Cây cam ngọt của tôi của José Mauro de Vasconcelos đã tái hiện lại chân thực cuộc sống khốn khó, khó khăn và nghèo khổ của một thị trấn nhỏ. Cuộc sống đói nghèo đó đã khiến những thành viên trong gia đình mất đi nhân tính của họ và, tệ hơn, điều này đã hại chết thế giới trẻ thơ của cậu bé Zezé. Người đọc sẽ được đi vào thế giới ngây thơ và thú vị của cậu bé Zezé và, đồng thời, cũng cảm thấy chua xót cho số phận của cậu.

Thế giới trẻ thơ chua xót trong cuộc sống đói nghèo

“Em đã thấy anh là người bạn như thế nào của em rồi, đúng không Zezé? Này, em sẽ chẳng mất mát gì nếu nói cho anh biết em đã làm ‘chuyện đó’ như thế nào…”

“Totoca, em thề là em không biết. Em thực sự không biết.”

“Em nói dối. Ai đó đã dạy em học.”

“Em chẳng học gì cả. Chẳng ai dạy em hết. Trừ phi quỷ sứ dạy em trong giấc ngủ. Jandira nói quỷ sứ là cha đỡ đầu của em.”

Totoca bối rối. Anh thậm chí còn cốc đầu tôi mấy cái, cố bắt tôi phải nói cho anh biết. Nhưng tôi không biết mình đã làm được chuyện đó như thế nào.

“Chẳng ai tự học cái đó được.”

Nhưng anh không biết phải nói gì bởi vì chẳng ai thực sự nhìn thấy người nào dạy học tôi học gì hết. Đó là một bí ẩn.

 

Tôi vòng qua bàn và ôm bác thật chặt. Tôi cảm thấy đám tóc bạc của bác cọ vào trán mình. Tóc bác mềm thật đấy.

“Đây không phải vì con ngựa đâu ạ. Cháu sẽ làm cho bác một việc khác cơ. Cháu sẽ đọc.”

“Gì cơ, Zezé? Cháu biết đọc ư? Ai dạy cháu?”

“Chẳng ai cả.”

“Cháu nói dối.”

 

“Jandira, chị nhấc em lên được không? Em sẽ đọc những chữ kia.”

“Nói phét đủ rồi đấy, Zezé. Chị đang bận.”

“Cứ nhấc em lên một tí thôi rồi em sẽ cho chị xem.”

“Này, Zezé, nếu định giở trò gì thì mày liệu hồn.”

Chị nhấc tôi lên phía sau cánh cửa.

“Nào, đọc đi. Chị đang muốn xem đây.”

Vậy là tôi đọc, đọc thật. Tôi đọc câu cầu nguyện, cầu Chúa phù hộ cho gia đình chúng tôi và bảo vệ chúng tôi khỏi những linh hồn hiểm ác.

Jandira đặt tôi xuống. Miệng chị há hốc.

“Zezé, mày đã thuộc lòng câu đó phải không? Mày lừa chị phải không?”

“Jandira, em thề. Em có thể đọc mọi thứ.”

“Chẳng ai không học mà lại biết đọc cả. Là bác Edmundo dạy mày phải không? Hay bà?”

“Chẳng ai cả.”

Chị chạy đi lấy một tờ báo và tôi đọc không sai chữ nào. Chị kêu ré lên và gọi Glória. Glória trở nên lo lắng và đi gọi Alaíde. Trong vòng mười phút, hàng xóm của chúng tôi đã xúm lại để xem chuyện lạ.

 

“Khi nào lớn, anh sẽ mua một chiếc xe thật ngầu như xe của Manuel Valadares. Em nhớ không, ông người Bồ Đào Nha có lần đã đi qua chỗ chúng ta ở ga tàu khi chúng ta đang vẫy chào tàu Mangaratiba ấy. Chà, anh sẽ mua một chiếc xe đẹp như thế và chất đầy quà cho riêng em… Nhưng đừng khóc, vì vua thì đâu có khóc.”

Nỗi buồn căng đầy trong lồng ngực tôi.

“Anh thề anh sẽ mua một cái. Kể cả khi anh phải giết người cướp của…”

Giọng đang cất lên không phải của chú chim bé nhỏ bên trong tôi. Đó chắc hẳn phải là tiếng nói trái tim tôi.

