You can rest
And be at peace
You don’t have to worry what becomes of me
Because of you
I’m who I am today
Don’t worry, love
I’ll be okay
You don’t have to fear
I’m going to be okay
Những lời hát mềm mại khẽ vang lên, văng vẳng từ một miền xa xăm đâu đó trong lòng tôi, khi trang sách cuối cùng của cuốn Đung đưa trên những đám mây được khép lại. Cứ ngỡ cuốn sách đầu tay của tác giả Nguyễn Hoàng Mai này mang một nét nhẹ nhàng, thơ mộng như vẻ ngoài của nó. Nhưng có lẽ không phải vậy. Hoặc đúng như tên của cuốn sách, bạn cần chuẩn bị tâm thế của một kẻ đang dạo bước trên mây, ung dung đung đưa mà thưởng ngoạn nó một cách đầy chậm rãi. Bạn chắc hẳn sẽ cảm nhận được một thứ mật ngọt trào dâng nơi đầu lưỡi, rồi thứ mật ấy sẽ dịu dàng, mềm mại chảy dần xuống, biến chuyển thành vị đắng nơi cuống họng, nhưng lại khiến bạn đê mê, chẳng cách nào quên.
Tuổi trẻ của bạn đã và đang trôi qua như thế nào? Nó có đúng như những gì bạn hình dung vào những ngày thơ bé không? Bạn đang, thực sự sống một cuộc đời ý nghĩa chứ? Hay những gì bạn trải qua vào thời khắc tuổi trẻ này, đầy những nỗi bi ai, khổ đau và cả sự bất lực? Hoặc, là sự trống rỗng kéo dài vô biên, nỗi chênh vênh mơ hồ lần mò về phía trước, khao khát có được đôi cánh nâng bổng mình lên trên không trung, bay lượn giữa trời cao, thỏa chí vui đùa cùng những đám mây? Dù tuổi trẻ của bạn có thế nào đi chăng nữa, cuốn sách Đung đưa trên những đám mây sẽ làm bạn tin rằng, bạn không hề một mình. Trên thế gian này, không chỉ mình bạn có những suy nghĩ đôi khi chính bạn cũng tự thấy là khác người, không phải chỉ mình bạn ngập tràn trong nỗi cô đơn tưởng chừng tột cùng đến như vậy.
“Một ngày nào đó em sẽ đi khắp mọi nơi, để thu thập những điều thú vị và kỳ lạ trên thế giới. Sống cho đã đầy và ngắm nhìn mọi thứ, rồi một khoảnh khắc nào đó, sẽ biết rõ điều em thực sự muốn làm, sẽ có một niềm tin tưởng đủ lớn để dẫn đường, một dũng khí để theo đuổi, trở thành người mà em muốn là, mặc kệ người khác nói gì.” Tôi nói thành lời những ước muốn tràn lan vừa hiện lên trong đầu óc. “Là sự thật đấy!”
Ai đó vừa mời tôi mua một quả bóng cao su in hình dạng một nhân vật oai hùng trong phim hoạt hình, hay một chiếc mặt nạ hề trẻ con. Một bà lão với vẻ mặt rất già nua trên vệ đường chào mời tôi những quả cầu thủy tinh có thể đoán biết tương lai. Nhưng tôi chẳng quan tâm. Vào khoảnh khắc ấy tôi vẫn tin chắc tương lai hoàn toàn nằm trong tay mình. Khi tôi nghĩ vậy, thoắt cái tôi thấy mình lạc giữa con đường với hàng vạn tấm gương thật lớn.
“Soi lại mình đi!” Có ai đó nghiêm trang nhắc nhở.Và kinh hãi nhận ra tự bao giờ tôi đã không còn hay biết về chính bản thân. Giữa những tấm gương nối gương, méo sứt, rạn vỡ, pha lẫn những mảnh vụn cong kênh, tôi lạc lối, quá sợ hãi vì tưởng đã để rơi hay quên mất gương mặt của chính mình ở chốn nao. Nhưng từ bao giờ chị đã có mặt ở bên, nắm chặt tay tôi và cùng tôi, chạy thật nhanh. “Sẽ không sao,” chị nói, “dù cho tương lai có xảy đến chuyện gì, chỉ cần em cứ tiếp tục bước về phía trước với một niềm tin trong sáng nhất và đừng ngừng lại.”
