Giữa phố phường chật chội, lòng người thì chen chúc như dòng xe không bao giờ kết thúc, có những lúc chúng ta khao khát vô cùng sự bình yên trong khoảng trời của riêng mình. Một chút nhạc, một chút ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp từ chiếc đèn nhỏ và rất nhiều tĩnh lặng cho tâm tư tự do bay lượn. Minh Nhật đã tìm cho mình được sự bình yên vô giá đó và thả chúng vào những dòng chữ. Vẫn là anh của những chiêm nghiệm sâu sắc và văn phong nhẹ nhàng, cuốn sách Chạy trốn mặt trời là hành trình suy tư về cuộc đời và tìm lại cho trái tim một chút tĩnh lặng trước những bề bộn thường ngày.

Chạy trốn mặt trời là tên một ca khúc của Đa Sắc, Đen, JGKid và Thảo Phương. Bài hát được viết từ cảm hứng gợi lên dựa trên một bộ phim của Nhật nói về cô gái mang một chứng bệnh kỳ lạ khiến cô không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Dù rất hiếm nhưng đây là một chứng bệnh có thật, tên y học là Xeroderma Pigmentosum. Làn da và cơ thể của những người mắc chứng bệnh này sẽ bị hủy hoại khi tiếp xúc với tia cực tím trong ánh nắng mặt trời. Trong bộ phim, cô gái thường ra khỏi nhà khi đã khuya, cô chơi đàn guitar tại một bến tàu điện ngầm và trở về nhà trước lúc bình minh.

Tôi nghĩ trong cuộc đời này có những người như tôi, dù không mang căn bệnh quái ác đó nhưng cũng sợ ánh sáng mặt trời như cô gái ấy. Không phải mặt trời thật ngoài kia, mà cũng chính là mặt trời ấy. Mỗi khi nó xuất hiện, người ta nháo nhào ra đường, chen chúc nhau trên những con đường chật hẹp, cố để có mặt tại công sở đúng giờ, cố để quẹt thẻ vào một cái máy trước khi bị trừ lương, và cố gắng chờ đợi cho đến khi nó biến mất để lại được lao ra đường và hòa mình vào dòng người hối hả, trở về nhà trong sự mệt mỏi tột cùng, không biết mình đã làm gì ngày hôm nay và tại sao. Bản thân mặt trời đã trở thành một chiếc đồng hồ khổng lồ, một chiếc máy nhắc việc, một người giám sát hữu hình khiến cả thế giới này phải chạy theo, như chính Trái Đất vận động quanh sự kiểm soát của nó.

Tôi chỉ cảm thấy thật sự thoải mái khi nó đã lặn xuống hoàn toàn, quay sang “quấy rối” nửa bên kia địa cầu. Khi đó, thành phố trở lại yên tĩnh, nhịp sống chậm lại hoàn toàn, mọi người đã tản mát dần về những góc trú chân của họ. Sự yên tĩnh ấy gợi cho tôi nhiều cảm hứng hơn cái ồn ã của một ngày dài. Bản thân sự cô độc lặng lẽ ấy đang chơi một khúc nhạc riêng tràn đầy sinh khí và tự nhiên. Không hề gượng ép, khi ấy tôi làm mọi thứ mình muốn một cách tự do và yên ả.

Có một lần, khi ngồi cà phê đêm trên phố, tôi gặp một nhóm bạn trẻ cùng quán. Mỗi người trong họ làm một việc khác nhau, chậm rãi và yên tĩnh. Người thứ ngồi viết thứ gì đó lên một cuốn sổ da, người thì uống cà phê và nghe nhạc từ chiếc loa to của quán treo trên góc tường, người thì xem quyển tạp chí thời trang trước mặt một cách chăm chú, một người nữa đang lắp ngôi nhà đồ chơi bằng gỗ khá lớn từ hộp mô hình với thái độ nghiêm túc và cẩn thận… Tôi ngồi đọc sách, thi thoảng quan sát họ, không phải vì tò mò, mà vì thích thú. Tôi khó có thể diễn tả cảm giác đó cho bạn hiểu bằng từ ngữ hay những tấm ảnh, bởi có những thứ thuộc về cảm xúc con người sẽ chỉ có thể cảm nhận ở ngay thời điểm nó xảy ra mà thôi, não của chúng ta sinh ra để hoạt động theo cách ấy. Đêm ấy, với những con người cũng “chạy trốn mặt trời” ấy, tôi đã thấy được một phần của cuộc sống mà tôi yêu. Chúng ta cứ làm điều mình thích, theo cách đơn giản nhất, mọi thứ khác rồi sẽ xoay quanh điều ấy một cách tự nhiên.

