Những điều bạn nhìn thấy bằng chính đôi mắt của mình lại chỉ hoàn toàn là ảo giác. Cô nàng Alex với mái tóc đỏ rực của Made you up - Francesca Zappia đã phải sống trong thế giới mà sự thật và ảo giác chỉ là một ranh giới mong manh do căn bệnh kỳ quái của mình gây ra. Alex đã phải đối mặt với muôn vàn khó khăn với bạn bè, bố mẹ và cả chính bản thân cô và đồng thời cô cũng tìm ra được những ý nghĩa đáng quý của tuổi trẻ qua chính những thử thách ấy. Đọc Made you up, người đọc không chỉ sống trong thế giới điên rồ của Alex mà còn tìm thấy được chính mình ở trong cái cuộc sống kỳ lạ đó.
Cuộc sống là thực hay ảo?
Đôi khi tôi nghĩ mọi người coi thực tế là mặc định.
Ý tôi là giống như cách bạn có thể phân biệt giấc mơ và đời thực. Khi bạn ở trong giấc mơ, bạn có thể không nhận ra, nhưng ngay khi tỉnh giấc, bạn biết đó là một cơn mộng mị và dù cho chuyện gì đã xảy ra trong đó đi chăng nữa, dù tốt hay xấu, đều không có thật. Trừ khi chúng ta ở trong Ma trận, thế giới này là thực, và những gì bạn làm trong thế giới đó là thực, và đó gần như là tất cả những gì bạn biết.
Mọi người đều coi đó là mặc định
Tôi không có được sự xa xỉ của việc coi thực tế là mặc định. Và tôi sẽ không nói rằng tôi ghét những người sở hữu sự xa xỉ ấy, bởi vì đó bao gồm tất cả mọi người. Tôi không ghét họ. Họ không sống trong thế giới của tôi.
Nhưng điều đó chưa bao giờ ngăn tôi ao ước được sống trong thế giới của họ.
Định nghĩa của Einstein về điên rồ là làm đi làm lại một việc và mong đợi những kết quả khác nhau. Tôi không ngừng chụp ảnh, hy vọng rằng tôi sẽ nhìn một tấm ảnh và biết những gì trong đó là ảo giác. Tôi kiểm tra phạm vi, nghĩ rằng cuối cùng thì tôi sẽ có thể đi dạo xung quanh mà không bị hoang tưởng. Tôi dành hàng ngày hy vọng ai đó sẽ nói với tôi rằng tôi có mùi hương chanh.
Nếu tôi không bị điên theo định nghĩa của bất kỳ ai khác, tôi đoán là ít nhất tôi cũng bị điên theo định nghĩa của Einstein.
“Charlie không có thật.”
Thế giới nghiêng trên trục của nó. “G-gì cơ?” tôi lắp bắp.
“Charlie không có thật. Không có ai ở đó cả. Không hề có.” Miles kéo tôi vòng sang phía bên kia xe. Những lời đó ù ù trong tai tôi, và mọi thứ đứng yên. Làn gió ngưng lay động hàng cây; ngay cả con bọ trên kính chắn gió của Miles cũng dừng lại dọc đường.
“Không.” Tôi giằng tay khỏi bàn tay của Miles. Cú sốc chạy dọc khắp cơ thể tôi. “Không. Cậu đang nói dối. Con bé ở đó – con bé ở ngay đó!” Tôi đã nhìn thấy nó rời khỏi ngôi nhà cùng chúng tôi tôi chắc chắn như thế. “Đừng nói dối tớ, Miles. Cậu đừng hòng nói dối.”
“Cậu ấy không nói dối đâu.” Tucker bước tới phía bên kia của tôi, hai tay giơ lên.
“Con bé có thật, Tucker. Nó… nó phải…” Tôi nhìn lại về phía nhà thầy McCoy, trông chờ Charlie sẽ ló ra từ phía bên kia của ngôi nhà, đang bày một trò chơi. Tôi sẽ mắng nó vì đã làm tôi sợ, và tôi sẽ không rời mắt khỏi nó lần nữa cho tới khi chúng tôi về tới nhà.
