Năm 2021, một năm với nhiều quyển sách hay được xuất bản, cũng như truyện tiểu thuyết bán chạy trên thế giới được các công ty, NXB mua bản quyền in ấn và xuất bản tại Việt Nam. Trong bài viết hôm nay List Sách Hay sẽ tổng hợp và giới thiệu đến bạn top 5 quyển sách, truyện tiểu thuyết hay và bán chạy nhất năm 2020 mà bạn không thể bỏ qua nếu là một người đam mê thể loại sách này.

1. Vòm Rừng

Vòm Rừng được xem là tiểu thuyết đáng mong đợi nhất trong năm 2020 do công ty I Love Books phát hành vào tháng 8-2020. Nhưng chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn thì cuốn truyện tiểu thuyết này đã vươn lên trở thành một trong những tác phẩm bán chạy nhất trên các sàn TMDT như TIKI, Fahasa … cũng như nhiều nhà sách khác. Cũng dễ hiểu thôi bởi lẽ Vòm Rừng của tác giả Richard Powers từng đạt giải thưởng danh giá Pulitzer 2019. Quyển sách là một câu chuyện phi thường, đáng kinh ngạc, đưa người đọc từ một New York xa xưa, đi khắp Bắc Mỹ, qua bán đảo Đông Dương đến thung lũng Silicon giữa thế kỷ 21, để kể về mối quan hệ gắn kết kì diệu giữa con người và thiên nhiên hùng vĩ.

9 người Mỹ với những trải nghiệm đời sống độc đáo khác nhau, đã có mối gắn kết từ tận sâu bên trong với từng loại cây riêng:

  • Như gia đình Hoels với nhiều đời thế hệ sống cùng cây hạt dẻ, một trong vài cây hiếm hoi trên khắp nước Mỹ chống chọi được bệnh đốm cam, căn bệnh đã khiến hơn bốn tỷ cây hạt dẻ diệt vọng.
  • Hay bi kịch của người cha Mimi Ma, người trồng cây dâu tằm để vinh danh gia tộc sau khi ông trốn thoát khỏi Trung Quốc, cuối cùng đã tử tự khi cây dâu tằm mục ruỗng.

Bằng tình yêu với thiên nhiên, cây cối, 9 con người, với những cách khác nhau, gắn kết lại cùng nhau trong một sứ mệnh lớn lao, bảo vệ mẹ thiên nhiên, bảo vệ rừng xanh, nỗ lực không ngừng để những cây cổ thụ hàng triệu năm cuối cùng không bị đốn ngã.

Vòm Rừng chính là bản hùng ca bi tráng về mẹ thiên nhiên, cũng là tiểu thuyết hay nhất về cây cối, về rừng xanh. Đọc Vòm Rừng bạn sẽ đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác: từ ngỡ ngàng, xúc động, đau nhói, tới gào thét rồi tuyệt vọng và một lần nữa lại hy vọng.

2. Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau

Nếu bạn là fan của tác giả Brian L. Weiss hẳn đã từng đọc qua 2 tác phẩm bán chạy nhất của ông là:

  • Ám ảnh từ kiếp trước: cuốn sách bán chạy trên toàn thế giới, được dịch sang 20 ngôn ngữ và hơn 2 triệu bản in. Mô tả câu chuyện có thật về một bệnh nhân trẻ tuổi cùng với những liệu pháp thôi miên về kiếp trước đã làm thay đổi cả cuộc đời tác giả lẫn cô ấy.
  • Đi qua thời gian để chữa lành: mô tả những gì tác giả đã học được về tiềm năng chữa bệnh của liệu pháp hồi quy tiền kiếp.

Nhưng nhiều đọc giả lại đánh giá quyển sách Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau hay hơn hẳn so với 2 tác phẩm trước đó. Cuốn sách kể về những linh hồn tri kỷ, những người có mối liên kết vĩnh viễn với nhau bằng tình yêu thương, bằng cách nào đó họ luôn gặp lại nhau hết lần này đến lần khác, qua hết kiếp này tới kiếp khác. Và rồi làm sao chúng ta nhận ra nhau? Và cách mà tri kỷ đã thay đổi cuộc sống trong mỗi chúng ta ra sao?

Mặc dù được xuất bản vào năm 2019, nhưng cho đến nay tác phẩm này vẫn luôn nằm trong top truyện tiểu thuyết bán chạy nhất tại Việt Nam, điều này đủ thấy được sức hút của quyển sách này đối với rất nhiều đọc giả.

3. 5 Centimet Trên Giây – One More Side

Hẳn có rất nhiều bạn đã từng thăng hoa cảm xúc trên từng câu chữ trong tác phẩm 5 Centimet trên giây của Shinkai Makoto. Để rồi có chút tiếc nuối, mất mát khi gấp sách lại. Đừng vội lầm tưởng rằng đây là quyển sách 5 Centimet trên giây (tái bản 2020), bởi nếu xem 5 Centimet trên giây một bức tranh ghép hình, khắc họa chuyện đời, chuyện tình của Tono Takaki thì 5 Centimet Trên Giây – One More Side như những mảnh ghép cuối cùng cho bức tranh ấy, một lần nữa giúp bạn đọc hiểu rõ hơn về chuyện tình của Takaki.

5 Centimet Trên Giây – One More Side sẽ đưa độc giả tiếp cận câu chuyện đượm buồn nhưng tuyệt đẹp của Shinkai Makoto một lần nữa, qua “một góc nhìn khác”. Với những ai đã từng một lần lạc nhịp với câu nói “5cm/s không chỉ là vận tốc của những cánh anh đào rơi, mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình yêu.” thì đây sẽ là cuốn sách tiểu thuyết mà bạn nên đọc trong năm 2021.

4. Heidi

Dù ra đời cách đây 140 năm, nhưng cho đến nay tác phẩm Heidi – của tác giả Johanna Spyri vẫn chiếm trọn tình cảm của một bộ phận lớn đọc giả tại Việt Nam. Vào năm 2018 thì First News – Trí Việt có xuất bản quyển sách này dưới dạng song ngữ để học tiếng Anh, tuy nhiên có vẽ vì điều này mà cuốn sách không gây được tiếng vang như mong muốn.

Nằm 2020 công ty Đông A một lần nữa mang tác phẩm Heidi trở lại Việt Nam, và lần này quyển sách nay đã gây tiếng vang lớn với nhiều đọc giả, đặc biệt là những đọc giả nhỏ tuổi rất yêu thích.

Quyển sách kể về: Heidi – cô bé mồ côi, Vì vội vã tìm công việc mới mà người dì ích kỉ đã gửi Heidi đến cho ông nội của cô bé, đang sống cô độc trên vùng núi Alm. Ai cũng ái ngại cho Heidi khi phải sống với ông già lập dị và cục cằn ấy. Nhưng ai ngờ được rằng, Heidi bé bỏng với tấm lòng nhân hậu tự nhiên, chẳng những giúp ông nội tìm lại lòng yêu cuộc sống, mà còn mang đến bao đổi thay kì diệu. Những ai từng gặp Heidi, dù ở Dörfli hay Frankfurt, đều muốn cô bé mãi mãi ở bên mình. Nhưng tất cả đều hiểu, chỉ ở giữa cánh đồng hoa rực rỡ, thung lũng mênh mông và ráng chiều rực đỏ trên những ngọn núi thanh tĩnh ngàn đời của dãy Alm, Heidi mới thực sự hạnh phúc để tặng niềm vui cho mọi người.

5. Những Người Đàn Bà

Tiếp tục là một quyển sách được công ty ILOVEBOOKS phát hàng trong năm 2020. Những Người Đàn Bà là cuốn tiểu thuyết đươc Amazon bình chọn là cuốn sách hay nhất về phụ nữ được viết trong năm 2020. Cũng như là tác phẩm bán chạy nhất do New York Times bình chọn.

