Nhìn thật xa, định vị thật rõ, giữ chặt giá trị cốt lõi của bạn. Sẵn sàng bước ra thế giới. 

Nguyễn Phi Vân là ai?

Là người đã làm việc và trải nghiệm cuộc sống tại hơn 60 quốc gia trên thế giới, từ công việc của người dọn phòng, chạy bàn đến các vị trí lãnh đạo như Giám đốc Marketing quốc tế, tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương, và Giám đốc phát triển toàn cầu của một tập đoàn. Hiện nay, cô là diễn giả chuyên ngành bán lẻ và nhượng quyền quốc tế và là cố vấn cao cấp của một số tập đoàn, tổ chức, chính phủ tại khu vực châu Á Thái Bình Dương. Nhà văn đã trải nghiệm 60 quốc gia và một bài học tưởng chừng như đơn giản nhất chính là “ Biết yêu thương và được yêu thương.”

Hai mươi mấy năm sau, hành trình đi ra thế giới đối với cô Phi Vân là hành trình trở về nguồn cội, trở về nơi nuôi dưỡng hạt giống tâm hồn. Đi để học cách yêu thương con người. Đi để biết cái tôi khổng lồ không là gì trong sự hiện hữu của vũ trụ. Đi để hiểu khái niệm vô cùng tương đối của cái được gọi là “được” và “mất”. Đi chỉ để tìm lại chính mình. 

Quảy gánh băng đồng ra thế giới chính là một trong những bước đầu tiên để tác giả học cách biết yêu thương, học cách chia sẻ một cách mộc mạc, chân thật, với mong muốn phần nào giúp các bạn trẻ tự tin bước ra thế giới. 


UAE là một đất nước non trẻ, được thành lập từ năm 1971 khi bảy tiểu vương quốc Ả Rập sát nhâp. Điều vĩ đại mà vương quốc này thực hiện được là xây dựng một tầm nhìn, rồi từng bước, từng bước biến tầm nhìn đó trở thành hiện thực. 

Nói đến UAE chính là nói về thế giới của những số 1?

Bạn biết không? 

Hồi năm 1980 cả đất nước có 951 ngàn dân, thế mà 2015 đã có khoảng 8,5 triệu dân, nghĩa là mỗi năm thêm 215.685 người dân mới.Đến năm 2015, mọi thứ ở UAE đã lên một tầm cao mới, từ quốc gia sa mạc mênh mông làm cho con người bị khuất phục đến một quốc gia khoa học viễn tưởng tương lai. Như toà nhà cao nhất thế giới Burj Khalifa, trung tâm mua sắm lớn nhất thế giới Dubai Mall,đài phun nước lớn nhất thế giới Dubai Fountain, khách sạn cao nhất thế giới Rose Tower,...Ngoài ý tưởng " nhất" ra, UAE còn là nơi thi thố tài năng sáng tạo của các nhà thế kế kiến trúc, biến UAE thành đất nước có những công trình kiến trúc độc đáo nhất, những ý tưởng thiết kế có một không hai trên thế giới, như dự án khu resort dưới nước đầu tiên của thế giới Hydropolis, hòn đảo nhân tạo cây cọ lớn nhất thế giới The Palm Islands,...

Vậy Tầm nhìn là gì? 

Tầm nhìn là thành quả cuối cùng mà bạn mong muốn. Thành quả này có thể nghe rất xa xôi, nghe có vẻ như khó mà thực hiện được. Nó vượt quá tầm với hiện tại của bạn. Nó ép bạn vươn tới điều có vẻ như là không thể. Nó mơ hồ như là phải mất cả mấy chục năm sau mới có thể thực hiện được. Tầm nhìn là mục đích chính, là giá trị cốt lõi, là tương lai xa vời mà bạn hình dung được trong giấc mơ của mình. Nó trở thành di sản mà bạn để lại cho thế hệ tiếp nối. Tầm nhìn trả lời câu hỏi tại sao, vì cái gì mà bạn có mặt và bước đi trong cuộc đời này.

