“Tại vì một phần trong tôi vẫn chưa từ bỏ mong muốn được quay ngược thời gian. Hoặc chưa hoàn toàn chấp nhận rằng tôi đã bước tiếp - nếu như tôi thực sự đã bước tiếp. Có lẽ tất cả những gì tôi thực lòng muốn là được nối lại với con người cũ mà mình đã đánh mất hoặc đơn giản là từ chối việc đổi thay. Có thể tôi sẽ không bao giờ muốn trở lại làm con người tôi ngày ấy, nhưng tôi rất muốn gặp anh ta…”

Đây là sự tiếc nuối những sai lầm tuổi trẻ, hay là quên đi quá khứ để tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc trong tương lai?

Chúng ta thường hay nghe rằng: “Tình yêu thì không phân biệt tuổi tác, địa vị, giới tính.” Tình yêu là động lực to lớn có thể khiến chúng ta làm được nhiều thứ. Khi đang yêu, chúng ta có thể sẵn sàng vì đối phương mà làm mọi thứ, nhưng khó tránh khỏi việc bị tình yêu làm cho chúng ta trở nên mù quáng. Đôi khi chúng ta vì tình yêu mà quên mất con người thật của mình. Có những lúc, nhờ ánh sáng của tình yêu soi tỏ, chúng ta mới có thể nhìn thấu những suy nghĩ, những rung cảm trong trái tim của chúng ta, cũng như của đối phương. Nhưng chúng ta cũng thường nghe nói rằng “Tình mất vui khi đã vẹn câu thề/ Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.” Khi đang yêu, ai mà có thể ngờ được một ngày nào đó mối tình mà chúng ta hết sức trân trọng, tưởng chừng như sẽ kéo dài vô tận như câu chuyện cổ tích thần tiên sẽ đi đến hồi kết, để rồi chìm trong những cảm xúc dằn vặt xuất phát từ chính những kỉ niệm tình yêu đã đánh mất. Cũng có ai ngờ một ngày nào đó, bản thân mình bỗng trôi dạt về những miền kí ức xưa, đắm chìm trong vô vàn cảm xúc hỗn loạn. 


Chính sự rung cảm với tình yêu của Elio và Oliver trong Gọi em bằng tên anh, nhà văn André Aciman đã men theo những cảm xúc của một tình yêu dang dở để viết tiếp Tìm em nơi anh - phần tiếp nối Gọi em bằng tên anh - thật thơ mộng và tràn đầy hy vọng. Nếu như Gọi em bằng tên anh là một giấc mộng đầy ắp những khúc ca tình yêu dang dở dưới ánh nắng của đất nước Ý thơ mộng, thì Tìm em nơi anh là hành trình đi tìm hạnh phúc của những tâm hồn đồng điệu, những trái tim khao khát hạnh phúc đích thực trong tình yêu.


Đôi nét về tác giả André Aciman

André Aciman là một nhà văn người Mỹ. Ông sinh ra và lớn lên tại Alexandria, Ai Cập. Trước đây, ông đã từng công tác tại Princeton và Bard College. Năm 2009, ông là mệnh danh nhà văn đặc biệt tại Đại học Wesley. Khối lượng các tác phẩm của André Aciman không nhỏ, rất đa dạng về thể loại. Ông không chỉ là cha đẻ của rất nhiều cuốn sách về văn hóa, những cuốn hồi ký, mà còn lấn sân sang mảng tiểu thuyết.

Những tác phẩm tiêu biểu của ông bao gồm: Hồi ký Thoát khỏi Ai Cập (Out of Egypt) được ra mắt vào năm 1995, bộ đôi tiểu thuyết tình yêu Gọi em bằng tên anh (Call me by your name) và Tìm em nơi anh (Find me) lần lượt ra mắt vào năm 2007 và 2019. Các tác phẩm của ông đã được dịch sang nhiều ngôn ngữ khác nhau, ngoài ra còn nhận được sự đánh giá tích cực và rộng rãi. Đặc biệt, cuốn sách Gọi em bằng tên anh có lẽ là một dấu mốc sáng chói trong sự nghiệp của ông, khi được chuyển thể thành bộ phim cùng tên (với hai nhân vật Elio và Oliver do diễn viên Timothee Chalamet và Armie Hammer thủ vai), bên cạnh đó còn chiến thắng hạng mục Gay Fiction tại giải thưởng Lambda Literary Award năm 2007. 


