Đến rồi đây! Lại là một quyển sách mới của tiên sinh Higashino Keigo nhân dịp Nhã Nam ‘chạy deadlines xuất bản’ cuối năm. Khách sạn mặt nạ  tập 1 là một cuốn sách khiến mình trăn trở khá nhiều trước khi tóm tắt bởi lẽ hầu như cả cuốn sách dùng để chuẩn bị cho một cuộc ám sát ở thì tương lai. Nếu các cuốn sách trinh thám bình thường bắt đầu bằng một vụ án mạng và ta sẽ theo chân một ai đó hoặc là nhiều hơn một ai đó để lần ra dấu vết hung thủ thì đến với Khách sạn mặt nạ tập 1 lại là câu chuyện hoàn toàn khác. Cũng là theo chân nhưng ta dành gần như cả quyển sách để đuổi theo những chiếc mặt nạ rồi nhìn xuyên qua chúng, nhìn thì nhìn rồi đấy nhưng liệu rằng cái ta thấy đã phải là bộ mặt thật?

“Không hẳn là lý do, nhưng tôi nghĩ mình đã từng gặp người này ở đâu rồi.”


Đeo mặt lên, tác chiến!

Án mạng trở thành cái cớ để Keigo tiên sinh dựng lên chuyện đời sau biểu tượng những chiếc mặt nạ “giả”, người ta che dấu con người thật. Câu này quả thực không sai. Dù cốt truyện chính của cuốn sách là về một vụ giết người hàng loạt, nhưng cốt truyện phụ mới là cái lôi cuốn hơn cả. Từng câu chuyện của mỗi vị khách, sự thật rất đời đằng sau lớp mặt nạ ấy là gì? Hai vụ án đã diễn ra với lần lượt hai người khác nhau bị sát hại và điểm chúng ư? Một dãy số. Một dãy số không có đầu cũng không có đuôi nhưng lại là một chứng cứ rất quan trọng quyết định địa điểm tiếp theo của vụ án và dãy số ở vụ thứ hai đã chỉ trúng khách sạn hạng nhất Cortesia Tokyo. Vụ đầu tiên xảy ra ở một bãi đỗ xe tại Shinagawa. Vụ thứ hai thì tại một công trường xây dựng và nạn nhân là một người phụ nữ trung niên. Vì chuyện này, để ngăn chặn vụ án kia trước khi một mạng người lại ngã xuống, đội Điều tra số một Một Cục Cảnh Sát Tokyo đã quyết định tra trộn vào khách sạn. Tuần tra viên trẻ Nitta Kousuke của chúng ta sẽ cải trang tại quầy lễ tân dưới sự hướng dẫn của cô lễ tân xinh đẹp Yamagishi Naomi. 



Tôi đến đây để ngăn chặn một vụ án mạng chứ không phải đến để tập huấn làm nhân viên khách sạn.”


Ngay từ đầu, họ đã chẳng có hảo cảm gì với nhau. Anh cảnh sát kia dẫu trẻ tuổi nhưng lại rất tài ba, anh cũng là người đã giải được dãy mật mã mở đường cho cuộc điều tra, cảm thấy rất cuồng chân cuồng tay khi phải nằm vùng chờ đợi một vụ án còn không biết có xảy ra hay không nhưng lại lực bất tầm tâm vì có quá ít gợi ý để tiếp tục điều tra. Naomi cũng chả kém cạnh. Dù là nhân viên trẻ tuổi của khách sạn, người mới theo một số người hay gọi, nhưng lại là một trong những người thấu hiểu và biết cách cư xử nhất. Cô được giao cho tiếp đãi những vị khách khó tính và cũng rất được lòng ban điều hành vì với cô, nghề lễ tân này thực sự là việc cô dốc hết tâm sức cống hiến. Họ chẳng ai vừa ai cả. Một người thì đau đáu muốn điều tra để có càng nhiều manh mối càng tốt còn một người thì khó chịu ra mặt khi hình ảnh của khách sạn có thể bị ảnh hưởng bởi ánh mắt như lưỡi dao lam của tên cảnh sát mặt hằm hằm. Ấy thế nhưng, càng đi sâu vào các manh mối, Nitta chợt nhận ra rằng mình cần một tay trong, một người hiểu rõ khách sạn từ trong ra ngoài và số phận đưa đẩy khiến Nitta và Naomi lập thành một nhóm. Họ rất ăn ý, ngày càng ngưỡng mộ và yêu quý đối phương, nhưng liệu vậy có đủ để ngăn tên sát nhân? 


“Nghe Nitta nói Naomi chỉ biết im lặng. Đúng là suy luận của anh ta rất đắt.”


