Khi nhắc đến “Thân Mật”, chúng ta thường nghĩ đến những hành động, lời nói hoặc cử chỉ thể hiện tình cảm của những người có mối quan hệ yêu đương hoặc rất thương yêu nhau trong gia đình. Trường hợp hai là điều hiển nhiên, đáng sinh thành và những người anh chị em ruột sinh ra và lớn lên với mình, cùng nhau trải qua tất cả mọi khoảnh khắc, gắn bó thiêng liêng như vậy. Còn ở trường hợp còn lại, là khi ta gặp được người khiến con tim rung động vừa đúng thời điểm người ta cũng yêu mình. Đó là khi ta dỡ bỏ những áo giáp, phòng tuyến cứng cáp của bản thân để cho họ thấy con người thật, sự ấm áp, yếu ớt, trẻ con hay thậm chí là dễ tổn thương của mình để nhận được sự quan tâm, chăm sóc, cưng chiều và chữa lành những vết thương đó. Giống như khi ta về nhà sau cơn mưa lớn, cởi bỏ chiếc áo mưa ướt đẫm ấy, được mẹ pha cho một cốc trà gừng nóng và vào phòng tắm nước ấm, mặc bộ quần áo thoải mái nhất của mình. Con người ta dễ chịu, khoan khoái và bình yên nhất là được về nhà, ở gần những người yêu thương. Bởi vậy, khi ta đặt trái tim và sự chú ý của mình vào một người khác, ít nhiều cũng có những rủi ro. Ai cũng không dám thể hiện tình cảm, sự thân mật quá nhiều vì lo sợ đối phương sẽ không coi trọng và tự tổn thương bởi những kỳ vọng và khao khát được đáp lại. 


Bởi vậy mà khi đọc cuốn sách “Thân Mật” này của OSHO đã giúp tôi mở rộng tầm nhìn hơn về cách mỗi người biểu hiện sự yêu thương. Sự Thân mật là khi ta thực sự mở cửa trái tim, mời họ bước vào với tư cách những người khách quý. Tuy nhiên điều đó chỉ diễn ra khi đạt đủ điều kiện cơ bản cực kỳ quan trọng là bản lĩnh của bạn phải đủ mạnh để đè xuống những đam mê, chiếm hữu hay dục vọng của bản ngã, tâm hồn bạn thuần khiết và trái tim luôn sẵn sàng ôm ấp những yêu thương. Khách quan mà nói, khi tình cảm của chúng ta trao nhau là những gì trực tiếp nhất xuất phát từ trái tim, từ những gì đơn thuần nhất. Đó cũng chính là điều mà Osho mong muốn truyền tải qua cuốn sách, giúp bạn đọc gỡ xuống những thứ ràng buộc cuốn chân bạn trong vô thức, để tâm trí của bạn có được sự nhẹ nhàng, bay bổng, để có một tình yêu bình dị nhưng không tầm thường, là sự giản dị nhưng không hề đơn điệu.  Và đây chính là khi mà bạn có thể gặp gỡ những người với trái tim yêu thương, cho tất cả những mối quan hệ thân thiết mà không còn lấn cấn điều gì. Khi đó, bạn sẽ như một khu vườn mùa thu đầy cây xanh và quả mọng chào đón những người lữ hành và những chú thỏ, hành khách vào thăm, thưởng thức và trò chuyện, kết nối với nhau. 

