Nếu như bạn là người đam mê truyện ngôn tình lãng mạn thì đừng nên bỏ qua những câu truyện dưới đây. Đây chính là top 10 câu chuyện ngôn tình hay nhất nên đọc, nó được xem là những tác phẩm kinh điển trong thế giới truyện ngôn tình.


1. Xin lỗi em chỉ là con đĩ – Tào Đình

Xin lỗi em chỉ là con đĩ có lẽ là một tác phẩm truyện ngôn tình hay nhất, đáng đọc nhất của Tào Đình mà bạn không thể bỏ qua. Nó không phải một cuốn tiểu thuyết dâm loạn mà là một câu truyện xúc động lòng người. Miêu tả cái đẹp, bày tỏ nỗi đau của Hạ Âu – một cô gái mang tiếng là đĩ, cùng với người bạn trai của mình là Hà Niệm Bân. Truyện kể về những trắc trở trong chuyện tình của cô. Độc giả yêu truyện có thể tìm bản full qua fanpage truyện ngôn tình https://vi-vn.facebook.com/nhungtruyenngontinhhay/


2. Thất tịch không mưa – Lâu Vũ Tình

 
Thất tịch không mưa

Ngày 7 thán 7 hàng năm là ngày lễ tình nhân của người Trung Quốc, đồng thời cũng là sinh nhật của Thẩm Thiên Tình. Tình yêu cấm kị của anh em Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình tuy trái với đạo lý nhưng sao lại quá bất hạnh. Đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, Thiên Tình mới được nếm mùi ngọt ngào của tình yêu. Có lẽ đây là món quà tuyệt vời nhất mà cô được nhận.

Thẩm Hàn Vũ, anh yêu cô nhiều như yêu chính tính mạng mình, đối với anh Thiên Tình vừa là em gái đồng thời cũng chính là người con gái mà anh yêu nhất. Chỉ mong rằng khi ở trên thường, hai con người này sẽ được gặp nhau, và yêu nhau mà không có bất kỳ rào cản nào có thể ngăn được họ.


3. Sẽ có thiên thần thay anh yêu em – Minh Hiểu KHê

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em, tựa sách đã cho ta thấy cảm giác buồn, cô tịch. Mễ Ái, một cô gái đã trải qua mối tình thật đẹp với chàng thiên sứ của mình – Bùi Dực, anh được ví như thiên sứ bởi cả vẻ ngoài lẫn tâm hồn anh đều quá hoàn hảo. Một người đàn ông vì người mình yêu mà chết, trước khi ra đi còn mỉm cười và dùng chút hơi sức cuối cùng của mình để thốt lên câu: “Anh yêu em”.

Một người như vậy thật khiến người ta khó quên. Vì lý do này mà Mễ Ái đã tìm hơi ấm từ chính chàng trai đã được Bùi Dược hiến tim. Oán hận, thất vọng, chờ đợi... đọc từ trang sách đầu tiên tới cuối cùng người đọc như lạc vào từng cung bậc cảm xúc khác nhau. Đây là một cuốn tiểu thuyết rất cảm động, đáng để đọc một lần trong đời và bạn sẽ không phải hối hận vì đã dành thời gian đọc nó đâu.


4. Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm

Mãi mãi là bao xa

Mãi mãi là bao xa là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm, truyện kể về tình yêu của thầy trò giáo sư Dương Lam Hàng và Bạch Lăng Lăng. Tình yêu của họ phải trải qua biết bao sóng gió mới có thể tìm thấy nhau. Hạnh phúc đôi khi tưởng như phải buông tay, mất hết hi vọng, nhưng vì yêu nên vượt qua tất cả. Khi cả hai gặp lại nhau tại đất nước hoa anh đào, cả hai đã quyết định không buông tay.

Mãi mãi là bao xa? Là rất gần, gần trong gang tấc


5. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên – Cổ Mạn

Một trong những tác phẩm không thể không kể đến khi nhắc đến Cổ Mạn. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên đã làm nên tên tuổi của cô như ngày hôm nay. Hãy tìm đọc ngay nếu như bạn chưa từng nghe đến cái tên này nhé.


6. Tháng sáu trời xanh lam

Hạ Vi Lam và Tần Thiên Lãng, hai con người ngu ngốc luôn tìm cách để làm tổn thương chính đối phương của mình, để rồi chính mình là người đau nhiều nhất. Hạ Vi Lam đã từng ước ba điều ước, thứ nhất anh sẽ yêu cô, thứ 2 cô sẽ không yêu anh, thứ ba anh sẽ bị ô tô đâm chết để mẹ anh đau khổ. Và khi cả 3 điều thành sự thực, Tần Thiên Lãng đã mãi mãi rời xa cô mới hối hận đến nhường nào. Nhưng anh chưa chết, đây chính là cơ hội cho Vi Lam yêu anh. Hạ Vi Lam còn nghĩa là "Tháng sáu trời xanh lam", giữa tháng sáu, bầu trời cao và xanh, có anh và cô đang nắm tay nhau hạnh phúc.


7. Đáng tiếc phải không anh – Diệp Tử

"Đáng tiếc không phải anh" kể về chuyện tình yêu đẹp suốt những năm tháng đại học của Hướng Huy và Diệp Tử. Suốt những năm tháng đó, họ yêu đối phương hết mình, yêu bằng những nhiệt huyết, đam mê của tuổi trẻ. Nhưng Hướng Huy vì lí do gia đình phải xa Diệp Tử, đến đất nước Anh xa xôi.

Sau này khi đã trưởng thành, gặp nhau tại quán xưa, con người cảnh vật vẫn vậy, nhưng tình cảm còn hay không? Bà chủ quán đã đợi được con trai trở về, còn Diệp Tử, cô có thể hấp nhận Hướng Huy lần nữa hay không khi mà trong tim vẫn luôn tồn tại bóng dáng anh?


8. Ốc sên chạy – Diệp Chí Linh

 
Ốc sên chạy

Vệ Nam và Lục Song là hai kẻ ngốc thật sự, hai con ốc sên chậm chạp nhất trên con đường tình yêu, nhưng chậm mà chắc, tình cảm cứ được vun đắp từng ngày. Hai con ốc sên cuối cùng cũng tìm được nhau, viết tiếp câu chuyện cổ tích giữa đời thực.


9. Cà phê đợi một người – Cửu Bá Đao

Đây là một tác phẩm thứ hai gây sốt của Cửu Bá Đao sau “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi”. Là một câu chuyện tình nhẹ nhàng, dịu dàng và đan xen một chút gay cấn.


10. Hóa ra anh vẫn ở đây – Tân Di Ổ

Tình Danh và Vận Cẩm là một đôi bạn cùng lớp cấp 3. Hai người chưa bao giờ là một đôi thanh mai trúc mã, hơn thế còn là một cặp khác xa nhau về mọi mặt nhưng chẳng ai ngờ được, chỉ một ánh mắt nhìn nhau khi đi lướt qua nhau ở hành lang lại làm trái tim anh chàng công tử Trình Tranh kia ngã gục trước một Vận Cẩm hết sức bình thường.