Khi được hỏi về sự ra đời của cuốn sách Tìm em nơi anh, ông từng chia sẻ với tờ báo USA Today vào năm 2019 rằng, ông luôn nghĩ về Elio và Oliver. Ông cảm thấy rằng phần kết của Gọi em bằng tên anh quá hấp tấp, và ông muốn quay lại để biết những gì đã xảy ra, đặc biệt là với nhân vật Elio. ("It was always on my mind," Aciman says. "I felt (the ending) was maybe done too hastily and I wanted to go back and take my time and see what happens, particularly to Elio." - USA Today)


Tóm tắt sách

Như đã nhắc đến ở phía trên, Tìm em nơi anh là phần truyện tiếp theo sau Gọi em bằng tên anh. Cuốn sách bao gồm bốn phần nối tiếp nhau, lần lượt với các tên gọi “Tempo”, “Cadenza”, “Capriccio” và “Da Capo”. Tác giả muốn xây dựng cuốn tiểu thuyết của mình như một bản giao hưởng vừa ngẫu hứng, vừa có nhịp điệu rõ ràng. Mỗi phần đều là những câu chuyện tràn đầy cảm xúc, những dòng suy nghĩ đáng lưu tâm của các nhân vật về cuộc sống, tình yêu và ngay cả về con người thật của mình. André Aciman đã dẫn dắt người đọc đi từ mối tình của Samuel Perlman - cha của Elio - với cô gái trẻ Miranda trong một chuyến tàu, đến chuyện tình của anh chàng nhạc công Elio cùng người đàn ông lớn tuổi, và khép lại bằng câu chuyện tình yêu của Elio và Oliver. Tìm em nơi anh vừa là hành trình đi tìm hạnh phúc, vừa là hành trình tìm con người thật của các nhân vật. 


Tempo

Mở đầu Tìm em nơi anh là Tempo, những câu chuyện được kể lại dưới góc nhìn của Samuel “Sami” Perlman, người cha ruột của nhân vật Elio Perlman. Tempo mở ra với khung cảnh trên chuyến tàu từ ga Florence, dưới góc nhìn của ông Sami, mà tâm điểm là cô gái Miranda đang cau có tìm chỗ ngồi.  “Sao cau có vậy?”, ông tự hỏi. “Em mở cửa và, khi đã vào trong khoang tàu, nhìn quanh một vòng, ném chiếc ba lô vào chỗ ngồi còn trống cạnh tôi. Em cởi chiếc áo khoác da, đặt xuống quyển sách bìa mềm đang đọc dở, cắt một chiếc hộp vuông màu trắng lên hộc hành lý rồi ngồi phịch xuống chỗ ngồi chéo với tôi, vẻ bồn chồn cáu kỉnh. Dáng vẻ ấy như thể em vừa cãi nhau nảy lửa vài phút trước khi rời đi và giận dỗi bởi những lời lẽ đắng cay mà chính em hoặc người kia thốt ra trước khi cúp máy.”

Samuel thu từng cử chỉ biểu cảm của Miranda vào mắt, lấy hết can đảm để hỏi cô về lý do Miranda lại cau có đến vậy. Ai có thể ngờ, chỉ một câu hỏi của Samuel, một câu đáp lại của Miranda, một cuộc gặp gỡ thoáng qua trên chuyến tàu ở Rome có thể kết nối hai tâm hồn đồng điệu với nhau. Samuel và Miranda từ hai người xa lạ đã phải lòng nhau, dần dần mở lòng với nhau qua những câu chuyện về thói quen, về những cuộc tình đổ vỡ, những sai lầm trong quá khứ. Hai người đã cùng nhau đến những địa điểm ưa thích của nhau, thực hiện những điều đối phương mong muốn và hiểu nhau đến mức người đọc có cảm giác như hai người đã gặp nhau từ rất lâu. Ngay cả khi có sự xuất hiện của cậu bé Elio trong những chuyến đi dạo của Samuel và Miranda, cả hai cũng không hề cảm thấy ngại ngùng. Thậm chí, cậu bé Elio cũng phải cảm thán rằng, cậu chưa từng thấy bố mình thực sự cảm thấy vui vẻ, thoải mái ngay lúc đó. 