Lần lượt, các vị khách đáng nghi lui tới. Một bà lão khiếm thị, một ông chú cáu kỉnh khó tính thích soi Nitta, một cô gái sang chảnh đang bị theo đuôi và còn một vị khách đặc biệt nữa, Noel, một cảnh sát địa phương cùng đội điều tra cũ với Nitta! Vỏ ngoài có vẻ họ chỉ là những vị khách bình thường với hoàn cảnh đặc biệt nhưng mà đằng sau lớp mặt nạ đó phải chăng là bộ mặt mà cảnh sát đang kiếm tìm?


“Không phải khách nào cũng là thượng đế, có lẫn cả ác ma nữa. Nhìn cho ra ác ma đó cũng là việc của chúng tôi”


Ngỡ thật mà như mơ

Lại nói về hai vụ án đầu tiên. Nạn nhân của vụ thứ nhất là Okabe, một nhân viên văn phòng nhưng lại sở hữu một bộ sưu tập các thể loại đồ đạc đắt đỏ từ hàng hiệu đến TV xịn xò. Nitta đã rất thắc mắc về điều này và quả nhiên, Okabe là kế toán. Một kế toán không đàng hoàng. Có thể không chuyên nghiệp trong công việc kế toán nhưng đối với làm giả giấy tờ, anh ta lại là trùm. Từng cái đóng dấu được giả chuyên nghiệp tới mức phải soi rất rất kỹ mới thấy được những khoản ra không rõ ràng. Nhờ điều này mà thật khó để không nghi ngờ Okabe rằng anh ta có đồng phạm. Và đó chính là cách Teshima bị cho vào tầm ngắm. Còn ai tiện lợi hơn một đàn anh thâm niên để phối hợp biển thủ công quỹ và càng thuận lợi hơn nếu một trong hai người đó chết để rồi bí mật kia sẽ mãi chôn vùi trong miền ký ức. Dù là cái mũi giáo đều chĩa hết về phía mình thì anh Teshima lại có một bằng chứng ngoại phạm hết sức…ngớ ngẩn. Anh ta vốn trong một cuộc điện thoại với người yêu cũ. Và người gọi, không ai khác…lại là chị kia. Cô ấy và người bạn thân đang tán gẫu thì tự dưng lại nổi hứng muốn gọi cho người yêu cũ đồng nghĩa với việc không phải chỉ có một nhân chứng, mà là hai. 

Sang đến vụ thứ 2, đối tượng lại là một bà nội trợ đã ở độ tuổi trung niên trên đường về nhà bố mẹ. Và từ đó cũng có thế dễ dàng nhận thấy nạn nhân Noguchi Fumiko sẽ chẳng có ai gọi là ‘đối thủ’ hay có một mối quan hệ gây thù chuốc oán cả. Thế nhưng kết quả lại thể hiện điều ngược lại - cô đã bị giết. Mối quan hệ gần nhất và thân tín với cô có lẽ là ông chồng kinh doanh linh kiện ô tô. Hơn thế công ty của anh đã thuộc dạng ‘liệt’ từ nửa năm trước với số nợ chồng chất, đến ngân hàng còn từ chối cho anh Yasuhiko vay tiền. Anh không có tiền trả cho nhân viên, túng quẫn và thế là…anh đi mua bảo hiểm. Lại còn là một loại bảo hiểm rất đắt tiền là đằng khác cộng lên trên một cuốn bảo hiểm nho nhỏ anh vốn có. Cái chết của người vợ đồng nghĩa với việc số tiền kia sẽ ngang nhiên mà bay vào túi anh ta nhưng lẽ nào mọi chuyện lại đơn giản đến vậy?


Hơn nữa, như vậy sẽ không thể giải thích vụ tin nhắn kia. Tức là vụ này sẽ không liên quan gì đến những vụ khác.”


Đằng sau lớp hoá trang là ác ma hay thiên thần…?


“Người phụ nữ đó đeo kính râm, trông điệu bộ cẩn trọng thì chắc là một người khiếm thị.”


Katagiri Yoko, một bà lão mà dựa theo nước da chắc xấp xỉ U60. Ngay từ lần đầu vào, bà đã chỉ đích danh Naomi để làm người checkin cho mình với lý do tin tưởng con gái. Đổi phòng do có nhiều hồn ma và luôn đeo một đôi găng tay 24/7, còn gì có thể ẩn náu đằng sau vẻ bề ngoài đầy bí hiểm đấy không?


Một cô gái chừng hai nhăm, hai sáu tiến lại gần quầy lễ tân, đứng trước mặt Naomi. Cô gái có gương mặt xinh đẹp, dáng người khá cao so với phụ nữ thông thường. Phía sau cô gái, nhân viên hành lý đang xách một trước túi du lịch to đùng.”


