Trong những năm tháng thanh xuân
của cuộc đời, đã bao lần chúng ta tự làm đau mình, tự hy sinh mình vì hạnh phúc
của người khác? Đã bao lần chúng ta vắt cạn cảm xúc vào một con người, một tình
yêu, để rồi đau đớn vì cái kết chẳng vẹn toàn? Chúng ta, những trái tim đang học
cách kiên cường, chúng ta đã qua rồi những năm tháng thương người vội vã, mãnh
liệt mà ngay cả bản thân mình, chúng ta cũng chẳng đoái hoài.
Em biết không, “thời gian là liều thuốc màu nhiệm chữa lành mọi vết
thương”. Nhưng thời gian cũng khắc nghiệt lắm. Vết thương lành nhưng vết sẹo
thì vẫn còn mãi. Mỗi khi trở trời, có ai đó vô tình chạm nhẹ vào những nơi được
đóng gói kĩ lưỡng và cất giữ lâu năm, bỗng sặc mùi thương nhớ.
Đúng như tên gọi của nó, Tự
thương mình sau những năm tháng thương người là cuốn sách chứa đầy tâm sự của
những người đã từng tổn thương trong tình yêu, đã dành quá nhiều thời gian để
chữa lành những vết thương ấy, và giờ đây chỉ muốn “tự cầm ô che chắn cuộc đời
mình”. Người ta không thể dùng những vết cứa của tình yêu để lại để đong đếm
nông sâu của tình yêu ấy, nhưng chắc chắn không một ai từng đi qua một mối tình
sâu đậm mà không từng đau lòng, không từng chịu tổn thương.
Và bởi thế, người ta luôn có thể bắt gặp mình đâu đó trong cuốn sách. Bởi chúng ta có thể rất khác nhau, nhưng nỗi cô đơn khắc khoải trong đêm của những kẻ chênh vênh giữa ngưỡng cửa trưởng thành, những ngón tay cứ chực chờ nhấp dòng tin nhắn gửi cho người cũ rồi lại ngập ngừng xóa đi, hay nỗi buồn của những ngày sau chia tay… có lẽ đều day dứt như vậy. Cuốn sách đến từ một tác giả nam, nhưng lại khắc họa sâu sắc những nỗi niềm hoang hoải của người đàn bà, những người đã trải qua vài mối tình và mang đầy những vết sẹo để lại. Đọc “Đàn bà và những mảnh vỡ”, “Tuổi 28, chỉ cần bình yên”hay “Cô đơn là điều em chọn”, ta thấy trong đó hình ảnh những người đàn bà ba mươi vẫn đi kiếm tìm ý nghĩa của tình yêu, vẫn chưa tìm thấy một bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình, nhưng sự hoang mang, bối rối của tuổi 20 khi đi từ cuộc tình này đến cuộc tình khác không còn nữa, nỗi cô đơn cũng không còn cuộn trào mà dần lắng lại, để tĩnh tại tìm lấy sự bình yên trong chính tâm hồn mình.
1, Giới thiệu tác giả:
Trí được biết đến là một Tác giả trẻ, những cuốn sách anh viết đều
đem lại rất nhiều trải nghiệm cho các bạn trẻ. Đó là tình yêu trong tháng năm
thanh xuân, là sự vấp ngã của những bước chân chập chững bước ra khỏi vùng an
toàn. Cảm xúc anh thể hiện qua các câu chữ vô cùng đặc biệt, khiến cho mỗi độc
giả sau khi đọc xong cuốn sách đều một lần nữa phải suy ngẫm lại cuộc đời. Tự thương mình sau những tháng năm thương
người còn là những đoạn tâm sự đứt đoạn, có thể của một ai vô danh, hoặc
giả của chính tác giả. Điều khiến mình tâm đắc nhất ở tập tản văn của Trí có lẽ
từ chính những bài thơ xen tản văn. Tựa đề của các câu chuyện đôi khi chỉ gói gọn
trong một, hai từ,như: Buông, Quên,
Sợ, Chia tay, Ly hôn, Cô đơn, Cảm ơn, Đàn ông, Nắm tay, Ừ-thôi,…
2, Giới thiệu tác phẩm:
Tự thương mình sau những tháng
năm thương người là một trong những tập thơ – tản văn hút độc giả nhất,
thời điểm xuất bản và tái bản lần 1 năm 2016. Bạn đọc có thể tự học, rút ra rất
nhiều những suy nghĩ, chiêm nghiệm của cuộc sống với 248 trang tản văn được tác
giả trẻ Trí chắp bút.
