Ai rồi cũng khác với những thông điệp sống ý nghĩa là hành trình trải nghiệm của hai tác giả trẻ. Họ đã đi, đã cảm thấu và viết lại cuộc đời chính mình trong những tản văn. Họ trẻ và dám chấp nhận thử thách, quan trọng hơn hết là họ muốn được cùng trưởng thành với độc giả của mình. Thông điệp của Ai rồi cũng khác ngoài ý nghĩa về sự thay đổi tư duy, tâm thức của hai tác giả sau một khoảng thời gian dài dấn thân vào văn chương còn là lời nhắn nhủ đến những người trẻ về một chân lý bất biến của cuộc đời này.

“Đau hơn sự phản bội đó chính là sự thay đổi. Ai rồi cũng khác.” (Iris Cao)

“Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra… Ai rồi cũng khác.” (Hamlet Trương)



Ba

Lúc bé, mỗi lần mình ăn, ba phải làm đủ trò, xé từng tờ lịch, đội khăn trùm tivi để múa lân, bế mình đi lên đi xuống cầu thang. Mẹ bảo cứ một trò mới mình sẽ ăn được hai thìa nên mỗi ngày ba phải nghĩ ra rất nhiều trò để dụ mình ăn.

Hồi học mẫu giáo, ở nhà mình lười ăn lắm. Mẹ viết thư “méc” cô bảo mẫu, đưa cho ba để sáng mai chở mình đi học gửi cho cô. Sáng nào ba cũng bảo ôm ba đi, ba sẽ không đưa thư cho cô.

Lên cấp hai, đoạn đường đi học xa hơn. Sợ mình ngồi sau buồn ngủ nên ba hát hết bài này đến bài khác cho mình nghe, đôi lúc ba quên lời, hát tùm lum, mình ngồi sau cười khanh khách.

Lên cấp ba, ba vẫn chở con gái đi học, mình thì mặc áo dài trắng. Nhiều hôm trời mưa, xe tắt máy, lo mình dơ đồ, ba mặc áo mưa cho

mình, nói mình cứ ngồi để chân lên xe, còn ba thì dắt xe đến tận trường mình. Ba cũng mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo ướt đẫm nước mưa, ướt đẫm mồ hôi ba.

Ngày mình đi học xa, mẹ dặn dò đủ điều. Lo lắng cho sức khỏe, ngủ sớm, ăn đúng giờ, cố gắng lên lớp đầy đủ và học hành thành tài. Khác với mẹ, ba chỉ đứng lặng im nhìn mình. Thẳm sâu trong mắt ba là cả một niềm tin sâu sắc dành cho mình.

Ngày mình trưởng thành về nước, mẹ ôm ấp vuốt ve, nắm tay nắm chân, nói đủ thứ chuyện, ba vẫn đứng đó lặng im rồi mỉm cười. Hôm nọ dọn nhà, mở tủ của ba ra mới biết ba giữ ngay ngắn từng cuốn sách của mình, dù chẳng bao giờ ba khen mình nhưng mình biết trong mắt ba mình là niềm tự hào của ba.

Ba rửa xe. 

Ba thay nhớt. 

Ba đóng tủ. 

Ba thay bóng đèn. 

Ba dán dép. Ba sửa nhà. 

Ba làm tất cả vì mình từ những điều to lớn đến những thứ nhỏ bé. Đứa con nào cũng sẽ lớn lên trong tình yêu thương âm thầm của ba. Nếu bên cạnh bạn vẫn tồn tại một người đàn ông trầm lặng mà bạn hay gọi là: BA Hãy quý trọng điều đó!



Mẹ

Vì tất cả những đứa con đều sẽ khôn lớn... 

Tất cả chúng ta đều sẽ một lần rời khỏi vòng tay mẹ, để vấp ngã, để đớn đau, để đứng dậy, để trải nghiệm vô vàn đắng cay cuộc đời. 

Và ở ngoài kia, khi những ngọn đèn đường xanh đỏ không ngừng chớp tắt, khi người qua kẻ lại gọi nhau một tiếng người dưng, khi lối về chẳng còn ai nâng bước. Ta có nhớ về gia đình - nơi mẹ vẫn chờ đợi, thứ tha. 

