Ai trong chúng ta rồi cũng phải bước qua những năm tháng vô tư, hồn nhiên của tuổi trẻ để đến với cánh cửa mang tên “trưởng thành”. Đó là chặng đường mà mỗi người trẻ phải nếm trải sự chênh vênh giữa cái ngưỡng không còn trẻ mà cũng chẳng phải đã lớn, không lạc lối nhưng cũng chẳng thể tìm cho mình một ngã rẽ riêng. Đây được xem là giai đoạn quan trọng, một bước ngoặt để quyết định cả một cuộc đời phía trước.

Đa phần, người trẻ thường sẽ bị vỡ mộng bởi sự khác biệt quá lớn giữa thực tế và ảo tưởng khi dần trưởng thành. Tình yêu ở giai đoạn này sẽ phức tạp hơn, thực tế và có đôi chút thực dụng hơn, nhưng chung quy lại cũng là phũ phàng đến đau lòng. Những ước mơ nhỏ bé hay lớn lao cũng dần bị mai một vì những khó khăn, thử thách. Mọi điều xảy ra dường như đi ngược lại hoàn toàn với mong muốn của chính mình, khiến ta thấy bất lực và muốn từ bỏ. Thật ra, đó là cảm xúc hoàn toàn tự nhiên mà ai cũng sẽ gặp phải khi bước qua cái độ tuổi đã chẳng còn non dại. Nhưng đó chính là lúc mọi thứ mới mẻ bắt đầu.

Về cuốn sách Trạm dừng chân nơi nhà ga tuổi trẻ

Có nhiều điều gợi lên cho chúng ta từ cuốn sách. Với một người đọc đã mang trong mình ít nhiều trải nghiệm, chúng ta thấy hiện về một hành trình đã qua, với những thăng trầm, vui buồn của tuổi trẻ, với những đam mê, hoài bão mà chúng ta đã từng đặt ra và từng cố gắng hết mình với ước mơ đó, rồi đến lúc mọi thứ không đạt được thì ta lại tuyệt vọng, chán chường. Nhưng tất cả những điều tiêu cực đó cũng sẽ qua thôi, vì chúng ta đang còn trẻ, và chúng ta biết rằng mình hoàn toàn có thể phấn đấu tốt hơn chính mình của ngày hôm qua, để sống hết mình với thanh xuân sôi nổi, đầy hy vọng. Ký ức đan dệt trong nỗi hoài niệm về tháng ngày thanh xuân đã đi qua khiến cho cuốn sách Trạm dừng chân nơi nhà ga tuổi trẻ của Asai Ryo vừa giống như một trải nghiệm trực tiếp, vừa như một nguyên cớ, một sự thôi thúc trở về.

“Tuổi trẻ của chúng ta luôn có một giai đoạn, mà lúc đó, chúng ta hoài nghi về chính bản thân mình. Không biết làm gì, không biết đi đâu, càng không biết mình là ai.” Đó chính là tuổi trẻ của các nhân vật được Asai Ryo xây dựng trong cuốn sách của mình. Từng con chữ của tác giả thật sâu sắc, phản ánh hiện thực xã hội, cả những chông chênh của tuổi trẻ trong hành trình tìm kiếm chính mình.

Giới thiệu các nhân vật trong sách

Đầu tiên phải nhắc đến Takuto – một cậu thanh niên e dè, nhút nhát, ngay cả những lời tận trái tim để bày tỏ tình cảm với người con gái mình yêu cũng không dám nói, bỏ qua những cơ hội bày tỏ để rồi anh và người con gái ấy lại trở nên xa cách mãi mãi.

Một Mizuki luôn khiến người ta cảm thấy cô nàng tự thu mình vào một thế giới riêng mà khó ai có thể bước vào được. Tự ti vì gia cảnh của mình, nghĩ rằng mình không thể nào sánh được với bạn bè nên Mizuki tự xa lánh, tách biệt với thế giới xung quanh. Từ một cô gái vui tươi, yêu đời, cô bỗng trở thành một cô nàng chi li, tính toán trong các mối quan hệ. Tận sâu trong trái tim, cô không mong ai đó sẽ mang đến hạnh phúc cho mình vì chẳng ai muốn dành trọn tình cảm cho một người chỉ biết nghĩ đến bản thân cả.