Trong quãng thanh xuân của mình, bạn đã bao lần tự làm tổn thương chính
mình, hy sinh vì hạnh phúc của người khác? Đã bao lần bạn khóc trong đau đớn vì
bị phản bội chưa? Tủi hờn tự biến mình thành kẻ thứ ba đáng ghét trong mối quan
hệ? Tự xỉ vả bản thân khi đã làm tan vỡ một cuộc tình? Hay có khi nào bạn bị
đánh gục chỉ bằng một lời nói từ người bạn yêu thương nhất? Rồi có bao giờ, bạn
tự học, tự ngẫm ra bao điều cay đắng sau những đau thương ấy?
Ngay trong trang mở đầu của tạp tản văn, tác giả Trí đã nhắn gửi tới
người đọc một câu như thế này: “Tự
thương mình sau những tháng năm thương người – Dành cho những trái tim đang
học cách kiên cường”. 248 trang gói trọng 108 những ghi chép, những câu
chuyện nhỏ trong cuộc sống, trong tình yêu, mà qua đó, ta lại thấy bóng dáng
mình thấp thoáng đâu đó.
Không phải tự dưng Trí lại đặt cho tập tản văn này một cái tên dài như
vậy. Trong những câu chuyện trong tác phẩm, ta có thể bắt gặp hình ảnh người phụ
nữ tan vỡ trong hôn nhân, người đàn ông đau khổ trong một mỗi quan hệ không rõ
ràng, những đau khổ khi ai đó nhớ về người yêu cũ. Điểm chung của tất cả những
số phận trong tập tản văn của Trí là, sau tất cả những đau thương, ngần ấy con
người đều tự suy ngẫm, học được nhiều điều trên con đường họ đi, để rồi từ đó tự
mình đứng dậy sau vấp váp, tự thương lấy bản thân mình.
Tự thương mình sau những tháng năm thương người còn là những đoạn
tâm sự đứt đoạn, có thể của một ai vô danh, hoặc giả của chính tác giả. Điều
khiến mình tâm đắc nhất ở tập tản văn của Trí có lẽ từ chính những bài thơ xen
tản văn. Tựa đề của các câu chuyện đôi khi chỉ gói gọn trong một, hai từ,như: Buông,
Quên, Sợ, Chia tay, Ly hôn, Cô đơn, Cảm ơn, Đàn ông, Nắm tay, Ừ-thôi,…
Trong Thương mình sau những tháng năm thương người có một câu
thế này: “Chúng ta đến thế giới này
cô độc và ra đi cũng cô độc. Vậy hà cứ chi phải vì ai đó khóc cạn những đau
thương”. Hẳn rằng ai đó sẽ vỡ ra, học được nhiều điều khi đến với tản
văn của Trí, rồi tự trách ta những thời ngây ngô ấy, có khi lại ngồi cười một
mình cũng nên ấy chứ! Chắc hẳn Trí đã phải đi rất nhiều, tìm đến với nhiều người,
lắng nghe tâm sự của họ thì mới có đủ vốn liếng tạo ra Tự thương mình sau
những tháng năm thương người.
Một điều nữa khiến mình thích thú khi đến với tập tản văn này là
trong mỗi câu chuyện, lại có những triết lý được vỡ ra, có khi ở ngay đầu tác
phẩm, có khi ở cuối kết thúc, hoặc ở cả hai khi mở đầu và kết thúc tác phẩm.
Không phải ngẫu nhiên mà rút ra đươc những triết lý hay và ý nghĩa như thế, người
viết sách phải đọc – học – chắt lọc những gì tinh túy nhất của những mảnh chuyện
để ghép thành những câu nói hay như vậy!
Khi đọc Tự thương mình sau
những tháng năm thương người, có thể khiến bạn trở nên yếu đuối
hơn, tủi hờn hơn, nhưng đó chỉ là nhất thời; có thể bạn sẽ khóc, đừng cố ngăn
dòng lệ, hãy khóc thành tiếng để rồi tự lau nước mắt mỉm cười ngông nghênh với
đời, mạnh mẽ trưởng thành hơn, tự mình làm chủ cuộc đời của chính mình.