Nhưng nó không xuất hiện.
Mắt Xanh. Miles đầm đìa máu. Scarlet. Bóng Số 8. Và bây giờ là Charlie.
Charlie. Charlemagne. Em gái ruột của tôi. Nếu Charlie không có thật thì cái gì là thật đây?
Có phải tất cả là giả tạo? Có phải đây là toàn bộ thế giới trong đầu tôi? Nếu có lúc nào đó tôi thức tỉnh khỏi nó, liệu tôi có đang ở trong một căn phòng lót đệm đâu đó, nước dãi chảy khắp người?
Liệu tôi có còn là chính mình?
Charlie vẫn luôn là một hằng số. Chưa một lần tôi ngờ vực rằng nó không có thật. Con bé vẫn luôn là thật. Mềm mại và ấm áp và luôn ở đó khi tôi cần.
Tôi không thở được. Tôi ấn tay lên bụng và hít không khí vào, nhưng mật đắng dâng lên và chặn luồng khí lại. Cổ họng tôi thắt lại.
Mắt Xanh có thật hay không?
Đôi mắt ấy.
Ánh nhìn của cậu lột trần những lớp da trên người tôi và khiến tôi đứng chôn chân ngay tại chỗ. Toàn bộ máu dồn lên mặt, cả cổ và tai tôi nữa. Cậu có đôi mắt xanh nhất mà tôi từng thấy. Và chúng không thể là thật.
Bàn tay tôi khao khát được với lấy chiếc máy ảnh. Tôi cần phải chụp một tấm ảnh của cậu. Tôi cần ghi lại khoảnh khắc này. Bởi vì chuyện Thả tự do cho lũ tôm hùm không có thật, và Mắt Xanh cũng vậy. Mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến cậu ấy. Không phải với các bác sĩ tâm lý, hoặc với bố, hoặc với bất kỳ ai. Cậu ấy không thể có thật.
Cũng không quá tệ nếu cậu ta là thật, đúng không? Chỉ bởi vì mẹ tôi không bao giờ nhắc đến cậu ta không có nghĩa cậu ta không phải là thật. Nhưng nếu cậu ta là một gã khốn thì sao?
Tôi nguệch ngoạc vào sổ một cách vụng về, ngó lơ trái tim đang đập thình thịch. Tôi có nên ghi lại những gì cậu ta nói không? Tại sao cậu ta lại nói theo kiểu phân loại khoa học? Mắc Xanh không có thật. Không có ai giúp tôi thả tự do cho lũ tôm hùm cả. Không phải cậu ta vừa nói câu đó. Chỉ là trí óc tôi đùa giỡn với tôi thôi. Lại một lần nữa.
Tôi nhớ một vài lần, trước khi tôi được chuẩn đoán, khi tôi nằm trên giường và những đồ trang trí sẽ nói chuyện với tôi hoặc nói chuyện với nhau và tôi sẽ lắng nghe chúng cho tới khi ngủ thiếp đi.
Những đồ trang trí của tôi không nói chuyện với tôi nữa. Ít nhất là khi thuốc đang phát tác.
Tôi tắt đèn và lăn sang bên, kéo theo chăn. Cậu bé ở bể tôm hùm đang mất dần định nghĩa của mình – cho đến khi tôi nhắc nhở bản thân rằng thậm chí kể cả khi cậu là thật, mà điều đó không đúng, cậu và Miles không nhất thiết là cùng một người.
Chuyện đó cách đây mười năm. Mười năm, và tôi không thể nhìn thấy cậu kể từ đó. Phải có một phép kỳ lạ kỳ quặc nào đó mới khiến chúng tôi gặp nhau như vậy.
Trước mặt tôi, Miles bước ra từ sau một cái cây.
Cậu ta làm cách nào mà tới đó nhanh như vậy được? Cậu ra vừa đứng sau tôi mười giây trước, và bây giờ cậu ta xuất hiện ít nhất cách đây ba căn nhà dưới phố. Cậu ta thả bộ về phía tôi với bộ quần áo tả tơi, như vừa bị gấu tấn công. Khi cậu ta tới gần, mùi rượu và lớp váng ao hồ xộc vào không khí.