Đối tượng tiếp theo là một cô gái trẻ hết sức thời thượng tên Anna Keiko. Nhưng khác với vẻ ngoài chanh xả, cô lại tỏ ra rất bí hiểm mà đưa cho Naomi bức ảnh của một người đàn ông rồi bảo cô cấm anh ta đến gần mình. Hơn nữa, ngay sau đó, cái tên Anna Keiko và địa chỉ nhà đều đã bị tra ra là tên giả. Chuyện gì đây? Ngay lúc lúng túng nhất thì chàng trai trong ảnh lại xách vali tiến vào khách sạn và có vẻ tên anh ta dùng cùng chẳng thật gì cho cam. Uẩn khúc gì được ẩn chứa sau câu chuyện của họ? Liệu có liên quan đến vụ án giết người hàng loạt kia không?


Và cuối cùng trong những vị khách nổi bật là bác trung niên với phong thái hết sức khó chịu tên Kurihara Kenji. Ngay từ đầu vào, anh ta đã chỉ đích danh cảnh sát Nitta mà nhằm vào như kiểu đã thù hằn từ lâu. Mối quan tâm của họ hơn việc ông ta có phải hung thủ vụ án không mà là ông ta có nhận ra thân phận thực sự của Nita hay không…


“Người đàn ông chau mày, nhìn Nitta chằm chằm. Nhìn người đàn ông đó, Nitta bỗng thấy ngực mình rộn rại lên. Hình như anh đã gặp người này ở đâu rồi.”


Anh cảnh sát cau có và cô lễ tân xinh đẹp

Không. Ở đây sẽ không có chuyện tình gì cả. Ít nhất, mình có thể đảm bảo điều này ở tập 1. Vài chương vào chuyện khi thấy có một chi tiết bé xíu xiu là Nitta nhìn lâu thì tự dưng thấy Naomi xinh đẹp, và cảm thấy hảo cảm với khí chất chính trực và tận tâm của cô với nghề thì mình chỉ có một dòng suy nghĩ thôi: “Làm ơn đừng có mô-típ tình cảm gì vào một câu chuyện trinh thám”. Mặt khác, mình lại khá tò mò là liệu nếu phải cân bằng giữa cả chuyện tình cảm, theo chân cuộc điều tra, lật tẩy những nghi phạm thì tiên sinh Keigo sẽ cân bằng kiểu gì và có tình huống nào có thể bị bỏ rơi hoặc giải quyết chưa thực sự ‘đã’ không. Thật may, ông chọn việc không cho chuyện bên lề này vào mà để cho hai người một cái kết khá mở, hứa hẹn nhiều điều ở phần hai chăng…? 


Trong một khoảnh khắc, mắt hai người chạm nhau. Nhưng ngay sau đó, Nitta đã vội đánh mắt đi chỗ khác.”


Hồi chuông cuối: lễ hội hoá trang, lên đèn!



““Trước có một tiền bối đã nói với tôi thế này: ‘Phải luôn nhớ rằng những người đến khách sạn đều đang đeo mặt nạ”


   “Haha, mặt nạ sao?”


“Nhân viên khách sạn sẽ phải tự tưởng tượng bộ mặt thật của khách sạn vừa không được phép thất kính với cái mặt nạ kia. Tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện lật cái mặt nạ ấy ra. Theo một nghĩa nào đó thì họ đến khách sạn để thưởng thức lễ hội hoá trang mà””


Dồn dập được đẩy lên ở những phút cuối cùng và quả thật là một cú quay xe khó đoán. Một đám cưới bất chợt được tổ chức và sự lo âu có nguồn gốc của cô dâu chú rể. Cảnh sát đã sẵn sàng phục kích và Nitta thì ở một bên bực bội vì không được là một phần trong bước cuối. Ngoài Naomi và Nitta thì Noel và Nitta cũng là một team hoàn hảo đem đến cho độc giả vô vàn manh mối… Liệu những ‘last minute call’ có khiến cục diện xoay chiều…? Cái hay của Khách Sạn Mặt Nạ (hay phải nói là chất riêng của tác giả nhỉ ?) là nó có một cấu trúc rất chặt chẽ và liên kết. Có nhiều những gợi ý được đặt ở chỗ này chỗ kia để làm này làm nọ nhưng phải đến cuối cùng, khi có mảnh ghép cuối cùng thì ta mới có thể xâu chuỗi lại bức tranh một cách hoàn chỉnh nhất. Mình đã từng thắc mắc rằng chi tiết về ‘cái mặt nạ’ trong tiềm thức kia quá ít để dùng nó đặt tên cho cả quyển sách. Nhưng thật ra, khi ngẫm lại cuối cùng về câu nói của Naomi, ta mới thấy được rằng mặt nạ là cái tên hợp lí nhất cho câu chuyện. Nó xuất hiện ở khắp mọi nơi, mọi chỗ. Nhân viên khách sạn đeo một cái mặt nạ ‘thái độ chuyên nghiệp’, cảnh sát cũng chẳng kém và hung thủ, khách hàng thì lại càng chẳng thua. Điều duy nhất khác biệt ở đây là họ đeo chiếc mặt nạ đó vì mục đích gì? Họ đang chiến đấu cho công lý hay đang lợi dụng việc hóa trang để làm những việc đáng hổ thẹn với lương tâm?