Nếu bạn đang trong giai đoạn mất phương hướng trong cuộc sống, hay đang
tự cuốn mình trong những mối quan hệ lập lờ không rõ ràng và đau khổ, mình tin
rằng Tự thương mình sau những tháng năm thương người sẽ là liều thuốc
tinh thần dành cho bạn! Còn gì tuyệt vời hơn khi cầm trên tay tập thơ – tản
văn, ngẫm nghĩ về cuộc đời, học từ ai đó – học từ chính cảm xúc của bản thân!
Yêu người không yêu mình
Trên đời này chắc không còn gì đau khổ bằng việc chúng ta lỡ say đắm một
người không yêu mình, thấy người ta vui vẻ với người khác nhưng bản thân lại chỉ
có thể cười gượng gạo. Nhiều lúc rất muốn hỏi người ta của họ như thế nào? Vui
hay là buồn nhưng nghĩ lại mình có là gì của nhau đâu, lại đành cất điện thoại
đi. Cảm giác tình yêu chỉ từ một phía, tất cả đều do chúng ta tự tưởng tượng nó
đau đớn lắm. Khi bạn đem câu chuyện ấy kể cho người khác nghe họ cũng chẳng tin
rằng trên thế gian này có một người ngốc như bạn. Đem hết sự chân thành của
mình dành tặng cho một người không yêu mình cũng giống như việc bạn biết trước
kết quả nhưng vẫn cứ đâm đầu vào.
“Yêu
người không yêu mình
Trái tim đôi lúc, thình lình lại đau.”
Tình đầu
Người ta thường nói tình đầu là mối tình có nhiều cảm xúc nhất, lúc ấy
không nhớ rõ bản thân vì sao lại rung động trước đối phương. Chỉ biết là vào một
ngày đẹp trời khi đi ngang qua lớp của người ấy, bốn mặt vô tình chạm nhau vậy
là yêu. Trải qua muôn vàn cảm xúc từ vui vẻ đến đau đớn tột cùng, chúng ta của
ngày ấy cứ ngây thơ nghĩ rằng tình yêu ấy có thể đi đến cuối đời. Rồi bao nhiêu
thứ áp lực, công việc khiến hai đứa ngày một xa nhau hơn, một ngày cả hai chia
tay. Khi nhớ lại mối tình đầu, chúng ta vẫn bất giác mỉm cười vì những cảm xúc
lúc ấy luôn nhẹ nhàng và chân thật. Có rất nhiều cái lần đầu, lần đầu nắm tay một
người, lần đầu trao nhau nụ hôn và lần đầu yêu thương một người chân thành như
vậy.
Tự nhiên nhớ người cũ
Chúng ta cứ đinh ninh trong đầu rằng chuyện đã qua lâu, tình cảm đã nguội
vậy thì chẳng còn lý do gì để nhớ người cũ. Ấy vậy mà có một ngày bạn đến nơi
hai người từng đến, ăn món ăn hai người đã từng cùng nhau ăn, nghe một bản nhạc
thì mọi ký ức lại ùa về. Bạn đột nhiên nhớ đến ngày tháng mặn nồng trước đây, từng
cùng nhau đi qua tháng năm tươi đẹp của tuổi trẻ vậy mà giờ đây chỉ có thể gọi
nhau bằng cái tên “người cũ”.
Em chấp nhận đi qua đau thương để
trưởng thành
Tuổi trẻ của chúng ta có rất nhiều màu sắc từ tươi sáng đến u tối, có
những nỗi buồn chúng ta tưởng như không thể thoát khỏi. Vậy mà bây giờ nhìn lại
những khó khăn năm xưa chỉ như gió thoảng mây bay chẳng có một chút đáng sợ.
Đúng vậy, chúng ta tuổi trẻ chúng ta đều phải vấp ngã, vấp ngã để trưởng thành.
Thanh xuân luôn không trọn vẹn, có lúc vì không thể quên một người mà bạn tự
mình hành hạ bản thân bằng những lần đi uống rượu thâu đêm suốt sáng, để bản
thân tụt dốc không phanh… Đừng quên rằng nhiệm vụ của thời gian chính là xoa dịu
vết thương trong lòng của bạn. Khó khăn đến để thử thách lòng người, nếu nhanh
chóng đầu hàng vậy thì bạn chỉ có thể chấp nhận sống tháng ngày nhạt nhẽo. Thế
nên hãy cố lên, chấp nhận đi qua đau thương để trưởng thành.
