@Tóm tắt sách

Sự trở lại của cặp đôi “vàng” Hamlet Trương và Iris Cao đã thổi một làn gió mới cho nền văn học nhắm đến giới trẻ-những con người nhiệt huyết nhất nhưng cũng dễ lạc lõng giữa cuộc đời nhất. Thương nhau để đó được viết bằng giọng văn vô cùng giản dị, gần gũi chứ không hề hoa mĩ, những có lẽ chính sự giản đơn ấy đã khiến cuốn sách thật dễ dàng đi sâu vào tâm hồn người đọc. Khác với chất văn chiêm nghiệm và đầy suy tư của Hamlet Trương, sự hồn nhiên, trong trẻo của một cô gái với tâm hồn bay bổng như Iris Cao không hề làm cuốn sách trở nên “lạc quẻ”, mà lại tôn lên sự khác biệt nhưng không đối lập của lối suy nghĩ của hai tác giả trẻ.

 

@Những trích đoạn ấn tượng nhất từ Thương nhau để đó

Hoa nở hoa tàn

Hoa nở hết hoa bắt đầu tàn

Tình trọn vẹn, tình bắt đầu tan…

Đài ABC là kênh truyền hình ăn khách thu hút một trăm hai mươi triệu lượt khán giả trên khắp thế giới, trên đó có chiếu bộ phim Những bà nội trợ kiểu Mỹ. Trong phim, các bà mẹ luôn phải lo đối phó với các con của mình. Lúc còn bé thì chúng hiếu động phá tung mọi thứ, khi lớn hơn chúng bắt đầu hỏi những câu khó trả lời và khi đến tuổi dậy thì thì ăn chơi và có quan hệ tình dục hết sức phúng túng dù ba mẹ cấm cản.

Ai xem phim cũng cảm thông với sự tuyệt vọng của những người mẹ trong phim. Họ yêu con, sẵn sàng hy sinh mọi thứ cho bọn trẻ, nhưng có vẻ như tình yêu đó càng đẩy chúng ra xa họ hơn. Có một đoạn đối thoại trong phim làm tôi nhớ mãi:

– Tại sao mẹ đã làm tất cả mọi thứ mà con vẫn không biết đúng, sai?

– Không! Con biết. Chỉ là khi mẹ bắt buộc con phải làm một điều gì đó thì phản đối có vẻ hấp dẫn hơn!

Nhắc đến đây tôi mới nhớ một chuyện làm tôi buồn cười mãi. Phòng ngủ của tôi ở tầng ba, mỗi lần ba tôi lên phòng đều… búng tay ra hiệu để tôi biết là ông đang tới. Ông làm thế để mỗi khi tôi làmđiều gì mờ ám thì liệu mà “thu xếp”. Theo phép lịch sự, ông luôn gõ cửa, cho dù cửa phòng tôi không khóa. Có lần tôi buồn cười quá, định nói với ba rằng tôi cũng đã qua cái tuổi dậy thì lâu rồi nên cũng chả phải che giấu điều gì cả! Nhưng đó đã là thói quen của ông. Mà có khi nhờ sự ý nhị như vậy mà ngôi nhà luôn là một chốn bình yên cho riêng tôi.

Cho nhau một khoảng cách, cho nhau sự riêng tư, đứng ở một nơi vừa đủ để chia sẻ nhưng tuyệt đối không “quấy rầy”. Khi đó, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đầm ấm, bình yên, không ai bị tổn thương!

Khi một bông hoa nở hết, nó bắt đầu tàn.

Khi một vầng trăng tròn trịa, nó bắt đầu khuyết.

Khi ta biết hết mọi thứ tốt – xấu của nhau, ta sẽ dần mất đi cảm giác tuyệt vời của sự khám phá.

Điều đó là sự thật mà ít người nghĩ tới.

 

Thuốc giả

Sự thật không hấp dẫn có thể bị lời nói dối ly kỳ làm cho lu mờ!

