Ai trong chúng ta cũng sẽ ít nhất một lần yêu, được yêu và trải qua mùi vị của tình yêu. Cũng có thể là trái ngọt, nhưng cũng có thể là đau thương. Chúng ta rồi sẽ ổn, hành trình chữa lành sau mỗi vết thương sẽ có chút khó khăn, nhưng hãy yêu thương mọi nỗi đau vì sau tất cả chúng sẽ mang dấu ấn của riêng bạn.

Tôi ở đây, để gửi đến bạn một quyển sách có thể đi sâu vào từng tế bào, từng nỗi đau sâu bên trong bạn. Từ màu bìa cho đến phông chữ mà tác giả gửi gắm, lời an ủi và cả sự cảm thông, tất cả sẽ ở cạnh, sẽ xoa dịu, sẽ giúp bạn chữa lành. Đến với quyển sách này như một cơ duyên, tôi tin rằng bài viết này đến với bạn cũng nhờ duyên phận gửi gắm. Tìm thấy bình yên qua câu từ, đây là điều mà tôi nghĩ tác giả Bianca Sparacino sẽ đem đến cho bạn.

Cơ thể chúng ta được cấu thành từ hàng tỉ tế bào, nhưng chỉ cần một người thôi – một giọng nói, một ánh nhìn, một tin nhắn hay một nụ cười – là đã khiến ta hoàn toàn trần trụi. Chúng ta nghĩ mình là những sinh vật vô cùng thông minh, phức tạp, nhưng rồi đến cuối cùng, hết thảy những điều ta muốn chỉ là được kết nối. Tất cả chúng ta chỉ muốn được bảo đảm rằng mình không hề đơn độc.”

Ai từng một lần tan vỡ đều sẽ hiểu được hóa ra bản thân mình yêu họ nhiều hơn mình nghĩ. Những lần đau khổ sẽ có cảm giác hận ai đó đến ngàn lần, vốn dĩ trái tim nhỏ bé không đáng để chứa quá nhiều nỗi đau.

Thế gian này mang đến bao đẹp đẽ,

nhưng đâu chỉ có thế, vì còn cả những niềm đau.

Rồi ngày sau

bạn nhận thêm một bài học vô giá:

niềm đau cũng là một món quà.

Có thể ngay chính thời điểm đau khổ nhất bạn sẽ ước mình chưa từng yêu để chưa từng đau. Thế nhưng sau mỗi niềm đau ấy, tôi tin bạn sẽ nhận ra bản thân mình của ngày sau đã trưởng thành, đã ổn hơn và đã nhìn nhận tình yêu theo một cách mới. Tuyệt đối đừng bao giờ quên rằng bạn luôn xứng đáng có được hạnh phúc, và đừng quên rằng sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.

Khoảnh khắc bạn bắt đầu tin mình thật sự xứng đáng được hạnh phúc, được yêu thương, được hưởng bao điều to lớn hơn, tốt đẹp hơn tất thảy những gì bạn đang cúi mình chấp nhận, trái tim bạn chợt rơi nước mắt – như thể đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, con tim này mới tìm thấy chốn dừng chân, như thể đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, con tim này mới được ngơi nghỉ.

Không bao giờ được ruồng bỏ bản thân! Bạn có thể đau đến xé lòng, khóc đến không thở nổi, buồn đến mức tiều tụy nhưng không được vô cảm. Cảm xúc là thứ quý giá nhất của con người, vì thế đừng đánh mất nó. Còn cảm xúc để được yêu một lần nữa, rồi chúng ta sẽ hạnh phúc khi bản thân ta thực sự ổn.

Hãy học cách sống thật với chính mình, một cách trọn vẹn và không dè dặt hay khó chịu.

Hãy học cách yêu bản thân theo cách bạn yêu người khác – đón nhận mọi khuyết điểm, mọi góc tối trong mình; cổ vũ mọi thành tích, không dè bỉu bất cứ chiến thắng nào cho dù nhỏ bé hay lớn lao.