Chưa kể hết, UAE còn là bằng chứng sống đáng tin cậy nhất của Tầm nhìn. Ai trong chúng ta có khả năng nhìn thấy một đất nước trong vòng 35 năm có thể biến những hộ gia đình chật vật trở thành hộ gia đình có thu nhập thặng dư lớn nhất trên thế giới? Ai trong chúng ta có một tầm nhìn? 

Nói về tầm nhìn nghe xa vời lắm. Nói đâu xa, mỗi lần hội nghị cho các đối tác trong khu vực Trung Đông, Châu Phi, và cả Châu Âu, đều sẽ chọn Dubai làm vị trí. Về mặt địa lý mà nói, đây là vị trí dễ dàng tiếp cận nhất từ nhiều khu vực. Về mặt cơ sở hạ tầng mà nói, không đâu có thể bì được với UAE. Về sự hiện diện và ra mắt của các thương hiệu, đây chính là nơi người ta có thể mục kích những bài học về đỉnh cao của chuẩn mực. 

UAE làm được. Tầm nhìn đối với họ chẳng phải là một giấc mơ xa vời. Từng ngày, từng ngày, họ vẫn đang tiến dần đến tầm nhìn tưởng như không thể với tơi từ 35 năm trước. Nhưng họ chẳng có dấu hiệu gì là dừng lại. Tầm nhìn Dubai 2020 hứa hẹn sẽ mang về cho Dubai 20 triệu lượt khách du lịch, với dự kiến doanh thu gần 82 tỷ đô. Họ đã được chọn làm nước đăng cai sự kiện World Expo 2020. Họ đang xây khu giải trí khổng lồ Dubai với tổng chi phí hơn 163 tỷ đô la để thật sự biến UAE thành trung tâm du lịch không ai qua mặt nổi,…

Không chỉ là bằng chứng sống của Tầm Nhìn mà còn là Tương Lai của thế giới.

Nói đến UAE là phải nói đến tương lai. Tất cả những con người mà tôi từng gặp gỡ trên đất nước này, dủ là anh lái taxi người Ấn Độ đã ở UAE 20 năm, chị hướng dẫn viên người Philippines đã ở UAE 17 năm, ông chủ cửa hàng tiện lợi người Palestine đã ở UAE 5 năm, hay chính một ông chủ tập đoàn người Emirati đi chăng nữa, tương lai chính là đề tài và cốt lõi của từng câu chuyện. Một tương lai rất hiện thực. Một tương lai khiến năng lượng quốc gia cùng chuyển động về một hướng. 

Có một nơi khiến người ta bỗng đi nhẹ, nói khẽ, còn phép lịch sử, tính nhường nhịn, ấy chẳng qua là sự hiển nhiên. Như một dòng thác khổng lồ ập xuống, gột rửa mọi sự cau có, cuốn trôi mấy mảnh hung hăng, trả về một hơi thở rất sâu, với sự tĩnh lặng bạt ngàn, và thoáng bình yên vô tận,…

Mặt trời mọc ở Nihon?

Từ xa xưa, nước Nhật có tên là Wa hay Wakoku. Mãi đến sau thế kỷ 7 mới đổi thành Nippon hay Nihon, nghĩa đen là nguồn gốc mặt trời. Vậy mặt trời có mọc ở Nihon? Truyền thuyết nói rằng Nhật hoàng thuộc dòng dõi của nữ thần mặt trời Amaterasu. Vậy gọi Nihon là xứ sở mặt trời cũng phải.

Sau chiến tranh thế giới thứ 2, và nhất là sau sự kiện đánh bom nguyên tử tại Hiroshima và Nagasaki năm 1945, Nhật bắt đầu xây dựng lại từ hai bàn tay trắng. Vậy mà chỉ trong vòng 30 năm, họ đã đưa nước từ tình trạng khủng hoảng sau chiến tranh trở thành nền kinh tế lớn thứ 2 trên thế giới, rồi giữ vị trí thế này mãi đến 2010 trước khi kinh tế Trung Quốc bắt đầu có tín hiệu vươn lên. Sức mạnh hồi phục và trỗi dậy nhanh chóng này của Nhật được thế giới nhắc đến như một “ điều kỳ diệu”. Không có một cây đũa thần. Không có thời gian cho những lời hoa mỹ. Họ nhẫn nại làm việc, làm việc, và làm việc. Họ tổ chức và kết nối với nhau vì một mục tiêu chung: cường quốc. Rồi họ đã thực hiện được mục tiêu ấy nhờ vào một hệ giá trị chung: hệ giá trị Bushido. 