Đó là cách duy nhất. Tại sao Chúa không yêu tôi? Đến cả con bò con lừa trong máng cỏ còn được Ngài yêu quý. Nhưng tôi thì lại không. Ngài đang trừng phạt tôi bởi vì tôi là con trai của quỷ. Ngài đang trừng phạt tôi bằng cách không tặng quà cho em trai tôi. Nhưng điều này không công bằng với Luís, nó là một thiên thần. Không một thiên thần nào trên thiên đường có thể tuyệt vời hơn nó…

Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên mặt tôi.

“Anh Zezé, anh đang khóc kìa…”

“Anh sẽ nín ngay thôi. Với cả anh không phải vua như em. Anh chẳng có gì tốt cả. Một thằng bé hư, hư thật sự… Chỉ thế thôi.”

Tôi gọi Totoca ngay khi vừa tỉnh giấc.

“Ra xem đi! Em nói sẽ có gì đó đấy.”

“Anh không quan tâm.”

“Được thôi, em quan tâm.”

Tôi mở cửa phòng ngủ, và trong nỗi thất vọng tràn trề của tôi, đôi giày trống không. Totoca bước từ phía sau tới, dụi mắt.

“Anh đã nói với em rồi mà, thấy chưa?”

Những cảm xúc hỗn độn trào lên trong lòng tôi. Tôi oán ghét, giận dữ và buồn bã. Không kìm nổi lòng, tôi buột miệng, “Thật kinh khủng khi có một người cha nghèo!”

 

“Chà, vậy đấy. Mọi người trong gia đình ta đều là người tốt cả. Vậy thì tại sao Chúa không đối xử tử tế với chúng ta chứ? Cứ thử đến nhà bác sĩ Faulhaber mà xem bàn ăn nhà ông ấy to cỡ nào, đồ ăn chất cao ra sao. Cả nhà Villa-Boas. Và nhà của bác sĩ Adaucto Luz nữa, chán chả buồn nói…”

Lần đầu tiên tôi thấy anh Totoca gần như phát khóc.

“Đó là lý do anh nghĩ Chúa Jesus muốn sinh ra nghèo khổ chỉ để thể hiện mà thôi. Sau đó Ngài nhận ra chỉ giàu mới tốt… Nhưng thôi đừng nói về điều này nữa. Những gì anh vừa nói có thể là trọng tội đấy.”

Thế giới trẻ thơ kỳ diệu trong cuộc sống đói nghèo

Chúng tôi đến gần cái chuồng gà cũ. Trong chuồng, hai con gà mái lông sáng màu đang mổ mổ xuống đất, còn con gà mái đen già khụ thì lành đến nỗi chúng tôi còn có thể gãi đầu nó.

“Trước tiên chúng mình mua vé đã. Nắm tay anh nào, bởi vì trẻ con dễ bị lạc ở chỗ đông người như thế này lắm. Nhìn xem, ngày Chủ nhật ở đây thật nhộn nhịp phải không?”

Luís nhìn quanh, thấy khắp nơi toàn người là người bèn nắm chặt tay tôi.

Tại quầy vé, thấy khắp nơi toàn người là người, bèn nắm chặt tay tôi.

Tại quầy vé, tôi ưỡn bụng và hắng giọng, ra vẻ quan trọng. Tôi cho tay vào túi quần và hỏi người phụ nữ ở quầy, “Miễn vé đến mấy tuổi nhỉ?”

“Năm.”

“Vậy thì cho một vé người lớn.”

Tôi bức hai chiếc lá cam làm vé và chúng tôi bước vào.

“Con trai, trước hết chúng ta sẽ đến xem những con chim đẹp như thế nào nhé. Nhìn kìa, những con vẹt thường, vẹt đuôi dài, vẹt Nam Mỹ với đủ mọi màu sắc kìa. Những con lông sặc sỡ ở đằng kia là vẹt Nam Mỹ đỏ.”

Mắt em tôi lồi ra vì thích thú.

Chúng tôi đi loanh quanh, ngắm nghía mọi thứ. Chúng tôi nhìn ngó nhiều đến nỗi tôi còn để ý thấy Glória và Lalá ở đằng sau mọi thứ khác, đang ngồi trên ghế băng bóc cam. Lalá đang nhìn tôi… Có khi nào các chị đã phát hiện ra chăng? Nếu vậy thật thì chuyến thăm vườn thú đó sẽ kết thúc kèm theo một cú phát ra trò vào mông ai đó. Và ai đó ấy chỉ có thể là tôi mà thôi.

“Tiếp theo là gì vậy, Zezé, giờ chúng ta sẽ xem gì hả anh?”