Còn với Takoyashi, một cậu quý tử luôn sống ỷ lại vào ba mẹ, không muốn phải bỏ công sức ra để làm bất kì điều gì, thậm chí còn chưa từng có ý định sẽ đi xin việc làm. Được lớn lên trong căn nhà ấm áp, được lo toan cho tất cả mọi thứ, tất cả điều đó khiến cậu thanh niên này trở nên lười biếng và phụ thuộc vào cái lồng yêu thương do ba mẹ cậu tạo ra.

Cuối cùng là Kotoro – chàng trai với cá tính âm nhạc khác biệt mà mỗi lần lên sân khấu luôn nhận về “những ánh đèn flash của máy chụp hình chớp nhoáng sáng lòa sân khấu”, là người luôn theo đuổi đam mê, thành lập ban nhạc, cống hiến hết mình cho tuổi trẻ. Đam mê là vậy, nhưng rồi đến khi hồi chuông của năm học cuối cùng vang lên cũng là lúc Kotoro chia tay ban nhạc, để vụt chạy đi tìm một công việc làm ổn định thay vì cứ mải mê khao khát với ước mơ “rẻ tiền” ấy.

Bốn con người với bốn câu chuyện riêng được phác họa dưới ngòi bút sắc sảo của tác giả Asai Ryo. Nhà văn đã khéo léo sắp xếp để họ gặp nhau ở cùng một điểm hẹn mới trong cuộc đời. Công cuộc tìm kiếm việc làm của bốn cô cậu sinh viên được miêu tả sống động, chân thực theo đúng với tính cách, tâm lý của mỗi người. Và có lẽ, khi lướt qua câu chuyện của những nhân vật ấy, chúng ta có thể tìm thấy hình ảnh của bản thân mình đâu đó trong truyện.

Từng trang viết của nhà văn đều phản ánh sâu sắc hiện thực xã hội, và cả những chông chênh của tuổi trẻ trong hành trình tìm kiếm bản thân. Thu mình trong lớp vỏ tự ti hay sống mãi trong sự hối hận muộn màng như Takuto? Chọn một hướng đi mới cho bản thân hay chối bỏ sự trưởng thành như cậu ấm Takoyashi thường làm? Câu hỏi đặt ra cho các nhân vật cũng chính là điều mà chúng ta cần tìm kiếm, một câu trả lời cho chính bản thân mình.

Tóm tắt sách

Takuto và Kotaro là bạn trọ cùng phòng, là sinh viên năm cuối của cùng một trường đại học. Trong buổi biểu diễn âm nhạc cuối cùng của Kotaro, tại một quán bar, Takuto gặp lại Mizuki, người yêu cũ của Kotaro. Takuto cầm ly Gin Buck trong quán bar, ly cocktail bị sánh ra ngoài làm tay anh ta “sực mùi hương ngòn ngọt” của gừng, và sau đó Mizuki xuất hiện. Mizuki dõi theo Kotaro cất giọng hát trầm khàn trên sân khấu, còn Takuto lặng lẽ nhìn cô.

Mizuki là bạn của Rika, còn Takayoshi là bạn trai của Rika. Thế là 5 người thường gặp gỡ nhau như một hội bạn. Đều đang tất bật xin việc, như một lẽ đương nhiên cả hội có rất nhiều chuyện để nói. Họ thường tụ tập ở nhà của Rika, tám chuyện về tờ đơn xin việc của từng công ty tự thiết kế, buổi phỏng vấn, mấy anh chị họ gặp ở các công ty, vài ba buổi tư vấn hướng nghiệp. Một Takayoshi đi phỏng vấn hàng ngày nhưng lại trưng ra mấy dòng “Hội bạn đang tìm việc với em ấy đang họp ở nhà hai đứa. Mình chẳng có chút ý niệm gì về tìm việc nên cũng tò mò”. Một Rika khi thấy bạn mình nhận kết quả trúng tuyển vào một công ty đã lên google tìm kiếm các phốt của công ty đó, lại chúc mừng rối rít với mấy câu tweet “Mizuki ơi chúc mừng cậu!”. Nhưng sự giả tạo đó không qua khỏi mắt của Takuto.