Sức mạnh nội tại

Có một cường quóc trỗi dậy từ mất mát đau thương. Có một cường quốc xây lên từ đống đổ nát của chiến tranh thế giới. Họ là bài học “ diệu kỳ” của nhân loại. Họ là biểu tượng “ đáng kính” của cả thế giới. Và họ đã làm được điều đó nhờ vào sức mạnh bên trong, sức mạnh của những giá trị hết sức nhân văn về danh dự, về lòng nhân ái, về sự chính trực, về lễ độ, và tính chân thật của một con người. 

Hành trang của một cường quốc sao mà đơn giản thế? Hành trang của một cường quốc sao mà thường tình thế? Phải chăng những lời nói nguy nga tráng lệ của chúng ta đã làm che lấp đi cái bình thường vĩ đại? Phải chăng điều phức tạp mà chúng ta mãi đi tìm chỉ là cái tôi chân chất đằng sau lớp vỏ ngoài bóng lộn? Ếch tôi cũng có một thời vẩn vơ đi tìm cái bóng của sự 

phức tạp, đi mãi, đi mãi… Rồi một sớm mai kia đi ra thế giới, bỗng học được một bài học làm thay đổi vận mệnh con người: 


Bạn có biết? 

“Chuyện của Genji” (The tale of Genji) Đây là tựa đề một quyển tiểu thuyết nhiều tập của tác giả người Nhật tên là Murasaki Shikibu viết từ thế kỷ thứ 11. Chuyện được viết kèm hình vẽ trong các cuộn giấy (scroll) vì thời đó chưa có in và đóng sách. Bạn biết không? “Chuyện của Genji” được biết đến như là quyển tiểu thuyết đầu tiên của thế giới. 

Cuộc sống là một chuyến tàu thời gian. Có những lúc ta phải ngược dòng để tìm về những giá trị tinh hoạ của hàng ngàn năm trước, để nhắc nhở mình về hành trang di sản trong đời. Nhưng cũng có lúc, chuyến tàu cuộc sống phải lao về tương lai, giúp ta nhận ra xu hướng, cơ hội, và học hỏi những “thông lệ tốt nhất”(best practice). Họ là một minh chứng sống về cam kết luôn phát triển và đổi mới.

Giấc mơ Mỹ (American Dream)

Khi nhắc đến American Dream, người ta thường hay nghĩ ngay đến cơ hội thành công bình đẳng cho tất cả mọi người, miễn là chăm chỉ và tài năng. Nếu phải nói đến thay đổi cuộc sống và trật tự của thế giới ngày nay, chắc chắn phải nhắc đến cuộc “Cách mạng công nghiệp” (the Industrial Revolution). Bắt đầu từ khoảng 1760 và kéo dài đến khoảng giữa những 1820 và 1840, cuộc Cách mạng công nghiệp đã tạo ra những thay đổi nền tảng về quy trình sản xuất. Từ sản xuất thủ công, con người bắt đầu “ công nghiệp hoá”, sử dụng máy móc, công cụ, và hệ thống sản xuất. Bạn cứ thứ tưởng tượng đi. Lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, con người bắt đầu phát triển ý niệm về”tiêu chuẩn sống.” Thời gian, nhân lực, và hiệu quả công việc hoàn toàn được tái định nghĩa với sự chuyển mình của công nghiệp hoá. Mỹ còn là thị trưởng lớn nhất thế giới, không phải về dân số vì đất nước chỉ có 319 triệu dân. Đơn giản vì là thu nhập thặng dư đầu người của Mỹ cũng đứng đầu thế giới, với tổng thu nhập thặng dư cả nước năm 2014 gần 13 nghìn tỷ đô la, gấp đôi Trung Quốc, và gấp 103,7 lần Việt Nam mình đấy.