Kẻ tiểu nhân ẩn nấp dưới chiếc mặt nạ

Có kha khá chuyện của tác giả Higashino Keigo bị cho là có động cơ hơi vô lý. Dù vậy, qua số chuyện ít ỏi mà mình từng đọc của ông, động cơ không hẳn là vô lý mà chỉ đơn giản là hung thủ giết người không hoàn toàn dựa trên động cơ hay một logic của người thường mà hành động. Họ vốn là một bông hoa có độc rồi và chỉ chờ dịp để trổ bông. Hung thủ của vụ án này cũng chẳng phải ngoại lệ. Cô ấy mạnh mẽ hơn một số người nhưng cũng vì thế mà nham hiểm hơn rất nhiều người. Sự ghê sợ ấy khiến mình dù biết rằng có thể nạn nhân sai nhưng vẫn khá thương cho số phận của họ khi đụng phải ‘cái gai của một bông hồng có độc’. Điều này khiến vụ án trông giống như một thứ đã được mặc định hơn là xảy ra vì một lý do nào đó và động cơ kia ư? Nó chỉ là giọt nước tràn ly…


Trong trường hợp là người không quen biết, hung thru sẽ khó mà tiếp cận được với người trong phòng. Nhưng đối với một số người chuyện đó lại vô cùng đơn giản. Chỉ cần dùng thẻ chủ là được. Dĩ nhiên sẽ không thể vào nếu cửa phòng đã bị khoá trong. Nhưng không phải khách sạn nào cũng cẩn thận như vậy. Nếu thử, thể nào cũng sẽ có phòng không khoá.

  Tại sao hung thủ lại chọn khách sạn này làm địa điểm gây án tiếp theo nhỉ! Có một câu trả lời hợp lí cho câu hỏi này.

…”


Cởi mặt nạ, yay or nay?

Khách sạn mặt nạ tập 1 đối với các tiểu thuyết trước đó của ông và các tiểu thuyết trinh thám máu me nói chung thì rất nhẹ nhàng nhưng không kém phần lôi cuốn. Cái lôi cuốn ở đây đến từ nhiều các tuyến truyện khác nhau đan xen mà không nhất thiết chỉ từ một câu hỏi “Ai là hùng thủ” như những câu chuyện khác mở đầu bằng một vụ giết người. Một chuyện vốn rất bình yên, những lâu lâu lại có một tình tiết khuấy vào sự bình yên đó và ta lại tò mò thấp thỏm liệu nó sẽ dẫn đến đâu và khi nó qua đi thì một thứ lại bình lặng chờ cơn sóng tiếp theo ập đến ngay sau đấy. Tất cả, như toppings của một nồi lẩu vậy, nó hoà quyện với nhau tạo nên một chất rất riêng và càng nhiều thì càng hấp dẫn, thú vị. Đối với mình, Khách Sạn Mặt Nạ ban đầu vốn rất nhẹ nhàng nhưng càng suy nghĩ thì lại càng thấy thật sâu sắc. Từng tình huống đều rất thật mà nghe xong ta có thể ồ ra đông cảm vì trong cuộc sống, những điều như vậy quả không thiếu. 


Review chi tiết bởi: Khuê Anh Hoàng - Bookademy

Hình ảnh: Thanh Trúc - Bookademy

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm

Ông Bannatyne, người tự phong là 'ngôi sao của Dragon's Den' (mặc dù tôi nghĩ Peter Jones có thể không đồng ý với điều đó) tuyên bố trong cuốn sách này rằng ông có thể giúp bạn tiết kiệm thời gian và ở một mức độ nhất định, ông ấy đã làm như vậy. Thời gian là thứ hàng hóa mà mọi người đều mong muốn nhiều hơn. Nhưng có lẽ điều chúng ta cần không phải là nhiều thời gian hơn mà là khả năng sử dụng nó hiệu quả hơn.