Có một sự thật tưởng chừng đơn giản mà nhiều người hay quên mất chính là sự tồn tại của mỗi người trong chúng ta trên thế giới này đều là hữu hạn. Nó thực sự rất ngắn ngủi nếu bạn cứ phí phạm cho những lo âu những điều chưa xảy ra, buồn rầu vì những thứ bỏ lỡ trong quá khứ. Bởi vậy mà sự thành công của một đời người thực ra chỉ là chúng ta sống trọn từng khoảnh khắc của hiện tại, là vui vẻ mỉm cười và học cách thích nghi với xung quanh dù là thiên biến vạn hóa cũng không là biến mất đi những giá trị đáng quý của chính mình. Như ai đó đã từng nói, trải qua giông tố, quay trở về vẫn là nụ cười thanh thuần ấy. Hoặc khi bạn nghĩ đến cái chết, nói một cách khách quan, dù là thiên đường hay địa ngục thì cũng là những điều chúng ta chưa từng trải qua, là tất cả liên quan đến đức tin và tín ngưỡng. Tôi đang có trong tay cuộc sống của mình và bạn cũng vậy, trong tay bạn, mọi quyết định, bước đi và tương lai ấy thuộc sở hữu của bạn, là thứ mà bạn toàn quyền quyết định nó sẽ xảy ra như thế nào. Vậy tại sao chúng ta không dùng tất cả năng lượng tích cực, sự lạc quan và nhiệt thành để chào đón những người bạn mới ghé qua, để đi đến những nơi xinh đẹp và trở thành phiên bản lấp lánh nhất của chính mình?

 

  Đôi nét về tác giả 


Osho (1931 – 1990) tên thực là Chandra Mohan Jain (tiếng Hindi: चन्द्र मोहन जैन), còn được gọi là Acharya Rajneesh từ những năm 1960 trở đi, sau đó ông tự gọi mình là Bhagwan Shree Rajneesh trong thập niên 1970 và 1980, rồi cuối cùng lấy tên Osho năm 1989, là một nhà huyền môn, bậc thầy tâm linh người Ấn Độ, và lãnh đạo của phong trào Rajneesh. Trong suốt cuộc đời của mình, ông được xem như là một vị thầy huyền bí, guru và bậc thầy tâm linh.

Trong những năm 1960, ông đã đi khắp Ấn Độ như một diễn giả công cộng và là nhà phê bình thẳng thắn đối với chủ nghĩa xã hội, Mahatma Gandhi, và đạo Hindu chính thống. Ông cũng chủ trương một thái độ cởi mở hơn với tình dục, và vì thế mà ông có biệt danh là đạo sư tình dục ở Ấn Độ và sau này là trên báo chí quốc tế, tuy vậy càng ngày thái độ cởi mở này càng được xã hội chấp nhận. 


Đôi nét về cuốn sách 


Sau khi đọc cuốn “Thân Mật” của OSHO, tôi thực sự học được rất nhiều điều từ những bài học, ví dụ mà ông đưa ra trong đó. Thực sự những quan điểm, cách lập luận của tác giả trong hầu hết các cuốn sách của ông mà tôi đã đọc đều như một cánh cửa mới, giúp tôi bước ra khỏi căn phòng nhỏ bé của mình và ngắm nhìn thế giới với một lăng kính rộng lớn và nhiều sắc màu hơn. 

Con người tôi trước đây cực kỳ bảo thủ và như cuộn mình lại trong vỏ ốc bé  nhỏ ấy. Thậm chí tôi còn thấy mình tự mâu thuẫn khá nhiều và chúng như giẫm đạp nên nhau. Thấy bản thân như bị vỡ ra từng mảnh nhỏ với những hình hài méo mó và khó xem nhất. Tuy nhiên sau khi dần nhìn nhận thế giới bằng những giá trị quan khác, những vụn vỡ ấy như có ánh sáng xuyên qua, kết nối và gắn kết lại với nhau để trở thành một con người như hiện tại, không hoàn hảo nhưng trọn vẹn nhất. 