(Khuyết danh)

Nghiên cứu thứ nhất: Một phòng khám răng treo bảng quảng cáo: có thể chữa đau răng bằng một loại mật quý hiếm trích từ con bướm. Bệnh nhân tò mò kéo đến, nha sĩ bôi vào chiếc răng đau thứ thuốc thần kỳ. Sau đó, phòng khám liên lạc lại, các bệnh nhân đều bảo rằng loại thuốc đó đã làm răng họ bớt đau hẳn!

Bí mật động trời: Thứ thuốc thần kỳ ấy chỉ là phân của côn trùng, và dĩ nhiên, chẳng liên quan quái gì đến việc chữa bệnh!

Nghiên cứu thứ hai: Người ta được trả tiền để thử phản ứng sốc điện. Một số người thử lần đầu tiên, họ kêu: “Đau đớn đến không thể chịu nổi.” Bác sĩ lập tức cung cấp cho họ một thứ thuốc gây ức chế thần kinh khiến họ không còn đau nữa. Bác sĩ nói thuốc sẽ phát huy tác dụng trong vòng mười lăm phút. Họ uống thuốc, sau đó nghỉ ngơi hai mười phút rồi bước vào đợt thử lần hai. Lần này, vẫn với cường độ sốc điện đó, nhưng họ cảm thấy bớt đau hẳn!

Viên thuốc đó thực ra chỉ là viên Vitamin C. Cũng chẳng liên quan gì đến giảm đau!

Nghiên cứu thứ ba: Một bác sĩ phẫu thuật ngực đã thầm lặng tiến hành các ca mổ. Trong đó, một nửa là ông làm phẫu thuật thật, nửa còn lại ông chỉ “giả vờ” rạch hai đường ở ngực rồi thôi. Sau một tháng, kết quả thật bất ngờ: Tất cả bệnh nhân đều thông báo rằng sau khi phẫu thuật, họ không còn đau nhiều nữa.

Bí mật động trời: Tất cả là những bệnh nhân, nghĩa là cả người được phẫu thuật thật lẫn người chỉ được phẫu thuật giả, đều khỏi bệnh!

Một con ếch rớt xuống hố. Đám ếch trên bờ liên tục kêu gào bảo nó hãy bỏ cuộc và chấp nhận cái chết. Nó vẫn nhảy điên cuồng, mong phóng được lên. Cuối cùng, với cú nhảy quyết định, nó đã thoát khỏi hố. Hóa ra con ếch bị điếc và trong cơn hoảng loạn, nó tưởng những lời khuyên bỏ cuộc là những lời động viên, nên nó quyết không bỏ cuộc. Con ếch kia đâu biết rằng nó cũng tự tạo ra cho mình liều “thuốc giả”.

Thuốc giả là thứ thuốc không dùng để chữa bệnh thể xác mà để chữa bệnh tâm lý. Khoa học nghiên cứu ra thuốc giả để xoa dịu tinh thần con người. Ngày này, người ta không tiếc tiền mua những thứ đắt giá để lấy lòng nhau, nhưng lại quên mất thứ “thuốc giả” không cần tốn một xu. Lời an ủi, có lúc muốn nói lại thấy ngại nên thôi. Cứ vậy mà người ta dần xa nhau, mất nhau lúc nào không hay.

Thuốc giả cũng có giá trị của nó. Để mua được món hàng đó, bạn phải trả bằng những năm tháng sống và thấu hiểu. Thuốc giả không phải là giả dối. Hãy nghĩ đến một lúc nào đó, bạn hoàn toàn mất kiểm soát về lời nói, nói không suy nghĩ, câu nói nào cũng để lại một bãi chiến trường phải thu dọn. Lúc đó, bạn mới hiểu giá trị của thuốc giả.

Đời đã chẳng có bao nhiêu, đừng làm mất nhau thêm nữa…

 

Tâm hồn hay thể xác?

Tình dục giống như rửa mặt – chỉ là thứ bạn làm vì bạn phải làm.

(Sophia Loren)

Có thể những dòng này sẽ làm bạn tổn thương. Vì thế, nếu chưa đủ mười tám tuổi, chưa đủ tự tin để bàn về sex, xin bạn dừng lại, đừng đọc nữa. Có một thời gian, gặp ai tôi cũng hỏi: “Anh/chị/em nghĩ gì về sex?”