Có giấy và bút hoặc bất cứ thứ gì bạn sử dụng để viết trong khi đọc khi ông Bannatyne hỏi bạn các câu hỏi về mục tiêu của bạn, để ghi lại những việc bạn thực sự làm trong ngày và những cách khác để tìm ra bạn đang lãng phí thời gian vào việc gì. Một số điều khiến tôi phải suy nghĩ - tôi nói với tư cách là một người đã từng làm rất nhiều công việc tình nguyện và làm việc tạm thời toàn thời gian, điều đó có nghĩa là có rất ít thời gian rảnh vào cuối tuần, v.v. và sau đó khi một người dì qua đời, người mà tôi đã không thể gặp trước cái chết của dì ấy, tôi nghĩ 'Mọi thứ phải thay đổi.' Phần thiết lập mục tiêu rất hữu ích vì đôi khi chúng có thể bị bỏ qua như tôi đã làm. Phương châm của Bannatyne là 'Tôi muốn đạt được điều gì hôm nay/tuần này?’. Đó là một cách tốt để nhìn vào một ngày.

Một số điều đã khiến tôi lo lắng vì tôi không phải là một doanh nhân có quyền lực cao như ông B nhưng có đủ điều trong cuốn sách này để khiến tôi xem xét lại các ưu tiên của mình. Do đó, tôi làm công việc tình nguyện ít hơn trước rất nhiều và đang hướng tới những mục tiêu đã xác định của mình. Rốt cuộc bạn muốn nói gì trên giường bệnh 'Tôi ước gì tôi đã làm nhiều công việc của ủy ban hơn.’

Higashino Keigo đã luôn là một nhà văn trinh thám khá giỏi ở Nhật Bản và ông khác biệt với các tác giả khác vì ông không bị giới hạn bởi một công thức duy nhất mà thử nghiệm các phong cách khác nhau. Trong "Masquerade Hotel", một bộ truyện mới với sự xuất hiện của Niita Kousuke và tiếp tân khách sạn Yamakishi Naomi, cảnh sát đã giải mã một mã, gợi ý rằng vụ án giết người tiếp theo sẽ xảy ra tại khách sạn 5 sao Hotel Cortesia. Để bắt giữ kẻ tình nghi và ngăn chặn vụ án mạng, Nitta cùng một nhóm nhỏ cảnh sát đã trang điểm thành nhân viên của khách sạn. Yamakishi được giao nhiệm vụ đào tạo và hỗ trợ Nitta trong khi anh ta đấu tranh để làm việc như một tiếp tân, nhưng cuối cùng lại giúp anh ta giải quyết vụ án.

"Masquerade Hotel" không phải là loại truyện trinh thám giết người thông thường, trong đó anh hùng hoặc nữ anh hùng bất ngờ phải đối mặt với vụ án giết người và somehow bị thúc đẩy vào một cặp đôi với một viên cảnh sát để giải quyết tội ác. Thay vào đó, nó bao gồm một tập hợp các mạch nhỏ từ đó giải pháp nảy sinh. Đọc "Masquerade Hotel" giống như giải một câu đố, bạn không thể thấy hình ảnh cho đến khi tất cả các mảnh ghép được khóa vào vị trí. Cách Higashino xây dựng cốt truyện rất sáng tạo, tuy nhiên, tốc độ diễn biến quá chậm dễ dàng làm mất đi sự quan tâm của người đọc.

Một điểm yếu khác trong cuốn sách này là việc xây dựng nhân vật. Đôi khi, khó tin rằng một tiếp tân bình thường như Yamakishi có khả năng suy luận hơn cả những cảnh sát có kinh nghiệm. Tất nhiên, cũng lạ là Nitta lại tin tưởng Yamakishi một cách dễ dàng và tuyệt đối như vậy. Có một chút gợi ý về tình yêu trong đó, nhưng vì đây là phần đầu của một loạt truyện, có thể chúng ta sẽ thấy nhiều hơn về họ sau này.

Năm tôi 8 tuổi, mẹ bảo tôi đọc cuốn sách đầu tiên của ông, cuốn Tôi Tự Học. Tôi không nỡ làm điều đó, thậm chí đến bây giờ đã hơn 20 năm tôi vẫn không có ý định đọc cuốn sách đó. Nhưng tôi thích cách tác giả tường thuật cuốn sách này, nó đơn giản và dễ hiểu đối với một người như tôi. Đó có thể là một cách sống tốt trên đời nhưng nó lại mang những nhược điểm của tác giả cùng thời. Bài học của tác giả “Lễ” trái ngược với tư duy cầu tiến, sự khéo léo và thiên vị. Cá nhân tôi nghĩ rằng mặc dù sự trung thực có thể làm mất lòng mọi người nhưng nó có khả năng giải quyết vấn đề và khiến mọi việc trở nên tốt đẹp hơn.