Tình mẹ dành cho con sẽ trải dài suốt cả quãng đời mẹ sống, không hao hụt cũng chẳng đổi thay. Con trưởng thành, con vững vàng và bình yên, đó chính là hạnh phúc to lớn nơi mẹ. 

Chỉ là hãy quay về nhà trước khi quá muộn. Quay về trước khi mắt mẹ nhòa. 

Quay về trước khi lưng mẹ còng. 

Quay về trước khi chân mẹ run. 

Quay về để còn được thấy mẹ. 

Quay về để ôm lấy những nhọc nhằn của mẹ. 

Cuộc sống vô thường lắm, hãy quý trọng những phút giây có mẹ, những đứa con ơi! 



Chúng ta đều lớn lên 

Đừng lo tất cả chúng ta đều phải lớn lên. 

Có những vấp ngã rồi đứng dậy. 

Trầy xước đôi chút sẽ khiến ta mạnh mẽ. 

Chẳng ai đi đến cuối đường mà không một lần rơi nước mắt. 

Đừng lo tất cả mọi thứ đều sẽ có quả báo. 

Hãy cứ sống cuộc đời mình hạnh phúc. 

Đừng thù hận và hờn ghen quá nhiều. 

Thất bại của người khác không phải là thành công của mình. 

Đừng lo tất cả nhân loại đều có một người để chờ đợi. 

Đôi khi người ấy đến rất trễ, làm chúng ta lóng ngóng cả một quãng đường xa. 

Nhưng cứ tin vào câu chuyện cổ tích. 

Tất cả nhân loại đều xứng đáng hạnh phúc. 

Một ngày tồi tệ không cả nghĩa là cả cuộc đời u tối. Hãy nhắm mắt lại để được thấy bình minh lần nữa.



Yêu một người 

Yêu một người là khi tự dưng thấy người ta bệnh lại muốn mang hết cái bệnh đó vào người thay thế. Hay ít nhất có thể chia đôi để san sẻ. 

Yêu một người là khi ta bỏ đi bớt tự tôn nơi suy nghĩ, chỉ cần cảm giác yên bình nơi một người. 

Yêu một người là khi nụ cười của ai đó có quyền năng khiến ta sống sót mãnh liệt qua cả một ngày dài vô vọng. 

Yêu một người là khi ta không quan tâm đến những lời bàn ra tán vào của thiên hạ. Chỉ cần người ta vui là tim ta đã rộn ràng không ngừng. 

Yêu một người là khi ta từ bỏ những điều ích kỷ của bản thân mà mong người kia được hạnh phúc. 

Yêu một người ai chẳng muốn nói ra, ai chẳng muốn được đáp lại vì nhân loại đến cuối cùng sẽ cần rất nhiều yêu thương để tồn tại. 

Nếu nói ra rồi mất nhau mãi mãi, ta có đủ can đảm không?

Nếu anh muốn 

Nếu anh muốn! 

Chẳng núi non nào có thể cách ngăn. 

Anh sẽ tìm em vào ngày mưa rất muộn. 

Sáng tinh mơ sau những giấc mơ tàn. 

Nếu anh muốn! 

Có thể anh vứt bỏ tất cả, đôi chân trần chạy đến bên em. 

Như thể nhân gian này ngày mai phải chết. 

Anh chỉ đến để nói yêu em. 

Nếu anh muốn! 

Sẽ chẳng có đâu bạn bè mỗi đêm. 

Gác máy dừng vài ba cuộc hẹn. 

Em đợi chờ có đếm thời gian. 

Nếu anh muốn! 

Đừng hỏi là bao xa. 

Vài giờ bay hay vài năm chia cách. 

Em sẽ không nước mắt lăn dài. 

Nếu anh muốn! 

Không thể là từ không tồn tại. 

Nụ cười em là hạnh phúc muôn đời. 

Anh sẽ đến nhất định là như thế. 

Chẳng là vì... anh chưa muốn bên em.