Về tác giả
Nguyễn Hoàng Mai hoàn thành cuốn Đung đưa trên những đám mây vào năm cô 21 tuổi, thực sự rất trẻ. Những năm tháng đầu đời của tuổi trưởng thành là những ngày tháng phải tự quyết định con đường phía trước của bản thân đầy khó nhọc. Dường như cuốn sách chính là tiếng lòng thầm kín của chính cô, của những người phụ nữ trẻ giống như cô. Tác giả không trực tiếp lên án những kẻ độc ác đã gây nên nỗi đau đớn ám ảnh đó, nhưng qua những con chữ tuy mềm mại tựa như mây của mình, vẫn có thể khắc sâu vào tâm trí của người đọc, những nỗi đau và cả những ám ảnh kéo dài của các nạn nhân.
Về cuốn sách
Cuốn sách viết về tuổi trẻ, về những mất mát, những vết thương chằng chịt thấp thoáng nụ cười và còn đọng lại cả những giọt hạnh phúc. Câu chuyện đi men theo nhân vật chính “tôi” mang tên Bình An trong suốt giai đoạn từ thời niên thiếu năm 13 tuổi đến khi nàng ở độ tuổi rực rỡ nhất của đời người, hai mươi. Đó là một cô bé nhạy cảm, và ngây thơ. Với niềm yêu thích được đắm chìm trong thế giới mà những cuốn sách mang lại, đầy mơ mộng và bay bổng.
“Nói đi nào,” chị ngoái lại và hỏi, “em đã từng yêu ai đó thật lòng chưa? Một ai đó mà chỉ cần họ mỉm cười hạnh phúc, thì em hạnh phúc ấy?”
“Gì cơ?” tôi ngẩng đầu lên, ngây ngô lớn giọng, “Những chuyện yêu đương dại đời như vậy làm sao mà em hiểu được? Em vẫn còn nhỏ mà.”
Những tiếng nói sau cùng của tôi bỗng dưng trở nên thầm thì như tiếng gió thoảng. Dưới ánh trăng vàng hôm ấy chị lại vượt lên trước rất xa, đang cúi đầu để ngắm nhìn một bông hoa cúc dại màu vàng nhỏ bé, chiếc bóng rất mờ, rung rinh dưới ánh sáng của những trụ đèn đường.
Cô bé đem lòng yêu nhân vật Mimi. Chị đẹp và đậm chất Nàng thơ trong những áng văn xưa. Chị còn là diễn viên, một diễn viên mang vẻ kiều diễm của một thời quá vãng. Dường như cả hai đều đã quá quen với nỗi cô đơn từ lâu. Đều đã sống trong giấc mơ của người khác từ khi còn nhỏ, tự trong bản năng luôn muốn vươn cao đến sự hoàn mỹ.
“Có tiếng thở dài trong cơn gió, có lời nói gọi chị ở đằng xa, mọi thứ trông rất lạ cho nên chị chỉ muốn ra xem thử. Khi nhìn lại đã thấy mình đứng trên một bờ đá và rồi cứ đi mãi không sao dừng lại được…” Chị bỗng dưng mím chặt môi và nhìn quanh. “Ở đó tối quá đến độ không thể thấy một thứ gì, chỉ có những ánh đèn loang loáng ngoài khơi xa. Cảm thấy lạnh rồi nhưng không thể quay đầu lại, cứ muốn đi tới và kiếm tìm một thứ gì đó, đồng thời rất sợ sẽ trượt chân, vấp ngã, rất sợ sẽ mãi mãi không tìm được lối về…”
Ước mơ lớn nhất của Bình An là được trở thành một nhà văn. Ước mơ đó mãnh liệt tới mức chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô bé 13 tuổi cười toe toét.
“Một ngày nào đó em sẽ viết nên những cuốn sách thật lớn và đẹp đẽ như Dostoevsky và Leo Tolstoy vậy. Chỉ nghĩ đến thôi cũng vui, thật đó chị nghĩ xem, trở thành nhà văn là công việc lý tưởng biết chừng nào. Vì mình sẽ được sở hữu cả một thế giới do chính mình cất công tạo ra với những con người thật thú vị.”