Đây không phải sự chạy trốn thực tại, bởi cái thực tại này vẫn sẽ xảy ra dù chúng ta có ở đó hay không. Thời gian vốn đâu dừng lại cho riêng ai. Nhưng trong cái dòng chảy bắt buộc ấy, có lẽ ta được quyền lựa chọn mình sẽ làm gì, với ai, ở đâu và như thế nào. Ta không bắt buộc phải hòa mình vào đám đông chỉ để chứng mình rằng mình cũng tồn tại.

Một cơn mưa lớn ập đến nửa đêm vào lúc tôi quyết định để tên cuốn sách như các bạn đang thấy. Từ cửa sổ, âm thanh lớn đều đều vang lên, khi tôi ngó ra thì trước mặt đã là một biển nước. Một biển nước của sự mệt mỏi kéo dài suốt những chiều nắng đang tan dần ra đầy dễ chịu. Hàng cây trước ngõ yên lành tiếp nhận những hạt nước ấy như đã chờ đợi từ lâu lắm. Cơn mưa ấy kéo dài đến sáng rồi tạnh khi ánh mặt trời đầu tiên ló rạng.

[...]

Tại sao tôi vẫn ở đây, loay hoay trong những ước muốn của riêng mình? Tại sao tôi vẫn vật lộn trong thành phố tấp nập này, nhìn lên bầu trời mỗi đêm và biết rằng ở đâu đó ngoài kia có một chốn nơi những ngôi sao sáng hơn nơi này, nơi tôi có thể ngắm chúng rực rỡ thay vì những chiếc đèn đường vàng vọt yếu đuối nơi thành phố này?

Một người từng nói với tôi rằng bởi những hành động của chúng ta quá khác với mong muốn của chính bản thân. Chúng ta nói rằng chúng ta không muốn để cuộc đời này cuốn ta theo những vật chất phù phiếm, nhưng chúng ta tỉnh dậy hàng ngày, bật tivi xem những quảng cáo liên hoàn về một chiếc xe hơi mới cóng, một chiếc điện thoại nhiều chức năng mới ra mắt, một chiếc tivi màn hình phẳng màu sắc hoàn hảo như thật... Chúng ta bước ra đường, vội vã chạy qua những con phố khói bụi, chen chân vào một quán cà phê đông đúc để được hưởng chút điều hòa, rồi hoặc ngồi cãi vã với bạn bè về một sự kiện âm nhạc điện tử sắp tổ chức hoặc cắm mặt vào màn hình điện thoại với vẻ mặt vô hồn, những ngón tay lướt lướt đều đặn như một phần mềm đã được lập trình tuần tự... Và ngay trong lúc đó, chúng ta vẫn mơ về một nơi khác, một nơi không có những thứ chúng ta vẫn làm, không có những người chúng ta vẫn gặp mỗi ngày.

Nhưng chúng ta lại không thể đứng lên ngay khi đó, và đi. Đơn giản là không thể.

[...]

Giữa những ngày tháng mâu thuẫn của một tuổi trẻ sắp trôi qua ấy, tôi tự tìm lấy cho mình những hành trình chạy trốn cuộc sống đếm từng giờ trôi qua trong văn phòng bốn bức tường, chạy trốn khỏi những hóa đơn ném qua ô cửa sổ hàng tháng, chạy trốn chiếc màn hình nhỏ bé dường như chứa cả thế giới, những hành trình chạy trốn cảm giác rằng cuộc đời mình rồi sẽ trôi qua như thế này mà chẳng có nổi một giây phút thảnh thơi ngắm nhìn thế giới thực sự ngoài kia. Chẳng thực sự sống.

