Dẫu ngắn ngủi, cái định mệnh ấy đã lấy đi biết bao nước mắt của những tâm hồn lãng mạn - Những Cây Cầu Ở Quận Madison của Robert James Waller là câu chuyện bay bổng về tình yêu đích thực giữa hai ngôi sao lạc lõng bất chợt va vào nhau mà bùng cháy. Chủ đề về mối quan hệ ngoài luồng sai trái nhưng day dứt này không khó để gây được tiếng vang cho những độc giả hiếu kỳ sự kịch tính, khiến tiểu thuyết này nằm chiễm chệ vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng sách bán chạy của New York Times suốt ba năm, trở thành một trong những cuốn sách được đọc nhiều nhất thế kỉ 20. 

Bức tranh được vẽ nên bằng ngòi bút của một người xa lạ lấy danh nghĩa là một nhà văn lấy cảm hứng từ câu chuyện gia đình của hai người bạn; dù buồn u uất, họ mong muốn câu chuyện giữa mẹ mình với một người đàn ông khác sẽ chạm đến trái tim người đọc, vì dẫu tình yêu này là tội lỗi thì sự mê lụy mù quáng vẫn cần đáng được lắng nghe. Người kể chuyện đồng ý, tâm huyết thực hiện nghiên cứu sâu rộng nguồn cội của mối tình này, anh ta cất công điều tra danh phận gốc gác, nói không quá là cả cuộc đời của hai nhân vật chính, để rồi khám phá một câu chuyện lãng mạn mãnh liệt đến nỗi sợ rằng người ngoài sẽ chỉ coi đây là câu chuyện phiếm. Ngay từ trang đầu, người kể chuyện đã nhấn mạnh rằng độc giả cần giữ một tâm trí cởi mở và phiêu lãng để có thể đón nhận hết nét đẹp của tác phẩm này.

Nhân vật chính đầu tiên xuất hiện mang tên Robert Kincaid, người đàn ông phiêu du cô đơn này mang trong mình những hoài bão không thể cất tiếng. Ngay từ khi còn nhỏ, Robert đã bộc lộ những phẩm chất của một người đứa trẻ đặc biệt; các giáo viên dễ dàng nhận ra cậu bé thông minh nhạy cảm đến mức nào nhưng bản tính trầm lặng lầm lì khiến cậu trở nên khó tiếp cận. Robert thường chơi một mình và dường như không cần bạn đồng hành, cậu gần như tách biệt mình khỏi guồng quay của xã hội. Dù tài giỏi nhưng anh gặp nhiều lận đận; ở tuổi 18, cha Robert qua đời và vì nghèo khó, anh không thể học lên Đại học. Với cuộc Đại suy thoái đang xuất hiện tại thời điểm, không có nhiều lựa chọn cho một người đàn ông trẻ phải phụng dưỡng mẹ mình, Robert quyết định tham gia quân đội để chiến đấu trong Thế chiến thứ hai. Việc trở thành trợ lý của một nhiếp ảnh gia hiện trường đã giúp anh phát hiện niềm đam mê của cuộc đời mình, Robert ngay lập tức coi nghệ thuật nhiếp ảnh là điều đáng để đánh đổi toàn bộ thời gian của mình. 

Với tài lẻ này, anh đạt được một số thành tựu khiêm tốn, trước hết là làm trợ lý cho một nhiếp ảnh gia nổi tiếng tại New York, được quan hệ qua lại với một vài người mẫu xinh đẹp nhưng rồi mối tình nào cũng bỏ ngang. Vài năm sau, Robert Kincaid kết hôn với Marion nhưng tình yêu này dần đi vào ngõ cụt từ khi anh trở thành nhiếp ảnh gia cho National Geographic, và như một dự báo không thể cứu vãn, ngọn nến tình yêu giữa hai người họ dập tắt sau năm năm, để lại cho Robert vô vàn băn khoăn ngờ vực về con người mình. 

“Trong anh có một con người mà em không đủ giỏi giang để nó lộ diện, và cũng không đủ mạnh để với tới. Thỉnh thoảng em có cảm giác như anh ở đây từ lâu lắm rồi, lâu hơn cả một cuộc đời, anh ở những nơi cách biệt không ai có thể mơ đến. Anh làm em sợ, dù anh dịu dàng với em. Nếu em không có kiềm chế được mình, em cảm thấy như có thể đánh mất cả bản thân mà không bao giờ lấy lại được.”