Để rồi khi giấc mơ ấy gặp khó giữa chừng chỉ bởi một kỳ thi Học sinh giỏi Văn năm đó, đã khiến cô rơi vào hố sâu tuyệt vọng tưởng chừng khó mà vớt lên được.
Tôi buồn ư? Không. Thất vọng ư? Không. Có gì đó còn lớn hơn nỗi tuyệt vọng, và lòng tủi hờn sâu sắc nhất: Sự trống rỗng. Sự rỗng toác không có căn nguyên như một con sâu nằm trong quả táo cứ đục dần ruỗng nát từ phía trong. Không có một ý nghĩ nào rõ ràng cả, nếu có trong tôi chỉ là một mớ suy nghĩ bị chặt khúc rối bù. Tôi yêu Văn cơ mà? Vậy thì cần chi những giải thưởng phù phiếm ấy. Tôi yêu Văn cơ mà, hay chỉ yêu những thứ phù phiếm mà nó đem lại cho tôi? Và rồi tình yêu đó, rốt cuộc là cái quái gì chứ, hử? Thứ mà tôi cho rằng quan trọng hơn mạng sống kia suy cho cùng chỉ là một sự hư cấu. Mà hư cấu là…
Bạn đã từng có những ước mơ cháy bỏng đến vậy không? Để rồi khi không với tới, chúng liền biến thành những ngón tay vô hình. Chỉ cần búng một cái, bạn lập tức ngã khuỵu vào đầm lầy đen tối, cùng với nỗi trống hoác bên trong tâm hồn, mặc kệ bản thân dần bị kéo xuống đáy sâu nhơ nhuốc. Nhưng ít nhất bạn đã từng biết ước mơ cháy bỏng là gì. Đã từng dốc hết sức bình sinh để đạt được ước mơ đó. Hãy cảm thấy may mắn. Vì có những người khi nắp quan tài đã đóng vẫn còn đang mơ hồ tìm kiếm những giấc mơ.
“Mà cũng chẳng sao nếu mình không thể hoàn thành những ước mơ.”
“Đương nhiên em sẽ không chết,” chị ngắt lời, “chỉ sống mà gần như chết.”
Mimi đã nói vậy đấy.
Sự bất lực của cái tuổi gọi là trưởng thành, nó đáng ghét lắm chứ. Và nếu không cẩn thận, có lẽ nó sẽ khiến con người ta trở nên điên dại. Nhưng những ẩn ức mà các nhân vật của chúng ta phải chịu từ thuở ấu thơ cũng đã làm nảy sinh nhiều nhân cách, khiến đến ngay cả bản thân họ, cũng không thể nào kiểm soát được.
“Em đã gọi người đó bằng ba. Em cũng thích người đàn ông đó, cũng thích cả chocolate và phô mai người đó mang đến cho em… cả gấu bông nữa. Sinh nhật em, ông ấy mang đến một con gấu bông thật to, có màu nâu với hai tai thật lớn. Em gọi đó là Misa. Về sau, nó mất một tai rồi…”
“Mỗi khi ông đó đến mẹ bắt em phải mặc đồ thật đẹp… Váy voan trắng, váy voan nhiều tầng, màu xanh. Em còn phải đánh phấn hồng và tô son nữa. Em cũng thích như vậy. Giờ nghĩ lại trông em giống như một con điếm lắm, một con điếm trẻ con, có phải không?”
[..]“Sau đó em luôn có thật nhiều tiền nhưng không biết phải làm gì. Lần nào cũng vậy, mẹ và ông ấy đi vào căn phòng có màn. Mẹ em dặn phải ngồi im, nhưng em không hiểu chuyện gì cả, em không ngồi im…”
Tôi nói, một lúc lâu xua tay rồi bắt đầu tự cười mãi. Tôi không thấy chuyện gì quá bất thường trong chuyện này. Nhưng nước mắt, tự dưng nó không ngưng được. Tôi vẫn ngửi thấy mùi nước hoa ngột ngạt mẹ hay xức cho tôi, vẫn nghe mùi bi-ăng-tin hăng nồng và lớp râu cọ vào má, vẫn thấy chói mắt vì ánh đèn từ chiếc xe hơi chiếu thẳng vào nhà.