Tôi lại hắng giọng và lấy lại điệu bộ vừa rồi. “Ra đằng kia xem khỉ nào. Bác Edmundo gọi chúng là linh trưởng.”

Chúng tôi mang mấy quả chuối theo và ném cho lũ khỉ. Chúng tôi biết mình không được phép làm thế, nhưng những người trông coi vườn thú còn đang bận túi bụi bởi có quá đông khách tham quan.

 

“Em thích cây cam ngọt hơn đám cây xấu xí này.”

“Ở đâu cơ?”

Tôi dẫn chị đi xem cây cam.

“Cây cam nhỏ xinh quá này! Nó không có một cái gai nào. Nó trông rất đặc trưng, đến mức nhìn từ xa ta cũng có thể nhận ra nó là một cây cam ngọt. Nếu chị bé như em, chị cũng chẳng muốn cây khác đâu.”

“Nhưng em muốn một cây to cơ.”

“Nghĩ kỹ mà xem, Zezé. Cây này vẫn còn nhỏ. Nó sẽ lớn lên thành một cây to – em và nó sẽ cùng lớn lên. Em và nó sẽ hiểu nhau như an hem. Em có thấy cái cành kia không? Nó là cành duy nhất, đúng vậy thật, nhưng nó hơi giống một con ngựa được sinh ra chỉ để cho em vậy.”

 

“Ngồi lên cành của tớ đi.”

Tôi làm theo.

“Nào, lắc lư người và nhắm mắt lại.”

Tôi làm như cây cam nói.

“Cậu nghĩ sao? Cậu đã bao giờ có con ngựa nào oách hơn chưa?”

“Chưa từng. Tuyệt quá. Tớ sẽ cho em tớ con ngựa Vua Bạc. Cậu sẽ thực sự thích thằng bé cho xem.”

Tôi trèo xuống, thấy yêu cây cam nhỏ của mình.

“Này, tớ định thế này nhé. Bất cứ khi nào có thể, thậm chí trước khi chúng tớ chuyển tới đây, tớ sẽ đến trò chuyện với cậu. Bây giờ tớ phải đi đây. Mọi người đã ra cổng chuẩn bị về rồi.”

“Nhưng bạn bè không tạm biệt nhau kiểu ấy đâu.”

“Suỵt! Chị tớ đến đấy.”

Glória đến đúng lúc tôi đang ôm cái cây.

“Tạm biệt nhé, bạn của tôi. Bạn là sinh vật đẹp nhất trên đời!”

Thế giới trẻ thơ dần biến mất

“Hôm na em đã bị đòn ba lần rồi, Gló ạ.”

“Chẳng lẽ em không đáng bị đánh à?”

“Không phải vậy. Chỉ là vì không ai yêu thương em hết, mọi người trút hết giận dữ lên em.”

Trái tim mười lăm tuổi của Glória bắt đầu tan chảy và tôi có thể cảm nhận được điều đó.

“Em nghĩ tốt nhất ngày mai một chiếc xe hơi trên đường quốc lộ cán chết em đi cho rồi.”

 

Tôi nhìn ông cảm kích.

“Cháu là cậu bé dũng cảm đấy, nhóc.”

Tôi mỉm cười trong đau đớn, nhưng đằng sau cơn đau ấy, tôi vừa mới phát hiện ra một điều quan trọng. Ông người Bồ giờ đây là người tôi yêu quý nhất trên đời.

 

Pinkie vẫn đang dỗi.

“Này, Pinkie, cậu không cần làm thế đâu. Ông ấy là bạn tốt nhất của tớ. Nhưng cậu là vị vua đích thực của cây cối trong vườn, cũng như Luís là vua đích thực của các anh em trai tớ ấy. Trái tim chúng ta cần phải đủ lớn để có chỗ cho tất cả mọi thứ chúng ta yêu thương, cậu biết đấy.”

 

“Vậy, như thế có nghĩa rằng bây giờ chúng ta đã là bạn thực sự, đúng không nào?” ông hỏi.

“Vâng.”

“Vậy ta hỏi cháu một điều được không?”

“Được ạ, thưa ông.”

“Cháu không muốn lớn thật nhanh để có thể giết chết ta nữa, đúng không?”

“Không ạ. Cháu sẽ không bao giờ làm chuyện đó đâu.”

 

Tôi nhích lại gần ông và ngả đầu lên cánh tay ông.

