“Ngồi im trong gió nghe tiếng đêm rớt
                                                                     Chợt thấy hoa vàng trên cỏ xanh”
                                                                                       Nguyễn Nhật Ánh
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh một cuốn sách được chuyển thể thành bộ phim cùng tên của tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã cho ta sống lại trong những cảm xúc, suy nghĩ vô ưu vô tư qua các câu chuyện xoay quanh nhân vật Thiều, Tường, Mận,... Giúp ta như được trở về những ngày vô lo, vô nghĩ, sống thật với cảm xúc của mình mà không ngần ngại kia đáng quý biết bao. Nhưng cớ sao quãng thời gian đó ta chỉ ước mình mau chóng lớn thật nhanh để làm “người lớn” với vô vàn những khó khăn mà cuộc sống đặt lên vai.

Đôi nét về tác giả:
Nguyễn Nhật Ánh là một nhà văn, nhà thơ, bình luận Việt Nam sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955 tại tỉnh Quảng Nam, được biết đến qua nhiều tác phẩm văn học đề tài tuổi trẻ. Ông được coi là một trong những nhà văn thành công nhất viết sách cho tuổi thơ, tuổi mới lớn với hơn 100 tác phẩm các thể loại. Nhà văn cũng đã đoạt nhiều giải thưởng lớn nhỏ trong quá trình viết chữ của mình. Năm 1995, Nguyễn Nhật Ánh cũng được bầu chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm (1975-1995) qua cuộc trưng cầu ý kiến bạn đọc về các gương mặt trẻ tiêu biểu trên mọi lĩnh vực của Thành đoàn TP HCM và Báo Tuổi trẻ.

Tóm tắt tác phẩm:
Như những trang nhật ký, câu chuyện kể về những đứa trẻ đang ở độ tuổi với những suy nghĩ ngây ngô nhưng lại có nhiều những trò chơi, câu chuyện tinh nghịch trong cuộc sống. Họ là Thiều, một cậu bé học lớp 7 với tài năng học giỏi, nên dường như có nhiều ưu tiên hơn trong gia đình của mình. Với tính hiếu kì, Thiều mang đến cho người đọc những lần dở khóc, dở cười bởi những câu chuyện xung quanh, cũng nhưng những suy nghĩ, câu nói ngây thơ mà cậu bé nói. Đem lòng trộm thương nhớ bé Mận một người con gái lớn hơn cậu một tuổi không được học giỏi mà gia đình khó khăn bởi bệnh của người cha. Nhưng những tình cảm ngây thơ trong sáng đó càng làm nổi bật nên đặc quyền của trẻ con là được sống hồn nhiên với những suy nghĩ, cảm xúc của mình. Cũng vì tính sốc nổi, cơn ghen với Tường mà Thiều đã gây ra một chuyện đau lòng với người em của mình. 

Tường - em trai của Thiều là một người có ngoại hình ưa nhìn, nhưng học không giỏi bằng anh trai của mình, vậy nên thường bị sai vặt và làm những công việc trong gia đình giúp anh trai. Nhưng cậu bé không hề bất mãn mà rất vui khi làm những việc đó vì luôn muốn dành điều tốt nhất cho Thiều. Tường rất thích đọc sách và động vật. Cậu có luôn một con cóc tên là Cu Cậu. Tuy chỉ là một cậu cóc nhưng em trai Thiều luôn quan tâm, chăm sóc và trò chuyện với nó như một người bạn tí hon. Đến lúc Cu Cậu không còn ở bên Tường nữa, cậu bé chỉ biết nén khóc, giấu nỗi buồn trong lòng để tưởng nhớ người bạn đặc biệt của mình. Vì một sự hiểu lầm mà cậu bị người anh mình đã lấy roi quất vào lưng và phải nằm một chỗ trong thời gian dài. Cũng trong lúc nằm dưỡng bệnh ấy, cậu gặp được công chúa của mình là Nhi đã giúp Tường khỏi bệnh con nhà ông Tám Tàng tưởng đã mất cách đây vài năm. 