Câu trả lời đa số đều chung chung, người gọi sex là bản năng, là phân bón hữu cơ của tình yêu. Và dù là bản năng hay lí trí thì cũng có một nhận định: “Sex là bình thường.”

Nhưng tôi lại thấy sex không bình thường, trong một số hoàn cảnh và với một số người. Bạn tôi kể, có hôm, bạn tôi đang trên đường về nhà, suốt quãng đường dài đó cậu bị một chiếc xe máy khác đuổi theo, người đó cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Quá bực bội, bạn tôi hỏi là người đó muốn gì. Sau một vài câu giới thiệu, làm quen, trao đổi, người đó đề nghị bạn tôi hãy đến… khách sạn với hắn! Bạn tôi sợ quá, phóng xe bỏ chạy.

Có lần, tôi nghe một người bạn khác của tôi kể về một nhóm bạn chơi thân với nhau, trong đó có một người anh lớn tuổi hơn. Khi đi chơi cùng nhau, mọi thứ vẫn vui vẻ và bình thường. Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra khi anh thẳng thắn “nhờ” một cô trong nhóm hãy giúp anh “thỏa mãn”. Anh nói điều đó một cách bình thường, mặc dù giữa anh và cô gái kia không hề có chuyện yêu đương. Rồi đâu đó họ kháo nhau về clip: “Xóc lọ giữa đường” với cảnh một gã thủ dâm nơi công cộng như ở chỗ không người!

Những chuyện kể trên có bình thường không? Sex là bình thường, vậy vì sao nghe những chuyện đó mọi người lại thấy không bình thường? Làm tình là cách tạo ra thế giới. Nếu con người không duy trì nòi giống, ngày nay đã không có một thế giới sống động với Adam, Eva, cũng không có nhà máy, xe hơi, điện thoại, internet… Nhưng có lẽ đó chỉ là một nút thắt, bởi vì sợi dây tạo ra sự sống động của cuộc sống đâu phải có mỗi chuyện làm tình.

Làm tình để tạo ra sự sống, nhưng mọi người sống không chỉ có mỗi việc làm tình. Vì sao khi chúng ta xem phim, nhất là những bộ phim kinh điển, có những “cảnh nóng”, dù ngại ngùng nhưng chúng ta vẫn không thể rời mắt khỏi những hình ảnh gợi cảm giác dục vọng đó. Bởi vì họ yêu nhau, trân trọng cơ thể nhau, họ yêu đôi môi, khóe mắt, muốn sở hữu cả thể xác và tâm hồn của  người mình yêu thương trong khoảnh khắc đó. Sự hòa quyện tuyệt vời giữa tâm hồn và thể xác, lý trí và bản năng kỳ diệu ấy, bạn sẽ không thấy được ở những bộ phim cấp ba rẻ tiền. Bởi những “cảnh nóng” bạn xem trên màn ảnh nhỏ đã được những đạo diễn tài hoa dụng công đầy nghệ thuật, đưa con người đến tận cùng bản năng và cảm xúc chân thật. Đã là con người thì luôn phải giằng xé giữa lý trí và bản năng, còn loài vật đến mùa thì giao phối như một phần quy luật của vòng đời.

Chúng ta hãy nhớ: Ta rất muốn chia sẻ những gì bí ẩn nhất trong cuộc sống này với họ và ta luôn trân trọng những khó khăn, thử thách mà ta đã cùng họ trải qua. Ta chỉ yêu một người, vì thế khi đã quyết định cùng ai đó bước chân vào hôn nhân thì ta sẽ không còn lựa chọn nào tối ưu hơn nữa. Người đó yêu ta, đôi khi nhiều hơn chính bản thân họ. Vì thế, họ sẽ không bỏ rơi ta lúc khó khăn hay hoạn nạn. Bạn có thể yên tâm thức dậy vào buổi sáng và thấy buổi sáng đó thật trong lành khi bắt gặp người ấy đang làm bữa điểm tâm cho mình…

Có những người làm tình trước, nắm tay sau. Cũng có người hôn trước, rồi mới cầm tay. Nếu sau đó chúng ta yêu nhau, thì thứ tự trên chẳng còn gì là quan trọng nữa. Nhưng bạn có phát hiện ra rằng, rất nhiều người muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa đám đông?