Cái nôi đổi mới và sáng tạo

Ở nơi nào trên thế giới cũng vậy, đều có những cái hay và vô vàn cái dở. Nhưng ta đi ra là để học và để làm cho mình ngày càng tốt hơn lên. Mỹ đã dạy cho ếch tôi bài học quý giá vô cùng về nếp suy nghĩ sáng tạo và đổi mới. Câu chuyện của đất nước này đã nuôi lớn cho ếch tôi cam kết luôn phấn đấu vươn lên, thay đổi, và phát triển bản thân mình. 

Những gì mà mình đạt được ngày hôm qua, những gì mình tự cho là thành tựu ngày hôm nay chỉ có thể được dùng để đo lường quá khứ, để trang hoàng cho một bữa tiệc mà thôi. Trong thời đại của tri thức, trong sự thay đổi về khoa học kỹ thuật đến chóng mặt của thế giới này, ta sẽ bị loại nếu không ngừng cập nhật và đổi mới. 

Tôi ngày xưa vốn dĩ bản chất là vô cùng nhút nhát. Học ở trường Việt Nam không kĩ năng trình bày, nói chuyện trước một đám đông. Đi ra thế giới đó là một trong những kĩ năng quan trọng nhất. Thế là làm liền một cái sơ đồ con vi trùng cho kỹ năng này với một lô những mục tiêu hành động đi theo. Mỗi năm tôi đều có chương trình học và thực hành một hay hai bước. Rồi thực hành, rồi đánh giá, rồi bổ sung và lại tiếp tục thực hành. Tháng 5/2015, lần đầu tiên tôi xuất hiện làm diễn giả chính tại một hội nghị nhượng quyền quốc tế có khoảng 500 doanh nghiệp nước ngoài tham dự. Và tôi đã làm được. Và tôi nhận một email cám ơn từ Hiệp hội Nhượng quyền Malaysia vì tôi được bình bầu là diễn giả ấn tượng nhất trong hội nghị này. 

Đừng cho là tôi giỏi. Tôi không giỏi. Tôi chỉ cần mẫn “nhập thất”, cần mẫn hoạch định kế hoạch, cần mẫn triển khai và thực hiện những kế hoạch ấy mà thôi. Có khác chăng là tôi biết mình chẳng bằng ai, nên luôn luôn đặt trọng tâm phát triển và đổi mới bản thân mình. Và tôi sẽ không dừng ở đó. Bạn thì sao?

Bạn có biết? 

Nếu đến New York và ghé qua một trong những salon tóc thuộc hàng bảnh nhất, thì một lần sửa sang cho “cái gốc con người” trị giá 1.000 đô la, nghĩa là gấp 10 lần giá làm tóc thông thường. Theo báo The Wall Street Journal, cả người thiết kế mẫu tóc và khách hàng đều cảm thấy giá này là vô cùng hợp lý. Tại sao ư? Bạn sẽ có một mái tóc được thiết kế phù hợp với vóc dáng và cấu trúc xương của gương mặt bạn. Thiết kế đặc biệt này sẽ làm cho tóc rủ xuống phần mảnh khảnh nhất của cổ, khiến cho bạn trông ốm hơn nhiều. Còn những gợn tóc được cố ý tạo dáng theo vóc dáng mỗi người có thể làm cho người ta trông thể hơn so với tuổi.

Trong dòng chảy tất bật của cuộc sống, mỗi chúng ta đều cần khoảng lặng. Đó là khi ta không suy nghĩ nữa, không làm việc gì nữa, ngưng hết, bỏ hết, chỉ muốn lang thang đâu đó và làm những chuyện linh tinh theo sở thích của mình. Đó cũng là những khoảng lặng kỳ diệu của sự sáng tạo. Thái Lan là nơi người ta có thể lột bỏ lớp vỏ củ hành nhiều tầng nhiều lớp, để trở về với sự chân chất, bình đẳng. 