Chú Đàn, người bị mất một bên tay phải, chơi đàn acmônica rất hay nhưng những giai điệu chú Đàn chơi nghe da diết, mà buồn làm sao. Và chú còn là một người có thể giải đáp hết thắc mắc của anh em Thiều. Những câu chuyện ma chú kể rất thu hút người nghe mặc dù nó được kể đi kể lại rất nhiều lần. Sau này, khi tình yêu chú dành cho chị Vinh càng lớn, nhưng hai người không được sự đồng ý của thầy Nhãn nên nhờ một lần lũ về làng cả hai đã cùng bỏ trốn đi nơi khác, nơi tình yêu của họ không bị bất cứ điều gì ngăn cản. Lúc đó âm thanh vui nhộn mới được phát ra từ acmônica mà chú chơi giỏi nhất. 

 Sống trong một ngôi làng nghèo, nhưng cuộc sống không yên ả mà có nhiều chuyện sảy ra. Nhưng ngôi làng đó vẫn vượt qua, để hẹn một ngày tốt hơn, khi mọi chuyện đã qua và ánh nắng lại thêm rực rỡ qua đôi mắt trẻ thơ. 

Cảm nhận về câu chuyện:
Đúng thật, khoảng thời gian quý báu nhất là lúc ta không phải suy nghĩ về chuyện tương lai, vui vẻ sống trong hiện tại và bày tỏ cảm xúc chân thật như mình muốn. Câu chuyện Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh không chỉ là một câu chuyện mà giống như hộp quà chứa đựng những câu chuyện, hồi ức của trẻ thơ. Những trò chơi rất đơn giản, những cảm xúc khác lạ xoẹt qua chúng ta chỉ chốc lát thôi nhưng cũng để ta nhớ được cả một bầu trời thơ ấu đang cất gọn ở trong tâm trí. 

Đã bao giờ bạn từng ngồi lại và cảm nhận những điều xung quanh ta thật sâu sắc chưa? Những điều tưởng chừng từ lúc có ra phải làm như thế, tuy rất đơn giản nhưng lại giúp ta rất nhiều. Như hai bàn tay của ta vậy. 
"Bàn tay của ta giống như những người bạn thân, luôn chia sẻ với ta mọi lúc vui buồn trong cuộc sống. Bạn cứ ngẫm mà xem, có phải khi bạn mừng rỡ hay phấn khích, hai bàn tay hăng hái gỗ vào nhau để nhân đôi niềm vui trong lòng bạn. Khi bạn khóc, hai bàn tay lại thay phiên nhau kiên trì lau khô những giọt lệ lăn tròn trên gò má bạn. Hai bàn tay lúc đó giống như những chú chim vàng anh trong cổ tích, cần mẫn tha từng hạt cườm long lanh trên mặt bạn đem gửi vào nắng, vào gió, vào mưa để một chốc sau sự tươi tỉnh lại nhuộm hồng gương mặt mới đây còn tái xanh của bạn." Ta để bàn tay phải chịu thương, che chắn những nguy hiểm, làm những công việc thường ngày nhưng chẳng có một lần yêu thương chăm sóc nó. Để khi đọc cuốn sách này mới giật mình nhận ra mọi thứ xung quanh ta thật diệu kỳ biết bao, luôn lắng nghe, làm mọi việc mà không một lời than phiền.

"Cay đắng nhận ra mình đang bị cầm tù bởi lời hứa của chính mình." 
Vì tính tò mò, hiếu kì mà ta luôn muốn nghe những câu chuyện bí mật, ít người biết để thoả mãn tâm trí nhưng cũng vì thế mà chính tâm trí lại bị bó buộc bởi những lời hứa mà ta không làm được. Phải chăng chỉ cần không có lời hứa thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn không nhỉ. Không cần quá lo lắng để cố gắng làm điều mình hứa hẹn, không phải thẹn lòng khi không làm được, không phải đau khổ khi chờ lời hứa thành hiện thực,... Nhưng nếu không có nó thì ta đâu cố gắng sống tốt, làm chuyện tốt đẹp với bản thân mình.