Cadenza

”Cậu đang đỏ mặt,” anh nói. “Không, tôi không có.” Anh nhìn tôi ngờ vực, thích thú từ bên kia bàn. ”Cậu chắc chứ?” Tôi nghĩ một lúc rồi đành bỏ cuộc. ”Tôi cho là vậy, phải không?”

Mối tình của Elio với người yêu mới tên Michel đã chớm nở như vậy đó. Cũng giống như Samuel và Miranda, sự tương tác giữa hai người bắt đầu bằng những biểu cảm kì lạ của đối phương. Và cứ thế, những câu hỏi vu vơ nối tiếp nhau, gieo mầm những cảm xúc mãnh liệt, rồi tình yêu cứ thể nảy nở lúc nào không hay. Và không thể không kể đến việc tuổi của Michel lớn gấp đôi tuổi của Elio. Mạch truyện tiếp diễn giống như phần Tempo, Elio và Michel cũng có thật nhiều tâm sự muốn giãi bày. Họ cũng đã đến những địa điểm gợi nhớ về những kỉ niệm tươi đẹp của nhau, cùng nhau không ngừng thảo luận về bản nhạc cadenza. Câu chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến khi tên người yêu cũ của Elio được nhắc đến, để rồi Michel nhận ra rằng “Dưới tất cả những vỏ bọc ta đã khám phá hôm nay, tôi biết có một người dành cho em, và tôi không tin đó là mình.”, “Có lẽ là cái cậu đã kết hôn kia. Điều duy nhất tôi muốn trong cuộc đời này dành cho em là tìm được hạnh phúc. Còn lại thì…” Mặc dù biết rằng trong trái tim Elio vẫn còn lưu luyến bóng hình của “cái cậu đã kết hôn kia”, nhưng Michel vẫn mong muốn Elio hạnh phúc. Cả hai đã kết thúc bằng một cái ôm thật chặt, thật lâu.


Capriccio

Ở Capriccio là câu chuyện về hai nhân vật Erica và Paul - những nhân vật phụ trong truyện - được kể dưới góc nhìn của nhân vật “Tôi”. Nhân vật “tôi” quan sát những cử chỉ, lời nói mà Paul dành cho bạn trai của mình, hay những cử chỉ của Erica, thoáng chốc có những giây phút hoài niệm về “em”. Nhưng chỉ khi nghe bản Arioso của Bach, khi tĩnh tâm để đắm chìm trong âm nhạc, những kí ức của hai thập kỉ trước ùa về “Em sẽ đàn lại cho anh.”, “Đây là Bach được cải biên bởi em”. Anh ta cứ thế nhớ về những kỉ niệm với “em”, để rồi nhận ra rằng nhân vật “tôi” vẫn không thể quên về “em”, rằng anh đã sống lừa dối với chính mình suốt hai mươi năm qua, ngay cả vợ con anh cũng thấy được điều đó. Phải chăng “tôi” là Oliver, còn em là “Elio”? Phải chăng Capriccio được viết với ngụ ý gợi mở một điều gì đó sẽ xảy ra giữa Oliver và Elio?


Da Capo 

Và không khiến người đọc thất vọng, Da Capo chính là phần kết đẹp cho một hành trình đi tìm lại hạnh phúc đã đánh mất của Elio và Oliver, Dưới bầu trời thành phố Alexandria xinh đẹp là cặp đôi tưởng chừng như hạnh phúc nhất thế gian, cùng sự xuất hiện của đứa con của hai người. Những lời hứa hẹn, những điều ngọt ngào, những lời hứa đều được trao cho nhau. Tìm em nơi anh khép lại với phần Da Capo chậm rãi mà nhẹ nhàng, sâu lắng. 