Hạnh phúc

Có một cái ý niệm về kinh tế rất Đông phương, rất tâm và thân, rất đạo và đời quyện vào làm một gọi là “ Kinh tế trung dung” ( Sufficient economy). Có thể nói nó đã phát triển đã trở thành triết lý từ khi quốc vương Bhumibol Adulyadej phổ biến triết lý này năm 1974. “Kinh tế trung dung” dạy con người ta thế nào là đủ, làm thế nào để phát triển cân bằng giữa kinh tế để tạo ra miếng cơm manh áo và văn hoá xã hội để con người hạnh phúc hơn lên. Với mục tiêu lấy con người làm nền tảng của mọi sự phát triển, lấy sự cân bằng giữa vật chất với tinh thần, giữa cái giàu về kinh tế và cái giàu về tâm hồn làm điểm đến cho mọi người dân. 

Vốn tự có 

Ai lớn lên trong cái thời chuyển tiếp của một nền kinh tế mà không bị nhồi vào đầu cái háo hức làm giàu. Ăn uống làm sao cho thông minh để kiếm tiền cho dễ. Rồi lao ra xã hội gặp người này, quen người nọ để tìm kiếm cơ hội làm ăn. Lao đi, lao đi mà đôi khi quên mất một điều, hạnh phúc đôi khi chỉ giản đơn như một cuốn sách hay, một thoáng nắng lung linh, hay một tiếng cười trong trẻo cùng vài người bạn cũ. 

Thái Lan dạy cho tôi bài học về sự cân bằng giữa nguồn vốn tâm hồn và vật chất, dạy tôi biết tự làm giàu bằng nụ cười và sự tử tế vốn có của dân tộc Việt Nam. Bước ra thế giới ư? Sao không bắt đầu từ cái nguồn vốn tự có mà mình đang sở hữu?

Bạn có biết? 

Chính phủ Thái Lan đã triển khai chương trình dạy tiếng Anh ít nhất một ngày trong tuần tại tất cả các trường công lập từ năm 2012 với mục tiêu chuẩn bị cho Thái Lan hội nhập cộng đồng kinh tế ASEAN. Tiếng Anh được nhà nước đặt trọng tâm giúp giới trẻ nâng cao kỹ năng giao tiếp và kinh doanh xuyên biên giới. Trong dự án lần này, toàn bộ các chương trình học tập trung vào kỹ năng nghe, nói thay vì văn phạm như từ trước đến nay. Chương trình được triển khai đến 14 triệu học sinh tại 34.000 trường công lập. 

Một thế hệ những người xem trái đất này như một quốc gia. Và điểm đến là những trung tâm thành thị khổng lồ, nơi thu hút giấc mơ, tiền tài, nhân lực, và tri thức. Và điểm đến ấy là thành phố sương mù London.

Cái nôi quyền lực 

Để đạt được danh hiệu thành phố biểu tượng của thế giới, cái London sở hữu không chỉ là tiền bạc và vật chất. Ngược lại, chính những giá trị văn hoá, lịch sử, giáo dục của thành phố này mới là điểm thu hút của cải thế giới đổ về đây. Hãy xem London đã chuẩn bị những gì trước khi trở thành thủ đô quyền lực của thế giới. 

Ngoài danh hiệu trung tâm tài chính thế giới, London được chọn làm tổng hành dinh của nhiều tập đoàn đa quốc gia nhờ vào ngôn ngữ, hệ thống luật và tư pháp vốn được xem là điển hình cho thế giới noi theo. Theo thống kê, 2 trong 5 tập đoàn lớn nhất trên thế giới đặt tổng hành dinh toàn cầu hoặc tổng hành dinh châu Âu tại London. Nói về tính minh bạch của hệ thống hành chính thì không ở đâu so được với London vậy (10/10 so với chỉ số tại các nước OECD là 6.6 theo báo cáo của Ngân hàng thế giới 2015). Một căn cứ an toàn để thiết lập và vận hành kinh doanh cho cả khu vực hoặc trên toàn thế giới.

Với chiều dài lịch sử và hoạt động văn hoá đa dạng, London cũng là nơi thu hút các ngành dịch vụ cần sáng tạo như truyền thông, quảng cáo, dựng phim. Khu Soho, một trong những khu vực phong cách nhất của London, chính là nơi dựng hậu kỳ cho rất nhiều phim Hollywood. Đã từng là trung tâm cách mạng thời đại Phục Hưng, London ngày nay vẫn mang trong mình dòng chảy và tinh thần sáng tạo. Không sáng tạo sao được khi xung quanh là các bảo tàng nghệ thuật và phòng tranh nổi tiếng trên thế giới, với vô vàn những điểm tham quan văn hoá và lịch sử của một thành phố có chiều dài lịch sử 2000 năm.