(Trích Nắm tay và làm tình – Trang Hạ dịch)

 

Duyên từ đó mà tàn

A, một người bạn của tôi, đem lòng yêu một người, chân thành và sâu sắc. Nhưng người đó khước từ, mối duyên đơn phương vì thế chưa bén đã nhạt. A buồn bã, đau khổ, vật vã một thời gian dài. Đến khi A vượt qua, sẵn sàng đón nhận tiếng gõ cửa của tình yêu mới thì lúc này người kia mới hiểu được tình cảm của A và nỗ lực cứu vãn tình yêu mà chính anh ta đã từng khước từ.

Có những chuyện chẳng thể nào thay đổi! A của hôm nay đã chẳng còn bóng dáng của A ngày hôm qua nữa. Thời điểm cũng góp phần tạo nên độ mặn nhạt của cảm xúc. Khi A mặn, người kia nhạt. Nhưng khi A nhạt rồi, người kia mặn, có gì thay đổi được không?

Duyên phận cũng vì thế mà tàn…

Bạn của tôi nói, tình yêu có bốn loại:

– Đúng lúc. Đúng người.

Thế thì quá viên mãn, miễn bàn!

– Sai lúc. Sai người.

Cũng không có gì để bàn tán.

– Đúng lúc. Sai người.

Đó là lúc lòng bạn trống trải, cô đơn và cần một người ở bên cạnh để sẻ chia. Bất cứ ai xuất hiện trong cuộc đời bạn lúc bấy giờ đều trở thành chiếc phao cứu sinh để bạn bám vào và bơi qua biển cả cô đơn. Tình yêu vẫn như ngọn lửa được nhóm lên, nhưng duy trì sức nóng của nó lại là chuyện khác. Khoảnh khắc người phù hợp nhất xuất hiện, bạn sẽ nhận ra mình đã lựa chọn vội vàng.

– Đúng người. Sai lúc.

Bạn biết đó là người bạn sẽ yêu thương hết mực. Bạn biết đó là hạnh phúc mà bạn đang mong chờ, khát khao. Bạn muốn ở cạnh họ mỗi ngày, muốn chăm sóc và hít hà mùi tóc của họ. Nhưng khi bạn gặp họ, mọi thứ đã muộn: họ đã có người yêu, có gia đình, hoặc đó là lúc họ muốn tập trung gây dựng sự nghiệp hơn là vun đắp cho tình yêu.

Duyên phận cũng từ đó mà tàn…

 

An toàn

Với em chỉ có hai loại đàn ông. Một là ngủ với em xong rồi vội vã bỏ đi vào sáng mai, hai là người đàn ông ấy ngủ với em xong rồi sẽ ôm em trong lòng vào tất cả các buổi sáng trong đời.

(Diễn viên Jennifer Garner)

Trong bộ phim Hồn ma bạn gái cũ, bạn sẽ thấy một anh chàng nom khờ khạo, trong ngày cưới của mình đã lộ ra một bí mật to lớn: “Anh ta đã từng ngủ với bạn thân của cô dâu!” Nếu bạn là cô dâu trong lễ cưới đó, khi biết được sự thật phũ phàng này, bạn có đủ bao dung để tha thứ? Còn cô dâu trong phim đã hành xử giống như một việc làm nhân quả được báo trước, nàng đập nát hoa cưới và lên xe bỏ về.

Điều đó làm tôi chợt nhớ tới câu chuyện vui về… bao cao su. Người con gái biết người yêu của mình hôm nay đi công tác xa, đêm gọi không bắt máy, thế là cô nàng gửi cho người yêu một tin nhắn: “Anh làm gì cũng nhớ mang bao cao su, em không muốn cưới một người có bệnh.” Đó là một cô gái tinh tế và nhạy cảm. Nhiều người còn cho là cô ấy thông mình, biết “giữ” người yêu từ xa và tỏ ra khá bình tĩnh trước mọi chuyện. Nhưng theo tôi, đó là sự tinh tế một chiều và không căn cứ, nếu chàng trai đó trả lời rằng: “Ok! Anh sẽ sử dụng để em yên tâm!” thì phản ứng của cô gái đó sẽ như thế nào? Cảmgiác ở cạnh một người đã từng thuộc về người khác có… “sạch” không?