Đây là tuyển tập những truyện ngôn tình hot của Trung Quốc, không ngừng làm mưa làm gió trong thời gian qua. Bạn đã đọc những câu truyện nào rồi? Xem thêm danh sách truyện ngôn tình hay nhất tại https://mstory.vn/blog/review-truyen/10-truyen-ngon-tinh-hay-nhat/ để có thêm lựa chọn mới cho mình nhé.

Xem thêm

“Sẽ có thiên thần thay anh yêu em” là bộ truyện đầu tiên của Minh Hiểu Khê mà tôi đọc. Và nó làm tôi có ấn tượng không tốt về cô nàng. Xét về văn phong, tôi thấy nó khác xa so với văn phong thường nhật của Minh Hiểu Khê. Có bạn từng nói với tôi rằng: “Tớ thấy văn phong, cách kể chuyện của Minh Hiểu Khê sao mà quá lan màn, dài dòng.” Và tôi đã tìm đọc “Sẽ có thiên thần thay anh yêu em” (vì gu của tôi là ngược tâm). Và chẳng có gì để phủ nhận, một câu chuyện chỉ dài 19 chương nhưng làm tôi cảm thấy mệt mỏi sau khi đọc. Về nội dung, thì tôi chỉ có thể diễn đạt bằng hai từ “Tồi Tệ”. Doãn Đường Diêu (nam chính), chính xác là kiểu đẹp trai, con nhà giàu, phú nhị đại nhưng ăn nói ngông cuồng, không coi ai ra gì; hành xử thì thô lỗ, kiểu bố đời thiên hạ. Và nữ chính – Tiểu Mễ, theo tôi là một cô nàng ích kỷ. Mở đầu câu chuyện, tôi đã nghĩ cô ta là bạch liên bông, kiểu ngây thơ vô tội; nhưng càng về sau thì càng không chấp nhận được. Cô ta theo đuổi Doãn Đường Diêu chỉ vì Doãn Đường Diêu mang trong mình trái tim của Bùi Dực (là người yêu cũ của cô ta). Tôi đã cố đọc hết để xem rằng, tác giả đã kết thúc câu chuyện này như thế nào?! Và đây là cái kết nực cười nhất mà tôi thấy từ trước đến giờ! Cái gì gọi là kỳ tích trong tình yêu khi mà một kẻ ngông cuồng yêu lấy một cô nàng tồi tề, ích kỷ?! Mặt khác, Minh Hiểu Khê còn xây dựng nên rất nhiều nhân vật, nhưng hầu như chẳng để họ xuất hiện nổi hai lần! Thật đáng thật vọng! Tôi đã muốn rate một sao, nhưng vì bìa đẹp nên rate hai sao, haha.

Tên sách: Ốc sên chạy

Tác giả: Diệp Chi Linh

 

"Ốc sên vác trên mình chiếc vỏ nặng nề, lê từng bước, từng bước về phía trước. Dù gian khổ thế nào nó cũng không muốn từ bỏ, bởi chiếc vỏ ấy đã gắn chặt với cuộc đời nó. Mỗi người chúng ta đều là một phần cuộc sống của một người nào đó, ở tận sâu trong trái tim, không thể tách rời. "

Cuốn truyện mở ra với giai đoạn Vệ Nam vừa chia tay với Hứa Chi Hằng. Vệ Nam yêu thầm Hứa Chi Hằng 8 năm. 8 năm là một khoảng thời gian rất dài, rất ít người có thể kiên trì đi hết đoạn thời gian đó với một tình yêu thầm kín. Thế mà Vệ Nam có thể dùng đoạn thời gian ấy để đi phía sau lưng chờ đợi Hứa Chi Hằng. Họ yêu nhau nhưng chỉ được một tháng ngắn ngủi đã chia tay nhau. Vệ Nam lại tiếp tục dùng thời gian của mình để tưởng niệm một mối tình không có kết cục này.

Mối tình đầu Vệ Nam và Hứa Chi Hằng có phải thực sự quá khó quên hay là vì họ cố chấp không muốn quên nhỉ?

Mình nghĩ Vệ Nam là người vế sau. Có lẽ Vệ Nam không yêu Hứa Chí Hằng nhiều như cô tưởng, cảm giác yêu thầm quá lâu đã tạo cho cô một thói quen sớm chiều khó bỏ. Vì vậy mà cô cứ như con ốc sên thu mình trong lớp vỏ, từng chút từng chút nhích về Hứa Chi Hằng.

Người thực sự yêu sâu đậm mãi mãi không thể quên chính Hứa Chi Hằng. Hứa Chi Hằng có một cuộc sống tối tăm, một gia đình bất hạnh, nếu Vệ Nam ở bên anh thì sẽ không hạnh phúc. Chính vì vậy mà anh lựa chọn rời xa Vệ Nam bằng một cách mà anh quay đầu cũng không được, anh dùng người thứ ba để Vệ Nam nghĩ anh là người tệ bạc rồi một mình ôm hết nỗi đau sống trong u tối.

 

Tình yêu sẽ đẹp nhất nếu đúng người, đúng thời điểm.

Lục Song xuất hiện lúc Vệ Nam yếu đuối nhất, anh dùng tình yêu của mình vá lại những vết thương trong lòng Vệ Nam. Cách yêu của Lục Song nhẹ nhàng, tự nhiên, anh đủ kiên trì đủ bao dung để nghe Vệ Nam nói về chuyện quá khứ, để cùng cô trải nghiệm lại những kỉ niệm với người cũ. Lục Song chưa từng đòi hỏi, yêu cầu Vệ Nam điều gì ? Câu trả lời của anh luôn luôn là anh chờ, anh nguyện ý. Cứ như vậy anh dần tiến vào cuộc sống của Vệ Nam, giúp chú ốc sên ngốc nghếch Vệ Nam mở lòng lại.

Dù đã đọc truyện rất lâu nhưng có một chi tiết mà mình vẫn nhớ mãi. Đó là chi tiết dưới mưa.Tuổi trẻ Vệ Nam có thể cùng chạy dưới mưa với Hứa Chi Hằng, nhưng nói về tương lai thì người đủ khả năng bảo vệ cô chỉ có Lục Song, chỉ cần trời mưa, bên cạnh cô sẽ có một chiếc ô bền vững che chắn cho cô. Bởi đi mưa nhiều sẽ bị cảm, bởi Hứa Chi Hằng chỉ là muốn cùng cô trải nghiệm còn Lục Song thì không, mọi thứ khó khăn anh đều nguyện ý chịu thay Vệ Nam.