Lấy bối cảnh ở một nước Mỹ đầy khát khao cùng những lời hứa hẹn rộng mở, để kể một nền văn hóa với hủ tục cực đoan, khép kín và kiểm soát đối người phụ nữ, Những Người Đàn Bà là một cái nhìn sâu sắc về sự tuyệt vọng, thống khổ của phụ nữ gốc Palestine. Dù vậy, ẩn chứa bên trong họ là sức mạnh phi thường, lòng dũng cảm để tìm lại tiếng nói và phẩm giá của mình.

Cuốn tiểu thuyết là câu chuyện đầy đau đớn, dữ dội về số phận của những người phụ nữ yếu thế trong xã hội Palestine. Họ không có tiếng nói ngay trong gia đình mình, lấy chồng theo sự sắp đặt của cha mẹ và chỉ quẩn quanh bên căn bếp, chăm lo con cái.

Xuyên suốt câu chuyện là sự câm lặng của ba thế hệ phụ nữ. Thế hệ đầu thoát khỏi sự chiếm đóng của Israel trong xung đột Palestine và Israel, chạy trốn đến nước Mỹ với mong muốn tránh khỏi cuộc sống ở trại tị nạn. Thế hệ thứ 2 đồng ý một cuộc hôn nhân sắp đặt với người Mỹ gốc Palestine với hi vọng đất Mỹ tự do thì tiếng nói của nữ giới sẽ được tôn trọng hơn trên đất Palestine. Thế hệ thứ 3, suýt nữa thì rơi vào bánh xe đổ của các thế hệ trước, nếu cô ấy không phát hiện ra bí mật kinh khủng của gia đình mình và số phận của người mẹ đáng thươ Mỗi thế hệ đều có giấc mơ và khát vọng về sự tự do và nữ quyền, nhưng không phải ai cũng có thể đấu tranh đến tận cùng.

Đây chắc chắn sẽ là một trong những quyển tiểu thuyết hay nên đọc trong năm 2021 này.

KẾT LUẬN:

Bạn nghĩ sao về những cuốn sách, truyện tiểu thuyết mà List Sách giới thiệu ở trên? Đừng quên chia sẻ những cuốn tiểu thuyết hay nhất mà bạn biết, bằng cách comment ở bên dưới bài viết nhé. Chúc bạn đọc sách vui vẻ.

Nguồn: List Sách

Xem thêm

Tôi đã mua cuốn sách này ngay khi có thông báo phát hành sách, lần này tôi mua không phải vì chiếc bìa đẹp hay tên tuổi tác giả mà là vì tựa đề khiến tôi bị thu hút và tò mò. Tại sao chữ “Người” lại bị gạch đi? Vì những người đàn bà không được đối xử như một con người, không được nhận quyền cơ bản của một con người? Hay vì họ không tự nhận lấy về mình những nhân quyền đó? Chính sự tò mò đó, cùng nội dung câu chuyện đã cuốn tôi một mạch đọc hết cuốn sách – điều mà tôi chưa từng làm được trước đây với một cuốn sách dày hơn 400 trang. Nếu như nhìn vào xuyên suốt câu chuyện này, bạn sẽ thấy đây là câu chuyện về 3 thế hệ phụ nữ người Mỹ gốc Palestine, với những quan điểm tư tưởng khác nhau nhưng có một sợi dây xuyên suốt qua các thế hệ là Văn hóa truyền thống. Cái gọi là “Văn hóa truyền thống” ấy đã đi sâu vào tư tưởng những thế hệ trước, khiến họ nghĩ đó là điều tất yếu không thể thay đổi. Rằng người phụ nữ không được tự quyết định cuộc đời mình, việc được lựa chọn theo “tình yêu” là thứ xa xỉ. “Sắp đặt hôn nhân là truyền thống của chúng ta”, “Cháu đã thấy những đứa con gái không vâng lời cha mẹ chúng rồi đấy, nhất quyết không kết hôn, hay tệ hơn,còn dám ly dị chồng, và nhìn chúng bây giờ mà xem! Sống cùng duới một mái nhà với cha mẹ, cái đầu lúc nào cũng treo lủng lẳng trong sự xấu hổ” – người bà đã nói với cháu gái mình. Tôi ngỡ tưởng, chỉ có thời phong kiến ở Việt Nam mới có câu chuyện “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, nhưng hãy nhìn xem, giờ thì sao, ở thế kỷ 21 này, câu chuyện ấy vẫn tồn tại và tiếp diễn.

Đây là cuốn sách thứ ba, trong một loạt sách kể về những câu chuyện của các bệnh nhân do chính bác sĩ – nhà tâm thần học Brian L. Weiss điều trị. Tuy nhiên câu chuyện trong cuốn sách này lại vô cùng đặc biệt và có tính hấp dẫn nhất từ trước tới nay mà tác giả được chứng kiến. Nó không những có ý nghĩa về mặt y học mà còn có giá trị nhất định về góc nhìn tâm linh. Câu chuyện kể về một đôi bạn tri kỷ, mãi mãi gắn chặt với nhau bằng tình yêu qua hết kiếp này sang kiếp khác… Elizabeth là người phụ nữ đẹp thuộc vùng trung tâm phía Bắc. Cô đến gặp bác sĩ để trị liệu vì quá đau buồn và lo lắng sau cái chết của mẹ mình. Cô cũng gặp trục trặc trong mỗi quan hệ với đàn ông và chưa tìm được tình yêu đích thực cuộc đời mình. Còn Pedro, một người đàn ông Mễ Tây Cơ đẹp trai, hấp dẫn. Anh chàng mang trong mình nỗi đau khổ thống thiết khi vừa mất đi người thân. Cả hai người đều đến gặp L. Weiss để tìm các giải pháp điều trị. Điều đặc biệt là họ chưa từng gặp gỡ nhau, cũng không hề biết nhau trước đó. Các kiếp sống của họ được hé mở một cách độc lập, hoàn toàn riêng rẽ tại phòng khám. Họ sống ở hai nơi khác nhau, hai đất nước, hai nền văn hóa khác nhau. Họ không có một chút liên quan nào tới nhau. Nhưng dường như họ miêu tả về cùng một kiếp quá khứ, những chi tiết, những tình cảm giống nhau một cách lạ lùng. Hẳn là họ đã từng yêu nhau, rồi mất nhau qua những kiếp sống đó! Lúc đầu, không ai nhận ra kịch tính hấp dẫn này, sau đó nó dần dần phơi bày ngay trong sự tĩnh lặng êm ả tại phòng khám. Có đôi lúc, chính bản thân tác giả Brian L. Weiss trong quá trình trị liệu cho hai nhân vật chính Elizabeth và Pedro đã phải đặt ra những câu hỏi tự vấn bản thân mình. Những mối quan hệ hiện tại của họ rồi sẽ như thế nào? Thay đổi số phận? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mối liên quan trong hiện tại không nằm trong kế hoạch của họ, hoặc thậm chí trong những điều thú vị nhất của họ? Bác sĩ trị liệu Brain L. Weiss đã từng được làm việc với nhiều người, và đó thường là những đôi tình nhân. Họ đã tìm thấy nhau trong những kiếp quá khứ. Nhiều người nhận ra linh hồn họ đã đồng hành cùng nhau, chu du qua nhiều kiếp, rồi tái hợp trong kiếp hiện tại. Trong số chúng ta, chắc hẳn đã có người may mắn được hội ngộ một linh hồn khác từ kiếp xa xôi ngay ở nơi đây rồi. Còn một số người, có lẽ vẫn đang trong cuộc hành trình kết nối và nhận diện. Cuộc hành trình ấy sẽ chỉ dừng lại khi ta cập bến yêu thương mà thôi.