“Đấng tạo hóa đã tạo ra bạn bởi Người yêu thương bạn. Người yêu thương bạn đến mức không thể không tạo ra bạn.” OSHO  từng chia sẻ trong cuốn sách. Đây thực sự là câu nói thức tỉnh tôi rất mạnh mẽ. Bởi bản thân tôi của nhiều năm trước là một người mang mặc cảm tự ti rất lớn, tôi cứ luôn để ý, lo sợ, tổn thương bởi những lời lẽ xúc phạm của người kẻ lạ mặt mà phớt lờ đi tình yêu thương, sự đau lòng và lo lắng của ba mẹ. Có thể tôi sinh ra không phải trong hình hài xinh đẹp và hoàn hảo nhất, nhưng tôi là kết tinh của tình yêu của chính hai đấng sinh thành, là sự mong mỏi từng ngày của họ khi tôi còn nhỏ xíu, lớn lên qua dinh dưỡng kết nối từ dây rốn của mẹ.

Họ yêu thương con cái mình đến mức dù tôi có như thế nào, vẫn là đứa con bé bỏng luôn cần sự chăm sóc, bao bọc. Nếu một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, được cưng chiều thì trong ánh mắt lấp lánh cười ấy không thể dấu đi sự tự tin từ trong cốt tủy, thứ lớn lên cùng sự trưởng thành chứ không phải vẻ gượng ép bề ngoài. 


Theo đúng chân lý mà các nhà thiền sư, cao nhân thời ấy hay bây giờ đang theo đuổi, OSHO cũng đưa ra cho độc giả sự trân trọng hiện tại, học cách nhìn vào nội tâm, sống thật với cảm xúc của mình mà hạn chế việc để ngoại cảnh, những tác nhân mà ta khó kiểm soát ảnh hưởng đến tâm trạng, cuộc sống của chính mình. Nghe có vẻ dễ dàng nhưng thực tế, có những người dành cả đời cho quá trình này. Chúng ta cứ mải mê tìm kiếm những hạnh phúc và niềm vui xa vời, khó đạt đến mà vô tình quên mất đi, điều quý giá và tình cảm chân thành, quan trọng nhất trên đời này lại chính là những thứ bình dị nhất, là người thân, là cha mẹ, là gia đình, cái nôi nuôi ta lớn lên, từ khi cất tiếng khóc chào đời đến khi cắp sách đến trường, bước chân vào xã hội, trở thành người trưởng thành,... 

“Thân mật - Cội nguồn của hạnh phúc” đã đưa ta đến những chân trời mới, nơi mà ánh sáng hoàng hôn dịu dàng mà bao phủ khắp không gian, an lành và chân thực như chính tâm hồn của những người được yêu thương vậy. Bỏ qua những vấn đề về tư tưởng gò bó lúc bấy giờ, tư duy của Osho thực sự cấp tiến, luôn dẫn dắt con người thoát khỏi những ràng buộc của xã hội và những nỗi sợ hãi mà nó gây ra. kết hôn? Lòng trung thành? Bạn có cảm thấy an toàn và ổn định? Mọi giá trị đều là ảo. Nếu bạn muốn thân mật với người khác, hãy yếu đuối, ích kỷ và chấp nhận con người thật của chính mình. Hãy sống trọn vẹn khoảnh khắc này. Osho không nói gì cao cả. Anh chỉ nhắc nhở tôi về những giá trị cốt lõi và quan trọng nhất của cuộc sống này.


Cảm nhận cá nhân về cuốn sách


Một cuốn sách mang năng lượng chữa lành rất nhiều với những độc giả nói chung và tôi nói riêng. Với mình, khi mở những trang sách để bước vào thế giới của tác giả miêu tả, tôi như thấy được những khát vọng, ước muốn từ sâu thẳng trong mình, như một giếng nước sâu và tăm tối, là nơi cất giữ những bí mật, thậm chí có cả sự mặc cảm, tự ti, những đố kỵ với người khác hay trách móc bản thân mình quá kém cỏi không đạt được những thành tựu hay kết quả mà bản thân đề ra, bị phủ định và không công nhận từ những người xung quanh. Cũng qua đó mà tôi nhận ra rằng, những thứ chúng ta thu nạp vào cơ thể không chỉ đơn thuần như cách một chiếc cây lấy CO2 từ không khí, nước và dưỡng chất từ đất để lớn lên mà còn phức tạp hơn nhiều. Đó là việc chúng ta nhìn nhận và bị ảnh hưởng bởi những người gần gũi với mình nhất trong vô thức hay có chủ đích. Không những vậy mà những người xa lạ hoặc những sự việc diễn ra xung quanh cũng khiến những suy nghĩ, tư duy và cách đưa ra hành động từ đó mà có những chuyển biến không ngừng dù rất nhỏ. 