“Cuộc đời có tròn hay méo, ngày
có dài hay ngắn, ngoài kia bão giông có chất chồng hay nắng ấm đủ xua tan, thì
em vẫn sống bình yên và nhẹ tênh sau những tháng ngày không anh.”
“Đã qua rồi những tháng năm
thương người vội vã, Em tự cầm ô che chắn cuộc đời mình”
Còn nhớ không em những năm tháng đó, một lòng một dạ vì một người, dù
đau thương, dù vất vả, một mình em gánh chịu thế những em vẫn kiên trì. Tất cả
chỉ vì một người, vì nụ cười của người ấy mà em đánh rơi cả bản thân mình. Giờ
thì qua rồi, qqua rồi em ạ. Đây là lúc em nên bắt đầu lại, bắt đầu yêu thương
chính bản thân mình. Đây là lúc em phải đứng lên sau những vấp ngã của cuộc
tình và tự cầm ô che chắn cuộc đời mình
“Chúng ta đến với thế giới này
trong sự cô độc và cũng ra đi trong sự cô độc, vậy tại sao phải vì một người mà
em khóc cạn những đau thương?”
“Duyên là của trời, hạnh phúc là
tùy duyên”
Nếu như ai đó hỏi rằng, trên đời này có gì không thể cưỡng cầu, thì hãy
trả lời rằng đó là duyên phận, mọi thứ tốt đẹp là tùy duyên, cố chấp cưỡng cầu
những thứ không thuộc về mình, đó chính là đau khổ.
“Cảm ơn cuộc đời đã cho mình
thương nhau”
Chúng ta không còn ở cạnh nhau nữa không có nghĩa là chúng ta quên
nhau, dù đôi khi cuộc sống hiện tại có cuốn mình vào những tất bật thường nhật.
Nhưng chúng ta không thể nào chối bỏ quá khứ, nơi mà mình đã từng coi nhau là một
phần cuộc đời.
Cuộc đời là vậy, chúng ta dù muốn dù không, vẫn phải sống, sống cho
mình và sống cho người. Cảm ơn cuộc đời vì đã cho mình gặp nhau và yêu nhau
trên một quãng đường tuổi trẻ
Em cứ sống cho chính mình, làm
những gì em muốn và đi những nơi em thích
Đừng cứ mãi thương người, đừng chờ trông chi một soái cả chỉ tồn tại ở
thế giới ngôn tình và cũng đưngè vì hạnh phúc của một ai mà làm đau chính mình.
Trước khi gặp đường người ấy, em đã từng an yên thế nào, đã từng hồn
nhiên thế nào, tự hỏi bản thân mình thử xem, có đáng để em vì người ấy mà hứng
chịu giông bão hay không? Trước khi có một người hết lòng hết dạ yêu em, em hãy
cứ sống vui đi, hãy cứ sống vì chính mình, làm những điều mình thích, ăn những
món mình yêu và đi đến những nơi mình muốn. Chỉ khi em yêu chính mình thì mới
có người khác yêu em. Hãy tin vào điều đó.
Chấp nhận đi qua đau thương để
trưởng thành
Đúng là thanh xuân chúng ta nên một lần dốc cạn con tim, một lần đau thấu
tâm can để nhận ra giá trị của chính mình và để trưởng thành hơn
Những gì được rút ra khi trang sách khép lại?
“Đâu phải ai thương nhau cũng phải nắm tay nhau đi đến hết con đường,
cũng phải nhìn về một hướng, cũng phải ở chung dưới một ngôi nhà, ăn chung một
bữa cơm… Nên đoạn kết này của chúng ta cũng bình thường như vạn điều bình thường
ngoài kia. Anh và em cũng đâu có thể đau đến tan lòng nát ruột, hay khóc đến cạn
dòng kí ức.”