Những hành trình chạy trốn mặt trời. 

   ------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:

https://www.facebook.com/bookademy.vn

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt

Xem thêm

Sau 1 thời gian theo dõi facebook của Minh Nhật và đã từng đọc qua 1 tác phẩm anh viết (Chúng ta rồi sẽ ổn, chắp bút cùng Gào), mình quyết định mua sách của anh. Mở đầu là quyển "Chạy trốn mặt trời" này. Có thể nói, Minh Nhật là 1 cây viết ổn, chắc tay, có nét đặc trưng riêng. Trong các tác giả trẻ nói chung hiện nay và dòng tản văn nói riêng, mình chỉ đọc duy nhất sách của 2 người, đó là Minh Nhật và Khải Đơn. Chất lượng tác phẩm của Minh Nhật khá ổn định về phong độ, lần nào đọc cũng hài lòng. Tuy không gây ra được nhiều hiệu ứng đặc sắc hay tiếng vang rộng rãi, cũng không có dấu ấn mạnh mẽ gì nhiều, nhưng mình thấy so với mặt bằng chung hiện nay thì anh là 1 tác giả triển vọng, có tiềm năng, kinh nghiệm dồi dào. Nói chung hợp gu mình. Ở "Chạy trốn mặt trời", tác giả cũng nói về nhiều chủ đề khác nhau - 1 đặc trưng của thể loại tản văn. Nhưng anh nói nhiều về những quan điểm, những sự việc trong cuộc sống, con người, chứ không sa đà vào chủ đề tình yêu vốn đã quá chán ngán và dần trở nên "nhảm" với những ai đọc lâu, đọc nhiều, hy vọng sự phá cách, cụ thể là mình. Văn phong của anh chậm rãi, nhẹ nhàng, tĩnh lặng, đậm chất tự sự và vẫn đủ triết lý. Đọc 1 cái là biết ngay người Hà Nội. Anh có cái nhìn và quan điểm mới mẻ, đúng đắn, tử tế, đọc rất thích. Bên cạnh đó còn có nhiều câu nói hay, so deep, "ăn tiền" đọc giả. Nói chung mình khá thích lối viết của Minh Nhật. Không ồn ào, vội vã, hào hoa, chớp nhoáng, mà rất yên bình, tĩnh lặng, trầm ổn. Chất văn toát lên sự tử tế, cá tính, trải nghiệm, và cô đơn. Rất cuốn hút. Thật may mắn là anh chọn viết về những chủ đề khác thay vì yêu đương thất tình các kiểu. Là 1 sự lựa chọn không tồi cho ai thích thể loại tản văn "chín chắn", "trưởng thành". Cuộc sống đâu phải cứ xoay mãi về yêu đương nam nữ đâu, đúng không? Còn nhiều thứ quan trọng và đáng để những người trẻ quan tâm nữa mà. Đánh giá: 7.0/10. CÓ THỂ THAM KHẢO. - Nội dung: Viết nhiều về con người, cuộc sống, thỉnh thoảng cũng có tình yêu. Lối viết nhẹ nhàng, tự sự, trải nghiệm, cá tính, thu hút. Quan điểm hay, cái nhìn tốt. Là 1 tác giả xứng đáng để người đọc bỏ tiền ra mua sách.