“Ông Bồ ơi!”

“Sao?”

“Cháu chẳng muốn xa ông chút nào, ông biết không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì ông là người tốt nhất trên dời. Không ai đối xử tệ với cháu khi cháu ở bên ông và cháu cảm thấy trong tim cháu có một mặt trời hạnh phúc.”

 

May cho tôi là Glória đã nghe thấy tiếng ồn ào. Chị ở bên hàng xóm, đang tán gẫu với cô Rosena thì nghe thấy tiếng kêu gào bèn chạy vội về. Chị xộc vào phòng khác như một cơn gió mạnh. Không ai động gì đến chị và khi nhìn thấy mặt tôi be bét máu, chị gạt Totoca sang một bên và cũng đẩy cả Jandira ra ngoài, không màng đến chuyện Jandira là chị cả. Tôi nằm sóng soài trên sàn gần như không mở nổi mắt, thở khò khè. Chị đưa tôi vào phòng ngủ. Tôi không khóc, nhưng Vua Luís đã trốn trong phòng mẹ và đang gào toáng lên, sợ hãi vì họ đánh tôi dữ quá.

Glória chửi rủa.

“Rồi sẽ có ngày các người giết chết đứa bé này mất và rồi sẽ thế nào nữa hả, đồ quái vật không tim?”

 

Tôi lẩm bẩm thốt ra câu nói có lẽ là lời buộc tội nặng nề nhất đối với cuộc đời mình.

“Mẹ ơi, đáng lẽ con không nên được sinh ra trên đời này. Đáng lẽ con nên giống như quả cầu của con…”

 

Nhưng chị không biết cuộc cách mạng đang diễn ra trong tôi. Không biết điều tôi đã quyết định. Tôi đã đổi những cuốn phim. Tôi không còn dính dáng gì đến những chàng cao bồi và người da đỏ nữa. Từ giờ trở đi tôi chỉ muốn xem phim tình cảm, với thật nhiều nụ hôn và những cái ôm, trong đó mọi người đều yêu quý nhau. Vì tôi chẳng được tích sự gì, sinh ra chỉ để bị đánh đập thôi, nên ít nhất tôi có thể xem những người khác yêu quý nhau.

 

“Cháu sẽ không nói dối ông. Cháu thực sự không chắc lắm. Cháu học bài đó bởi vì cháu học mọi thứ. Bởi vì nó là một bài hát hay. Cháu không để ý nó có nghĩa như thế nào. Nhưng cha đánh cháu thậm tệ ông Bồ ạ. Nhưng cũng chẳng sao.” tôi sụt sịt. “Cháu sẽ giết ông ấy.”

“Gì cơ, nhóc? Cháu sẽ giết cha cháu ư?”

“Đúng vậy. Cháu đã bắt đầu rồi. Không phải giết ông ấy có nghĩa là chộp lấy khẩu súng lục của Buck Jones và bắn bùm! Không cần phải thế. Ông có thế giới một người nào đó trong trái tim ông. Không yêu người đó nữa. Và thế là một ngày nào đó người đó sẽ chết.”

“Đó là lúc đầu thôi. Nhưng sau đó cháu đã giết ông theo cách ngược lại. Cháu đã làm ông chết đi và sau đó ông tái sinh trong tim cháu. Ông là người duy nhất cháu thích, ông Bồ ạ. Người bạn duy nhất cháu có. Không phải vì ông cho cháu thẻ bài, soda, kẹo và bi… Cháu xin thề đó là sự thật.”

“Nhưng mọi người đều yêu cháu. Mẹ cháu, thậm chí cha cháu. Chị cháu Glória, Vua Luís… Và cháu đã quên cây cam nhỏ của mình rồi ư? Pinkie… Cháu gọi nó là gì nhỉ?”

“Bạn Yêu ạ.”

“Vậy…”

“Giờ thì khác rồi, ông Bồ ạ. Thật ra, Bạn Yêu chỉ là một cây cam nhỏ thậm chí không có hoa… Nhưng không như ông. Ông là bạn cháu và đó là lý do tại sao cháu xin đi một vòng trên chiếc xe hơi của ‘chúng ta’, chiếc xe mà chẳng bao lâu nữa sẽ chỉ còn là của ông thôi. Cháu đến để từ biệt ông.”