Mỗi người có một cái hố 

Tôi vẫn thường hay gọi người mình yêu mà không có được họ là một “cái hố”. Cái hố này nằm giữa lòng mình. 

Đó là người mà khi ta tưởng mình quên lãng đã lâu, thế mà chỉ cần người đó hiện diện đâu đó trong bầu không khí ta đang thở, cũng khiến tim bồi hồi. 

Đó là cảm giác thắt chặt lồng ngực, dẫu chỉ là một tấm hình cũ, với nụ cười mà giờ có lẽ đã đổi màu. 

Đó là người mà dẫu sau này ta có yêu và nắm tay một người khác thì khi đi ngang qua họ vẫn không thể ngăn mình ngoái lại nhìn theo. 

Đó là người mà ta không ngừng tự hỏi bao lâu nay họ đã sống như thế nào khi không có ta bên cạnh? Ta tự dằn vặt vì sao không có ta mà họ vẫn sống vui vẻ bình thường? Còn ta nụ cười dù không muốn cứ từ từ thay bằng nước mắt... 

Là kẻ mà hình ảnh của họ ám ảnh ta trong từng khuôn mặt. Có khi ta sắp yêu một người rồi đấy! Thế mà lại rụt rè vì sao người này cứ giống họ ở một điểm gì đấy. Và nếu ta lại yêu một người giống như họ, ta sẽ như đọc lại một cuốn sách, có đọc bao nhiêu lần cũng đã biết trước kết cục mất rồi... 

Là kẻ mà có khi họ tìm ta chỉ với mục đích khỏa lấp cô đơn của họ, mà ta vẫn ở đó, vẫn vì họ không chút ngại ngần. 

Một kẻ nói những lời vô nghĩa, mà ta nghe thấy vui hơn bao giờ hết. 

Một kẻ mà những lời khuyên của họ ta răm rắp tin và nghe theo, trong khi đó cũng là lời mà lũ bạn thân thường nói nhưng ta bỏ ngoài tai. 

Một kẻ khiến ta bỏ sạch những thói quen đã từng có. Vì họ, ta không dám nấu lại một món ăn họ thích, không thể đụng tay vào ổ bánh kem... Và nếu không có bạn bè, tuyệt nhiên không dám đi lại con đường cũ. 

Một kẻ mà có khi họ đối xử với ta không ra gì, giẫm đạp lên tự trọng của ta, mang ta ra khỏi thế giới của mình và bỏ mặc ta ở đó, một mình... 

Một kẻ ta có thể chấp nhận tất cả, không vụ lợi, chỉ để đổi lấy một lần tựa vai cạnh bên yên ả. 

Kẻ làm ta không còn khiếp sợ thế giới nữa, bất cứ nỗi đau nào xảy đến mà ta cảm giác ta còn họ sau lưng ta đều không sợ nữa. 

Ừ, mỗi người có một cái hố, cứ đi loanh quanh với bao nhiêu người cũng còn vẹn nguyên trong lòng một cái hố. 

Cái hố mà chỉ có thể bước quanh, không thể bước qua. 

Nỗi đau chỉ có thể trải qua, không thể bỏ qua... 



Người yêu mình hay người mình yêu?

Chọn người yêu mình, hay chạy theo người mình yêu? 

Người ta vẫn hay khuyên hãy chọn lấy người yêu mình, để có một cuộc đời an yên về sau không lo nghĩ. Nhưng có lẽ thỉnh thoảng ta cũng nên mường tượng trước cảnh mình sẽ thức dậy bên cạnh một người mà mình không có gì để đam mê. Ta không thích mùi tóc, không nhớ nhung những gì từ cơ thể họ. Ta không hứng thú làm cho họ một tách cà phê, không muốn chuyện trò quá nhiều vì không có nhiều đề tài chung để nói. Ta quên việc tự chăm sóc mình, vì không có một người đủ để ta muốn đẹp, muốn giỏi hơn mỗi ngày vì họ. 

Thế nên đừng hỏi vì sao người ta cứ chạy theo người làm mình đau khổ, và vô tâm với những tình yêu ràng buộc không mong muốn. 