Tác giả là người ủng hộ cuộc cách mạng hòa bình của Gandhi. Tuy nhiên, có lẽ ông không biết quan điểm của Solzhenitsyn khi trong sách của ông nói rằng đấu tranh hòa bình chỉ có thể có tác dụng trong bối cảnh dư luận quần chúng đấu tranh chống lại kẻ thù đạo đức. Nó hoàn toàn vô dụng khi kẻ thù của bạn kiểm soát mọi kênh thông tin. Thái độ bình tĩnh là tuyệt vời nhưng nó có hạn chế đối với một số kẻ thù nhất định.

Nói vậy nhưng tôi vẫn tin rằng đây là một cuốn sách hay. Tôi đồng ý với tác giả khi ông lập luận về việc người tốt làm điều xấu và nhiều điều khác. Cuốn sách có thể không hay nếu bạn muốn đào sâu vào một chủ đề nhưng nó có thể là sự giới thiệu tổng quát về triết học đạo đức phương Đông, đặc biệt là kiểu Trung Quốc.

Higashino Keigo luôn là một nhà văn trinh thám khá giỏi ở Nhật Bản và ông khác biệt với các tác giả khác vì ông không bị giới hạn trong một công thức duy nhất mà thử nghiệm nhiều phong cách khác nhau. Trong Khách Sạn Mặt Nạ, loạt truyện mới có Niita Kousuke và nhân viên lễ tân khách sạn Yamakishi Naomi, cảnh sát đã giải mã một mật mã, ám chỉ vụ giết người tiếp theo sẽ diễn ra tại khách sạn 5 sao Cortesia. Để bắt giữ nghi phạm và ngăn chặn vụ giết người, Nitta cùng với một nhóm nhỏ cảnh sát cải trang thành nhân viên của khách sạn. Yamakishi được giao nhiệm vụ đào tạo và hỗ trợ Nitta khi Nitta gặp khó khăn trong việc thích một nhân viên lễ tân nhưng cuối cùng cô lại giúp anh giải quyết vụ án.

Khách Sạn Mặt Nạ không phải là loại bí ẩn giết người chung chung, nơi anh hùng hoặc nữ anh hùng của bạn đột nhiên phải đối mặt với vụ giết người và bằng cách nào đó bị buộc phải hợp tác với một nhân viên thực thi pháp luật để giải quyết tội phạm. Thay vào đó, nó bao gồm một tập hợp các lô nhỏ hơn mà từ đó giải pháp xuất hiện. Đọc Khách Sạn Mặt Nạ giống như giải một câu đố, bạn không thể nhìn rõ bức tranh cho đến khi tất cả các mảnh ghép được khớp vào đúng vị trí. Cách Higashino xây dựng cốt truyện vô cùng sáng tạo, đáng tiếc là nhịp độ quá chậm nên dễ làm mất đi sự hứng thú của người đọc.

Một thiếu sót khác trong cuốn sách này là việc mô tả đặc điểm. Đôi khi, thật khó tin một nhân viên lễ tân bình thường như Yamakishi lại có khả năng suy luận giỏi hơn những cảnh sát giàu kinh nghiệm. Tất nhiên, cũng thật lạ là Nitta lại tin tưởng Yamakishi một cách dễ dàng và tuyệt đối như vậy. Có một chút lãng mạn trong đó nhưng vì đây là phần mở đầu của một bộ truyện nên có lẽ sau này chúng ta có thể được thấy nhiều hơn về họ.

Higashino Keigo được xem là một nhà văn trinh thám khá tài năng tại Nhật Bản, và anh ta khác biệt so với các tác giả khác vì không bị ràng buộc bởi một công thức duy nhất mà thường thử nghiệm với các phong cách khác nhau. Trong "Masquerade Hotel", một series mới với sự xuất hiện của Niita Kousuke và Yamakishi Naomi, một nhân viên lễ tân khách sạn, cảnh sát giải mã một đoạn mã, gợi ý rằng vụ án giết người tiếp theo sẽ diễn ra tại khách sạn 5 sao Cortesia. Để bắt giữ nghi phạm và ngăn chặn vụ án mạng, Nitta cùng một nhóm nhỏ cảnh sát đã hoá trang thành nhân viên của khách sạn. Yamakishi được giao nhiệm vụ huấn luyện và hỗ trợ Nitta khi anh ta vật lộn để trở thành một lễ tân, nhưng cuối cùng cô ấy lại giúp anh ta giải quyết vụ án.