 

Tôi vô thức đứng dậy. Tôi cảm thấy buồn nôn khủng khiếp và cả người đổ mồ hôi lạnh. Tôi rời khỏi bàn và đi ra cửa. Tôi thậm chí gần như không nhận ra khuôn mặt của cô Cecília Paim đang đi tới ngăn tôi lại. Có lẽ cô đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôi.

“Có chuyện gì vậy, Zezé?”

Nhưng tôi không thể trả lời. Nước mắt tôi giàn giụa. Rồi như thể một cái chốt bật mở và tôi lao đi, thậm chí chẳng buồn nghĩ đến văn phòng cô hiệu trưởng. Tôi ra bên ngoài, quên cả đường quốc lộ, quên tất cả. Tôi chỉ muốn chạy và chạy cho đến khi tới được chỗ đó. Tim tôi còn đau hơn bụng tôi và tôi chạy một mạch dọc đường Casinhas.

 

“Tại sao người ta lại nói cho bọn trẻ biết nhiều chuyện như vậy trong khi chúng còn bé như thế?”

Ông Bồ yêu quý của cháu, sự thực là người ta đã cho cháu biết mọi chuyện quá sớm.

Lời kết

Qua Cây cam ngọt của tôi, mình cảm nhận được rằng chính sự nghèo khó ấy đã khiến con người mất đi nhân tính và đã khiến những em trẻ thơ không thể sống với cuộc sống thú vị, ngây thơ mà các em nên có. Mặc dù câu chuyện đã khép lại một cách buồn bã và tiếc nuối nhưng cái kết cũng muốn nói lên rằng, ở thời đó, những cậu bé, cô bé như Zezé khó có thể có một cuộc sống tốt đẹp và vui vẻ.

Hình ảnh: Thiện Thảo - Bookademy

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

"Cây cam ngọt của tôi" là tập truyện ngắn trần thuật và có đôi chút hài hước ở vài chương đầu. Nhưng thật bất ngờ là câu chuyện về thằng nhóc năm tuổi này lại khiến mình nức nở cả một buổi chiều. Không có những ẩn dụ cao xa hay tính triết lý dày đặc, toàn bộ cuốn sách là từng câu chuyện nhỏ, dần dần bức ép một thằng nhóc năm tuổi trưởng thành trong tuyệt vọng. Và tất cả được kể lại bằng giọng văn nhẹ bẫng như gió như mây.

Zezé đáng thương của mình là một đứa trẻ ngoan cường nhất mình từng biết. Nỗi xót xa cho thằng nhỏ, cho đứa em gái ruột của mình và cho chính bản thân cứ dâng lên cuồn cuộn, đến mức tưởng như lồng ngực bị kéo căng bởi những thương xót, nghẹn ngào đến nghẹt thở.

Zezé hay bị cho ăn tẩn và cấm túc, vì thằng cha nghịch kinh hồn và hay nói tục (dù nó cũng chẳng hiểu lắm mấy từ đó nghĩa là gì). Nhưng nó chấp nhận trả giá như một phần của trò chơi và nó vẫn hết mực yêu thương mọi người.

Nhưng rồi thì "Chị thấy đấy, Gló. Em chẳng làm gì cả. Khi đáng bị đánh thì em chấp nhận. Nhưng đằng này em chẳng làm gì nên tội". Ôi đây là những gì mà một đứa trẻ 5 tuổi có thể nói ư? Rồi nó còn nói "Giá như con chưa từng được sinh ra". Hai trận đòn nhớ đời khiến nó hoài nghi về sự tồn tại của chính mình, lỗi lại chẳng phải của nó. Những lời băn khoăn của thằng bé như lưỡi dao bén ngọt cứa thẳng vào lòng mình.

Nhưng vượt lên những nỗi đau ấy, thì tình yêu thương vẫn nhen nhóm trở lại trong tim nó. Chỉ đến khi cây cam ngọt nở hoa, và lý do để sự trìu mến trong nó nảy mầm ra đi mãi mãi, thằng bé giống như chết tâm vậy. Trái tim của nó bị đục rỗng khi chỉ mới năm tuổi, và người nhà thì cứ nghĩ rằng tất cả là do có người doạ chặt cây cam đi. Ôi đâu phải, cây cam của nó đã ra đi theo ông Bồ yêu quý của nó mất rồi.

Cả quyển truyện giống như một cuốn hồi ký mà mọi người đều có thể tìm thấy nỗi uất ức và sự ăn năn của mình trong đó. Mỗi một nhân vật trong truyện đều là mình, lúc này hay lúc khác, có những mặt xấu xa, tội lỗi nhưng cũng có những trìu mến đâm chồi leo lắt trong tim.