Ngay trong nỗi đau vì một người khiến mình say mê, cũng đã hạnh phúc gấp mấy lần việc ở cạnh một người mình không có cảm giác…

Ta cũng bình thường như ai 

Trong “Hiểu về trái tim”, thầy Minh Niệm viết rằng không có ai là tầm thường. Người phi thường là người may mắn nhận được sự ưu đãi của vũ trụ để có trong mình những khả năng, và những người khác bình thường là để dồn năng lượng cho những người phi thường. Một ông giáo sư tiến sĩ sẽ không thể làm việc nếu không có sự giúp sức từ một người lao công ngày đêm quét dọn để môi trường sạch trong hay một nhà chức trách sẽ không thể làm việc nếu người nông dân không làm ra hạt lúa. Như vậy, sự phi thường không thể tách rời sự bình thường, chúng vốn dĩ là một. 

Nhưng rất nhiều người trẻ như chúng ta, lại không nghĩ thế! 

Tôi có một cô bạn vừa nổi tiếng. Một hôm chúng tôi đi cùng nhau, cô bạn than thở rằng việc mình đi mua hàng ngoài đường bây giờ khó khăn hơn nhiều lắm. Khi mình được người khác nhận ra là người nổi tiếng, những hành động của mình trở nên mất tự nhiên. Điều đáng nói hơn, mình sợ mất mặt nên không thể... trả giá! Cuối cùng mình luôn tốn nhiều tiền hơn cho một sản phẩm mà lẽ ra không cần đến mức đó. 

Tôi có một anh bạn khác, cũng nổi tiếng. Bây giờ nếu không có việc gì thì anh sẽ ở nhà, còn nếu đã ra đường thì mất vài tiếng đồng hồ để sửa soạn. Anh sẽ bị phát hiện ra, xin chụp ảnh bất kì lúc nào, không thể để hình ảnh bị xấu đi. 

Tôi chợt nghĩ, làm người nổi tiếng thật là khổ! Không gian sống ngày càng hẹp lại, không thể nói hay làm những gì mình thích nữa rồi. 

Trong quá trình đi làm trong ngành giải trí của tôi, không ít lần tôi thấy người nổi tiếng này, người nổi tiếng kia quát mắng người khác dù người kia đáng tuổi cha chú của họ, hay những yêu cầu quá quắt mà chương trình phải đáp ứng nếu muốn “ngôi sao” xuất hiện, hay thậm chí là những hành động “dìm hàng” một ca sĩ mới dẫu trước đó mình cũng từng là một người trẻ... Nói chung, cứ hễ nổi bật là người trẻ sẽ khổ, khổ thân lẫn khổ tâm. 

Tôi chợt ước, giá như mọi người đều tin vào khái niệm “phi thường và bình thường là một”, thì có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng. 

Một người nghĩ mình bình thường, sẽ bước đi trong tâm trạng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Họ có một không gian để đến và đi tự do, thoải mái. 

Họ sẽ không bao giờ ngồi đong đếm xem mình đã làm được những thành tích gì, đáng tự hào ra sao... để vuốt ve thêm cái tôi tự mãn mà sẽ dùng thời gian để hướng về những ý tưởng mới, thành công mới. 

Họ sẽ không bao giờ lớn tiếng với một người thấp cổ bé họng hơn, vì ai cũng đang làm việc của mình và con người nào cũng cần được tôn trọng. 

Họ sẽ bớt đi thời gian chăm chút vẻ bề ngoài, để tập trung phát triển nhân cách và tri thức. Như người xưa dạy “tam thường bất túc”, bớt ăn, bớt mặc, bớt ngủ để tài năng và đức hạnh được sáng ngời. 

Có một câu hát nhỏ mà tôi yêu thích đến nỗi cứ nhắc đi nhắc lại mãi trong nhiều tác phẩm của mình. 