Sau một khoảng thời gian dài xa cách nhau, cuối cùng Takuto và Mizuki cũng trò chuyện trở lại. Mizuki kể cho Takuto nghe về hoàn cảnh của mình trên chuyến tàu điện ngầm khi trời dần ngả bóng chiều hôm, và vở kịch cuối cùng Takuto diễn với Ginji. Có thể tưởng tượng tác giả vẽ 2 bức tranh trên giấy bóng kiếng, một bức chỉ có Mizuki và Takuto cùng những khung thoại, một bức khác là cảnh bên trong chuyến tàu điện ngầm, với những người lạ di chuyển lên, xuống mỗi khi dừng trạm, và rồi 2 bức tranh được đặt chồng lên nhau vô cùng hoàn hảo, không có lấy một chi tiết thừa thãi.

Để rồi đến đoạn kết, khi Takuto đứng chết trân trước từng lời buộc tội đến từ phía Rika trong lúc cô nàng lướt xem các bài đăng trên tài khoản phụ của Takuto. Câu chuyện được kể trong cuốn sách này rất đời thường, không có bi kịch hay biến cố nào xảy ra cho ai cả. Bí mật lớn nhất của câu chuyện chính là tài khoản phụ tên “Kẻ nào đó” của Takuto. Mọi thứ dừng lại ở buổi phỏng vấn của Takuto tại một công ty nọ. Giấy đã lật hết, nhưng tôi, giống như một người vừa bị Rika chất vấn về những lời nói xấu sau lưng trên tài khoản phụ kia, vẫn không thể thôi suy ngẫm về cuộc đối thoại nghẹt thở đó.

Cảm nhận

Khi còn bé, ai cũng nhìn cuộc sống qua lăng kính màu hồng, mọi thứ hiện lên qua lăng kính khi ấy ngây thơ và hồn nhiên nhất. Ai cũng cho rằng khi lớn lên rồi thì bản thân mình sẽ làm nên điều tuyệt diệu. Thế nhưng như Asai Ryo đã viết: “Cuộc sống chẳng khi nào là dễ dàng cả. Nếu đang cảm thấy dễ dàng, thì chắc chắn có người đang thay ta gánh chịu phần không dễ dàng ấy rồi.” Thuở còn bé, chúng ta thường muốn mình có thể lớn lên thật nhanh, để bước ra cuộc đời, trải nghiệm những điều mới mẻ, thử thách bản thân. Theo sự hướng dẫn của cha mẹ, có những điều ta không thích nhưng vẫn phải làm, và buộc phải từ bỏ những đam mê, ấp ủ của riêng ta. Khi lớn lên, chúng ta lại dành hầu hết thời gian để thoát khỏi sự trống rỗng trong lòng và thầm mong sao mình được bé lại, để không phải chịu trách nhiệm về tự do của mình. Ai rồi cũng sẽ trưởng thành và sự trưởng thành đó chẳng hề là dễ dàng. Cạm bẫy, lừa lọc, vô cảm và thực dụng, tất cả khiến con người ta dường như trở nên yếu đuối, tuyệt vọng. Rồi ta sẽ bước qua những điều đó như thế nào?