Cảm nhận về sách

Tình yêu là một chủ đề mà từ trước đến nay luôn có sức nóng trong cuộc sống, trong thế giới văn chương. Tình yêu không còn là điều gì quá xa lạ với tất cả chúng ta. Nhưng tình yêu trong Tìm em nơi anh thật đặc biệt. 

Trên đời này, thực sự tồn tại một tình yêu đơn thuần đẹp đẽ đến vậy sao? 

Chúng ta hẳn sẽ cảm thấy Tìm em nơi anh thật lãng mạn, thơ mộng làm sao, nhưng thực tế là, để có được thứ tình cảm ấy, các nhân vật ấy đã trải qua không ít những lần dằn vặt, hoài nghi, lo sợ, chán nản, đau đớn. Phải chăng chúng ta đã nghĩ ngợi quá nhiều về ý nghĩa của tình yêu, hay do tình yêu đơn giản hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều? Nếu như tình yêu chỉ đơn giản được thể hiện ở sự đồng tâm về tình cảm vượt lên những ranh giới về giới tính, tuổi tác, thì những cảm xúc dằn vặt, đau khổ giữ vị trí nào trong những mối quan hệ yêu đương? Chúng ta đều khao khát có được tình yêu như ý, nhưng cho dù chúng ta là ai, trải qua những gì, chúng ta đều xứng đáng có những tình yêu hạnh phúc, có hậu. 

Tìm em nơi anh giống như một câu trả lời cho mối tình còn dang dở của Elio và Oliver ở Gọi em bằng tên anh. Từng câu, từng chữ trong cuốn sách đều chất chứa nhiều tâm sự, giống như những lời cầu nguyện không chỉ vì tình yêu, mà còn vì sự bình yên của người mình yêu. Xuyên suốt cuốn sách không chỉ có sự khát khao tình yêu, hạnh phúc mà còn là khát khao được sống thật với chính bản thân mình. Có ai khi yêu người nào đó thật lòng mà không muốn được thoải mái bày tỏ tâm tư của mình với đối phương? Những mối quan hệ yêu đương trong truyện đều vượt qua những định kiến về tuổi tác và giới tính, nhưng chắc hẳn để xác định những tình cảm xuất phát từ cá nhân là thật, hay để có thể bày tỏ với đối phương, những nhân vật trong truyện đã trải qua rất nhiều rào cản tâm lý mới có thể đạt được điều mình mong muốn. Họ chỉ là những con người cô độc, cuộc sống của họ như được bao phủ bởi sự vô nghĩa, cho đến khi gặp được tình yêu, họ khao khát hạnh phúc, khao khát đi tìm ý nghĩa của cuộc đời mình. Cho dù trong quãng thời thời gian thanh xuân, họ mắc sai lầm gì, họ đều xứng đáng có tình yêu hạnh phúc. 


Cuốn sách còn mở ra những quan điểm của tác giả về tình yêu và cuộc sống. Như nhân vật Samuel Perlman từng giãi bày với Miranda rằng: “Mỗi chúng ta giống như một tinh cầu chỉ hướng một vài khía cạnh của nó đến trái đất, chứ không phải toàn bộ. Hầu hết ta sẽ chẳng gặp được người sẽ hiểu ta trọn vẹn. Tôi chỉ cho người ta thấy những mảnh về mình mà tôi nghĩ họ sẽ thấu hiểu. Tôi lại cho những người khác thấy những mảnh khác. Nhưng sẽ luôn có những mặt tối giữ cho riêng mình." Có lẽ đây là câu thoại mà tôi cảm thấy thấm thía nhất khi đọc sách, bởi lẽ dù trong cuộc sống hay trong tình yêu thì câu nói này đều đúng. Thật khó để chúng ta có thể tìm cho mình một người có thể hiểu chúng ta một cách trọn vẹn. Ngay cả bản thân chúng ta còn cảm thấy khó khăn khi đối mặt với con người mình, huống chi là tìm ai đó có thể làm việc này thay cho chúng ta.