Nhân vật chính thứ hai là Francesca Johnson - một giáo viên trẻ ở Naples, Ý. Cả cuộc đời người phụ nữ này luôn khao khát được yêu thương và kết hôn, nhưng thật không may mối tình ở Ý của cô bị ba mẹ phản đối kịch liệt, và cô cũng dần nhận ra tìm được một người đàn ông để mình gắn bó cả đời trong thời chiến là sự lựa chọn vô cùng hạn chế. Định mệnh mang cô đến Hoa Kỳ khi cô gặp người lính Mỹ Richard Johnson, và bám víu giấc mơ đấy cô kết hôn rồi chuyển đến vùng nông thôn ở Madison County bang Iowa mà vẫn mang nỗi băn khoăn lạc lối về cuộc đời mình. Tuy có với nhau hai đứa con, và tình cảm của Robert trao cho Francesca vô cùng cơ bản, thực tế và ấm áp, nhưng đó không phải là điều mà Francesca hằng mong muốn. Một tình yêu sâu sắc và phong phú mà trái tim Francesca ước ao rung động giờ đây lại gặm nhấm bào mòn từng tế bào rệu rã của người đàn bà đáng thương. Francesca cứ thế tồn tại qua ngày như một cỗ máy được lập trình sẵn, nhàm chán và tẻ nhạt, mọi cảm xúc trong niềm tin yêu thuần khiết của cô nay đã đóng băng; dẫu nàng chọn ở lại và làm tròn trách nhiệm của một người vợ - người mẹ, nhưng trái tim vẫn đập sẵn sàng đợi chờ một ngọn lửa mới sưởi ấm thức tỉnh tâm hồn say mê cuồng si này.

“Anh biết, em có những giấc mơ khác, và anh rất tiếc vì không thể mang lại giấc mơ đó cho em.”

Kể từ khi ly hôn, Robert Kincaid 52 tuổi cô độc tìm thấy niềm an ủi trong công việc nhiếp ảnh gia, nhưng đâu thể ngờ công việc này sẽ viết nên những bước ngoặc trong cuộc đời mình. Năm 1965, ông lái chiếc xe bán tải cũ từ nhà ở bang Washington đến Iowa để chụp một bộ sưu tập những cây cầu có mái che nổi tiếng phục vụ cho việc đăng tải trên National Geographic. Suốt hành trình anh ta tìm thấy sáu trong số những cây cầu, nhưng gặp khó khăn để xác định vị trí của cây cầu thứ bảy - Cầu Roseman, vô cớ trêu đùa lẩn tránh anh ta. Bế tắc, Robert dừng lại ở một trang trại để hỏi đường và gặp Francesca Johnson, một bà nội trợ trung niên đã từng có thời sở hữu nét đẹp quyến rũ đơn độc một mình cả tuần ở nhà trong khi chồng con đi dự hội chợ của bang. Cuộc hôn nhân bền vững nhưng không có tình yêu của Francesca bị lay chuyển ngay từ lúc nàng bắt gặp những ánh nắng nhảy nhót lanh lợi trong đôi mắt của người đàn ông cao lớn xa lạ Robert; như đã định sẵn một điều gì đó đã thúc giục linh tính nhạy cảm của người phụ nữ này và cô đề nghị được tự mình chỉ cho anh cây cầu. 