Ngoài về tình yêu, Ốc sên chạy còn đề cập về tình bạn, tình gia đình. Mình thật sự rất ngưỡng mộ tình bạn của ba cô nàng Tiêu Tinh, Kỳ Quyên, Vệ Nam. Ngưỡng mộ gia đình hết sức bình thường với một bà mẹ hung dữ, một ông bà hiền lành và một ông anh trai hơi khùng của Vệ Nam.

Cảm ơn tác giả về một cuốn truyện ý nghĩa như vậy.

*Kỳ Quyên và Tiêu Tinh có bộ truyện riêng lần lượt là mối tình đầu của nàng bọ cạp và chờ một ngày nắng.

 

Trong một lần, khi đang tìm đọc sách gì để viết văn hay, mình vô tình thấy tựa đề cuốn sách này nên click vào. Đối với mình, đây là cả một bầu trời kí ức. Đây là bộ truyện đã đưa mình vào thế giới truyện ngôn tình. Người ta thường nói, cái gì lần đầu tiên cũng đem lại cảm xúc nhiều nhất. Thật may mắn khi bước đi đầu tiên của mình, có Sẽ có thiên thần thay anh yêu em dẫn lối. Lần đầu đọc truyện này, thực sự lúc đó mình cảm thấy vừa đau lòng, hồi hộp lại bực bội đến khó tả, kéo theo đó là sự thất vọng đối với tác phẩm này, có lẽ lúc còn ít tuổi, cảm quan chưa được trọn vẹn đủ để cảm nhận tác phẩm chăng? Nhưng sau một thời gian ít lâu, suy nghĩ của mình về câu chuyện này bỗng chốc thay đổi khi quyết định đọc lại bộ truyện một lần nữa. Có lẽ vì thế mà lần này tôi đã cảm nhận được những điều hay và ý nghĩa nhất của câu chuyện trước đây tôi đã bỏ qua. Nội dung truyện là mối tình của Mễ Ái và Doãn Đường Diệu. Mễ Ái là một cô gái yếu ớt, hiền lành, nhu mì. Doãn Đường Diệu là một công tử thiếu vắng tình thương mà lớn lên, trở thành một chàng trai “bad boy” chính hiệu. Anh đập phá, anh ăn chơi, anh mang bên ngoài vẻ hào hoa và bên trong là một trái tim cô đơn, khó ai có thể đến gần. Mễ Ái tiếp cận Doãn Đường Diệu, cô tỏ ra say mê anh, quỵ lụy anh, một lòng yêu anh, nhưng lý do thực sự để cô muốn ở bên anh, muốn chăm sóc cho anh vì một lý do: Trái tim của người con trai ngày xưa cô yêu – Bùi Dực, đang nằm trong ngực trái của Doãn công tử, cô tiếp cận cậu thanh niên ấy, duy nhất chỉ vì trái tim của người cô yêu nằm bên trong con người anh. Thế rồi, những biến động xảy ra, bí mật về quả tim thay thế ấy thực sự bất ngờ. Tình cảm của Mễ Ái cũng vì thế mà đứng giữa những ngã rẽ đau lòng hơn... Nam thứ trong truyện là Bùi Dực. Mình không biết tính anh là nam thứ có sai không. Anh là một nhân vật của quá khứ. Anh rời xa thế giới này, khăn gói đem theo tất cả tình cảm chân thành, sâu sắc nhất với người con gái anh yêu. Hình ảnh Bùi Dực rất mờ ảo, chỉ dựa theo trí nhớ của Mễ Ái, những câu độc thoại của cô mà hiện lên. Anh là một chàng trai dịu dàng, ân cần và hết lòng. Đó là suy nghĩ lớn nhất của mình về anh. Có một câu nói duy nhất mà đến bây giờ mình vẫn nhớ: “Kể cả khi em không còn yêu anh nữa, kể cả khi em đã quên anh, kể cả khi anh không còn trên thế gian này, anh vẫn yêu em.” Nữ chính của chuyện tình này là Mễ Ái, có lẽ nên gọi cô bằng cái tên Tiểu Mễ hơn. Rất nhiều độc giả cho rằng, nữ chính là một cô gái ích kỉ. Cô yêu Bùi Dực, ngay từ khi còn là một cô gái ngây thơ hồn nhiên cho đến khi vấp phải những tổn thương vụn vỡ, cô vẫn luôn yêu anh. Sau khi Bùi Dực ra đi, cô cố gắng níu giữ hình ảnh của anh còn xót lại trên thế gian này, cô không buông bỏ được, điều này có gì là sai? Thứ lỗi cho mình, mình không thấy Tiểu Mễ ích kỉ, mình cũng không ghét được cô. Tình yêu, chẳng bao giờ cần lý do cả. Minh Hiểu Khê đã dẫn dắt khán giả đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những tưởng Tiểu Mễ say mê mù quáng Doãn Đường Diệu như biết bao cô gái trẻ trong trường. Cô làm được điều cô mong muốn, Doãn Đường Diệu dần có tình cảm sâu đậm với Tiểu Mễ, đến mức anh không kiểm soát được chính mình. Vậy nhưng, bí mật đau lòng lại hé lộ ra viễn cảnh hoàn toàn khác. Dần dần, Tiểu Mễ không còn coi Doãn Đường Diệu là chủ vật chứa trái tim của người con trai cô yêu say đắm. Cô đã đi vào con đường gian khó nhất. Cô thực sự yêu anh. Cô day dứt, cô không cho phép mình được yêu chàng trai khác. Cô lại càng day dứt hơn khi không thể từ bỏ tình cảm này, cô mang trong trái tim mình hình bóng của hai người đàn ông, tưởng là một, nhưng lại là hai cá thể hoàn toàn khác nhau. Tiểu Mễ biết, cô đã thực sự đặt Doãn Đường Diệu ở vị trí cao nhất. Khi Doãn Đường Diệu hấp hối trên giường bệnh vì trái tim bị shock đến sinh ra phản ứng phụ, khi cô biết được sự thật rằng hóa ra tim của Bùi Dực không hề nằm trong lồng ngực của Doãn Đường Diệu, cô hốt hoảng đến tột độ. Nhưng cô cũng tìm ra câu trả lời cho trái tim mình. Theo các bạn, yêu là gì? Yêu chính là mong người mình yêu có một cuộc đời hạnh phúc. Truyện kết thúc với những không gian mở cho bạn đọc tự suy ngẫm. Theo mình, đó là một cái kết đủ Happy ending rồi. Trên đời này, không có gì là toàn vẹn. Thứ làm cho cuộc sống trở lên tròn chĩnh nhất, chính là tình yêu.