Khi đối diện với cuộc sống, nếu hỉ nộ ái ố đều để lộ ra ngoài, chúng ta sẽ chỉ khiến bản thân cảm thấy thiệt thòi. Chính vì vậy, chúng ta chỉ có thể cho một số người thấy những mặt này của bản thân, một số khác sẽ thấy những khía cạnh khác, phần còn lại chúng ta giữ cho bản thân mình. Tuy nhiên, nếu gặp được người như ý, chúng ta sẽ mong muốn thể hiện tất cả những khía cạnh của bản thân. Cũng giống như Samuel và Miranda, khi họ yêu nhau, Miranda mong muốn phơi bày tất cả về bản thân với Samuel, và cô cũng muốn ông làm điều tương tự với mình. Cô mong muốn giữa hai người không có bí mật và mọi thứ phải được kể hết ra, nhưng cô cũng không muốn Samuel ghét bỏ mình vì những câu chuyện của cô. 


Tìm em nơi anh còn là thông điệp nhân văn về một tình yêu vượt lên những định kiến về giới tình, tuổi tác. Để bước ra bóng tối, sống thật với con người của mình, hành trình này với người đồng tính nói riêng và chúng ta nói chung đều không phải là con đường trải đầy hoa hồng, dù ở bất cứ thời đại nào. Thông qua những câu chuyện được kể từ những điểm nhìn khác nhau, chúng ta có thể cảm nhận rất rõ ràng tình yêu chân thành mà tác giả dành cho các nhân vật của mình. Điều này không chỉ thể hiện ở những miêu tả hết sức tỉ mỉ về tính cách, ngoại hình, tương tác giữa các nhân vật, mà đặc biệt hơn, những suy nghĩ của các nhân vật đều chứa đựng nhiều điều về cuộc sống mà chúng ta cần lưu tâm. Với ngôn từ đơn giản và tinh tế, tác giả đã vẽ nên khung cảnh nước Ý, nước Pháp với những câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp giữa các nhân vật. 


Lời kết 

André Aciman không chỉ đơn thuần kể lại những câu chuyện tình yêu trong Tìm em nơi anh, mà ông còn truyền tải những thông điệp nhân văn sâu sắc về cuộc sống. Cuốn sách là một cái kết viên mãn cho câu chuyện tình đầy tiếc nuối của Elio và Oliver, tựa như liều thuốc chữa lành cho những trái tim thổn thức vì tình yêu cũng như những ai đang trăn trở về những cảm xúc, cá tính của bản thân. Tìm em nơi anh đã soi tỏ nỗi băn khoăn trong tình yêu, cả những định kiến của xã hội, nhưng trên hết là đem lại hy vọng về một tình yêu đẹp đẽ.


Tóm tắt bởi: Quỳnh Trang - Bookademy

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Phần thứ hai, về Elio và Michel, nói về giai đoạn tháng 5 - tháng 12. Hai người đàn ông gặp nhau tại một buổi hòa nhạc cổ điển và bắt đầu tán tỉnh, thăm dò và nói một cách bâng quơ về cha của họ, người đã dạy họ âm nhạc. Michel thường lẻn xuống cầu thang và chơi piano vào ban đêm. Vào buổi sáng, Michel đã học cách nói rằng anh đã mơ thấy cây đàn piano tự chơi. Điều này có nguy hiểm hay không? Nhưng có lẽ Elio có thể hoàn thành tốt chức năng đó. Mối liên kết nam giới chồng chéo lên nhau, những mô típ vang vọng, một bàn tay đặt trên khuôn mặt, người tình lớn tuổi “kìm lại” — không phải tham vọng chính thức của Aciman, khi anh ấy đưa ra những gợi ý về “định mệnh” và bản chất vòng lặp của thời gian. “Định mệnh”, Michel nói, với sự tinh tế đặc trưng của cuốn sách, “có những cách kỳ lạ trêu chọc chúng ta bằng những khuôn mẫu”. Nhưng thật khó để đánh giá cao sự trùng hợp kỳ diệu khi Aciman đã tự mình sắp xếp tất cả những chi tiết này.