“Không ai giải thích cho em, thật không hiểu chuyện gì cả, tại sao không có ai nói với em chuyện gì xảy ra vậy? Có lần em kể cho một người bạn của mẹ, cô ấy là giáo viên ở lớp. Em đã nghĩ rằng cô ấy rất thương em, nhưng cô ấy chỉ nhìn em bằng ánh mắt khác thường. Không lý giải được nhưng có thể cảm nhận thấy, mọi người lớn đương hùa nhau chơi ăn gian với em, trong một trò chơi ai cũng biết luật, chỉ mình em là không… Không.”
Tôi che mặt lại, bàn tay trong vô thức lại cào cấu con mắt của chính mình. Và chị nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, dùng tay mở bàn tay tôi ra. “Từ đó em không dám kể cho một ai khác. Cảm thấy nó rất xấu hổ, nó có quan trọng không? Em cũng không biết nữa. Mỗi lần ba về là hai người cãi nhau suốt, ném mọi thứ vào nhau, những lời độc ác nhất… Em ghét người lớn, thực sự ghét họ, ban đầu em sợ lắm, còn không ngủ được.”
“Nhưng về sau em nghĩ, tại sao họ không chia tay đi, chia tay cho rồi đi…”
“Thật vui mà, ha?” Tôi nói. “Chuyện này cũng thường lắm mà, chẳng sao cả, đầy rẫy! Ngoại tình là chuyện thường. Thế giới mà em được hiểu đã là như thế, lớn lên như thế để tự mình tìm lấy sự thật, cố gắng đến phát điên và trầy cả da thịt để tìm đến sự thực nhưng cuối cùng lòng tin vào sự thật cũng đã bay biến cả rồi.
[...] Liệu có thể nào câu chuyện tôi vừa kể ra chỉ là một giấc mơ, hay toàn bộ cuộc sống của tôi chỉ là một giấc mơ?
[...] “Dãy phòng vệ sinh trường tiểu học nằm cách rất xa lớp học. Năm em học lớp hai, chắc vậy đó, có một người đã vào toilet nữ trường em, một người nghiện hút, về sau em đã được biết như vậy. Cái giọng nói nhừa nhựa ấy, vẫn còn nghe bên tai cứ thì thầm rủ rỉ…”
Ông ấy đã hỏi tôi có muốn học giỏi không, có muốn tốt đẹp không. Tôi không hiểu gì, rồi nói rằng tôi muốn và đi theo ông ấy. Tôi để yên khi bàn tay ông ấy luồn trong chiếc quần lót của tôi. Trong tranh tối tranh sáng, những ngón tay mũm mĩm, khớp tay nổi rõ và rất bẩn. Tôi đông cứng lại bởi những cảm giác lần đầu nhận thấy. Tôi không hiểu rõ đó là chuyện gì. Đứng yên tại chỗ, không thể hét lên. Rồi tôi vung người chạy thật xa với một niềm tủi hổ, đau đớn cứ thấm mãi, dâng lên theo từng bước chân…
[...]
“Sinh nhật năm mười ba tuổi, người đàn ông chị gọi bằng ba nuôi đã bước vào giường trong hơi men. Ông ấy ép chị uống thật say đến nỗi chị không còn nhớ đến chuyện gì. Khi tỉnh dậy chị thấy mình ở trên giường với cơ thể trần trụi, mềm nhũn. Ông ta ôm chị vào lòng, nói rằng đã yêu chị ngay từ lúc nhìn thấy lần đầu và biết chị cũng yêu ông ấy, rằng tình yêu thì không có tội. Ông ta căm ghét mọi thứ ở ngôi nhà này và sẽ đưa chị đi thật xa…”
“Không thể nói với bất kỳ ai cả, tôi đã cố gắng kêu cứu đến khản cả tiếng nhưng mà không ai nghe thấy. Mọi người ở quanh đấy, nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng thét gào của tôi.”
“Tôi chỉ là một đứa con gái hư hỏng, trong đêm tối lạnh lẽo tôi bật khóc vì cô đơn và sự tuyệt vọng. Dù cố gắng thế nào vẫn mãi mãi đứng ngoài cửa, dù cố kiếm tìm vẫn mãi không sao tìm được đường về nhà, chẳng thể thuộc về nơi nào.” “Tại sao tôi lại xuất hiện trong cuộc đời này? Lẽ ra tôi hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi đây mới phải.”