"Khách Sạn Mặt Nạ" không phải là loại bí ẩn giết người chung chung, nơi anh hùng hoặc nữ anh hùng của bạn đột nhiên phải đối mặt với vụ giết người và bằng cách nào đó bị buộc phải hợp tác với một nhân viên thực thi pháp luật để giải quyết tội phạm. Thay vào đó, nó bao gồm một loạt các mẩu chuyện nhỏ từ đó giải pháp xuất hiện. Việc đọc "Masquerade Hotel" giống như giải một câu đố, bạn không thể thấy hình ảnh cho đến khi tất cả các mảnh ghép được khóa vào vị trí.

Cách Higashino cấu trúc cốt truyện vô cùng sáng tạo, tuy nhiên, điều đáng tiếc là tiết tấu truyện quá chậm nên người đọc dễ chán. Một điểm yếu khác của cuốn sách này là việc phát triển nhân vật. Đôi khi, khó tin rằng một lễ tân bình thường như Yamakishi lại có khả năng suy luận hơn cả các cảnh sát có kinh nghiệm. Tất nhiên, cũng lạ là Nitta lại tin tưởng Yamakishi một cách dễ dàng và hoàn toàn. Có gợi ý về một chút lãng mạn trong đó, nhưng vì đây là phần đầu của một series, có lẽ chúng ta sẽ thấy nhiều hơn về họ sau này.

Higashino Keigo luôn là một nhà văn trinh thám khá giỏi ở Nhật Bản và ông khác biệt với các tác giả khác vì ông không bị giới hạn trong một công thức duy nhất mà thử nghiệm nhiều phong cách khác nhau. Trong Khách sạn Masquerade, loạt phim mới có Niita Kousuke và nhân viên lễ tân khách sạn Yamakishi Naomi, cảnh sát đã giải mã một mật mã, ám chỉ vụ giết người tiếp theo sẽ diễn ra tại khách sạn 5 sao Cortesia. Để bắt giữ nghi phạm và ngăn chặn vụ giết người, Nitta cùng với một nhóm nhỏ cảnh sát cải trang thành nhân viên của khách sạn. Yamakishi được giao nhiệm vụ đào tạo và hỗ trợ Nitta khi Nitta gặp khó khăn trong việc thích một nhân viên lễ tân nhưng cuối cùng cô lại giúp anh giải quyết vụ án.

Khách sạn Masquerade không phải là loại bí ẩn giết người chung chung, nơi anh hùng hoặc nữ anh hùng của bạn đột nhiên phải đối mặt với vụ giết người và bằng cách nào đó bị buộc phải hợp tác với một nhân viên thực thi pháp luật để giải quyết tội phạm. Thay vào đó, nó bao gồm một tập hợp các lô nhỏ hơn mà từ đó giải pháp xuất hiện. Đọc Khách sạn Masquerade giống như giải một câu đố, bạn không thể nhìn rõ bức tranh cho đến khi tất cả các mảnh ghép được khớp vào đúng vị trí. Cách Higashino xây dựng cốt truyện vô cùng sáng tạo, đáng tiếc là nhịp độ quá chậm nên dễ làm mất đi sự hứng thú của người đọc.

Một thiếu sót khác trong cuốn sách này là việc mô tả đặc điểm. Đôi khi, thật khó tin một nhân viên lễ tân bình thường như Yamakishi lại có khả năng suy luận giỏi hơn những cảnh sát giàu kinh nghiệm. Tất nhiên, cũng thật lạ là Nitta lại tin tưởng Yamakishi một cách dễ dàng và tuyệt đối như vậy. Có một chút lãng mạn trong đó nhưng vì đây là phần mở đầu của một bộ truyện nên có lẽ chúng ta có thể thấy nhiều hơn về chúng sau này.