“Anh sẽ thích em trong bao lâu đây?” “Mãi mãi” “Mãi mãi như thế nào?” “Kể cả khi em không yêu anh nữa,kể cả khi em đã quên anh đi, kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa, anh sẽ vẫn luôn yêu em.” “Nói lung tung! Không còn trên thế gian này nữa, thế thì còn yêu em thế nào đây.” “Anh sẽ đi tìm một thiên sứ, để người đó thay anh yêu em.” Tiểu Mễ mất người yêu, lại biết tin trái tim của anh được hiến tặng cho người nào đó. Cô quyết tâm tìm đến người con trai ấy, người được hiến tặng trái tim của người cô yêu để rồi tự hành hạ mình hết lần này đến lần khác. Cô chấp nhận thay anh chạy mười ngàn mét, chép bài cho anh, rồi lại nhảy xuống bể nước tìm khuyên tai lại cho anh… Doãn Đường Diệu – người được hiến tặng trái tim ấy, anh đúng kiểu đẹp trai, ngông cuồng, giàu có không xem ai ra gì. Một ngày nọ lại có một cô gái lạ quấn lấy anh, chịu làm tất cả cho anh, với tính cách ấy, anh làm sao để cô sống yên. Anh cao ngạo vậy mà cuối cùng lại bị cuốn vào chuyện tình ấy. Mọi đau khổ tiếp diễn khi mà lý do mà cô tiếp cận anh bị lộ tẩy. Đau thương, oán giận. Mình thực ra không thích nữ chính cho lắm, cảm giác cô rất ích kỉ. Nguyên nhân cái chết của người yêu cũ không nói làm gì vì đó cũng không phải lỗi do cô, nhưng việc cô đến bên Doãn Đường Diệu chỉ vì trái tim được hiến tặng ấy, sau đó lại làm tổn thương anh. Cộng thêm sự yếu đuối cũng như chỉ biết khóc nói xin lỗi mà không làm gì cho Doãn Đường Diệu. Nhưng xét theo ý đồ của tác giả cũng như tên truyện có vẻ như tác giả đang muốn nói rằng chính trái tim hiến tặng của người yêu đã mất của nữ chính đã dẫn đường cho cô tìm đến tình yêu, hạnh phúc. Sự cô tịch đến ngạt thở. Cô lặng lẽ hé đôi môi tái mét: “… Xin lỗi…” Doãn Đường Diêu mím môi thật chặt thật chặt. Anh hít thật sâu. Nắm tay buông thõng bên mình run nhè nhẹ. “Xin lỗi anh…” Tròng mắt cô rất yên tĩnh, những giọt mưa đọng trên lá cây trong suốt lấp lánh, rơi xuống đất không một tiếng động. “Những gì anh vừa nói… em không nghe thấy…”

Tiểu Mễ (Mễ Ái) chuyển trường đến học ở một trường học hoàn toàn xa lạ khi học kỳ đã sắp kết thúc. Lý do duy nhất khiến cô quyết định như vậy bởi bạn trai của cô, sau khi ra đi vì một tai nạn ngoài ý muốn đã hiến tặng trái tim của mình cho một người con trai khác. Người con trai đó - Doãn Đường Diệu, cũng giống như hình ảnh của những nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết trước đây của Minh Hiểu Khê - vô cùng đẹp trai, cao lớn, con nhà giàu có, nhưng rất ngang ngược và dữ tợn... Khi chuyển đến học cùng lớp, Tiểu Mễ đã tìm mọi cách để tiếp cận Doãn Đường Diệu: chép bài cho cậu ấy, chạy mười nghìn mét cho cậu ấy, viết tiểu luận cho cậu ấy, xin lỗi những bạn khác cho cậu ấy khi cậu ấy phạm sai lầm, nhảy vào bồn nước trong tiết trời giá lạnh để tìm viên kim cương cho cậu ấy... Cuối cùng, Doãn Đường Diệu cũng tiếp nhận Tiểu Mễ và đồng ý hẹn hò với cô.Trong suốt thời gian hẹn hò bên nhau, Tiểu Mễ đối xử với Doãn Đường Diệu tốt như đối xử với người yêu trước đây của mình, cả hai đã có một quãng thời gian khá vui vẻ. Rồi một ngày, Tiểu Mễ phát hiện ra rằng, trái tim của người yêu cũ thực tế đã không được ghép thay tim cho Doãn Đường Diệu. Còn Doãn Đường Diệu cũng phát hiện ra mục đích tiếp cận cậu của Tiểu Mễ. Tiểu Mễ vô cùng ân hận vì những việc cô đã làm. Doãn Đường Diệu lại vô cùng hận cô, bởi vì, cậu đã yêu cô vô cùng. Cả hai lại chìm đắm trong đau khổ và day dứt. Một kết thúc tốt đẹp sẽ khiến người đọc cảm thấy yên lòng. Tuy nhiên, hơn tất cả, đó là thông điệp về tình yêu, về sự hướng thiện mà tác giả Minh Hiểu Khê muốn gửi tới tất cả độc giả.

'Sẽ có thiên thần thay anh yêu em', đó là một câu chuyện buồn về tình yêu trong sáng của cô gái mang tên một loại gạo kê - 'Tiểu Mễ', một câu chuyện mà khi bạn vừa nghe tên đã thấy hơi hướng tự sự dễ dãi nhưng càng đọc, chất lãng mạn và những biến động xung quanh chuyện tình cổ điển của một cô gái mong manh như sương khói càng hấp dẫn bạn lúc nào chẳng hay. Tiểu Mễ chuyển đến trường Thánh Du khi học kỳ đã sắp kết thúc. Đó là cái cớ để Minh Hiểu Khê bắt đầu, và rồi nhẹ nhàng, dẫn dắt người đọc vào một câu chuyện với những tình tiết vô cùng oái oăm, những lý giải vô cùng bất ngờ. Tiểu Mễ chuyển trường chính là vì Doãn Đường Diệu, chàng trai ngang tàng ngay từ lần đầu gặp mặt, Tiểu Mễ đã phải đưa đến bệnh viện mà không nhận được lời cảm ơn nào. Lý do duy nhất là vì chàng trai ấy đang mang trái tim hiến tặng của người yêu cô - Bùi Dực sau khi anh ra đi vì một tai nạn mà cô luôn day dứt mình là người có lỗi. Tình cờ chọn chỗ ngồi cùng bàn với Doãn Đường Diệu rồi tự nguyện chép bài, chạy mười nghìn mét, viết tiểu luận cho cậu ta, xin lỗi hộ khi cậu ta phạm lỗi rồi nhảy vào bồn nước để tìm viên kim cương mà Đường Diệu cố tình vứt xuống để chế nhạo lòng kiên nhẫn của cô với điều kiện Tiểu Mễ sẽ được làm bạn gái cậu ta nếu tìm được viên kim cương. Trái tim bé bỏng của Tiểu Mễ đã tổn thương không biết bao nhiêu lần. Cho đến khi sau thời gian hẹn hò ấn định, Đường Diệu bị tấm chân tình dịu dàng của Tiểu Mễ làm cho xúc động và yêu cô lúc nào không hay. Chính lúc này, Tiểu Mễ bàng hoàng nhận ra, Đường Diệu không mang trái tim của người yêu cô, và Đường Diệu, cũng đau khổ khi biết được mục đích tiếp cận của Tiểu Mễ. Cả hai chìm đắm trong nỗi hận, nỗi day dứt và tự vấn chính mình... Bao nhiêu biến cố đã xảy ra chỉ trong một thời gian ngắn làm cho cả Tiểu Mễ lẫn Đường Diệu bối rối và lạc trong mớ bòng bong cảm xúc, thù hận. Cho đến khi họ tìm thấy điểm đến đích thực trong cuộc tìm kiếm tưởng như vô vọng của mình. Câu chuyện ngọt ngào, tưởng như đơn giản và hư cấu ấy đã lấy đi nước mắt và sự thổn thức của biết bao nhiêu bạn đọc. Bởi lẽ cái đích mà nó hướng đến và chạm vào cõi lòng sâu xa của người yêu sách là hành trình gian khổ kiếm tìm tình yêu đích thực và ánh sáng hướng thiện. Có lẽ Tiểu Mễ là nhân vật để lại nhiều cảm xúc và suy nghĩ nhất trong lòng người đọc. Cảm tưởng đầu tiên về Tiểu Mễ đó là một cô gái đơn giản, uỷ mị, gương mặt xanh xao, thích chơi búp bê thiên thần, ăn thạch và thường túm túm mái tóc khi bối rối, nhưng càng đọc ta càng nhận ra trái tim vị tha, nhân hậu, khao khát yêu thương của cô gái mảnh dẻ này. Điều này lý giải vì sao cô lại được biết bao người con trai yêu thương, từ Bùi Dực yêu chiều che chở, đến Trịnh Hạo Dương, bạn từ nhỏ, yêu thầm và lặng lẽ đi bên đời cô, Bùi Ưu, mang trong tim tình yêu không nói và cuối cùng là Doãn Đường Diệu, yêu cô đến tan nát cõi lòng.