Đó dường như là định mệnh khi mà cả hai đã gặp nhau vào những thời điểm dễ bị tổn thương và thiếu thốn trong cuộc đời. Hai tâm hồn lạc lõng bừng cháy hòa quyện vào nhau và không chỉ đơn thuần là về thể chất; họ tìm thấy cầu Roseman rồi quay trở về trang trại, nơi Francesca mời Robert ăn tối, và trong những khoảnh khắc hiếm hoi đó, họ không chỉ được sống lại mà còn tận thưởng không khí thân mật chuyện trò hiếm hoi. Vào rạng sáng hôm sau, Robert khởi hành để hoàn thành nốt nhiệm vụ nhưng rồi lại tự cuốn mình vào mối tình không ranh giới khi đọc được lời nhắn của Francesca mời trở lại. Người đàn bà 45 tuổi lần đầu tiên sau một thời gian dài tuyệt vọng cảm thấy như được hồi xuân trở lại, các nét đẹp thanh tú thời thiếu nữ của nàng dần khởi sắc, và một khi người phụ nữ hồi sinh niềm hạnh phúc thì đó là lúc họ mặn mà quyến rũ hơn bao giờ hết. Trong sự choáng váng ngưỡng mộ hình bóng người phụ nữ kiêu sa khoác lên mình bộ váy lộng lẫy trang sức, Robert Kincaid nhận ra rằng mình đang yêu, và Francesca cũng mang trong mình niềm tương tư như vậy.

Chuyện gì đã xảy ra trong bốn ngày đó: từng khoảnh khắc, từng ánh mắt, từng lời nói, từng hành động, từng nụ hôn, từng cử chỉ chạm vào cơ thể... họ đều mang theo những kỉ niệm thầm kín trân trọng trong suốt 22 năm sống cuộc đời riêng biệt của mình. Họ dành vài ngày ngắn ngủi bên nhau, nói chuyện hoặc làm tình; Robert thú nhận nỗi trăn trở của mình, rằng anh ta là một trong những chàng cao bồi cuối cùng, một giống chó sắp chết bị cuộc sống hiện đại bỏ quên...


Dù mới gặp nhưng hai tâm hồn khao khát đồng điệu này đã tan vào nhau mãnh liệt như thể đây là một sự kết nối vô cùng đặc biệt và hiếm có. Cứ thế họ dành cho nhau bốn ngày đẹp nhất cuộc đời, nhưng khoảnh khắc chồng con gia đình Johnson chuẩn bị trở về đã phá vỡ sự vô lo của mối quan hệ mới chớm và sẵn sàng định đoạt toàn bộ số phận của họ; Robert khẩn khoản yêu cầu cô chạy trốn cùng anh ta, và mặc dù trái tim cô bây giờ thuộc về anh ấy, nhưng Francesca không thể phũ phàng rũ bỏ trách nhiệm của mình, vì điều đó sẽ hủy hoại gia đình cô. 

Bị cự tuyệt, Robert rời đi với hàng nước mắt chảy dài. Anh lái xe đi trước khi người chồng trở về, đó sẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau. Vài này sau, khi đi qua làng cùng chồng, Francesca bất ngờ trông thấy Robert khi anh lái xe ra khỏi thị trấn. Những giây phút cuối cùng nhìn thấy hình bóng anh diễn ra ngắn gọn nhưng đậm sâu tựa như một cuốn sổ nhật ký, cô tha thiết chạy đến bên người đàn ông ấy nhưng không thể để rồi bật khóc nức nở, để lại bao nhiêu bối rối khó giải thích với người chồng của mình.

“Anh có một điều muốn nói, một điều duy nhất; anh sẽ không bao giờ nói lần nữa, với bất cứ ai, và anh yêu cầu em nhớ: Trong cái vũ trụ đầy nhập nhằng, thứ chắc chắn trong tay như thế này chỉ đến một lần duy nhất và không bao giờ có nữa, dù em có sống bao nhiêu cuộc đời.”

Cả hai đều để lại những di sản về tình yêu và sự hy sinh. Robert và Francesca không bao giờ ngừng yêu nhau; tình yêu mà họ chia sẻ trong vài ngày đó thật mạnh mẽ, hết mình và đủ để tồn tại suốt cuộc đời. Những tháng sau, Francesca nhận được một gói hàng từ Robert, trong đó có bài báo trên tạp chí chuyên về cây cầu có các bức ảnh của anh, cùng với bản sao những bức ảnh anh chụp cô, nhưng rồi để bảo vệ sự riêng tư của họ, anh ấy không bao giờ liên lạc nữa. Nhiều năm trôi qua như một cơn hôn mê vô ý thức, sau khi chồng của Francesca qua đời, cô cố gắng tìm kiếm Robert, nhưng số điện thoại cũ của anh ấy không còn hoạt động nữa. Năm 1982, người góa phụ nhận được một bức thư từ gia sản của Robert - anh ấy đã qua đời, tro của anh được rải ở Cầu Roseman (nơi xúc tác cho tình duyên của họ nảy nở) - cùng với một gói chứa máy ảnh, kỷ vật của thời gian họ bên nhau và một bức thư ngắn. Francesca sau đó quyết định viết về cuộc tình của họ; khi bà qua đời, các đứa con tìm thấy những cuốn nhật ký, máy ảnh và vật lưu niệm cùng với một bức thư bà thú nhận mối tình bí mật, đó là lúc họ đau đớn phát hiện ra một cuộc đời thầm kín không hề đơn giản mà mẹ mình đã ôn tồn che dấu suốt bao năm qua.