Phần Oliver cũng được gieo mầm với những biểu tượng khiếm khuyết. Oliver thấy mình bị thu hút bởi hai vị khách của bữa tiệc, một người đàn ông và một phụ nữ. Trên thực tế, anh ta bị thu hút bởi Elio trong họ; cùng nhau, họ cộng lại với cậu bé mà anh ta đã bỏ lại. “Tôi không thể quan tâm đến cuộc sống của họ,” anh ấy phản ánh. Khi Oliver phục tùng sự tưởng tượng của Elio, về “giọng cười ám muội” và “người uể oải chế giễu”, Aciman một lần nữa dường như đang đưa ra một cái gì đó giống như khả năng thay thế của tất cả những người nằm ngoài giới hạn của lòng tự ái của người yêu. Elio là trung tâm của cuốn tiểu thuyết, vì các chủ đề cốt lõi của nó - bao gồm tình phụ tử, âm nhạc, bản chất của thời gian và số phận, sức nặng và lời hứa của quá khứ - được truyền tải bằng sự khêu gợi, hoài cổ và dịu dàng trong văn xuôi trôi chảy. Cuốn tiểu thuyết một lần nữa chứng minh năng lực của Aciman trong việc kết hợp trí tuệ và cảm xúc trong những câu chuyện chạm đến trái tim.

Ấn tượng đầu tiên về cuốn này là bìa màu pastel vừa lạnh vừa ấm hệt một buổi hoàng hôn ảm đạm; giấy siêu sang, đẹp, mịn, đối lập với loại giấy vàng, sờn như những ký ức về một mùa hè xa xăm của "Gọi em bằng tên anh", nhưng vẫn là Aciman và lối viết chậm rãi và tỉ mỉ không để lọt một đơn vị cảm xúc nào, cùng những câu rất dài đến hơn một mặt giấy mà chưa kết thúc, hay âm nhạc luôn hiện hữu trong những câu chuyện. "Find me" là câu chuyện của những con người đa tình cùng những mối tình xuất hiện trong cuộc đời họ, ở khoảng thời gian nhiều năm về sau mùa hè của "Call me by your name", được đặt tên theo những thuật ngữ trong âm nhạc nói chung hay nhạc cổ điển nói riêng: Tempo, Cadenza, Capriccio và Da Capo. Aciman không hề giấu giếm việc ông muốn lan toả cái niềm tin mãnh liệt vào định mệnh, rằng việc gặp người sai để ta biết cuối cùng gặp đúng người là như thế nào, hoặc gặp nhiều người đúng để biết ai mới là người đúng nhất; và mối quan hệ giữa Elio - Oliver không như kỳ vọng có vẻ là những điều mọi người ghét nhất ở cuốn sequel này. Tuy nhiên trên quan điểm đây là một thử thách khác cho Aciman (vẫn là tiểu thuyết nhưng tập hợp nhiều truyện ngắn hay vì một truyện dài), cùng chất nhạc cực kỳ nổi bật trong cuốn sách này, hơn hẳn cuốn kia, mình vẫn khá thích Find me (khoảng 3,5 – 3,75/5 sao ạ, thêm hẳn 0,25 từ lúc mình tra được “Da Capo” là khái niệm để chỉ việc bản nhạc được chơi lại “từ đầu” một sự đặt tên xuất sắc).