Hãy tha thứ cho mọi lỗi lầm của bạn.

Ôm chặt chính mình và chữa lành chính mình; tin rằng bạn có thể cứu lấy bất cứ phần nào đang cần cứu rỗi trong tâm hồn mình.

Làm ơn, hãy dịu dàng với bản thân.

Vì cuộc sống trở nên khó khăn và mọi người bắt đầu rời đi, bạn sẽ luôn luôn còn lại chính mình.

Bạn sẽ luôn luôn là tổ ấm cho chính bạn.

Phải ổn khi một mình, sau đó bạn mới có thể hạnh phúc. Thứ bạn cần là sự can đảm đi thẳng vào nỗi đau, cảm nhận nó và rồi tự mình vượt qua nó. Bạn biết, tôi biết, chúng ta đều biết điều đó không hề đơn giản và sẽ có lúc nó khiến bạn gục ngã.

Hành trình chữa lành chưa bao giờ là một điều dễ dàng, đặc biệt với những tâm hồn mang nhiều vết sẹo. Nhưng bạn biết không, bạn chỉ được sống có một lần duy nhất, ban chỉ được tận hưởng khoảnh khác này một lần duy nhất. Chính vì thế hãy can đảm để chữa lành cho chính mình dù nó có đau đến như thế nào đi chăng nữa

Tác giả có lẽ là người từng đau trong tình yêu và cũng từng tự mình chữa lành nên cô thấu hiểu tất cả. Qua những câu từ, bạn sẽ tìm được cảm giác bình yên, chút chạnh lòng khi được vỗ về từ một người xa lạ. Nhưng hãy kiên nhẫn đọc hết để những tổn thương được so rọi, được vỗ về.

Ước gì tôi có thể giải thích cặn kẽ được hành trình chữa lành. Ước gì tối có thể thổ lộ với bạn rằng hành trình chữa lành tựa như được trở về nhà, tựa như bao điều nhỏ xính, dịu dàng mà bạn từng chạm vào. Ước gì tối có thể thổ lộ với bạn rằng hành trình chữa lành là một nghệ thuật rất giản đơn, rằng bạn chỉ cần lựa chọn, rằng hành trình chữa lành là một phương trình bạn hoàn toàn có thể giải ra, chỉ cần bạn tập trung vào tha thứ và xoa dịu tổn thương từ sâu trong tâm hồn. Nhưng công việc chữa lành lại chẳng hề thanh tạo hay nhẹ nhàng, vì đây là một trong những công việc ngổn ngang nhất mà bạn từng biết. Việc chữa lành tựa như đào hết đất đá ra khỏi tâm hồn để cơi nới thêm không gian cho bạn trong chính cơ thể mình. Việc chữa lành tựa như một tia sáng le lói hiếm hoi trong hang động tối tăm mà cuộc sống đã đào sâu trung ban, tựa như bạn đang chăm chủ nhật nhanh từng mảnh vỡ. Chữa lành không hề đơn giản, và đôi khi vô cùng khó hiểu. Một ngày, bạn sẽ có mọi cầu trả lời trong tầm tay, và sang hôm sau, bạn sẽ gục xuống sân bếp, cầu xin thế giới lặng im hơn dù chỉ một chút thôi. Công cuộc chữa lành bắt đầu từ sớm mai và kết thúc khi đêm tới, sẽ chẳng ngày nào giống như ngày nào. Bạn sẽ chẳng có công thức hay chỉ dẫn nhất định nào cá. Bạn chỉ cần lập lại hành trình khi mặt trời thức giấc mỗi ngày. Bạn sẽ bước từng bước về phía trước. Bạn sẽ lùi từng bước về phía sau. Nhưng bạn sẽ luôn luôn địch chuyển, và đó là một điều bạn nên ăn mừng mới phải.