“Cao sang hay là nghèo khó, cũng xong, cũng xong một chuyến đò người” (Tuấn Khanh) 

Câu hát này trích từ ca khúc “Chuyện nhân gian” trong vở nhạc kịch “12 bà mụ”. Con người từ khi sinh ra đến khi trưởng thành sẽ trải qua muôn vàn chuyện, có người sẽ trở thành ông này bà nọ, cũng có người sẽ đầu tắt mặt tối với những việc tay chân. Nhưng cái cuối cùng mà chúng ta sẽ phải trải qua thì giống nhau, và không có một điều gì có thể trường tồn mãi mãi. Nếu ta luôn thấy ta bình thường dù đã làm được nhiều điều hay điều tốt, thì đó là sự thông minh đáng nể phục. Bởi chỉ có bậc tài trí mới biết giới hạn những đòi hỏi của bản thân mình. Khi bạn không hy vọng quá mức, bạn sẽ không thất vọng. Khi bạn luôn ý thức mình sẽ có ngày nhường chỗ cho một thế hệ mới, bạn sẽ không đau đáu nỗi ghen tị hay bất an. Và khi bạn ý thức rằng sẽ luôn có một hoàng hôn đâu đó giáng xuống những hành trình của đời mình, thì bạn sẽ yêu lấy buổi bình minh mình đang có. Cuộc đời này là vậy, không cho ai mãi cái gì, cũng không lấy đi hết của ai cái gì. Chỉ có lòng người là mãi cố chấp cứ níu giữ không buông. 

Người nào càng buông sớm những đòi hỏi, thì tâm trí sẽ càng sáng trong và bình yên như mặt hồ phẳng lặng. 

Ta cũng bình thường như ai…



Lạc lối 

Ngày xưa, hễ nghe một người trẻ “rạch tay đòi chết” chúng ta sẽ chỉ nhìn một khoảng trời u tối với những cái gì gọi là ấu trĩ, vớ vẩn, uổng công bố mẹ sinh thành... Bây giờ nghe thấy một ai đó lạc lối, tự dưng tôi lại nhìn xuống chân mình. Tôi giậm giậm chân, chắc chắn rằng còn đó con đường cho chân mình bước... 

Bạn biết không... 

Có những ngày tự dưng bạn thấy tồn tại ngay giữa lòng mình một khoảng không hoang hoải. Bạn không biết tại sao, nhưng rõ ràng là có. Bạn thân, người yêu, gia đình... cũng không tài nào lấp nó đi được! Bạn sống cùng với khoảng trống giữa lòng đó và bạn thấy chơi vơi. 

Có những ngày tự dưng bạn cảm giác... đủ đầy! Và đột nhiên bạn muốn dừng mọi hành trình, bởi bạn không tìm thấy cái gì đủ hứng thú cho sự bắt đầu. 

Có những ngày tự dưng bạn không thể kiểm soát nổi những mối quan hệ, bạn thấy mọi thứ đã tủa ra ùa chạy như hình phạt “ngũ mã phanh thây” mà bạn thì đang lặng người ở giữa. 

Có những ngày mà tự dưng bạn thấy lời nói của ai cũng nặng nề, áp lực trên vai bạn nặng ì, bạn vặn vẹo bước cùng sức nặng ngàn cân. 

Và đột nhiên, bạn muốn tan một cái thành hư vô. Và bạn sống, nhưng lòng bạn chết tự bao giờ. 

Tôi từng nghe nói ở đất nước kia có cho thuê hòm, người ta đến thuê, ngủ một giấc trong cái hòm rồi sáng ra họ trở lại cuộc sống. Người ta, ai cũng muốn một lần trôi đi cũ kĩ, để tái sinh như phượng hoàng lửa. Muốn chết để bắt đầu lại... 

Những ngày này, ôi những ngày này... Tôi chẳng biết khuyên bạn gì hơn... 

Tôi cần bạn nghĩ đến một lý tưởng. Giống như tôi muốn mình sẽ là một ca sĩ nổi tiếng, có thể hát nhiều dòng nhạc nhất có thể, để người ta không bao giờ chán. Tôi cũng muốn khi tôi giàu thì tôi sẽ xây một ngôi nhà đầy ắp thức ăn miễn phí cho người nghèo. Lý tưởng của bạn là gì? Nếu bạn chưa có, bạn hãy đặt nó ra. Điên rồ cũng được, nhưng phải có! 