Đó là cái giá của sự trưởng thành ư? Là khi ta bị cuốn theo những vòng xoáy của công việc, những lo toan của cuộc sống, của việc vất vả kiếm tiền, để rồi nhận ra ta đã đánh mất chính bản thân mình đâu đó trong cuộc hành trình tìm ý nghĩa của cuộc sống và lạc đến xứ sở của nỗi cô đơn. Người lớn cũng thật ẩm ương, phức tạp, lúc nào cũng phiền muộn nhiều thứ. Có những lúc, chúng ta cảm thấy buồn vì dù đã cố gắng bằng tất cả khả năng mình có nhưng kết quả nhận được lại không xứng đáng vì những quy luật ngầm của xã hội mà ta chẳng bao giờ lí giải được. Lại có khi, chúng ta cảm thấy trống trải đến lạ khi nhìn thấy hạnh phúc của người khác trong khi bản thân mình chỉ một mình nhìn quanh, dù ngưỡng mộ tình yêu của họ đến mấy nhưng bản thân vẫn cảm thấy cô đơn. Có những lần, chúng ta vẫn mỉm cười dù trong lòng chẳng hề vui vẻ, cốt chỉ để giữ hòa khí cho một mối quan hệ xã hội nào đó, để khi về nhà, chỉ còn lại một mình, ta chẳng thể giữ nỗi nụ cười ấy nữa vì đã kiệt sức. Nhà văn Asai Ryo đã nói: “Mỉm cười giống như một miếng băng cá nhân. Tuy có thể che được vết thương, nhưng đau đớn thì vẫn ở nguyên đó.”  Và có những ngày, ta buồn vì trời buồn, trầm tư nhìn những đám mây bay qua, buồn khi nghĩ về một ai đó hay một điều gì đó mà mình không có được. Thế nhưng, dù có buồn bã như thế nào thì chúng ta vẫn phải đứng lên, tiếp tục nỗ lực vì một tương lai tươi sáng cho chính mình.

“Lúc còn trẻ, ai cũng tưởng mất đi một người là mất đi cả thế giới. Sau trưởng thành mới biết, dù cả thế giới sụp đổ, cũng không được đánh mất chính bản thân mình.”

"Dù có bao nhiêu người kế bên, đến một lúc nào đó ta cũng phải quen với việc chỉ còn lại bản thân dõi theo đường ray của cuộc đời mình."

Trạm dừng chân nơi nhà ga tuổi trẻ quả thực đã gợi lên cho chúng ta những ưu tư không hề nông nổi. Tuổi trẻ, học tập, tình yêu, việc làm, sự trưởng thành, những mất mát, nỗ lực khẳng định bản thân, những sự lựa chọn,… những điều đó không phải những luận đề của tiểu thuyết, mà là những mô tả thật gần, thật trung thực những diễn biến đời sống của giới trẻ, trong trạng thái nguyên bản nhất. Trong cuốn sách này, thông qua những suy tư và do dự, qua những sự lựa chọn của tuổi trẻ, chúng ta cảm thấy quen thuộc với những gì đang diễn ra trong cuộc đời của mình. Cuộc sống của những nhân vật trong tiểu thuyết giống như chất vấn lại lối sống của thế hệ, của những bao trùm giăng mắc mà họ đang vướng phải. Với sự phát triển của công nghệ hiện đại, tuổi trẻ bị đẩy vào những lựa chọn bị động, thiếu đi sự sáng tạo của riêng mình, chỉ rập khuôn như máy móc. Việc tham gia vào các mạng xã hội như Facebook, Twitter hay đắm chìm trong Internet đã lấy hết thời gian sống của giới trẻ, khoảng thời gian mà đáng lẽ nên được dùng để tập trung hoàn thiện bản thân và tìm kiếm chính mình của giới trẻ. Họ buộc phải diễn tả mình thật ngắn gọn, bằng những từ khóa hay vài ký tự giới hạn, họ phải đánh bóng mình bằng những dòng chia sẻ “chất lừ” trên trang cá nhân trong khi có thể thật sự họ nhạt nhẽo, rỗng tuếch và vô cảm. Một khi phải lựa chọn những ngôn từ ít ỏi để diễn tả mình, chúng ta buộc phải loại bỏ đi nhiều từ khác. Mà, những từ ngữ bị loại bỏ có thể mới chính là những từ ngữ quan trọng làm nên bản thân con người đó, mà chỉ khi đối thoại trực tiếp người ta mới cảm nhận được. Điều đó có nghĩa là, những ngôn từ quan trọng thực chất đã bị chôn vùi, đồng nghĩa với một bản thể, một thế hệ có thể đã bị đánh mất, bị lãng quên mặc dù vẫn hiện diện hằng ngày trong đời sống.