Hay chúng ta cùng nhìn nhận theo một góc độ rộng lớn hơn, sự tương tác của vạn vật trong đất trời với nhau, có những thứ tưởng chừng muôn thuở vẫn vậy. Sự thân mật, khăng khít qua năm tháng trở thành quy luật vận hành của vũ trụ. Như chiếc cây từ một hạt mầm nhỏ xíu, vươn mình tách khỏi chiếc vỏ, đâm rễ xuống đất và mọc ra những chiếc lá nhỏ xíu, yếu ớt đầu tiên. Sau đó trải qua mưa nắng, thậm chí là bão lũ hay hạn hán vẫn cứ kiên cường chống chọi và lớn lên hằng ngày. Cho đến khi đủ vững chãi với những tán lá rộng tỏa bóng một vùng, những cành cây xòe ra trở thành trạm nghỉ chân cho rất nhiều loài chim, nơi trú ẩn của nhiều côn trùng bé nhỏ. Không những vậy, trong thân cây hay dưới chòm rễ dưới mặt đất cũng trở thành tiểu vương quốc của loài kiến, mối,... Từ đó mà có thể thấy, sự tồn tại, phát triển của giống loài này, tỷ lệ thuận với sự sinh sôi và kết nối với những loài khác. Đây là sự tất yếu trong tự nhiên, không có bất kỳ cá thể hay loài vật nào tồn tại riêng lẻ mà không có sự tương hỗ, gắn bó với những loài khác, cá thể khác hay chính môi trường, hệ sinh thái xung quanh của nó.


Đây cũng là lý do vì sao nhân loại càng phát triển, những lĩnh vực liên quan đến kết nối con người lại với nhau ngày càng trở nên quan trọng như vậy. Nhất là khoa học kỹ thuật càng phát triển, càng hướng trọng tâm đến tối ưu hóa sự giao tiếp giữa người với người dù ở khác biệt về địa lý, múi giờ, ngôn ngữ,... Tuy nhiên, với sự vội vàng, bận rộn và nhiều thứ xảy ra ngoài kia, chúng ta hầu như có xu hướng kiếm tìm những thú vui, niềm hạnh phúc ở bên ngoài, thậm chí là những điều nằm ngoài sức của mình. Chính vì vậy mà vô tình bỏ qua, đặt nhẹ những mối quan hệ thân mật có từ rất lâu trước đó. Thường thì tôi hay bạn đều hay bị hấp dẫn bởi những thứ mới mẻ, khác với mình hay theo bản năng của con người, điều gì càng khó đạt được, càng bất khả thi càng có sức hút đặc biệt. Từ đó mà cứ cuốn ta đi theo nó, xây dựng những mối quan hệ vội vàng và thân mật với nhau khi nền móng còn chưa kịp xây xong, khi mà còn chưa hiểu rõ hay có đủ thời gian để nhìn nhận đúng, đủ và hiểu con người thật của nhau. Đó có thể là những thứ bình thường nhất đến những vết thương, sự ích kỷ hay hiếu thắng, trẻ con và cứng đầu trong một người. Bởi lẽ dù có ra sao thì những áo giáp mà ta khoác lên để chống chọi với những khắc nghiệt, điều đáng sợ của thế giới này cũng nên được tháo bỏ khi về nhà và khi gặp những người ta yêu thương nhất.