Một tia sáng của thế giới bên ngoài bị che khuất để nhường chỗ cho những suy nghĩ về thói quen giải trí của một người. Aciman kể lại sự khiển trách về sự giúp đỡ theo cùng một tinh thần mà anh mô tả vẻ đẹp của Miranda hay sự sáng suốt của Samuel — nghĩa là, như một dấu hiệu của tính cách. Aciman muốn chúng tôi chấp thuận những người bạn yêu của anh ấy để chúng tôi có thể tham gia vào việc mê hoặc của họ. Điều này đã có tác dụng trong cuốn tiểu thuyết trước đây của anh ấy. Các nhân vật chính trong “Gọi tên em bằng tên anh” rất tự giác và có tâm hồn, nhưng họ cũng được xem là ngọt ngào và tò mò; của họ là thiếu sót của tuổi trẻ. Tính phổ quát của chúng cũng tạo nên một phần sức hấp dẫn của chúng: được vẽ chính xác, với sự tương tác được tô bóng một cách tinh tế, Elio và Oliver của năm 2007 đã tạo nên một bức chân dung thuyết phục về mối tình đầu. Tính phổ quát đó đã biến mất khỏi “Tìm em nơi anh”, xen kẽ cảm thấy quá mơ hồ, quá xúc phạm.

Tuy nhiên, đó là cảm giác đồng loại mà những người yêu thích này dường như mong muốn trên tất cả. Các nhân vật của Aciman lý tưởng hóa một trạng thái hòa nhập. Elio nói về Michel: Điều không bao giờ ngừng làm tôi ngạc nhiên và tạo nên vầng hào quang xung quanh buổi tối của chúng tôi là kể từ khi gặp nhau, chúng tôi đã suy nghĩ theo cùng một suy nghĩ. Trong tâm lý học, sự hài lòng, đôi khi được coi là điều kiện tiên quyết cho tình yêu lành mạnh, biểu thị khả năng tiếp thu những gì đối phương cần và giải thích các dấu hiệu theo cách mà họ đã dự định. Các mối quan hệ trong tiểu thuyết của Aciman, dù là thoáng qua hay lâu dài, đều được đánh dấu bằng một mối quan hệ có xu hướng trở nên sâu sắc hơn qua các cuộc trò chuyện, mặc dù nó không cần lời nói. Mỗi phần khác nhau của nó, được kể trước tiên bởi Samuel, sau đó bởi Elio, và sau đó bởi Oliver trước khi Elio cuối cùng nhận được lời cuối cùng, tra hỏi những cách thức mà quá khứ — cho dù dưới dạng trải nghiệm đã sống hay trong những con đường tưởng tượng — là nơi chúng ta là bản thân chân thật nhất, khao khát nhất của chúng ta. Sau đó, càng mỉa mai hơn khi trải nghiệm “Tìm em nơi anh” của người đánh giá này là một trong những sự thất vọng sâu sắc đến vậy. Cuốn sách muốn gần gũi, sâu sắc, nhưng nó đọc như mơ hồ và xa vời, không thấm vào đâu so với cảm nhận thực tế. 

Cuốn sách “Tìm em nơi anh” được chọn trong khoảng một thập kỷ sau hành động chính của "Gọi tên em bằng tên anh", với cảnh Samuel, cha của Elio, trên chuyến tàu đến Rome để thăm con trai mình, người đã trở thành một nghệ sĩ piano cổ điển. Trên đường đi, Samuel gặp một người phụ nữ ngoài 20 tuổi mà anh ta đã ngoại tình. Góc nhìn chuyển sang Elio, người vẫn bị ám ảnh bởi những ký ức về Oliver khi theo đuổi Michel, một luật sư gần gấp đôi tuổi anh, và Oliver, hiện là giáo sư ở Hoa Kỳ, người đang tổ chức tiệc với vợ. Sau đó, nó trở lại với Elio, trong một chiếc xe không quá chìm xuống êm ái dưới những con sóng vỗ, giống như một người say rượu trên chiếc xe tay ga, vào quầy kem bên bờ biển.