Tôi muốn bạn hiểu về sự “nhất thời”. Bạn có nhớ những ngày vui nhất? Nó đã qua thật nhanh, thì những cơn buồn cơn chán rồi cũng sẽ có lúc tự rơi ra. 

Tôi muốn bạn tin vào hiện tại. Đừng trông vào ngày mai, không có ngày mai, chỉ có bây giờ. Hơi thở đang ra vào cơ thể, bàn tay, đôi mắt, âm thanh..., quá nhiều điều kỳ diệu cho một kiếp người! 

Tôi cần bạn lao ra khỏi nơi đó... Bạn có biết hết những con đường Sài Gòn dù đã ở đó nhiều năm? Bạn đã từng đi bộ để xem những cửa hàng mà bình thường chạy xe máy không bao giờ thấy? Bạn không cần đi xa, chỉ cần nhìn nơi cũ, bằng một con mắt mới và một tâm thức mới. 

Nếu bạn muốn một tính cách, hãy cư xử như đã có nó. Ai đó đã nói câu này... 

Tôi cần thấy bạn yêu đời chân thành và giản dị. 

Lối đi nào cũng được, không sao cả, chính mình sẽ tạo ra con đường. 

Trên đời này làm gì có con đường cho đến khi người ta bước đi? 

Đúng không?



Ai rồi cũng khác 

Tôi ngồi một mình dọn dẹp lại căn phòng nhỏ, bỗng bất ngờ rơi ra từ chiếc hộp nhỏ quyển lưu bút ngày xưa. Tôi mỉm cười lật giở từng trang, trong đó có những câu nói kinh điển mà học trò hay ghi cho nhau kiểu như “đã là bạn thì suốt đời là bạn, đừng như sông lúc cạn lúc đầy”. Tôi nhắm mắt hồi tưởng, quá khứ trở về làm tôi muốn gặp lại những người bạn cũ biết bao... 

Trong tuần đó, tôi đã có những cuộc hẹn bất ngờ. Có một vài người giờ đã sang Mỹ, Đức... định cư, một vài người không còn giữ số điện thoại cũ, một vài người thì quá bận. Cuối cùng, tôi chỉ có thể gặp hai đến ba “đại diện ngày xưa” mà thôi! 

Người bạn đầu tiên. 

Bạn trông trưởng thành hơn rất nhiều. Bạn có một vài chi tiết không thay đổi lắm. Tôi còn nhớ những kỷ niệm điên rồ mà chúng tôi đã từng làm cùng nhau lúc đi học, và khi nhắc lại thì bạn vẫn mỉm cười. Rồi cả hai chúng tôi, bất chợt nhận ra đây có thể là lần gặp lại cuối... 

Bởi bạn đã không còn những tính cách thuở xưa nữa, bạn đã là một con người mới. Bởi câu chuyện mà chúng tôi có thể nói với nhau không còn gì khác hơn là chuyện ngày xưa. Tất cả những cuộc gặp sẽ không thể chỉ nói chuyện ngày xưa... Bởi ngành nghề bạn đang làm, tôi không có chút kiến thức hay quan tâm nào. Ngược lại, ngành giải trí của tôi với bạn là cái gì đó quá ồn ào, nhảm nhí... 

Hai người bạn từng rất thân, nhưng giờ ngồi đó nhìn nhau chỉ mỉm cười để thời gian trôi qua trong vô vọng. Cái đồng hồ trên tường, trên tay chúng tôi gõ từng nhịp chán nản, như hiểu rằng cuộc hẹn này là một cuộc hẹn dở ẹc. 

Tôi còn có những anh bạn thân cùng đi học chung thuở học cấp một. Chúng tôi nói cười, ăn uống, bên nhau hằng ngày. Chúng tôi tin rằng mọi thứ thay đổi thế nào thì mình vẫn sẽ có nhau. Cho đến khi thời gian mang chúng tôi rời xa mái trường, thay đổi mọi thứ xung quanh chúng tôi, và thay đổi chúng tôi. Đến khi tôi tìm lại họ, chúng tôi như những người bạn mới, phải làm quen gần như là từ đầu. 

Tôi chợt hiểu ra... 