Những Cây Cầu Ở Quận Madison là một câu chuyện tình yêu đơn giản xót xa nhạy cảm, tuy vậy nó không hống hách, sến súa hay cũng không ủy mị. Lời tường thuật dù được phản ánh từ một người kể chuyện xa lạ nhưng chứa chan niềm an ủi thấu hiểu, thơ mộng nhưng hiệu quả và vô cùng nóng bỏng. Mỗi câu từ được viết cẩn thận và vô cùng trau chuốt, nếu để ý kĩ, người đọc sẽ không thể không nhận thấy một vài lời lẽ bóng gió cài cắm tạo thành biểu tượng. Tác giả Waller hoàn toàn làm chủ được mạch truyện mà mình tạo ra: một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng nhưng chân thành; có thể ví von Những Cây Cầu Ở Quận Madison bằng chính một câu nói trong tác phẩm, như giai điệu mà người bạn của Robert đã sáng tác cho anh ấy sau khi nghe kể câu chuyện về Francesca: 

“Tôi muốn nó thật giản dị, thật tao nhã. Những thứ phức tạp thường được làm ra một cách dễ dàng. Sự dung dị mới chính là thách đố thực sự đối với sáng tác.”

Cuốn tiểu thuyết này thực sự là sự pha trộn hoàn hảo giữa sự lãng mạn cấm đoán, giữa vẻ đẹp huyền bí và nỗi thống khổ sâu sắc. Tác phẩm đã tạo nên rất nhiều tranh cãi giữa những người yêu sách, cũng dễ hiểu thôi, nhân vật chính Francesca đang có một mối tình ngoài hôn nhân! Có người cho đây là sự thức tỉnh muộn màng của tình yêu đích thực, nhưng không phải ai cũng đủ đồng cảm để thấu hiểu cho mối tình sai trái này. Tôi không dung túng cho sự thiếu chung thủy, nhưng để cảm nhận sắc màu hừng hực của cảm xúc xuyên suốt tác phẩm, tôi tạm thời chấp nhận thứ tình yêu vội vàng thuần khiết đó. 


Để cởi mở hơn với cốt truyện gây bất đồng như thế này, trước tiên người đọc cần tự vấn bản thân mình: Bạn đã bao giờ cảm thấy điều đó chưa? Cái khoảnh khắc mà bỗng chốc một tia chớp lóe lên làm thay đổi lí trí của bạn và trái tim bạn cảm thấy như thể có một thứ ma thuật lu mờ mọi định hướng minh mẫn? Rồi việc nhận ra rằng một ngày nào đó bạn sẽ hoàn toàn cam kết sống chung với một người suốt phần đời còn lại và cái giá phải trả là gì? Không nhiều người trẻ suy tính về điều đó, nhưng sau một thời gian nhất định họ sẽ quay trở về trò chuyện với những kí ức cũ xưa. Đó nhất định là một cảm giác đáng sợ nhưng tuyệt vời cùng lúc, và cuốn sách này chân thực cho thấy tình yêu có thể bộc phát sâu sắc cũng như mạnh mẽ đến chừng nào. Vì vậy, tôi say mê tác phẩm này và các nhân vật của nó, mặc dù biết mối quan hệ này là sai trái, lời văn trữ tình và đẹp đẽ khiến câu chuyện như một mối tình duyên đích thực. 