Chẳng ai muốn người mình yêu không toàn tâm toàn ý với mình, và người ta có đủ lý do để tin rằng ước muốn đó là hoàn toàn hợp lý.

Bớt hoài nghi sẽ bé lại

Triều đại hoài nghi.

Từ bao giờ ấy nhỉ, chúng ta nghĩ rằng ông già tuyết không có thật, có phải từ khi chúng ta đủ lớn để dẹp bỏ bớt những mơ mộng bé con. Hay vì chúng ta đang sống trong triều đại hoài nghi nên dần dà cũng tiêm nhiễm thói nghi ngờ vớ vẩn.

Ký ức bé thơ.

Ngày xưa, tôi tin ông già tuyết vào nhà qua cửa sổ vì tôi sống ở vùng nhiệt đới, nhà tôi không có ống khói thông xuống lò sưởi nên đêm Giáng sinh nào tôi cũng đứng chờ thật lâu ngoài cửa sổ, cho đến khi mẹ bảo: “Chỉ khi con ngủ đi thì ông già tuyết mới đến.” Lúc ấy, tôi mới tiếc nuối chui vào chăn. Chẳng cần ai phải nói tôi cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh một ông già với chòm râu bạc phơ mặc một bộ quần áo màu đỏ, tay xách túi quà thật to, ông sẽ đến vào mỗi dịp cuối năm để phát quà cho những đứa trẻ ngoan rồi lặng lẽ cưỡi con tuần lộc, phóng vút đi.

Ai trong chúng ta ai mà chẳng lớn lên với một niềm tin sắt son rất trẻ con rằng: Ông già tuyết là có thật.

Tôi đã thấy ông già tuyết.

Đúng đấy, tôi đã thấy ông già tuyết vào năm tôi mười hai tuổi. Đêm Giáng sinh, tôi trở mình mãi không ngủ được vì tôi muốn được thấy tận mắt ông già tuyết, thế là tôi trùm chăn nằm im trên giường, chờ đợi, tôi không dám thở mạnh vì sợ ông già tuyết biết tôi còn thức sẽ không đến nữa. Tôi đã chờ đợi rất lâu, rồi đến nửa đêm, có một người đàn ông to cao, mập mạp đến bên giường tôi và đặt hộp quà cạnh giường như mọi khi rồi lặng lẽ rời đi. Tôi còn nhớ như in tôi đã lảm nhảm hơn chục lần: “Ba là ông già tuyết ư? Sao ba lại là ông già tuyết?”

Tôi hoài nghi.

Có lẽ từ dạo ấy, hình ảnh ông già với bộ đồ màu đỏ nhạt dần trong suy nghĩ của tôi, vì tôi không còn háo hức chờ đợi khi phát hiện ra ông già tuyết chính là người đàn ông cao to, mập mạp nhưng cởi trần và hay ngái ngủ.

Một năm trôi qua, tôi làm rất nhiều chuyện tốt và nhiều chuyện không tốt, tôi không cố gắng hết mình để trở thành một đứa trẻ ngoan nữa, đâu đó trong tâm hồn tôi bỗng dưng một phần tuổi thơ bị đánh cắp. Lúc ấy, tôi đã phải tự sắp xếp lại rất nhiều những viễn tưởng non nớt của mình, tôi đã vứt bỏ những ước mơ ngông cuồng vào một xó.

Rồi tôi lớn lên.

Bức thư bất ngờ.