Kết chuyện có một câu làm mình ám ảnh mãi.

"Tại sao người ta lại nói cho bọn trẻ biết nhiều chuyện như vậy trong khi chúng còn bé như thế?"

Cuộc sống nghèo khổ không chỉ làm suy yếu thể chất của những người trong gia đình Zezé mà còn làm tàn lụi đi sự nhân tính trong họ. Cha mẹ của Zezé, dù yêu thương con cái nhưng cũng không thể thoát khỏi sự căng thẳng và lo âu khi phải vật lộn với miếng cơm manh áo hàng ngày. Những trận cãi vã, sự thiếu thốn và sự đổ vỡ trong mối quan hệ gia đình đã tạo nên một không khí ảm đạm và nặng nề trong căn nhà nghèo. Zezé không được nuôi dưỡng trong một môi trường yêu thương và chăm sóc đầy đủ, mà thay vào đó, cậu bé phải gánh chịu sự lạnh nhạt, thậm chí là thù ghét từ những người thân.

Trong thế giới của Zezé, tình yêu thương là thứ gì đó quá xa vời và khó nắm bắt. Cậu bé chỉ tìm thấy một chút sự an ủi trong sự quan tâm của ông Bồ, người đã nuôi dưỡng tình bạn và dạy cậu bé nhiều bài học quý giá về cuộc sống. Tuy nhiên, ông Bồ không thể ở bên Zezé mãi mãi. Cái chết của ông Bồ là một cú sốc lớn, đánh dấu sự chấm dứt của một phần tuổi thơ và những điều đẹp đẽ trong cuộc sống của Zezé.

Một trong những chi tiết đặc biệt và đau lòng trong tác phẩm là hình ảnh cây cam ngọt. Cây cam không chỉ là một hình ảnh cụ thể trong cuộc sống của Zezé, mà còn là biểu tượng của những ước mơ, hy vọng và những niềm vui nhỏ nhoi mà cậu bé bám víu vào. Cây cam, với những quả cam ngọt ngào, là biểu tượng của tình yêu thương và sự bảo vệ. Tuy nhiên, khi cây cam bị chặt đi, Zezé cảm thấy như trái tim mình bị vỡ nát, và cậu bé nhận ra rằng không phải lúc nào cuộc sống cũng có thể mang lại những điều tốt đẹp mà chúng ta kỳ vọng.

Cây cam ngọt là mối liên kết duy nhất mà Zezé còn lại với một thế giới trong sáng, nơi mà cậu có thể tìm thấy một chút an ủi và niềm vui. Khi cây cam bị chặt đi, điều đó không chỉ báo hiệu sự mất mát vật chất, mà còn là một dấu hiệu cho thấy trái tim của Zezé đã bị tổn thương và không thể phục hồi. Những tổn thương này đẩy cậu bé vào một cuộc đấu tranh nội tâm gay gắt, nơi mà tình yêu và sự thương hại từ người lớn trở nên mờ nhạt và không đủ để cứu rỗi cậu.

Tác phẩm mở ra với những trang đầu tiên đầy ngây thơ và hài hước, với một Zezé là đứa trẻ năng động, nghịch ngợm và luôn tràn đầy sự tò mò. Mặc dù mới chỉ 5 tuổi, Zezé đã bắt đầu thể hiện sự thông minh vượt trội và khả năng quan sát tinh tế. Cậu bé có một tình yêu thương vô bờ bến dành cho gia đình, đặc biệt là cho ông Bồ, người bạn già của gia đình và người thân thiết nhất của Zezé. Những mẩu chuyện hài hước, những lời nói ngây ngô của cậu bé cùng những tình huống trớ trêu, đã khiến người đọc không thể nhịn cười.

Tuy nhiên, đằng sau những niềm vui ấy, tác phẩm nhanh chóng lột tả một mặt tối hơn của cuộc sống mà Zezé đang sống. Cuộc sống nghèo khó và những mâu thuẫn trong gia đình bắt đầu bộc lộ rõ ràng. Cậu bé không chỉ phải đối diện với những trận đòn roi vì sự nghịch ngợm của mình, mà còn phải chịu đựng sự lạnh nhạt, thờ ơ từ những người xung quanh, đặc biệt là từ chính những người thân thiết nhất. Zezé phải học cách tự sống, tự bảo vệ mình trong một môi trường không hề dễ chịu, và điều này khiến cậu bé trưởng thành trước tuổi, phải gánh chịu những đau khổ mà lẽ ra một đứa trẻ không nên phải trải qua.