Khi phải chịu đựng quá nhiều điều đớn đau, con người ta thường có xu hướng thu mình lại vào trong lớp mai mong manh của chính mình. Sợ rằng chỉ một hơi thở mạnh thôi cũng đủ làm lớp mai tan vỡ thành nhiều mảnh, cứa vào da thịt đến rỉ máu. Khao khát có một điều kỳ diệu nào đó xảy ra, một bàn tay vươn ra từ ánh sáng vàng ấm áp rồi kéo ta ra khỏi màn đêm âm u lạnh lẽo nơi cõi lòng.
Tôi ngồi trong bóng tối không biết đã bao nhiêu ngày, thời gian đang trôi lững lờ quanh tôi, thế giới của tôi hoàn toàn bó hẹp trong bốn bức tường chật chội. Đã lâu lắm tôi không còn khóc nữa, chỉ kiên nhẫn đợi một người sẽ đến.
Chính tôi cũng chẳng hiểu rõ tại sao và từ lúc nào như thế nữa, cứ hy vọng và hy vọng, ngày trôi và ngày trôi. Qua khung cửa sổ này, một ai đó sẽ đến, và trao cho tôi một cuộc đời thật khác. Khác xa với thực tại nhàm chán của tôi bây giờ, khác xa ký ức với hàng vạn vết thương nhức buốt trong trái tim.
“Suỵt, có điều gì đang xảy ra thế? Hãy nói lại cho to. Rồi ta sẽ nhặt lại từng mẩu ký ức của ngươi cho vào túi này, khóa chặt. Cứ bình tĩnh, nhắm mắt lại và suy nghĩ thật kỹ trong một vài phút giây, và đừng quên tất cả, suy cho cùng tất cả, cũng chỉ là một giấc chiêm bao đó mà thôi…
Sự trưởng thành về thể xác khiến tâm hồn của Bình An cảm thấy chới với, chông chênh. Tâm trí cố chạy nhanh để theo kịp một thứ gì đó mang danh “trưởng thành”. Rồi khi chạy quá nhanh, ta đâu có thì giờ để quay ngược vào tận sâu tâm khảm mình. Những câu hỏi như Vậy thì tôi là ai, thế giới này là gì? Tôi sinh ra để làm gì vậy? Những câu hỏi khó chịu ấy sẽ mọc rễ, bám chặt lấy tâm trí An đến ngạt thở. Khiến cô quanh quẩn không dứt ra được, cũng không thể tìm ra câu trả lời. Và rồi cô sẽ trốn chạy tới một thế giới bản thân tự huyễn hoặc ra, kẹt ở đó mãi mãi.
Trong căn bếp trống trải của nhà mình, tôi không còn lớp vỏ ngụy trang nào nữa. Giống như một con thú nhỏ run rẩy và hoảng loạn cảm thấy mình mục rữa dần trong tỉnh lạnh nhưng không làm sao để khóc. Lần nào cũng vậy, không thể khóc.
Những giấc mơ cứ hao mòn đi theo thời gian, tôi chẳng thể nào ở lại mãi với cùng đất thần tiên trong tâm tưởng.
Càng lớn, tôi càng không ưa chính mình, không hòa hợp nổi với con người hèn kém ẩn sâu trong trái tim. Tôi gói kỹ giấc mơ trở thành một người vĩ đại, nhưng khi cố gắng bước ra nhìn ngắm thế giới hiện thực tôi lại càng không hiểu nổi nhiều thứ, nhiều chuyện trên đời, nên trạng thái lúc nào cũng ngơ ngơ.
Và, tình yêu trong cuốn sách này thật đẹp. Tình yêu mà Bình An dành cho Mimi. Dường như đây là thứ tình cảm thuần khiết nhất, trong sáng nhất mà tôi từng được thấy. Nó mong manh tựa hồ như làn khói xám. Rõ ràng nhìn thấy làn khói ấy trong không trung, nhưng khi muốn giơ tay bắt lấy thì lại không thể.