Mùa hè năm 2010, tôi đọc Ốc Sên Chạy. Đây là một trong những quyển tiểu thuyết tôi đọc đầu tiên khi bước chân vào thế giới ngôn tình. Cái gì đầu tiên cũng thường khiến người ta nhớ đến sâu đậm. Đó hẳn là bản năng của con người - bản năng lưu giữ ký ức. Ký ức khi trải qua một thứ cảm giác mới mẻ ấy luôn mang một giá trị đặc biệt mà dù sau này cho dù sống cả cuộc đời người ta cũng khó mà có thể trải qua lại lần nữa. Cảm giác của tôi đối với Ốc Sên Chạy chắc là vậy. Cũng như mối tình của Vệ Nam và Hứa Chi Hằng trong quyển sách này. Không phủ nhận, nhân vật nam chính Lục Song là một mẫu người rất tuyệt. Vệ Nam và Lục Song đến với nhau, hẳn là cái kết đẹp nhất, tròn vẹn nhất mà bất cứ người đọc nào cũng ao ước. Nhưng sau niềm vui mừng vì cái "happy ending" này, tôi vẫn mang cảm giác bâng khuâng khó nói thành lời khi nhớ về Hứa Chi Hằng. Có lẽ trong các truyện tôi đã từng đọc, Hứa Chi Hằng chính là nam phụ mà tôi nhớ nhất, "nhớ" theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Bất cứ ai đã từng thầm yêu một ai đó, hẳn đều biết cảm giác này: Cảm giác vô cùng kỳ vọng, vô cùng mong chờ được đáp trả từ người đó. Song, khi nhớ lại đều mang một nỗi nuối tiếc và chua xót cho một quãng đời theo đuổi giấc mơ trong tiềm thức ấy. Đó là giấc mơ ngọt ngào, nhưng day dứt, nhưng mong manh, nhưng chóng tàn trong sự ra đi của nỗi lòng vụng dại. Vệ Nam và Hứa Chi Hằng đã rời khỏi nhau, hay nói đúng hơn là Vệ Nam đã rời bỏ đi trước, bỏ lại sau lưng cả một tuổi xuân ngốc khờ ấy, một mối tình thênh thang không biết đã là hồi kết hay chưa. Một dấu chấm lửng xót xa trong lòng. Tôi không thể quên được một Hứa Chi Hằng lạnh lùng, âm trầm khi ở bên cạnh Vệ Nam nhưng thực chất vô cùng khát khao được trọn vẹn bước vào tim cô ấy. Tôi không thể quên được một Hứa Chi Hằng đối với người khác là một "xã hội đen", một kẻ xấu xa, cặn bã, nhưng kẻ xấu xa này luôn xem người con gái trong tim mình là vật quý nhất bất khả xâm phạm. Tôi không thể quên được một Hứa Chi Hằng luôn chờ đợi Vệ Nam cúp máy trước mỗi khi điện thoại; một Hứa Chi Hằng hát tặng Vệ Nam bài "Người con gái anh yêu là em". Một Hứa Chi Hằng lãnh đạm đến mức người ta nghĩ anh là một kẻ đáng hận, đáng giận. Vậy mà, có bao nhiêu người biết được trong trái tim đó chất chứa những gì? Trong tim anh có gì, ngoài những đổ vỡ gia đình? Ngoài sự thiếu thốn tình thương? Ngoài sự khao khát được đến gần người con gái mình yêu nhưng lại vì thiếu can đảm đến mức quay đầu đi mất? Ngoài sự mù quáng đến mức người khác muốn bật khóc khi kiên trì bảo vệ hình ảnh Vệ Nam trong tim? Anh luôn ở đó, luôn luôn ở đó. Chỉ là anh luôn đứng trong bóng tối. Chờ đợi người đó tìm được hạnh phúc của mình, chờ đợi cho mối tình của tuổi trẻ tàn lụi, bất khả vãn hồi... Rồi anh cũng sẽ chấp nhận nhìn thấy cô hạnh phúc. Chúng ta chấp nhận lời nói dối không có nghĩa ta không biết nó là điều hư vô được dựng lên bằng ngôn ngữ, mà do chúng ta muốn tin tưởng ai đó vì yêu thương họ thật lòng. Hứa Chi Hằng, anh chấp nhận làm kẻ duy nhất bị lừa trong ngày Cá tháng Tư, chỉ vì lo cho người con gái ấy. Tôi biết anh yêu cô gái nhỏ ấy, từ những giây phút ban đầu, từ những điều vụn vặt: Ở bên cô gái ấy ở phòng tự học, rồi lại thiếu dũng khí đối mặt với người con gái mình yêu thương vô ngần khi cô ấy hỏi rằng anh có yêu cô không. Là đáng trách, hay đáng thương?. Tôi hơi xót lòng lúc Hứa Chi Hằng nói rằng "đặt Vệ Nam ở một vị trí sạch sẽ nhất trong tim mình". Vì anh nghĩ anh không có gì, ngoài một trái tim còn nhịp đập chờ một người thực sự trân trọng nó đến gìn giữ. Đó là một trái tim yếu đuối và tinh khiết nhất của một chàng trai trẻ, một trái tim hiền lành giữa thế gian đầy rẫy hố sâu, ẩn sau bộ mặt cao ngạo khoác lên để che đậy nỗi cô độc bất biến. Anh vẫn đặt Vệ Nam ở đó, như một điều tất yếu. Cho dù phải trả giá đắt đến nhường nào. Phải chăng tôi cũng đã từng trải qua một mối tình đầu đầy day dứt nên tôi đã thích nhân vật Hứa Chi Hằng, như tìm thấy một nỗi buồn quen thuộc. "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở Đời mất vui khi đã trọn câu thề." Có lẽ suốt cả cuộc đời này, đi hết những tháng ngày của tuổi thanh xuân, ta cũng không thể nào quên được mối tình đầu tiên. Như dư âm của hương vị ngọt ngào đồng thời cũng đầy chua chát. Nhưng khi nghĩ lại, có lẽ sẽ không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ hối hận. Như cách Vệ Nam và Hứa Chi Hằng đã bỏ lại sau lưng một quá khứ đầy hoài niệm, nhưng thi thoảng vẫn ôm ấp nó tựa như một thứ báu vật của đời người. Chẳng phải rồi đến cuối cùng, được nhớ về những gì mình đã trải qua - dù đớn đau hay vui vẻ - cũng là hạnh phúc hay sao? Một loại hạnh phúc không thể gọi tên, chỉ có thể tưởng nhớ về nó nhân danh tuổi trẻ. Lục Song đã từng nói: "Hứa Chi Hằng từng nắm tay Vệ Nam chạy dưới trời mưa. Em biết, Vệ Nam sẽ không thể nào quên, thậm chí suốt cuộc đời cũng không quên những ký ức sâu sắc và đẹp đẽ ấy... Nhưng… Em nguyện che ô cho cô ấy." Tôi thực sự cảm động vì một người đàn ông như Lục Song. Nhưng tôi sẽ mãi mãi nhớ về một người đàn ông từng ở bên tôi lúc trầm luân nhất, như cái cách Hứa Chi Hằng "nắm tay Vệ Nam chạy dưới trời mưa". Người ta sẽ mong mỏi được ở bên cạnh người mình yêu thương nhất lúc tuyệt vọng. Tôi nghĩ, đó hẳn là một loại chấp nhận. Tôi không ngừng nghĩ về khoảnh khắc ấy - lúc anh dự định bắt đầu lại từ đầu với Vệ Nam thì lại chứng kiến khoảnh khắc Lục Song cầu hôn Vệ Nam. Đó hẳn là một nỗi đau tàn nhẫn nhất. Nghẹn ngào và tha thiết làm sao. Có những chuyện, trong cuộc đời này, chúng ta thà chấp nhận bỏ lỡ, chứ không sai lầm. Hứa Chi Hằng, hẳn anh đã sợ rằng mình sai lầm, nên lúc ấy đã buông tay cho Vệ Nam tìm về hạnh phúc thuộc về mình? Sau cùng, khi anh tìm được hạnh phúc với Tô Mẫn Mẫn, tôi cảm thấy hạnh phúc thay anh. Tuy vậy, trong lòng tôi chợt dấy lên một nỗi buồn khó tả. Nếu ban đầu anh dũng cảm hơn, thì liệu bây giờ anh có đang bước đi trên một con đường khác cùng với mối tình đầu tròn vẹn của mình? Tôi băn khoăn về câu hỏi đó, một câu hỏi bỏ ngỏ, đóng bụi, ngủ yên... Vì sau cùng, Hứa Chi Hằng anh cũng đã hạnh phúc, cần gì phải đắn đo chuyện đã xa nữa, đúng không? Tôi cầu mong cho anh, cũng như cho tất cả những người đã đi qua những năm tháng tuổi xuân đầy hoài bão, một "cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên." Cũng giống như cách mà Hứa Chi Hằng đã bình thản mỉm cười.