Những ngày tan vỡ có lẽ rất khó để vượt qua, bạn có thể rất chán nản hiện tại hoặc không có năng lượng để làm những việc hằng ngày. Không sao cả, hãy cứ trân trọng mọi cảm xúc. Hãy để cho ngày tan chậm theo cách nó muốn, học cách thấu hiểu bản thân và rồi tha thứ cho tất cả.

Tôi mong bạn học cách yêu chính mình như cách bạn yêu người khác – vô điều kiện và không bao giờ do dự; yêu say đắm từ sâu thẳm những phần tâm hồn dịu dàng nhất của bạn. Vì thật đáng tiếc làm sao khi chúng ta dễ dàng tha thứ cho tâm hồn rất đỗi con người của ai kia, nhưng lại thường quên tha thứ cho chính mình. Thật đáng tiếc làm sao khi chúng ta sẵn sàng chiến đấu vì người khác, sẵn sàng tin tưởng họ với tất cả niềm hy vọng mãnh liệt, nhưng lại thường quên chiến đấu cho chính mình.

Như vượt qua một thung lũng sâu, chỉ cần cố gắng từng bước nhỏ dù có dốc hay sỏi đá, khi vượt qua hết thảy chúng, bạn sẽ đến nơi trái tim được chữa lành. Tôi chắc chắn bạn sẽ gặt được trái ngọt từ những nước mắt hay đau thương, bởi bạn xứng đáng có được điều đó.

Tôi tự hào về bạn. Tôi tự hào vì bạn đã cố gắng ngay cả khi bạn đau đớn. Bạn đã rất dũng cảm khi trở thành một người dám thách thức bản thân thay đổi; khi trở thành một người dám đối mặt với tất cả những gì đã mất và ám ảnh sâu trong bạn. Ước gì tôi có thể nói với bạn rằng bạn sẽ biết khi tâm trí bạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng hành trình chữa lành là điều bạn không bao giờ có thể đoán trước được thời điểm hay có thể đo lường được. Mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu khi bạn có thể phá vỡ những rào cản sâu trong tâm hồn. Mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu khi bạn khai quật quá khứ và bỏ hết gánh nặng đó khỏi tâm trí, khi bạn học cách tha thứ và làm bạn với quá khứ đã qua. Vì vậy, hãy tiếp tục tiến bước. Hãy tiếp tục đặt câu hỏi. Tiếp tục đối mặt với những gì bạn cần đối mặt. Bạn đang dần đạt được những gì hằng mong, ngay cả khi đôi lúc bạn không cảm thấy như vậy.

Trái tim dám yêu thương đã là một trái tim dũng cảm vì bạn dám cho đi tình yêu của chính mình. Giây phút bạn gục ngã bởi chính những gì mình cho đi, hãy một lần nữa can đảm đứng lên.

Bạn không cần kiếm tìm thứ tình yêu có thể hàn gắn mọi vết thương và xây nên một tổ ấm mới bên trong mình. Ban có thể tự làm điều đó mà. Bạn từng gục ngã rồi cũng đã tự mình dùng lên, hết lần này đến lần khác bạn là mình vớ đầy sức sống, là một mình chứng của từng chiến thắng và từng bị kịch của chính bạn, được xâu chuỗi bằng bao tổn thương và hy vọng, rồi bạn vẫn tỏa sáng. Bạn vẫn tỏa sáng đấy thôi.

Có lẽ sau mỗi lần tan vỡ, bạn cảm thấy đôi chút cô đơn và lạc lõng, cần một ai đó ở cạnh để xoa dịu. Thế nhưng điều tốt nhất bạn nên làm là cho bản thân một khoảng không riêng, tự mình ôm lấy chính mình, tự mình nhìn thấu tâm can. Hơn tất cả, hãy cứ dịu dàng với chính mình, dịu dàng với thế giới.