Ở chỗ vốn là tàn nhang của cậu ta, cả trăm lỗ nhỏ ứa máu rỉ xuống hai má xanh xao.
“Tớ không muốn nói chuyện với cậu.” Tôi cố đi qua cậu ta, nhưng cậu ta nhảy giật lùi, nhìn thẳng vào tôi. Hai tay cậu ta buông thõng hai bên. Ngón tay cậu ta dài hơn bình thường, như thể có quá nhiều đốt. Bụng tôi thắt lại. Tôi không biết cậu ta làm gì với tàn nhang, nhưng tôi không thể để cậu ta thấy chúng khiến tôi khiếp sợ thế nào.
Cậu ta không rời đi.
Tôi muốn cậu ta rời đi.
“Biến đi!” tôi hét lên với cậu ta. Cậu ta hông chớp mắt. Mắt cậu ta xanh hơn bao giờ hết, xanh hơn màu bình thường trong bóng tối. Mặt trời tỏa sáng phía sau đôi mắt ấy, làm chúng tan chảy từ bên trong như sáp nến. Màu xanh tràn ra ngoài làn da của cậu ta.
“Alex!”
Có người nắm lấy tay tôi. Xoay người tôi lại.
Miles cũng ở đó. Có điều không chảy máu. Và quần áo không bị xé nát. Và mắt cậu ta vẫn đúng sắc xanh đó. Tôi rút tay ra và lùi lại. Và va vào Miles.
“Cậu đang nói chuyện với ai vậy?” Miles – Miles bình thường – hỏi. Art ở ngay sau cậu.
“Tớ… tớ không…”
Ôi không. Có hai Miles. Tôi biết là không đúng, tôi biết là không nên, nhưng cậu đưa tay lên mặt tôi, và tôi cảm thấy cái lạnh lan từ da thịt cậu.
Chân tóc tôi rú lên khi tôi giật mạnh chúng.
“Cả hai bọn cậu tránh xa tớ ra.” Tôi chỉ vào cả hai Miles, lùi lên bãi cỏ gần nhất. Một Miles đã đủ tệ. Hai Miles thì không thể chịu nổi.
Miles bình thường cau mặt. “Cậu đang nói gì thế?”
Ngậm miệng lại, đồ ngốc! Giọng nói nhỏ trong đầu tôi hét lên. Mọi chuyện lẽ ra không tệ thế này.
Cậu ấy không có thật.
Cậu ấy có thật.
Cậu ấy không có thật cậu ấy không có thật.
Một ngón tay lạnh giá lướt trên má tôi.
Vậy thì làm thế nào cậu ấy chạm được vào mi?
Miles đầm đìa máu nhìn tôi, toét miệng cười. Máu dính cả lên răng cậu.
Miles không bao giờ cười. Không phải như thế.
“Cậu bị tâm thần phân liệt.”
Tôi đứng đó, chớp mắt một cách ngu ngốc.
Nói gì đi, đồ ngốc!
Nếu tôi không nói, cậu ta sẽ không còn nghi ngờ gì hết.
Nói gì đi! Nói gì đi!
Mắt Xanh là một ngọn nến le lói trong màn đêm, và mặc dù tôi không biết chắc Miles có đúng là Mắt Xanh hay không, tôi cũng không thể để cậu ấy bị dập tắt.
“Cô bé muốn thả tự do cho lũ tôm hùm. Đó là ngày bác và nó rời đi Đức. Bác đang mua sắm vài thứ vào phút chót, và nó muốn nói chuyện với cháu. Thằng bé thích mái tóc của cháu.”
Họng tôi siết lại và tim tôi căng phồng đau đớn trong lồng ngực. Người bạn đầu tiên, hoàn toàn có thực, không tưởng tượng chút nào, của tôi đang ở đây. Tôi đã tìm thấy cậu ấy, hoặc cậu ấy đã tìm thấy tôi, hoặc gì đó.
Cậu ấy có thực, tôi có thể chạm vào cậu, chúng tôi cùng hít thở một bầu không khí.