Và London đón chờ những người trẻ tuổi đang vươn ra thế giới. Trong top 200 trường đại học trên toàn thế giới, 20 ở Anh và 10 trong số đó ở London. London là biểu tượng của giáo dục toàn cầu. Đến vì nghệ thuật hay chỉ để trầm mình vào một thoáng London bất tận. Thành phố toàn cầu không chỉ nói đến tiền bạc và vật chất mà thôi. Công dân toàn cầu, có tiền thì chưa đủ. Ta còn phải học những gì?

Ba từ khoá

London mở lòng và tinh tuý nghệ thuật của bốn phương hội tụ ở nơi đây. Nép mình một góc Trafalgar Square bên ngoài thế giới nghệ thuật diệu kỳ, ngắm cuộc sống nối tiếp nhau qua hàng trăm thế kỷ. Bóng sư tử đá sừng sững giữa quãng trường thách thức thời đại. Quyền lực!

Ba giá trị mà một người đã đi khắp nơi trên thế giới như ếch tôi luôn quý trọng, đó là bản gốc chân thật của một địa điểm, sự rộng rãi hiếu khách, và giá trị văn hoá, nghệ thuật truyền thống của nơi này. 

Tính chân thật - hãy là chính mình và đừng quá cố gắng làm đủ thứ để trở thành người khác. Trong cái xã hội mà người ta lên mạng để viết rất hay về những điều mình không làm được, trong cái xã hội mà cái bóng của tên tuổi không liên quan gì đến con người thật đằng sau bốn bức tường nhà, thế giới khao khát chân lý, sự mộc mạc, thật tình, và bản gốc, hãy để những ngôi làng hiện ra với cái mộc mạc bình dị của nó. Đừng để bàn tay kỹ xảo của con người phá vỡ nguyên tác của thiên nhiên. Nhưng di tích thì chỉ là cái tĩnh. Cái động xao xuyến lòng người phải là tương tác với người dân. Và thế giới khao khát sự rộng rãi, lòng bao dung, hiếu khách, bởi cuộc sống tất bật bây giờ làm cho người ta ích kỷ và cuộn tròn vào cái vỏ bọc của chính mình. 

Trong cái thế giới này, sự tử tế và lòng tốt sẽ mang con người quay lại với nhau. Và nghệ thuật, nghệ thuật sẽ trở thành môi trường tuyệt đẹp, căng kéo cảm xúc và trả người ta trở về chân thiện mỹ. Đối với tôi, ba từ khoá đó - tính chân thật, tính hào phóng, và nghệ thuật, là chìa khoá đi vào cuộc sống tương lai, dù là một ngôi làng, một thành phố, hay là một công dân thế giới.

Bạn có biết? 

Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế OECD ( Organization for Economic Co-operation and Development) vừa công bố một nghiên cứu với 85 ngàn sinh viên tại 44 nước. Kết quả cho thấy sinh viên tại Anh có kỹ năng giải quyết vấn đề đặc biệt cao hơn tất cả các nước khác rất nhiều. Theo các chuyên gia, được như vậy là nhờ giáo viên tại đây thường xuyên cho sinh viên lập nhóm giải quyết các vấn đề có thật trong cuộc sống, ví dụ đơn giản như làm thế nào để tìm ra một địa điểm thuận tiện nhất cho ba người bạn hẹn gặp khi mỗi người ở một chỗ khác nhau. Kỹ năng giải quyết vấn đề là kỹ năng hết sức cần thiết cho các em bước vào cuộc sống, đặc biệt là thành công trong công việc sau này. 