Một ngày nào đó, bạn sẽ gặp một người phá vỡ bức tường bao quanh để rồi nhìn vào tâm trí bạn có thể không giấu giếm.  Một ngày nào đó, họ sẽ nhìn thấy từng lần dò tìm thấy rõ tâm hồn bạn, sẽ nghe về tất cả những điều xấu xa mà bạn từng làm trong quá khứ, và bạn sẽ chờ đợi một cánh cửa đóng lại sau lưng, nhưng họ không hề rời đi. Họ vẫn ở đó. Một ngày nào đó, bạn sẽ gặp một người nhìn từng thấy, từng vết hằn sâu, từng mảng tối của bạn, và họ vẫn sẽ yêu bạn. Họ vẫn sẽ yêu bạn.

Bạn có thể tuyệt vọng, nhưng đừng quá lâu. Mỗi chúng ta đều là món quà quý báu, hãy mở lòng sau những tổn thương nhé!

Tôi cần bạn biết rằng thật dũng cảm khi bạn mở rộng trái tim mình với thế giới lớn này, khi bạn luôn nhẹ nhàng với mọi thứ ngay cả khi bạn cảm thấy như thể chính mình làm vỡ vụn dưới bao da cảm xúc. 

Tôi cần bạn biết rằng bao nhiêu xinh đẹp đang dần dần biến mất mỗi ngày, và tự hào vì bạn đã chiến đấu mỗi ngày để đảm bảo rằng bạn tâm đắc - một xinh đẹp, hiếm có - sẽ không biến mất thành hư  không.  Bạn cần tiếp tục chiến đấu.

 Tôi cần bạn biết điều đó và bạn sẽ tìm được nơi có thể giúp mọi góc khuất nhẹ nhàng trong bạn được tĩnh tại và bình yên. Đó không phải là nơi bạn sinh ra, nhưng sẽ là nơi bạn tái sinh.

Qua một hành trình chữa lành, bạn sẽ bất ngờ về chính bạn ở hiện tại và những gì mà bạn đã trao đi. Sở dĩ chúng ta lớn lên theo thời gian nhưng trưởng thành từ những nỗi đau.

Sau tất cả, tôi chỉ muốn tự hào về con người mà tôi đã trở thành. Tôi muốn tự hào về tình yêu mà tôi đã trao đi - về cách mà tôi đã liều lĩnh đánh đổi bằng trái tim mình mặc cho bao tổn thương trong quá khứ. Tôi muốn tự hào về nỗ lực mà tôi đã bỏ qua cho những người tôi quan tâm, tôi muốn biết chắc chắn rằng tôi đã ở bên họ nhiều nhất có thể, rằng tôi đã giúp họ thấy được mình hiện hiện, rằng tôi đã giúp họ bớt cô đơn giữa thế giới hỗn loạn này. Tôi muốn tự hào về cuộc sống của mình - về hành trình chữa lành, về những sai lầm cùng bao bài học từ chúng, về cách tôi đón nhận mọi cảm xúc cho dù chúng không hề dễ dàng.  Tôi muốn tự hào về cách tôi đã trưởng thành, về cách tôi dám buông tay, về cách tôi thúc đẩy bản thân trở thành một người tốt hơn. Sau tất cả, tôi chỉ muốn mình có thể khẳng định - không chút do dự - rằng tôi đã sống hết mình, tôi đã không chỉ trốn tránh sau những nỗi đau, sau sai sót, hay sau những khó khăn xảy đến trên đường đời. Tôi muốn mình có thể nói rằng tôi tự hào về cách tôi đã sống sót. Tôi muốn mình có thể nói rằng tôi đã không lãng phí một ngày nào cả.