Với “Vòm rừng”, Richard Powers đã tiến hành một khảo sát tương đối sâu rộng vào sự tương hỗ giữa con người và cây cỏ. “Khi thế giới kết thúc lần đầu tiên, Noah đã đưa tất cả động vật, từng cặp mỗi loài, và đưa chúng lên con thuyền thoát hiểm của Ngài để đi sơ tán. Nhưng điều buồn cười là: Ngài để mặc cây cối chết.” Một điều thú vị là vào ngày “The Overstory” (hay tựa chuyển ngữ “Vòm rừng”) được xướng tên chiến thắng giải Pulitzer 2019, giới vận động hành lang – những người theo dõi tin tức văn chương thế giới – gọi đây là một trò đùa. Điều giễu nhại rằng tuy là cuốn sách viết về cây cối và các mối quan hệ tương hỗ, nhưng với bề dày (gần 600 trang sách khổ 24), điều này tương tự như việc mặc màu đỏ vào đám tang. Nhìn nhận một cách khách quan, dù nhà xuất bản có dán nhãn FSC (The Mark of Responsible Forestry) hay không đi nữa, thì với chiều dày nguyên bản này, “Vòm rừng” ít nhiều gây được sự chú ý nhờ vẻ ngoài sử thi, mà như Margaret Atwood so sánh – như bản hùng ca Moby Dick trên cạn. “The Overstory” như đúng tên gọi của nó, vừa là bài hùng ca tầng tầng lớp lớp khoảng xanh (story đồng âm với storey = tầng), nhưng cũng đồng thời là câu chuyện dài dằng dặc những đời người (story = câu chuyện). Với “Vòm rừng”, Richard Powers đã tiến hành một khảo sát tương đối sâu rộng vào trong những loài sinh vật bất động này, ở đó ông phân tích mối tương quan giữa chúng, mà quan trọng hơn hết, là sự tương hỗ giữa con người và cây cỏ. Bằng sự nhạy cảm của văn chương và cái thực tế của những bằng chứng khoa học, “Vòm rừng” là tổng hòa của hiện trạng đi xuống kèm theo nỗ lực cuối cùng trong mối quan hệ hài hòa giữa Mẹ thiên nhiên với loài homo sapiens bé nhỏ. Như Ann Patchett nhận xét, đây thật sự là một trong những cuốn tiểu thuyết hay nhất thời kì này. * “Vòm rừng” là câu chuyện của chín cá thể khác nhau, đều có liên kết với những loài thực vật nhất định trong tuổi thơ hay tuổi trưởng thành. Đó là dòng họ Hoel hơn mười đời chụp ảnh cây dẻ. Đó là gia đình nhà Ma người Hồi, di cư từ Trung Quốc sang Mỹ nhằm tránh những biến động chính trị. Đó còn là cậu bé Adam – đứa trẻ say mê học hỏi và những mánh lới của tuổi trưởng thành. Là cặp đôi Ray và Dorothy với những bất trắc tình yêu. Là Douglas – cựu chiến binh chiến tranh Việt Nam. Là Neelay – người Ấn và cha đến thung lũng Sillicon nước Mỹ. Là Patricia Westerford – tiến sỹ thực vật học và Olivia, cô nàng vừa trải qua những biến động tuổi trưởng thành: ly hôn, chết lâm sàng cho đến giác ngộ. Thoạt tưởng mỗi một người họ không có sợi dây liên hệ nào với nhau; nhưng bằng độ dài sử thi và sự sắp đặt tình tiết khéo léo, Richard Powers đã tạo nên bản đồ những mối quan hệ với thiên nhiên thông qua những nhân vật này, như trình tự diễn biến của một cái cây: từ gốc rễ, thân, ngọn và cuối cùng hóa thân thành những hạt giống. Nhưng tại sao là chín, liệu số lượng chín nhân vật ở đây có ý nghĩa gì? Theo thần thoại Bắc Âu, Yggdrasil (còn được gọi là Mímameiðr hay Lérað, trong tác phẩm này Richard Powers gọi là Mimas) là “Cây thế giới”, một cây thần khổng lồ nối liền chín thế giới trong vũ trụ. Cây Thế giới có mối liên hệ mật thiết với các giai đoạn sáng thế, thành trụ và hoại diệt của nhân loại. Cây Thần dạy chúng ta rằng cây cối gắn liền với số phận của nhân loại, và mỗi người nắm giữ trách nhiệm phải coi sóc quá khứ, ghi nhớ những gì đã mất, đồng thời trân trọng thế giới tươi đẹp phồn vinh này, khoảnh khắc hiện tại, trong khi hướng tới một viễn cảnh trong tương lai. Và như thế chín mảnh ghép được kết nối với nhau, như chín địa hạt riêng tụ chung vào một cây lớn, từ đó câu chuyện thành hình. Lưu ý: Nội dung dưới đây tiết lộ nhiều tình tiết quan trọng của tác phẩm “Vòm rừng”. 1. Gốc rễ: Một cách tuần tự, Richard Powers khắc họa sự đối nghịch hay thân thuộc của thực vật với con người. Trong giai đoạn gốc rễ, ông đi tuyến tính vào từng nhân vật, vào từng ngóc ngách đời sống của khoảng thời gian kéo dài; những sợi dây liên kết mỏng manh nhất bắt đầu thành hình. Nếu cây dẻ nhà Hoel đứng đó như chứng nhân cho cuộc tình đời đầu giữa Jørgen với Vi – ông bà cụ kỵ của Nick; thì Patricia và cha cô là những người lắng nghe thực vật từ sớm: học hỏi, thí nghiệm và đọc Aldo Leopold để hiểu cách thức cây cối giao tiếp. Nếu nhà Adam chọn bốn loài cây đại diện cho từng đứa con của gia đình họ; thì cũng từ cây sồi già to lớn một buổi tan học, Neelay vì nỗi sợ vô cùng trẻ con đã gắn đời mình với chiếc xe lăn không thể đi lại. Những nhân vật này gắn bó với loài cây từ thuở ấu thời; từ sâu trong họ một sợi dây liên kết hình thành. Cây cối như điềm báo, như là phúc lành đối với trẻ con. Chúng đứng đó, rực rỡ hay tàn lụi cũng đồng thời dự báo số phận của những đứa trẻ. Chúng trở thành máu mủ, mao mạch; chúng ẩn hiện trong số phận và định mệnh của mỗi một người. Thế mới có chuyện khi cây du chết, Leigh – chị cả của Adam – mất liên lạc và không bao giờ trở lại một tối mùa xuân; hay khi Jørgen gieo sáu hạt cây dẻ chỉ có năm hạt nảy mầm, và người con đầu tiên chết. Liệu đây có phải là cách mà Richard Powers khẳng định cây cối có một linh hồn bất diệt, và chúng gắn bó với thực thể con người – loài homo sapiens – bằng sợi dây vô hình nhưng mạnh mẽ? Không dừng ở đó, ông tiếp tục nêu bật sợi dây này ở các nhân vật không gắn bó với cây cối từ đầu. Chẳng phải nhờ một cây đa to lớn mà Douglas thoát nạn từ chiếc máy bay? Cũng chẳng phải cây sồi trong vở “Macbeth” là dấu mốc cho cuộc hôn nhân nhiều sóng gió của Dorothy và Ray? Hay với Olivia, tiếng nói của những hiện thân chẳng phải là yếu tố khiến đời cô rẽ một bước ngoặt vô cùng to lớn, khiến cô từ một cá thể mất dấu giữa dòng, bỗng trở nên có lý tưởng và sống có trách nhiệm? Richard Powers sử dụng các yếu tố văn chương một cách tài tình để cho ta thấy cây cối – bằng cách nào đó – gắn bó với con người hơn cách ta vẫn thường nghĩ. Thực vật gắn bó mật thiết, một kiểu tâm linh thần giao cách cảm với loài người, bí ẩn nhưng kỳ diệu, lạ lẫm nhưng thẫm sâu. 2. Thân: Với “Vòm rừng”, Richard Powers đã đi một vòng rất lớn trong lịch sử: từ nội chiến Nam – Bắc Mỹ 1864 đến Thế chiến thứ hai, từ công cuộc khai thác thuộc địa, Cách mạng 1911, thảm sát 1927, chiến tranh Việt Nam đến khủng bố 11/9 ; cây cối đứng đó như hiện thân chứng kiến con người qua bao biến đổi. Cây cối đứng đó vẫy chào cảm thông vào ngày Nick phát hiện ra cả gia đình chết do ngộ độc khí gas. Cây ăn sáng – loài dâu tằm không nhả tơ – là điểm tựa cho phát súng tự kết liễu của Ma thì Adam cũng từng khóc lóc khi cha cậu cho trồng cái cây còn giữ nguyên vải bọc rễ. Cây tương tác với các nhân vật, cây đóng vai trò quan trọng như những mạch nguồn nuôi dưỡng sự sống. Nhưng thực tế, con người đang làm gì với ngôi nhà nguyên thủy của tổ tiên? Richard Powers phân ra hai thế đối đầu: nếu một bên là những cá thể riêng lẻ góp chút sức tàn vào công cuộc bảo vệ tổ tiên – thì phía bên kia là hệ thống công chính, là luật pháp chặt chẽ nhưng phục vụ chỉ những điều trước mắt, quên cả gốc rễ, quên cả tổ tiên. Ở đây, dễ thấy nguồn gốc phần lớn các nhân vật đều là dân nhập cư: Nick – Hà Lan, Ma – đạo Hồi, Neelay – Ấn Độ. Họ là những người dễ bị trục xuất, luôn phải cúi đầu, lắng nghe và đồng thuận. Thế nhưng đứng trước sự phá hủy ấy, họ bật dậy như không còn gì để mất. Từ đấu tranh bất bạo động đến phá hủy máy móc (thiết bị của chính quyền công chính), từ đóng giả thú rừng giương biểu ngữ thu hút báo chí đến xây dựng trại Cascadia ngăn cản bước tiến của đoàn giết cây; tất cả bọn họ đứng đó như hiện thân của lẽ phải. Họ yêu và cảm nhận tình cảm của cây một cách thiêng liêng. Họ vận động và không ngừng đấu tranh cho mục tiêu phía trước, như lời trăn trối của Olivia trong những phút cuối cùng: Những thứ chúng ta có sẽ không bao giờ kết thúc. Phải không? Richard, lại một lần nữa, rất lý trí khi cho thấy vai trò của từng nhân vật trong cách giải thích vai trò của những tổ tiên nguyên thủy này. Nếu Ray – một luật sự về quyền sở hữu – mang cho người đọc những phân vân về việc liệu cây có quyền sở hữu những thứ nó sản sinh ra cho loài người; thì Patricia lại là một nhân vật đưa ra rất nhiều những phát kiến khoa học khiến ta bất ngờ như trong những cuốn sách thường thức khoa học. Nếu Adam – một tiến sỹ khoa học thống kê, đưa ra những nhận xét thức thời về tính bầy đàn, về hiệu ứng bàng quan; thì Neelay như cách cho thấy những khát vọng của con người đã quá mục ruỗng, khi phải nhìn thấy thiên nhiên từ những pixel nhân tạo. Nhưng nếu mỗi một người họ có thể từ bỏ danh tiếng, địa vị, tài sản như Neelay, Mimi, Adam hay thậm chí mạng sống như Olivia, Patricia; thì phía bên kia – những người mang danh đại diện cho chính quyền liên bang, cho sự đoàn kết của tộc người cư xử ra sao? Họ đứng đó và xịt hơi cay hay đổ chất cay vào mắt người biểu tình ôn hòa, họ đánh và giam giữ trái phép, họ đàn áp và tra tấn trong mức độ ghê rợn nhất. Một điểm phải nhìn nhận ở Richard Powers trong cuốn sách này rằng, ông không nhắm hay phê phán bất cứ một cá nhân riêng lẻ nào. Dễ thấy ông cho những người đốn rừng một lý do hợp lý để đối đầu với phản ứng của giới cấp tiến vì môi trường – để nuôi vợ con họ, để kiếm tiền và đóng thuế cho nền công chính. Nhưng giới lãnh đạo pháp luật, tòa án, chính quyền bang và đầy đủ những cơ quan mang danh liêm chính khác cư xử ra sao? Họ không làm gì khác ngoài tra tấn và áp đặt, bóc lột và trừng phạt để không cần hiểu. 3. Ngọn: Cuối cùng, sau những cố gắng của họ: của việc ngồi 200 feet trên cao Mimas để giữ không cho bọn đốn rừng chặt cây, của việc đi khắp thế giới làm lạnh hạt giống trên chiếc thuyền ark, của việc đốt cháy máy móc, thiết bị như cách cuối cùng thu hút sự chú ý của báo giới; họ được gì? Có chăng là bản án hai lần 70 năm cho Adam vì tội khủng bố trong nước, có chăng là cái chết tự kết liễu của Paricia giữa hội nghị Sửa nhà khi đã quá căm phẫn vì tội ác loài người và sự ra đi của chồng bà – Denis. Hay có chăng là Neelay, khi nhận thức đã quá trễ với trò chơi giờ đây người ta không quan tâm gì hơn doanh thu của nó. “Loài người bị bệnh rồi” – câu nói của Ma với chú gấu trong lần cắm trại khi chúng đến tấn công, hay cậu bé Adam, bằng những suy nghĩ trẻ con, cũng thốt lên: “Loài người bị bệnh nặng rồi. Giống loài này sẽ không còn tồn tại lâu. Đó là một thí nghiệm sai lầm. Chẳng bao lâu nữa thế giới sẽ quay trở lại với những trí thông minh lành mạnh, những trí thông minh tập thể. Bầy đoàn và nhóm đông”. Bằng một con mắt chỉ chăm chăm đời sống ngoại vi, Douglas trả thù Adam vì đứng trước Olivia sắp chết nhưng không làm gì; cũng tương tự thế, cái chết của Patricia như tiếng thét câm lặng để từ đó Neelay tỉnh thức, làm một cái gì khác hơn trò chơi chính ông tạo ra, nơi không gì hơn những pixel ảo. Như Patricia hay Mimi nói: “Chẳng có sinh vật nào tẩy chay nhanh hơn Homo sapiens. Loài người là giống du côn. Luật pháp là công cụ bắt nạt”, và đúng như thế, cuối cùng trong cuốn sách này, những người phản đối vì môi trường mệt dần, họ tan hoang và rã rời, họ bất động và không niềm tin chống đối. Tất cả đã rệu rã, tất cả đã quá muộn; vì hiệu ứng bàng quan, vì nhận thức kế thừa? Không ai biết được, chỉ biết thêm một cái cây đốn hạ, tổ tiên ngã xuống, và loài người đang triệt đi chính cội nguồn mình từ một tỉ rưỡi năm trước. 4. Những hạt giống: Những hy vọng được nhen nhóm trong phần cuối này, dẫu không nhiều nhặn gì mấy, nhưng Richard Powers ít nhiều mang một niềm tin vào cuối cuốn sách. Đó có thể là những công trình dựng nên từ thân cây chết của Nick với sự cộng tác của những người mới, được ghi nhận từ những vệ tinh trên cao – một trong những cảm biến do Neelay làm giúp đo lường bất cứ thông tin nào mới từ môi trường; là sự buông bỏ của Mimi trước quá khứ sai lầm trong sự hy sinh của Adam, Douglas; là cặp vợ chồng già Ray – Dorothy trong những ngày cuối lần mò học cách nhận biết phân loại cây cối. Không đơn thuần Richard Powers để chính những hy vọng nhen nhóm dần tàn này vào cuối, vào phần những hạt giống; vì rõ ràng hạt giống là thứ bắt nguồn, chúng mang bộ gene, bay cao bay xa; nhằm đến một ngày nào đó, chính những cố gắng riêng lẻ nhỏ nhoi ấy, sẽ làm nhận thức một lần thức dậy, thay đổi và đúng đắn hơn. * Với “Vòm rừng”, Richard Powers đã viết nên một biên niên sử về cây cối trong mối quan hệ đầy biến động với xã hội loài người, với loài homo sapiens nhỏ nhoi nhưng tham vọng. Bằng sự tinh tế của văn chương kết hợp với lý trí rành mạch của những ngành khác, ông viết nên “Vòm rừng” bằng cả trái tim và lý trí mình. Như Thoreau dạo bước trong khu rừng của những ngày này, Richard Powers kết cấu tiểu thuyết trong bốn giai đoạn phát triển của cây, để từ đó cho thấy hy vọng vẫn còn, dẫu nhỏ nhoi nhưng nhen nhóm. Dẫu còn đó những khai thác tâm lý chưa sâu, sự kiểm soát nhân vật chưa quá chặt chẽ đôi khi dẫn đến trạng thái mỏi mệt của những chi tiết thừa thãi trong các tiểu thuyết đoạt giải Pulitzer (nhược điểm mà đa số người đọc từ chối theo dõi); “Vòm rừng” rõ ràng là cuốn sách mà mỗi chúng ta nên đọc một lần, dẫu là người yêu quý hay cảm thấy bình thường trước tự nhiên, bởi lẽ, từ một tỉ rưỡi năm trước, chúng ta và cây cối là một. Hùng vĩ, nhạy cảm và bao quát; “Vòm rừng” lồng lộng mà đầy ý nghĩa. Hết. Review by bí