“Thành phố chật chội Trái tim thênh thang Lòng người đa mang Bao nhiêu là đủ” Chúng ta đang thật sự sống, hay chỉ là đang cố gắng tồn tại? Chúng ta “ngày ngày nháo nhào chen chúc nhau trên những con đường chật hẹp, cố để có mặt đúng giờ tại công sở, cố để quẹt thẻ vào một cái máy trước khi bị trừ lương, và đến cuối ngày lại chờ đợi cho mặt trời biến mất để được lao ra đường và hoà mình vào dòng người hối hả, trở về nhà trong sự mệt mỏi tột cùng.” Chúng ta đang sống trong xã hội với quá nhiều những sinh vật kỳ lạ đang cúi mặt xuống màn hình sáng nhỏ nhoi, những người trẻ sống quá nhiều bằng hình ảnh nhưng quá ít bằng xúc cảm thật sự, khoác lên mình chiếc mặt nạ đẹp đẽ chỉ để hoà nhập với thế giới ngoài kia, với những mối quan hệ xã giao, sống trong thứ ánh sáng phù phiếm, để rồi khi ánh hào quang giả tạo kia biến mất, thứ gì thật sự sẽ còn lại? Ai sẽ là người ở lại cạnh ta, ai sẽ là người lắng nghe ta chia sẻ và đồng cảm với ta, cũng như cho phép ta làm điều ngược lại? Ai sẽ là người yêu thương ta nhất, những ký ức nào sẽ còn đọng lại trong cuộc đời ngắn ngủi để có thể nhớ lại khi mái tóc đã phai màu? Ở trong cái thành phố bộn bề tấp nập, nơi mà cả những vì sao cũng chẳng thể toả sáng rực rỡ, nơi những ánh điện không bao giờ tắt, nhưng cũng chẳng thể soi rõ những màng sương và sự mù mờ trong các mối quan hệ cũng như chính cuộc đời của mỗi con người, đôi lúc lại khiến con người ta muốn chạy trốn khỏi cái “mặt trời” hào nhoáng ấy, dù chỉ một khoảnh khắc thôi, để “có một giây để thở”. Một chuyến đi xa đến một nơi mà sự bon chen, vội vã của phố thị chưa chạm được đến, một cuốn sách ở một “góc riêng tư” yên tĩnh, để ta có thể vô tư rong ruổi với những suy nghĩ riêng, một cốc cf nơi quán quen, với những bản nhạc phù hợp cảm xúc và những con người cũng “chạy trốn mặt trời” như ta, k ồn ào, k náo nhiệt, hay như cách của nv nữ trong chính lời bài hát cùng tên của Đen, JGKid và Phương Thảo, “một cây guitar, một không gian, một ít tâm sự và một bài hát phù hợp để mình có thể trải lòng”. Chúng ta nên lựa chọn hoà nhập với đám đông, sống với những cuộc đời được cho là chuẩn mực theo quan điểm của xã hội, hay tách mình khỏi guồng quay của cỗ máy khổng lồ đó, và sống với đam mê và ước mơ của bản thân? Suy cho cùng, ta không bắt buộc phải hoà mình vào đám đông chỉ để chứng minh rằng mình cũng tồn tại. Một cuốn tản văn nhẹ nhàng, nhưng đủ độ “sâu” để có thể đọc và suy ngẫm

Với lối viết văn giàu cảm xúc và chất chứa suy ngẫm của Minh Nhật, Chạy trốn mặt trời đã rấy lên trong lòng độc giả trẻ một nỗi trăn trở và thức tỉnh để nhìn lại cuộc sống của mình – suy nghĩ và đấu tranh lựa chọn giữa lối sống nhạt nhẽo, hòa mình vào đám đông và sự khác biệt, tách mình khỏi guồng quay xã hội tài chính để sống là mình, sống với ước mơ và đam mê riêng. Sao lại hỏi như vậy?. Không cần đâu Tản văn hay tạp văn thì nhan nhản đầy ngoài kia, cái thể loại không phải ai đọc cũng có thể thấy thích hợp và không phải ai viết cũng có thể thích hợp với bản thân người đọc. Câu chữ trong sách không phải chỉ mỗi chuyện tình của riêng ai, đó là chuyện đời chuyện người nhưng không quá triết lý nhân văn chỉ đơn giản là rất… bình thường, vậy mà lại quá đủ để có thể lật giở đọc đi đọc lại bất cứ khi nào với bất cứ tâm trạng nào.