Giống như trong tình yêu đôi lứa cũng vậy, chúng ta sẵn sàng thân mật như thể tất cả chỉ có đối phương, hay như thể vợ chồng, thân mật từ tâm hồn đến những hành động như vợ chồng đã kết hôn. Tuy nhiên, hiện nay, có khá nhiều người vội vàng chuyển về sống với nhau nhưng lại không hề muốn ràng buộc với đối phương. Họ muốn hưởng thụ sự chăm sóc, đặc quyền và sự thân mật nhất với người còn lại nhưng lại không hề có bất kỳ danh phận pháp lý nào cho tất cả điều đó. Thân mật với người ta yêu thương không hề sai, đó là thứ dịu dàng và đáng trân quý nhất trên đời mà ai cũng khao khát có được. Mặt khác, khi chúng ta có sự thân thiết với một người thì đồng nghĩa với việc phải có những cử chỉ, suy nghĩ và thậm chí là cách sống có chút điều chỉnh sao cho người kia cảm thấy được trân trọng, được yêu thương một cách đơn thuần nhất chứ không phải vụ lợi hay thỏa mãn những dục vọng chiếm hữu hay những thứ bị chi phối bởi bản năng nhất. 



Lời kết


Mấy người bạn của tôi thường hay nói đùa rằng: ”Đừng mang thế giới quan của mình vào những trang sách của OSHO khi dở nó ra”. Nghĩa là khi đọc, những lập luận, cách tư duy và hướng nhìn nhận, lăng kính của tác giả cực kì mới mẻ và có đôi khi là những điều mà độc giả như tôi chưa từng ngờ tới. Bởi vậy tâm thế học hỏi, tiếp thu những góc nhìn sâu sắc, thú vị và đầy logic sẽ khiến ta dễ hòa hợp và hiểu được giá trị của cuốn sách hơn là cứ mang những quy tắc, suy nghĩ của mình vào từng vấn đề tác giả đưa ra rồi lại đánh giá, so sánh và thắc mắc quá nhiều thì càng khiến bạn mắc kẹt trong chính những mê cung của điều được nói đến đó. 

Qua cuốn “Thân mật - Cội nguồn của Hạnh phúc”, mình thấy cực kỳ dễ chịu và cảm giác như gỡ được một tảng đá nặng trong lòng xuống. Mình nhận ra tình cảm không phải là công việc mà phải làm cho đúng kế hoạch, đạt đủ KPI hay như đi học, phải ghi nhớ để đến cuối kì làm bài kiểm tra, thi cử. Mà “Thân mật”, “Yêu thương” chỉ đơn thuần là “Thân mật”, “Yêu thương” thôi, là khi ta muốn gần gũi với những người ta yêu, là khi nghĩ về họ là mỉm cười, là lo lắng khi họ mệt, là hạnh phúc khi họ đạt được thành tựu cho riêng mình, là nhớ mang cho họ chiếc áo ấm khi mùa đông lạnh, là chiếc dây buộc tóc trên tay cột mái tóc để người con gái của mình ăn uống được tiện hơn,... Chúng ta cứ đơn giản và nhẹ nhàng như thế, có đôi khi đó còn là sự thân mật hơn bao giờ hết. 


Thân ái. 