Là một cuốn sách đồ sộ (cả nghĩa đen và nghĩa bóng :v) về sự liên kết giữa con người với thiên nhiên. Nội dung sách được chia thành 4 phần: Gốc rễ – Thân – Ngọn – Những hạt giống; xoay quanh 9 nhân vật mà cuộc đời họ, bằng cách này hay cách khác, đều gắn liền với cây cối. Bắt đầu từ phần Gốc rễ là câu chuyện riêng rẽ của từng nhân vật, rõ ràng là có một cốt truyện đàng hoàng ý nhưng khi đọc mình cứ có cảm giác hơi thiếu thiếu, mở phần mục lục ra mới biết à hóa ra là còn phần sau nữa. Diễn biến tiếp theo giống như từng phần của cái cây, 9 người này dần gắn kết với nhau ở Thân – Ngọn trong một sứ mệnh lớn lao, chống nạn phá rừng và cố cứu lấy những cây cổ thụ hàng triệu năm tuổi trước sự tàn phá nhân danh “vì sự phát triển của con người”. Để rồi đến cuối cùng, cái kết của cuộc đời họ – hay của những cái cây, lại trở thành Những hạt giống. Với mình thì “Vòm Rừng” giống như một sử thi với nhân vật trung tâm là cây cối. Tác giả đã mượn cuộc đời của 9 nhân vật có mối liên kết đặc biệt với cây cối để lồng ghép thành một tác phẩm có ý nghĩa vượt xa khỏi những gì mà mình có thể tưởng tượng. Từ cách liệt kê tên gọi của hàng loạt loại cây trải dài trên khắp các lục địa, cho đến những thần thoại về cây với bề dày lịch sử xa xưa hơn cả sự tồn tại của loài người, tác giả dần mở ra trước mắt mình một thế giới khác. Ở đó người ta không cần dùng đến phép nhân hóa, mà cây là một thực thể sống. Bắt đầu từ những gốc rễ ẩn sâu trong lòng đất, cây chứa đựng những điều kỳ diệu, cả những bài học mà dù trải qua bao thế hệ, chúng ta cũng chẳng thể hiểu hết được. Và cây cối có sự gắn bó với con người, bằng sợi dây vô hình nhưng kết nối mạnh mẽ. Bên cạnh những điều mới lạ và bí ẩn về cây, tác giả còn vẽ nên bức tranh khác về con người, nơi những câu chuyện ly kì của một ai đó dần được hé mở, hay cái cách loài người đối xử với nhau và với những sinh vật khác, vừa yêu thương lại vừa tàn bạo. Trong suốt quá trình đọc, đã không ít lần mình phải dừng lại và tự hỏi “tác giả này có phải người không vậy?” À đó là cách nói “dân dã” cho một điều quá kinh khủng để có thể tin là thật ý @@ Mình cứ thắc mắc tác giả làm cách nào để gom nhặt rất nhiều kiến thức rồi viết ra một tác phẩm như thế này, từ sinh vật học, khoa học, vật lý, tâm lý, thậm chí đến cả IT với ngôn ngữ lập trình phức tạp (cảm thấy may mắn là mình có biết một xíu về mảng này để hiểu) và văn thơ, điển tích Trung Quốc nữa… Tất cả đều được lồng ghép một cách tài tình để xây dựng nên hệ thống 9 nhân vật vừa đa dạng vừa có chiều sâu. Từ đó mà bổ trợ để phát triển cốt truyện. Cứ mỗi câu hỏi mà nhân vật này đưa ra, sẽ có một nhân vật khác, bằng ngành nghề và nghiên cứu của họ, đưa ra lời giải đáp một cách tự nhiên mà siêu siêu thuyết phục. Tóm gọn là cuốn sách sách hội tụ cả sự tinh tế của văn học lẫn những lý trí rành mạch của các ngành khác ý. Và mình rất thích thông điệp mà cuốn sách này mang lại. Dù trải qua bao sự tàn phá từ con người, vũ trụ này vẫn sẽ tiếp diễn chu kỳ của nó – “Still”. Một mặt, chúng ta – homo sapiens có ý chí, có sức mạnh, có những tiến bộ khoa học dường như vượt trên mọi loài. Mặt khác, chúng ta cũng chỉ là những sinh vật yếu đuối, môt thảm họa tự nhiên hay biến cố nào đó đủ để thay đổi tất cả (như dịch Covid này vậy). Còn trái đất? Ừ thì trái đất vẫn cứ xoay theo quy trình mà vũ trụ xếp đặt. Chúng ta nghĩ là mình biết mọi thứ, nhưng sự thật là chúng ta chỉ mới bắt đầu trên hành trình tìm hiểu về vũ trụ này, còn bao la ngoài kia vẫn luôn là điều bí ẩn. À văn phong trong sách này khiến mình hơi bối rối. Có lúc mình cảm thấy rất thích, đọc đi đọc lại một đoạn rồi lấy note đánh dấu lại ngay và luôn, có lúc lại chỉ muốn lướt qua nhanh thiệt nhanh. Vì nhiều câu văn có ý nghĩa rất đơn giản nhưng cấu trúc câu lại cồng kềnh và đi 1 vòng ý, nên đọc hơi lơ là một xíu là “tạch”, lại phải đọc lại. Mình không rõ là do giọng văn của tác giả, hay do bản dịch. Mình chưa đọc bản gốc ý nên không so sánh được. Nên các bạn nên cân nhắc một xíu ở điềm này nhe. [ Cây Vũ Trụ – Cây Thế Giới ] Đây là hình ảnh được nhắc đến nhiều trong sách, mà các nhân vật gọi là Mimas. Mình không hiểu lắm ý nghĩa cây này nên là đã đi tìm hiểu một chút, rồi đọc được review của bạn Lý Uyên trên Goodreads, đoạn dưới này là trích nguyên văn từ review của bạn Uyên nhe: [ Trong cuốn sách nhắc rất nhiều đến cây thế giới này, tôi hiển nhiên tin rằng Richard Powers lấy cảm hứng từ cây Yggdrasil (cây vũ trụ) và sự kết nối cửu giới trong thần thoại Bắc Âu. Đặc biệt là với sự cố tình xây dựng 9 nhân vật với 9 tính cách, đặc trưng của 9 loài ở 9 thế giới: – Niflheim (thế giới của bóng tối và băng giá). – Muspelheim (thế giới của lửa và nhiệt). – Asgard (thế giới của các vị thần Esir – thần chiến tranh). – Midgard (thế giới loài người). – Jotunheim (thế giới của loài khổng lồ núi và khổng lồ băng giá), – Vanaheim (thế giới của các thần Vanir – các vị thần của thiên nhiên, hoà bình và sự phì nhiêu). – Alfheim (thế giới của loài yêu tinh ánh sáng). – Nidavellir (thế giới của người lùn). – Helheim (thế giới của người chết). Có lẽ cây cối cùng gắn liền với số phận của nhân loại. Và bằng cách nào đó thì Cây Thế Giới có mối liên hệ với sự hình thành và phát triển của vũ trụ. Vậy nên trong sách mới nhắc nhiều đến quá khứ – hiện tại – tương lai. Và những điều xảy ra trong quá khứ cũng là một lời tiên tri cho những điều sắp đến. ]