Những cái đầu tiên luôn khiến chúng ta có một ấn tượng sâu sắc: lần đầu đi học, lần đầu được khen, lần đầu yêu hay một nụ hôn đầu. Bởi lẽ chúng sẽ được ta mặc nhiên cho thành chuẩn mực, thành thước đo chính xác nhất đến mãi sau này. Và cái đầu tiên của tôi khi đến với Thế giới ngôn tình chính là Điệp Chi Linh, là “Ốc sên chạy” và cũng chính là Lục Song! Tôi thích cách nhận xét rằng văn phong của Điệp Chi Linh là “Cổ tích trong đời thực” vì tôi quả thật tìm được điều ấy trong chính những trang viết của cô. Những sáng tác của Điệp Chi Linh vừa khiến tôi cảm thấy rất ngọt ngào, lãng mạn lại vừa có thể không khiến tôi phải nghĩ rằng: Đó chỉ là tiểu thuyết! “Ốc sên chạy” là tác phẩm đầu tay và cũng là một thành công trong những sáng tác ngôn tình của Điệp Chi Linh. Truyện tiêu biểu cho phong cách sáng tác của cô, là một tách coffee ấm áp trong những ngày đông lạnh giá. Đằng sau những lớp ngôn từ ấy, tôi đã gặp được một Lục Song thật sự là “Cổ tích giữa đời thường”! Anh đời thực từ con người cho đến công việc.Không soái ca, không tổng tài, không bá đạo như các BOSS thường gặp, Lục Song đơn giản chỉ là một chàng trai Công nghệ thông tin và sáng tác tiểu thuyết trinh thám trên mạng. Anh làm việc mỗi ngày, cực kỳ cố gắng cho cuộc sống tương lai. Tôi thích đánh giá Lục Song như Vệ Nam trong lần đầu cô gặp lại anh tại ga tàu: “Phong độ của người trí thức và chút gì đó như ranh mãnh hòa trộn thật hoàn hảo trong cùng một con người”. Vẻ trí thức của anh toát ra từ vẻ ngoài nho nhã của một thanh niên “ăn mặc quy củ, gọn gàng”, từ tài năng trong ngành Công nghệ thông tin và trong lĩnh vức sáng tác Văn học. Tác phẩm của anh phải ấn tượng thế nào mà khiến cho một cô gái sau khi đọc xong liền quyết chí thi vào trường Y như nữ chính trong những trang văn anh viết? Với máy tính, anh thể hiện năng lực qua việc dễ dàng tra ra địa chỉ IP của Chu Phóng, thả Virut và kiểm soát máy tính của Kỳ Quyên,… Nhưng quả thực bên cạnh cái vẻ nho nhã ấy, không ai không nhận thấy sự ranh mãnh trong con người Lục Song. Trong ấn tượng của Vệ Nam, cậu bạn hàng xóm họ Lục chính là cơn ác mộng! Cậu ta làm cháy tóc cô, cắt nát con gấu bông cô thích và còn bỏ con chuột đồ chơi vào cặp sách khiến cô khóc thét lên bị các bạn chê cười. Gặp lại sau nhiều năm, hai người vẫn lấy võ miệng làm thú vui, lấy trêu đùa làm cảm hứng sống. Vừa gặp lại anh đã “đả kích” Vệ Nam bắt cô xách đồ ( quá mất phong độ!!!), nói rằng cô không phải mẫu người anh thích, chê bôi tác giả Chu Phóng mà cô thần tượng… Bạn đã gặp một chàng trai sẵn sàng đánh thức bạn mỗi sáng bằng cách nhét đá lạnh vào áo hay để bạn ăn xong món anh ta làm rồi thản nhiên nói rằng: “Anh biết là không ngon nên mới để em ăn” chưa????? Vệ Nam nói da mặt Lục Song dày có thể làm áo chống đạn. Rất đúng! Có ai chạy dưới mưa rồi bị nhìn như “động vật quý hiếm” mà vẫn cho rằng “vì quần áo mình ướt sũng, để lộ những đường nét sexy trên cơ thể khiến người khác nhìn thấy phải ghen tị” không? Có, Lục Song! Xin trích câu nhận xét của “Mộc Nam cô nương” LỤC SONG, I BÓ TAY YOU! Nhưng tất cả sự ranh mãnh đó chỉ là cách anh lựa chọn để che giấu cho tình yêu anh dành cho Vệ Nam. Anh dành cho cô một tình yêu thật cổ tích! Không mạnh mẽ tấn công hay ép buộc, đúng như nhan đề truyện “Ốc sên chạy”, anh chọn cách âm thầm ở bên cô và chờ đợi vì anh hiểu cô có một mối tình khắc cốt ghi tâm với Hứa Chi Hằng! Anh sẵn sàng bên cô mọi lúc cô cần, anh hài lòng làm “bạn của anh trai cô ấy” để được ở bên cô, dùng mọi cách lấy lòng mọi người xung quanh cô để làm cô vui, hằng mong cô có thể nhận ra tình cảm của mình. Lục Song hiểu rằng “dù có làm cho cô ấy nhiều hơn thế thì cũng không bằng một câu nói, thậm chí một ánh mắt của Hứa Chi Hằng”, thế nhưng anh đã quá si tâm, chấp nhận vì cô mà mình có bị dồn vào góc chết. Hứa Chi Hằng có một ván bài đỏ! Vệ Nam của anh vẫn còn yêu anh ta sâu đậm. Để rồi khi anh thay chân thì chỉ còn lại một ván bài đen! Nhưng Lục Song tin tưởng rằng: “Ý nghĩa của cuộc đời không phải là có một ván bài đẹp mà chính là đánh thắng một ván bài đen” nên anh vẫn luôn nỗ lực đến cùng. Anh ở bên chứng kiến cô rơi lệ vì những người xung quanh nhưng không có anh, anh lo sợ tạo áp lực cho cô nên đã chôn sâu tình cảm trong tim. Anh luôn ở sau cô chờ một ngày cô quay đầu lại và anh sẽ nói với cô rằng: “Anh đợi em”. Bất kì một cô gái nào cũng luôn ước mơ có được một tình yêu như thế! Tình yêu ấy cổ tích từ trong chính những ngọt ngào và đắng cay! Nó như bức tranh đẹp mà cô bạn Nguyên Nguyên của Vệ Nam đã chứng kiến trên hành lang bệnh viện ngày nào. “Trong bức tranh đơn giản ấy có hành lang dài, có bức tường trắng, có chiếc ghế xanh đơn điệu, có hai người đang ôm nhau. … Nhiều năm sau, Nguyên Nguyên nói, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại khoảnh khắc ấy, Vệ Nam, mày chỉ cần ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh ấy, mày sẽ biết có một người yêu mày sâu đậm như thế nào” Tất cả những điểu trên đã khiến Lục Song của Điệp Chi Linh, Lục Song của Vệ Nam dần trở thành Lục Song trong lòng tôi theo một cách chuẩn mực và vững chãi nhất. Biết tìm đâu một người