Đọc cuốn sách còn giúp mình nhận ra, trái tim ta sẽ bị tổn thương rất nhiều nếu ta không đối xử tốt với nó. Nếu cứ đi một con đường thẳng và áp đặt suy nghĩ của mình là đúng và bắt cơ thể phải chấp nhận theo thì không những tâm trí mà con người ta cũng đang cố chấp tự làm tổn thương mình. Mà khi trái tim bị tổn thương, mọi thứ xung quanh thật đen tối, "Tôi phải thoát ra như nào?", "Tại sao con đường kia lại mù mịt vậy?", "Cuộc sống thật tồi tệ mà!",... bao nhiêu lời trách móc, đau khổ hiện nên trong đầu mà ta không bình tĩnh lại để hiểu trái tim mình. "Như bạn cũng biết đó mở (vì có khi bạn cũng trải qua rồi), trái tim bị cảm sốt thì không có loại thuốc nào chữa được."

Tình cảm anh em, giữa con người và động vật, giữa người cùng làng xóm, người lớn và trẻ con để nhận ra giữa người với người cũng luôn có sự kết nối chặt chẽ, giống như đường thẳng song song nhưng nếu cần sẽ vì người khác mà kết nối lại điểm chung. Qua sự việc hiểu nhầm giữa Thiều và Tường, Mẫn để ta nhận ra chúng ta không nên tự suy đoán, vu khống cho người khác những chuyện mà không ta không biết sự thật để không dẫn đến những sự việc đau lòng. Cũng nên mở lòng, chấp nhận những sai lầm của người khác để họ được sửa lỗi và mình đã tha lỗi. 

Tóm tắt bởi: Phương Liên - Bookademy
Hình ảnh: Thanh Trúc 
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.




Xem thêm

Tình yêu thương, thông điệp chính của truyện, không hề hiển hiện ở các lời nói hay thậm chí hành động rõ ràng. Mà phải tìm kiếm, phải để ý, phải cảm nhận, mới có thể thấy. Nó giống như thứ ánh sáng ấm áp nhưng chỉ đang lấp ló sau lớp màn che, là sự nghèo khó, là những cảm xúc trưởng thành rối loạn ở bề mặt, hay cả những hành vi của Thiều dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Nhiều người trách Thiều vì “miếng ăn” mà đánh em, nhưng đâu phải vì miếng ăn? Giống như thể hiện xuất sắc của Thịnh Vinh, nếu em cười người ta sẽ thấy sự dịu dàng và ngây thơ, nhưng ánh mắt giận dữ thì sắc lạnh hút hồn, ở Thiều là tập hợp muôn vàn cảm xúc trái ngược. Đều chỉ xuất phát từ tình thương. Sẽ chẳng thể ghét Thiều nổi nếu người xem thấy cảm động khi em chịu bầm dập chỉ để mang hai củ khoai về cho Tường và Mận. “Đó là khoai cho thằng Tường với con Mận,” em hét lên. Ba người sao chỉ có hai củ khoai? Em còn không giữ lại một củ cho mình. Đó là tình yêu, cũng sáng trong và vô điều kiện như tình yêu Tường dành cho con Cu Cậu. Và chỉ có tình yêu lớn, khi ngỡ bị phản bội, mới dẫn đến những hành động sai lầm lớn. Nhiều người cũng chỉ thấy người cha trong truyện luôn dọa nạt, đòi đánh đập con cái, và gạt phăng hết đi khi con cái hỏi. Ấy là họ chưa từng có, hay chưa gặp những người cha lao động bình dị ấy. Nhiều người khác sẽ thấy thân thuộc. Người cha có vẻ xa cách ấy, chỉ biết nói toàn lời khô cằn, cũng là người đã nhịn ăn dành hết cho ba đứa trẻ khi lũ lụt.