“Những người đàn bà” mở ra khung cảnh đầy ước vọng nơi nước Mỹ xa hoa mà bên cạnh đó, là câu chuyện về những hủ tục tưởng chừng như đã dần bị loại bỏ khỏi xã hội hiện đại bấy giờ - câu chuyện về cuộc đời không được tự định đoạt của ba đời phụ nữ gốc Palestine trong một gia đình. Cuốn sách không chỉ nói về cuộc đời của những người phụ nữ ấy mà còn nói về sự tương phản giữa hai nền văn hóa, giữa cái tự do và cái được coi là truyền thống suốt từ nhiều thế hệ trước và cách mà nó tác động đến cuộc sống của từng người. Ta thấy rõ rằng không phải chỉ là ngày xưa hoặc chỉ là ngày nay mà định kiến giới đã luôn tồn tại rất lâu trong cuộc sống của chúng ta, tác động đến rất nhiều người mà ở “Những người đàn bà” là cách mà nó khiến những người phụ nữ thế hệ trước tin rằng họ không thể tự mình quyết định cuộc đời, không thể tự chọn lấy yêu thương. “Những người đàn bà” không chỉ đơn thuần là câu chuyện về nước Mỹ và những người phụ nữ gốc Palestine. Nó viết về tất cả mọi nơi trên thế giới, tất cả những người phụ nữ đang phải gánh trên vai những áp đặt và định kiến không đáng có. Nó viết về sự mạnh mẽ trong thẳm sâu mỗi người phụ nữ, một hạt giống khát khao tự do đang không ngừng lớn lên. “Những người đàn bà” còn cho ta hiểu rằng, không phải chỉ cần là một nơi hiện đại hay tân tiến thì sẽ không còn định kiến giới. Định kiến và áp đặt không thay đổi vì sự tiến bộ về vật chất, nó thay đổi vì sự tiến bộ trong ý thức và tư tưởng mỗi con người. “Những người đàn bà” là một hồi chuông, pha trộn với rất nhiều hồi chuông khác, kêu vang về sự tự do và bình đẳng giữa người và người với nhau.