Một cánh chim nào vừa nghiêng chao trên khoảng không ngoài cửa sổ. Buổi sáng hôm ấy, bầu không khí thật trong lành. Dù không biết tại sao, trái tim tôi vẫn chìm đắm trong một cơn say mê mải. Giây phút ấy tôi thực sự nghĩ rằng sẽ yêu người phụ nữ này hết đời này, hết kiếp này.
Cho đến khi tôi chết.
“Em biết gì về tôi khi em nói yêu tôi? Mà chắc gì đã không nhìn nhầm tôi với một ai khác. Có khi… em kỳ vọng tôi là một thứ gì đó, trong lúc tôi chẳng là ai hết. Tôi sẽ không đền bù nổi nếu một ngày em nhận ra tôi không hề được đẹp đẽ như cái cách mà em tưởng tượng.”
“Em còn rất trẻ, rồi em sẽ lớn hơn, đi nhiều nơi và gặp gỡ nhiều người khác nhau trên mặt đất này. Khi đó, em sẽ phát hiện ra rằng tôi không phải người đặc biệt nhất.”
“Những điều em cho là thật đó, có thể vào giây phút này đối với em là sự thật, thế nhưng trong tương lai em sẽ không thể làm chủ được những gì mong manh như tình cảm. Phải, tình cảm là thứ mong manh nhất. Trên thế gian này, chẳng còn thứ tình yêu nào lâu bền mãi mãi, nên những lời em nói chẳng khác gì là một lời nói dối đâu”
“Chẳng tùy thuộc vào chuyện ta muốn hay không, tình cảm tự có quy luật của nó. Ký ức mà em vẫn ngỡ mãi mãi sống động trong lòng em, sẽ từ từ tan biến đi như tuyết tan dần trên những nhánh lá cây, từ lúc nào. Thực tế là vậy, rồi em sẽ quên tôi rất nhanh, và đó là cách mọi người chọn để lớn lên…”
“Khi em yêu, nghĩa là người ấy sẽ mãi là một phần của chính em [...] Khi thân thể này tiêu vong mất, trí nhớ của em nhạt phai thành một vùng trắng xóa thì điều quý giá nhất - tận sâu trong linh hồn em - vẫn có thể hình dung được những cảm giác như lúc được ở bên chị. Nếu được sinh trở lại, có lẽ em sẽ dùng tất cả thời gian đời mình cho cuộc tìm kiếm ấy.”
“Vì cuộc sống của chúng ta đã được gắn kết lại bởi một sợi dây vô hình kỳ diệu có đúng không?”
“Em yêu chị” [...] “Đã nghĩ về điều đó hơn một trăm lần, nó chiếm lấy toàn bộ tâm trí em. Nhưng rốt cuộc, đến tận cuối cùng vẫn không bao giờ biết chắc, tình yêu ấy có thực hay không. Liệu rằng sau tất cả… thứ tình cảm này rốt cuộc có phải chỉ là một trò đùa của chính em đối với bản thân mình?”
[...] “Tình yêu của em, tình yêu của mọi người… kỳ thực tình yêu là gì chứ? Tại sao những điều em cảm nhận đều thật xa khác với hầu hết mọi người? Em không biết nơi đâu là sự thật nữa, liệu có thể tin vào thứ gì đây? Có gì không đúng đắn khi em yêu một người con gái.”
Mỗi nhà văn đều có một Nàng thơ của riêng mình. Và Mimi chính là Nàng thơ của Bình An. Là suối nguồn của tâm hồn nàng, kéo nàng ra khỏi những sợi dây rối như tơ vò trong đầu mình.
“Chị biết đó, từ rất lâu, cuộc sống của em không còn là thực lắm.” “Em không biết mọi người sống thế nào nữa, còn với em, mọi thứ cứ mơ hồ, như đùa chơi vậy thôi. Thật ra em thuộc loại người mà người khác không nên tin tưởng. Bởi lẽ chính em cũng không còn khả năng tin trọn vẹn vào bất cứ thứ gì…”
“Đừng bao giờ nói không bao giờ chứ.”
[...]
