cháu có chút quà để bé Kim ăn bánh”. Mẹ chồng Tuyết xởi lởi: “Cún xin bác. Cún cảm ơn bác ạ! Để bà cất cho Cún cưng của bà!”. Tuyết xỏ dép tiễn bạn ra cửa. Bất chợt Tuyết ngoái lại liền bắt gặp mẹ chồng đang lẳng lặng cho phong bì vào túi rồi cẩn thận lấy kim băng cài lại. Trong vòng tay của bà, bé Kim vẫn nằm ngoan ngoãn như không có chuyện gì. Bỗng nhiên, Tuyết thấy đầu mình đau như búa bổ, mọi thứ trở nên quay cuồng trước mặt. Dẫu vậy, Tuyết quyết định giữ lại chuyện này trong lòng, không kể lể gì thêm với chồng. 5. Buổi tối, hai vợ chồng Tuyết cùng ngồi ngoài phòng khách xem phim. Dạo này, truyền hình đang chiếu bộ phim Sống chung với mẹ chồng. Mới xem được mấy tập đầu nhưng Tuyết hứng thú ra mặt. Thậm chí, khuôn mặt Tuyết còn lộ rõ sự bất bình mỗi khi xem một cảnh nào đó trái tai gai mắt. Thành dù không phải tín đồ của mấy bộ phim truyền hình lê thê nhưng vẫn xem cùng cho vợ vui. Hôm ấy, lúc bà mẹ chồng trong phim đanh giọng: “Vợ chỉ là một đứa con gái xa lạ ở đẩu ở đâu về, không lấy đứa này thì lấy đứa khác”, khuôn mặt Tuyết lộ rõ sự tức giận. Tuyết quay sang nói với chồng: - Anh xem, mẹ chồng ngày nay toàn vậy không đó. Thành cố nén tiếng thở dài: - Phim ảnh người ta cường điệu lên thế. Chứ làm gì có bà mẹ chồng nào như vậy! - Cường điệu gì! Không có lửa làm sao có khói. Như nhà mình… Tuyết buông lửng câu nói khi bắt gặp cái nhíu mày của chồng. 6. Thành bị tai nạn. Tuyết được thông báo khi đang ở công ty. Không kịp suy nghĩ gì thêm, cũng không cả xin phép trưởng phòng, Tuyết lao xuống đường rồi đón taxi tới bệnh viện. Thành đang nằm thiu thiu trên giường, chân trái được nẹp và quấn băng trắng toát. Có lẽ còn đau nên khuôn mặt Thành nhăn nhó. Cô y tá cho Tuyết hay, Thành bị gãy xương cẳng chân, các bác sĩ đã tiến hành sơ cứu. “Chị yên tâm, chúng tôi đã tiến hành sơ cứu cho bệnh nhân. Trường hợp của anh nhà có di lệch chút ít, chúng tôi vẫn đang theo dõi. Bây giờ, mời chị đi làm thủ tục và đóng viện phí”, cô y tá nói xong rồi chào Tuyết. Đến lúc này, Tuyết mới ngớ người ra. Lúc hay tin, Tuyết vội vã đến bệnh viện, không màng gì tới chuyện tiền nong. Mà có màng đến thì bây giờ Tuyết cũng không biết đào đâu ra. Bao nhiêu tiền dành dụm được của hai vợ chồng đều được dốc hết để mua nhà. Tuyết đứng lặng một lúc, lòng dạ rối bời. Hành lang bệnh viện người qua kẻ lại, ai cũng ái ngại nhìn khuôn mặt rầu rầu như chực khóc của Tuyết. Tuyết mân mê chiếc điện thoại đến nóng đẫy trong tay mà chưa biết phải gọi cho ai. Vừa lúc đó, mẹ chồng bất ngờ xuất hiện trước mặt Tuyết. Khuôn mặt bà lộ rõ vẻ lo lắng. Bà liếc vào phòng rồi lẳng lặng lấy từ trong túi xách ra chiếc phong bì, đặt vào tay Tuyết, giọng trầm đục: “Cầm lấy và đi đóng viện phí đi”. Không để Tuyết kịp có phản ứng gì, mẹ nói xong rồi bước vào trong phòng với Thành. Tuyết nhìn theo mẹ, không khỏi ngỡ ngàng. Có một cảm giác mà Tuyết thấy rõ ràng nhất là sự lăn chậm rãi của hai dòng nước từ hai bên cánh mũi. Nóng hổi.

Tên tập truyện ngắn mới nhất của tác giả Hồ Huy Sơn, “Một cảnh không có trên phim” (NXB Phụ nữ), khiến người đọc ngỡ sẽ dính dáng nhiều đến điện ảnh. Nhưng hóa ra lại không hẳn. Hồ Huy Sơn lấy chất liệu từ những câu chuyện trong gia đình, giữa các mối quan hệ như cha mẹ với con cái, mẹ chồng với nàng dâu, vợ với chồng; hay rộng hơn nữa là giữa những con người xa lạ cùng chung một hoàn cảnh sống cơ cực, bần hàn nhưng ấm áp tình người... Ẩn chứa trong mỗi câu chuyện là suy nghĩ, trăn trở của tác giả về những vấn đề trong văn hóa ứng xử giữa người và người trong xã hội hiện đại. Xuyên suốt 16 truyện trong tập là những mảng tối và sáng đan xen với nhau tạo nên một bức tranh hài hòa về màu sắc, mang đến hi vọng về một cuộc sống mà con người có thể đương đầu với nghịch cảnh, dám sửa chữa sai lầm của bản thân, đấu tranh với cái xấu mà hướng đến cái tốt. Đó là bài học về niềm tin bị lừa dối, lòng thiện tâm bị che mờ bởi cám dỗ của đồng tiền; là sự đồng cảm của những số phận lận đận mưu sinh, nỗi tự ti về những khiếm khuyết của cơ thể, về nghề nghiệp hèn kém của bản thân nhưng trong họ vẫn không ngừng tìm kiếm sự sẻ chia và hơi ấm tình người trong truyện ngắn “Dưới trời nắng gắt”. Là lời khẳng định rằng giá trị của tình thân có thể tạo nên sức mạnh xóa tan đi mọi căm ghét, thù hận trong truyện “Tình thâm”. Là lòng dũng cảm dám đối mặt với sự thực trong truyện “Có mùa xuân vừa ngang qua”… Hồ Huy Sơn sinh năm 1985 tại Nghệ An, tốt nghiệp khoa Lý luận - sáng tác - phê bình, Trường ĐH Văn hóa Hà Nội năm 2009, hiện đang sống và làm báo tại TP HCM.