Cảm nhận cá nhân:

Đây là một quyển sách mà mình rất thích cả về nội dung lẫn hình thức. Sách được tác giả Bianca Sparacino dành rất nhiều tâm tư và sự cảm thông đến với những ai đã và đang tan vỡ sau tình yêu. Hình vẽ, màu sắc hay cả phông chữ của từng trang sách thể hiện sự đầu tư và tận tâm dành cho ấn bản này. Mình tin chắc rằng bạn sẽ tìm thấy bản thân đâu đó trong trang sách, bạn sẽ cảm thấy như được trải lòng. Từng câu từ như lời tâm sự thật lòng nhất, mình đã chia sẻ quyển sách này đến với rất nhiều người bạn mà mình yêu quý với hy vọng họ cũng sẽ vượt qua để được chữa lành. Mong rằng nó cũng sẽ đến tay bạn - những độc giả ít nhất một lần trao đi tình yêu thương.

Hành trình chữa lành của mỗi chúng ta khác nhau, và bạn phải tự đi tìm. Sau tất cả, bạn sẽ trưởng thành từ những niềm đau, đứng lên từ những vết thương sâu thẳm nhất.

Ước gì tôi có thể chỉ dẫn tận tình hơn cho bạn. Rằng cuốn sách nào bạn nên đọc, chuyến đi nào bạn nên tham gia. Rằng chỉ cần làm thế này và thế kia, bạn sẽ nhận được bao khoảnh khắc xinh đẹp có thể thay đổi cuộc đời bạn, có thể mở khóa kho tăng hạnh phúc sâu bên trong bạn. Ước gì tôi có thể quyết định rằng bạn sẽ hoàn thành toàn bộ quá trình lặn sau bốn tháng, sau hai tuần hoặc vào thứ Hai tuần tới nếu bạn thực sự cố gắng. Nhưng tôi không thể. Vì hành trình học cách bước tiếp, buông tay, và trở thành người mà bạn mong thường sẽ diễn ra vào những khoảnh khắc tĩnh lặng nhất. Sự trưởng thành len lỏi vào trong bạn, đào sâu và vươn cao, giúp bạn từ từ mở lòng mình. Một ngày nào đó, bạn thức dậy và chợt nhận ra mình đang vô cùng hạnh phúc, dường như bạn không biết phải làm sao với bao nhẹ nhàng trên từng ngón tay. Niềm hy vọng lan tỏa từ bạn, tràn ra cả mặt đường, tràn ra vòng tay ấm áp của người thương và tuôn chảy vào từng con chữ bạn viết ra, vào từng tác phẩm nghệ thuật bạn kiến ​​tạo, và từng tiếng cười giòn tan  của bạn.  Bạn sẽ thấy mình quá may mắn vì còn sống, và bạn không thực sự hiểu rõ mình đã  trưởng thành như thế nào và vào lúc nào. 

Đôi khi để chữa lành, bạn cần phải ngồi trong quán cà phê và trút hết những tháng năm đè nặng trong tâm trí ra từng trang giấy. Đôi khi để chữa lành, bạn cần cười cho đến khi nước mắt tuôn rơi, bạn cần trao cho bạn bè những nụ hôn hay những cái ôm ấm áp, để cho trái tim mình rung động và tràn đầy sức sống. Và đôi khi để chữa lành, bạn cần dừng chân nghỉ ngơi;  hoặc trốn khỏi thế giới ngoài kia, để mọi sóng gió trong lòng bạn tĩnh lặng và mộc mạc đến kỳ lạ. Đôi khi việc chữa lành thật nhẹ nhàng tự hư không, tự như bạn chỉ là hình bóng của hi vọng cùng niềm đau đong đầy. Đừng chống lại nó. Cho dù hành trình chữa lành của bạn ngày hôm nay như thế nào, có những điều gì - thì bạn chỉ cần để cho hành trình ấy diễn ra tự nhiên. Hãy tập trung chăm sóc cho mình, bạn nhé.

 

Review chi tiết bởi: Nguyễn Minh Tuyến - Bookademy

Hình ảnh: Nguyễn Minh Tuyến

 

Xem thêm