Phần dài nhất thuộc về Samuel và người phụ trách của anh, Miranda. Miranda là người mẫu lộng lẫy nhưng ăn mặc cẩu thả; phong thái của cô ấy là sự pha trộn của nhăn nhó, nóng nảy và dịu dàng. Cô ấy chụp những bức ảnh đen trắng và thực hiện những quan sát đáng chú ý khiến Samuel ngạc nhiên trước sự sáng chói của cô ấy. Sự ngưỡng mộ là lẫn nhau. Trong vòng hai mươi bốn giờ sau khi gặp Samuel, Miranda đang thổn thức trên giường của anh ấy, cầu xin anh ấy có con của cô ấy (“Tôi muốn điều đó từ anh chứ không ai khác — ngay cả khi chúng ta không bao giờ gặp nhau sau cuối tuần này”) và đề nghị xăm một ngọn hải đăng lên bộ phận sinh dục của cô ấy. Samuel, trong khi đó, là một học giả đã ly hôn, người tin rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội yêu; anh ấy nhanh chóng với những gì nhận được. Những nhân vật này quá viển vông - cô ấy là một giấc mơ ướt át, anh ấy là một mật mã - đến mức bất kỳ đặc điểm cụ thể nào cũng trở nên đáng xấu hổ, như thể Aciman đang tiết lộ những bước chuyển mình cụ thể. Tuy nhiên, chúng tôi tiếp tục được cung cấp thông tin chi tiết, thường là thông qua việc tôn thờ anh hùng của Miranda. Điều này chỉ ra một vấn đề lớn hơn với cuốn sách: vì tất cả những người kể chuyện đều yêu và tương tác chủ yếu với người yêu của họ, nên ý kiến ​​duy nhất mà chúng tôi từng nghe về những người này là mồ hôi và say mê. Kết quả là một cuốn tiểu thuyết cảm thấy bị ràng buộc bởi các nhân vật của nó mặc dù có rất ít bằng chứng về sự quyến rũ của họ. Chưa bao giờ một cuộc tình lãng mạn điên cuồng lại có thể xen vào như vậy.

“Gọi tên em bằng tên anh" được nhiều người khen ngợi vì cách xử lý bản chất của tình yêu, một chủ đề “Tìm em nơi anh" tiếp tục với sự tinh tế và duyên dáng. Cách xử lý tâm lý của các nhân vật rất sắc sảo và sâu sắc, nhưng điều cuối cùng sẽ khiến người đọc quan tâm là câu hỏi liệu cặp tình nhân vượt qua các ngôi sao Elio và Oliver có tái hợp hay không. Người ta chỉ có thể hy vọng. Văn bản nhịp nhàng, sâu sắc của Aciman thực hiện một công việc xuất sắc khiến bạn phân tâm khỏi những gì có thể khiến bạn tạm dừng; các mối tình lãng mạn của "Tìm em nơi anh" rất gợi cảm và hấp dẫn. Anh ấy viết như một vận động viên chạy việt dã: anh ấy chạy chậm lại và tăng tốc độ nhưng không bao giờ mất tầm nhìn về đích. Tuy nhiên, câu hỏi về việc liệu mối tình lãng mạn của "Tìm em nơi anh" có nên tồn tại hay không, không hoàn toàn biến mất. 

Giống như "Gọi tên em bằng tên anh", "Tìm em nơi anh" cũng không giải quyết được cuộc khủng hoảng theo bất kỳ cách nào. Thế giới mà Aciman đã tạo ra dường như tồn tại bên ngoài thời gian. Không phải mọi cuốn tiểu thuyết đều phải phản ánh tình trạng của thế giới mà nó được xuất bản Aciman kết hợp các chủ đề trưởng thành chắc chắn với việc học sâu, và câu chuyện của anh ấy thật cảm động mà không hề ủy mị ngay cả khi một số câu chuyện quá gọn gàng không thể tránh khỏi. Một câu chuyện thanh lịch, đáng nhớ về tình yêu bền chặt qua nhiều thế hệ. Nếu bạn chỉ xem phiên bản điện ảnh của "Gọi tên em bằng tên anh”, thì cuốn sách này không dành cho bạn. Kết thúc của bộ phim, đủ thích hợp, điện ảnh hơn, với cảnh Elio khóc bên lò sưởi sau khi biết Oliver sắp kết hôn. Thật hợp lý cho người xem khi thấy Elio đau buồn về tình yêu đã mất đúng như lời cha anh nói. Tuy nhiên, cuốn sách kết thúc hoàn toàn khác.