Tôi là một đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh, có những ngày tôi cảm thấy đau khổ và tủi thân khủng khiếp, tôi hay tự hỏi chính mình là còn ai trên đời này bất hạnh được như tôi, có ai trên đời này khao khát được nếm vị hạnh phúc với một gia đình trọn vẹn như tôi? Cho đến khi đọc cuốn sách "Cây cam ngọt của tôi" tôi mới ngỡ ngàng, tôi cũng khóc rất nhiều nữa không phải chỉ mỗi vì đồng cảm mà còn cả khâm phục tinh thần của một cậu bé bản lĩnh. Là cậu bé ấy đã cho tôi một động lực và một ý chí để tiếp tục chiến đấu với cuộc đời thật nhiều vết thương.

Cậu bé Zezé đáng yêu và "khôn trước tuổi". Vừa ngây thơ vừa ấm áp nhưng cũng thật lanh lợi và thông minh. Cậu bé mang đến cho tôi những cảm xúc buồn vui lẫn lộn, yêu đời với những trò đùa tinh nghịch và những cử chỉ đáng yêu, thương cảm với nỗi bất hạnh về gia đình, những trận đòn roi quá đáng trên cơ thể của một đứa nhóc 5 tuổi, là khi người hiểu cậu bé nhất không phải là những người thân, là khi cậu bé mất đi tất cả những điều mà khiến cậu hạnh phúc nhất. Tôi vẫn luôn khâm phục cậu bé bởi cậu luôn tìm thấy ánh sáng trong tâm hồn tràn ngập bóng tối, luôn tìm ra những hạnh phúc nhỏ nhoi trong đống tiêu cực lộn xộn. Cậu vẫn tiếp tục đứng lên sau những cú ngã tinh thần.

"Cây cam ngọt của tôi" là một tác phẩm tự truyện của tác giả José de Vasconcelos người Brazil. Cuốn sách đã được đưa vào chương trình tiểu học Brazil, được bán bản quyền cho hai mươi quốc gia và chuyển thể thành phim điện ảnh.

Tôi tin nếu bạn thử một lần đọc cuốn sách này, bạn sẽ nhớ mãi hình ảnh cậu bé Zezé vừa đáng yêu vừa tinh nghịch, bạn sẽ cảm thấy thương ghê gớm với những người có tuổi thơ là quả táo nhiều vết cắn, và nếu bạn muốn tìm những nguồn động lực thì đừng bỏ qua cuốn sách "Cây cam ngọt của tôi" nhé.

Mình công nhận tác giả José Mauro de Vasconcelos đã làm rất tốt việc lấy đi nước mắt của người đọc bằng cách khơi gợi lên sự u ám và chát chúa của cái nghèo trong con xóm nhỏ ngoại ô, sự thương cảm cho số phận bất hạnh của cậu bé Zezé hồn nhiên vô tư lự. Giọng kể tản mát, nhẹ nhàng giúp độc giả dễ dàng tiếp cận với tác phẩm.

Nhưng ngoài việc khơi gợi ở độc giả lòng thương xót cho nhân vật, "Cây cam ngọt của tôi" không làm được gì hơn thế. Nửa đầu cuốn sách có cốt truyện rời rạc, không có sự ăn nhập, khiến mình cảm tưởng như những dòng nhật ký ngây ngô của một đứa trẻ, nhưng lại được kể bằng giọng văn của một người từng trải qua những nghiệt ngã của cuộc đời, nên không hề có sự hồn nhiên con trẻ theo đúng nghĩa. Trong những phân đoạn cuối cùng khi ánh sáng hy vọng vụt mất khỏi tay Zezé, mình đã thất vọng khi tác giả không đào sâu hơn vào tâm lý nhân vật, khắc hoạ chi tiết hơn sự đau đớn, mất mát lẫn bất lực của Zezé. Kết thúc quá đỗi đột ngột đem lại cho mình cảm giác chưng hửng, khiến câu chuyện trở nên nhạt nhẽo đi thay vì "ám ảnh" như những gì được review. 

José Mauro de Vasconcelos đã mô tả tâm lý nhân vật rất ổn trong nửa đầu và giữa cuốn sách, nhưng đến cao trào thì lại bộc lộ sự cạn kiệt cả về cảm xúc lẫn câu từ.