Tóm tắt bởi: Ngọc Anh 

Hình ảnh: Ngọc Anh - Bookademy


Xem thêm

Mình khá thận trọng khi đụng tới “sách của Osho” bởi tính chính xác của chúng rất tương đối. Theo như mình được biết thì bản thân ông chưa bao giờ viết ra quyển sách nào. Toàn bộ những ấn phẩm mang tên Osho đều được người khác biên soạn lại từ những buổi thuyết giảng của ông. Bên cạnh đó, việc chuyển ngữ cũng khiến cho việc tiếp nhận những kiến thức này trở nên khó khăn hơn. Không ít lần mình bắt gặp những triết lý dường như đối nghịch lại với nhau trong mỗi chương khác nhau, làm cho mình tự hỏi đây là một vấn đề của việc ghi chép/diễn dịch thiếu chính xác, hay là do khả năng đọc – hiểu của bản thân chưa đủ tốt. Ví dụ, phần đầu cuốn sách có đoạn như sau:
“Người ta đã gieo vào đầu bạn ảo tưởng về tính ưu việt [của con người]. Sự thật là không hề tồn tại bất kỳ sự phân biệt cao thấp nào. Mọi vật đều bình đẳng: cây cỏ, chim chóc, muông thú, con người. Mọi sinh linh tồn tại đều được chấp nhận theo cách vốn của nó mà không phải chịu bất kỳ sự chỉ trích hay phê phán nào.” (tr.8) Ở trang 162, bàn về việc “chấp nhận chính mình”, cuốn sách lại viết: “… con người là bông hoa vĩ đại nhất, là sinh vật tiến hóa nhất trên thế gian này…” Nếu bản dịch chính xác, mình cần phải suy nghĩ xem, “tiến hóa nhất” có đồng nghĩa với “ưu việt nhất” hay không? Đây có phải là hai nhận định mâu thuẫn, hay thực chất là hai vấn đề hoàn toàn tách biệt?! Có rất nhiều những nhận định mâu thuẫn như vậy trong các bài giảng của Osho. Bỏ qua vấn đề trên, tư tưởng của Osho thật sự mang tính cấp tiến (radical), luôn hướng con người thoát ly khỏi những kiềm hãm của xã hội và những nỗi sợ hãi mà chúng gây ra. Hôn nhân ư? Sự trung thành ư? Cảm giác an toàn, ổn định ư? Toàn là những giá trị ảo cả. Muốn thân mật với người khác, hãy cứ mong manh, hãy cứ vị kỉ và chấp nhận chính mình như mình vốn thế. Hãy sống trọn vẹn trong chính giây phút này. Osho không nói gì cao siêu cả, ông chỉ nhắc cho ta nhớ lại những giá trị cơ bản và cốt lõi nhất của cuộc sống này thôi.

Osho là một trong những người kéo mình sang trạng thái tỉnh thức. Mình thực sự khao khát, mong muốn bất kì bạn trẻ nào có cơ hội hãy tiếp xúc với sách của Osho một bậc giác ngộ, minh triết của Thời đại. Đếm quá có vài ba bậc giác ngộ nhưng đọc đều rất dễ “tu sai”, Đức Phật, Chúa Jesus, Lão Tử, Trang Tử, Krishnamurti,… nhưng thú thực viết quá cô đọng hàn lâm làm chúng sinh hiểu sai con đường đến sự tỉnh thức. Mình thấy nên lựa chọn những người gần với thời đại chúng ta để dễ đọc 1 là Osho 2 là Krishnamurti. 2 người này đối lập nhau nhưng lại bổ trợ cho nhau. Osho thích phân tích, Krish thích tổng hợp, Krish giải thích theo logic còn Osho lại thích văn vở. Kish hiện hữu như một thầy dạy toán, chỉ con đường ngắn nhất để ta có thể giải được bài toán một các logic và chính xác, Osho thì ngược lại như một thầy dạy văn, vui chơi nô đùa với từng con chữ, đọc như bị Osho dắt mũi vì gần như mọi ý tưởng phản biện cho lời nói của ông đều được ông chuẩn bị sẵn ở câu sau, mình hay nói đùa đọc Krish thì phải tin vào Krish nhưng đọc Osho muốn không tin cũng không được. Krish thì nghiêm túc cô đọng, không nói thiếu một chữ, thừa một lời, Osho thì cợt nhả cà khịa, phân tích đúng sai của tất tần tật những thứ lầm tưởng của nhân loại… Một cách đọc thú vị mình nhận ra. Đọc Krish để hiểu tinh yếu những thứ bậc giác ngộ muốn truyền tải rồi đọc Osho để phân tích thật sâu, cả những thứ ta lầm tưởng ta hiểu nhưng thực ra là đang tự huyễn bản thân là đang hiểu. Nói về cuốn sách: Đây là một cuốn cực kì hay, thân mật là nguồn cội của mọi hạnh phúc trong đời, đây là cuốn khởi đầu để chúng ta tìm đường đến sự hạnh phúc. Đọc để bạn hiểu bạn có đang sống thực sự tỉnh thức không, thực sự tỉnh thức trong tình yêu, bất kì mối quan hệ nào không. Hay bạn đang trao đi lòng tốt của bản thân để bản thân trở thành một cái vỏ rỗng chờ ngày tích nó to ra và nổ tung. Trước khi yêu người hãy yêu mình, để yêu thương trở nên tỉnh thức.