Điều gì ở Mãi mãi là bao xa và những tác phẩm văn học của Diệp Lạc Vô Tâm lại là những "cái bẫy" ngọt ngào với độc giả đến thế? Vẫn là những câu chuyện yêu đương muôn thủa, chuyện tình yêu đã quá nhiều văn sĩ xây dựng thành công và thậm chí để lại dấu ấn khó phai qua những tác phẩm điện ảnh kinh điển. Vậy nhưng khi đọc tác phẩm của Diệp Lạc Vô Tâm, điều khiến người đọc lôi cuốn chính là cái cảm giác những nhân vật mà tác giả này xây dựng hình như đã được gặp ở đâu đó ngoài đời thực… Trước tiên, phải kể đến cách xây dựng nhân vật của nữ nhà văn này. Cô luôn để những nhân vật của mình ở một nấc cao nhất trong bảng xếp hạng, "đẹp trai nhất, nho nhã nhất, khí chất nhất hoặc giang hồ nhất". Những nhân vật được xây dựng theo chỉ số hoàn hảo ấy lại không hề sến, không hề nhạt mà trái lại, lôi cuốn, hấp dẫn và rất thực. Bạch Lăng Lăng, nữ sinh khoa Điện khí, trẻ trung, xinh đẹp và rất tự hào khi quen được một người bạn lý tưởng qua mạng. Chàng du học tại một trường nổi tiếng ở Mỹ, có nickname "nhà khoa học - Mãi mãi là bao xa". Qua những cuộc chuyện trò trên QQ, Lăng Lăng đã gắn bó với chàng trai đó lúc nào cô cũng không hay. Cảm xúc lớn dần, sự chia sẻ lớn dần và đến một ngày cô phát hiện ra mình đã yêu người con trai tài giỏi và không một chút khuyết điểm ấy. Nhưng sự tỉnh táo giúp cô ý thức được rằng, thế giới mạng chỉ là ảo. Họ ở cách nhau cả một đại dương mênh mông. Anh lại quá xuất sắc và ưu tú. Mối quan hệ của họ sẽ không có kết quả gì. Nhất là khi anh thông báo, nếu anh tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu lần này, rất có thể anh phải định cư bên Mỹ, mãi mãi không trở về. Cô đã tỉnh táo đưa nick của anh vào danh sách đen, không bao giờ xuất hiện khi cô đăng nhập QQ nữa… Một năm trôi qua, Lăng Lăng tưởng đã quên đi “nhà khoa học - Mãi mãi là bao xa” ở bên kia thế giới của mình. Bên cô đã có Uông Đào, bạn trai, người mang lại cho cô cảm giác an toàn, người cô muốn lấy làm chồng dù cảm xúc dành cho anh chưa hẳn là tình yêu. Cô bảo vệ đề án tốt nghiệp. Uông Đào luôn quấn quýt bên cô… Và điều bất ngờ trong buổi bảo vệ đề án, Dương Lam Hàng, một giảng viên trẻ vừa trở về từ MIT, trường đại học danh tiếng của Mỹ, xuất thân từ một gia đình danh giá, đã tới tham dự buổi bảo vệ của cô và đưa ra những câu hỏi phản biện thật khó chịu. Tất cả các nữ sinh trong trường đều ngưỡng mộ và ao ước được trở thành bóng hồng trong trái tim của Dương Lam Hàng, nhưng với cô, đó đúng là ông thầy “biến thái”. Sự trớ trêu của số phận đưa đẩy khiến cô ngày càng tiếp xúc với anh nhiều hơn. Và chính anh là người gợi ý và nâng đỡ cho cô học tiếp thạc sĩ để có cơ hội ở lại trường. Uông Đào, chàng trai cô tưởng mình sẽ lựa chọn đã khiến cô hoàn toàn thất vọng khi trong một lần say rượu, anh đã không kìm chế được mình và có những hành động vượt quá giới hạn với cô. Nhờ có Trịnh Minh Hạo, người bạn thân của Uông Đào và cũng là chàng sinh viên âm thầm yêu cô bấy lâu, giải cứu, cô đã thoát khỏi cảm giác hụt hẫng và quyết tâm từ bỏ mối quan hệ mà cô không thực sự yêu. Thời gian học thạc sĩ, Lăng Lăng được Dương Lam Hàng hướng dẫn. Sự quan tâm và chăm sóc của người thấy từng bị cô nguyền rủa là "biến thái" này dần dần khiến trái tim cô thực sự xao động. Khi nhận thấy tình cảm dành cho thầy Dương cứ lớn dần, Lăng Lăng đã quyết định chọn Mãi mãi là bao xa và rời bỏ thầy Dương. Nhưng rồi, cuối cùng khi cô phát hiện Dương Lam Hàng và Mãi mãi là bao xa không những có rất nhiều điểm giống nhau mà hai người đó, một ảo, một thực kia đều là một con người bằng xương bằng thịt, luôn ở bên cô, yêu thương và chăm sóc cho cô từng ngày, cảm xúc vỡ oà… Nhưng liệu cô học trò xinh đẹp nhưng hoàn cảnh xuất thân bình thường này có thể trở thành nàng dâu trong một gia đình thượng lưu, con trai một gia đình chủ một chuỗi siêu thị hạng sang? Sức hấp dẫn của tác phẩm này giống như một sợi chỉ xuyên suốt tác phẩm, khiến người đọc bị lôi cuốn và mê đắm…