Những người đàn bà là một cuốn sách trầm lắng, như cuộc đời của những “người đàn bà” trong câu chuyện. Ngay tên sách đã đầy ẩn ý khi “Những người đàn bà” với chữ “người” bị gạch ngang. Là đàn bà mà chẳng phải là “người”. Là đàn bà mà sống không giống với cuộc sống một con người. Đàn bà Ả Rập phải sống trong một xã hội hà khắc, nơi mà họ không có quyền được lên tiếng, không có quyền được quyết định cuộc sống của mình. Nơi mà họ chỉ lầm lũi sống trong lặng lẽ, quét dọn nhà cửa, chuẩn bị bữa ăn, dọn rửa bát, giặt giũ quần áo,... Họ cũng hiếm khi được ra ngoài, không được giao tiếp với nhiều người. Cuộc sống họ chỉ xoay quanh chồng, con. Nếu phụ nữ Ả Rập không đẻ được con trai, đó sẽ là một thảm họa. Cuộc sống của họ sẽ bế tắc không lối thoát. Như nhân vật Isra trong truyện phải khổ sở mang thai và sinh 4 đứa con gái, cuối cùng cũng bị chồng ngày ngày đánh đập vì không sinh được con trai. Nhưng, ở một góc độ khác, những người đàn ông Ả Rập cũng là nạn nhân của những định kiến xã hội. Nơi đó, đàn ông phải là người cáng đáng gia đình. Họ phải nuôi vợ, nuôi con. Phải gắng gượng kiếm sống giữa thời buổi “người khôn của khó”. Để rồi những dồn nén ngoài xã hội kia, họ đem về và quăng quật lên người vợ. Chẳng một ai hạnh phúc. Những người đàn bà kể về câu chuyện của 3 người phụ nữ Palestine sống trên đất Mỹ. Là một câu chuyện kể về hành trình tìm ra tương lai tươi sáng hơn cho chính bản thân mình, giành lấy tự do quyết định cuộc sống của mình của 3 người phụ nữ. Cuốn này khá dễ đọc và rất dễ đồng cảm, có lẽ vì tác giả của cuốn sách này cũng là một người phụ nữ Ả Rập. Cô như đang kể câu chuyện của chính mình vậy.