Rate: 5.0/5.0

Khi đọc "Thân mật" của Osho, tôi có cảm giác ông nói nhiều điều mà chưa ai nói với tôi như vậy, ông dạy tôi những điều mà chưa ai dạy tôi như vậy. Tôi thấy rõ hơn những mâu thuẫn trong chính con người mình, tôi nhìn bản thân mình rõ hơn, những mảnh vỡ như đang kết nối lại. Nhiều người nói nếu yêu thương, nếu chiều chuộng bản thân mình là tội lỗi. Và nhiều khi người ta làm điều mình thích mà gia đình, xã hội lại không vui, lập tức trong lòng mình nảy sinh mâu thuẫn, niềm vui không còn trọn vẹn. Như cách một đứa trẻ cười vui người ta ngăn chúng lại, không cho phép cười, như thể chúng làm điều ngớ ngẩn, đáng trách hơn là đáng cười, những người lớn méo mó… Tôi đã khóc khi đọc câu này trong cuốn sách của ông, khóc nhiều nữa là khác: “Đấng tạo hóa đã tạo ra bạn bởi Người yêu thương bạn. Người yêu thương bạn đến mức không thể không tạo ra bạn.” Trước giờ dường như tôi yêu thương bản thân mình chưa đủ. Tôi luôn thích cách ông lồng ghép những câu chuyện ngụ ngôn và những bài học. Ông lại nói đừng mang theo câu hỏi, cứ sống, tự nhiên và cuộc sống chỉ toàn là câu trả lời không chứa đựng câu hỏi. Tôi đã thử thực hành mình là cái cây sung to bự bên cạnh nhà trong một buổi chiều ở Long Xuyên. Trong cái nắng gay gắt tôi không biết cây cảm thấy thế nào, vui hay buồn? Thân cây to bự, nhiều cành và lá xanh tươi. Mặt trên của lá phơi ra dưới cái nắng gây gắt, hít rồi thở và thải ra không khí những mát lành dưới tán cây, cứ vậy mà đối diện với mặt trời. (Nếu là con người thì sẽ cảm thấy da bỏng rát, ra nhiều mồ hôi và chóng mặt, say nắng), nhưng đó là cách duy nhất để lá xanh tươi. Gió thổi qua, cành lá đung đưa, gió nhỏ thì đong đưa ít, gió lớn thì đong đưa nhiều, tôi không biết cây có thích không. Lá vàng thì rớt xuống, lá non thì mơn mởn. Rễ thì cứ càng ngày càng sâu, hút nước và chất dinh dưỡng để nuôi cây lá. Nếu là cây, cây sẽ đối diện như thế nào với chất độc? Cây sẽ không hỏi ai đã đầu độc tôi, cây sẽ không trách móc vì sao người ta đối xử với tôi như vậy? Cây cứ lặng lẽ, biến đổi, nếu không thể tìm điểm cân bằng mới, chúng sẽ ra đi… Nếu chúng tìm được điểm cân bằng mới chúng sẽ lại sống, sẽ lại tiến hóa. Như bao đời, như từ thời khủng long đến giờ. Chúng sẽ hiện diện dưới hình thức của một cái cây này hay cái cây khác, vẫn là cây. Cây chỉ xanh tươi trong nắng, và trong đêm tối cây vẫn xanh tươi, chỉ có điều không đủ ánh sáng để con người nhìn thấy sự xanh tươi. Cây lấy ánh sáng từ mặt trời, CO2 và O2 từ không khí, chất dinh dưỡng và nước từ đất, cây cho lại sự mát lành, sự trong xanh, cho quả ngọt, cho nơi trú ngụ của chim, của côn trùng. Nhận lấy và cho đi. Con người chẳng cho cây điều gì, cũng chẳng chăm sóc, cây vẫn cứ lặng lẽ, không trách móc, không buồn, chúng có thể tự lo. Vậy tại sao con người lại không? Lặng lẽ, biến đổi và cân bằng… Đêm đó trời mưa sau nhiều ngày hạn, cây được tắm gội và uống nước. Tôi lờ mờ nhận ra vì sao ông bị trục xuất khỏi Mỹ năm 1987. Lời nói của ông quá nguy hiểm. Ông mượn lời Phật, mượn lời Jesus, mượn lời các vị Thánh Thần khác để bẻ hướng lời nói của ông, làm người ta tin ông. Nhưng vẫn có cái gì mâu thuẫn lắm…