CẢM NHẬN CÁ NHÂN

Quảy gánh băng đồng ra thế giới chính là một trong những bước đầu tiên để tác giả học cách chia sẻ với các bạn trẻ. Cùng với cách kể chuyện mộc mạc xen lẫn những số liệu khoa học từ các tổ chức danh tiếng trên thế giới nhằm làm rõ mỗi quốc gia, mỗi đất nước đều có chất riêng, cái riêng, cái gốc của con người cùng với sự phát triển vượt bậc tiên tiến của thời đại mới. Quyển sách là gối đầu giường chắp cánh cho những sự thật về ước mơ đi đến các quốc gia trên hành trình chinh phục thế giới. Hãy sẵn sàng nếu chưa đi nhưng biết mình đã đến, đó là điều cần làm trước lúc ra đi. Hãy chắc rằng Tim có đủ lớn không để ôm trọn thế giới vào lòng? Tâm có đủ tĩnh không để luôn hiện diện cho những người mình gặp trong hiện tại? Đừng vội vàng và lướt qua. Thế giới này chẳng có ý nghĩa gì nếu bản thân đi như một kẻ mộng du. Hãy nhắm mắt lại đi và tưởng tượng điểm đến của tâm hồn trước giờ xuất phát.


Review chi tiết bởi: Tấn Tài - Bookademy

Hình ảnh bởi: Thuỳ Linh

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Cuốn sách này không đơn giản chỉ là một cuốn du ký ghi lại những trải nghiệm ở các quốc gia, mà nó còn chứa đựng những quan sát tinh tế về sự phát triển, về những giá trị văn hóa, và về những bài học kinh nghiệm quý báu mà tác giả muốn truyền đạt. Đặc biệt, chính những trăn trở về vị thế của đất Việt trên trường quốc tế và mong muốn đóng góp vào sự phát triển của đất nước khiến cuốn sách trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều.

Những số liệu kinh tế tuy có thể khiến một số người cảm thấy khô khan, nhưng chúng thực sự rất hữu ích, đặc biệt là với những ai không chuyên về lĩnh vực này. Thật tuyệt vời khi có thể cảm nhận được sự phát triển của Việt Nam qua con mắt của tác giả và nhìn nhận các quốc gia khác như những bài học quý giá về cách khai thác thế mạnh của mình để phát triển. Tôi rất thích câu nói "Success is never owned. It is rented and the rent is due every day." – một lời nhắc nhở rằng sự thành công không phải là điều dễ dàng và nó đòi hỏi sự nỗ lực không ngừng.

Cuốn sách không chỉ truyền cảm hứng mà còn khơi gợi những suy nghĩ về trách nhiệm cá nhân đối với cộng đồng và đất nước. Chắc chắn con đường "Quảy gánh băng đồng ra thế giới" không hề dễ dàng, nhưng với tinh thần học hỏi và khiêm tốn, tôi tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ làm được như tác giả.

Cuốn "Quảy gánh băng đồng ra thế giới" thật sự mang lại cho tôi nhiều suy ngẫm sâu sắc về hành trình khám phá thế giới và phát triển cá nhân. Điều tôi ấn tượng nhất là cách tác giả phản ánh sự đa dạng và phức tạp của mỗi quốc gia, không chỉ từ góc độ kinh tế hay chính trị mà còn từ những trải nghiệm rất đời thường về con người và văn hóa. Những cảm nhận về Nhật Bản, Thổ Nhĩ Kỳ hay UAE, qua lăng kính của tác giả, giúp tôi có cái nhìn sâu sắc hơn về bản sắc của mỗi đất nước, cũng như cách họ phát triển và duy trì những giá trị riêng biệt.

Bên cạnh đó, cuốn sách cũng khơi gợi nhiều suy tư về sự phát triển của Việt Nam. Qua những câu chuyện, tôi nhận ra rằng việc phát triển không chỉ là về tăng trưởng kinh tế mà còn là sự hòa hợp giữa việc giữ gìn bản sắc văn hóa và tiếp nhận những yếu tố hiện đại. Thế giới luôn chuyển mình, và những câu chuyện trong cuốn sách vẫn chỉ phản ánh một phần của thực tế, không thể bao quát được hết sự phát triển của mọi quốc gia hiện nay.

Tuy còn những điểm cần cải thiện, nhưng cuốn sách vẫn là một tác phẩm thú vị và bổ ích cho những ai muốn tìm hiểu về thế giới qua những câu chuyện chân thực và giản dị.