Không chỉ vậy, mình đã kỳ vọng nhiều hơn vào tính nghệ thuật của tác phẩm văn học được coi là kinh điển của một quốc gia. Nhưng mình không tìm thấy được sự đẹp đẽ của ngôn từ phong phú, những ẩn dụ, tầng tầng lớp lớp nghĩa đen nghĩa bóng đan xen và bao phủ trong đó.

Vậy mình có recommend mọi người đọc "Cây cam ngọt của tôi" không? Mình có. Mình khuyên mọi người đọc cuốn sách này để cảm nhận cái nghèo chua chát trong bối cảnh những năm 20 của Brazil, sự khắc nghiệt trong số phận của nhân vật Zezé, để thấy trân trọng hơn với những gì mình đang có. Nhưng điều đó không có nghĩa cuốn sách này được tôn lên đến mức thành tác phẩm đáng phải đọc một lần trong đời. Bởi tính nghệ thuật, sự sâu sắc khiến người đọc muốn khai phá và gợi mở trong tầng tầng lớp nghĩa của cuốn sách này chưa đủ.

"Cây cam ngọt của tôi xứng đáng" với vị trí một cuốn sách đọc để chữa lành và bồi đắp tình yêu thương, nhưng chưa phải là một tác phẩm văn học nghệ thuật đúng nghĩa.

Chuyện về một cậu bé trên hành trình khám phá nỗi đau và tình yêu thương

Cuốn sách này mình đọc khi mình đang chữa lành sau mối tình đổ vỡ, vết thương quá khứ sống dậy và nhức nhối nên mình rất đồng cảm với Zeze, trái tim quặn thắt theo nhân vật.

Khi mình đọc review về cuốn sách, mọi người đều nói cuốn sách đã khiến họ khóc nhưng mình đã không khóc khi đọc cuốn sách này.

Lối viết truyện của cuốn sách khá giống với Hoàng tử bé nhưng giọng văn chững chạc hơn, khá phù hợp vs Zeze - 1 đứa trẻ lớn trước tuổi, đã bị hiện thực cuộc sống sớm làm cho hiểu chuyện.

Những trang đầu tiên của cuốn sách hơi nhàm chán, những câu chuyện xàm xí nhưng càng về sau càng thực tế, càng hấp dẫn.

Nó giải thích cho cái hiện trạng nhức nhối trong xã hội hiện nay, trầm cảm và tự tử, về vụ việc nam sinh lớp 8 tự tử trước mặt người cha. Thì ra thứ giết chết người ta dễ nhất là sự lãnh cảm của người thân, sự lãnh cảm đến từ hiện thực trần trụi của cuộc sống - cái nghèo.

Thì ra con người ta là lập loè của cái thiện và cái ác, ta là hiện thân của những người xung quanh ta tạo nên. 1 Zeze thông minh, ngoan ngoãn, tình cảm bên cô giáo, ông Bồ cũng chính là 1 Zeze buông những lời cay độc với cha, gây ra những trò đùa quái ác. Nhưng cuộc đời đã quên mất Zeze vẫn là 1 đứa trẻ, nó vẫn cướp đi của cậu những thứ đẹp nhất: cây cam ngọt, ông Bồ để cậu phải trưởng thành. Thì ra người ta trưởng thành bằng 1 trái tim đã chết. Và chỉ khi trái tim đã chết người ta mới nhận được tình thương hay chỉ là sự thương haị từ những người lấy danh nghĩa người nhà.

Chi tiết đắt giá nhất của tác phẩm đối với mình là câu nói của Glo khi Zeze trong cảnh vật vờ giữa sự sống và cái chết “Em phải sống phải sống”. Chứ không phải em đáng sống, em cần được sống. Thứ níu giữ ta trên cõi đời này là trách nhiệm, ràng buộc chứ không phải tình thương và hạnh phúc.

Trước nay, mình đều thích truyện và phim có cái kết đẹp nhưng đứng trước chi tiết đó, mình đã cầu nguyện cho Zeze được ra đi, vì đó mới là sự giải thoát cho cậu bé.

Nhưng mà chúng ta vẫn phải tồn tại như một hiện thực tàn khốc…

Và mình lúc đó cũng như vậy…

Nhưng giờ mình cũng như Zeze khi trưởng thành cũng đã có thể nhẹ nhàng đối diện với cuộc đời hơn lúc đó.

Không có câu quote đắt giá, nó hay ở 1 chuỗi câu chuyện.

0 điểm