Khi đã trưởng thành, Giáng sinh là dịp tôi đi chơi, tiệc tùng với đám bạn hay đơn giản chỉ là ra đường nhìn thành phố rực ánh đèn, ông già tuyết trong suy nghĩ của tôi giờ đây chỉ là một biểu tượng của Giáng sinh, là hình mà người ta vẫn hay trang trí. Cho đến Giáng sinh năm ngoái, tôi nhận được bức thư từ ông già tuyết:

Chào con, đã hai mươi năm rồi nhỉ, thời gian trôi thật nhanh, giờ Giáng sinh đến lại chẳng biết phải tặng gì cho con. Ba đã biết con nhận ra ba là ông già tuyết từ rất lâu rồi nhưng ba vẫn đều đặn đặt quà cạnh giường con mỗi năm vì ba không muốn rằng khi con lớn lên, cuộc đời xô

đẩy, một nhịp sống với bao hoài nghi sẽ vô tâm cướp mất giấc mơ thơ bé của con. Dù gì trong tim con, hình ảnh về một ông già tuyết luôn mang quà cho những đứa trẻ ngoan mỗi năm sẽ còn mãi, để con luôn có gắng từ những việc nhỏ nhặt nhất, và còn là vì ba luôn mong con là đứa con gái bé nhỏ như năm nào. Vì thế, việc ba đặt một món quà cạnh giường con đã là một thói quen cũng như để tận hưởng thứ hạnh phúc vô tận vào mỗi Giáng sinh của ba.

Ký tên

Ông già tuyết bị lộ tẩy

Bớt hoài nghi sẽ bé lại.

Và sau bức thư ấy, tôi biết mình chỉ như một đứa trẻ lên năm, ba đã giữ lại nguyên vẹn giấc mơ thơ bé cho tôi dù ông già tuyết có tồn tại hay không. Nếu bớt hoài nghi tôi sẽ có được hạnh phúc tràn đầy như bao đứa trẻ khác nhân dịp Giáng sinh.

 

@Review sách

Có thể nói rằng, Thương nhau để đó là tác phẩm tôi yêu thích nhất trong số các “đứa con tinh thần” của cặp tác giả Hamlet Trương và Iris Cao. Tác phẩm nói đến rất nhiều những trăn trở mà tôi và những bạn trẻ khác đang chới với ở tuổi đôi mươi, và khiến tôi nhận ra rằng: cuộc sống này vốn là bức tranh vô cùng đẹp đẽ, chỉ là nó đã bị bám thật nhiều bụi bẩn nên thật khó để nhìn nhận ra vẻ đẹp ấy. Và chính tôi, cả bản thân bạn nữa, sẽ là người phủ đi lớp bụi ấy chứ không là ai khác.

Xin mượn những lời nhận xét từ một số độc giả thay cho lời kết:

Tình cảm, chân thật và ngọt ngào! Thú thật thì đến giờ tôi vẫn ấn tượng mãi với "yêu đến từng tế bào". Chúc Hamlet Trương sẽ hạnh phúc hơn những bài hát, những cuốn sách em từng viết"

Quang Chí - Tuần san Hoa Học Trò, quản lý ca sĩ Thuỷ Tiên, Ngô Kiến Huy

 

Có phải chúng ta đang sống quá nhanh nên nhiều khi đánh rơi mất những thứ xúc cảm ghen tuông, hờn giận, những nghẹn ngào thiết tha cần có thường ngày mà không hề hay biết. Tôi rất thích nhâm nhi những mẩu chuyện của họ để đôi lần tìm ra chính mình, tìm lại những cảm xúc đã làm rơi nhưng được họ "nhặt" và cất hộ

(Ca sĩ Đông Nhi)

Tôi nghĩ đó không đơn thuần là sự mộc mạc. Họ viết như đang trò chuyện, lối trò chuyện giản đơn, bình dị, thi thoảng lại kèm vào đó những cảm thán bi quan và cả những mơ mộng yêu đương thật hồn nhiên. Có cả những chiêm nghiệm, triết lý rất đại diện của người trẻ tuổi. Nó làm rung nhẹ trong tôi những năm tháng còn trẻ của chính mình. Mơ màng nhìn về cuộc sống…"

Tùng Leo - Người dẫn chương trình truyền hình, Biên tập viên truyền hình (Đài Yan-TV)


Review chi tiết bởi: Ngô Yến-Bookademy

Hình ảnh: Ngô Yến

 