Chúng ta có nhiều người bạn bây giờ không liên lạc nữa, chúng ta không quên mất họ vì những người bạn cũ cũng gợi nhắc về một miền quá khứ nơi ta hiện diện, là một phần đời ta có đã qua. Chúng ta có những người yêu cũ, cũng chưa bao giờ lãng quên. Vì họ đã là người xứng đáng để mình yêu, thì mình nên có trách nhiệm với lựa chọn của mình và trân trọng nó, dù ngày xưa hay ngày nay hay ngày sau. Nhưng chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là để họ ở yên trong quá khứ. Bởi những con người đó đã trưởng thành hơn, đã quan tâm đến những điều khác, đã có những xáo trộn tâm thức dẫn đến xáo trộn niềm tin. Và họ không còn phù hợp cùng chúng ta để đứng chung một nơi, nhìn chung một hướng. 

Chúng ta không đi với nhau nữa, không có nghĩa là phải ghét nhau. Đơn giản là vì chúng ta giống những con đường, đã cắt những con đường thì sẽ cắt những con đường khác, ở những nơi khác. 

Thời gian không chỉ là phương thuốc thần kỳ làm xoa dịu những nỗi đau, nó còn làm người ta trở thành một người khác. Như câu nói triết học kinh điển: Không có gì là tuyệt đối (Ngay cả trong chính câu nói này!). 

Người mới hôm nào còn là một cô bé ngây thơ, vài năm sau đã có thể trở nên gợi cảm. Người mới hôm nào còn tin người tin đời, ngày mai đã nhìn ai cũng bằng đôi mắt “Tào Tháo”. Người dở qua tháng năm đã giỏi, người xấu qua tháng năm thành đẹp... Mọi thứ dịch chuyển không ngừng, trở thành những gáo nước lạnh vào mặt chúng ta nếu có đôi lần quên đi điều đó. 

Trong một khắc ta bất ngờ, sau đó ta đành mỉm cười chấp nhận. Dù biết rằng tin vào mọi thứ sẽ thay đổi sẽ làm tim chúng ta đau lắm! Nhưng nếu chúng ta không dám chấp nhận một ai đó sẽ khác đi, thì sẽ có lúc phải đau nhiều hơn.

Ngay chiều đó, tôi nhắn tin với những “đại diện ngày xưa”: Xin lỗi, tao có việc đột xuất nên hẹn gặp lại mày một dịp khác. Cái “dịp khác” đó có thể không bao giờ đến, hoặc sẽ đến và chúng tôi lại tương phùng nhưng trong một tâm - thức - mới. Chỉ là tôi sẽ không cho phép mình đắm chìm trong ngày xưa nữa, khi mọi điều kiện tạo nên cái “ngày xưa” đó đã không còn. 

Tôi giờ đã khác. 

Bạn giờ đã khác. 

Ai rồi cũng khác…

Review chi tiết bởi: Ngô Yến - Bookademy

Hình ảnh: Ngô Yến

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.



Xem thêm

Ai rồi cũng khác đó là sự thay đổi trong nhận thức lẫn hành động. Người hôm nay ta gặp tốt thế này không có nghĩa ngày mai sẽ như thế. Giống như tính cách mỗi người mỗi khác. Có nhiều yếu tố khiến lòng người thay đổi. Cuộc sống thay đổi người ta dễ bị thế giới bên ngoài chi phối, ảnh hưởng, tác động. Những người như thế không đáng bị oán trách mà ta nên hiểu và cảm thông. Thời gian trôi qua, con người cũng theo đó mà dần thay đổi. Có sự thay đổi diễn ra chậm cũng có sự thay đổi diễn ra nhanh đến ngỡ ngàng, bất ngờ.