“Sau những tháng năm dốc kiệt vốn
liếng yêu thương để dành cho một người, chúng ta chợt nhận ra, mình đã bỏ bê bản
thân, đã không quan tâm đến cảm xúc của chính mình, đã tự làm mình thương tổn bấy
lâu nay. Vậy nên, hãy dừng lại những chuỗi ngày hoang phí, dừng lại thứ tình cảm
trao đi mà chưa một lần được đáp đền, hãy tự thương mình, tự chăm lo cho chính
mình, trân quí quý chính mình. Duyên là của trời, hạnh phúc là tùy duyên. Đừng
cố níu giữ những thứ đã không còn là của mình nữa!”
Cất nỗi buồn vào đâu?
Ở năm tháng tuổi trẻ, chúng ta hết lần này đến lần khác phải tự mình đối diện với không ít nỗi buồn. Ngày qua ngày nó làm chúng ta dần “héo mòn”. Có một thời điểm chênh vênh của tuổi trẻ, con người bị sợ hãi khi phải đối diện với nỗi buồn. Vì sao lại như vậy? Phải chăng cuộc sống quá đỗi khắc nghiệt “hay là hạnh phúc trừ mình ra” muôn vạn cảm xúc tệ hại bạn đều phải tự mình nếm trải. Nghe đau đớn không? Đau quá luôn ấy chứ, nhưng biết làm sao được khi nỗi buồn nó có thể ghé thăm chúng ta bất cứ lúc nào. Chạy trốn hay chấp nhận nỗi buồn là sự lựa chọn của mỗi người, nhưng nếu chỉ biết nhìn vào điểm tiêu cực của tuổi trẻ thì thanh xuân của bạn chỉ trôi qua với một màu mây đen xám xịt mà thôi. Còn khi bạn dũng cảm đối diện với nỗi buồn thì mọi thứ sẽ khác, đã là cảm xúc của bản thân thì chối bỏ làm gì nhỉ?
Muốn sống một đời bình yên
Cuộc sống có thật sự là những chuỗi ngày trải dài đau thương đến mức
con người không thể tìm kiếm một bến đỗ bình yên không? Mỗi ngày trôi qua đều
mang nhiều màu sắc khác nhau, chính là chúng ta không chịu nhìn nhận ở nhiều
khía cạnh mà vội vàng đánh giá ngay. Chỉ vì gặp một câu chuyện đau khổ mà bạn
đã mặc định rằng cuộc đời của mình chỉ toàn là màu đen tối. Đau khổ không tồn tại
suốt cả cuộc đời bạn, chỉ là một lúc nào đó nó bất chợt ghé thăm sau đó sẽ vội
vàng biến mất, cũng có thể nó sẽ ở lại hơi lâu một chút. Đau khổ không phải gắn
liền với cuộc đời của con người, mà đau khổ để thử thách tinh thần của chúng
ta. Bạn kiên trì thì ắt sẽ có được một cuộc đời bình yên, còn nếu chỉ biết cúi
đầu trước nó thì bạn cứ sẵn sàng đối diện với một màu u ám mà thế giới dành cho
bạn đi.
3, Lời kết
Tự thương mình sau những tháng năm thương người là một cuốn sách tản
văn chứa đựng muôn vạn cảm xúc khác nhau trong cuộc sống. Một đời người dài như
thế chúng ta không thể chỉ thương người mà không tự thương mình, sau khi trải
qua tất thảy những đau khổ, con người ai cũng xứng đáng được nhận lại hạnh phúc.
Cuộc sống như một chuyến xe buýt, mỗi ngày có rất nhiều người bước vào
cuộc sống của chúng ta, khi đến điểm dừng có người đi xuống, người thì đi lên.
Nó giống như một quy luật không thể thay đổi vì thế chúng ta không thể giữ chân
một người nào đó nếu họ đã muốn rời đi. Níu kéo một người không muốn ở bên cạnh
bạn thì điều bạn nhận lại chỉ là sự thất vọng mà thôi. Hãy yêu thương bản thân
thật tốt nhất định sẽ có người mang hạnh phúc đến cho bạn.
Tự thương mình sau những tháng năm thương người là lời tâm sự của người từng trải, mà ở đó chúng ta bắt gặp rất nhiều hình ảnh quen thuộc được ghi lại trong cuộc sống của chính bản thân mình. Nếu muốn chữa lành vết thương dai dẳng sau những tháng năm thương người bạn chị có thể tự thương lấy mình mà thôi!
Tóm tắt bởi: Lô Thanh Trúc - Bookademy
Hình ảnh: Hoài An
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.