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Mình mua quyển sách này vào khoảng tháng 9, đợt Tiki bán chung combo với quyển Lên Rừng giấu lá, Yêu đi rồi khóc. Hình thức khá tốt. Phần nội dung thật sự theo ý kiến chủ quan của mình mỗi truyện là 1 triết lý khác nhau về cuộc sống nhưng theo mình những triết lý này đã quá quen thuộc với đại đa số bạn đọc rồi và sách cũng không triển khai triệt để và trọn vẹn những phần này, bạn đọc giờ có thể cần những tư tưởng mới mẻ hơn, mình đã đọc khá nhiều sách và mình gặp lại đâu đó rất nhiều phần nội dung tương tự xuất hiện trong quyển sách này, có thể câu từ và cách diễn đạt khác nhau nhưng nội dung chính thì vẫn hơi giống. Nếu bạn nào đã đọc quyển Phi Lý Trí của giáo sư Dan Ariely - Giáo sư chuyên ngành tâm lý học hành vi Học Viện Công nghệ Massachuset thì sẽ thấy có  phần trong quyển này giống với một số nội dung trong sách của giáo sư. Mạch truyện hơi ngắn, nhiều khi đang đọc thì bất ngờ vì nó tới đó là hết rồi, mình cảm giác chưa làm ra  hết được cái mình muốn đọc. MÌnh hơi không hiểu dụng ý sắp xếp các chương của tác giả, lúc đang nói về tình yêu thì chuyển sang tình cảm gia đình mà hình như không cho người đọc 1 bước chuyển giao để khỏi bỡ ngỡ. Mình hơi ngạc nhiên khi doanh số của quyển sách này khá tốt, có thể là sức hút từ tiêu đề hoặc 1 điều gì đó lôi cuốn trong tác phẩm mà tay ngang như mình chưa nhận ra chăng. Dù sao, để tham khảo và tìm hiểu suy nghĩ của giới trẻ thời đại này, thì quyển sách này cũng đáng đọc và nó có lẽ không thích hợp với những bạn đọc độ tuổi 25+ như mình.

Hồi cách đây hơn một năm, mình đọc và thích phần của Hamlet Trương lắm. Cảm giác thân thuộc và gần gũi ghê gớm. Những điều cậu ấy viết đều là những cảm xúc thường nhật hầu như ai cũng cảm nhưng không phải ai cũng có thể chỉ mặt đặt tên hay viết thành câu chữ. Những trăn trở nhiều lúc người ta nói rất đao to búa lớn triết lý nọ kia, còn cậu ấy cứ nhẹ nhàng từ tốn mà viết ra thôi. Còn phần của Iris Cao thì mãi không tiêu hóa nổi. Đọc một bài của Iris Cao thì phải ngâm hẳn một tuần mới đọc bài tiếp theo. Kiểu bài nào của cô ấy cũng nhiều nỗi niềm quá. Câu chuyện nào cũng cảm thấy một trái tim tổn thương đang thổn thức. Mình thì mãi không thổn thức nỗi nên đành chịu. Cứ đọc từ từ, hiểu từ từ vậy.

Một năm sau đọc lại. Tự nhiên lại lướt qua nhanh phần của Hamlet Trương và đọc kỹ hơn phần của Iris Cao. Không phải không ưng phần viết của Hamlet Trương nữa. Chỉ là những cảm xúc ấy dường như vẫn còn trong trí nhớ, chỉ đôi ba dòng dạo đầu là lại nhớ hết rồi. Phần của Iris Cao thì chả nhớ được gì. Nhưng giờ đọc không còn cảm giác nặng nề nữa.

Một năm đi qua, ngoảnh lại ngày ấy đến bây giờ, cũng không có gì đổi khác nhiều. Vẫn những con người ấy, vẫn những công việc ấy, thế mà sao giờ đọc nỗi nhớ thương nức nở của cô gái ấy lại không còn thấy nặng trĩu nữa. Cảm thấy như ai rồi cũng sẽ qua cảm giác như vậy, thời gian như vậy. Đau thương hay yêu thương cũng chỉ là một phần cuộc đời mà ai cũng đi qua.