“Những điều thực sự quan trọng sẽ không bao giờ được viết trên Twitter, Facebook, tin nhắn hay bất cứ đâu. Những điều thật tâm muốn chia sẻ không phải chỉ cần đăng lên các trang mạng xã hội và có người trả lời là đủ khiến ta hài lòng.”

“Nếu nói chuyện bình thường, không chừng đó sẽ là một thay đổi nhỏ đến chẳng ai phát hiện ra. Tuy nhiên, qua điện thoại, vì chỉ tập trung vào giọng nói của đối phương nên dù chỉ là một biến chuyển nhỏ nhặt nhất ta cũng sẽ nhìn thấu.”

Chúng ta đôi khi cảm thấy làm người lớn thật tẻ nhạt, lúc nào cũng phải đối diện với những cảm xúc trống rỗng, cô đơn mặc dù có biết bao người xung quanh. Tuy nhiên, chúng ta phải thay đổi bản thân, dừng lại những suy nghĩ tiêu cực, vui vẻ chào đón những người xung quanh. Và tôi tin chắc rằng, đâu đó ngoài kia luôn hiện hữu những tâm hồn đồng điệu sẵn sàng chia sẻ cùng ta, giúp ta vượt qua nỗi khủng hoảng của sự “trưởng thành”. Có lẽ, khi chúng ta nhận ra mình đã già dặn đi một ít, thận trọng hơn một ít và nhận trách nhiệm cho bản thân hơn thì cũng là lúc ta nhận ra mình đang bước qua cánh cửa trưởng thành, đã chẳng còn nhỏ nữa. Đó là lúc chúng ta phải tìm ra được định hướng của bản thân, cố gắng hết mình để bước đi trên con đường đó. Khi đã đủ cố gắng và may mắn, tôi tin chúng ta sẽ thấy được ánh sáng nơi cuối con đường, và đó sẽ là thành quả cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của chúng ta khi còn trẻ. “Để hiện thực hóa ước mơ, nhất định phải trả bằng một cái giá nào đó, bởi thế giới này, vốn dĩ chẳng có thứ gì cho không…”

“Khi nỗ lực, người ta không để ý họ làm vì ai, làm vì điều gì. Nỗ lực không phải là lăn lóc trên Internet hay mạng xã hội. Mà nó ở ngay đây, trong chuyến tàu sắp sửa vào ga với máy sưởi chạy quá đà, giữa một ngày tháng Hai rét buốt.”

Sâu thẳm trong kí ức mỗi con người, có lẽ là tuổi thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất, sâu sắc nhất, để lại trong tâm hồn là một nỗi niềm hoài nhớ, ao ức được quay lại cái thời đơn thuần đẹp đẽ ấy. Trạm dừng chân nơi nhà ga tuổi trẻ – một cuốn sách khiến những ai đã bước qua thanh xuân đều chẳng muốn lưu luyến. Thanh xuân chỉ đi qua một lần và không bao giờ quay trở lại. Hãy trân trọng thanh xuân, cũng như trân trọng cuốn sách mang đầy ý nghĩa nhân văn của nó. Với ý nghĩa nhân văn sâu sắc về những bài học đường đời đầu tiên dành cho tuổi trẻ, tác phẩm của Asai Ryo đã đạt được giải thưởng văn học danh giá nhất Nhật Bản – Naoki lần thứ 148 và chuyển thể thành bộ phim ăn khách Namimono. Cuốn sách đến từ Xứ sở hoa anh đào đã trở thành hành trang quý giá trên mỗi chặng đường cho những ai đang và đã đi qua những năm tháng thanh xuân rực rỡ.

 

Tóm tắt bởi: Thanh Thảo - Bookademy

Hình ảnh: Đình Thành

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

 

 

Xem thêm