Lại một tác phẩm nữa của bác Higashino Keigo mà mình chọn đọc trong khoảng thời gian một tháng trở lại đây. Nói về cái duyên với bác Keigo thì mình tình cờ biết đến bác qua cuốn Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya. Nhưng thực ra thì lúc đó mình cũng đã biết Higashino Keigo là ai đâu. Bắt đầu đọc cuốn đó chỉ vì chiếc bìa được thiết kế thực sự rất thu hút, đọc lời tựa cũng thấy có mang yếu tố kì ảo thấy hay hay nên là mình chọn đọc thôi. Sau này cứ như một cái duyên ấy, mình cứ dần đọc được nhiều bài review, nhiều bài ngưỡng mộ sự tài ba trong các tác phẩm trinh thám của bác nên cũng mày mò tìm đọc thêm. Cho đến nay, số truyện của bác Keigo ngày càng tăng trên giá sách mình cũng chính minh được cho sự u mê của mình đối với các tác phẩm của bác rùi. Quay lại với cuốn truyện lần này, Khách sạn mặt nạ - phần 1, thì phải nói lại là một tác phẩm xuất sắc nữa của tác giả. Tình huống truyện từ ban đầu đã không dài dòng mà vào thẳng vấn đề luôn, rất dễ để độc giả có thể nắm được tình hình và mạch truyện sẽ diễn biến ra sao. Nói là dễ để hiểu bắt mạch truyện ra sao thôi, chứ để biết được phần tiếp theo tác giả lại lái độc giả đi tới đâu thì chưa bao giờ mình làm được trong các tác phẩm của bác Keigo cả, và tác phẩm này cũng vậy. Dù mình cũng thỉnh thoảng đoán này đoán kia xem có đoán ra được hung thủ có thể là kẻ nào không, mà cứ y như rằng bị cuốn theo cách kể chuyện của tác giả rồi bị đánh lừa lúc nào thật không hay. Thế rồi đến lúc hung thủ xuất hiện thì chỉ có thể ồ, à lên mà thôi. Có thể nói tác giả là bậc thầy trong việc kết nối những sự việc tưởng chừng rời rạc lại thành một chuỗi những sự kiện hợp lý đến cực kì . Nếu như ở tác phẩm Phía sau nghi can X, độc giả đã được biết cơ bản về tội phạm và vụ án chính cũng đã xảy ra, thì ở tác phẩm này hung thủ thực sự vẫn chưa hề xuất hiện và tên đó vẫn đang ủ mưu và sắp sửa tiến hành vụ án tiếp theo. Sự đấu trí giữa đội cảnh sát hùng hậu và tên sát nhân vẫn đang ở trong bóng tối thực sự làm độc giả như mình hồi hộp và lo lắng trong từng câu từng chữ, đặc biệt là đoạn lên cao trào. Thật là một sự tài tình của bác Keigo, khi từng diễn biến qua câu chữ cứ hiện lên như đang xem một bộ phim thật vậy. Một điểm làm mình thích thú ở truyện này nữa đó là mối quan hệ của hai nhân vật chính Nitta và Naomi. Thực sự thì cũng chẳng có chemistry gì to to ở hai nhân vật này đâu, cũng toàn là trò chuyện về công việc rồi các vụ án vậy thôi. Cơ mà ở đây mình thấy vui bởi vì hai con người này đều rất thông minh và nghiệm túc với công việc của mình làm. Mặc dù ban đầu hai người như hai đầu nam châm cùng dấu khi ai cũng tỏ ra ngang ngạnh trong cách đối xử với người kia, nhưng sau dần chính sự tử tế và trí thông minh đã kết nối họ lại gần với nhau để rồi có thể tạo thành một cặp đôi ăn ý, cũng nhờ một phần vào đó mà vụ án có thể phá giải êm đẹp. À nói đến cái tên của tác phẩm một chút nhỉ, do có đọc tựa đề của cuốn còn lại nên mình cứ ngỡ rằng mạch truyện cả 2 cuốn sẽ xoay quanh một lễ hội hóa trang nào đó, nơi đó toàn bộ khách sẽ phải đeo mặt nạ, rồi thủ phạm sẽ có thể ra tay ở một nơi thần thần bí bí như vậy. Nhưng mà giả thiết đó của mình sai bét. Cuốn 1 này chẳng có một lễ hội, vũ hội gì ở đây cả. Mặt nạ ở đây chính là một bộ mặt khác mà mỗi vị khách khi tới khách sạn này sẽ mang lên, có thể là vì lý do cá nhân thực sự vô hại, nhưng cũng có thể đằng sau chiếc mặt nạ vô hại lại là một tên sát nhân đang ủ mưu cho một vụ án chấn động. Nếu phải nói một điểm mà khiến mình "bất tiện" hoặc không thích lắm ở cuốn Khách sạn mặt nạ này, thì đó là: Có quá nhiều cái tên. Tên thì nhiều mà lại còn dài, đã thế còn tùy hoàn cảnh mà tác giả sử dụng tên hay là họ của nhân vật. Vậy nên điều này khiến mình thỉnh thoảng ngớ ra, phải nhớ lại xem nhân vật này là ai, nằm trong mắt xích nào đây. Nhưng cũng nhờ cú đọc thần tốc trong 2 ngày nên may mắn mình dễ dàng nắm lại mạch truyện, không bị quên béng hay mất công phải đi tìm lại những cái tên đó. Kết lại là một cuốn trinh thám hay nên đọc, cũng xác lập kỉ lục mới của Quỳnh Anh là đọc cuốn sách gần 500 trang chỉ trong 2 ngày, lại còn vượt lười viết được kha khá cảm nhận sau khi đọc xong một cuốn sách. Khá khen cho QA ^^.