“Cậu là ai mà rao giảng với tớ về hạnh phúc? Cậu là người phải uống thuốc và chụp những bức ảnh ngu ngốc ấy, hy vọng thế giới không biến thành địa ngục khi cuối cùng cậu cũng sơ sảy và ai đó phát hiện ra cậu bị điên. Và cậu cố gắng cứu giúp cuộc đời tớ khi cuộc đời cậu đang vỡ vụn quanh năm? Chưa kể cậu còn kéo theo những người khác sụp đổ theo cậu – nhìn Tucker đi, kẻ theo chân cậu khắp nơi như một con chó, và tớ chắc chắn cậu cảm thấy vô cùng tệ hại về vụ đó, tệ hại đến nỗi cậu thậm chí không thể nói cho cậu ta biết việc cậu đã làm. Vì thế nên cậu biết không? Nếu tớ là một tên đểu giả ngạo mạn, thì cậu là một kẻ đạo đức giả khốn kiếp, và chúng ta đang đứng không bãi đỗ xe ở quán Wendy ở một nơi xa lạ cãi lộn về, cơ bản, chẳng vì nguyên do gì, và… và…” Giọng cậu mất đi nhiệt huyết. Cậu buông thõng tay, tiu nghỉu, nét mặt cậu không còn đầy căm phẫn, mà tội lỗi. “Và tớ làm cậu khóc.”
“Chọn một người đi,” tôi nói
“Sao cơ?”
Tôi mỉm cười. “Chọn một người đi.”
Cậu lưỡng lự, rồi mỉm cười lại. “Được rồi. Bắt đầu đi.”
“Cậu đã chết chưa?”
“Chưa.”
“Cậu là nam giới à?”
“Không phải.”
“Cậu sống ở nước ngoài à?”
“Không.”
Nữ giới, còn sống, đến từ Mỹ. Có thể cậu ấy không chọn người nào xa lạ.
“Cậu có liên quan gì tới East Shoal không?” tôi hỏi
“Có.”
Đoán bừa. “Cậu ở trong câu lạc bộ à?”
Cậu ngừng lại. “Phải.”
“Cậu là Jetta.”
Cậu lắc đầu.
Tôi nhăn mặt. “Theo?”
“Không phải.”
“Nếu cậu không phải một trong hai người đó thì cậu phải là tớ rồi.”
Cậu chớp mắt.
“Là tớ sao?” tôi nói.
“Tớ không thể nghĩ tới ai khác.” cậu nói.
Cậu cầm tay tôi áp lên ngực, nơi trái tim cậu. Tim cậu đập loạn xạ dưới bàn tay tôi. Nó có phải là thật không? Trái tim cậu? Cậu có thật không?
Tôi nhìn lại vào đôi mắt xanh mà tôi luôn nghĩ quá đẹp để có thể là thật. Vậy có đúng đôi mắt ấy là thật không? Miles có thật không? Bởi vì nếu Charlie không có thật và cậu ấy không có thật, tôi không muốn sống nữa. Tôi không muốn bất kỳ thứ gì.
“Này.”
“Cậu có thật không?” tôi hỏi.
“Có, tớ có thật,” cậu nói kiên quyết. Cậu áp chặt tay tôi lên ngực hơn nữa. Nhịp tim cậu đập như trống.
“Tớ là thật. Điều này” cậu đặt bàn tay kia chồng lên bàn tay ban đầu “là thật. Chẳng phải cậu thấy tớ tiếp xúc với những người khác cả ngày hay sao? Tớ nói chuyện với người khác; tớ tác động lên nhiều thứ trong thế giới này. Tớ gây ra nhiều chuyện. Tớ là thật.”
“Nhưng… nhưng nếu toàn bộ nơi này” tôi phải hít không khí vào lần nữa, “nếu như mọi thứ chỉ diễn ra trong đầu tớ? East Shoal và Scarlet và cây cầu này và cậu – nếu như cậu không có thật vì không có gì là thật?”
“Nếu không có gì là thật thì đã sao?” cậu nói. “Cậu sống ở đây. Điều đó không đủ khiến nó là thật sao?”