Hôm nay tôi sẽ chia sẻ với bạn một trong số những cuốn sách mà tôi thích nhất, đó không phải là thế giới mafia của BỐ GIÀ, cũng không phải những vụ án li kì của Sherlock Holmes, đó là câu chuyện "HEIDI - Johanna Spyri" thật nhẹ nhàng, lãng mạn mà cảm động lòng người. Khung cảnh chính của câu chuyện là ngọn núi tuyết Alps vô tận, là dòng suối chảy chậm qua dãy núi, với ánh mặt trời sáng nhất và mềm mại nhất chiếu xuống đồng cỏ rực rỡ sắc hoa. Câu chuyện xoay quanh một cô bé ngây thơ và tốt bụng, lãng mạn nhưng cũng rất mạnh mẽ. Nụ cười của cô ấy đẹp và thuần khiết như tranh vẽ, như thổi làn gió mùa xuân ấm áp qua những ngọn núi. Heidi trải qua hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau. Heidi mất cha mẹ khi cô còn nhỏ và bị dì ném cho ông nội, đối lập với hình ảnh Heidi, ông nội cô độc, lầm lì và khắc nghiệt. Ông sống một mình trên núi và mọi người trong làng không thích ông. Ngày ông mất đi đồng đội, mất đi gia đình, cũng là ngày những người cùng làng của ông, sự hy vọng cuối cùng và chỗ dựa như hơi ấm cuối cùng của ông, đã khắc một vết thương sâu trong tim ông bằng cách xua đuổi người đàn ông tội nghiệp, ông lên núi sống 1 mình trong chiếc lều, cách biệt với cuốc sống của người dân, quay lưng lại với Chúa. Ông nội đã cứu giúp cuộc đời Heidi, tạo cho cô bé một không gian sống tự do, độc lập, không bị áp đặt bởi bất cứ định kiến nào, đồng thời nuôi dưỡng những giá trị tinh thần chân thật, hòa hợp với thiên nhiên và sự tôn trọng cá tính vốn có. Heidi giúp ông nội tìm lại được niềm tin đã mất với cộng đồng, và dù rằng con người ta có thể thất vọng với chính đồng loại, nhưng cũng không ai có thể tồn tại mà không dựa vào cộng đồng. Vào một ngày trên núi, trên bãi cỏ, nơi cô bé chạy tự do như gió, dì của em đã gửi em đến Frankfurt với tư cách là bạn chơi của một cô bé giàu có (Clara), mặc dù điều kiện vật chất được cải thiện rất nhiều, nhưng cuộc sống bị gò bó và giáo điều khiến cô ngày càng bất hạnh. Cuối cùng vì bị mộng du nặng do quá nhớ nhung ông nội và thiên nhiên, em được trở lại vùng núi và sống với ông của mình. Đôi khi tôi cảm thấy rằng mọi đứa trẻ đều thuộc về tự nhiên, hoặc nên thuộc về tự nhiên, giống như Heidi được định sẵn thuộc về dãy Alps, nhưng quá nhiều người lớn trên thế giới này đã tước đi hạnh phúc này. Thật đáng kinh ngạc khi chúng ta sống trong thành phố đôi khi thở dài vì sự quyến rũ của thiên nhiên, nhưng hãy để con cái chúng ta lớn lên trong một môi trường tự nhiên, không bị kìm nén. Nếu bạn chưa bao giờ chạm vào thiên nhiên, cảm thấy gió thổi hoặc nhìn thấy ánh bình minh dịu dàng trong thời thơ ấu, bạn cũng có thể mất đi trí tưởng tượng cơ bản nhất, sự ngây thơ và dịu dàng mà chính bản thân bạn nên có. Điều khiến tôi cảm động nhất trong HEIDI, ngoài những hình ảnh cực kỳ đẹp, còn có hai điểm nữa. Điểm đầu tiên là Heidi cuối cùng đã từ thành phố trở về quê nhà, không mang theo thứ gì có giá trị trong túi, chỉ có bánh mì và xúc xích. Tại sao lại thế này? Bởi vì có một bà cụ già sống dưới chân ngôi làng miền núi, cô thường chỉ ăn bánh mì rất cứng và những chiếc bánh mì mềm chỉ có sẵn trong thành phố. Heidi sống ở thành phố quá lâu, có rất nhiều thứ có thể bị lấy đi, những bộ quần áo đẹp, những bức tranh mỏng manh đó, nhưng thứ duy nhất cô lấy đi là bánh mì. Heidi đã được chuyển thể thành phim với những cảnh quay chân thực, sống động Điểm thứ hai là phần cuối của bộ phim. Clara, người sống ở thành phố, và bà của cô đến gặp Heidi. Heidi nói: "Mọi người đều cười con vì con muốn viết một câu chuyện." Người bà nói: "Đó là bởi vì mọi người biết quá ít, và con thì đã nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn. Nếu con thấy rằng có những điều trên thế giới này sẽ khiến con hạnh phúc, hãy tiếp tục và làm bất cứ điều gì, đừng quan tâm mọi người nói gì." Bởi vì Heidi đã đến thành phố và thấy sức mạnh của thiên nhiên, em biết rằng tất cả những gì em muốn làm là viết một câu chuyện. Thay vì đánh mất bản thân trong cuộc sống thành phố, em đã bị thuyết phục hơn về những gì em muốn. Tôi nghĩ vậy là bởi vì em ấy đã trải nghiệm cả hai cuộc sống. Điều tồi tệ hơn không phải là việc bạn không thể thực hiện ước mơ mà là bạn vô thức quên đi những suy nghĩ ban đầu của mình. Bạn có quên không, ngay cả bây giờ khi bạn lớn lên, bạn sẽ bị ấn tượng bởi một số điều thuần khiết nhất? Bạn không tin à? Nhắm mắt lại và nghĩ về lần cuối cùng bạn đọc một cuốn sách, xem một bộ phim và thấy nước mắt của bạn là gì? Hãy nghĩ về bộ phim cuối cùng khiến bạn khóc từ tận đáy lòng? Nó phải mô tả những điều thiết yếu nhất trên thế giới, sự ấm áp, lòng tốt, sự chân thành và tình yêu. Mỗi đứa trẻ là một thiên thần nhỏ. Chúng chưa hiểu các quy tắc làm việc của thế giới con người, nhưng chúng có thể dễ dàng tiếp xúc với sự ấm áp và tình yêu hơn chúng ta. Nếu bạn có thời gian, tôi hy vọng bạn hãy đọc cuốn sách này. Hãy đến dãy núi Alps xa xôi qua từng trang sách với một trái tim ấm áp. Chỉ có trái tim ấm áp mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống. Có một đứa trẻ sống trong mỗi chúng ta, và đứa trẻ này đang khao khát về bầu trời đầy sao. Trong cuộc sống hối hả hàng ngày, chúng ta đang tuyệt vọng tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn. Cái gọi là cuộc sống tốt hơn nên có sự đa dạng, không chỉ một. Nó có thể là tốt nhất để tận hưởng, nhưng cũng có thể là hiện thực hóa giấc mơ bên trong của bạn, điều đầu tiên khiến bạn cảm thấy hồi hộp. Điều quan trọng nhất là mọi đứa trẻ xung quanh chúng ta đều có thể lớn lên với tình yêu và sắc đẹp. Mượn câu từ "Điều gì khiến bạn trở về nhà": Mong mọi đứa trẻ đều được đối xử dịu dàng. Mong bạn lấy lại sự bình yên và mềm mại bên trong, dịu dàng đối xử với người khác và được đối xử dịu dàng. Cuối cùng, nếu những gì bạn muốn làm khiến bạn hạnh phúc, thì hãy làm đi. Chào buổi sáng, chào buổi trưa, ngủ ngon. Cảm ơn bạn đã đọc.