Đôi khi người ta mua một cuốn sách chỉ vì một câu nói hay một cái tên…”Chạy trốn mặt trời” “Chạy trốn mặt trời” là một cuốn sách mới phát hành của Minh Nhật vào những ngày giữa tháng 12/2016. Tháng 12- thời điểm mà mọi thứ ồn ã của một năm đang dần khép lại thì việc ngồi nhâm nhi một cuốn sách không phải là ý tưởng tồi. Tuy nhiên chọn sách cũng như chọn bạn vậy, không phải ai cũng có thể trở thành bạn và không phải quyển sách nào cũng phù hợp với mình để đọc, vì thế, bạn cũng nên cân nhắc thật kỹ trước khi đọc cuốn sách này nhé. Cuốn sách này là một cuốn tạp văn đúng như những gì mà tác giả đã chú thích. Nếu bạn kỳ vọng chút gì đó lãng mạn thì hãy bỏ qua đi, vì cuốn sách này không có chút gì lãng mạn đâu. Hầu hết các câu chuyện trong cuốn sách được viết theo góc nhìn và cái nhìn của tác giả với mọi việc trong cuộc sống. Mình không nói là nó sai nhưng nó chỉ là một góc nhìn của riêng tác giả, bạn có thể thấy đúng, có thể sai, có thể chấp nhận và có thể phản đối, mình cũng vậy. Trong cuốn sách cũng có một câu chuyện đề cập về vấn đề này đó là “Tôi, con mèo,trận bóng đá” Tôi và bạn tôi, tôi và con mèo của tôi hay thậm chí con mèo của tôi và con mèo nhà hàng xóm-bạn của nó… có lẽ luôn có những bất đòng quan điểm, bởi góc nhìn của chúng ta của nhau, và vì thế, chúng ta tin vào những điều khác nhau. Chúng ta rất dễ dàng chấp nhận chuyện con mèo thì không thể có cái nhìn giống ta được, nhưng quan điểm của chúng ta với người khác có không giống nhau thì đôi khi ta lại khó chấp nhận và đưa ra những phán xét về quan điểm của họ, nhưng bạn biết đấy, so với ai thì chung quy vẫn là một thôi mà: con mèo hay con người đi nữa. Tuy nhiên nếu xét về nội dung thì cuốn sách không quá hay, không quá nổi trội nếu xét về một cuốn sách muốn mang lại góc nhìn mới cho độc giả. Mình khá là thích cách viết và giọng văn của Minh Nhật, những ghi chép hay những câu chuyện ngắn hàng ngày anh đăng tải trên fb,insta tuy nhiên khi đọc cả cuốn sách, vẫn là suy nghĩ ấy, vẫn lối hành văn ấy những câu chuyện ấy được tập hợp lại trong một cuốn sách, mình lại thấy nó hơi mang hơi hướng, mang đậm suy nghĩ cá nhân của tác giả. Điều ấy đôi khi đem đến một trải nghiệm không thoải mái khi mình đọc một cuốn sách. Nhưng thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm qua cuốn sách lạ là tiếng nói chung của tất cả chúng ta, những người vẫn hàng ngày lao mình ra ngoài đường đến công sở khi mặt trời mọc và về nhà khi mặt trời đã tắt như một cỗ máy không cảm xúc. Bạn đâu cần ai đó để hạnh phúc, bạn đâu cần phải hòa nhập và giống những người khác để chứng minh mình tồn tại, bạn có thể sống cuộc sống của riêng mình, là điều gì mình thấy vui, sống như thế nào mà bạn cảm thấy hạnh phúc đó là những gì mà Minh Nhật muốn truyền tải qua cuốn sách này. Bạn là chính bạn, đôi lúc cũng cần những lúc riêng tư, những ngày bỏ mặc cái guồng quay cuộc sống và đi trốn, thong dong đâu đó, những ngày chạy trốn mặt trời, nhưng bạn cũng có thể lựa chọn cho mình một cách riêng, những ngày bạn là chính bạn, những ngày không cần chạy cũng trốn được mặt trời: hãy làm những điều bạn thích- đó chính là những gì mà cuốn sách muốn gửi gắm.