Mình rất thích sách của Osho. Cuốn này nói rằng để trở nên thật sự thân thiết và có tình yêu đúng nghĩa, con người cần chân thật và sống đúng với bản chất. Đừng chống lại bất cứ điều gì, cũng đừng tìm cách thoát khỏi nó. Hãy để mọi thứ diễn ra theo đúng quy trình. Bởi Khi đấu tranh liên tục với ai đó, bạn sẽ bị ảnh hưởng bởi chính họ, vì bạn sẽ phải sử dụng các chiến thuật tương tự để chống lại họ. Cuối cùng, kẻ thù sẽ trở nên quen thuộc. Rất khó để tách khỏi kẻ thù, họ sẽ ảnh hưởng đến bạn. Thế chỗ cho tình yêu và niềm tin, chúng ta tạo ra 1 giá trị ảo: Lòng trung thành. Nó ko bắt nguồn từ niềm vui mà là từ nỗi sợ hãi. Nó ko xuất phát từ tình yêu mà từ 1 trạng thái có điều kiện rằng bạn phải trung thành với ông chủ của mình. Tình yêu có sự hưởng ứng trọn vẹn hơn. Nó ko xuất phát từ trách nhiệm mà từ chính nhịp đập của con tim, từ niềm vui của bản thân, từ khát khao được chia sẻ. Lòng trung thành là 1 vấn đề hoàn toàn khác. Nó là sản phẩm của tâm trí, được đào tạo trong 1 nền văn hóa cụ thể. Bạn bắt đầu hành động, và dần dần bạn bắt đầu tin vào hành động đó. Đó là 1 kiểu nô lệ tâm lý. Lòng trung thành là sự kết hợp của: niềm tin bằng bổn phận và sự kính trọng – tất cả là chất dinh dưỡng cho cái tôi của bạn, chống lại sự phát triển cho tâm linh của bạn. Tình yêu mang đến tự do. Lòng trung thành sẽ tạo ra sự chiếm hữu. Nhìn bề ngoài cả 2 đều giống nhau, nhưng tận sâu bên trong chúng là 2 mặt hoàn toàn đối lập. Lòng trung thành là 1 kiểu diễn kịch; bạn đã được dạy bảo như thế. Tình yêu là hoang dại, toàn bộ vẻ đẹp của nó nằm ở trạng thái hoang dại ấy. Nó giống như cơn gió đưa hương thơm đến lấp đầy trái tim bạn. Bạn ko thể tin tưởng vào tình yêu- hiện tượng kì lạ nhất ở chỗ là tình yêu là niềm tin lớn nhất nhưng bạn lại ko thể tin tưởng nó.