Mãi mãi là bao lâu? Lúc mới biết đến cuốn truyện này mình đã tự hỏi như thế. Không phải cụm từ “mãi mãi” có hơi vượt qua điều mà một người có thể là được sao, thế giới này không thiếu nhất chính là “thay đổi” và “lỡ như”,... Nếu như không phải thế thì đâu ra nhiều cái “giá như” đến vậy. Vì thế, “mãi mãi” là thứ mà chúng ta luôn mong đợi nhưng cũng khó có được. Sau khi đọc xong cuốn truyện này mình lại có một suy nghĩ khác, có lẽ “mãi mãi” không phải là khó có được mà là nó vẫn luôn sẵn có đấy, chẳng qua là mình có dũng cảm nắm giữ nó không thôi. Lăng Lăng vốn là một cô gái có trí tuệ, ngoại hình ưu tú, cô vốn có nhiều người theo đuổi, vốn chẳng cần đuổi theo một tình yêu “online” mờ ảo, bất định. Thế nhưng định mệnh lại khiến cô phải lòng người đó, phải lòng một người đàn ông cô không biết mặt, không biết tên thật. Cô chỉ biết nickname “Mãi mãi là bao xa” của người đàn ông đó và cái biệt danh “nhà khoa học” cô âm thầm đặt cho anh. Hơn nữa, người đàn ông này còn ở cách xa cô nửa bán cầu, một khoảng cách đủ để cô từ bỏ tình yêu âm thầm của mình. Yêu sâu đậm một người, từ bỏ điều đó chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Vì thế một năm kể từ khi cô quyết định kéo anh vào blacklist, hơn ba năm ngày, cô chưa một lần quên đi tình yêu đối với anh. Dương Lam Hàng chưa từng nghĩ một người bình tĩnh lý trí như mình lại có ngày yêu đương qua mạng. Yêu một cô gái anh không biết mặt, yêu chỉ vì những suy nghĩ đơn thuần lại ngay thẳng của cô, yêu vì những đoạn tin nhắn kể cho nhau nghe những điều nhỏ nhặt ngày thường của cô ấy. Thế nhưng người con gái anh thầm yêu lại đưa anh vào sổ đen, yên lặng biến mất trong cuộc sống của anh. Anh nói: “Ở chỗ anh đang mưa, hình như anh thấy em đang khóc…” thế nhưng anh lại không thể ngay lập tức đến bên cô ấy. Anh dùng một năm kết thúc nghiên cứu của mình để quay về nước, từ bỏ tương lai, từ bỏ ước mơ của mình vì cô. Thế nhưng cái ngày anh ôm bó hoa uất kim hương tượng trưng cho tình yêu cao quý để tỏ tình với cô, cô lại ôm bạn trai lướt qua anh. Mình thực sự tò mò tâm trạng của Dương Lam Hàng lúc đó như thế nào? Cũng may cả hai đều có một lòng tin và kiên định vào tình yêu của mình đối với người kia. Lăng Lăng vì “Mãi mãi là bao xa” mà từ chối một người đàn ông tốt như Trịnh Minh Hạo, cô cũng suýt chút nữa là từ bỏ tình yêu với Dương Lam Hàng để dành tình yêu duy nhất cho “Mãi mãi là bao xa”. Cũng may, Dương Lam Hàng lại chính là “Mãi mãi là bao xa”. Cũng may, họ dù phải chia cách cũng chưa từng quên mất người kia, cũng chưa bao giờ hết yêu người kia. Cũng may, mãi mãi giữa họ cũng không còn là khoảng cách nửa bán cầu nữa, mà là gần trong gang tấc… Mãi Mãi Là Bao Xa không phải là một câu chuyện quá ngọt ngào, cũng không phải một câu chuyện cẩu huyết nhàm chán. Mình thực sự rất thích cách Diệp Lạc Vô Tâm, bình dị lại chân thật. Không có tình yêu nào là hoàn mỹ, tình yêu của Dương Lam Hàng và Bạch Lăng Lăng từng trải qua chờ đợi, cũng từng hiểu lầm, cũng từng chia ly. Câu chuyện không quá dài, ấm áp như một cốc trà hoa nhài, thoang thoảng hương thơm nhưng lại thấm đượm trong cổ họng mãi không hết.