Lời kết

Những Cây Cầu Ở Quận Madison mang đến cho người đọc những hương liệu thú vị và say đắm mà không bất kì ai muốn nếm trải. Đừng đọc cuốn sách này nếu bạn có quan điểm mạnh mẽ về những cuộc tình ngoài hôn nhân. Đừng đọc cuốn sách này nếu bạn hoài nghi, thiên vị hoặc cảm thấy buồn bã về tình yêu. Nhưng NÊN đọc cuốn sách này nếu bạn có một trái tim rộng mở. Hãy đọc cuốn sách này nếu bạn tin rằng sức mạnh của tình yêu có thể thay đổi cuộc đời mình ngay lập tức. Đó là thông điệp của tác giả gửi gắm thông qua mối tình oan nghiệt này!

Review chi tiết bởi: Diệu Anh - Bookademy.



Xem thêm

Trong phần giới thiệu, tác giả dành một vài đoạn văn để cố gắng chỉ ra sự khác biệt giữa đam mê và maudlin. Thật tệ là ông ấy đã không đi đến kết luận ở đó.

Câu chuyện rất đơn giản: người phụ nữ bất mãn đã nghĩ rằng chồng mình là một kẻ nhàm chán (điều này khiến người ta thắc mắc tại sao ngay từ đầu bà ấy lại cưới ông ta) gặp một nhiếp ảnh gia nghệ sĩ sành điệu trong khi chồng và các con bà ấy đi vắng và bắt đầu say mê nghệ sĩ nói trên bàn bếp gia đình (và những nơi khác). Ông ấy đi xa. Bà ấy ở với gia đình mình và nói dối họ suốt hai mươi năm. Kết thúc.

Tôi nghĩ tác giả đang cố gắng biến hai người này, người vợ không chung thủy và gã nhiếp ảnh gia lưu động, trở thành anh hùng. Vâng, theo như tôi nghĩ thì ông ấy đã thất bại. Đúng, cuộc sống của Francesca có vẻ hơi nhàm chán. Ổn. Bà ấy có thể đã thay đổi điều đó mà không cần phải ngoại tình. Và Robert lẽ ra đã có thể kiểm soát một chút và không làm chuyện ấy với vợ người nông dân vào ngày thứ hai anh quen bà ấy. Nhưng cả hai nhân vật này đều không quan tâm đến việc làm điều đúng đắn. Cả hai đều quan tâm đến việc làm thơ đầy đam mê. Và cuối cùng, Francesca kể cho các con nghe những gì bà đã làm. Ôi. Bà ấy thậm chí còn bảo vệ hành vi thô tục của mình và nói với họ: "Nếu bạn yêu tôi, bạn phải yêu những gì tôi đã làm". Làm tốt lắm, thưa bà; Tôi chắc chắn rằng điều đó sẽ khiến những đứa trẻ trưởng thành thực sự tôn trọng cha mẹ chúng hơn.


Ồ, vừa thấy người khác đánh giá cuốn sách này, và tôi nhớ lại cảm giác vô cùng xúc động mà cuốn sách này đã mang lại cho tôi. Tôi tìm thấy nó ở hiệu sách ở sân bay London vào khoảng năm 1993, trước chuyến tàu dài về nhà sau khi tạm biệt một người bạn. Nó có tên là "Tình yêu đen trắng" (tạm dịch) và có một bìa khác - một bức ảnh lôi thôi nào đó về một người phụ nữ trên cánh đồng ngô. Là một người ghét trò chơi trẻ con - Lý do duy nhất tôi chọn nó là a. Nó có một tác giả nam và b. Một nhãn dán lớn tuyệt vời ở mặt trước có nội dung "nếu bạn đọc một cuốn sách trong năm nay, hãy chọn cuốn sách này". Tôi cũng vậy. Tôi nhớ lại việc bước vào sau chuyến tàu, leo lên giường và mạo hiểm ra ngoài vài giờ sau đó, hoàn toàn thổn thức. Cuốn sách vẫn còn ở đây trong nhà tôi, bên trong là những bức ảnh và những lá thư vẽ nên câu chuyện về những tình yêu đã mất và những cơ hội bị bỏ lỡ của chính tôi. Cuốn sách này đã làm tan nát trái tim tôi theo những cách mà tôi không bao giờ có thể giải thích được, hoặc có lẽ chỉ là vết thương hở của những đổ vỡ mà tôi thấy không thể giải thích được. Tôi đã nhận xét với một người bạn vào ngày hôm sau - nếu cuốn sách này có bìa khác và tên khác thì nó sẽ RẤT LỚN. Tất nhiên là tôi đã đúng. Cho đến ngày nay, tôi không thể nhìn thấy cuốn sách này hay nghe thấy tên nó mà không gục ngã trước làn sóng đau buồn tràn qua tôi. Một số cuốn sách chạm đến chúng ta theo những cách không thể giải thích được - đây là một trong những cuốn sách chạm đến tôi.