Cuốn sách với nhan đề rất ấn tưởng kể về hành trình trở thành công dân toàn cầu của chính bản thân tác giả. Mỗi chương là một câu chuyện về một quốc gia, có những quốc gia phát triển thần kì, đi lên từ đói nghèo, bên cạnh đó cũng có những quốc gia bị trượt dài sau những trang sử hào hùng của quá khứ.

Mỗi câu chuyện về một đất nước của tác giả đều gồm ba phần: câu chuyện kinh tế, chính trị; trải nghiệm về con người mà tác giả gặp gỡ; những điểm thú vị, độc đáo của các quốc gia này.

Qua những câu chuyện về quốc gia, tác giả cũng để lại những bài học về tầm nhìn, về đạo đức của con người, về cách lên kế hoạch để đạt được mục tiêu.

Mỗi quốc gia tác giả lại có những cảm xúc khác nhau. Đó là sự phát triển hiện đại, với những thiết kế đáng kinh ngạc của UAE, Ý là cái nôi của văn hoá nghệ thuật, con người Nhật Bản ý chí kiên cường, vượt lên trên nghịch cảnh thiên tai, Thổ Nhĩ Kỳ phát triển nhưng vẫn giữ được bản sắc của mình. “Thổ Nhĩ Kỳ vẫn lùi vẫn tiến nhịp nhàng như điệu Tango” – câu nói của tác giả đã khiến mình ghi tên Thổ Nhĩ Kỳ vào 1 trong những nước mình muốn đặt chân đến trong tương lai.

Bước ra thế giới không phải lúc nào cũng hào nhoáng. Trung Quốc phát triển đấy nhưng cũng thật xô bồ và ô nhiễm, giới trẻ ở đây với đủ những trào lưu dị thường như chuyến viếng thăm tình yêu. Hay Ai Cập, sự hào hùng của Kim Tự Tháp không thể nâng đỡ cuộc sống mòn mỏi của người dân hiện tại, một thứ năng lượng ì ì, xám xịt và bụi bặm đang phủ lên hào quang của quá khứ. Mình bỗng nhớ đến cuốn Muôn kiếp nhân sinh của nhà văn Nguyên Phong, phải chăng Ai Cập đang trả giá cho những cuộc chiến đẫm máu ở quá khứ.

Cuốn sách khiến mình nhìn lại đất nước mình. Việt Nam những năm 2014 trong cuốn sách của tác giả nằm ở top cuối của khu vực Đông Nam Á hiện tại đã phát triển hơn chưa. Liệu Việt Nam với một nền văn hiến lâu đời có tiếp tục giữ được bản sắc của mình, nhưng vẫn hoà nhịp phát triển với thế giới trong tâm thế bảo vệ môi trường, phát triển du lịch bền vững không.

Một số điểm mà mình hơi không thích ở cuốn sách là mình nghĩ cuốn sách có phần lạc hậu rồi. Hiện tại, mình thấy người Việt bước ra thế giới rất nhiều, bạn bè mình đi du học rồi có cơ hội trải nghiệm du lịch, cuộc sống ở nhiều quốc gia từ Âu đến Á,… trên thế giới. Việt Nam cũng được lựa chọn là địa điểm đầu tư của nhiều doanh nghiệp lớn trên thế giới nên năng lực làm việc, ngoại ngữ của người Việt Nam cũng ngày càng cải thiện. Và mình nghĩ, các quốc gia khác cũng đã chuyển mình mỗi ngày trong cuốn sách.

Ngoài ra, cuốn sách mình đọc in đen trắng nên những công trình kiến trúc tác giả trầm trồ mình không chiêm ngưỡng được hết vẻ đẹp của nó, mã QR Code trên cuốn sách mình cũng không quét được.

Một trích dẫn trong cuốn sách mà mình tâm đắc, cuốn sách cũng không quá nhiều câu nói ấn tượng, chỉ đơn giản là những câu chuyện về những nơi tác giả đã đi qua:

“ Đừng sợ người khác không hiểu mình. Hãy lo mình không hiểu họ.”

0 điểm