“Trên thế giới này,” chị nói, “em biết không, chẳng còn điều gì là chắc chắn nữa.” “Người ta buộc phải ăn cả món ngon và món dở, những món mình không thích lắm, cực ghét, nuốt trọn vào để tồn tại, để tiếp tục. Những người trưởng thành đều biết rằng chẳng bao giờ có một cuộc sống toàn là những món như ý mình đâu em.” “Rồi khi ăn nhiều hơn em sẽ thấy rằng: A, hóa ra nó cũng không đến nỗi dở tệ như mình nghĩ. Và thích nghi cũng chẳng phải là điều xấu hổ lắm.”
“Mà đừng suy nghĩ quá nhiều như thế nữa,” “Biết gì không, sẽ có những ngày trong cuộc sống này, em bỗng cảm thấy mọi thứ hết sức là rối bời, tồi tệ. Dù có thế nào, mọi việc cũng không quá tệ như cách mình nhìn thấy đâu em.” “Điều bí mật là. nếu cứ tiếp tục cố gắng, cuối cùng em sẽ tìm được một thứ gì đó cho mình đấy.”
Lời kết
Cuốn sách Đung đưa trên những đám mây chính là lời tâm sự thể hiện cho nỗi lòng chênh vênh của tuổi trẻ. Tác phẩm đưa ta qua những giai đoạn khác nhau của một con người. Cho ta thấy được những gì mà tuổi trẻ phải trải qua, sự chênh vênh, lạc lối, những vết thương mưng mủ, rỉ máu, những nỗi buồn, trống rỗng, những quyết định sai lầm… đều là một phần của chúng ta, chúng bồi đắp nên bản sắc ta hiện tại, để biết rốt cuộc ta là ai, sẽ trở thành cái gì trong tương lai xa xăm vô định ấy.
Ở tương lai ấy, tôi không biết mình sẽ trở thành cái gì nữa, không biết mình sẽ đi đâu trong cuộc đời này, nhưng thật lòng mong muốn được nhìn thấy những điều tốt đẹp trên thế giới. Sống thật đã đầy, chứng kiến những quang cảnh kỳ vĩ, gặp gỡ những con người khác nhau khi trái tim vẫn còn những nhịp đập say mê.
Dư âm của cuốn sách mang hương vị buồn nhưng lại tràn ngập ánh sáng. Giọng văn tinh tế dịu dàng, khiến người đọc như đang bay lượn trên mây, khẽ hất tung từng đám mây nhỏ, nhẹ nhàng như không. Trang cuối cùng của cuốn sách khép lại, làm lòng người thở ra một hơi thật dài, thật dài, và thật nhẹ nhõm.
Biển
Tỉnh dậy, trước mặt tôi là biển
Cát vàng, miên man những dấu chân
Tôi không biết tôi là ai
Làm sao
Bằng cách nào
Tôi đến được đây
Chỉ có sóng
Ồn ã hoài những âm giai miên viễn
Chỉ có sóng
Review chi tiết bởi: Đặng Trà My - Bookademy
Hình ảnh: Đặng Trà My
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Giọng văn dịu dàng của Hoàng Mai rất phù hợp với câu chuyện xen kẽ liên tục giữa quá khứ và hiện tại, giữa mơ và thực này. Và có lẽ, toàn bộ sự vận chuyển trong tác phẩm, trong nội tâm nhân vật cũng đi theo cách thức như “những đám mây”: Chậm nhưng không dừng lại, lơ đãng nhưng không hoàn toàn vô tri, trong từng giây phút đều cố gắng chạy trốn bản ngã, nhưng đồng thời trong từng giây phút vẫn luôn cố gắng níu giữ ý thức phải đối mặt với bản ngã. Sự mâu thuẫn nội tại ấy có lẽ đến từ việc câu chuyện khởi nguồn bằng nỗi đau mất mát rất lớn của nhân vật chính: Sự mất mát khiến cô muốn khắc sâu trong tâm trí về thứ đã từng tồn tại, vì dường như cô là bằng chứng duy nhất cho sự tồn tại đã từng ấy, nhưng đồng thời nỗi đau khi phải đối mặt với nó lại khiến cô đôi lúc muốn quên đi. Dù tác phẩm “Đung Đưa Trên Những Đám Mây” khởi nguồn từ sự mất đi người yêu thương và lấy động lực để bắt đầu bằng chính tình yêu ấy, nhưng nó không phải là câu chuyện tình yêu theo nghĩa thông thường.