Quyển sách: "Ai rồi cũng khác" giúp ta có cái nhìn thấu đáo hơn, thức tỉnh khi ta còn mộng mị về những điều tưởng chừng như tốt đẹp, bất di bất dịch. Đọc quyển sách ta sẽ thấy cuộc sống luôn biến động, như là một chuỗi tuần hoàn, mắt xích. Ai rồi cũng khác. Bất kể trong mối quan hệ nào đi chăng nữa, hãy cứ suy nghĩ tích cực theo thời gian ai rồi cũng khác để không phải bỡ ngỡ, trách cứ, buồn phiền, căm giận bất cứ điều gì. Hãy yêu thương bản thân nhiều hơn, dùng tấm lòng bao dung, vị tha cho lỗi lầm người khác gây ra, vì chính bản thân cần được bình yên chứ không phải vì bất kì ai.


Hãy sống thuận theo tự nhiên, đừng trói buộc hạnh phúc, bởi hạnh phúc chỉ đơn giản là sự cho đi, không toan tính, ích kỷ. Hãy yêu thương, sống với nhau tử tế, đối xử chân thành rồi những điều may mắn, tốt đẹp sẽ mỉm cười với bạn.

Ai rồi cũng lớn và sự thay đổi cũng nối tiếp. Điều đau lòng nhất chính là ai rồi cũng khác. Sự thay đổi khiến ta cảm thấy bàng hoàng, hụt hẫng, đau nhói. Lúc bé chỉ mong sao nhanh lớn lên nhưng khi lớn rồi phải đối mặt với nhiều thứ hơn. Sự vô tư, hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng của đứa trẻ ngày nào không còn nữa. Lớn rồi phải đối mặt với nhiều thứ hơn và tất nhiên ai rồi cũng khác như một điều tất yếu ai rồi cũng lớn.

Cuộc sống luôn chứa đựng những điều bất ngờ nên đôi lúc ta cảm thấy chênh vênh, chùn bước, vấp ngã, nhưng không sao bởi trưởng thành ai mà không từng trải qua những điều bất như ý chứ! Hãy bình tĩnh, đừng bối rối, ngỡ ngàng trước sự thay đổi của người khác, bởi vốn dĩ không có gì là mãi mãi. Tình yêu cũng vậy, hôm nay yêu nhau không nghĩa sau này cũng thế! Hiện tại bên nhau đã là hạnh phúc. Hay đơn giản hơn, được sống đã là hạnh phúc.

Hãy yêu thương, quan tâm, chăm sóc bản thân nhiều hơn để khi mất đi mọi thứ thì ta vẫn còn chính mình để yêu thương. Đừng quan trọng hay đặt nặng vấn đề rồi vô tình làm chính mình tổn thương trong chính mớ hỗn độn của suy nghĩ.

Hãy nghĩ về những điều lạc quan hơn, dùng trái tim để cảm nhận mọi thứ xung quanh đang diễn ra, ta sẽ thấy không có bất cứ điều gì làm tổn thương mình được.

Hamlet Trương cho rằng: "Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra.. Ai rồi cũng khác."

Ai Rồi Cũng Khác gồm những tản văn mới nhất của hai cây bút trẻ viết về những chủ đề giàu cảm xúc nhất: tình yêu, tình bạn, gia đình, sự thay đổi từ cuộc sống… Bằng lối viết nhẹ nhàng như những câu chuyện được kể lại trước mặt một cách sống động, Hamlet Trương và Iris Cao một lần nữa mang độc giả trẻ của mình quay về với cuộc sống nhân hậu ngập tràn yêu thương.


"Ai Rồi Cũng Khác" và những thông điệp sống ý nghĩa:

Thông điệp của Ai Rồi Cũng Khác ngoài ý nghĩa về sự thay đổi tư duy, tâm thức của hai tác giả sau một khoảng thời gian dài dấn thân vào văn chương còn là lời nhắn nhủ đến những người trẻ về một chân lý bất biến của cuộc đời này.


-  “Đau hơn sự phản bội đó chính là sự thay đổi. Ai rồi cũng khác.” (Iris Cao)


-  “Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra… Ai rồi cũng khác.” (Hamlet Trương) 

Ai Rồi Cũng Khác là hành trình trải nghiệm của hai tác giả trẻ. Họ đã đi, đã cảm thấu và viết lại cuộc đời chính mình trong những tản văn. Họ trẻ và dám chấp nhận thử thách, quan trọng hơn hết là họ muốn được cùng trưởng thành với độc giả của mình.