... “5cm/s không chỉ là vận tốc của những cánh anh đào rơi, mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua nhau , đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình yêu” ... Cuối cùng tôi cũng quyết định chia sẻ quyển sách này cho mọi người, tôi vẫn luôn muốn giữ riêng “5 centimet trên giây” cho mình, cho những cảm xúc đong đầy và hãy còn chưa nguyên vẹn. Đây là quyển sách duy nhất mà đến giờ tôi dường như vẫn chưa thể nào dứt ra được dù rằng đã đọc xong được gần 2 năm. Cứ mỗi ngày rồi lại mỗi ngày, quyển sách ấy lại hiện ra mang đến thêm những ưu tư trĩu nặng. Cho những phút giây rung động đầu đời, cho những ước mơ và nhiệt huyết thuở ban đầu, cho những nhớ nhung và tuyệt vọng. “5 centimét trên giây”- sự bỏ lỡ trong khoảnh khắc hay sự tất yếu của định mệnh? Nhịp văn của “5 centimet trên giây” mang đến sự nhẹ nhàng, thư thái. Và nếu bạn không phải là một người kiên nhẫn thì khó có thể cảm nhận được hết cái hay của tác phẩm. Với tôi, đây là một tác phẩm đẹp. Từ những câu văn cho đến cách xây dựng câu chuyện. Sức hấp dẫn của quyển sách nằm ở sự khơi gợi cảm xúc. Quyển sách được ra mắt năm 2007, là hình thức văn chương của bộ anime cùng tên và tiếp bước nó, lại một lần nữa lay động sâu sắc tâm hồn độc giả. Cuốn sách viết về mối tình đầu, tác giả Shinkai Makoto đã khéo léo chia ra thành ba câu chuyện nhỏ dưới những góc nhìn khác nhau của những nhân vật, Toono Takaki là nhân vật xuyên suốt trong ba câu chuyện nhỏ ấy. Câu chuyện thứ nhất “Hoa anh đào” được kể lại theo thủ pháp hồi tưởng, người đàn ông trưởng thành trong hiện tại đang nhớ lại cậu bé (chính là mình) trong quá khứ. Khi ấy cậu đã gặp Shinohara Akari - mối tình đầu. Vào khoảnh khắc những cánh hoa anh đào rơi, có một thứ tình cảm đã len lỏi xuất hiện… Câu chuyện thứ hai “Phi hành gia” ghi lại những ngày tháng cấp III của Takaki khi cậu cùng gia đình chuyển đến sống ở Tanegashima, một hòn đảo nhỏ ở cực Nam nước Nhật. Trong câu chuyện này, người kể chuyện là Sumida Kanae, cô bạn cùng khóa và đem lòng yêu đơn phương Takaki suốt năm năm trời. “Lần đầu tiên trong đời tôi có khao khát được biết về một người nhiều đến vậy. Và gần như ngay lập tức tôi nhận ra, tôi đã yêu cậu ấy, định mệnh của tôi.” Trong câu chuyện thứ ba “Năm centimet trên giây’, Takaki đã là một lập trình viên tự do thời điểm hiện tại. Theo phiên bản anime, câu chuyện này có thời lượng ngắn nhất nhưng ở phiên bản tiểu thuyết lại là dài nhất khi tác giả đi vào mô tả chi tiết những bước ngoặt trong cuộc đời Takaki và tình trạng hiện tại của anh. Anh có người yêu đầu tiên khi bước chân vào giảng đường đại học. Mối tình thứ hai là cô gái ở trung tâm dạy thêm. Mối tình thứ ba tốt nghiệp đi làm, anh gặp một cô gái và hai người yêu nhau được ba năm. “5 centimet trên giây” trước hết là sự gợi nhớ. Về mối tình đầu, về cảm xúc ban đầu, về nhiệt huyết ban đầu. Những cái lần đầu ấy hiện ra thật nhẹ nhàng, như đang chảy, đang xoa dịu. “5 centimet trên giây” là sự mơ mộng của quá khứ và thực tế của hiện tại. Những gì thuộc về ban đầu có lẽ đều sẽ thay đổi theo năm tháng. Mối tình đầu đẹp của Takaki, cái lần mà cậu không ngại bão tuyết đi tàu trong đêm để gặp người mình thương, cái đêm đông ấm áp ấy rồi cũng thuộc về thời xa xăm. Hai con người thuở ban đầu đẹp đẽ cũng không thể nào tránh khỏi chia cách vì trở ngại địa lý và đặc biệt là dòng chảy của cuộc sống. Năm tháng trôi qua nhưng những gì về lần đầu vẫn cứ mãi ám ảnh Takaki Toono, anh luôn hoài niệm về quá khứ, luôn mang theo nó, cất giữ và mở ra mỗi khi lại thất bại trong tình yêu. Đi qua những mối tình Takaki không còn là chàng trai trẻ nhiệt huyết của khi xưa, cuộc sống của anh mỗi ngày rồi lại mỗi ngày trôi qua... chán nản. Nhìn lại tất cả những gì đã qua trong cuộc đời mình, anh nhận ra mình luôn lặp lại thất bại từ mối tình đầu tiên. Mười lăm năm trôi qua, không ngừng thổn thức: “Mình đáng bị bỏ lại đơn độc thế này lắm. Tại sao mình không thể đem lại hạnh phúc cho ai hết, dù chỉ một chút, dù chỉ một người?” Bao năm trôi qua, sự phũ phàng của cuộc sống đang làm hao mòn dần sức sống của chàng trai trẻ. Takaki tìm đến quá khứ như một lối thoát, một sự an ủi cho những cơn đau. Thế nhưng càng hoài niệm lại càng thêm tuyệt vọng. Quyển sách kết thúc với cái kết ấn tượng, sâu sắc, gợi nhiều suy tư. Cuối cùng sau bao năm Takaki cũng gặp lại mối tình đầu của mình, đúng hơn là lướt qua nhau. “Trái tim và kí ức trỗi lên cồn cào trong anh. Đúng khoảnh khắc đó, đoàn tàu chạy vụt qua, cắt đứt tầm nhìn của hai người. Liệu cô ấy còn đứng đó, sau khi đoàn tàu chạy qua không? Anh tự hỏi. Nhưng điều đó không còn quan trọng với anh. Nếu đúng là “cô ấy”, chỉ thế thôi cũng đủ làm nên một phép màu. Và khi đoàn tàu chạy qua, anh sẽ tiến bước, không còn do dự.” Takaki có quay lại với mối tình đầu không? Câu chuyện tiếp đó sẽ thế nào? Tất cả câu trả lời đều là sự bỏ ngõ. Nhưng rõ ràng Takaki đã không còn là một người mãi luôn hoài niệm nữa , “chỉ thế thôi cũng đủ làm nên một phép màu”. Cuộc sống vốn đã chứa nhiều tổn thương, chính vì thế hãy trân trọng hơn mỗi ngày được sống, mỗi niềm vui nhỏ bé. Dù cái khoảnh khắc hai người lướt qua nhau vô cùng ngắn ngủi, thì cũng đừng coi đó là nỗi đau, hãy mở lòng ra và xem nó là may mắn. Cuối cùng, “5 centimet trên giây” chính là sự chữa lành những vết thương. Tôi từng đọc một chia sẻ trên trang mạng hỏi đáp Zhihu của Trung Quốc, đại khái là người viết chia sẻ câu nói của cô giáo dành cho những học sinh sắp ra trường. Đại ý là không dám cầu mong bản thân sẽ vì lý tưởng mà dẫm đạp lên tương lai, cơ hội, chỉ mong dù có thế nào cũng đừng quên trái tim thuở ban đầu. Sau những đau thương của cuộc sống, ít ai nhớ đến mình của thuở đầu, có chăng chỉ là sự bám víu vào quá khứ để xoa dịu. Takaki đã như thế, chúng ta rồi cũng đã và sẽ như thế. Nhưng bạn biết tôi thích nhất điều gì của cuộc sống nhất không? Đó là cuộc sống đã giúp ta biết được cách tự mình chữa lành những vết thương. … ”Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa anh và em là 5cm/s, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người” …

Chắc hẳn các bạn nghĩ rằng, bệnh viện là một nơi tối tăm vì phải đón nhận những tin không vui tới người nhà. Nhưng quan điểm đó đã thay đổi khi bác sỹ âm thầm góp phần tạo định mệnh cho hai người bệnh gặp nhau. Lần đầu họ thấy nhau là lúc Elizabeth rời phòng trong khi Pedro đang chờ đến lúc điều trị, sau đó là vào chuyến bay tình cờ. Chính tôi và các bạn đều bất ngờ vì hành động ấy. Bác sỹ đã gác bỏ mọi trĩu nặng sau mọi nỗ lực điều trị tâm lý để họ đến với nhau đầy tình cờ, tự nhiên và thoải mái. Và rồi hai người ấy nhận ra là mình đã từng gặp nhau ở kiếp nào đó, khi Pedro nắm tay Elizabeth trên máy bay. Chuyện tình của hai người càng được mở rộng hơn và một cuộc sống mới tốt đẹp đã được bắt đầu. Thật lòng mà nói, câu chuyện hồi quy ban đầu có vẻ buồn thầm. Nhưng khi đủ kiên trì và nỗ lực để vượt qua ngàn dặm ở bên tình yêu của mình, mọi nỗi đau bị xoá đi khỏi ký ức và nhường chỗ thay thế cho những cảm giác tích cực, tràn đầy năng lượng lạc quan. Bài học hồi quy vẫn còn mãi trong quãng đời còn lại của mỗi người, song tác giả tiếp tục muốn nhấn mạnh: tất cả những thứ khác là ảo ảnh, chỉ có tình yêu là thật. Bởi tình yêu vốn không phải là cứ nhìn nhau vài giây là yêu ngay. Tình yêu thực sự bắt nguồn từ sự liên kết giữa hai trái tim từ kiếp này sang kiếp khác, mà nó vẫn nguyên vẹn. Từ sự thật ấy, tôi bắt đầu tin rằng tình yêu vĩnh cửu là có thật, chỉ có điều, nếu bạn chọn sai người sai cơ hội, bạn không thể sống an lạc. Khi bạn không thể tìm được một người liên kết với bạn, thì mơ ước về một hạnh phúc nhỏ còn rất xa tầm tay. Chính vì thế nên tôi muốn nhắc các bạn rằng hãy lắng nghe con tim nhiều hơn. Không phải nghe để yêu mù quáng mà là hãy nghe nhịp điệu trái tim của người yêu bạn thật lòng. Hãy cảm nhận được phút giây bình yên khi ở bên người ấy. Định mệnh là việc của tự nhiên, nhưng hạnh phúc ra sao là do hai người quyết định. Brian L. Weiss muốn nhắc các bạn rằng đừng nghe theo lời khuyên của người khác. Hãy nghe tiếng nói của chính bạn. Cảm nhận về cuốn sách này sau khi đọc chỉ làm tôi muốn đọc đi đọc lại không chán, để có thể tận hưởng khung trời xanh ngắt roi rói ánh mặt trời chiếu xuống tâm trạng mừng rỡ nơi khuôn mặt tôi. Tôi khuyến khích các bạn hãy đọc nó, bởi nó rất thiết thực hữu ích trong việc điều trị khúc mắc tâm lý trong đời sống. Suy cho cùng, chỉ có tình yêu là thật. Tình yêu cởi bỏ dây xích trói trái tim, tâm hồn và ý chí ta, mở ra một kỷ nguyên của tự do.