Người đần ông hoàn hảo là một nhiếp ảnh gia tên Robert, người đi khắp thế giới để chụp những bức ảnh kết hợp giữa những gì trái tim anh mong muốn và những gì công việc của anh yêu cầu. Nhiệm vụ hiện tại của anh ấy là những cây cầu có mái che của Quận Madison. Anh tự coi mình là một trong những chàng cao bồi đích thực cuối cùng (nhưng không phải loại gia súc hay cãi vã), một linh hồn lang thang sống trong khoảnh khắc và để cuộc sống hướng dẫn anh đến nơi nó muốn đưa anh.

Anh Chồng là người đàn ông giản dị. Anh làm ruộng, yêu vợ và chu cấp cho gia đình như một người chồng, một người cha nên làm. Anh ấy thích ăn thịt và khoai tây hơn là chỉ ăn chay và thích kết thúc buổi tối của mình bằng tin tức và một giờ đi ngủ tươm tất.

Ai lại không chọn người đàn ông hoàn hảo chứ? Anh ấy đại diện cho tất cả những thứ nóng bỏng, cay nồng và mới mẻ. Với anh, cô sẽ có cả thế giới để khám phá với một người đàn ông bên cạnh, người trân trọng từng đường cong trên cơ thể cô theo cách mà chỉ một người yêu mới có thể làm được. Ông Chồng đại diện cho tất cả những điều nhàm chán và thường lệ, đồng thời bỏ qua những khúc cua để đến đích mỗi tuần một lần và đích đến đã hoàn thành của bạn.


Có rất nhiều điều người  có thể nói về mối quan hệ của họ nếu chưa đọc cuốn sách này. Một khi đã có, có một điều chắc chắn là bạn sẽ rất đắm chìm, hòa quyện vào cảm xúc của họ và với tư cách là một người đọc và người trải nghiệm cuộc sống thực, bạn có thể cảm thấy như mình chỉ bị những người này chiếm hữu tạm thời vì trải nghiệm quá sâu sắc. Đúng hay sai độc giả này chỉ có thể nêu sự thật. Francesca cảm thấy bị nhốt trong nhiều năm, Robert đã giải thoát cho cô. Robert cảm thấy anh luôn chuyển động và tìm kiếm một tình yêu mà anh cảm thấy như ở nhà khi tìm thấy Francesca.

Cuộc sống quá phức tạp. Tôi đánh giá cao việc tác giả không chỉ cho chúng ta một câu chuyện tình rực rỡ bồng bềnh trên mây rồi cưỡi ngựa đi trong ánh hoàng hôn vì đó không phải là hiện thực. Tôi thích việc cuối cùng anh ấy (tác giả) đã làm tan nát trái tim chúng tôi giống như đời thực. Ngay cả khi lơ lửng trên mây, Icarus cũng bay quá gần mặt trời và phải rơi xuống. Đó là thực tế Robert và Francesca biết điều này. Robert James Waller biết điều này. Tất cả chúng ta đều phải biết điều này. Nhưng không ai có thể quên đi ký ức được bay cao và hơi ấm của mặt trời thiêu đốt. Robert và Francesca chưa bao giờ làm vậy. Các độc giả. Chúng ta không bao giờ phải làm vậy khi xem lại cuốn sách này.

Tôi cho 7 sao hoàn hảo (hay còn gọi là GR 5). Tôi giới thiệu nó cho những người theo chủ nghĩa lãng mạn thực sự, những người yêu thích nền văn học đẹp đẽ, cho những ai muốn so sánh nó với một bộ phim.