“Nhật ký,” cậu nói. “Tớ không muốn người khác đọc được.”
“Giỏi lắm,” tôi nói. “Tớ có thấy tên mình xuất hiện vài lần trong cuốn sổ kia đấy.”
“À ừ,” cậu nói, lại cười. “Ừ, tớ hơi bực mình vào ngày đầu tiên đi học. Tớ không nghĩ cậu chính là người ấy. Thật ngốc nghếch, nhưng tớ đoán ban đầu tớ không nghĩ đó là cậu vì cậu không hề xử sự giống như tớ đã tưởng tượng.”
“À xin lỗi cậu. Tớ cũng từng nghĩ như vậy về cậu.”
Tôi lật đến những trang cuối cùng.
Những gì bạn từng yêu thích khi còn là một đứa trẻ, bạn sẽ yêu thích suốt đời.
“Tớ nghĩ cậu tốt hơn những gì tớ tưởng tượng,” tôi nói, giở lại các trang giấy.
“Cậu cũng thế,” cậu nói. “Trí tưởng tượng của tớ - chà, trí tưởng tượng nghèo nàn của tớ - không thể sánh bằng người thật được.”
“Nhất trí,” tôi nói. “Người thật tuyệt hơn nhiều.”
Thông điệp của tuổi trẻ
“Cậu không phải người xấu, tớ không phải người xấu. Chúng ta chỉ là con người, và con người đôi khi làm những chuyện ngu ngốc."
“Được rồi, giờ sau khi đã xong – tớ nghĩ tất cả chúng ta có thể nói chắc chắn rằng đây là năm học điên rồi nhất bất kỳ ai trong số chúng ta từng trải qua.” Nó liếc nhìn Miles, cậu chỉ nhướn một bên lông mày. “Ngay cả khi các cậu không có mặt ở đó từng phút từng giây, các cậu cũng đã nghe về nó. Và thực sự, nếu các cậu có thể sống sót khỏi những con rắn bò ra từ những ván gỗ, các cậu có thể sống sót qua gần như bất cứ thứ gì.”
Tiếng cười. Tucker sửa lại kính và hít thở sâu.
“Mọi người nói thanh thiếu niên nghĩ rằng họ bất tử, và tớ cũng đồng ý. Nhưng tớ nghĩ có sự khác biệt giữa việc nghĩ rằng cậu bất tử và biết rằng cậu có thể sống sót. Nghĩ rằng cậu bất tử sẽ dẫn đến kiêu ngạo, nghĩ rằng cậu xứng đáng những gì tốt nhất. Sống sót nghĩa là dẫu rơi vào hoàn cảnh khó khăn nào vẫn có thể bước tiếp. Nó có nghĩa là nỗ lực cho điều cậu mong muốn nhất, kể cả khi nó dường như ngoài tầm với, kể cả khi mọi thứ chống lại cậu.”
“Và khi đó, sau khi cậu đã sống sót, cậu vượt qua nó. Và cậu sống.”
Tucker hít một hơi sâu nữa và dựa lên bục phát biểu, nhìn khắp một lượt mọi người. Nó cười.
“Vì thế bây giờ hãy sống.”
Lời kết
Francesca Zappia đã dắt mình vào một thế giới thú vị, kỳ lạ và cũng đầy khó khăn của cô nàng Alex. Chỉ tưởng tượng việc mình sống cuộc sống của Alex thôi đã khiến mình lo sợ khi không biết liệu những điều xảy ra xung quanh mình là thật hay chỉ là trí tưởng tượng. Dù có trải qua nhiều thử thách, Alex vẫn luôn vượt qua vì cô là nhân vật chính của cuộc đời mình chứ không phải ai khác. Tuổi trẻ của mỗi người là khác biệt, được sống và còn sống là điều quý giá hơn bất kỳ của cải nào khác, vì vậy, như nhân vật Tucker đã nói, bây giờ hãy sống trọn vẹn, trân trọng những giây phút quý báu ấy.
Hình ảnh: Thiện Thảo
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.